“Tiểu sư nương, dược liệu cô muốn ta đã mua.” Âm thanh từ phía sau truyền tới, người đến chính là Tư Mã Mạnh, ngoài hắn không có ai gọi Hàm Tuyết như vậy.
Nhìn thấy Hàm Tuyết, Tư Mã Mạnh bộ dạng có chút lung túng, sắc mặt cũng hơi đỏ. Chỉ là, khi Hàm Tuyết đang kiểm tra dược tài thì hắn lại lén lén nhìn trộm Hàm Tuyết vài cái.
Sắc mặt Phi Nhứ âm trầm, khi thì lại ngẩn người ra, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.
“Ô, dược liệu này mua nhầm rồi!” Hàm Tuyết khẽ kêu lên.
“Tiểu sư nương, ta, ta đi mua lại.” Tư Mã Mạnh nghe thấy vậy, ngượng ngùng gãi đầu rồi khẽ nói.
“Ta tự mình đi mua được rồi, loại dược liệu này rất dễ mua nhầm, ngươi không biết đâu, để ta đi mua cho đỡ nhầm.” Hàm Tuyết gật đầu nhưng lập tức lại lắc đầu “Đúng rồi, a Mạnh ngươi đi cùng ta, thiếu gia không đi cùng ta đâu.” Nói tới đây, âm điệu Hàm Tuyết có vẻ oán giận. Chỉ là lúc này Hoa Nhược Hư đang tận hưởng sự ôn nhu của Hoa Ngọc Phượng tất nhiên sẽ không biết được tâm tư của Hàm Tuyết.
“Tiểu Tuyết, lâu rồi tỷ cũng không ra ngoài, để tỷ cùng đi với muội.” Phi Nhứ đột nhiên nói.
“Tốt quá!” Hàm Tuyết sáng khoái đáp ứng, nàng cũng thấy ít người thì chơi không vui. Tiểu cô nương này khi ở bên Hoa Nhược Hư thì hi vọng càng ít người ở bên càng tốt, nhưng khi không có Hoa Nhược Hư bồi tiếp thì nàng lại muốn có thật nhiều người để cùng vui đùa.
Hàm Tuyết nói ra ngoài đi mua dược liệu, nhưng thực ra là đi ngắm cảnh một chút. Đi dạo trên đường nàng vui vẻ tươi cười, một tay lôi kéo Phi Nhứ nhún nhảy chạy tới phía trước dường như rất vui vẻ. Phi Nhứ dường như thấy Hàm Tuyết vui vẻ như vậy mà cũng vui theo, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, thoáng chốc lại nở một nụ cười. Tư Mã Mạnh đi sau si ngốc nhìn Hàm Tuyết, ánh mắt có vài phần mâu thuẫn, có vài phần nhu tình rồi lại có vài phần thống khổ.
“Phi Nhứ tỷ tỷ, chúng ta tới Châu Bảo Điếm xem một chút được không?” Hàm Tuyết nhìn thấy bên đường có một châu bảo gia liền muốn tiến vào xem thử, thực tế hôm nay nàng muốn đi dạo một chút.
“Tiểu Tuyết, chúng ta không mua thì nhìn cái gì?”

“Đi xem một chút thôi mà, nếu nếu thích cái gì thì về bảo thiếu gia đến mua là được.” Hàm Tuyết nũng nịu nói.
“Vạn nhất, thiếu gia nhà muội không mua cho muội thì sao?” Phi Nhứ hỏi một câu rất thâm ý.
“Hì hì, sẽ không đâu, thiếu gia chắc chắn sẽ mua.” Hàm Tuyết lắc đầu, vừa nói vừa đi vào trong châu bảo điếm. Đến khi bọn họ đi ra thì đã nửa canh giờ trôi qua.
Đáng thương cho Tư Mã Mạnh đi theo hai cô gái xinh đẹp lòng vòng khắp nơi; thoạt nhìn qua thì tưởng rằng diễm phúc không ít, chỉ là Hàm Tuyết lại đem hắn thành một người hầu, sai đủ mọi thứ, thái độ của Phi Nhứ dành cho hắn cũng không tốt đẹp gì.
“Tiểu sư nương, giữa trưa rồi, chúng ta có nên trở về hay không?” Tư Mã Mạnh rốt cục không nhịn được sự “hành hạ” này đành thấp giọng hỏi.
“Trở về làm gì, bởi vì thiếu gia không có thời gian chơi với ta nên ta mới không quay về.” Hàm Tuyết bĩu môi, tiếp tục tiến về phía trước, không hề có ý muốn đi về.
“Nhưng, nhưng tiểu sư nương. Vạn nhất sư phụ muốn tìm tiểu sư nương thì sao?” Tư Mã Mạnh suy đi tính lại, đành phải mang chiêu bài Hoa Nhược Hư ra.
“Thiếu gia đã vài ngày không tìm ta rồi, bây giờ lại đang bồi tiếp tiểu thư, thiếu gia tìm ta mới là lạ đấy.” Hàm Tuyết nói giọng đầy bất mãn, trên mặt thoáng xuất hiện một đám hồng vân; nhớ tới cảnh tượng nàng len lén nhìn lúc nãy trong lòng lại cảm thấy ngường ngượng.
Chỉ là, Hàm Tuyết miệng thì nói vậy nhưng cũng đã dừng bước, dường như có chút do dự.
“Được, Phi Nhứ tỷ tỷ, chúng ta trở về thôi.” Hàm Tuyết đột nhiên xoay người, kéo Phi Nhứ quay về. Xem ra lời này của Tư Mã Mạnh hiệu quả thật không nhỏ.
Hoa Phủ - phòng của Hoa Ngọc Phượng.

Hoa Nhược Hư đang ôm chặt lấy thân thể trần trụi của Hoa Ngọc Phượng, làn da như ngọc, mềm mại vô cùng của nàng dưới sự tham lam của hắn đã có chút chuyển sang màu phấn hồng. Cơn cuồng phong qua đi, Hoa Nhược Hư vẫn lưu luyến vuốt ve thân thể lồi lõm mê người của Hoa ngọc Phượng.
“Đừng…..” Hoa Ngọc Phượng khẽ rên rỉ kêu lên, như van nài Hoa Nhược Hư tha cho nàng. Thân thể nàng vô cùng mẫn cảm, Hoa Nhược Hư chỉ cần khẽ vuốt ve một chút nàng cũng không thể chịu nổi; nàng biết mình không thể chịu nổi một lần yêu nữa của tình lang, nên một mặt cố chịu đựng, một mặt thấp giọng cầu xin.
“Phượng nhi, nàng lúc này thật đẹp.” Hoa Nhược Hư thì thào. Hoa Ngọc Phượng mắt ngọc khẽ nhắm, giống như một bức tranh mỹ nữ đang ngủ vậy, cả người tỏa ra mị lực kinh tâm động phách. Loại mị lực này trước kia không thể thấy được trên người Hoa Ngọc Phượng.
“Thật vậy sao? Thiếp trước đây rất xấu?” Hoa Ngọc Phượng lại ném cho Hoa Nhược Hư một ánh mắt thiên kiều bá mị. Ngọn lửa trong lòng Hoa Nhược Hư còn chưa hạ xuống đã bùng cháy lên, lập tức, hắn áp Hoa Ngọc Phượng xuống dưới thân mình.
“Sắc quỷ!” Hoa Ngọc Phượng rốt cục cắn răng tiếp tục chịu đựng một lần mây mưa nữa. Nàng ấm ức liền tặng cho Hoa Nhược Hư danh hiệu này; chính nàng cũng không nghĩ rằng chính nàng đã làm ra một tên sắc quỷ Hoa Nhược Hư này. Nàng lập công lớn, nếu không phải nàng để hắn cùng ba người Tuyết Du Du kia trải qua ba ngày vô cùng hoang đường thì Hoa Nhược Hư cũng không “nhiệt tình” tới mức này.
“Phượng nhi, ai khiến ta lại mê nàng như vậy chứ?” Hoa Nhược Hư dường như không hài lòng với danh hiệu mới được tặng này, liền nhỏ giọng biện bạch.
“Nhược Hư, thiếp hỏi chàng một việc, chàng phải nói thật cho thiếp biết.” Sắc mặt Hoa Ngọc Phượng có chút buồn bã, lại có chút lo lắng “Bộ dạng của thiếp bây giờ cùng trước kia khác nhau rất nhiều đúng không?”
“Cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là không biết vì sao ta cảm thấy nàng bây giờ đẹp hơn so với trước kia rất nhiều, khiến ta không thể nhịn nổi, cũng có thể là khả năng kiềm chế của ta đã giảm xuống.” Hoa Nhược Hư giật mình, ngẩn ra một lát rồi thấp giọng nói. Hắn quả thực cảm giác thấy Hoa Ngọc Phượng bây giờ rất khác so với trước kia. Nếu nói là Hoa Ngọc Phượng dung mạo xuất chúng, xinh đẹp hơn người nhưng sao trước đây hắn nhìn nàng cũng không có nhiều dục niệm, nhưng từ sau khi chiếm được thân thể của nàng thì hắn phát hiện chính mình rất khó khống chế bản thân.
“Xem ra thực sự là thế.” Hoa Ngọc Phượng thì thào nói, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nàng khẽ quay người nhìn Hoa Nhược Hư, khẽ thở dài một hơi.
“Phượng nhi, sao vậy?” Hoa Nhược Hư phát hiện Hoa Ngọc Phượng có điểm gì đó không đúng.

“Nếu thiếp nói cho chàng biết, thật ra thiếp và Du Du giống nhau, thì chàng nghĩ sao?” Hoa Ngọc Phượng trầm mặc một hồi lâu, khẽ cắn môi rồi thấp giọng nói.
“Phượng nhi, nàng và Du Du có gì giống nhau? Nàng và Du Du cả hai đều rất tốt.” Hoa Nhược Hư không hiểu.
“Thiếp và Du Du đều luyện mị thuật, thiếp và nàng ấy chỉ khác nhau ở một chỗ là Du Du thì trời sinh có mị thân mị cốt, đúng như nàng nói chỉ cần tùy tiện luyện một loại mị thuật cấp thấp cũng rất dễ dàng thành công; còn thiếp thì về sau tu luyện, chẳng qua mị thuật thiếp tu luyện là công pháp thượng thừa cho nên cùng Du Du giống nhau, không cần dựa vào thân thể để mị hoặc kẻ khác. Bây giờ chàng đã hiểu chưa?” Hoa Ngọc Phượng dường như giận dỗi, một hơi nói hết ra; chỉ là trong lúc giải thích không biết vô ý hay cố ý, sẽ không nói ra chuyện thân thể phản bội.
“Loại mị thuật này, người thường rất khó phát hiện, bởi bình thường nó có khả năng ẩn dấu rất kĩ. Chỉ là sư phụ cũng đã nói qua, một khi mất đi tấm thân xử nữ thì có thể sẽ phát sinh ra một số biến hóa, bây giờ nhìn lại, quả thực sư phụ nói không sai.” Hoa Ngọc Phượng nói tiếp, đến cuối giọng nàng có chút u oán, ngước nhìn Hoa Nhược Hư, “Bây giờ chàng đã biết, thực ra thiếp và Du Du đều giống nhau, nếu chàng cảm thấy không thích thì về sau cũng không cần tới tìm thiếp.”
“Phượng nhi, chúng ta quen nhau đã vài chục năm; mặc dù ta không hiểu hết con người nàng, nhưng ta luôn biết nàng là một người biết lễ tiết, lại rất ôn nhu hiền dịu; lời nàng nói, ta lại không tin sao?” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi “Thật ra vì chuyện Du Du tu luyện mị thuật ta hơi tức giận, hơn nữa nàng lại thừa nhận chính mình chủ động tu luyện khiến ta lại càng khó chịu. Nhưng về sau ta suy nghĩ cẩn thận lại, thì Du Du cũng không phải tiểu hài tử, nàng cũng có ý kiến của riêng mình, nàng biết nên làm gì và không nên làm gì, ta cũng tin tưởng nàng không gây ra chuyện gì. Phượng nhi à, nàng nói cũng đúng, mị thuật và võ công cũng không hề khác nhau, võ công có thể dùng để giết người, phóng hóa, cướp bóc nhưng cũng có thể dùng để cứu nhân độ thế, hộ thể phòng thân. Mị thuật cũng võ công cũng không thể phân ra tốt xấu, chỉ phân ra người dùng nó là tốt hay xấu mà thôi.”
“Chàng thực sự nghĩ như vậy sao?” Hoa Ngọc Phượng cảm thấy có chút bất an.
Hoa Nhược Hư không hề đáp lại, mà thay vì trả lời lại là một nụ hôn nồng cháy lên bờ môi anh đào của nàng. Hai thân thể xích lõa lại cuốn chặt lấy nhau.
Hàm Tuyết vừa đi tranh đấu trong nội tâm, một mặt nhìn phong cảnh hai bên; nàng bây giờ nửa muốn về nửa không muốn về, nên trong lòng cảm thấy khó chịu.
Phi Nhứ quan sát Hàm Tuyết như vậy, đang định mở miệng nói gì đó thì dị biễn bỗng nổi lên.
Sát khí bức người từ hai bên tràn tới, kiếm khí dày đặc, kiếm quang lòe lòe. Hơn mười người mặc đồ trắng đang hướng phía ba người lao tới.
Sát thủ Bạch Y Lâu lại xuất hiện, mục tiêu lần này của họ hiển nhiên là Hàm Tuyết, hơn mười sát thủ mặc áo trắng không hề quan tâm tới hai người Phi Nhứ và Tư Mã Mạnh, giương kiếm hướng phía Hàm Tuyết lao tới.
“Tiểu sư nương, cẩn thận!” Tư Mã Mạnh không nhịn được hô to một tiếng, cả người hướng về phía Hàm Tuyết phóng nhanh tới.
Tay Hàm Tuyết giương lên, ngân quang lóe hiện, một đám ngân châm từ trong tay phóng ra phân biệt đánh tới đám người mặc đồ trắng. Nhất thời kiếm khí đình chỉ, hơn mười người này đều bị đám tiểu ngân châm kia ngăn trụ thế công. Ngân châm với tốc độ kinh người nhắm thẳng vào tử huyệt, nếu không tránh né thì ắt phải chết không nghi ngờ.

“Tiểu Tuyết, cẩn thận!” Phi Nhứ hét lên kinh hãi, nàng theo bản năng hô to lên, khiến chính nàng cũng cảm thấy kì quái. Thật tâm nàng rất hi vọng Hàm Tuyết chết đi, nhưng khi nàng vừa thấy có một bóng áo trắng hướng tới Hàm Tuyết thì không tự chủ được mà hô to lên.
Đáng tiếc, đã quá trễ, mà cho dù nàng nhắc sớm cũng vô dụng. Bởi vì người này tốc độ quả thực quá nhanh, Hàm Tuyết không hề kịp phản ứng. Mắt thấy Hàm Tuyết sắp mất mạng dưới một kiếm này thì trong lòng Phi Nhứ lại dâng lên một tư vị khó tả, không hề có chút cao hứng, nhưng cũng không phải là thương tâm, có lẽ ngay cả nàng cũng không rõ đây là cảm giác gì. Chỉ là có một điều không phải nghi ngờ - Hàm Tuyết chắc chắn sẽ chết, Hoa Nhược Hư cũng không có cách nào trách tội nàng, bởi việc này không hề có quan hệ với nàng. Mặc dù nàng cũng từng muốn đưa Hàm Tuyết vào chỗ chết.
Một tiếng kêu thảm thiết, thống khổ truyền vào trong tai Phi Nhứ, một thân ảnh chạy về phía nàng.
“Phi Nhứ cô nương, mau dẫn tiểu sư nương chạy đi!” Tư Mã Mạnh hét to, máu tươi từ trong lồng ngực hắn đang không ngừng chảy. Vừa rồi, thanh trường kiếm vốn đâm vào Hàm Tuyết đã xuyên thấu thân thể hắn; nguyên lai ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc đó thì Tư Mã Mạnh đã dùng thân thể của mình che trước người Hàm Tuyết, dùng chút khí lực cuối cùng đem Hàm Tuyết ném về phía Phi Nhứ.
“A Mạnh!” Hàm Tuyết thét lên kinh hãi, nàng muốn xem qua thương thế của hắn.
“Tiểu sư nương, mau, mau trở về, bọn họ muốn giết ngươi.” Thanh âm của Tư Mã Mạnh ngày càng yếu, từng chữ nói ra vô cùng gian nan.
“Tiểu Tuyết, mau đi!” Phi Như lúc này mới có phản ứng trở lại, nắm lấy tay Hàm Tuyết chạy về phía Hoa phủ.
“Còn muốn chạy, để mạng lại đi!” Âm thanh từ phía sau truyền tới, đồng thời Phi Nhứ cũng cảm giác được một cỗ kình phong ấp đến.
Hàm Tuyết lúc này lại đang ngây ngốc, quay đầu nhìn về phía Tư Mã Mạnh, nàng nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của hắn. Ánh mắt này có chút gì đó quyến luyến, có chút gì đó như thâm tình không oán không hối, nàng bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt như thế; đột nhiên trong lòng nàng tựa hồ đã minh bạch.
Phi Nhứ kêu lên một tiếng, rút trường kiếm từ phía sau lưng ra, cổ tay khẽ lộn đón lấy thế công đang đánh tới. Mà hơn mười tên sát thủ mặc áo trắng lúc này bị ngân châm của Hàm Tuyết bức lui cũng đã trở lại, chỉ tiếc rằng lúc này đây Hàm Tuyết không hề có ý đánh lại, hoặc có thể nói là nàng đang đắm chìm vào trong cảm giác bi thương; nàng biết Tư Mã Mạnh đã không còn có thể sống, cho dù để nàng trị liệu ngay bây giờ cũng đã không còn hi vọng, huống chi bây giờ đâu có khả năng trị thương cho hắn.
“Tiểu Tuyết, muội muốn làm gì? Muội không muốn sống à!” Phi Nhứ thấy Hàm Tuyết còn đang ngẩn người ra, không khỏi lo lắng liền hô lên một tiếng. Mà vừa phân tâm một chút đã thấy kiếm phong bổ tới, tuy nàng khó khăn đỡ được nhưng vẫn không có cách nào tránh thoát, trên mặt bỗng thấy đau rát – khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng đã hiện lên một vết máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện