“Lộ trưởng lão” Tô Đại Nhi đột nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng, thân hình chợt lóe, Lộ Vân Trường như từ dưới đất chui lên, khom người đưa cho Tô Đại Nhi một cái hộp hình chữ nhật.
Lưu Vân nhận lấy cái hộp, dưới ánh mắt ra hiệu của Tô Đại Nhi liền đưa đến trước mặt Tôn Vân Nhạn.
“Tô cung chủ, đây là?” Tôn Vân Nhạn do dự nhìn cái hộp, cũng không tiếp lấy, mà nghi hoặc hỏi.
“Tôn cô nương cứ mở ra xem trước đi” Tô Đại Nhi mỉm cười, lúc nàng không ở bên cạnh Hoa Nhược Hư vẻ dịu dàng của nàng rất khó nhìn thấy.
Tôn Vân Nhạn suy nghĩ một chút nhưng vẫn nhận lấy, mở cái hộp ra nhưng lại phát hiện bên trong là một đôi đoản kiếm.
“Đoản kiếm này chính là do chú tạo danh sư tạo thành, chính là một đôi Uyên ương kiếm, đến tận bây giờ ta vẫn không tìm được người thích hợp để dùng chúng, hôm nay ta đưa chúng cho Tôn cô nương. Ta nghĩ không lâu sau, Uyên ương kiếm này chắc chắn sẽ rạng danh võ lâm thiên hạ trong tay cô” Giọng nói dễ nghe của Tô Đại Nhi lại truyền vào tai Tôn Vân Nhạn.
Tôn Vân Nhạn trong lòng hơi động, dường như mơ hồ đã hiểu được ý của Tô Đại Nhi.
“Tô cung chủ, Cung chủ nói ta một mình dùng hai thanh kiếm?” Tôn Vân Nhạn hơi kinh ngạc hỏi.
“Tay trái Uyên kiếm, tay phải Ương kiếm, Uyên ương bỉ dực, Bỉ dực song phi, hai người cho dù tâm ý tương thông thì cũng sao thể sánh bằng một người rõ ràng trái tim mình chứ?” Tô Đại Nhi khẽ cười nói, “Tôn cô nương, bây giờ cô đã hiểu rõ ý ta rồi chứ?”
“Thì ra còn có thể như vậy” Tôn Vân Nhạn thì thào nói, đột nhiên nàng phát hiện thiếu nữ trước mặt không còn đáng sợ nữa, mà là một loại cảm giác bội phục hoặc là kính nể từ tận đáy lòng.
“Thuộc hạ Tôn Vân Nhạn tham kiến Cung chủ” Bỗng nhiên Tôn Vân Nhạn quỳ xuống với Tô Đại Nhi.
Trên mặt Tô Đại Nhi lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Đại sảnh Ma Cung, Tô Đại Nhi ngồi trên chủ vị, hai bên phân biệt là Lộ Vân Trường và Tô Đại Nhi, Lưu Vân thì đứng phía sau nàng, bên dưới hai bên đứng hơn mười người, phân biệt là những thành viên quan trọng của Ma Cung, Nam Cung Hiên Viên tự nhiên cũng có ở đây.
“Bách Lý Hồ nhiều lần cãi lệnh Cung chủ, hiện nay đã bị xử quyết, sau này Tôn Vân Nhạn Trưởng lão chính là Tam trưởng lão của bổn cung” Giọng nói của Tô Đại Nhi không cao nhưng tràn ngập sự uy nghiêm và lạnh lùng, tất cả mọi người đều cảm giác được không khí áp bách, không dám thở mạnh.
“Từ hôm nay trở đi, Lộ trưởng lão thăng lên làm Đại trưởng lão bổn cung, Nam Cung Trưởng lão đảm nhiệm vị trí Nhị trưởng lão” Tô Đại Nhi tiếp tục nói một câu làm mọi người kinh hãi, ngay cả Lộ Vân Trường cũng không ngờ đến, tuy nhiên mặc dù kinh ngạc nhưng hắn vẫn không hỏi gì.
“Nếu như sau này còn có người ngoảnh mặt làm ngơ đối với mệnh lệnh của ta, thì hắn chính là Bách Lý Hồ tiếp theo” Tô Đại Nhi lạnh nhạt nói, từ từ đứng lên, “Lưu Vân, chúng ta về thôi”.
Người trong đại sảnh đã đi gần hết, tuy nhiên Nam Cung Hiên Viên và Lộ Vân Trường vẫn lưu lại.
“Nam Cung Hiên Viên, tự thu xếp đi” Lộ Vân Trường khẽ thở dài một hơi, “Thân là phụ thân của Cung chủ, ngươi đáng lẽ nên làm cho nàng được vui sướng, chứ không phải làm nàng rơi vào thống khổ!” Nói xong lắc đầu, xoay người rời khỏi đại sảnh.
“Tiểu thư, Lý Bất Nhân cầu kiến!” Lưu Vân nhẹ giọng bẩm báo.
“Nói cho hắn, chuyện trước kia ta không truy cứu! Sau đó đi mời Tôn trưởng lão lại đây” Tô Đại Nhi không hề ngẩng đầu, Lưu Vân vâng một tiếng, đi ra ngoài.
“Tham kiến cung chủ” Một lúc sau Lưu Vân dẫn theo Tôn Vân Nhạn đến ngoài cửa.
“Tôn trưởng lão, sự vụ trong cung Trưởng lão có thể tạm thời không cần để ý, chú tâm luyện tập kiếm pháp, các phương diện khác ta sẽ để Lưu Vân an bài cho Trưởng lão” Tô Đại Nhi nhìn Tôn Vân Nhạn nói, giọng nói rất ôn hòa.
“Thuộc hạ tuân mệnh” Tôn Vân Nhạn cúi đầu đáp lại.
“Cung chủ, liên minh Thất phái Tứ gia đã đổi tên thành Chính Nghĩa liên minh, mà Diệp Bất Nhị đảm nhiệm vị trí Minh chủ, Chưởng môn bốn phái Thiếu Lâm Võ Đang Nga Mi Thanh Thành đều bỏ mình, vị trí Chưởng môn do bốn hộ vệ bên cạnh Diệp Bất Nhị đảm nhiệm. Ngoài ra Tuyết Sơn Âu Dương Kiếm Bình, Côn Lôn Cát Vân Tường đều đảm nhiện vị trí Phó minh chủ Chính Nghĩa liên minh, mà Hoa Ngọc Phượng phái Hoa Sơn đã tuyên bố rời khỏi Chính Nghĩa liên minh, trước mắt đã đi đến Thiên Tinh Minh” Tô Đại Nhi lẳng lặng nghe Lưu Vân bẩm báo, vẻ mặt không có gì biến đổi.
“Lộ trưởng lão, thông báo với đệ tử bổn cung, tạm thời yên xem động tĩnh” Tô Đại Nhi hơi trầm ngâm một chút, lại nói, “Ngoài ra nhanh chóng tìm ra hạ lạc của Độc môn, diệt trừ bọn chúng”.
“Cung chủ, chúng ta có nên truyền ra tin tức, nói Diệp Bất Nhị vốn là Hộ pháp của bọn chúng?” Lộ Vân Trường gật đầu, một lát sau lại hỏi.
“Không cần, truyền ra ngoài còn mang đến chỗ tốt cho Diệp Bất Nhị” Tô Đại Nhi lắc đầu nói tiếp, “Tuy nhiên, ta sẽ nói chuyện này cho Nhược Hư ca ca”.
“Vậy chúng ta sẽ mời Hoa công tử đến đây chứ?” Lộ Vân Trường rất cẩn thận hỏi.
“Không cần, huynh ấy nhớ đến ta sẽ tự mình tới đây” Tô Đại Nhi từ từ lắc đầu, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Diệp Vũ Ảnh đóng cửa khuê phòng của mình, chuyện đã xảy ra mấy ngày hôm nay thật sự làm nàng khó có thể tiếp nhận, nhưng nàng lại không có dũng khí vạch trần âm mưu của Diệp Bất Nhị, vì dù sao đó cũng là phụ thân của nàng.
“Vũ Ảnh” Ngoài cửa truyền vào âm thanh của Diệp Bất Nhị, trong giọng nói mang theo vẻ hiền lành, mặc kệ hắn độc ác với người khác cỡ nào, nhưng với nữ nhi của mình, Diệp Bất Nhị vẫn rất yêu thương.
“Phụ thân, người có thể nói cho nữ nhi biết, tại sao người lại làm như vậy?” Diệp Vũ Ảnh nước mắt lưng tròng hỏi.
“Vũ Ảnh, khi lớn như con, ta vẫn còn là một thiếu niên nông thôn bình thường, không biết một chút võ công, gia cảnh lại bần hàn” Trong mắt Diệp Bất Nhị nhớ lại ngày xưa, “Sau này, khi ta gặp mẫu thân con, năm ta hai mươi tuổi, sinh ra con”.
“Mẫu thân, mẫu thân đang ở đâu?” Diệp Vũ Ảnh vội vàng hỏi, bao năm qua nàng chưa từng gặp mặt mẫu thân, ngẫu nhiên hỏi Diệp Bất Nhị nhưng hắn vẫn luôn ngậm miệng không nói.
“Không nên gọi nàng ta là mẫu thân” Diệp Bất Nhị đột nhiên giận dữ quát Diệp Vũ Ảnh, “Nữ nhân đó, nàng ta không có tư cách làm mẫu thân của con”.
“Phụ thân, đó là mẫu thân của con. Nữ nhi lớn như vậy chưa bao giờ được gặp người, phụ thân nói cho con biết người đang ở đâu được không?” Diệp Vũ Ảnh lao tới giữ chặt ống tay Diệp Bất Nhị.
“Lúc con chưa đầy một tuổi, nàng ta đã cùng chạy trốn với một người, một người giang hồ” Trong giọng của Diệp Bất Nhị đầy vẻ phẫn nộ, “Sau này khi ta bắt đầu học võ công đã giết đôi cẩu nam nữ đó”.
“Phụ thân, người, người giết mẫu thân” Diệp Vũ Ảnh vô cùng sợ hãi.
“Ta nói, nàng ta không có tư cách làm mẫu thân của con” Diệp Bất Nhị lạnh lùng nói, sau đó giọng nói trở nên dịu dàng, “Vũ Ảnh, con yên tâm, con nhất định là thiếu nữ hạnh phúc nhất trong chốn võ lâm, không lâu sau con sẽ trở thành công chúa của võ lâm, ta sẽ tặng con rất nhiều thứ, cũng tìm cho con một phu quân tốt nhất. Dù con muốn gì cũng có thể có”.
“Phụ thân, con không muốn những thứ đó” Diệp Vũ Ảnh hai mắt đẫm lệ, nàng khóc, nhưng lại phát hiện Diệp Bất Nhị đã đi ra ngoài.
Tin tức Chưởng môn bốn phái bỏ mình rất nhanh truyền khắp Võ lâm, trong thời gian ngắn tiếng bàn tán vang lên khắp nơi, mọi người rất phân vân.
Phương Hiệp chần chờ đứng ngoài cửa Thiên Tinh Minh một lát, rốt cuộc đã đi vào trong.
“Hoa huynh, tại hạ có thể gia nhập Thiên Tinh Minh không?” Đây là câu nói đầu tiên mà Phương Hiệp nhìn thấy Hoa Nhược Hư đã nói.
Hoa Nhược Hư không lập tức trả lời hắn, trên mặt hắn xuất hiện một vẻ mặt kỳ quái, có chút áy náy, lại có chút bất đắc dĩ.
“Phương công tử có thể gia nhập Thiên Tinh Minh, chúng ta đương nhiên muốn cần không không được” Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng thay Hoa Nhược Hư nói, từ khi Hoa Nhược Hư cứu Tôn Vân Nhạn từ Ma Cung về, cả người đều có cảm giác là lạ.
“Những điều sư huynh đã làm, tại hạ càng lúc càng không hiểu” Phương Hiệp nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Có lẽ, tại hạ đã không nên ở lại Côn Lôn” Trong đầu hắn lại hiện ra một hình bóng xinh đẹp, “Sư tỷ, hy vọng tỷ có thể bình an vô sự”.
“Bây giờ các đại môn phái đều đã thành thủ hạ của Diệp Bất Nhị” Giọng nói của Hoa Phi Hoa truyền vào, “Ta cũng không thể chịu được những người đó, nghĩ lại ở trong này vẫn tốt hơn, vừa lúc tỷ tỷ cũng ở đây”.
“Đệ đến đây làm gì? Phụ thân chẳng lẽ không mắng đệ sao?” Hoa Phi Mộng trừng mắt nhìn Hoa Phi Hoa một cái.
“Không có, phụ thân dường như còn muốn đệ đi nữa là” Trong mắt Hoa Phi Hoa xuất hiện một tia mê hoặc.
Trong lòng Hoa Nhược Hư hơi trầm xuống, mơ hồ cảm giác được điều gì đó.
“Sư đệ, đệ rốt cuộc có chuyện gì giấu tỷ?” Trở lại trong phòng, Hoa Ngọc Phượng hơi tức giận nhìn Hoa Nhược Hư.
“Nhị sư tỷ, tỷ hiểu lầm, đệ sao có thể giấu tỷ chứ?” Hoa Nhược Hư nao nao.
“Mấy ngày nay, đệ mỗi ngày đều có bộ dạng thế này, còn nói không có việc gì giấu tỷ sao?” Hoa Ngọc Phượng sắng giọng.
“Nhị sư tỷ, đừng hỏi có được không?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đến gần thân thể mềm mại của nàng, nhỏ giọng nói, Hoa Nhược Hư hơi tức giận nhìn hắn, rốt cuộc vẫn gật đầu.
“Tình hình của Nam Hải Thần Ni và Diệp Bất Nhị đã tra xét thế nào rồi?” Một lát sau, Hoa Nhược Hư phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Nam Hải Thần Ni tục gia họ Dương, không có con cháu, cũng không có thân nhân. Diệp Bất Nhị thì mười năm trước đột nhiên xuất hiện, trước kia chưa từng nghe nói đến tên này, chỉ là mười năm trước đột nhiên đánh lui cuộc tập kích của Ma Cung đối với bốn đại môn phái nên một đêm thành danh, bây giờ nghĩ lại cảm thấy có điểm khó tin” Hoa Ngọc Phượng nhíu mày, ra vẻ khó hiểu.
“Diệp Bất Nhị và Nam Hải Thần Ni rốt cuộc có quan hệ gì?” Hoa Nhược Hư thì thào nói, nghĩ thế nào cũng không ra.
“Thực ra tỷ từng hoài nghi Diệp Bất Nhị vốn là người của Ma Cung, nhưng bây giờ xem ra có vẻ không giống. Nếu như hắn thật sự là người Ma Cung, hẳn sẽ không nên suốt ngày gây hấn với Ma Cung” Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng thở dài một hơi nói.
“Nếu như hắn là người của Ma Cung, vậy mười năm trước hắn một mình đánh lui đợt tập kích của Ma Cung cũng rất dễ dàng. Nói không chừng đó vốn là tuồng kịch của Ma Cung và Diệp Bất Nhị” Hoa Nhược Hư gật đầu nói, “Nhưng tỷ cuối cùng vẫn có cảm giác Diệp Bất Nhị có quan hệ với Độc Môn, tỷ thậm chí hoàn nghi hắn chính là kẻ chủ mưu đã ám toán Đại Nhi lần trước”.
“Những điều này đệ không cần quá quan tâm, tỷ sẽ giúp đệ tra xét rõ ràng” Nhìn bộ dạng khổ não của Hoa Nhược Hư, Hoa Ngọc Phượng khẽ đau lòng, dịu dàng an ùi.
“Nhị sư tỷ, khổ cực cho tỷ” Hoa Nhược Hư nhìn Hoa Ngọc Phượng với ánh mắt nóng rực.
“Khổ cực vì đệ một chút có gì đâu chứ?” Hoa Ngọc Phượng không chịu nổi ánh mắt nóng rực của hắn, vừa nói đã muốn chạy, “Sư đệ, không còn sớm nữa, tỷ, tỷ về phòng trước”.
“Nhị sư tỷ, đêm nay lưu lại không được sao?” Hoa Nhược Hư ôm chặt lấy eo nàng, không muốn buông ra, nhìn thẳng vào hai mắt nàng, cúi đầu nói.
Thân hình mềm mại của Hoa Ngọc Phượng như nhũn ra, thiếu chút nữa đã gật đầu, nhưng nghĩ lại vẫn còn có chuyện nên vẫn cố giữ tỉnh táo.
“Sư đệ, đêm nay có đệ tử tới tìm tỷ, tỷ không thể cùng đệ được” Mặt ngọc Hoa Ngọc Phượng đỏ lên, âm thanh như muỗi kêu, “Đệ đi tìm Mộng tỷ đi, tỷ ấy bây giờ vẫn còn ghi hận đệ, ai bảo đệ bảo tỷ ấy chờ đệ cả một đêm”.
Hoa Nhược Hư hơi thất vọng, nhưng cuối cùng vẫn phải để nàng đi. Tuy nhiên trước khi đi hai người vẫn triền miên một trận, Hoa Nhược Hư hôn đến độ nàng không thở nổi mới thả nàng ra.
Đi qua hành lang, Hoa Nhược Hư lại đụng phải Hoa Phi Hoa, xem bộ dạng đúng là mới từ chỗ Hoa Phi Mộng đi ra.
“Tỷ phu, là đi tìm tỷ tỷ sao?” Hoa Phi Hoa cười hì hì, bây giờ hắn đã gọi Hoa Nhược Hư là tỷ phu.
Hoa Nhược Hư cười cười xấu hổ, nhưng không biết nên trả lời thế nào cho tốt.
“Không cần xấu hổ, mọi người đều là nam nhân, tiểu đệ hiểu”Hoa Phi Hoa tiếp tục bộ dạng trêu chọc.
“Đệ có phải là nên đi Vạn Hoa Lâu không nhỉ?” Giọng nói tức giận của Hoa Phi Mộng truyền ra.
“Hắc hắc, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, tỷ phu tỷ tỷ, đệ đi trước!" Hoa Phi Hoa vừa nói đã vội vàng bỏ chạy, hắn sợ chậm một chút Hoa Phi Mộng sẽ cầm kiếm tới chém hắn.
“Còn không đi vào, đứng bên ngoài làm gì?” Hoa Phi Mộng xấu hổ tức giận không thôi, hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Nhược Hư.
“Không phải hắn thực sự sẽ đến Vạn Hoa lâu chứ?” Hoa Nhược Hư nhìn hướng mà Hoa Phi Hoa rời đi, sau đó xoay người đi vào, thuận tay ôm lấy Hoa Phi Mộng.
“Đương nhiên là thật, nếu không nó sao được gọi là Phong lưu công tử?” Hoa Phi Mộng véo Hoa Nhược Hư một cái, “Vốn nó đã sửa được, chỉ tại huynh lại cướp Thanh Nguyệt, nên bây giờ nó mới lại biến thành bộ dạng thế này” Trong giọng nói đúng là rất bất mãn đối với Hoa Nhược Hư.
“Nguyệt tỷ, ài, cũng không biết huynh lúc nào mới có thể làm cho tỷ ấy an tâm ở bên cạnh huynh” Trong lòng Hoa Nhược Hư dâng lên một tia phiền muội, Giang Thanh Nguyệt lại hiện lên trước mắt hắn.
“Yên tâm, nàng ta không chạy mất được đâu” Lần này Hoa Phi Mộng không ghen, cũng không véo hắn, cúi đầu nói. Có lẽ bởi vì các nàng đều có thân phận giống nhau, mặc dù nàng lúc này có thể ở bên cạnh Hoa Nhược Hư, nhưng mà nàng lại sợ mình lại bán đứng hắn, mặc dù Hoa Nhược Hư đã nói nàng có thể nói tất cả mọi việc cho Cung Nhã Thiến, nhưng hắn càng nói vậy thì trong lòng nàng cảm thấy khó chịu.
Hoa Nhược Hư khẽ ôm nàng đi đến bên giường, đêm nay sẽ không có người tiếp tục quấy rầy bọn họ nữa.
Lưu Vân nhận lấy cái hộp, dưới ánh mắt ra hiệu của Tô Đại Nhi liền đưa đến trước mặt Tôn Vân Nhạn.
“Tô cung chủ, đây là?” Tôn Vân Nhạn do dự nhìn cái hộp, cũng không tiếp lấy, mà nghi hoặc hỏi.
“Tôn cô nương cứ mở ra xem trước đi” Tô Đại Nhi mỉm cười, lúc nàng không ở bên cạnh Hoa Nhược Hư vẻ dịu dàng của nàng rất khó nhìn thấy.
Tôn Vân Nhạn suy nghĩ một chút nhưng vẫn nhận lấy, mở cái hộp ra nhưng lại phát hiện bên trong là một đôi đoản kiếm.
“Đoản kiếm này chính là do chú tạo danh sư tạo thành, chính là một đôi Uyên ương kiếm, đến tận bây giờ ta vẫn không tìm được người thích hợp để dùng chúng, hôm nay ta đưa chúng cho Tôn cô nương. Ta nghĩ không lâu sau, Uyên ương kiếm này chắc chắn sẽ rạng danh võ lâm thiên hạ trong tay cô” Giọng nói dễ nghe của Tô Đại Nhi lại truyền vào tai Tôn Vân Nhạn.
Tôn Vân Nhạn trong lòng hơi động, dường như mơ hồ đã hiểu được ý của Tô Đại Nhi.
“Tô cung chủ, Cung chủ nói ta một mình dùng hai thanh kiếm?” Tôn Vân Nhạn hơi kinh ngạc hỏi.
“Tay trái Uyên kiếm, tay phải Ương kiếm, Uyên ương bỉ dực, Bỉ dực song phi, hai người cho dù tâm ý tương thông thì cũng sao thể sánh bằng một người rõ ràng trái tim mình chứ?” Tô Đại Nhi khẽ cười nói, “Tôn cô nương, bây giờ cô đã hiểu rõ ý ta rồi chứ?”
“Thì ra còn có thể như vậy” Tôn Vân Nhạn thì thào nói, đột nhiên nàng phát hiện thiếu nữ trước mặt không còn đáng sợ nữa, mà là một loại cảm giác bội phục hoặc là kính nể từ tận đáy lòng.
“Thuộc hạ Tôn Vân Nhạn tham kiến Cung chủ” Bỗng nhiên Tôn Vân Nhạn quỳ xuống với Tô Đại Nhi.
Trên mặt Tô Đại Nhi lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Đại sảnh Ma Cung, Tô Đại Nhi ngồi trên chủ vị, hai bên phân biệt là Lộ Vân Trường và Tô Đại Nhi, Lưu Vân thì đứng phía sau nàng, bên dưới hai bên đứng hơn mười người, phân biệt là những thành viên quan trọng của Ma Cung, Nam Cung Hiên Viên tự nhiên cũng có ở đây.
“Bách Lý Hồ nhiều lần cãi lệnh Cung chủ, hiện nay đã bị xử quyết, sau này Tôn Vân Nhạn Trưởng lão chính là Tam trưởng lão của bổn cung” Giọng nói của Tô Đại Nhi không cao nhưng tràn ngập sự uy nghiêm và lạnh lùng, tất cả mọi người đều cảm giác được không khí áp bách, không dám thở mạnh.
“Từ hôm nay trở đi, Lộ trưởng lão thăng lên làm Đại trưởng lão bổn cung, Nam Cung Trưởng lão đảm nhiệm vị trí Nhị trưởng lão” Tô Đại Nhi tiếp tục nói một câu làm mọi người kinh hãi, ngay cả Lộ Vân Trường cũng không ngờ đến, tuy nhiên mặc dù kinh ngạc nhưng hắn vẫn không hỏi gì.
“Nếu như sau này còn có người ngoảnh mặt làm ngơ đối với mệnh lệnh của ta, thì hắn chính là Bách Lý Hồ tiếp theo” Tô Đại Nhi lạnh nhạt nói, từ từ đứng lên, “Lưu Vân, chúng ta về thôi”.
Người trong đại sảnh đã đi gần hết, tuy nhiên Nam Cung Hiên Viên và Lộ Vân Trường vẫn lưu lại.
“Nam Cung Hiên Viên, tự thu xếp đi” Lộ Vân Trường khẽ thở dài một hơi, “Thân là phụ thân của Cung chủ, ngươi đáng lẽ nên làm cho nàng được vui sướng, chứ không phải làm nàng rơi vào thống khổ!” Nói xong lắc đầu, xoay người rời khỏi đại sảnh.
“Tiểu thư, Lý Bất Nhân cầu kiến!” Lưu Vân nhẹ giọng bẩm báo.
“Nói cho hắn, chuyện trước kia ta không truy cứu! Sau đó đi mời Tôn trưởng lão lại đây” Tô Đại Nhi không hề ngẩng đầu, Lưu Vân vâng một tiếng, đi ra ngoài.
“Tham kiến cung chủ” Một lúc sau Lưu Vân dẫn theo Tôn Vân Nhạn đến ngoài cửa.
“Tôn trưởng lão, sự vụ trong cung Trưởng lão có thể tạm thời không cần để ý, chú tâm luyện tập kiếm pháp, các phương diện khác ta sẽ để Lưu Vân an bài cho Trưởng lão” Tô Đại Nhi nhìn Tôn Vân Nhạn nói, giọng nói rất ôn hòa.
“Thuộc hạ tuân mệnh” Tôn Vân Nhạn cúi đầu đáp lại.
“Cung chủ, liên minh Thất phái Tứ gia đã đổi tên thành Chính Nghĩa liên minh, mà Diệp Bất Nhị đảm nhiệm vị trí Minh chủ, Chưởng môn bốn phái Thiếu Lâm Võ Đang Nga Mi Thanh Thành đều bỏ mình, vị trí Chưởng môn do bốn hộ vệ bên cạnh Diệp Bất Nhị đảm nhiệm. Ngoài ra Tuyết Sơn Âu Dương Kiếm Bình, Côn Lôn Cát Vân Tường đều đảm nhiện vị trí Phó minh chủ Chính Nghĩa liên minh, mà Hoa Ngọc Phượng phái Hoa Sơn đã tuyên bố rời khỏi Chính Nghĩa liên minh, trước mắt đã đi đến Thiên Tinh Minh” Tô Đại Nhi lẳng lặng nghe Lưu Vân bẩm báo, vẻ mặt không có gì biến đổi.
“Lộ trưởng lão, thông báo với đệ tử bổn cung, tạm thời yên xem động tĩnh” Tô Đại Nhi hơi trầm ngâm một chút, lại nói, “Ngoài ra nhanh chóng tìm ra hạ lạc của Độc môn, diệt trừ bọn chúng”.
“Cung chủ, chúng ta có nên truyền ra tin tức, nói Diệp Bất Nhị vốn là Hộ pháp của bọn chúng?” Lộ Vân Trường gật đầu, một lát sau lại hỏi.
“Không cần, truyền ra ngoài còn mang đến chỗ tốt cho Diệp Bất Nhị” Tô Đại Nhi lắc đầu nói tiếp, “Tuy nhiên, ta sẽ nói chuyện này cho Nhược Hư ca ca”.
“Vậy chúng ta sẽ mời Hoa công tử đến đây chứ?” Lộ Vân Trường rất cẩn thận hỏi.
“Không cần, huynh ấy nhớ đến ta sẽ tự mình tới đây” Tô Đại Nhi từ từ lắc đầu, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Diệp Vũ Ảnh đóng cửa khuê phòng của mình, chuyện đã xảy ra mấy ngày hôm nay thật sự làm nàng khó có thể tiếp nhận, nhưng nàng lại không có dũng khí vạch trần âm mưu của Diệp Bất Nhị, vì dù sao đó cũng là phụ thân của nàng.
“Vũ Ảnh” Ngoài cửa truyền vào âm thanh của Diệp Bất Nhị, trong giọng nói mang theo vẻ hiền lành, mặc kệ hắn độc ác với người khác cỡ nào, nhưng với nữ nhi của mình, Diệp Bất Nhị vẫn rất yêu thương.
“Phụ thân, người có thể nói cho nữ nhi biết, tại sao người lại làm như vậy?” Diệp Vũ Ảnh nước mắt lưng tròng hỏi.
“Vũ Ảnh, khi lớn như con, ta vẫn còn là một thiếu niên nông thôn bình thường, không biết một chút võ công, gia cảnh lại bần hàn” Trong mắt Diệp Bất Nhị nhớ lại ngày xưa, “Sau này, khi ta gặp mẫu thân con, năm ta hai mươi tuổi, sinh ra con”.
“Mẫu thân, mẫu thân đang ở đâu?” Diệp Vũ Ảnh vội vàng hỏi, bao năm qua nàng chưa từng gặp mặt mẫu thân, ngẫu nhiên hỏi Diệp Bất Nhị nhưng hắn vẫn luôn ngậm miệng không nói.
“Không nên gọi nàng ta là mẫu thân” Diệp Bất Nhị đột nhiên giận dữ quát Diệp Vũ Ảnh, “Nữ nhân đó, nàng ta không có tư cách làm mẫu thân của con”.
“Phụ thân, đó là mẫu thân của con. Nữ nhi lớn như vậy chưa bao giờ được gặp người, phụ thân nói cho con biết người đang ở đâu được không?” Diệp Vũ Ảnh lao tới giữ chặt ống tay Diệp Bất Nhị.
“Lúc con chưa đầy một tuổi, nàng ta đã cùng chạy trốn với một người, một người giang hồ” Trong giọng của Diệp Bất Nhị đầy vẻ phẫn nộ, “Sau này khi ta bắt đầu học võ công đã giết đôi cẩu nam nữ đó”.
“Phụ thân, người, người giết mẫu thân” Diệp Vũ Ảnh vô cùng sợ hãi.
“Ta nói, nàng ta không có tư cách làm mẫu thân của con” Diệp Bất Nhị lạnh lùng nói, sau đó giọng nói trở nên dịu dàng, “Vũ Ảnh, con yên tâm, con nhất định là thiếu nữ hạnh phúc nhất trong chốn võ lâm, không lâu sau con sẽ trở thành công chúa của võ lâm, ta sẽ tặng con rất nhiều thứ, cũng tìm cho con một phu quân tốt nhất. Dù con muốn gì cũng có thể có”.
“Phụ thân, con không muốn những thứ đó” Diệp Vũ Ảnh hai mắt đẫm lệ, nàng khóc, nhưng lại phát hiện Diệp Bất Nhị đã đi ra ngoài.
Tin tức Chưởng môn bốn phái bỏ mình rất nhanh truyền khắp Võ lâm, trong thời gian ngắn tiếng bàn tán vang lên khắp nơi, mọi người rất phân vân.
Phương Hiệp chần chờ đứng ngoài cửa Thiên Tinh Minh một lát, rốt cuộc đã đi vào trong.
“Hoa huynh, tại hạ có thể gia nhập Thiên Tinh Minh không?” Đây là câu nói đầu tiên mà Phương Hiệp nhìn thấy Hoa Nhược Hư đã nói.
Hoa Nhược Hư không lập tức trả lời hắn, trên mặt hắn xuất hiện một vẻ mặt kỳ quái, có chút áy náy, lại có chút bất đắc dĩ.
“Phương công tử có thể gia nhập Thiên Tinh Minh, chúng ta đương nhiên muốn cần không không được” Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng thay Hoa Nhược Hư nói, từ khi Hoa Nhược Hư cứu Tôn Vân Nhạn từ Ma Cung về, cả người đều có cảm giác là lạ.
“Những điều sư huynh đã làm, tại hạ càng lúc càng không hiểu” Phương Hiệp nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Có lẽ, tại hạ đã không nên ở lại Côn Lôn” Trong đầu hắn lại hiện ra một hình bóng xinh đẹp, “Sư tỷ, hy vọng tỷ có thể bình an vô sự”.
“Bây giờ các đại môn phái đều đã thành thủ hạ của Diệp Bất Nhị” Giọng nói của Hoa Phi Hoa truyền vào, “Ta cũng không thể chịu được những người đó, nghĩ lại ở trong này vẫn tốt hơn, vừa lúc tỷ tỷ cũng ở đây”.
“Đệ đến đây làm gì? Phụ thân chẳng lẽ không mắng đệ sao?” Hoa Phi Mộng trừng mắt nhìn Hoa Phi Hoa một cái.
“Không có, phụ thân dường như còn muốn đệ đi nữa là” Trong mắt Hoa Phi Hoa xuất hiện một tia mê hoặc.
Trong lòng Hoa Nhược Hư hơi trầm xuống, mơ hồ cảm giác được điều gì đó.
“Sư đệ, đệ rốt cuộc có chuyện gì giấu tỷ?” Trở lại trong phòng, Hoa Ngọc Phượng hơi tức giận nhìn Hoa Nhược Hư.
“Nhị sư tỷ, tỷ hiểu lầm, đệ sao có thể giấu tỷ chứ?” Hoa Nhược Hư nao nao.
“Mấy ngày nay, đệ mỗi ngày đều có bộ dạng thế này, còn nói không có việc gì giấu tỷ sao?” Hoa Ngọc Phượng sắng giọng.
“Nhị sư tỷ, đừng hỏi có được không?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đến gần thân thể mềm mại của nàng, nhỏ giọng nói, Hoa Nhược Hư hơi tức giận nhìn hắn, rốt cuộc vẫn gật đầu.
“Tình hình của Nam Hải Thần Ni và Diệp Bất Nhị đã tra xét thế nào rồi?” Một lát sau, Hoa Nhược Hư phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Nam Hải Thần Ni tục gia họ Dương, không có con cháu, cũng không có thân nhân. Diệp Bất Nhị thì mười năm trước đột nhiên xuất hiện, trước kia chưa từng nghe nói đến tên này, chỉ là mười năm trước đột nhiên đánh lui cuộc tập kích của Ma Cung đối với bốn đại môn phái nên một đêm thành danh, bây giờ nghĩ lại cảm thấy có điểm khó tin” Hoa Ngọc Phượng nhíu mày, ra vẻ khó hiểu.
“Diệp Bất Nhị và Nam Hải Thần Ni rốt cuộc có quan hệ gì?” Hoa Nhược Hư thì thào nói, nghĩ thế nào cũng không ra.
“Thực ra tỷ từng hoài nghi Diệp Bất Nhị vốn là người của Ma Cung, nhưng bây giờ xem ra có vẻ không giống. Nếu như hắn thật sự là người Ma Cung, hẳn sẽ không nên suốt ngày gây hấn với Ma Cung” Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng thở dài một hơi nói.
“Nếu như hắn là người của Ma Cung, vậy mười năm trước hắn một mình đánh lui đợt tập kích của Ma Cung cũng rất dễ dàng. Nói không chừng đó vốn là tuồng kịch của Ma Cung và Diệp Bất Nhị” Hoa Nhược Hư gật đầu nói, “Nhưng tỷ cuối cùng vẫn có cảm giác Diệp Bất Nhị có quan hệ với Độc Môn, tỷ thậm chí hoàn nghi hắn chính là kẻ chủ mưu đã ám toán Đại Nhi lần trước”.
“Những điều này đệ không cần quá quan tâm, tỷ sẽ giúp đệ tra xét rõ ràng” Nhìn bộ dạng khổ não của Hoa Nhược Hư, Hoa Ngọc Phượng khẽ đau lòng, dịu dàng an ùi.
“Nhị sư tỷ, khổ cực cho tỷ” Hoa Nhược Hư nhìn Hoa Ngọc Phượng với ánh mắt nóng rực.
“Khổ cực vì đệ một chút có gì đâu chứ?” Hoa Ngọc Phượng không chịu nổi ánh mắt nóng rực của hắn, vừa nói đã muốn chạy, “Sư đệ, không còn sớm nữa, tỷ, tỷ về phòng trước”.
“Nhị sư tỷ, đêm nay lưu lại không được sao?” Hoa Nhược Hư ôm chặt lấy eo nàng, không muốn buông ra, nhìn thẳng vào hai mắt nàng, cúi đầu nói.
Thân hình mềm mại của Hoa Ngọc Phượng như nhũn ra, thiếu chút nữa đã gật đầu, nhưng nghĩ lại vẫn còn có chuyện nên vẫn cố giữ tỉnh táo.
“Sư đệ, đêm nay có đệ tử tới tìm tỷ, tỷ không thể cùng đệ được” Mặt ngọc Hoa Ngọc Phượng đỏ lên, âm thanh như muỗi kêu, “Đệ đi tìm Mộng tỷ đi, tỷ ấy bây giờ vẫn còn ghi hận đệ, ai bảo đệ bảo tỷ ấy chờ đệ cả một đêm”.
Hoa Nhược Hư hơi thất vọng, nhưng cuối cùng vẫn phải để nàng đi. Tuy nhiên trước khi đi hai người vẫn triền miên một trận, Hoa Nhược Hư hôn đến độ nàng không thở nổi mới thả nàng ra.
Đi qua hành lang, Hoa Nhược Hư lại đụng phải Hoa Phi Hoa, xem bộ dạng đúng là mới từ chỗ Hoa Phi Mộng đi ra.
“Tỷ phu, là đi tìm tỷ tỷ sao?” Hoa Phi Hoa cười hì hì, bây giờ hắn đã gọi Hoa Nhược Hư là tỷ phu.
Hoa Nhược Hư cười cười xấu hổ, nhưng không biết nên trả lời thế nào cho tốt.
“Không cần xấu hổ, mọi người đều là nam nhân, tiểu đệ hiểu”Hoa Phi Hoa tiếp tục bộ dạng trêu chọc.
“Đệ có phải là nên đi Vạn Hoa Lâu không nhỉ?” Giọng nói tức giận của Hoa Phi Mộng truyền ra.
“Hắc hắc, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, tỷ phu tỷ tỷ, đệ đi trước!" Hoa Phi Hoa vừa nói đã vội vàng bỏ chạy, hắn sợ chậm một chút Hoa Phi Mộng sẽ cầm kiếm tới chém hắn.
“Còn không đi vào, đứng bên ngoài làm gì?” Hoa Phi Mộng xấu hổ tức giận không thôi, hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Nhược Hư.
“Không phải hắn thực sự sẽ đến Vạn Hoa lâu chứ?” Hoa Nhược Hư nhìn hướng mà Hoa Phi Hoa rời đi, sau đó xoay người đi vào, thuận tay ôm lấy Hoa Phi Mộng.
“Đương nhiên là thật, nếu không nó sao được gọi là Phong lưu công tử?” Hoa Phi Mộng véo Hoa Nhược Hư một cái, “Vốn nó đã sửa được, chỉ tại huynh lại cướp Thanh Nguyệt, nên bây giờ nó mới lại biến thành bộ dạng thế này” Trong giọng nói đúng là rất bất mãn đối với Hoa Nhược Hư.
“Nguyệt tỷ, ài, cũng không biết huynh lúc nào mới có thể làm cho tỷ ấy an tâm ở bên cạnh huynh” Trong lòng Hoa Nhược Hư dâng lên một tia phiền muội, Giang Thanh Nguyệt lại hiện lên trước mắt hắn.
“Yên tâm, nàng ta không chạy mất được đâu” Lần này Hoa Phi Mộng không ghen, cũng không véo hắn, cúi đầu nói. Có lẽ bởi vì các nàng đều có thân phận giống nhau, mặc dù nàng lúc này có thể ở bên cạnh Hoa Nhược Hư, nhưng mà nàng lại sợ mình lại bán đứng hắn, mặc dù Hoa Nhược Hư đã nói nàng có thể nói tất cả mọi việc cho Cung Nhã Thiến, nhưng hắn càng nói vậy thì trong lòng nàng cảm thấy khó chịu.
Hoa Nhược Hư khẽ ôm nàng đi đến bên giường, đêm nay sẽ không có người tiếp tục quấy rầy bọn họ nữa.
Danh sách chương