“Kéo lên!” Thụy Sâm nói ngắn gọn trong máy, anh báo trước cho những phi công bay sau mình động tác cần thực hiện tiếp theo, cũng là cho họ có đủ thời gian để phản ứng.



Khẽ kéo cần điều khiển về phía mình, chiếc Tia Chớp khẽ ngóc đầu lên, lướt thành một đường chéo, nghiêng nghiêng lượn qua khoảng trống giữa mấy đám khí màu lam chết chóc, những chiếc chiến đấu cơ tiếp theo bám sát tuyến đường mà Thụy Sâm đã đi, từng chiếc từng chiếc một xuyên qua, các phi công tập trung cao độ, không dám lỏng tay lấy một giây, cố gắng thể hiện những phẩm chất tốt nhất của mình, từng chiếc chiến đấu cơ như đè lên đường bay của nhau mà lao tới bởi vì họ biết chắc rằng chệch sang bên một chút là cái chết đang chờ sẵn.



Những chiếc Nữ Yêu vẫn bám phía sau, kiên quyết không bỏ, mặc dù tốc độ của Nữ Yêu không bằng Tia Chớp, nhưng do bọn Thụy Sâm không dám tăng tốc độ lên mức cao nhất nên bọn chúng vẫn còn bám theo kịp, ở một nơi lạ nước lạ cái như thế này, anh phải để lại một phần năng lượng dự trữ, cho các đồng đội thêm thời gian phản ứng, ai mà biết trong đám tinh vân còn có những nguy hiểm nào đang chờ họ?

Điều may mắn là bây giờ đã không còn đủ 4 chiếc Nữ Yêu bám theo nữa, bọn chúng chỉ còn có ba chiếc, một chiếc khác do không kịp phản ứng đã lao đầu vào đám khí màu lam rồi nổ tung thành từng mảnh, mang theo cả phi công trên nó.



Nhưng hiển nhiên là những phi công Đế Quốc còn lại không bị một chút tổn thất nhỏ ấy làm nhụt chí, Thụy Sâm liếc nhìn trên màn hình ba chấm đỏ vẫn kiên trì bám phía sau, hiển nhiên là có thể bám theo lâu như thế trong hoàn cảnh ác liệt này, trình độ bay của các phi công Đế Quốc đều tầm thường chút nào, đối với hoàn cảnh hiện nay mà nói, anh biết chắc cứ bay thế này không thể đủ để cắt đuôi, nếu muốn bọn chúng phạm sai lầm, anh phải bay nhanh hơn, thực hiện những động tác nguy hiểm và phức tạp hơn.




Nhưng đồng thời Thụy Sâm cũng hiểu, đó là một con dao hai lưỡi, rất có khả năng các phi công Đế Quốc chưa phạm sai lầm, đã có đồng đội của anh không theo kịp, nhất là với hai chiếc chiến đấu cơ đã bị thương nhẹ ở phần động lực, rất có thể bọn họ cũng phạm sai lầm, rồi lao đầu vào quần thể khí màu lam, theo bước chân của chiếc Nữ Yêu, vĩnh viễn nằm lại trong đám tinh vân này.



Qua nắp chụp trong suốt của khoang lái, anh chú ý đến một khu vực lớn với địa hình cực kỳ phức tạp ở trước mặt, ở đó có những đám mây khí màu lam, cũng có nhưng khối khí màu sắc khác, ngoài ra rada trên Tia Chớp còn phát hiện ra không ít những tảng thiên thạch và những đám bụi vũ trụ, Thụy Sâm chú ý đến đó vì đây là một khu vực rất thích hợp để tổ chức phục kích, nếu đã không thể cắt đuôi địch bằng cách cơ động, có lẽ, bọn họ nên tích cực hơn một chút, cho đám Nữ Yêu một đòn phủ đầu.



Thụy Sâm mở máy, bắt đầu gọi.



“Lôi Điểu 01! Lên yểm hộ cho tôi, chúng ta cho bọn tiểu yêu này nếm mùi lợi hại. Tuy-lip 02, sau khi tiến sang khu vực tới, tôi và Lôi Điểu 01 sẽ tìm cách thoát ra khỏi biên đội và ẩn vào trong khối vẫn thạch, biên đội do cô dẫn đường, đưa mọi người tiếp tục bay.”



“Ha… ha… Bạn hiền, chờ mãi mới có cơ hội được cặp đôi tác chiến với mày.” Robert Parnell đối với yêu cầu của Thụy Sâm chỉ đơn giản là cười sảng khoái.



“Tôi… Em… Đội trưởng, để em dẫn mọi người?” Nhưng cô bé Jessica thì lại hoảng, lắp bắp lặp lại mệnh lệnh của Thụy Sâm, giọng nói thể hiện rõ sự mất tự tin.



“Đừng lo, Jessica, cô làm được mà, cũng bình thường như khi bay huấn luyện ấy, nhưng phải nhớ, tập trung tinh thần, nếu cần thì bay chậm thôi, tối đa chỉ dăm phút sau là bọn tôi giải quyết xong đám Nữ Yêu rồi theo ngay.” Thụy Sâm an ủi số 2 của mình.



“Nhưng mà… Đội trưởng, hay để Lôi Điểu 01 dẫn đường, em vẫn làm số 2 cho anh!” Cô gái do dự nói.



“Không được, chúng ta không có thời gian giằng co với bọn chúng nên phải kết thúc chiến đấu trong thời gian ngắn nhất, Jessica, nghe cho rõ này, mọi người ở phía trước cứ bay bình thường, thu hút sự chú ý của địch, chúng tôi mới xuất kỳ bất ý tấn công, giải quyết nhanh kẻ địch. Hiện tại, phục tùng mệnh lệnh!”



“Rõ! Thưa đội trưởng!” Mặc dù không muốn nhưng cô gái vẫn phải tuân lệnh.



Thụy Sâm khẽ lắc đầu, anh không nói thật, đó không phải là không tin Jessica nhưng thật ra mà nói, trong hoàn cảnh ác liệt như thế này, không những phải tránh đâm vào vân thạch và đám khí màu lam mà con phải không chiến là một việc cực kỳ khó khăn phức tạp, ngay cả Thụy Sâm cũng chưa từng thử giao chiến trong hoàn cảnh ấy, đối với Jessica, lại càng khó.




Để lại một số chiến đấu cơ tham chiến, không hợp lý, cũng không cần thiết, ở không gian hẹp này không thích hợp với việc tác chiến số đông, số lượng lớn vân thạch và khí thể đã hạn chế khả năng cơ động trong không gian, đối phương cũng chỉ có mấy chiếc, nhiều cũng không giải quyết được gì, chỉ hai, ba chiếc là đủ, hơn nữa nếu có nhiều chiến đấu cơ biến mất, đối phương có thể phát hiện.



Nghĩ đi nghĩ lại, Thụy Sâm cuối cùng quyết định để Robert Parnell cùng anh ở lại chiến đấu, trong số các phi công, hai người có kỹ thuật xuất sắc nhất, trước đây lại là một biên đội nên quá hiểu nhau. Trong hoàn cảnh cần sự phối hợp chặt chẽ lại cần nhanh chóng tiêu diệt đối phương, còn sự lựa chọn nào tốt hơn chăng?



-----------------------------------------------



Mười bốn chiến Thụy Sâm xếp thành hành lao vào khu vực phức tạp.



Thụy Sâm vẫn ở phía trước biên đôi, anh điều khiển chiến đấu cơ cần thận tránh khỏi một số đám khí màu lam, nhìn về phía trước, màn hình rada hiển thị mấy khối vân thạch lớn.



“Robert Parnell! Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ thoát ly, sau khi vào sau khối vân thạch lập tức thực hiện động tác quặt gấp nửa vòng, quay đầu 180 độ giảm tốc, động tác chuyển hướng khi xoáy quanh trục còn nhớ chứ?” Giọng anh trở nên gấp gáp.



“Đương nhiên, cái động tác ấy đối với tao giờ này đã không còn là vấn đề nữa, tao đã luyện nó bao nhiêu lâu. Nó sẽ không còn là món hàng độc của mỗi mình mày nữa đâu Ha… Ha…” Bạn anh kiêu ngạo nói.



“Nói hay lắm, hy vọng mày không nói khoác nếu không hôm nay mày sẽ mệt đấy!” Thụy Sâm lầm bầm trong cổ họng rồi liếc mắt nhìn quanh để xác định vị trí. “Jessica, có thấy khối vân thạch lớn nhất ở phía trước không? Chúng tôi sẽ thoát ly khỏi biên đội ở đằng sau nó, cô dẫn mọi người tiếp tục bay, thu hút sự chú ý của đối phương.”



“Rõ! Tuy-lip 01!”



Khối vân thạch được chọn là một khối lớn nằm chắn trước mặt họ, bên trái nó là một khoảng đậm đặc những khối khí màu lam chết người, do đó, các chiến đấu cơ sẽ phải xuyên qua ở bên phải của khối đá. Sau khi chiến đấu cơ vượt qua, Thụy Sâm không giữ nguyên hướng bay mà thực hiện động các quặt gấp, chiếc Tia Chớp hầu như dựng ngược lên, xoay quanh trục thân và lăng sang trái như một hòn đá, ẩn lại vào sau khối đá. Robert Parnell cũng lặp lại đứng như thế.



Vừa thoát khỏi đội hình, hai người khởi động bộ phận giảm tốc khẩn cấp, lợi dụng khả năng khống chế chiến đấu cơ xuất sắc của mình, cả hai thực hiện tiếp động tác quay mũi chiến đấu cơ nửa vòng trong khi vẫn giữ nguyên hướng bay, lúc này mũi chiến đấu cơ lại hướng sang phải trong khi đuôi đã quay về trái, trong tích tắc, hai chiếc Tia Chớp biến thành bay “giật lùi”, đẩy hết cần ga, dưới sức đẩy cực mạnh của bốn động cơ ion, tốc độ của chiến đấu cơ giảm cực nhanh…



Thụy Sâm nghiến chặt hàm răng, chiến đấu cơ tuy giảm tốc cực nhanh nhưng vẫn chưa đủ, hai chiếc Tia Chớp vẫn trôi theo quán tính về phía khối khí màu lam, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, cự ly giữa chiến đấu cơ và khối khí ngày một gần, tuy trước khi thực hiện, Thụy Sâm đã tính toán khoảng cách đủ để hãm chiến đấu cơ nhưng lý luận và thực tế luôn có sai số.




Cuối cùng thì điều mà anh lo lắng cũng không tới, tốc độ của chiến đấu cơ giảm xuống đến mức tối thiểu khi chỉ còn cách khối khí trong gang tấc. Hai người lập tức giảm hết ga, điều khiển chiến đấu cơ từ từ ra xa khu vực nguy hiểm, tiến vào khu vực trung tâm của khối vân thạch, lặng lẽ chờ đợi con mồi.



“Nguy hiểm quá, suýt nữa thì không dừng được, tao còn lo chiến đấu cơ của bọn mình đâm luôn vào đó rồi chứ!” Giọng nói của Robert Parnell ẩn một sự căng thẳng còn chưa hết.



“Đúng thế, nhưng không có gì là tốt rồi! Giữ vị trí! Các bạn của chúng ta sắp đến đấy!” Thụy Sâm cũng thở phào một hơi đưa tay quệt đám mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi thật quá nguy hiểm, nếu tâm lý cả hai không đủ vững vàng, kiên quyết, động tác của họ không đủ triệt để, kỹ thuật chưa đạt đến mức bản năng, bọn họ không thể giữ chiến đấu cơ dừng lại ở một cự ly ngắn ngủi như thế được, chiến đấu cơ nhất định sẽ lao vào trong đám khí rồi biến thành một quả cầu lửa.



Đó cũng là lý do anh không dám để Jessica làm số 2 cho mình, có thể kỹ thuật của cô gái không kém, nhưng thiếu hẳn sự tự tin và quyết tâm mà chỉ có những lính cựu đã dày dạn chinh chiến như anh và Robert Parnell mới có, từ sự hoảng hốt khi Thụy Sâm bảo cô dẫn đội đã đủ để anh nhận ra, nếu là Jessica, chỉ cần vừa rồi có một tia do dự, chiến đấu cơ đã tan xác trong đám khí màu làm rồi, những tố chất đó không chỉ một sớm một chiều mà có được.



“Đội trưởng vẫn là đội trưởng, trong cự ly ngắn như thế mà vẫn hoàn thành chuyển hướng hai lần 180 độ…” Một phi công trẻ không nén được cảm thán.



“Chú ý phía trước, đừng nói chuyện, quên đội trưởng dặn thế nào rồi hả?” Jessica không thèm chú ý đến ai đang nói, cô gái tập trung toàn bộ tinh thần vào quãng đường trước mặt.



Cô gái đã hiểu ý đồi của Thụy Sâm, dẫn phi đội còn lại 12 chiếc xuyên qua những khe hở giữa các khối khí tiến về phía trước.



Phía sau phi đội, những chiếc Nữ Yêu trinh sát không hề phát hiện ra đối phương đã thiếu đi hai chiếc trong đội hình, hầu hết thời gian bọn chúng tập trung quan sát những nguy hiểm trên đường bay, phần khác thì giữ không để mất dấu đối phương, lại thêm hoàn cảnh phức tạp khiến tầm mắt và rada đều bị hạn chế, cho dù có người thấy số lượng ít đi cũng chỉ nghĩ rằng bị vân thạch chắn mất tín hiệu rada.



Trong hoàn cảnh ấy, cả ba chiếc Nữ Yêu hồn nhiên tiếp cận với vị trí ẩn nấp của Thụy Sâm và Robert Parnell


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện