Tuy hỏi chuyện nam sinh nhưng ánh mắt của người đàn ông đặt hết lên cơ thể Đằng Duy Yến, gã nhòm ngó rãnh ngực lấp ló sau màu áo dạ hội đen của cô, môi trước sau vẫn nở nụ cười của một quý ông lịch lãm.

Đằng Duy Yến cảm nhận được nguy hiểm, cô hơi run sợ đưa tay lên, mất tự nhiên muốn che bớt phần da thịt bị lộ ra ngoài.

"Bạn nam này, có thể đến bàn kia order giúp tôi một ly sâm banh hay không?" Người đàn ông lấy từ trong túi ra một cái thẻ màu đen, dùng giọng giống như trưởng bối nhờ vả, nam sinh ngây ngẩn mấy giây, cuối cùng nhận lấy.

"Đừng..." Đằng Duy Yến thầm than hỏng bét! Con trai chú Lê sao lại ngốc như vậy, người ta sai cậu một câu cậu liền đi ngay! Còn không để ý bảo vệ bạn bên cạnh nữa! "Lê Nam, mình đi cùng với cậu."

Người đàn ông biết ý định muốn tẩu thoát của cô, lập tức nắm tay cô kéo lại: "Tiểu thư nhà ai đây, trông em xinh đẹp như vậy hay đứng đây nói chuyện cùng tôi một lát nhé? Cậu bạn, order cho cô ấy một ly Secret Lady giùm tôi."

Lê Nam há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không từ chối, cậu chầm chậm gỡ tay Đằng Duy Yến ra: "Đợi tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay!"

Người đàn ông lôi kéo cô: "Qua bên kia ngồi với tôi một lát nhé!"

"Không, tôi không đi, nếu ông còn kéo tôi lập tức la lên đó!"

Người đàn ông mặt suit phẳng phiu có phần điển trai, gã cúi người thổi bên tai cô bằng chất giọng nhục dục đê tiện: "Tại sảnh B này có quy tắc, một khi bước chân vào đây không ai có thể can thiệp được chuyện của nhau."

"Cô bé ngoan, cháu nên học quy tắc ngầm trước khi bước lên sàn khiêu vũ của sói."

Đằng Duy Yến rùng mình hoảng sợ, nước mắt đã sắp rơi ra, cô chật vật tách khỏi bàn tay gã, đưa mắt nhìn xung quanh. Rõ ràng động thái của cô mạnh mẽ, nhìn là biết bị cưỡng ép nhưng không-một-ai muốn ra tay giúp cô.

Những con người đẹp đẽ lộng lẫy đều giống như không nhìn thấy cô.

"Đừng, bỏ tôi ra đi... cầu xin ông..."

Đằng Duy Yến vốn đã bị bóng ma tâm lý từ vụ quấy rối lần trước, giờ tiếp tục rơi vào hoàn cảnh tương tự, mặt cô thoáng cái đã tái mét không chút máu. Khắp nơi đều nổi da gà tầng tầng lớp lớp.

Gã đàn ông lôi xềnh xệch cô vào một góc khuất, hung hăng đặt cô ở trên mặt tường muốn đáp môi xuống. Đột nhiên một giọng nói quyền lực vang lên ngay sau lưng gã.

"Đằng Duy Yến, cháu đi đâu đây?"

***

"Đằng Duy Yến, cháu làm gì ở đây?"

Tiếng gọi của người đàn ông bất chợt vang lên từ hướng hành lang đen tối, Đằng Duy Yến trong kinh hỉ còn có mừng rỡ, cô ngước mắt, ngay lập tức đối diện với gương mặt đanh lại như hung thần ác sát của Triệu Dịch Đông.

"Chú Triệu, cứu con..."

Hắn nhìn cô, chưa bao giờ cô tin ánh mắt một người cũng có thể tàn độc đến mức khiến cô thảng thốt.

Triệu Dịch Đông động thủ, không cần nghe cô giải thích, cũng không để người đàn ông kia phân trần nửa câu, hắn bước lên ba bước bóp cổ gã đàn ông kia đẩy mạnh vào tường. Đằng Duy Yến vừa sợ vừa hoảng, nhân lúc này điên cuồng chạy ra sau lưng hắn trốn.

Gã đàn ông giãy như con cá sắp chết, cổ họng bị Triệu Dịch Đông bóp nghẽn lồi cả gân xanh làm gã không cách nào thở được.

Đằng Duy Yến nhìn một màn uy hiếp không tiếng động này, da gà nổi lên lớp lớp.

"Chú, đừng bóp nữa, cẩn thận sẽ giết chết người đó!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện