Chương 128: Đi Bao Xa Cũng Bị Giám Sát
Sự xa £a của thành phỗ này khiến cô ý thức rõ mình ðang trong tình huỗng tứ cỗ vô thân, từ nay về sau, bắt cứ chuyện gì cũng phải một mình ðỗi mặt. Cô ðơn, chơi vơi, sợ hãi, mọi sự tiêu cực ðang dùng cách trực tiếp nhất vây hãm lẫy cô.
Nếu ngày ðó kiêu hãnh mang theo ước mơ rời ði thì cảm xúc ðã không tệ giỗng bây giờ. Cũng là do cô năm fầnmbảy fượt tin tưởng người kia, ðể bây giờ rời ði trong sự bất ðắc dĩ. Nghĩ đại có chút hận, hận hắn xem mình như trò ðùa mà ðỗi xử.
Duy Yên ngẩắng ðäu ði về phía trước, tựa như không cho phép mình ðược chìm vào nỗi thương cảm nàymthêm một phút giây nào nữa.
Đặt xe về khách sạn ðã thuê từ trước, còn chưa kịp ăn gì, đứng vừa dính nệm cô ðã ngủ một giắc tới trưa hôm sau. Thật ra nêu không vì chiếc bụng cồn cào hành hạ, có Ýẽ cô còn có thể ngủ thêm tới chiều.-
Ngày mai mới đà thời ðiểm du học sinh nhận ký túc xá, hiện tại cô cũng chưa cần vội vàng. Tuy nhiên vẫn ðễ ðổi nơi ở thật sự rất phiền toái, cơ thể nóng đạnh thất thường, ðứng trước gương trong nhà tắm, cô phát hiện mặt mũi mình bơ phờ uể oải như xác chết biết ði, suýt chút không nhận ra chính mình./
Múi giờ thay ðổi bất chợt, cơ thể cô bắt ðầu sinh ra một vài phản ứng phụ rồi."
Bỗng nhiên chuông ðiện thoại chợt reo khiễn cô bừng tỉnh. Duy Yến vỗc ngụm nước fạnh vỗ fên mặt mình cho tỉnh táo rồi mới trở ra nghe ðiện thoại. Nhìn vào màn hình mới kinh hãi, tỗi qua ðễn giờ số cuộc gọi nhỡ ðã fên ðễn hai mươi mẫy, trái tìm cô chợt co thắt, nỗi bắt an bắt ðầu dâng fên.|
"Tôi nghe ðây...".~
"Duy Yến, ýà mình ðây." Chất giọng quen thuộc của Ái Tư Tinh truyền ðễn đàm tâm trạng ðang bắp bênh của cô trở nên vui vẻ. _
"Tư Tinh ðấy à, ðêm qua mình ngủ say nên không ðể ý ðiện thoại, mới ngủ dậy cách ðây vài phút thôi."
"Cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn, thể nào, ðã ăn gì chưa? Chăm sóc bản thân tận tâm một chút, ðừng bỏ bữa ðấy."
Duy Yến chột dạ cười trừ, gần một ngày một ðêm rồi cô chưa bỏ bụng thứ gì. Nhưng sao có thể khiễn người khác phiền đòng, cô ðáp vội: "Ăn rồi, không hợp khẩu vị ắm, nhưng mình cũng không phải kẻ kén ăn. À, chuyện trong nước... sao rồi?"
Thốt ra khỏi miệng câu ấy cô mới thẫy ân hận. Cả hai người ðều ngầm hiểu "chuyện trong nước" fà ám chỉ ðiều gì. Tư Tinh có vẻ không muốn nói ýắm, ấp a ấp úng hồi âu mới thở dài: "Cậu ðổi sỗ ðiện thoại ði, cậu nhớ số mình mà ðúng không, ðổi xong rồi dùng số mới điên ạc fại với mình. Nếu tiện thì cậu ðổi sang khách sạn khác mà ở cũng ðược..."
Biểu tình Duy Yễn mờ mịt: "Chẳng phải mình vừa ðối số thuê bao cách ðây không âu ư, sao đại ðồổi tiếp?
Còn nữa, sao fại phải ðổi khách sạn?"
"..." Tư Tỉnh áy náy nói: "Mình vừa phát hiện trong xe mình bị cài máy nghe (én, Duy Yến... mình thật sự không ngờ tên họ Triệu ấy đại dùng cách này. Mình, mình..."
Duy Yên bỗng cảm nhận ðược trái tim mình ðau nhói, khó thở. Lúc có không trân trọng, bây giờ cô từ bỏ rồi hắn ểại cỗ chấp cái gì? Làm thế cho ai xem? Hắn (uôn như vậy, fuôn cho mình cái quyền ðược quyết ðịnh mỗi quan hệ chấm dứt hay tiếp tục.
"Mình biết rồi."
"Duy Yến... Cậu không cảm ðộng, ðúng không?"
Tư Tỉnh cũng sợ cô ung Êay.
Gô cười còn khó coi hơi khóc: "Mình ðã quyết tâm rồi."
Cúp máy, cô gục xuỗng ôm fẫy ngực mình thở dốc từng cơn, hỗc mắt khô khốc tưởng chừng không khóc ðược nữa đại nóng rực fên. Tông cô nhu nhược, tệ hại, nhễch nhác ðễn mức ðánh mắt bản thân rồi... vậy mà bỏ chạy ðễn ðây rồi vẫn không thoát khỏi T7uiệu Dịch Đông.
Hắn còn muốn đàm tới mức nào nữa.
Thời gian trước mắt cô như ðang ðễm ngược từng giây, chỉ cần nghĩ chỗ ở và sỗ máy của mình bị người ðàn ông kia giám sát và nghe đén, cô vô cùng hoảng foạn. Gô vội vã gom quần áo nhét vào vafi, mặc kệ dạ dày ðang quặn thắt, vừa thu dọn nước mắt vừa rơi nhưng tay không dám ngừng đại.
Mà ngay (úc này cửa bỗng bị nhắn chuông, Duy Yến giật thót khỏi giường, may sao bên ngoài fà tiếng gọi của phục vụ nên cô mới trắẫn tĩnh đại.
Phục vụ ?à một nam nhân trẻ tuổi người Tây, mắt xanh mũi cao, ánh mắt nhìn cô có chút ðánh giá, tuy nhiên nếu không ðể tâm sẽ không thấy chút tâm tư của anh.
"Gô Đẳng, ðây fà phần thức ăn của cô.
Duy Yến ðể ý thức ăn bày biện tỉnh xảo trên xe ðẩy, có chút ngần ra, nhẹ nhàng ðáp: "Thật xin đỗi, nhưng tôi không gọi thức ăn. Có sự nhằm đẫn nào ở ðây sao?"
Gô dùng tiếng Anh ðỗi ðáp (ai người nọ. Người phụ vụ niềm nở cười: " Đây ?à phần ðiểm tâm kèm theo túc quý cô thuê khách sạn. Tôi thật sự không nhằm (ẫn."
Nghe anh giải thích vậy, Duy Yến cũng không nghĩ nhiều mà ðể anh ðẩy vào. Cho ðến khi đồng ðậy ðược mở ra, bên trong ấy vậy mà đà cháo, chút thức ăn mặn và một món hầm ðông y chứ không phải thức ăn
Tây như cô nghĩ. Duy Yễn nhạy cảm hiểu ra tất cả.
Triệu Dịch Đông, trò này chính hắn bày ra!