"Đem bạc mà cô đánh cắp đưa cho ta" Hoa Nhược Hư quay đầu nói với cô gái ở phía sau, cô gái lắc đầu, chu mỏ, hiển nhiên là không muốn.
"Đã bị ta mua đồ ăn, còn một chút ta phải mua thuốc cho tỷ tỷ, không thể đưa cho ngươi được" Cô gái thấy Hoa Nhược Hư bộ dáng có chút tức giận, vội vàng nói.
"Cô đã đánh cắp của bọn họ bao nhiêu bạc?" Hoa Nhược Hư thực cũng không có biện pháp lấy của cô gái này, quả thực chỉ muốn tiền chứ không muốn sống, rõ ràng đã không có đường trốn, lại nhất quyết không buông tiền khỏi tay.
"Chỉ có ba lượng bạc thôi, đã đuổi theo ta xa như vậy, một đám quỷ keo kiệt!" Cô gái vừa nói vừa làm mặt quỷ với đám người đại hán râu quai nón kia.
"Vị huynh đài này, trong này có mười lượng bạc, coi như là bồi thường cho các ngươi, mong các vị không truy cứu nữa, dù sao đây cũng là một tiểu cô nương đáng thương" Hoa Nhược Hư lấy từ trong lòng ra mười lạng bạc đưa cho hán tử râu quai nón, nhẹ nhàng nói.
"Không được không được, ta trả lại bạc cho hắn, ngươi đem bạc này cho ta được không?" Thấy bạc ở trên tay Hoa Nhược Hư, cô gái tựa hồ hai mắt sáng lên, nhảy xổ tới muốn cướp bạc đi.
Tôn Vân Nhạn vốn vẫn lạnh lùng bàng quan, ở phía sau đột nhiên đưa tay chụp cô gái lại, không cho lộn xộn.
"Buông ta ra, bọn họ đuổi ta xa như vậy, còn cho tiền bọn hắn làm gì, bọn chúng phải cho ta tiền mới đúng" Cô gái rất bất mãn nói.
"Được rồi, chúng ta đi, cầm lấy, chỗ bạc này cho cô, cô nhanh đi mua thuốc cho tỷ tỷ đi" Hoa Nhược Hư sau khi đuổi đám người kia đi, liền đưa cho cô gái một tấm ngân phiếu, cùng Tôn Vân Nhạn xoay người chuẩn bị rời đi.
"Ngươi bị cô ta lừa rồi, ngươi nhìn xem tay của cô ta, làm sao có thể là khất cái được, ta thấy chính là thiên kim tiểu thư con nhà giàu cũng không nuôi được tốt như vậy đâu" Tôn Vân Nhạn lạnh lùng liếc nhìn cô gái, nói với Hoa Nhược Hư.
"Oa, vị tỷ tỷ này thật là lợi hại!" Kỳ quái chính là cô gái kia bị vạch trần lại một chút cũng không khẩn trương, càng không có vẻ gì mà muốn chạy đi, ngược lại bộ dáng còn khoa trương khen ngợi Tôn Vân Nhạn.
“Bỏ đi, chúng ta đi thôi" Hoa Nhược Hư có chút bực tức, chẳng qua ngẫm lại cũng chỉ tổn thất chút bạc, hắn cũng không thể so đo với cô gái này.

"Ài, từ từ, từ từ, các người đi đâu vậy? Dẫn ta đi với được không? Ta có một mình nhàm chán lắm" Cô gái kia lập tức nhảy đến trước mặt hai người, ngăn trở không cho họ đi.
"Tránh ra!" Tôn Vân Nhạn lạnh giọng quát, Hoa Nhược Hư cảm giác vừa tức giận vừa buồn cười, hắn không gây phiền toái với cô ta đã là không tệ rồi, cô ta lại còn muốn đi theo bọn họ, xem ra cô gái này tám phần là thiên kim tiểu thư nhà ai, bình thường ngang bướng, cho nên hiện tại gan mới lớn như vậy.
"Không cần hung ác như vậy chứ, người ta đi có một mình, vạn nhất đụng phải người xấu thì làm sao bây giờ?" Cô gái bộ dáng có chút sợ hãi lại có chút ủy khuất, len lén đi đến bên cạnh, đột nhiên chụp lấy tay của Hoa Nhược Hư, "Vị ca ca này, người tâm địa tốt như vậy, nhất định sẽ không mặc kệ ta?"
"Cô gái này thực cổ quái, tốt nhất là bớt đi phiền toái" Bên tai Hoa Nhược Hư truyền đến thanh âm của Tôn Vân Nhạn.
"Vị ca ca hảo tâm này, huynh hãy rủ lòng thương, người ta một mình từ nhà chạy đến đây, huynh xem người ta lại xinh đẹp như vậy, mà lại không biết võ công, lỡ đụng phải người xấu thì sao, huynh hãy dẫn ta đi với" Cô gái không ngừng lắc lắc tay Hoa Nhược Hư, bộ dáng rất đáng thương.
Hoa Nhược Hư có chút cảm giác dở khóc dở cười, lần đầu tiên đụng phải nữ hài tử như vậy. Xinh đẹp? Mặt mày của cô ta bẩn như vậy, căn bản là nhìn không ra. Không có võ công? Không có võ công mà vừa rồi nhiều người như vậy mà vẫn có thể đào thoát. Xem ra lời của cô nhỏ này nói không câu nào là thật, nhưng bộ dáng đáng thương tựa hồ lại không phải giả vờ, lại thấy nàng ta năn nỉ như vậy, hắn bất giác cũng xuất hiện cảm giác thương tiếc, nghĩ đến việc đuổi cô ta đi, hắn lại có chút không đành lòng.
"Nếu không, chúng ta dẫn cô ta trở về đi?" Hoa Nhược Hư có chút khó khăn nói, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Tôn Vân Nhạn, Tôn Vân Nhạn hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
"Ngươi muốn tự tìm phiền toái, cũng không quan hệ gò với ta" Trong tai Hoa Nhược Hư lại truyền đến thanh âm của Tôn Vân Nhạn, Hoa Nhược Hư có chút xấu hổ cười cười, rồi tiếp tục bước đi, cô gái kia tự nhiên cũng đi theo.
Khi cô gái được Hoa Ngọc Phượng dẫn đi tắm rửa thay quần áo xong, tất cả mọi người đều cảm thấy thất thần, Hoa Nhược Hư lúc này mới hiểu được, cô gái kia tự xưng mình xinh đẹp cũng không phải là giả, hắn thiếu chút nữa hoài nghi cô gái trước mắt không phải là tiểu khất cái vừa rồi. Khuôn mặt như đóa phù dung hàng mi như liễu, suối tóc đen dài thả lỏng, vẻ đẹp hết sức tự nhiên mà mê người. Quần áo trên người nàng có chút rộng thùng thình, nhưng cũng không dấu được dáng người hoàn mỹ, nàng ta hiện tại so với tiểu khất cái kia quả thực là một trời một vực. Nhưng mấy cái này cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là trên người nàng tản mát ra một loại khí chất thiên nhiên làm người ta trìu mến, giơ tay nhấc chân tựa hồ có thể dẫn động tâm tư của người khác, nàng ta bước một bước, cơ hồ làm cho người ta bất giác lo lắng nàng ta sẽ bị té ngã, nàng ta uống một ngụm nước, cũng sẽ làm cho người ta lo lắng sẽ bị sặc.
"Oa, thật là đáng yêu, tiểu muội muội, người tên là gì vậy?" Kêu lên đầu tiên chính là Tuyết Du Du, nàng chạy đến bên cạnh cô gái nhìn chằm chằm vào cô ta, tựa hồ phát hiện ra một thứ đồ chơi rất là yêu thích vậy.
"Hì hì, ta tên là Chu Chu, tiểu thư tỷ, tỷ cũng thật đáng yêu, tỷ tên là gì vậy?" Cô gái tự xưng là Chu Chu cười hì hì, không đến một lát nàng đã cùng Hoa phủ ríu rít không ngừng, đương nhiên là ngoại trừ Hoa Ngọc Loan cùng Hoa Ngọc Phượng ra, Hoa Ngọc Loan luôn luôn không quá thích náo nhiệt, sau khi đứa nhỏ chết, nàng càng thêm có vẻ cao ngạo, mà Hoa Ngọc Phượng lại không biết không biết vì sao, nhìn Chu Chu có chút xuất thần, không biết đang nghĩ điều gì.
"Phượng nhi, sao vậy?" Hoa Nhược Hư đi đến bên cạnh Hoa Ngọc Phượng, nhẹ nhàng ôm lấy ànng.

"Đệ đi theo ta" Hoa Ngọc Phượng lắc lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, lại nói thầm, nói xong xoay người trở về phòng, Hoa Nhược Hư cũng tự động đi theo.
"Sư đệ, dệ làm sao mà gặp được Chu Chu?" Hoa Ngọc Phượng thấp giọng hỏi. Hoa Nhược Hư kể lại chi tiết, Hoa Ngọc Phượng nghe xong lại lâm vào trầm tư.
"Phượng nhi, có phải có gì không đúng phải không? Đúng rồi, Tôn cô nương vẫn là phản đối ta đưa Chu Chu về nhà, có lẽ nàng đã phát hiện cái gì đó, Phượng nhi, nàng đợi lát nữa sau khi an bài chỗ ở cho cô ta, thuận tiện hãy hỏi một chút" Hoa Nhược Hư ngẫm lại nói, Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Rời khỏi phòng Hoa Ngọc Phượng, đi vào đại sảnh lại phát hiện Chu Chu vẫn còn đang vui chơi cùng với mấy người Tuyết Du Du, bộ dáng rất là vui vẻ. Hoa Nhược Hư cười khổ lắc lắc đầu, xoay người đi vào phòng Hoa Ngọc Loan.
Hoa Ngọc Loan lẳng lặng đứng ở cửa sổ, phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, nàng cũng không quay đầu lại.
Hoa Nhược Hư từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
"Sư tỷ, chuyện quá khứ đừng có bận tậm nheiefu như vậy nữa? Ta không muốn nàng lại không được vui" Hoa Nhược Hư ôn nhu nói bên tai nàng.
"Sư đệ, ta không sao đâu, đệ không cần lo lắng cho ta" Hoa Ngọc Loan quay lại, đưa tay ôm lấy cổ hắn, đầy tình cảm nhìn hắn thấp giọng nói.
Hoa Nhược Hư ở cùng với Hoa Ngọc Loan cho đến khuya, Hoa Nhược Hư mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Sư đệ, đã khuya như vậy, đệ còn đi đâu nữa?" Hoa Ngọc Loan có chút oán trách nhìn Hoa Nhược Hư, trên mặt của nàng nổi lên từng đóa mây đỏ, thanh âm trở nên rất nhỏ, "Đêm nay hãy ở lại đây đi".
Từ sau khi đứa nhỏ xảy ra chuyện, bởi vì Hoa Ngọc Loan rất không vui, nên Hoa Nhược Hư cũng không tiện gần gũi nàng, bất quá hôm nay Hoa Ngọc Loan đã chủ động lưu hắn lại, hắn là kẻ ngốc mới không hiểu được ý của nàng. Dưới sự vui mừng, lại ôm lấy khuôn mặt nàng mà hôn say đắm.
Một đêm triền miên, cho đến khi mặt trời đã cao ba sào, Hoa Nhược Hư vẫn có chút không nguyện ý đứng lên, cái gì Thiên Tinh Minh, còn có cái gì Chu Chu kia, cũng đều bị hắn tạm thời gác sang một bên.

Chẳng qua, Hoa Nhược Hư hiện tại không đứng dậy cũng không được, bởi vì nha đầu Hàm Tuyết kia đã tìm đến tận cửa.
Hàm Tuyết lại quấn quít lấy Hoa Nhược Hư bắt hắn dẫn ra ngoài chơi, nhưng lại bắt chỉ dẫn theo một mình nàng, Hoa Nhược Hư có chút không quá tình nguyện, chẳng qua cũng chỉ có thể theo ý nàng ta một lần, Hàm Tuyết thật vất vả mới trở về, vạn nhất nàng ta lại nổi giận bỏ đi lại lại phiền toái nữa.
Hàm Tuyết rốt cuộc đã như nguyện cùng Hoa Nhược Hư bắt đầu đi khắp thành Kim Lăng, chẳng qua xem ra nàng tựa hồ cũng không phải thực muốn đi dạo phố, mà là chỉuốn Hoa Nhược Hư đi với nàng mà thôi, bởi vì nàng căn bản không nhìn cảnh sắc ven đường, mà cặp mắt đen lay láy kia chỉ không ngưng chuyển động trên người Hoa Nhược Hư.
"Uyển Nhi tỷ tỷ!" Hàm Tuyết đột nhiên vui vẻ kêu lên, theo ánh mắt của nàng, Hoa Nhược Hư nhìn lại, cũng không khỏi nao nao, phía trước cách đó không xa có ba nữ tử tuyệt sắc, nhìn kỹ lại, cả ba người đều đã gặp qua. Cô gái cung trang màu trắng là Cung Nhã Thiến, còn có cô gái che mặt từng là Thánh nữ Thần cung, cô gái tố y còn lại, chính là lần đó hắn tìm Hồng Nguyệt Nhi đã gặp qua, cũng có một chút xung đột, căn cứ theo lời của Hoa Ngọc Phượng, lại nhìn vẻ cao hứng phấn chấn của Hàm Tuyết, xem ra nàng ta chính là Triệu Uyển Nhi.
"Thiếu gia, vị này là Uyển Nhi tỷ tỷ đối với Tiểu Tuyết rất tốt, người mau đi tới đi" Hàm Tuyết thấy Hoa Nhược Hư đứng bất động tại chỗ, liền làm nũng không thuận theo, Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ cũng phải đến gần vài bước.
"Đa tạ Triệu cô nương đã chiếu cố cho Tiểu Tuyết" Hoa Nhược Hư hướng tới Triệu Uyển Nhi chắp tay, sau đó lại chuyển hướng tới Cung Nhã Thiến cùng Thánh nữ Thần cung, khẽ cười cười, "Hai vị cô nương, đã lâu không gặp!"
"Hoa công tử khách khí rồi, lần trước đúng là với Hoa công tử có chút hiểu lầm, mong rằng công tử không để ý" Triệu Uyển Nhi lại cười nói.
"Thiếu gia, Uyển Nhi tỷ tỷ, thì ra các người quen biết" Hàm Tuyết bĩu môi, bộ dáng rất thất vọng.
"Là chuyện quá khứ, không cần phải để ở trong lòng" Hoa Nhược Hư ảm đạm cười, nói xong còn nhìn Cung Nhã Thiến, một câu có hai hàm nghĩa.
"Hoa công tử khoan hồng độ lượng, Uyển Nhi bội phục. Uyển Nhi có một phần rượu nhạt, cảm tạ Hoa công tử lâu nay vẫn ra tay trợ giúp Thần cung, không biết công tử có rảnh không?" Triệu Uyển Nhi ôn nhu nói, giọng điêu cũng rất khác thường.
"Được rồi được rồi, ta đang có chút đói" Hoa Nhược Hư còn chưa nói, Hàm Tuyết đã vỗ tay cao hứng nói.
"Ý tốt của cô nương, tại hạ đương nhiên là tòng mệnh" Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ nói, Hàm Tuyết nói như vậy, hắn nói không đi cũng không được.
Rượu ngon nơi tay, giai nhân trước mặt, theo lý thuyết đây là chuyện khoái lạc nhất của nam nhân, chẳng qua Hoa Nhược Hư tựa hồ lại cao hứng không nổi, bởi vì hắn vẫn cảm giác thấy ba nữ nhân xinh đẹp đối diện không dễ đối phó, tuy nói các nàng hiện tại đối với hắn khách khách khí khí, nhưng các nàng khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ mà mời tiệc hắn, càng huống chi, hôm nay ba người này lại xuất hiện ở chốn náo nhiệt, đã là chuyện không bình thường rồi. Theo lý thuyết, kẻ địch của Thần cung rất đông, các nàng cũng không nên tự do như vậy.
Hàm Tuyết ngồi ở trong lòng Hoa Nhược Hư thật ra rất vui vẻ, tuy nàng là nha hoàn, chẳng qua lại xem như Hoa Nhược Hư là người hầu của nàng, bởi vì trên cơ bản toàn là Hoa Nhược Hư hầu hạ nàng.

Triệu Uyển Nhi vẫn mời rượu, nếu không cùng Hàm Tuyết đùa giỡn, thì cũng không nói một câu chính sự gì, Hoa Nhược Hư thầm nghĩ một khi người đã không nói, ta lại càng không chủ động hỏi, cứ giả ngốc là được, cho dù hắn biết chắc Triệu Uyển Nhi khẳng định là có việc tìm hắn.
"Đệ đệ ngươi rất xấu, uống rượu mà lại không mời tỷ tỷ đến?" Đột nhiên một thanh âm truyền tới, Hoa Nhược Hư cả kinh, chẳng qua lại càng cảm thấy cao hứng.
Ba người Triệu Uyển Nhi giật mình đứng lên, sắc mặt cũng đồng thời kịch biến, các nàng căn bản là không phát hiện ra người ta làm thế nào mà vào, mà càng làm cho các nàng kinh dị chính là nữ tử này xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi làm cho các nàng đều có cảm giác tự xấu hổ.
"Tỷ tỷ, tỷ làm sao đến đây được?" Hoa Nhược Hư vội vàng buông Hàm Tuyết ra, đứng dậy bước nhanh đến trước mặt Hoa Thiên Tinh, hắn đã nhiều ngày không gặp nàng, lúc này tự nhiên là mừng rỡ không thôi.
"Thiếu gia thật bất công, có tỷ tỷ là không muốn Tiểu Tuyết" Hàm Tuyết bất mãn lầm bầm một tiếng.
Tiểu tuyết điêu lâu nay vẫn ôn thuận ở trong lòng Hoa Thiên Tinh đột nhiên không biết vì cái gì mà bắt đầu giãy dụa trong lòng Hoa Thiên Tinh, Hoa Thiên Tinh khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, buông tay ra, Tuyết Điêu đột nhiên xông tới một người, mà người nọ lại là Thánh nữ Thần cung.
"Đệ đệ, đệ nhìn kỹ xem, nhìn xem đệ có quen biết với người ta không" Hoa Thiên Tinh ghé vào bên tai Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói, Hoa Nhược Hư trong lòng khẽ chấn động, Thánh nữ né tránh Tuyết Điêu, nhưng Tuyết Điêu này vừa bám chặt không buông, vừa kêu lên vui vẻ. Thánh nữ đột nhiên đưa tay chụp tới Tuyết Điêu, tựa hồ muốn dồn nó vào chỗ chết.
Hoa Nhược Hư sắc mặt dần dần trở nên dị thường khó coi, thân mình chợt lóe, lấy tay ôm lại Tuyết Điêu, đứng thẳng người nhìn chằm chằm vào Thánh nữ, ánh mắt càng ngày càng sắc bén.
"Là ngươi!" Hoa Nhược Hư rất khó khăn thốt ra hai chữ này, quả thực có chút cảm giác như ngheien răng nghiến lợi, Thánh nữ tựa hồ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, cúi đầu, không tự chủ được lui về phía sau hai bước.
"Tiểu Tuyết, tỷ tỷ, chúng ta đi!" Hoa Nhược Hư lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, quay đầu thấp giọng nói.
"Hì hì, Tiểu Tuyết Điêu này thật đáng yêu, để ta ôm đi, để tránh bị người ta nhẫn tâm đánh chết" Hoa Thiên Tinh từ trên tay Hoa Nhược Hư ôm lấy Tuyết Điêu, lại đối với Thánh nữ cười hì hì nói.
"Thiếu gia, sao vậy?" Hàm Tuyết có chút khó hiểu mở to đôi mắt xinh đẹp, dùng ánh mắt dò hỏi Hoa Nhược Hư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện