Không ai lên tiếng. Cũng không ai dám lên tiếng.
Chu Lẫm và Đào Tử đứng trong đại sảnh, nhìn khẩu M1911 trên tay Kinh Phục Châu. Nó giống như một món đồ chơi, đang được anh cầm trên tay đùa nghịch. An Nguyện ngồi bên cạnh Kinh Phục Châu, biểu cảm trên mặt có vẻ quá bình tĩnh khiến dễ nhận ra là cô cố gắng tỏ ra như vậy. Người kích động nhất trong căn nhà này chính là Kinh Nhiễm, tuy cô không dám bước tới ôm chầm lấy Chu Lẫm nhưng đã che miệng khóc nức nở.
Trong tiếng khóc thút thít ấy, Kinh Phục Châu ngồi dựa vào lưng ghế, nhìn họ. “Có gì muốn nói không?”
“Anh Châu… Bọn em cũng không biết chuyện là thế nào, chắc chắn là phía Lào có nội gián. Mẹ nó, lần này suýt nữa là tiêu tùng, đạn của cảnh sát cứ bay vèo vèo qua người em…” Đào Tử nhớ lại tình cảnh khi ấy, diễn tả lộn xộn. “Bọn em đến địa điểm giao hàng, không biết thằng nào bắn một phát rồi một đám người xông đến… Em không biết hàng bị rơi mất kiểu gì… Cả đám người cùng nhau nổ súng, mẹ kiếp, loạn hết cả lên. Em phải chuồn cho nhanh, không cách nào quan tâm đến số hàng kia. Suýt nữa là anh Lẫm rơi vào tay chúng…”
An Nguyện nhìn chằm chằm vào Đào Tử, mắt sựng lại một chút rồi mất tự nhiên quay sang nơi khác. Cử chỉ ấy đã lọt vào mắt Kinh Phục Châu, họng súng của anh chỉa sang nơi khác, chỉ vào Chu Lẫm. “Anh cũng nói xem.”
“Tôi không có gì để nói cả, Đào Tử nói hết rồi đấy, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Tôi vốn xách một số hàng, nhưng cánh tay phải của tôi bị thương nên hàng rơi mất.” Lúc nói chuyện, giọng Chu Lẫm không ổn cho lắm, tay trái đè chặt vết thương trên tay phải, kẽ tay vẫn không ngừng rỉ máu. Có lẽ viên đạn kia vẫn nằm trong bắp tay anh, khiến sắc mặt anh trở nên tái nhợt. “A Đàn, tôi biết cậu đang nghi ngờ điều gì. Tôi nói thật với cậu, lúc rút lui tôi nhìn thấy phía Lào đều bị bắt cả rồi, tôi nghi ngờ tên nội gián ấy ở phía chúng ta.”
“Anh Lẫm, anh nói thế là có ý gì?” Đào Tử lập tức nhìn anh. “Người biết thời gian cụ thể chỉ có hai chúng ta, mẹ kiếp, anh đang nói tôi là nội gián sao?”
“Phải nội gián hay không thì trong lòng cậu tự hiểu, tại sao lần này lại dính bẫy, lần này lại tổn thất thảm hại nhất.” Sắc mặt Chu Lẫm trắng bệch, vì đau đớn nên cả người cũng khẽ run lên. “A Đàn, chuyện này không thể kéo dài được. Lần này tôi may mắn chỉ mất có một cách tay, không chừng lần sau sẽ là cái mạng của chúng ta.”
Ánh mắt của anh rất hung tàn, không có chút chần chừ do dự, giống như là đang căm hận cùng cực. An Nguyện cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh. Kinh Phục Châu đưa tay nắm tay cô một cái, nhét khẩu súng vào tay cô. “Đi nào, ai là nội gián, em giết người đó.”
Anh ta dạy cô bắn súng chính là để giờ phút này kéo cô xuống vực thẳm sao? An Nguyện từ từ đứng dậy khỏi ghế. Khẩu súng này cô đã khá quen, cầm trong tay cũng thuận lắm rồi. Cô nhìn Đào Tử, rồi lại nhìn Chu Lẫm, nhất thời cũng chần chừ không quyết định được. Kinh Phục Châu không tin cô, nhưng cũng khó tin lời của bất cứ ai. Cô phải quấy nhiễu sự lựa chọn của anh ta trước khi anh ta quyết định.
“Cô An, cô biết mà, tôi không thể nào là nội gián… Cô An…” Đào Tử thụt lùi một bước, bỗng nhiên giận dữ chỉ vào Chu Lẫm. “Tao biết rồi! Chu Lẫm, mày mới là nội gián. Mẹ kiếp, mày báo hành tung với chúng còn bắt tao gánh tội thay. Mẹ mày, ông đây không gánh đấy!”
Anh ta vừa nói vừa xông về phía Chu Lẫm, xách cổ áo anh lên. Chu Lẫm không tránh kịp, vết thương trên cánh tay đau nhức nhối, bị anh ta đấm một cái ngã phịch xuống đất. Mùi máu tanh lan ra trong miệng, anh nhổ cái răng bị gãy ra, ngửa đầu nhìn Đào Tử, giọng cũng bất giác lớn hơn. “Đào Tử, mẹ nó, mày bớt giả vờ giả vịt đi! Dạo trước mày và An Nguyện ở trong Phật đường lâu như thế, nói những gì mày cho là tao không đoán được sao, anh Châu không đoán được sao? Lúc xuống cầu thang còn rón rén không dám đi, chẳng phải trong lòng mày chột dạ ư!”
Đào Tử còn muốn ra tay nhưng bị Lão Đổng từ sau ôm chặn lại, tạm thời không thể nhúc nhích nên bèn nhìn về phía An Nguyện – người đang cầm súng cách đó không xa. “Cô An, cô nói đi, hôm đó chúng ta ở trong Phật đường nói những gì, cô nói đi…”
“Chúng tôi không nói gì cả, chỉ đơn giản trò chuyện vài câu về việc có tin Phật hay không thôi.” Giọng An Nguyện rất nhẹ, lúc nhìn Kinh Phục Châu thì ánh mắt lo lắng. Chu Lẫm ngồi dưới đất, cười lạnh với vẻ khó tin. “Tin Phật hay không? Đào Tử, mấy người viện cớ thì có thể tìm cái cớ hay hơn được không vậy. Mày nói chuyện tin Phật hay không với người khác? Mày coi bao nhiêu người ở đây đều là thằng ngu hết sao, mẹ kiếp!”
“Bà nó, tin không kệ mày!” Đào Tử giãy khỏi Lão Đổng, xông về phía Chu Lẫm, định ra tay lần nữa. Kinh Nhiễm bỗng nhiên nhào tới chặn trước người Chu Lẫm. Cũng chính hành động này khiến cho Kinh Phục Châu – người nãy giờ vẫn im lặng – nhíu mày lên tiếng. “Im miệng hết cho tôi.”
An Nguyện vẫn đứng cách anh không xa, giơ tay ra là chạm tới, vì thế dường như giọng nói của anh cứ quanh quẩn, hơi hơi chấn động tai cô. “Chu Lẫm, An Nguyện nói anh là nội gián.”
“Em còn tin cô ta à?” Kinh Nhiễm chặn trước người Chu Lẫm, bởi vì tình cảnh lúc này nên cô gào muốn rách cả họng. “A Đàn, cô ta muốn em chết, sao em có thể tin cô ta!”
Tình hình hết sức hỗn loạn, tính cách của mỗi người đều bộc lộ hoàn toàn trong tình thế ấy. Tay An Nguyện còn cầm súng, cô đang chờ Kinh Phục Châu lên tiếng, dùng tính mạng của mình đặt cược thắng thua. Không phải là không căng thẳng, ngược lại cô căng thẳng tới mức không thở nổi, nếu không nhờ đưa lưng về phía Kinh Phục Châu, e rằng cảm xúc trong mắt cô đã lộ rõ mồn một.
“An Nguyện, tôi cho em cơ hội.” Giọng Kinh Phục Châu rất lạnh lùng, anh vừa nói vừa nhặt một điếu thuốc lên châm rồi cứ cầm trên tay mà không đưa lên miệng. An Nguyện bước tới trước vài bước, họng súng đen ngòm chỉa vào Chu Lẫm. Cô nhìn thấy sự thù hận trong mắt Kinh Nhiễm, sự thù hận ấy như một ngọn lửa, muốn thiêu rụi cô. Kinh Phục Châu không lên tiếng, cả đại sảnh yên lặng như tờ, đầy mùi chết chóc. Cả người Chu Lẫm đang run lên, khẩu súng đặt trên trán anh, đè lên những sợi tóc đẫm mồ hôi.
An Nguyện mở chốt an toàn.
Hơi thở của Chu Lẫm trở nên gấp gáp mà nặng nề, nhưng anh ta không nói tiếng nào. Tim An Nguyện đập mạnh như trống đánh, phải cố hết sức nắm chặt súng mới giữ cho mình không run rẩy. Toàn bộ sự hồi hộp lo lắng đều dồn hết vào giây phút này, cô nín thở chờ Kinh Phục Châu lên tiếng ngăn lại.
“Đủ rồi!”
Có lẽ sự kiên nhẫn đã đến giới hạn, Kinh Phục Châu ném điếu thuốc, đi về phía An Nguyện. Anh bước rất nhanh, thoáng chốc đã đến bên cạnh An Nguyện, cô hốt hoảng quay đầu lại, cổ tay bị anh nắm chặt rồi thay đổi phương hướng. Tiếng súng vang lên mà không có dấu hiệu báo trước khiến người có mặt ở đó đều thất kinh. Cùng với tiếng súng, Đào Tử ngã phịch xuống.
Ngón trỏ của An Nguyện còn đặt trên cò súng, phát súng ấy là do cô bóp cò, nhưng thật ra chỉ là theo bản năng. Lực của Kinh Phục Châu rất chuẩn, khẩu súng giơ lên vừa vặn chỉa vào đầu anh ta. Không phải cô chưa từng giết người nhưng đây là lần đầu tiên dùng súng bắn người thật sự, hai chân bất giác mềm nhũn, tay của Kinh Phục Châu vừa buông ra là cô đã ngồi thừ xuống đất.
Kinh Nhiễm bật khóc rồi nhào vào lòng Chu Lẫm, giống như vở bi kịch cuối cùng có hồi kết tốt đẹp. Mắt Kinh Phục Châu lướt qua họ, cuối cùng dừng lại trên người An Nguyện. Từ góc này, anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô. Anh cố nén cơn kích động trong lòng, dù khoảnh khắc ấy anh rất muốn ấn họng súng vào đầu cô, bóp cò.
Nhưng anh rõ hơn ai hết, nếu An Nguyện chết rồi, người hối hận nhất sẽ chính là anh.
Anh không biết phải làm sao với cô dù rất rõ là trái tim cô không thuộc về mình, thậm chí trăm phương ngàn kế muốn dồn mình vào chỗ chết. Có lẽ cô đã nói đúng, cô chính là báo ứng của anh, báo ứng việc anh giết người phóng hỏa bao nhiêu năm nay.
Nhưng dù như thế, anh cũng cam tâm.
Chu Lẫm và Đào Tử đứng trong đại sảnh, nhìn khẩu M1911 trên tay Kinh Phục Châu. Nó giống như một món đồ chơi, đang được anh cầm trên tay đùa nghịch. An Nguyện ngồi bên cạnh Kinh Phục Châu, biểu cảm trên mặt có vẻ quá bình tĩnh khiến dễ nhận ra là cô cố gắng tỏ ra như vậy. Người kích động nhất trong căn nhà này chính là Kinh Nhiễm, tuy cô không dám bước tới ôm chầm lấy Chu Lẫm nhưng đã che miệng khóc nức nở.
Trong tiếng khóc thút thít ấy, Kinh Phục Châu ngồi dựa vào lưng ghế, nhìn họ. “Có gì muốn nói không?”
“Anh Châu… Bọn em cũng không biết chuyện là thế nào, chắc chắn là phía Lào có nội gián. Mẹ nó, lần này suýt nữa là tiêu tùng, đạn của cảnh sát cứ bay vèo vèo qua người em…” Đào Tử nhớ lại tình cảnh khi ấy, diễn tả lộn xộn. “Bọn em đến địa điểm giao hàng, không biết thằng nào bắn một phát rồi một đám người xông đến… Em không biết hàng bị rơi mất kiểu gì… Cả đám người cùng nhau nổ súng, mẹ kiếp, loạn hết cả lên. Em phải chuồn cho nhanh, không cách nào quan tâm đến số hàng kia. Suýt nữa là anh Lẫm rơi vào tay chúng…”
An Nguyện nhìn chằm chằm vào Đào Tử, mắt sựng lại một chút rồi mất tự nhiên quay sang nơi khác. Cử chỉ ấy đã lọt vào mắt Kinh Phục Châu, họng súng của anh chỉa sang nơi khác, chỉ vào Chu Lẫm. “Anh cũng nói xem.”
“Tôi không có gì để nói cả, Đào Tử nói hết rồi đấy, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Tôi vốn xách một số hàng, nhưng cánh tay phải của tôi bị thương nên hàng rơi mất.” Lúc nói chuyện, giọng Chu Lẫm không ổn cho lắm, tay trái đè chặt vết thương trên tay phải, kẽ tay vẫn không ngừng rỉ máu. Có lẽ viên đạn kia vẫn nằm trong bắp tay anh, khiến sắc mặt anh trở nên tái nhợt. “A Đàn, tôi biết cậu đang nghi ngờ điều gì. Tôi nói thật với cậu, lúc rút lui tôi nhìn thấy phía Lào đều bị bắt cả rồi, tôi nghi ngờ tên nội gián ấy ở phía chúng ta.”
“Anh Lẫm, anh nói thế là có ý gì?” Đào Tử lập tức nhìn anh. “Người biết thời gian cụ thể chỉ có hai chúng ta, mẹ kiếp, anh đang nói tôi là nội gián sao?”
“Phải nội gián hay không thì trong lòng cậu tự hiểu, tại sao lần này lại dính bẫy, lần này lại tổn thất thảm hại nhất.” Sắc mặt Chu Lẫm trắng bệch, vì đau đớn nên cả người cũng khẽ run lên. “A Đàn, chuyện này không thể kéo dài được. Lần này tôi may mắn chỉ mất có một cách tay, không chừng lần sau sẽ là cái mạng của chúng ta.”
Ánh mắt của anh rất hung tàn, không có chút chần chừ do dự, giống như là đang căm hận cùng cực. An Nguyện cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh. Kinh Phục Châu đưa tay nắm tay cô một cái, nhét khẩu súng vào tay cô. “Đi nào, ai là nội gián, em giết người đó.”
Anh ta dạy cô bắn súng chính là để giờ phút này kéo cô xuống vực thẳm sao? An Nguyện từ từ đứng dậy khỏi ghế. Khẩu súng này cô đã khá quen, cầm trong tay cũng thuận lắm rồi. Cô nhìn Đào Tử, rồi lại nhìn Chu Lẫm, nhất thời cũng chần chừ không quyết định được. Kinh Phục Châu không tin cô, nhưng cũng khó tin lời của bất cứ ai. Cô phải quấy nhiễu sự lựa chọn của anh ta trước khi anh ta quyết định.
“Cô An, cô biết mà, tôi không thể nào là nội gián… Cô An…” Đào Tử thụt lùi một bước, bỗng nhiên giận dữ chỉ vào Chu Lẫm. “Tao biết rồi! Chu Lẫm, mày mới là nội gián. Mẹ kiếp, mày báo hành tung với chúng còn bắt tao gánh tội thay. Mẹ mày, ông đây không gánh đấy!”
Anh ta vừa nói vừa xông về phía Chu Lẫm, xách cổ áo anh lên. Chu Lẫm không tránh kịp, vết thương trên cánh tay đau nhức nhối, bị anh ta đấm một cái ngã phịch xuống đất. Mùi máu tanh lan ra trong miệng, anh nhổ cái răng bị gãy ra, ngửa đầu nhìn Đào Tử, giọng cũng bất giác lớn hơn. “Đào Tử, mẹ nó, mày bớt giả vờ giả vịt đi! Dạo trước mày và An Nguyện ở trong Phật đường lâu như thế, nói những gì mày cho là tao không đoán được sao, anh Châu không đoán được sao? Lúc xuống cầu thang còn rón rén không dám đi, chẳng phải trong lòng mày chột dạ ư!”
Đào Tử còn muốn ra tay nhưng bị Lão Đổng từ sau ôm chặn lại, tạm thời không thể nhúc nhích nên bèn nhìn về phía An Nguyện – người đang cầm súng cách đó không xa. “Cô An, cô nói đi, hôm đó chúng ta ở trong Phật đường nói những gì, cô nói đi…”
“Chúng tôi không nói gì cả, chỉ đơn giản trò chuyện vài câu về việc có tin Phật hay không thôi.” Giọng An Nguyện rất nhẹ, lúc nhìn Kinh Phục Châu thì ánh mắt lo lắng. Chu Lẫm ngồi dưới đất, cười lạnh với vẻ khó tin. “Tin Phật hay không? Đào Tử, mấy người viện cớ thì có thể tìm cái cớ hay hơn được không vậy. Mày nói chuyện tin Phật hay không với người khác? Mày coi bao nhiêu người ở đây đều là thằng ngu hết sao, mẹ kiếp!”
“Bà nó, tin không kệ mày!” Đào Tử giãy khỏi Lão Đổng, xông về phía Chu Lẫm, định ra tay lần nữa. Kinh Nhiễm bỗng nhiên nhào tới chặn trước người Chu Lẫm. Cũng chính hành động này khiến cho Kinh Phục Châu – người nãy giờ vẫn im lặng – nhíu mày lên tiếng. “Im miệng hết cho tôi.”
An Nguyện vẫn đứng cách anh không xa, giơ tay ra là chạm tới, vì thế dường như giọng nói của anh cứ quanh quẩn, hơi hơi chấn động tai cô. “Chu Lẫm, An Nguyện nói anh là nội gián.”
“Em còn tin cô ta à?” Kinh Nhiễm chặn trước người Chu Lẫm, bởi vì tình cảnh lúc này nên cô gào muốn rách cả họng. “A Đàn, cô ta muốn em chết, sao em có thể tin cô ta!”
Tình hình hết sức hỗn loạn, tính cách của mỗi người đều bộc lộ hoàn toàn trong tình thế ấy. Tay An Nguyện còn cầm súng, cô đang chờ Kinh Phục Châu lên tiếng, dùng tính mạng của mình đặt cược thắng thua. Không phải là không căng thẳng, ngược lại cô căng thẳng tới mức không thở nổi, nếu không nhờ đưa lưng về phía Kinh Phục Châu, e rằng cảm xúc trong mắt cô đã lộ rõ mồn một.
“An Nguyện, tôi cho em cơ hội.” Giọng Kinh Phục Châu rất lạnh lùng, anh vừa nói vừa nhặt một điếu thuốc lên châm rồi cứ cầm trên tay mà không đưa lên miệng. An Nguyện bước tới trước vài bước, họng súng đen ngòm chỉa vào Chu Lẫm. Cô nhìn thấy sự thù hận trong mắt Kinh Nhiễm, sự thù hận ấy như một ngọn lửa, muốn thiêu rụi cô. Kinh Phục Châu không lên tiếng, cả đại sảnh yên lặng như tờ, đầy mùi chết chóc. Cả người Chu Lẫm đang run lên, khẩu súng đặt trên trán anh, đè lên những sợi tóc đẫm mồ hôi.
An Nguyện mở chốt an toàn.
Hơi thở của Chu Lẫm trở nên gấp gáp mà nặng nề, nhưng anh ta không nói tiếng nào. Tim An Nguyện đập mạnh như trống đánh, phải cố hết sức nắm chặt súng mới giữ cho mình không run rẩy. Toàn bộ sự hồi hộp lo lắng đều dồn hết vào giây phút này, cô nín thở chờ Kinh Phục Châu lên tiếng ngăn lại.
“Đủ rồi!”
Có lẽ sự kiên nhẫn đã đến giới hạn, Kinh Phục Châu ném điếu thuốc, đi về phía An Nguyện. Anh bước rất nhanh, thoáng chốc đã đến bên cạnh An Nguyện, cô hốt hoảng quay đầu lại, cổ tay bị anh nắm chặt rồi thay đổi phương hướng. Tiếng súng vang lên mà không có dấu hiệu báo trước khiến người có mặt ở đó đều thất kinh. Cùng với tiếng súng, Đào Tử ngã phịch xuống.
Ngón trỏ của An Nguyện còn đặt trên cò súng, phát súng ấy là do cô bóp cò, nhưng thật ra chỉ là theo bản năng. Lực của Kinh Phục Châu rất chuẩn, khẩu súng giơ lên vừa vặn chỉa vào đầu anh ta. Không phải cô chưa từng giết người nhưng đây là lần đầu tiên dùng súng bắn người thật sự, hai chân bất giác mềm nhũn, tay của Kinh Phục Châu vừa buông ra là cô đã ngồi thừ xuống đất.
Kinh Nhiễm bật khóc rồi nhào vào lòng Chu Lẫm, giống như vở bi kịch cuối cùng có hồi kết tốt đẹp. Mắt Kinh Phục Châu lướt qua họ, cuối cùng dừng lại trên người An Nguyện. Từ góc này, anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô. Anh cố nén cơn kích động trong lòng, dù khoảnh khắc ấy anh rất muốn ấn họng súng vào đầu cô, bóp cò.
Nhưng anh rõ hơn ai hết, nếu An Nguyện chết rồi, người hối hận nhất sẽ chính là anh.
Anh không biết phải làm sao với cô dù rất rõ là trái tim cô không thuộc về mình, thậm chí trăm phương ngàn kế muốn dồn mình vào chỗ chết. Có lẽ cô đã nói đúng, cô chính là báo ứng của anh, báo ứng việc anh giết người phóng hỏa bao nhiêu năm nay.
Nhưng dù như thế, anh cũng cam tâm.
Danh sách chương