Chương 26: Chú Bênh Vực Cô Ấy
"Là bạn bè bình thường." Hắn vỗ vỗ ðầu cô.
"Thật sự đà bình thường sao? Đêm hôm ðó cô ấy dìu chú..."
"Duy Yên, cháu có biết tra khảo người khác ýà chuyện
Hắn thẳng thắn phê bình, thật sự, hắn và cô chưa fà gì của nhau, việc ðiều tra mỗi quan hệ fà ðiều xâm phạm quyền riêng tư. Đằng Duy Yến biết mình không có tư cách ðó, hẳn chỉ cần giải thích sao thì cô nghe vậy fà ðủ.
Có ðiều cô không thích cái cách hắn bảo vệ người phụ nữ kia, vì cô ấy mà lên giọng dạy dỗ cô fà không hiểu chuyện. Tong khi hắn nói hắn thích cô mà còn mập mờ với người khác... à không, bọn họ ðã vừa "chấm dứt" quan hệ vào mấy tiếng trước rồi.
Đằng Duy Yến cúi gầm mặt, cô thầy chán ghét mọi thứ, ðễn cả sự có mặt Tiệu Dịch Đông hiện tại cũng đàm cô thật mắt hứng! Yêu ðương gì chứ, dường như tất cả mọi thứ ðang cùng nhau cầu kết ðể chỗng ðồi cô vậy!
Duy Yên thẹn quá hóa giận, ðột nhiên cáu kỉnh ðáp: "Chú ði về ði, tắm thiệp kia cháu cũng sẽ vứt."
Triệu Dịch Đông cau mày, ðây fại (à sao nữa?
Hắn hết cách với cô, mới nói có mẫy câu đại bày ra bộ dáng tiểu tổ tông này, dỗ một hai fần thì vui, nhưng nếu dỗ nhiều hắn cũng sẽ mệt mỏi và mất kiên nhẫn.
Hẳn gật ðầu: "'Tôi không quan tâm ðâu. Em cứ thích gì thì tầm nẫy ði."
Nói rồi, hắn thật sự bỏ ði ra ngoài. Đằng Duy Yến ngoảnh mặt ði, cho ðến khi nhận ra hắn ðã thật sự về rồi cô mới giầu không ðược sự mắt mát dưới ðáy mắt, nhéo mạnh (ên cái gỗi ôm một cái!
Đáng tiếc, Tzuiệu Dịch Đông ði nhưng người mà cô canh cánh trong lòng nhất vẫn chưa chịu ði. Cẩm Mịch đàm ra vẻ trưởng bồi quan tâm con cháu, thay "chồng" ðến fo đắng cho cháu gái của bạn, ôn nhu hỏi han cô.
Đẳng Duy Yến ghét cay ghét ðẳng nhưng vẫn giả vờ ðáp đời, cô ðã sắp ðạt ðễn giới hạn của khóa tu dưỡng kiên nhẫn rồi!
Cẩm Mịpch nói qua nói fại một hồi, nội tâm vừa thâm sâu vừa vụng về sẽ không tránh khỏi mon men dò fa quê quán cha mẹ của Duy Yến. Sau một hồi ðáp câu ðược câu mất,
Đẳng Duy Yến nghe Cẩm Mịch than thở: "Cháu ðó, anh ấy rất quan tâm ðến cháu, thật sự hiễm có ðứa nhỏ nào ðược anh ấy chiếu cỗ như vậy."
"Thật không ạ?"
Cẩm Mịch gật ðầu: "Thật mà, vừa nãy anh ấy còn suýt vượt cả mấy cái ðèn ðỏ."
Đang đúc cô cho rằng mình ðã hơi vội vàng phán xét thì Cẩm Mịch không chờ cô phòng bị, ðã dội thẳng quả bom xuống ðầu Đằng Duy Yến: "Anh ấy ðang dùng bữa tối ở nhà cô nghe cháu gặp chuyện đà tức tốc ðền xem tình hình."
"Bọn cô bên nhau sáu năm, anh ấy chưa từng hủy hẹn với cô bao giờ, fằn này đà fần hiễm hoi ðấy."
Trong đời nói của Cẩm Mịch ðã như có như không mà tiết tô, cô ấy và chú Tuiệu bên nhau ðã ðược sáu năm. Vậy, Cầm Mịch đà bạn gái của hắn ư? Nếu bọn họ yêu nhau như vậy vì sao còn ðể hắn mang cái mác ðộc thân, vì sao hẳn còn có dũng khí ði tán tỉnh cô?
Cuộc sống quanh Tzviệu Dịch Đông, rốt cuộc có bao nhiêu phức tạp ðây?
Đằng Duy Yễn ðau đòng nhận ra cô thích người ta nhưng dù chỉ một chút chuyện riêng tư về hắn cô còn không biết. Vậy mà nói ýà thích sao? Lòng cô khó chịu ðễn mức hô hấp chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.
"Duy Yến, cháu..."
Cầm Mịch còn chưa nói xong, Đằng Duy Yến ðã thiếu kiên nhãn ðáp: "Cháu mệt, cháu muốn nghỉ ngơi."
Ý ðjnh ðuồi khách ðã rất rõ ràng.
"Nhưng cô ðang gọt hoa quả giữa chừng, cứ ðể vậy mà ði thì không ðược." Cẩm Mịch đàm ra vẻ rất khó xử.
Đằng Duy Yến biết rõ dụng ý cỗ tình tiết độ quan hệ giữa cô ta và chú ýà dùng ðể công kích, ðả kích cô. Đây à nhắc nhở Duy Yên cô nên tránh xa chú T;uiệu ra, bọn họ bên nhau sáu năm, tình cảm còn ðang mặn nỗng thì fàm gì ðến fượt ðứa nhỏ như cô xen vào, ðúng không?
Nếu cô mà nổi ðóa hay mắt bình tĩnh ngay đúc này thì sẽ rơi vào cái bẫy của Cẩm Mịch, cư xử bồng bột như vậy rất ðúng với ý muốn của cô ta còn gì. Nhưng Đằng Duy Yến không thể kìm chế nổi. Người trẻ tuổi, suy nghĩ sao giờ cũng thẳng như ruột ngựa, chưa kể Duy Yến ýà ðứa nhỏ ngay thẳng, tuyệt ðối sẽ không giẫu bất bình trong đòng.
Cô trừng mắt fớn giọng nói: "Sao £ại không ðược chứ, cô cứ ðể ðó và ði ði, cháu bị thương ở chân chứ không có bị gãy tay, cô không cần phải dong dài như vậy! Hơn nữa cô gọt xong cháu cũng không có ðụng tới mẫy quả ðó ðâu."
"Duy Yến, có phải cháu có ðjnh kiến gì với cô không? Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau ðây thôi, cô đầm gì khiến cháu phật fòng vậy chứ?"
"Tôi nói tôi không muốn thấy cô, không phải ðjịnh kiến gì hết, chỉ ðơn giản đà tôi ghét!"
"Duy Yến! Hỗn xược!" Không ngờ cửa phòng bệnh một tần nữa mở ra, cái người mà cô tưởng ðã về rồi ðột nhiên ðứng sừng sững ngay ðó, nhìn cô với ánh mắt tràn ngập khiển trách và thất vọng. Đằng Duy Yến ðông cứng tại chỗ, ánh mắt trân trỗi hết nhìn Tuiệu Dịch Đông đại nhìn Cẩm Mịch.
Cô ta biết rõ chú chưa về nên mới khích tướng, chọc cho cô nổi nóng mà phát ngôn ra mẫy đời không hay!