“Tiểu thư, Nam Cung trưởng lão đi Thiên Tinh Minh!” Lưu Vân vỗi vã chạy tới khuê phòng của Tô Đại Nhi, “Lộ trưởng lão cũng đã đi, ông ta nhắn lại tiểu thư cũng nhanh đi xem một chút”.
“Hắn đi tới đó làm gì?” Tô Đại Nhi nghiêm mặt, đột nhiên đứng lên “Tôn trưởng lão, Lưu Vân, chúng ta đi”.
Cửa lớn Thiên Tinh Minh, Nam Cung Hiên Viên đang lạnh lùng nhìn Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư vừa đi ra từ phòng của Hoa Ngọc Phượng, chưa được một lúc đã nghe nói Nam Cung Hiên Viên muốn gặp hắn, khiến hắn có cảm giác kì quái.
“Hoa Nhược Hư, ta tới đây chỉ muốn biết mấy tiểu nha đầu của Thần Cung hiện nay ở đâu?” Nam Cung Hiên Viên lạnh lùng hỏi.
“Nể mặt Đại Nhi, chuyện cũ ta không so đo cùng ngươi, vậy mà bây giờ ngươi cư nhiên tới tìm ta đòi người?” Hoa Nhược Hư vừa bực vừa buồn cười, “Nam Cung Hiên Viên, đầu óc ngươi không có vấn đề gì chứ?”
“Hoa Nhược Hư, ta cũng vậy! Nể mặt Cung chủ, bằng không ta đã sớm không khách khí với mấy tiểu nha đầu Thần Cung”. Nam Cung Hiên Viên đối lại chan chát.
“Thật sự làm trò cười cho thiên hạ! Nam Cung Hiên Viên, ta bây giờ có thể nói rõ cho ngươi, Du Du, Thanh tỷ, còn có Mộng nhi đều là người của Hoa gia ta, về phần những người khác trong Thần Cung, đừng nói ta không biết, cho dù ta biết cũng không muốn nói cho ngươi!” Tâm tình Hoa Nhược Hư hôm nay vốn đã không tốt, nên lời nói cũng không khách khí gì; càng huống chi Nam Cung Hiên Viên này cũng không hề có thái độ của khách nhân.
“Nam Cung Hiên Viên ta và Thần Cung không đội trời chung, nếu như ngươi nhất định bảo vệ mấy tiểu nha đầu Thần Cung kia, thì đừng trách ta không khách khí với ngươi”. Nam Cung Hiên Viên mặt mày lạnh lùng, lời nói cũng lạnh như băng.
“Nam Cung trưởng lão, Cung chủ đã không dưới một lần hạ lệnh không muốn là địch của Hoa công tử, vậy mà ngươi dám kháng lệnh, ngươi nghĩ rằng Cung chủ sẽ không xử phạt ngươi sao?” Thanh âm chậm rãi truyền đến, ngữ khí đầy uy nghiêm, lời vừa rứt người đã xuất hiện.
“Lộ trưởng lão, ngươi đến thì tốt rồi”. Hoa Nhược Hư mỉm cười hướng người mới tới gật đầu, người tới tất nhiên là Lộ Vân Trường.
“Lộ Vân Trường, không nên lấy Cung chủ ra uy hiếp ta!” Nam Cung Hiên Viên trừng mắt liếc Lộ Vân Trường một cái.

“Ta chỉ muốn tốt cho Cung chủ, cũng là muốn tốt cho Nam Cung trưởng lão. Cung chủ sẽ lập tức tới đây, có gì muốn nói, Nam Cung trưởng lão hãy nói với Cung chủ!” Lộ Vân Trường không nóng không lạnh, nhàn nhạt nói.
Lộ Vân Trường lời còn chưa rứt, Hoa Nhược Hư đã nhìn thấy ba thân ảnh mảnh khảnh đang cấp tốc chạy tới nơi đây. Lát sau, một làn u hương thổi tới, thân thể mềm mại của Tô Đại Nhi đã nhào vào trong lòng Hoa Nhược Hư, nàng không hề cố kỵ mọi người trước mặt, ở trong lòng hắn bắt đầu làm nũng.
“Nhược Hư ca ca, huynh mấy tháng nay không đến thăm người ta”. Tô Đại Nhi bĩu môi, bất mãn nói.
“Đại Nhi, chúng ta vào trong”. Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ, ôm Tô Đại Nhi xoay người đi vào.
“Các ngươi đều trở về đi, ta ở nơi này bồi Nhược Hư ca ca”. Tô Đại Nhi quay về phía sau phất tay ra hiệu.
“Cung chủ, người không nhớ mẹ người chết như thế nào sao? Chẳng lẽ người không muốn báo thù?” Nam Cung Hiên Viên trầm giọng nói.
“Ta tự có suy tính, không cần ngươi dạy ta!” Sắc mặt Tô Đại Nhi phát lạnh, rời khỏi lòng Hoa Nhược Hư, lạnh lùng nhìn Nam Cung Hiên Viên, “Nếu như ngươi còn dám cãi lệnh ta, ta sẽ phế bỏ mọi chức vụ của ngươi trong Ma Cung, trục xuất khỏi Ma Cung!”
Thanh âm của Tô Đại Nhi lạnh như băng, cặp mắt đẹp kia không có chút cảm tình, ánh mắt như mũi đao đâm vào tâm khảm Nam Cung Hiên Viên, khiến hắn không khỏi rùng mình.
“Nam Cung Hiên Viên, đã lâu không gặp!” Một thanh âm ôn nhu truyền tới.
Nam Cung Hiên Viên ngẩn ra, đảo mắt nhìn qua.
“Lâm tỷ”. Hoa Nhược Hư thấp giọng lên tiếng, Tây Môn Lâm chậm rãi đi tới bên người Hoa Nhược Hư, liếc nhìn Nam Cung Hiên Viên, rồi lại nhìn Tô Đại Nhi, thần sắc trong mắt vô cùng phức tạp.

“Ngươi là Tây Môn Lâm?” Nam Cung Hiên Viên tất nhiên biết bên người Hoa Nhược Hư có người này.
“Xem ra ngươi không nhận ra ta, cũng đúng, dù sao cũng mười năm rồi, đã có nhiều thay đổi”. Tây Môn Lâm thở dài một tiếng, “Chỉ là, không biết ngươi có còn nhớ rõ Lâm Hi, người lúc trước bị người đánh rơi xuống vách núi?”
“Lâm Hi, Lâm Hi!” Nam Cung Hiên Viên cắn răng, cúi đầu thốt lên hai tiếng, thanh âm vô cùng phẫn nộ, oán hận; sắc mặt đột nhiên đại biến, ánh mắt cơ hồ không thể tin nhìn chằm chằm Tây Môn Lâm, bước giật lùi, “Ngươi, ngươi là Lâm Hi?”
“Không, không có khả năng, ngươi không phải Lâm Hi, ngươi sao có thể?” Hắn hình dạng không phải thế này, không phải!” Nam Cung Hiên Viên thì thào, không ngừng lắc đầu nói.
“Ta là Lâm Hi, cũng là Tây Môn Lâm, chỉ bất quá ta vốn gọi là Tây Môn Lâm, mà Lâm Hi, đây chỉ là tên giả mà thôi”. Tây Môn Lâm nhẹ nhàng lắc đầu, “Nam cung Hiên Viên, đến bây giờ, ta cũng không muốn tiếp tục dấu diếm, hơn nữa ta cũng muốn nói cho ngươi, ngươi luôn miệng nói Mi Nhi tỷ chết trong tay người của Thần Cung, nhưng trên thực tế nàng là do ngươi hại chết, cái chết của nàng ngươi phải chịu trách nhiệm!”
“Thúi lắm!” Nam Cung Hiên Viên đột nhiên rống lên, “Nếu không phải ngươi câu dẫn, khiến nàng di tình biệt luyến, thì sao nàng có thể chết?”
“Nam Cung Hiên Viên, ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Lâm tỷ là nữ mà.” Hoa Nhược Hư không nhịn được, lên tiếng.
“Hoa công tử, ở đây đông người, công tử xem có nên tìm một nơi khác?” Lộ Trường Vân chen vào.
Hoa Nhược Hư, Tô Đại Nhi, Lộ Vân Trường, Tây Môn Lâm, Nam Cung Hiên Viên năm người đi tới hậu viện, mà Tôn Vân Nhạn cùng Lưu Vân đều chờ ở đại sảnh.
“Đại Nhi cô nương, ta nghĩ cô cũng biết, Nam Cung Hiên Viên là phụ thân của cô”. Tây Môn Lâm nói.
“Tây Môn tỷ tỷ, muội chỉ muốn biết nguyên nhân cái chết của mẹ muội, mong rằng Tây Môn tỷ tỷ không gạt muội”. Tô Đại Nhi nhẹ nhàng gật đầu.

“Lúc đó, ta mặc nam trang, dùng tên giả Lâm Hi, lúc ta nhìn thấy Mi Nhi tỷ, thế nào ta cũng không rõ, nàng là Cung chủ Ma Cung, lúc ta gặp nàng thì nàng đang rất đáng thương, tịch mịch, bất lực”. Tây Môn Lâm hồi tưởng lại mười năm về trước, thanh âm cũng dần trở lên mờ ảo, tựa hồ truyền đến từ phía chân trời xa xăm kia.
“Kỳ thực, chưa tới hai canh giờ sau khi gặp ta, thuật ngụy trang của ta đã bị nàng phá giải, chẳng qua theo Mi Nhi tỷ về sau nói, thì từ khi vừa nhìn thấy ta tỷ ấy đã biết ta là nữ giả nam”. Tây Môn Lâm tiếp tục theo dòng hồi tưởng, sắc mặt Nam Cung Hiên Viên liên tục biến hóa, bất quá hắn cũng không nói gì, vẫn tiếp tục cùng mọi người nghe Tây Môn Lâm kể lại.
“Ta cùng Mi Nhi tỷ ở chung với nhau ba tháng, trong thời gian này ta thật sự rất vui vẻ, Mi Nhi tỷ cũng vậy, chúng ta giống như một đôi tỷ muội, không hề dấu nhau điều gì, thậm chí ta còn nói ra mục đích tới là để trộm cầm kể cho nàng, bất quá Mi Nhi tỷ cũng nói cho ta biết, cho dù người khác có trộm cầm thì nàng vẫn có thể đạn xuất ma cầm, còn nói nếu ta thực sự cần thì nàng sẽ đưa cầm cho ta”. Giọng nói Tây Môn Lâm tràn ngập ưu thương, “Ta cũng dần dần biết rất nhiều chuyện của nàng, biết nàng rất tịch mịch, trượng phu của nàng cơ hồ không có thời gian bồi tiếp nàng, mà con trai của nàng vừa sinh ra đã không biết đi mang đi đâu. Đứa con gái mà nàng yêu quý nhất cũng đã rời khỏi nàng. Bởi vậy, Mi Nhi tỷ vô cùng tịch mịch, ta cũng phát hiện nàng có điều gì đó không ổn, không ngờ rằng, sau này nàng thật sự tự sát. Nam Cung Hiên Viên, ngươi có biết hay không, Mi Nhi tỷ tự sát, tất cả đều do ngươi!” Nói đến đoạn cuối, Tây Môn Lâm hét lên với Nam Cung Hiên Viên.
“Lâm Hi, ngươi không nên nói hươu nói vượn, rõ ràng là ngươi hại chết Mi Nhi!” Nam Cung Hiên Viên ngẫn ra rồi nói.
“Ta sau khi nghiên cứu một ít y thư, ta cũng đã hỏi qua tiểu Tuyết, hội chứng ức chế, phiền muộn mà Mi Nhi tỷ mắc phải rất nghiêm trọng, mà nàng mắc phải hội chứng này, toàn bộ đều do ngươi ban cho!” Tây Môn Lâm lạnh lùng nói, “Mi Nhi tỷ sinh hạ được đứa con trai đầu lòng, vừa mới được một tháng tuổi ngươi đã mang đi đến chỗ nào cũng không hề nói cho Mi Nhi tỷ, từ khi ấu Mi Nhi tỷ đã bắt đầu xuất hiện hội chứng này, ban đầu còn chưa nghiêm trọng, chỉ là ngươi một năm cũng không gặp nàng được mấy lần, cả ngày chỉ biết tranh quyền đoạt thế trong Ma Cung. Bên người nàng không hề có lấy một bằng hữu, khiến cho nàng càng ngày càng thêm ức chế, phiền muộn. Sau khi Mi Nhi tỷ và ta quen nhau, vốn dĩ bệnh tình đã chuyển biến theo hướng tốt đẹp lên, không nghĩ tới ngươi lại không phân biệt tốt xấu, thừa dịp ta không chuẩn bị đánh ta rơi xuống vách núi, còn Mi Nhi tỷ thì cho rằng ta đi mà không một lời từ biệt, khiến nàng chịu đả kích vô cùng lớn, hơn nữa Đại Nhi vẫn không trở về, Mi Nhi tỷ rốt cục không chịu nổi sự hành hạ kiểu này nữa đã tìm đến cái chết để giải thoát! Nam Cung Hiên Viên, ngươi nói đi, ta có vu oan cho ngươi không? Mi Nhi tỷ có phải do ngươi hại chết không?”
“Tây Môn tỷ tỷ, tỷ nói muội còn một ca ca?” Tô Đại Nhi đột nhiên nói xen vào.
“Lúc ấy Mi Nhi căn bản không hề nhúng tay vào chuyện tình của Ma Cung, phía dưới không biết có bao nhiêu người muốn gây bất lợi cho Mi Nhi. Nếu như ta không thâu tóm lại quyền lực trong Ma Cung, thì Mi Nhi lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm, ta cũng muốn bồi tiếp nàng, nhưng ta đâu có thời gian? Điều này sao có thể trách ta?” Ngữ khí Nam Cung Hiên Viên vô cùng yếu ớt, bất quá vẫn kiên trì giải thích, “Càng huống chi tới bây giờ ta vẫn chưa hề nghe nói tới hội chứng ứng chế, phiền muộn này bao giờ, căn bản là nói hươu nói vượn!”
“Ta cũng không muốn giải thích nhiều, lời ta nói đều là sự thật, cuối cùng ta nói cho ngươi biết, ta cùng Thần Cung không có bất cứ quan hệ gì. Cho nên, ngươi không nên nói rằng người của Thần Cung hại chết Mi Nhi tỷ tỷ. Nếu thực sự ngươi muốn báo thù, thì người thứ nhất ngươi nên tìm, đó chính là ngươi!” Tây Môn Lâm vô cùng bực mình, nhàn nhạt nói, “Chuyện tình mười năm trước, ta đã để nó vào quá khứ, Lâm Hi cũng đã chết, bây giờ ta chỉ là Tây Môn Lâm, Tây Môn Lâm của Hoa gia”.
Tây Môn Lâm nói xong, quay lưng, chậm rãi rời đi. Hoa Nhược Hư nhìn bóng lưng của nàng đến xuất thần.
“Nhược Hư ca ca, Đại Nhi về trước”. Tô Đại Nhi u buồn nói, Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gật đầu, hắn biết Tô Đại Nhi cần có thời gian để đón nhận sự thật này. Tô Vân Nhạn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi Tô Đại Nhi cũng đã ra, nàng cũng có thể trốn được ánh mắt đầy si tình của Phương Hiệp.
“Thanh Nguyệt, Phi Mộng, hai người có gặp Nguyệt Nhi và Tâm Tĩnh không?” Hoa Ngọc Loan vội vã chạy tới đại sảnh, vội vã hỏi.
“Sư tỷ, có chuyện gì vậy?” Hoa Nhược Hư thấy Hoa Ngọc Loan có vẻ rất gấp, vội vàng hỏi.
“Sư đệ, bảo bảo không thấy đâu cả, Nguyệt nhi cùng Tâm Tĩnh cũng không thấy đâu!” Hoa Ngọc Loan vừa nói xong đã vội vã chạy sang phòng khác tìm.

Hoa Nhược Hư cảm thấy vô cùng bất an, trực giác nói cho hắn biết, Bảo bảo đã gặp chuyện!
Quả nhiên bọn họ đã tìm tới Hoa phủ, không tìm được Bảo bảo, cũng không thấy bóng dáng hai người Hồng Nguyệt Nhi cùng Bạch Tâm Tĩnh, giống như bốc hơi mất vậy. Hoa Ngọc Loan sắc mặt tái mét, đôi mắt đẹp như muốn phun hỏa, ngay cả bảo bối của nàng mà có kẻ cũng dám đụng vào, không trách được nàng trở nên vô cùng tức giận.
“Sử tỷ, tỷ đừng lo lắng quá”. Hoa Nhược Hư trong lòng đang rất lo lắng nhưng vẫn cố gắng an ủi Hoa Ngọc Loan, trong đầu đang nhanh chóng tính toán; vừa nãy là Nam Cung Hiện Viên chạy tới làm loạn, bây giờ Bảo bảo lại mất tích, chẳng lẽ là có liên quan tới Nam Cung Hiên Viên? Mà Hồng Nguyệt Nhi cùng Bạch Tâm Tĩnh cũng đột nhiên mất tích, rốt cục là các nàng mang đứa nhỏ đi hay là đồng dạng bị bắt cóc?
Ma Cung. Sắc mặt Tô Đại Nhi lạnh như băng. Lộ Vân Trường cùng Nam Cung Hiên Viên cung kích đứng phía dưới.
“Tây Môn tỷ tỷ nói rằng ta còn có một ca ca, đây là sự thực?” Tô Đại Nhi liếc nhìn Nam Cung Hiên Viên, đột nhiên hỏi.
“Đúng là như vậy”. Nam Cung Hiên Viên hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói. Trong lòng hắn bây giờ cũng đang nổi sóng, hắn đột nhiên phát hiện tên Lâm Hi - tình lang trước đây của Tô Mi Nhi hóa ra là nữ nhân, cũng chính là Tây Môn Lâm, trong lòng hắn đang vô cùng mâu thuẫn. Theo lý mà nói, khi hắn biết Tô Mi Nhi không hề phản bội hắn thì nên cao hứng mới phải, nhưng lời nói Tây Môn khiến hắn không thể vui mừng nổi, hắn có chút hoài nghi có phải chính hắn đã hại chết nữ nhân mà hắn yêu thương nhất không.
“Hắn có phải là Nam Cung Phi Vân?” Tô Đại Nhi đột nhiên tiếp tục hỏi.
Thân hình Nam Cung Hiên Viên khẽ run, ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tô Đại Nhi.
“Người khác có lẽ không biết, nhưng ta có thể nhìn ra, võ công mà Nam Cung Phi Vân dùng ngày đó khi đối phó với Nhược Hư ca ca chính là võ công độc môn của ngươi – khiên dẫn thần công. Nhưng lúc đó ta chỉ hoài nghi ngươi và hắn có quan hệ gì thôi”. Tô Đại Nhi nhạt giọng nói, “Bây giờ nghĩ lại, nếu hắn là ca ca của ta, ngươi dạy hắn võ công cũng là điều bình thường”.
“Cung chủ, Nam Cung trưởng lão để Nam Cung Phi Vân tới nằm vùng trong Thần Cung cũng là vì Ma Cung, Cung chủ đừng trách Nam Cung trưởng lão”. Lộ Vân Trường cung kính nói.
“Thật vậy không? Đáng tiếc vị ca ca này lại một lòng muốn đưa ta vào chỗ chết”. Tô Đại Nhi cười nhạt, “Ta lần trước trúng độc, bị người đuổi giết, chính là do hắn an bài. Không biết Nam Cung trưởng lão có biết chuyện này?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện