"Các anh muốn làm gì?"
"Bé cưng xinh đẹp, bọn chú muốn rủ em đi uống nước một lát có được không?"
Giữa con đường vắng, cô gái mặc đồng phục học sinh bị một lũ du côn chặn đường. Tình huống xảy ra thế này, đồ ngu cũng biết lũ kia muốn giở trò đồi bại cầm thú với một cô gái còn trên ghế nhà trường.
"Cút đi chỗ khác, nếu dám lại gần tôi lập tức hét lên đấy!"
"Ôi chao sợ quá!" Tên cầm đầu khoái trá nhìn khuôn mặt cô gái dần tái mét đi, gã đê tiện ra lệnh cho đàn em phía sau:
"Lôi nó đi cho tao, ông chủ dặn rồi, chơi nát cũng được miễn là giữ lại mạng cho nó."
"Đừng...g, hức, buông tôi ra! Tôi không quen các người, làm ơn đừng hại tôi... Ba ơi cứu con..."
"Đừng giằng co nữa em yêu, vui vẻ với tụi anh đi!" Bốn tên đàn ông cao to ghìm lấy tứ chi cô bé, cô hoảng sợ đến mức vùng vẫy tay chân, nước mắt vì hoảng sợ mà vương vãi khắp gò má, tuy nhiên vẫn không thể thoát khỏi sự kìm hãm dơ bẩn của lũ người này.
Ở bên kia góc đường có một chiếc Porsche chậm rãi đi tới, tài xế anh tuấn bên trong thu hết toàn bộ diễn biến bất bình vào mắt. Nhìn thấy lũ lưu manh chà đạp cô gái, anh nghiến răng, vội quay lại cung kính hỏi người ngồi đằng sau:
"Chủ tịch, ở phía trước... có ra tay cứu người không ạ?"
Người được gọi là chủ tịch kia dáng vẻ có chút thần bí, hắn hướng ánh mắt nhìn ra ngoài, rõ ràng có thể thấy hết mọi thứ nhưng hắn ta một chút cũng không muốn động. Nửa gương mặt uy nghiêm chìm trong bóng tối.
Thái độ hắn dửng dưng, nhấn mạnh từng chữ:
"Mười lăm phút nữa bắt đầu cuộc họp hội đồng quản trị."
Hắn nói như vậy nghĩa là không muốn nhúng tay vào. Loại bản tính lạnh nhạt tàn nhẫn này không phải ngày đầu anh trông thấy ở hắn, nhưng anh sốt ruột thay cô gái, bọn chúng đã bắt đầu vói tay vào quần nhỏ của cô, nếu không cứu e là...
"Cô bé đó hình như là con gái nhỏ của tập đoàn Đằng Nguyên thưa chủ tịch!"
"Đằng Nguyên?"
Lúc này hắn mới nhướng mày, một biểu cảm biến hóa nho nhỏ đủ để thấy hắn quan tâm đến hai chữ "Đằng Nguyên" như thế nào.
"Dạ đúng, đó là con gái nhỏ của chủ tịch Đằng Nguyên, năm nay đang thi tốt nghiệp cấp ba. Tuần trước ở hội thảo doanh nhân tôi thấy cô ấy đi cùng ngài Đằng."
Đằng Nguyên với Trung Đỉnh vốn là hai tập đoàn đối đầu truyền kiếp trên thương trường, đối chọi gay gắt đến anh chết tôi sống. Nếu có cơ hội đạp đối thủ dưới chân thì dù là hắn hay Đằng Trịnh cũng sẽ không từ bỏ cơ hội.
"Con gái của đối thủ ư? Ồ, thú vị rồi đây."
Triệu Dịch Đông cong môi lộ ra nụ cười rất nhạt, trong con ngươi có chút suy tính.
"Cứu, cậu ra đó mang người lên đây cho tôi."
"Vâng thưa chủ tịch!"
Hắn vừa hạ lệnh, trợ lý Nguyên Diệu lập tức đạp ga chạy thẳng đến chỗ đám côn đồ đang giằng co, tiếng bánh xe ma sát dữ tợn trên mặt đường khiến đám đầu trâu mặt ngựa kia hốt hoảng quay đầu.
"Mẹ nó, là thằng nào lái xe mất dạy?"
"Có tin bố mày xiên mày luôn không?"
Những lời lẽ thô tục văng ra như mưa, đối với đám người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này, Nguyên Chiến không nhất thiết phải nói nhiều. Anh tung người xuống xe, đôi chân dài hữu lực đạp thẳng vào lồng ngực một tên, cú đạp đó ít nhất phải khiến gã gãy mất hai cái xương sườn.
"Mày... mày dám đánh đàn em của tao, tụi bây xông lên."
Năm thằng, Nguyên Diệu thầm đếm, bấy nhiêu đây có là gì so với lò luyện vệ sĩ mà anh từng được đào tạo? Trước ánh mắt há hốc của Đằng Duy Yến, anh tiến lên túm lấy tên đang sờ đùi cô, dùng chiêu cầm nã thủ bẻ quật tay gã, đầu gối thúc lên, chỉ thấy miệng gã hộc ra một búng máu tươi, gã rên rỉ một tiếng khụy xuống.
Anh kéo tay Đằng Duy Yến, vội nhét vào trong ghế sau Porches. Bên ngoài chưa đến ba phút đã xử lý xong đám lâu la.
Trong xe...
"Bé cưng xinh đẹp, bọn chú muốn rủ em đi uống nước một lát có được không?"
Giữa con đường vắng, cô gái mặc đồng phục học sinh bị một lũ du côn chặn đường. Tình huống xảy ra thế này, đồ ngu cũng biết lũ kia muốn giở trò đồi bại cầm thú với một cô gái còn trên ghế nhà trường.
"Cút đi chỗ khác, nếu dám lại gần tôi lập tức hét lên đấy!"
"Ôi chao sợ quá!" Tên cầm đầu khoái trá nhìn khuôn mặt cô gái dần tái mét đi, gã đê tiện ra lệnh cho đàn em phía sau:
"Lôi nó đi cho tao, ông chủ dặn rồi, chơi nát cũng được miễn là giữ lại mạng cho nó."
"Đừng...g, hức, buông tôi ra! Tôi không quen các người, làm ơn đừng hại tôi... Ba ơi cứu con..."
"Đừng giằng co nữa em yêu, vui vẻ với tụi anh đi!" Bốn tên đàn ông cao to ghìm lấy tứ chi cô bé, cô hoảng sợ đến mức vùng vẫy tay chân, nước mắt vì hoảng sợ mà vương vãi khắp gò má, tuy nhiên vẫn không thể thoát khỏi sự kìm hãm dơ bẩn của lũ người này.
Ở bên kia góc đường có một chiếc Porsche chậm rãi đi tới, tài xế anh tuấn bên trong thu hết toàn bộ diễn biến bất bình vào mắt. Nhìn thấy lũ lưu manh chà đạp cô gái, anh nghiến răng, vội quay lại cung kính hỏi người ngồi đằng sau:
"Chủ tịch, ở phía trước... có ra tay cứu người không ạ?"
Người được gọi là chủ tịch kia dáng vẻ có chút thần bí, hắn hướng ánh mắt nhìn ra ngoài, rõ ràng có thể thấy hết mọi thứ nhưng hắn ta một chút cũng không muốn động. Nửa gương mặt uy nghiêm chìm trong bóng tối.
Thái độ hắn dửng dưng, nhấn mạnh từng chữ:
"Mười lăm phút nữa bắt đầu cuộc họp hội đồng quản trị."
Hắn nói như vậy nghĩa là không muốn nhúng tay vào. Loại bản tính lạnh nhạt tàn nhẫn này không phải ngày đầu anh trông thấy ở hắn, nhưng anh sốt ruột thay cô gái, bọn chúng đã bắt đầu vói tay vào quần nhỏ của cô, nếu không cứu e là...
"Cô bé đó hình như là con gái nhỏ của tập đoàn Đằng Nguyên thưa chủ tịch!"
"Đằng Nguyên?"
Lúc này hắn mới nhướng mày, một biểu cảm biến hóa nho nhỏ đủ để thấy hắn quan tâm đến hai chữ "Đằng Nguyên" như thế nào.
"Dạ đúng, đó là con gái nhỏ của chủ tịch Đằng Nguyên, năm nay đang thi tốt nghiệp cấp ba. Tuần trước ở hội thảo doanh nhân tôi thấy cô ấy đi cùng ngài Đằng."
Đằng Nguyên với Trung Đỉnh vốn là hai tập đoàn đối đầu truyền kiếp trên thương trường, đối chọi gay gắt đến anh chết tôi sống. Nếu có cơ hội đạp đối thủ dưới chân thì dù là hắn hay Đằng Trịnh cũng sẽ không từ bỏ cơ hội.
"Con gái của đối thủ ư? Ồ, thú vị rồi đây."
Triệu Dịch Đông cong môi lộ ra nụ cười rất nhạt, trong con ngươi có chút suy tính.
"Cứu, cậu ra đó mang người lên đây cho tôi."
"Vâng thưa chủ tịch!"
Hắn vừa hạ lệnh, trợ lý Nguyên Diệu lập tức đạp ga chạy thẳng đến chỗ đám côn đồ đang giằng co, tiếng bánh xe ma sát dữ tợn trên mặt đường khiến đám đầu trâu mặt ngựa kia hốt hoảng quay đầu.
"Mẹ nó, là thằng nào lái xe mất dạy?"
"Có tin bố mày xiên mày luôn không?"
Những lời lẽ thô tục văng ra như mưa, đối với đám người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này, Nguyên Chiến không nhất thiết phải nói nhiều. Anh tung người xuống xe, đôi chân dài hữu lực đạp thẳng vào lồng ngực một tên, cú đạp đó ít nhất phải khiến gã gãy mất hai cái xương sườn.
"Mày... mày dám đánh đàn em của tao, tụi bây xông lên."
Năm thằng, Nguyên Diệu thầm đếm, bấy nhiêu đây có là gì so với lò luyện vệ sĩ mà anh từng được đào tạo? Trước ánh mắt há hốc của Đằng Duy Yến, anh tiến lên túm lấy tên đang sờ đùi cô, dùng chiêu cầm nã thủ bẻ quật tay gã, đầu gối thúc lên, chỉ thấy miệng gã hộc ra một búng máu tươi, gã rên rỉ một tiếng khụy xuống.
Anh kéo tay Đằng Duy Yến, vội nhét vào trong ghế sau Porches. Bên ngoài chưa đến ba phút đã xử lý xong đám lâu la.
Trong xe...
Danh sách chương