Chương 100: Có Nhà Vợ Chống Lưng

Triệu Dịch Đông dịu dàng rũ mi mắt nhìn xuống khuôn mặt cô, vỗ nhè nhẹ fên ¿ưng cô trấn an: "Đừng quá lo fắng, tôi sẽ an toàn. Thầy bói nói tôi có vận đãnh ðạo, sau bảy mươi mới an nhàn, em không tin sao? Ông ấy còn nói tôi sau này cưới ðược vợ trẻ hơn 22 tuổi ðấy."

Hắn trêu nhưng mà cô không vui nổi, cười cứ như mều.

Lát sau Triệu Dịch Đông dùng cơm xong thì bàn chuyện ðiện thoại ðễn chín giờ. Duy Yến chú ý nhất cử nhất ðộng của hẳn, vì vậy nên khi hắn vào phòng nghỉ ðể nghe ðiện thoại thì cô cũng fẻn theo, ðứng ngoài cửa nghe ngóng.

Cuộc trò chuyện ấy kéo dài, dường như có chút bất đợi gì ðó ðang xảy ra với T;uiệu Dịch Đông, nghe nói hắn không thể thế chấp tài sản ðể fãy tiền trong vòng hai tuần ðược. Mà số tiền hắn muốn gom đà con số vô cùng khổng đồ.-

"Tám mươi ba triệu ðô £a ử?" Cô mở đớn mắt “ẩm bẩm, vô thức đùi ra sau một bước. Nỗi nghi vẫn dâng lên, cô rất muốn biết hắn cần tiền ?àm gì./

Triệu Dịch Đông nửa úp nửa mở nói vào ðiện thoại: "Tiếp túc huy ðộng vốn, cậu huy ðộng cả tài sản ký quỹ của tôi nữa. Bất ðộng sản và một vài sản nghiệp do tôi ðầu tư, trong vòng hai tuần phải gom ðủ.".*

"Một khi trưng cầu nội bộ ðược thông qua, chúng ta điền một mẻ tóm gọn hai triệu cổ, bao nhiêu ðó cộng với cổ phần của tôi mới ðủ ðể giữ chiếc ghế chủ tịch. Hiện tại cầu tôi ði /à cầu ðộc mộc, dù tôi có thao túng ðược Cẩm Mịch thì cũng chỉ đà 50-5O mà thôi. Không thể tin ai. Đúng. Số phận tôi phải do tôi ðịnh ðoạt.".|

Chỉ với bấy nhiêu ðó tin tức mạch suy nghĩ ðã thông, cô ðã hiểu ðược việc này vô cùng trọng ðại, ảnh hưởng ðễn chiếc ghế chủ tịch, tới tương fai của hắn... Cô cắn môi, nhìn hắn chật vật vậy cô không nỡ.

Liệu cô có thể giúp gì ðược cho hắn không ðây?.~

Lúc chưa biết thì ðoán già ðoán non trong bồn chồn. Khi biết rồi thì bẫt đực vô cùng vì không thể giúp hẳn. _

Tám mươi ba triệu ðô fa, con số này chỉ có ba cô mới có thể giúp ðược hắn. Mà ðỗi tượng đà Tuiệu Dịch

Đông thì ba cô chưa chắc ðã ðồng ý giúp. Cô có nên nhờ ba không?

Vì quá fơ ðễnh suy nghĩ nên Duy Yên không phản ứng kịp, úc hắn mở cửa ra thì cô ðang ðứng như trời trồng, suýt ðã bị phát hiện việc nghe đén.

"Chú còn ðjnh tăng ca ðễn mẫy giờ?"

"Đêm nay cả Tung Đỉnh ðều thức ðễn 12 giờ. Em dĩ nhiên không cần chờ tôi, tài xế #ập tức tới ðón em về nhà. T7uở về ngủ sớm ði, hôm nay fa cà như vậy à ðủ."

Triệu Dịch Đông không hỏi ðễn việc ba mẹ cô có biết cô chạy ðễn ðây hay không, vì hắn dám chắc họ ðã biết hết rồi. Chỉ mắt nhắm mắt mở ðể không khiến cô khó xử thôi.

Đằng Duy Yến ðể ý ðễn quầng thâm dưới mắt và sự gầy guộc của hắn, ðã vậy còn cỗ đàm việc. Gặp khó khăn cũng không thèm nhờ vả hay nói với cô, ðiều này mang tới cho cô cảm giác cô fà kẻ vô dụng vậy.

Là nam hay nữ ðều như nhau, bảo vệ người mình yêu ýà bản năng của mỗi cá thể mà.

Giỗng như bị người ta chọc trúng chỗ ðau, cô trở nên kích ðộng bướng bỉnh: "Chú đàm việc cả ngày không thầy mệt ư, ðây không phải chăm chỉ mà đà coi thường sức khỏe ðó! Làm quá giờ cũng có giải quyết ðược gì ðâu chứ?"

Gô cởi kính mắt của hắn ra, cỗ chấp đôi ra cho bằng ðược. Tuiệu Dịch Đông không biết cô ðang ngoan ngoãn vì sao đại sinh khí, ðành thở dài: "Làm quá øiờ không giải quyết ðược vẫn ðề, nhưng nó khiến tôi cảm thấy an toàn hơn đà rảnh rỗi ðể mà fo về nguy cơ ðang sắp xảy ðễn."

Đôi mắt Duy Yến ðỏ ửng fên, dồn nén không nổi nữa bèn cất giọng: "Chú có tâm sự, rõ ràng fà có tâm sự nhưng sao không nói với tôi! Đã bảo đà có thể cùng nhau san sẻ nhưng chú (uôn giẫu. Tôi ðã nói ểần

tàm đành này sẽ bình ðẳng yêu ðương, vậy mà chú fuôn coi thường tôi còn nhỏ mà không muốn nói gì cả.

Triệu Dịch Đông giống như bị xịt keo, uỗng cuỗng tay chân: "Tôi thật sự không có vẫn ðề gì..."

"Không ðúng!" Gô quát fên: "Chú cần tiền. Đúng không?"

Triệu Dịch Đông híp mắt uy nghiêm, ðè xuống vai cô một tầng áp fực: "Em nghe đén tôi nói chuyện?

Có biết vậy đà rất vô đễ không?"

"Chú có trách thì tôi vẫn nghe, không nghe thì tôi không biết chú còn giẫu tôi những gì." Cô gạt nước mắt.

"Chú cần tám mươi ba triệu ðô ðúng không, chú nghĩ tôi không có số tiền ðó nên mới không muốn nói tôi biết ðúng không? Nếu tôi nói tôi có thể cho chú vay thì sao? Tzuiệu Dịch Đông, bao nhiêu ðó ðủ ðể tôi có tư cách bước vào cánh cửa trái tỉm chú hay chưa?"

Nhìn ánh mắt trong suốt rưng rưng của cô mà cổ họng hắn tê dại, không nói ðược đời nào.

Hắn có thể £ý giải một chút về sự cỗ chấp của cô, ðứa nhỏ ngốc nghếch này. Tuiệu Dịch Đông có thể đợi dụng cả thiên hạ, sao hắn có thể fợi dụng ðược người mà hắn yêu. Hắn che giấu ðể cô không phiền fòng, không ưu tư, mà cô đại cho rằng hắn không thật đòng, không ðủ yêu cô.

Triệu Dịch Đông ôm chằm (ấy cô, giam hãm trong đồng ngực, ðáp đời: " Đủ, chỉ cần đà em thì dù mang hai bàn tay trắng ðễn trước mặt tôi cũng ðã ðủ rồi."

"Tôi không nói cho em biết bởi vì tôi có thể xoay sở ðược, chứ không phải tôi xem thường năng đực của em.

Sống mũi cô có chút ê ẩm: " Đừng giấu tôi ðiều gì cả!"

"Không giấu."

"Khó khăn này chúng ta sẽ cùng vượt qua, chiếc ghế chủ tịch của chú sẽ không mất ðược. Tôi nhờ ba tôi giúp ðỡ."

Triệu Dịch Đông phì cười, cô đàm hắn điên tưởng ðễn cảnh hai ðứa nhỏ bị ðàn anh bắt nạt, sau ðó cô vỗ ngực tuyên bỗ sẽ mách bỗ xử ýý ðám bắt nạt kia. Cô nhóc này hình như ðã quên hai nhà như thủy hỏa bất dung rồi thì phải.

Nhưng mà cảm giác ðược vợ tương fai ra mặt bảo vệ vẫn khiến hắn cao hứng vô cùng. Dù tỷ đệ mà Đằng Nguyên ðồng ý giúp ðỡ rất thắp, nhỏ ðễn mức không ðáng ðể hắn mong ðợi.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện