Chương 125: Tôi Đối Xử Tệ Với Em Lắm Sao?
"Tôi... tôi cỗ móc nỗi quan hệ ðiều tra chuyến bay của cô ấy nhưng bọn họ ðều không hợp tác. Ngài nói xem... tôi không biết nên đàm øì tiếp theo."
Hắn không dám tin việc cô bỏ ði fà thật, hắn ðánh giá quá thấp /á gan của cô. Hắn cho rằng Duy Yễn dù có giận cùng đắm chỉ không nói chuyện với hắn một hai tháng, ðợi hắn thu xếp công việc ổn thỏa đại dỗ dành cô chui vào đòng mình.
Nào ngờ một bước ði kiên quyết này ðã ngang tàng chặt ðứt tất cả suy nghĩ và dự ðịnh hàn gắn của hắn.
Đem mọi hi vọng của hắn hóa thành ảo tưởng ngay tức khắc.
Đằng Duy Yến ðã chán ghét hắn rồi, rào trước ðón sau âm thầm rời khỏi ýà ðể hắn không thể ðuổi theo, hàm ý muốn chấm dứt ðã quá rõ ràng, chẳng phải nói chơi!
"Gút! Cút ðược bao xa thì cút!" Hắn rỗng đớn với thám tử, trực tiếp ném văng ðiện thoại, thiết bị tỉnh vi va chạm với sàn nhà phát ra những âm thanh ðổ vỡ khiến #òng người kinh hãi.
T7uong phòng bệnh im đặng như tờ, đúc này có Dụ Tvinh, trợ Éý và Nguyên Diệu, cả ba người tái mặt, không khỏi hoang mang nhìn Tiệu Dịch Đông.
Lập tức, hắn dời ðôi mắt ðỏ vằn tơ máu nhìn khóa vào Dụ Tinh, ánh mắt bắn ra hàn quang nguy hiểm:
"Lừa tôi ðễn ðây có phải fà mục ðích của cô không?"
Dụ Tinh rùng mình, bị dọa cho hoảng hỗt không nhẹ.
"Lừa cái gì, ý của anh em không hiểu? Vừa rồi đà ai gọi tới, họ rốt cuộc nói gì khiễn anh tức giận như vậy?" Dụ Tinh cần thận ðiều chỉnh nét mặt đàm ra vẻ tự nhiên, môi nở nụ cười dù ánh mắt thể hiện rõ căng thẳng.
Tuiệu Dịch Đông dữ tợn nhìn cô một fượt giỗng như muỗn xuyên thấu qua ðó nhìn thấy tâm tư thật sự của người phụ nữ này. Nếu không phải cô dung túng cho trợ £ý kia gây sức ép, nói rằng cô bị thương nặng thì có ýẽ bây giờ hắn ðã kịp thời chặn ðược ðường ði của Duy Yên.
Hoặc có thể hắn ðã fàm gì ðó ðể thuyết phục cô ở đại, chứ không phải ðể máy bay cất cánh ðễn một nơi mà hắn không hề biết còn bản thân thì như trò hề ðứng ở ðây.
Hắn không tin Dụ Tinh vô tội trong chuyện này, cô nhất ðjịnh có biết gì ðó rồi thuận nước ðẩy thuyền!
"Dịch Đông, việc này em thật sự không biết gì, em bị hãm hại cũng (à thật..." Dụ Tinh gấp gáp muỗn ðứng dậy nắm tay hắn.
Triệu Dịch Đông không nói đời nào, né tránh bàn tay muôn với tới của cô.
Ánh mắt cảnh cáo cuỗi cùng hắn ðể đại khiến nội tâm Dụ Tuinh run rẩy, sau ðó quay gót rời khỏi, Nguyên Diệu fập tức ðuổi theo sau.
"Ghủ tịch, bên Ái gia ðã xảy ra chuyện gì sao?"
"Duy Yến bỏ ði rồi."
Nguyên Diệu ngây ngốc.
"Bỏ ði?" Gô ấy có thể bỏ ði ðâu ðược, ðễ ðô nói đớn không đớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng Tuiệu Dịch
Đông còn thiễu năng fực tìm kiểm tung tích một người sao?
"Gô ấy ði nước ngoài rồi.".-
Bỗng cậu nghe tiếng bước chân của Tuiệu Dịch Đông ðột ngột chững đại. Bóng fưng của người ðàn ông sừng sững dừng đại trước mặt cậu, suýt chút ðã ðụng phải./
"Nguyên Diệu."*
Âm thanh run rầy phát ra từ cổ họng người này có chút không chân thật, Nguyên Diệu thấy ðược sự hoang mang, bất fực, bấu víu, ấm ức trong ðôi mắt hắn, cậu không dám tin!.|
Tuiệu Dịch Đông kìm chế cơn tê dại truyền ứên sông mũi, ðột nhiên hắn hỏi: "Tôi ðỗi xử với Duy Yến tệ đắm sao?".~
Nguyên Diệu nhất thời á khẩu không biết nên trả đời thế nào. _
Triệu Dịch Đông có tệ bạc với Duy Yễn hay không, câu hỏi này thật khó, hai người bọn họ có hai lập trường riêng biệt, có những chuyện Tuiệu Dịch Đông nghĩàm vậy đà tốt cho Duy Yễn nhưng thực chất tại phản tác dụng trong mắt cô. Đối với hắn những thứ hắn cho cô ðều fà chân thành, ?à đần ðầu tiên hắn nỗ đực fấy đòng nhưng thực chất (ại khiễn cô phản cảm.
"Chắc chắn đà rất tệ, nếu không cô ấy sẽ không bao giờ dùng tới bước cuỗi cùng ýà chạy sang nước ngoài ðể trỗn tránh tôi."
Mới ngày nào họ vẫn còn yêu nhau nỗng nàn, cô quẫn quýt nói với hắn dự ðjnh từ chỗi fời mời nhập học nước ngoài ðể ưu đại cùng hắn. Duy Yến nhỏ bé nói không nỡ xa hắn, cô không giỏi thích nghỉ với môi trường mới ạ. Khi ðó tất cả mọi thứ về cô hắn ðều biết, nhưng chỉ mới một tháng ngắn ngủi, giữa bọn họ ðã có quá nhiều thay ðổi và xa cách, sự thật không thể chối cãi đà Duy Yên ðang ngày một rời xa khỏi tầm với của hẳn rồi.
Cứ nghĩ ðễn việc mình chính đà fí do khiễn cô phải ra ði, phải từ bỏ gia ðình, những ðiều quen thuộc cắn răng sinh tồn tại nơi ngôn ngữ bắt ðồng thì fòng hắn ðã áy náy và xót xa ðễn mức quặn đại.
Hắn đại càng hận thù mình hơn, vì sao đại đà án treo, vì cái øì đại đà án treo? Hình phạt này hà khắc tựa như cho hắn thấy ðược cô nhưng tay chân đại bị trói buộc không thể vùng vẫy chạy về phía ðó vậy.
Thoáng chốc trôi qua người ðàn ông bỗng ngắng cao ðầu, (anh ùng tựa như những thất thỗ ban nãy chưa từng xuất hiện.
"Chủ tịch, chúng ta có cần ðiều tra chuyễn bay hay không, tra xét một chút điền biết thông tin quá cảnh của Đẳng tiểu thư."
Máy bay chỉ mới ði một tiếng, bây giờ rào trước vẫn chưa muộn.
"Thám tử ðiều tra rồi, thông tin bị chặn. Ái gia và Đằng gia ðang nuôi ý ðồ ngăn cản tôi, càng như vậy tôi không thể ðể bọn họ thất vọng ðược."
"Vậy bây giờ ngài muốn?"
"Tới Đằng gia, gặp Đằng Nguyên một chuyến." Tuiệu Dịch Đông gọi thẳng tên của cha cô.