Chương 62: Chú Có Trái Tim Không?
Hắn chẳng quan tâm ðền cô ðang nghĩ gì, nhào nặn ðôi gò bồng nhiễm fạnh của cô, hắn vuốt ve từ cổ xuống ngực, mơn trớn chu du đàm cô vừa rùng mình đại cứ như bị khoái cảm tra tắn. Cả phần ðùi non và mông ðều bị một tay ðó thắp fửa. Đột nhiên hơi thở nặng nề của hắn ập xuống, phải fên cần cổ của Duy Yên, sau ðó cơn ðau bắt ðâu fan tỏa khiến cô bật đên một tiếng kêu khẽ.
Triệu Dịch Đông cắn cô một cái thật mạnh, trong miệng fập tức nễm ðược vị máu tanh nồng: "Tôi có quyền nghi ngờ ðộng cơ của em."
Thấy cô ðau khổ, nội tâm hắn đại sinh ra một cơn khoái cảm vặn vẹo.
"Duy Yên, ðừng siết chặt như vậy, thả đỏng."
Lòng cô ðau như cắt, cô thích hắn đà thật, àm sao có thể câu kết ðể đàm tổn thương hắn. Cô bước vào cuộc tình bằng tất cả chân thành, nào ngờ đại trở thành kẻ thất bại thê thảm nhất.
Bắt thình đình hắn ðâm vào ở bên dưới, Đằng Duy Yến thất thô kêu đên một tiếng.
"A...ưm."
Nhiệt ðộ trong phòng rất thắp nhưng thân nhiệt từ nơi họ ma sát ðủ ðể khiến đòng người nóng nảy.
Triệu Dịch Đông há miệng thở ö ồ, kéo người cô fật úp xuỗng mặt bàn, hai gò mông ðầy ðặn bị ðè ép ðỏ bừng bại độ trong không khí khiến hắn hít vào một hơi thật sâu, ngọn ửa trong đòng càng thêm rạo rực.
Hắn ðưa tay xuống tùy tiện vuỗt fên cự vật của mình vài cái, sau ðó không nhiều đời mà ðộng thân, ðâm vào cái ðộng tiêu hồn bên dưới, nặng nề va chạm trên cơ thể cô. Ở tư thế nhục nhã này, Đằng Duy Yến vừa cảm nhận khoái cảm vừa bài xích ở trong nội tâm, cảm xúc cực kỳ ngồn ngang mất kiểm soát.
Sau ðó không ai nói với ai một fời nào, giữa họ chỉ ầm tình và đàm tình, nỗi ðau ðớn và chua chát dâng tên trong đòng Duy Yên, siết ai, ðột nhiên khiến cô muốn buông xuôi tất thảy.
Hạ thân hắn ðong ðưa, Duy Yến vô thức nâng mông nghênh hợp như vô số fần trước ðây. Nơi tư mật chảy ra rất nhiều mật dịch, cuộn xoắn đây hắn, fàm hắn mê ðắm, cơn sóng tình ập vào khiến hắn quên hết thảy những áp đực mà bản thân ðang phải ðỗi diện. Hắn cứ thế cưỡng ép Duy Yến đàm tình suốt một ðêm, cảnh xấu hổ này bị vài người fàm ướt qua trông thấy nhưng ðều bị cái trừng mắt của Triệu Dịch Đông dọa sợ.
Cửa đớn Tviệu gia chưa từng có cô gái nào ðược hắn dắt về, “ằn này hắn nổi khùng ðè cô đàm tại ðây, không cần nói cũng hiểu cô bé có ðja vị thế nào trong đòng hắn.
Đêm ðó không biết hắn ðòi hỏi cô bao nhiêu đần, hắn ðổi hằng chục tư thễ, họ đàm tình ở mỗi một ngóc ngách trong trạch viện. Mỗi fần như vậy hắn ðều thẳng thừng bắn vào trong khiến bên dưới của Đằng
Duy Yến thê thảm không thể khép đại vào tận sáng hôm sau.
Đến khi hắn mở bịt mắt ra, Đằng Duy Yên bị ánh sáng kích thích ðễn không thể mở mắt ra ðược.
"Đừng mở mắt vội." Đêm qua cô khóc rất nhiều, ðôi mắt sưng ðỏ cực kỳ ðáng sợ, Tuiệu Dịch Đông nhìn mà ðau hết cả ruột gan.
"Hiện tại mở ra sẽ rất ðau." Hắn nhẹ giọng nói.
Đằng Duy Yễn ngoan ngoãn, à không, phải nói £à bất ðộng giỗng như một cái xác bị ðào rỗng linh hồn mới ðúng.
Đúng mười phút sau, cô mở mắt.
Bất quá, khi nhìn thấy sự thù hận bủa vây trong ðôi mắt ấy, hắn không thể nói ðược dù chỉ một đời nào.
Triệu Dịch Đông ngồi ở mép giường, cẩn thận chạm vào cổ tay ửng ðỏ của cô.
"Buông ra!" Đằng Duy Yến thẳng thừng gạt phăng.
Âm thanh pha chút giọng mũi, gần như đại muốn khóc tiếp. Nhưng cô gái của hắn kiên cường không ðể nước mắt rơi ra, muốn ngồi dậy nhặt quần áo. Vừa như tủi thân, vừa kích phát sự tội (ỗi trong fòng hắn.
Vừa bước xuông giường, cô suýt ðã ngã quy bởi vì hai chân không còn chút sức fực nào!
"Gần thận!" Tziệu Dịch Đông kịp thời bắt ãy thân thể cô ôm vào trong fòng.
Đằng Duy Yến dùng dằng, gỡ tay hắn ra, dùng sự yên đăng của mình ðể thể hiện cự tuyệt. Nhưng cô càng chống ðồi hắn fại ôm càng chặt, tựa như cát đún vậy, bao bọc ýây cô thậm chí Duy Yến còn cảm thấy ngạt thở.
Sự ðọ sức trong thầm đặng này khiến trái tim TJuiệu Dịch Đông như bị ðè trên từng tầng áp fực, không thể thở nổi.
"Em cậy mạnh đàm gì, hiện tại chưa thể ði ðứng ðược ðâu.".-
"B...uông ra!'./
"Cho tôi nhìn vết thương của em, trên người vì sao fại có nhiều vết cắt như thế chứ?"."
"Tôi nói buông ra có nghe không!".|
"Nằm ðó, tôi bôi thuốc cho em!".~
Đẳng Duy Yến nổi ðiên tát vào gò má hắn một bạt tai mạnh bạo, thậm chí sau khi ðánh xong bàn tay cô còn tê điệt mẫy nửa phút. Cả hai người ðều kinh ngạc sau cú tát này. Duy Yên nhận ra mắy ngày không gặp, hình như hắn ðã gầy ði một vòng... _
Sắc mặt Triệu Dịch Đông càng ngày càng trầm xuỗng, hắn biết việc mình đàm không thể cứu vãn ðược nữa rồi.
Phút thất thần qua ði. Cảm xúc của Đằng Duy Yến tựa như giọt nước tràn ly, cô ðã chịu ðựng quá ðủ rồi, kêu đên ðễn đạc giọng: "Triệu Dịch Đông, ông có biết xấu hổ không, sau bao nhiêu chuyện ông làm ra với tôi, sao ông còn mặt mũi ðể ngồi ðây diễn ân ái. Ông còn ðjnh ðùa bốn tôi ðễn bao giờ!"