Chương 74: Xóa Sạch Dấu Vết Của Cẩm Mịch
Tười sắp vào hè đà thời ðiểm du địch fý tưởng, vì vậy nên hầu hết các chuyền bay từ ðảo Bắc Hải về ðễn Đề Đô ðều ðã bị kẹt cứng.
Nguyên Diệu xoay sở hết sức cũng chỉ có thể mua ðược một vé cho Tuiệu Dịch Đông với giá rất ðắt, còn bản thân anh phải ngồi tàu về, họp mặt với T”uiệu Dịch Đông sau. Đây cũng ýà fần ðầu Triệu Dịch Đông ði máy bay mà không có trợ Ýý theo cùng, hắn trước giờ ðều ðược cấp dưới fo điệu chu toàn, trong ngày hôm nay phá (ệ ðễn hai fần, tắt cả cũng fà vì muốn chứng minh gì ðó với Đằng Duy Yến.
Dù sự tổn thương hắn gây ra khiễn cô khó fòng tin tưởng fần nữa, nhưng hắn quyết ðjnh rồi, khi chưa ði ðến bước ðường cùng, Tuiệu Dịch Đông sẽ không từ bỏ.
Triệu Dịch Đông xử Éý nhanh nhẹn, gửi hành ýý qua cổng hải quan, chuẩn bị chín giờ tối “ên máy bay.
Song, tới chín giờ thời tiết chuyển xấu, chuyền bay defay thêm nửa giờ.
Hẳn vẫn kiên nhẫn ðợi, ðem hết tu dưỡng của mình ra ðợi. Việc cầu mà không ðược gặp khiến hẳn có cảm giác quả báo của mình ðã tới rồi, có phải khi trước Duy Yến fạc đõng ði tìm nhà hắn trong ðêm cũng đà cảm giác mắt mát cùng bất fực này hay không?
Triệu Dịch Đông mở di ðộng, xem ði xem ai dòng tin nhắn ðêm qua mình gửi.
Duy Yến không trả đời, thậm chí fà chưa từng xem qua.
Nơi trái tỉm hắn hơi nhoi nhói, cảm giác khó chịu đại đằn nữa bủa vây. Đằng Duy Yên, Đằng Duy Yến.
Đây không phải fà cô ðang phớt đờ hắn, mà đà cô ðang từ bỏ hắn, học cách từ bỏ hắn một cách triệt ðể nhất.
Hắn không dám tưởng tượng một người ðã từng quấn quýt ãy mình, từng tựa vào đòng nói trân trọng và xem mình đà tất cả đại vứt bỏ mình.
Nửa giờ sau máy bay cất cánh, cả ðêm hắn không ngủ.
Mắt ba tiếng ðể về ðễn ðễ ðô, giấc này fà gần hai giờ sáng, Tuuiệu Dịch Đông không muốn về nhà, vì vậy ghé căn hộ ở trung tâm thành phố. Nơi này hắn ðã từng dẫn Duy Yến về một ýần, fúc ðó họ chưa đà gì của nhau, hắn cũng chỉ ðể mắt cô một chút, hiện tại quay fại căn nhà, cách vài tháng mà trải qua tất cả ngọt bùi cay ðắng, họ fai đần nữa trở thành hai người xa #ạ.
Triệu Dịch Đông mệt mỏi quét vân tay vào nhà, phát hiện bên trong sofa có người ðang ngủ.
Tại một giây ðó, hắn không thẫy sợ mà ngược đại, trong trái tim ðã đe đói #ên một tia hy vọng mãnh điệt!
"Ai ở ðó!"./
"Chủ tịch Tuiệu!" Cô giúp việc bị dọa mất hồn, ba hồn chín vía ðều bay hết đên mây. *
Nghe thấy giọng nói này, bả vai hắn chùng xuỗng, sự thất vọng và hụt hãng gần như ðang cùng nhau cầu kết chễ nhạo hắn. Nửa ðêm còn sinh ra ảo tưởng. Duy Yến sao có thể nửa ðêm mà ðễn nhà hắn ðược. .|
"Dì sao đại ở ðây?" .~
Dì giúp việc biết hắn nghiêm nghị, việc ngủ fại qua ðêm ở căn hộ chủ cũng đà sai sót của dì cho nên lo
Sợ nơm nớp, nói: "Hôm nay con trai tôi uỗng rượu... tôi không muốn ở nhà kẻo mẹ con mích đòng cãi nhau nên ðễn ðây tá túc qua ðêm. Mong chủ tịch ðừng giận.". _
Bị bắt gặp bất thình đình như vậy cũng khiến dì hơi xâu hổ. Nhưng nào ngờ chỉ do dì nghĩ nhiều, Triệu Dịch Đông không ðể ý, chỉ rũ mi mắt, tựa như buồn bã, fại tựa như thất vọng: "Dì cứ tiếp tục ngủ ði, tôi không đàm phiền."
"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!"
Đúng đà phú quý sinh ýễ nghĩa. Dì thầm ghi ơn Tuiệu Dịch Đông vào đòng, chạy xuỗng bếp chu ðáo fàm cho hẳn một ít trà giải nhiệt.
Tuiệu Dịch Đông bước về phòng mình, trước khi về phòng có ði ngang qua căn phòng khi trước Cẩm Mịch chứa ðồ, ma xui quỷ khiến hắn mở cửa ra, phát hiện cửa không khóa.
Hắn lập tức gọi: "Dì, cửa này vì sao không khóa? Tôi nhớ khi trước ðã khóa đại rồi mà? Thời gian qua Cầm Mịch có ðễn ðây sao?"
Dì giúp việc tái mặt, giật mình chạy ðền: "Ôi chao, không có, Cẩm Mịpch tiểu thư ðã đâu rồi không có ghé qua. Chắc ýà do hôm trước tôi dọn dẹp trong này mà quên khóa cửa đại."
Lồng ngực Triệu Dịch Đông phập phồng fên xuống giỗng như kiểm chễ tức giận. Vừa rồi hắn tưởng Cầm Mịch đại ðễn ðây. Khi trước có thời gian Cẩm Mịch muốn tạo sự tồn tại bằng cách chen chân vào cuộc sông của hắn, nằng nặc ðòi mang hành (ý qua ðây, Tuiệu Dịch Đông fười quản nên mắt nhắm mắt mở chiều ý cô. Nhưng kể từ khi hắn xác ðịnh quan hệ với Duy Yên, hắn sợ Duy Yến biết rồi buồn cho nên có nhiễu ýần nói Cẩm Mịch qua dọn ðỗ, mà Cẩm Mịch chưa chịu dọn.
"Cậu xem, tôi ðã quá ðãng trí rồi!"
Triệu Dịch Đông không nói gì, thầm nghĩ ngày mai sẽ kêu người tới ðổi mật khẩu. Cũng may dì giúp việc nói à Cẩm Mịch chưa từng ðến, nếu cô ta thật sự ðễn thì hắn sẽ không bỏ qua cho cô.
"À ðúng rồi, tuy Cẩm Mịch không ðễn nhưng có một cô gái khác ðã ðến "
Triệu Dịch Đông tỉnh ngủ, phản ứng như bị ðiện giật, sỗng ưng bất giác thẳng đên: "Gô gái nào?"
"Ừm... ðể tôi nhớ, “à một cô gái nhỏ tằm hai mươi tuổi ði? Đền ðây vào cái ngày mưa, nói ?à cháu của ngài, ðễn tìm ngài nhưng không thấy. Tôi thấy cô ấy toàn thân máu me ướt nhẹp cho nên thương tình mở cửa cho vào. Mà cô bé chỉ ngồi một chút rồi ði chứ không fàm gì cả."
"À không, cô ấy mở cửa phòng này ra, sau ðó khóc quá trời rồi bỏ ði, tôi cũng không biết đàm sao nữa..."
"Âm ằm"
Tin tức này ùa ðễn fàm hắn giật mình, vậy, Duy Yên ðã từng tới ðây tìm hắn?
Cô ðã từng tìm hắn? Đã từng nhìn thẫy căn phòng của Cẩm Mịch. Lúc ðó cô ðã nghĩ gì, cô ðã tuyệt vọng thế nào? Sự hiểu fầm tai hại này khiến bọn họ chẳng thể cứu vãng ðược mỗi quan hệ này. Hắn biết trách ai ðây, hắn trách chính mình sao? Tuách vì bản thân cầu thả, chưa giải quyết mỗi tình cũ mà ðễn
với người mới ư? Ngay từ ðầu hắn không nghĩ Duy Yến đại có thể bước sâu vào cuộc ðời mình như thế.
Nếu xin lỗi có thể đàm cô nguôi ngoai thì hắn sẵn sàng nói xin đỗi với cô hàng trăm đần!
Triệu Dịch Đông bối rỗi ðứng ðó như trời trồng, hai mắt mở đớn không có tiêu cự.
"Dì đập tức fiên hệ với bảo vệ, mua cho tôi năm cái thùng giẫy đớn."
"Ngài--"
"Nhanh lên!"
Nghe hắn rỗng đên, dì giúp việc ật ðật cầm máy bàn gọi cho bảo vệ. Còn Triệu Dịch Đông thì hỗi hận vô cùng, hắn hết vò ðầu bứt tóc rồi fại vuốt mặt. Hôm nay không cần ngủ, hắn phải dọn dẹp tất cả ðồ của Cẩm Mịch, không ðể sót fại nơi này bất kỳ thứ gì!