Khi Hoa Nhược Hư từ chỗ của Triệu Uyển Nhi trở về, thì đã là buổi trưa, mà Hoa Ngọc Phượng cũng đã tỉnh, đang cùng Tây Môn Lâm Triệu Trường Không Hoàng Oanh Oanh ba người đang bàn kế hoạch tập kích Tiên cung, trên cái bàn trước mặt bọn họ có tấm bản đồ, đúng là bản đồ lộ tuyến Tổng đàn Tiên cung, đệ tử tình báo của Võ Lâm Thư Viện dưới tay Hoa Ngọc Phượng năng lực quả thật làm cho người ta bội phục, có thể vẽ lại lộ tuyến chi tiết như vậy.
"Đây là bản đồ lộ tuyến Tổng đàn Tiên cung, Tổng đàn Tiên cung ở dưới mặt đất, ở trên chỉ là một trạch viện cũ nát, ngoại trừ một lão nhân trông cửa, không có bất kỳ kẻ nào, mà lối vào cũng ở chỗ này, chẳng qua bọn họ rất ít đi từ nơi này vào, bởi vì bên trong còn có một cái thông đạo thông ra ngoài thành. Chúng ta chỉ cần mở ra chỗ này là có thể đi vào, bên trong không có cơ quan, bởi vậy có thể yên tâm" Hoa Ngọc Phượng chỉ một vị trí trên bản đồ lộ tuyến nói, "Ngày mốt chính là Trừ tịch, chúng ta vào tối Trừ tịch sẽ phát động tiến công, trước đó, không thể cho bất luận kẻ nào có tin tức này, phòng tiết lộ ra ngoài".
"Tiên cung tuy đệ tử đông đảo, nhưng thực tế đại đa số võ công thấp kém, không đủ khả năng, cao thủ của Tiên cung cơ hồ đều tụ tập tại Tổng đàn, bởi vậy chúng ta chỉ cần đem Tổng đàn Tiên cung hủy diệt, Tiên cung rất nhanh sẽ hoàn toàn tan rã" Hoa Ngọc Phượng tiếp theo phân tích thực lực Tiên cung, "Tổng đàn Tiên cung võ công cao nhất là Cung chủ Phong Quá Vân cùng tứ đại Trưởng lão Tiên cung, cũng chính là nguyên tứ đại Trưởng lão Thần cung, mặt khác, tứ đại thế gia tuy thực lực không kém, nhưng cũng sẽ không có uy hiếp lớn gì với chúng ta, Nguyệt Thiên Anh Nguyệt gia võ công bình bình, Trường Không, ngươi phụ trách đối phó hắn, cần tốc chiến tốc thắng, không cần lưu tình, mà Hoa gia là bị buộc bất đắc dĩ, cho nên đến lúc đó chỉần cho Phi Mộng giữ chân là được, mà Phong Vân Động cùng Phong Tòng Vân Phong gia đã chết, Phong gia tự nhiên có thể xem nhẹ không tính, phiền toái chính là Tuyết gia, Tuyết Danh Phong đối với Du Du có thể sẽ không lưu tình, cho nên không thể sử dụng Du Du giao thủ kềm chế hắn, hơn nữa Phong Vân Phiêu có quan hệ cùng Phong gia, bởi vậy Tuyết gia sẽ tận tâm hết sức trợ giúp Phong Quá Vân, mặt khác còn có Phong Bình, có ra tay đối với chúng ta hay không cũng còn chưa rõ".
"Phong Vân Khởi, ồ ta nói là Phong Trưởng lão Tiên cung cùng Phong Quá Vân, sẽ do ta cùng sư tỷ đối phó, tam đại Trưởng lão khác của Tiên cung, sẽ giao cho mấy người Uyển Nhi, vừa lúc có thể cho các nàng trừng trị phản đồ" Hoa Nhược Hư tiếp lời, Hoa Ngọc Phượng quay đầu nhìn hắn ôn nhu cười.
"Tuyết Danh Phong cứ giao cho ta" Tây Môn Lâm ngẫm lại nói.
"Lâm tỷ, nếu có thể tốt nhất là lưu cho hắn một đường sống" Hoa Nhược Hư gật đầu, thoáng trầm ngâm một chút nói.
"Yên tâm, ta có chừng mực, ta cũng không muốn về sau khó nhìn mặt Du Du" Tây Môn Lâm dịu dàng cười nói.
"Chúng ta cứ quyết định như vậy, mọi chuyện khác ta sẽ an bài, sư đệ, phía Phi Mộng, đệ nói với nàng trước, còn nữa, Chu Chu lai lịch không rõ, chúng ta phải cẩn thận một chút, chuyện này ngàn vạn lần đừng cho nàng ta biết" Hoa Ngọc Phượng thấp giọng nói.
Đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ dồn dập truyền tới, một lát sau một đôi thiếu niên nam nữ áo trắng xuất hiện trước cửa, Hoa Nhược Hư nhìn kỹ, thì ra là Thất lang cùng Thất muội Tình lâu.
"Lâu chủ, Phượng cô nương, có chuyện rồi, Bạch Y không thấy!" Thất muội có chút thở hổn hển, vội vàng nói.
"Không thấy, không thấy từ khi nào?" Hoa Nhược Hư hơi ngẩn ngơ, vội vàng hỏi.
"Ta sángnay còn gặp hắn, chẳng qua vừa rồi đi xem hắn lại phát hiện không thấy nữa" Thất muội cúi đầu, trên mặt có vài phần xấu hổ.
"Bạch Y có thể khôi phục võ công rồi tự rời đi hay không?" Triệu Trường Không ngẫm lại, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hoa Ngọc Phượng.
"Khả năng này cũng không tính là lớn, trừ phi, có cái gì đủ để hấp dẫn hắn rời đi" Hoa Ngọc Phượng lắc lắc đầu, "Hơn nữa, nếu không có ngoại lực trợ giúp, hắn cũng không thể khôi phục võ công".
"Thật ra, Bạch Y mất tích cũng không phải là chuyện xấu, vốn người này không thể dựa được, lưu lại hắn ở trong này chỉ có thể mang lại phiền toái, một khi hắn đã không thấy, chúng ta cũng không quản hắn" Tây Môn Lâm nói, mọi người đều gật đầu, Tây Môn Lâm nói quả thật không sai.
"Trường Không, Oanh Oanh, các người có thể đi về trước" Hoa Ngọc Phượng liếc nhìn hai người, sau đó nói với Hoa Nhược Hư, "Sư đệ, Lâm tỷ, chúng ta đi xem nha đầu Tiểu Tuyết kia".
"Chu Chu cơ hồ mỗi ngày đều cùng Tiểu Tuyết Du Du hai người ở cùng một chỗ, ai cũng biết chàng chiều hai nàng nhất, cho nên không có ai quản các nàng làm cái gì, Chu Chu cũng có thể đi theo họ mà không ai ngăn trở" Hoa Ngọc Phượng nhẹ giọng nói, nàng cùng Tây Môn Lâm một trái một phải đi hai bên Hoa Nhược Hư.
"Tiểu Tuyết tâm tư đơn thuần, Du Du cũng không có tâm kế gì, nếu Chu Chu thực có mục đích gì, các nàng cũng sẽ không phát hiện, hơn nữa sẽ rất dễ dàng trong lúc vô tình trợ giúp Chu Chu" Tây Môn Lâm tiếp lời nói, nàng tự nhiên hiểu được ý của Hoa Ngọc Phượng, Chu Chu xuất hiện vốn đã có chút khó hiểu, hơn nữa lại ở trong này không đi cũng kỳ quái.
"Ta căn bản là tra không ra người này, Chu Chu hiển nhiên đến từ gia đình phú quý, mà cô gái xinh đẹp như vậy hơn nữa không giống người thường, thì phải sinh ra trong gia đình phú quý, khẳng định sẽ không yên lặng vô danh, chuyện này bên trong khẳng định có chút không bình thường" Hoa Ngọc Phượng nói tiếp, "Từ khi nàng ta đến, Thiên Tinh Minh chúng ta phát sinh vài chuyện, trên biểu hiện xem ra có lẽ không có quan hệ với nàng ta, chẳng qua ta vẫn cảm thấy có phần xảo hợp. Trước là Phương Hiệp cùng chàng phản bội rời đi, sau đó Phi Hoa cũng đột nhiên bỏ đi, mà hiện tại Bạch Y lại thần bí biến mất, ta cuối cùng vẫn cảm thấy mấy cái này có thể có quan hệ với nàng ta".
"Nàng ta có bản lĩnh lớn như vậy sao chứ?" Hoa Nhược Hư có chút hoài nghi, nếu việc này thực có quan hệ với nàng ta, thì tiểu cô nương kia thật đúng là không thể xem thường.
"Đến rồi, các nàng hẳn đều ở bên trong" Hoa Ngọc Phượng không cho ý kiến, phòng của Hàm Tuyết đã ở phía trước, mà bọn họ đã mơ hồ có thể nghe được tiếng cười từ trong phòng truyền ra.
Đẩy cửa ra lại phát hiện Hàm Tuyết Tuyết Du Du còn có Chu Chu ba người đều đang cười, không biết là có chuyện gì mà vui vẻ như vậy.
"Thiếu gia" Thấy Hoa Nhược Hư đi vào, Hàm Tuyết cười hì hì nũng nịu hô lên, sau đó nhảy phốc lên trên người Hoa Nhược Hư.
"Hoa đại ca" Tuyết Du Du cũng vui vẻ hô lên một tiếng, chẳng qua nàng cũng rụt rè hơn Hàm Tuyết một ít, trước mặt nhiều người như vậy cũng không dám thể hiện sự yêu thương với Hoa Nhược Hư.
"Tiểu Tuyết, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Hoa Nhược Hư cười hỏi.
"Hì hì, vừa rồi Chu Chu kể chuyện cười, rất là buồn cười" Hàm Tuyết hì hì cười nói.
"Tiểu Tuyết, ta đang chuẩn bị cùng thiếu gia bảo bối của muội đi ra ngoài chơi, muội có muốn đi không?" Hoa Ngọc Phượng đột nhiên mỉm cười với Hàm Tuyết, Hoa Nhược Hư cũng hơi ngẩn người, hắn hình như còn chưa nói muốn đi ra ngoài mà? Chẳng qua hắn biết Hoa Ngọc Phượng nói như vậy nhất định là có nguyên nhân của nàng, tự nhiên cũng sẽ không phản bác.
"Hì hì, tiểu thư người thật tốt, biết muội thích cùng thiếu gia ra ngoài chơi" Hàm Tuyết cao hứng nói.
"Du Du, muội cũng đi luôn" Hoa Ngọc Phượng quay đầu nói với Tuyết Du Du, sau đó lại chuyển hướng ngọt ngào cười với Chu Chu đang không nói gì, "Chu Chu, muội có muốn đi cùng không?"
"Chúng ta buổi sáng vừa mới đi chơi xong, hiện tại không đi nữa" Chu Chu hai tròng mắt chợt chuyển, cười khanh khách nói với Hoa Nhược Hư, "Hoa đại ca, muội cũng không quấy rầy mọi người, muội tự mình đi chơi" Nói xong nhảy dựng lên chạy đi ra ngoài.
"Chu Chu, ngươi cũng đi đi, ngươi không phải nói rất thích đi chơi mà" Tuyết Du Du nhanh chóng chạy đến phía sau Chu Chu, vừa kéo lại và dùng bộ dáng năn nỉ nói.
"Đúng đó, Chu Chu, cùng đi đi, chúng ta không phải mỗi lần đều cùng nhau đi ra ngoài sao?" Hàm Tuyết cũng vội vàng nói.
Dưới sự liên hợp giữa Tuyết Du Du cùng Hàm Tuyết, Chu Chu rốt cuộc cũng phải đáp ứng đi chơi với mọi người, mà lúc này, Hoa Ngọc Phượng khóe miệng khẽ lộ ra vẻ mỉm cười.
Hoa Nhược Hư cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, thì ra Hoa Ngọc Phượng lại thích đi dạo phố như vậy, cả buổi chiều đi đến đêm khuya, ngoại trừ vào quán ăn cơm, ước chừng bốn canh giờ, cơ hồ không ngừng đi lại trong thành, đáng thương cho Chu Chu mấy lần kêu mệt nói phải đi về, chẳng qua Hoa Ngọc Phượng như đang hứng chí không để ý đến đề nghị của nàng, Hoa Nhược Hư tuy có chút chịu không nổi, chẳng qua hắn tự nhiên cũng không thể cưỡng cầu Hoa Ngọc Phượng về nhà, mà đối với Hàm Tuyết mà nói, Hoa Nhược Hư chính là tất cả của nàng, chỉ cần Hoa Nhược Hư ở đây, đừng nói là bốn canh giờ, chỉ sợ bốn mươi canh giờ nàng cũng có thể kiên trì, Tuyết Du Du thì vẫn như một con chim nhỏ nép ở bên cạnh Hoa Nhược Hư, mà làm kẻ khác mở rộng tầm mắt chính là, Tây Môn Lâm so với Hoa Ngọc Phượng còn muốn lợi hại hơn, buổi tối Hoa Ngọc Phượng rốt cuộc nói phải về thì Tây Môn Lâm bộ dáng tựa hồ lại còn có chút quyến luyến không nỡ.
Hoa Ngọc Phượng nói là mệt chết đi, đem Hoa Nhược Hư đuổi ra bên ngoài, không cho hắn ở lại phòng của nàng, mà Chu Chu lại ngủ cùng với Tuyết Du Du, Hoa Nhược Hư cũng không có biện pháp, dưới sự bất đắc dĩ, chỉ phải tìm chỗ khác.
Giang Tiểu Nguyệt tuy nói là đã sinh cho Hoa Nhược Hư một đứa nhỏ, nhưng hiện tại là thật là giả còn rất khó nói, hơn nữa nàng trên danh nghĩa dù sao cũng là thê tử của Nam Cung Phi Vân, Hoa Nhược Hư hiện tại nếu như đi tìm nàng cũng không thích hợp, mà nàng ta lại cùng Giang Thanh Nguyệt ở một chỗ, Hoa Nhược Hư tự nhiên cũng không có cách nào để hưởng thụ ôn nhu ở chỗ Giang Thanh Nguyệt.
Đi vào phòng Hoa Ngọc Loan, lại phát hiện bên trong đèn đã tắt, Hoa Ngọc Loan đã ngủ yên, đáng thương cho Hoa Nhược Hư bên cạnh có thể nói là thê thiếp cả bầy, hiện tại cơ hồ lại không có ai để ngủ. Hắn đi vào nơi cuối cùng, rốt cuộc trong lòng vui vẻ, đèn trong phòng Hoa Phi Mộng còn sáng, hắn rốt cuộc không cần lo lắng phòng không gối chiếc nữa.
Hắn vừa mới đi tới cửa, đèn đột nhiên tắt phụt.
"Ta không phải xui xẻo như vậy chứ!" Hoa Nhược Hư thì thào nói, chẳng qua vẫn lập tức gõ cửa.
"Ai mà khuya như vậy" Hoa Phi Mộng than thở một tiếng, nàng hôm nay có chút tâm phiền ý loạn, thật vất vả tâm tình mới yên ổn một ít chuẩn bị lên giường đi ngủ, lại có người đến gõ cửa, nàng trong lòng tự nhiên có chút mất hứng.
"Mộng Nhi, là ta" Hoa Nhược Hư thấp giọng nói, vừa nói xong, cửa phòng liền mở, sau đó Hoa Phi Mộng liền bổ nhào vào hắn, tiếp theo cắn lên trên vai hắn một nhát.
"Đồ xấu xa chết tiệt, trễ như vậy mới tới tìm ta!" Hoa Phi Mộng phẫn nộ nói, chẳng qua nếu nàng biết Hoa Nhược Hư đêm nay không có chỗ nào đi mới đến chỗ của nàng, nàng chỉ sợ cũng không chỉ cắn hắn một cái.
Hoa Nhược Hư lo lắng nàng sẽ tiếp tục cắn hắn, vì thế liền trực tiếp ngăn chặn miệng của nàng, tham lam khóa lấy, hai tay tứ vô kiêng kị vuốt ve thân mình của nàng, cuối cùng một tay bao trùm lấy song phong thanh khiết của nàng, tay kia bắt đầu tháo bỏ thắt lưng của nàng. Hoa Phi Mộng nhiệt liệt hồi đáp hắn, thân thể mềm mại mềm mại mà lại cực kỳ co dãn của nàng ép chặt vào thân thể của hắn, cho đến khi hai người chân chính trở thành một thể, nàng vẫn quấn quít lấy hắn, hận không thể hoàn toàn dung nhập vào thân thể của hắn.
Hoa Phi Mộng ở trên giường nhiệt tình so với các nàng kia ai cũng so ra kém hơn, Tuyết Du Du tuy yêu mị nhập cốt lại tu luyện mị thuật, nhưng vẫn có chút thẹn thùng, mà Hoa Ngọc Phượng lại rụt rè trời sinh, hoàn toàn là bị động hồi đáp tình lang.
Hoa Nhược Hư rốt cục đã đình chỉ xâm chiếm vưu vật dưới thân, cảm thấy mỹ mãn ôm lấy nàng, hai tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của nàng, hắn thực rất thích cảm giác vuốt ve da thịt mang đến này.
"Bại hoại chết tiệt, không lộn xộn nữa, cẩn thận thiếp lại cắn bây giờ!" Hoa Phi Mộng thân thể cực kỳ mẫn cảm, có chút khó có thể chịu được sự vuốt ve của hắn, vì thế liền nhẹ nhàng cảnh cáo hắn một chút.
"Mộng Nhi, nàng thật đúng là có thiên phú làm cọp cái" Hoa Nhược Hư cười hì hì, hai tay lại dừng lại ở trên ngực của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Bại hoại, thiếp cắn chết chàng giờ!" Hoa Phi Mộng hung hăng bổ nhào vào người Hoa Nhược Hư, há miệng muốn cắn hắn, nhưng lập tức thân mình lại dừng lại, miệng không tự chủ phát ra một tiếng rên rỉ, thì ra Hoa Nhược Hư lại từ phía sau tiến vào thân thể của nàng.
Đêm nay, Hoa Nhược Hư thực hưng phấn, mà thân thể Hoa Phi Mộng lại càng bốc lửa, Hoa Nhược Hư không có nói cho nàng hắn sắp cùng phụ thân của nàng đánh nhau, nàng cũng không nói ra phiền não trong lòng nàng, hai người hoàn toàn quấn lấy nhau, không thể tự kềm chế.
Ngày hôm sau, Hoa Nhược Hư ước chừng ngủ tới giữa trưa mới tỉnh lại, tối hôm qua hai người điên cuồng cả buổi tối, lại không biết đã chuyển qua bao nhiêu tư thế, đến mờ sáng, hai người rốt cuộc không còn một chút khí lực nào, mỏi mệt không chịu nổi mà ngủ say đi. Có lẽ, đây là sự điên cuồng trước khi đại chiến.
"Bại hoại, chàng đã tỉnh?" Khi Hoa Nhược Hư mở mắt ra, lại phát hiện Hoa Phi Mộng đang nhìn hắn.
"Mộng Nhi, nàng nhìn ra như vậy làm gì?" Hoa Nhược Hư hỏi.
"Ta thích nhìn như vậy, không được sao?" Hoa Phi Mộng hung hăng nói.
"Đương nhiên là có thể, Mộng Nhi, nàng muốn thế nào cũng được" Hoa Nhược Hư vội vàng cười nói, hắn không muốn lại bị nàng cắn.
Hoa Phi Mộng có chút đắc ý hừ một tiếng, bộ dáng tính là ngươi thức thời.
"Mộng Nhi, có chuyện ta muốn cùng với nàng thương lượng một chút" Hoa Nhược Hư rốt cuộc nhớ tới chính sự.
"Chuyện gì, chỉ cần chàng muốn, thậm chí là đem thiếp đưa cho người khác, thiếp cũng có thể đáp ứng chàng mà" Hoa Phi Mộng nũng nịu yêu kiều nói, trên mặt cũng đổi thành bộ dáng rất kiều mỵ, Hoa Nhược Hư tim lại đập thình thịch.
"Mộng Nhi, ta làm sao mà đem nàng đưa cho người khác được?" Hoa Nhược Hư vội vàng nói, khóe miệng lộ ra vẻ cười khổ, "Chẳng qua, Mộng Nhi, chúng ta sắp cùng với Tiên cung đánh nhau chết sống, đến lúc đó, ta lo lắng cho cha nàng" Hoa Nhược Hư nói tới đây nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cũng không nói nữa.
"Rốt cuộc cũng đã đến một ngày như vậy" Hoa Phi Mộng sắc mặt khẽ biến, nàng nhẹ nhàng ghé đầu xuống ngực Hoa Nhược Hư, buồn buồn nói, "Nhược Hư, chàng phải đáp ứng thiếp, nhất định phải bảo trụ tính mạng của cha thiếp".
"Mộng Nhi, cha của nàng cũng là nhạc phụ của ta, người đối với ta coi như cũng không tệ, ít nhất cũng không giống những người khác đối địch với ta. Tuy người hiện tại đầu nhập Tiên cung, chẳng qua ta nghĩ người cũng có khổ tâm, cho nên đến ngày đó, Mộng Nhi hãy thử xem có thể thuyết phục cha hay không, cho dù không thể thuyết phục người, cũng phải giữ chân người, không cho người động thủ cùng người khác, biết không?"
"Thì ra chàng đã sớm có kế hoạch, còn làm cho thiếp lo lắng" Hoa Nhược Hư vốn nghĩ đến Hoa Phi Mộng nghe hắn nói như vậy sẽ cao hứng, nào biết Hoa Phi Mộng chẳng những không lĩnh tình, còn bất mãn nhìn hắn, sau khi nói xong những lời này lại cắn hắn một nhát, "Đồ xấu xa, thiếp cắn chết chàng!"
Quả nhiên là cọp cái, còn là cọp cái không nói lý, Hoa Nhược Hư trong lòng cảm thán, chẳng qua lần này cũng không dám nói ra, hắn cũng không muốn bị cọp cái “hôn” nữa.
Hoa Nhược Hư rốt cuộc dẫn theo mấy dấu răng từ chỗ Hoa Phi Mộng rời đi, sau đó nghĩ đến ngày mai hành động, liền đi vào phòng của Hoa Ngọc Phượng, hắn phải biết nàng đã an bài cụ thể thế nào.
"Sư đệ, ta đã an bài, canh ba tối ngày mai, chúng ta cùng hành động, chàng thông báo cho Triệu Uyển Nhi đi" Hoa Ngọc Phượng tựa hồ biết Hoa Nhược Hư tới vì mục đích gì, Hoa Nhược Hư vừa mới vừa bước vào, nàng liền mở miệng nói, "Thanh Nguyệt, Tiểu Nguyệt, Tiểu Tuyết, Du Du đều ở đây, mặt khác cũng lưu lại một nửa đệ tử Tình lâu, sáu mươi bốn đệ tử còn lại, một nửa đi theo ta ở bên ngoài tiếp ứng, đề phòng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, một nửa khác do đệ dẫn dắt tiến vào Tổng đàn Tiên cung, mà lối vào khác của Tổng đàn Tiên cung đệ nói cho Triệu Uyển Nhi, bảo Cung Nhã Thiến mang theo người thủ ở đó, như vậy cũng có thể tránh cho Cung Nhã Thiến cùng Tuyết Danh Phong trực tiếp xung đột".
"Chu Chu lưu ở trong này, có thể có vấn đề gì không?" Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút nói.
"Ta để Du Du ở đây, chính là để giám sát, đệ yên tâm, Du Du từng là một trong tứ đại sứ giả Thần cung, nàng bình thường xem ra không thiện dùng tâm kế, chỉ là nàng không muốn dụng tâm kế mà thôi, nhưng hiện tại ta đã đặc ý dặn bảo nàng xem chừng Chu Chu, nàng nhất định biết nên làm như thế nào" Hoa Ngọc Phượng khẽ cười cười nói.
"Phượng Nhi, tối hôm qua nàng đi ra ngoài dạo phố, trên thực tế là điều tra chi tiết của Chu Chu phải không? Lúc đó, là nàng bảo Du Du quấn lấy kéo Chu Chu cùng đi sao?" Hoa Nhược Hư trong óc linh quang chợt lóe, đột nhiên có chút hiểu ra.
"Chu Chu cơ hồ mỗi ngày đều cùng Tiểu Tuyết, Du Du đi ra ngoài dạo một lần, ta cũng cảm thấy trong đó có chút cổ quái, cho nên mới tự mình đi xem thử" Hoa Ngọc Phượng cười cười nói, đồng thời cũng không khác nào thừa nhận phán đoán của Hoa Nhược Hư.
"Đây là bản đồ lộ tuyến Tổng đàn Tiên cung, Tổng đàn Tiên cung ở dưới mặt đất, ở trên chỉ là một trạch viện cũ nát, ngoại trừ một lão nhân trông cửa, không có bất kỳ kẻ nào, mà lối vào cũng ở chỗ này, chẳng qua bọn họ rất ít đi từ nơi này vào, bởi vì bên trong còn có một cái thông đạo thông ra ngoài thành. Chúng ta chỉ cần mở ra chỗ này là có thể đi vào, bên trong không có cơ quan, bởi vậy có thể yên tâm" Hoa Ngọc Phượng chỉ một vị trí trên bản đồ lộ tuyến nói, "Ngày mốt chính là Trừ tịch, chúng ta vào tối Trừ tịch sẽ phát động tiến công, trước đó, không thể cho bất luận kẻ nào có tin tức này, phòng tiết lộ ra ngoài".
"Tiên cung tuy đệ tử đông đảo, nhưng thực tế đại đa số võ công thấp kém, không đủ khả năng, cao thủ của Tiên cung cơ hồ đều tụ tập tại Tổng đàn, bởi vậy chúng ta chỉ cần đem Tổng đàn Tiên cung hủy diệt, Tiên cung rất nhanh sẽ hoàn toàn tan rã" Hoa Ngọc Phượng tiếp theo phân tích thực lực Tiên cung, "Tổng đàn Tiên cung võ công cao nhất là Cung chủ Phong Quá Vân cùng tứ đại Trưởng lão Tiên cung, cũng chính là nguyên tứ đại Trưởng lão Thần cung, mặt khác, tứ đại thế gia tuy thực lực không kém, nhưng cũng sẽ không có uy hiếp lớn gì với chúng ta, Nguyệt Thiên Anh Nguyệt gia võ công bình bình, Trường Không, ngươi phụ trách đối phó hắn, cần tốc chiến tốc thắng, không cần lưu tình, mà Hoa gia là bị buộc bất đắc dĩ, cho nên đến lúc đó chỉần cho Phi Mộng giữ chân là được, mà Phong Vân Động cùng Phong Tòng Vân Phong gia đã chết, Phong gia tự nhiên có thể xem nhẹ không tính, phiền toái chính là Tuyết gia, Tuyết Danh Phong đối với Du Du có thể sẽ không lưu tình, cho nên không thể sử dụng Du Du giao thủ kềm chế hắn, hơn nữa Phong Vân Phiêu có quan hệ cùng Phong gia, bởi vậy Tuyết gia sẽ tận tâm hết sức trợ giúp Phong Quá Vân, mặt khác còn có Phong Bình, có ra tay đối với chúng ta hay không cũng còn chưa rõ".
"Phong Vân Khởi, ồ ta nói là Phong Trưởng lão Tiên cung cùng Phong Quá Vân, sẽ do ta cùng sư tỷ đối phó, tam đại Trưởng lão khác của Tiên cung, sẽ giao cho mấy người Uyển Nhi, vừa lúc có thể cho các nàng trừng trị phản đồ" Hoa Nhược Hư tiếp lời, Hoa Ngọc Phượng quay đầu nhìn hắn ôn nhu cười.
"Tuyết Danh Phong cứ giao cho ta" Tây Môn Lâm ngẫm lại nói.
"Lâm tỷ, nếu có thể tốt nhất là lưu cho hắn một đường sống" Hoa Nhược Hư gật đầu, thoáng trầm ngâm một chút nói.
"Yên tâm, ta có chừng mực, ta cũng không muốn về sau khó nhìn mặt Du Du" Tây Môn Lâm dịu dàng cười nói.
"Chúng ta cứ quyết định như vậy, mọi chuyện khác ta sẽ an bài, sư đệ, phía Phi Mộng, đệ nói với nàng trước, còn nữa, Chu Chu lai lịch không rõ, chúng ta phải cẩn thận một chút, chuyện này ngàn vạn lần đừng cho nàng ta biết" Hoa Ngọc Phượng thấp giọng nói.
Đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ dồn dập truyền tới, một lát sau một đôi thiếu niên nam nữ áo trắng xuất hiện trước cửa, Hoa Nhược Hư nhìn kỹ, thì ra là Thất lang cùng Thất muội Tình lâu.
"Lâu chủ, Phượng cô nương, có chuyện rồi, Bạch Y không thấy!" Thất muội có chút thở hổn hển, vội vàng nói.
"Không thấy, không thấy từ khi nào?" Hoa Nhược Hư hơi ngẩn ngơ, vội vàng hỏi.
"Ta sángnay còn gặp hắn, chẳng qua vừa rồi đi xem hắn lại phát hiện không thấy nữa" Thất muội cúi đầu, trên mặt có vài phần xấu hổ.
"Bạch Y có thể khôi phục võ công rồi tự rời đi hay không?" Triệu Trường Không ngẫm lại, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hoa Ngọc Phượng.
"Khả năng này cũng không tính là lớn, trừ phi, có cái gì đủ để hấp dẫn hắn rời đi" Hoa Ngọc Phượng lắc lắc đầu, "Hơn nữa, nếu không có ngoại lực trợ giúp, hắn cũng không thể khôi phục võ công".
"Thật ra, Bạch Y mất tích cũng không phải là chuyện xấu, vốn người này không thể dựa được, lưu lại hắn ở trong này chỉ có thể mang lại phiền toái, một khi hắn đã không thấy, chúng ta cũng không quản hắn" Tây Môn Lâm nói, mọi người đều gật đầu, Tây Môn Lâm nói quả thật không sai.
"Trường Không, Oanh Oanh, các người có thể đi về trước" Hoa Ngọc Phượng liếc nhìn hai người, sau đó nói với Hoa Nhược Hư, "Sư đệ, Lâm tỷ, chúng ta đi xem nha đầu Tiểu Tuyết kia".
"Chu Chu cơ hồ mỗi ngày đều cùng Tiểu Tuyết Du Du hai người ở cùng một chỗ, ai cũng biết chàng chiều hai nàng nhất, cho nên không có ai quản các nàng làm cái gì, Chu Chu cũng có thể đi theo họ mà không ai ngăn trở" Hoa Ngọc Phượng nhẹ giọng nói, nàng cùng Tây Môn Lâm một trái một phải đi hai bên Hoa Nhược Hư.
"Tiểu Tuyết tâm tư đơn thuần, Du Du cũng không có tâm kế gì, nếu Chu Chu thực có mục đích gì, các nàng cũng sẽ không phát hiện, hơn nữa sẽ rất dễ dàng trong lúc vô tình trợ giúp Chu Chu" Tây Môn Lâm tiếp lời nói, nàng tự nhiên hiểu được ý của Hoa Ngọc Phượng, Chu Chu xuất hiện vốn đã có chút khó hiểu, hơn nữa lại ở trong này không đi cũng kỳ quái.
"Ta căn bản là tra không ra người này, Chu Chu hiển nhiên đến từ gia đình phú quý, mà cô gái xinh đẹp như vậy hơn nữa không giống người thường, thì phải sinh ra trong gia đình phú quý, khẳng định sẽ không yên lặng vô danh, chuyện này bên trong khẳng định có chút không bình thường" Hoa Ngọc Phượng nói tiếp, "Từ khi nàng ta đến, Thiên Tinh Minh chúng ta phát sinh vài chuyện, trên biểu hiện xem ra có lẽ không có quan hệ với nàng ta, chẳng qua ta vẫn cảm thấy có phần xảo hợp. Trước là Phương Hiệp cùng chàng phản bội rời đi, sau đó Phi Hoa cũng đột nhiên bỏ đi, mà hiện tại Bạch Y lại thần bí biến mất, ta cuối cùng vẫn cảm thấy mấy cái này có thể có quan hệ với nàng ta".
"Nàng ta có bản lĩnh lớn như vậy sao chứ?" Hoa Nhược Hư có chút hoài nghi, nếu việc này thực có quan hệ với nàng ta, thì tiểu cô nương kia thật đúng là không thể xem thường.
"Đến rồi, các nàng hẳn đều ở bên trong" Hoa Ngọc Phượng không cho ý kiến, phòng của Hàm Tuyết đã ở phía trước, mà bọn họ đã mơ hồ có thể nghe được tiếng cười từ trong phòng truyền ra.
Đẩy cửa ra lại phát hiện Hàm Tuyết Tuyết Du Du còn có Chu Chu ba người đều đang cười, không biết là có chuyện gì mà vui vẻ như vậy.
"Thiếu gia" Thấy Hoa Nhược Hư đi vào, Hàm Tuyết cười hì hì nũng nịu hô lên, sau đó nhảy phốc lên trên người Hoa Nhược Hư.
"Hoa đại ca" Tuyết Du Du cũng vui vẻ hô lên một tiếng, chẳng qua nàng cũng rụt rè hơn Hàm Tuyết một ít, trước mặt nhiều người như vậy cũng không dám thể hiện sự yêu thương với Hoa Nhược Hư.
"Tiểu Tuyết, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Hoa Nhược Hư cười hỏi.
"Hì hì, vừa rồi Chu Chu kể chuyện cười, rất là buồn cười" Hàm Tuyết hì hì cười nói.
"Tiểu Tuyết, ta đang chuẩn bị cùng thiếu gia bảo bối của muội đi ra ngoài chơi, muội có muốn đi không?" Hoa Ngọc Phượng đột nhiên mỉm cười với Hàm Tuyết, Hoa Nhược Hư cũng hơi ngẩn người, hắn hình như còn chưa nói muốn đi ra ngoài mà? Chẳng qua hắn biết Hoa Ngọc Phượng nói như vậy nhất định là có nguyên nhân của nàng, tự nhiên cũng sẽ không phản bác.
"Hì hì, tiểu thư người thật tốt, biết muội thích cùng thiếu gia ra ngoài chơi" Hàm Tuyết cao hứng nói.
"Du Du, muội cũng đi luôn" Hoa Ngọc Phượng quay đầu nói với Tuyết Du Du, sau đó lại chuyển hướng ngọt ngào cười với Chu Chu đang không nói gì, "Chu Chu, muội có muốn đi cùng không?"
"Chúng ta buổi sáng vừa mới đi chơi xong, hiện tại không đi nữa" Chu Chu hai tròng mắt chợt chuyển, cười khanh khách nói với Hoa Nhược Hư, "Hoa đại ca, muội cũng không quấy rầy mọi người, muội tự mình đi chơi" Nói xong nhảy dựng lên chạy đi ra ngoài.
"Chu Chu, ngươi cũng đi đi, ngươi không phải nói rất thích đi chơi mà" Tuyết Du Du nhanh chóng chạy đến phía sau Chu Chu, vừa kéo lại và dùng bộ dáng năn nỉ nói.
"Đúng đó, Chu Chu, cùng đi đi, chúng ta không phải mỗi lần đều cùng nhau đi ra ngoài sao?" Hàm Tuyết cũng vội vàng nói.
Dưới sự liên hợp giữa Tuyết Du Du cùng Hàm Tuyết, Chu Chu rốt cuộc cũng phải đáp ứng đi chơi với mọi người, mà lúc này, Hoa Ngọc Phượng khóe miệng khẽ lộ ra vẻ mỉm cười.
Hoa Nhược Hư cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, thì ra Hoa Ngọc Phượng lại thích đi dạo phố như vậy, cả buổi chiều đi đến đêm khuya, ngoại trừ vào quán ăn cơm, ước chừng bốn canh giờ, cơ hồ không ngừng đi lại trong thành, đáng thương cho Chu Chu mấy lần kêu mệt nói phải đi về, chẳng qua Hoa Ngọc Phượng như đang hứng chí không để ý đến đề nghị của nàng, Hoa Nhược Hư tuy có chút chịu không nổi, chẳng qua hắn tự nhiên cũng không thể cưỡng cầu Hoa Ngọc Phượng về nhà, mà đối với Hàm Tuyết mà nói, Hoa Nhược Hư chính là tất cả của nàng, chỉ cần Hoa Nhược Hư ở đây, đừng nói là bốn canh giờ, chỉ sợ bốn mươi canh giờ nàng cũng có thể kiên trì, Tuyết Du Du thì vẫn như một con chim nhỏ nép ở bên cạnh Hoa Nhược Hư, mà làm kẻ khác mở rộng tầm mắt chính là, Tây Môn Lâm so với Hoa Ngọc Phượng còn muốn lợi hại hơn, buổi tối Hoa Ngọc Phượng rốt cuộc nói phải về thì Tây Môn Lâm bộ dáng tựa hồ lại còn có chút quyến luyến không nỡ.
Hoa Ngọc Phượng nói là mệt chết đi, đem Hoa Nhược Hư đuổi ra bên ngoài, không cho hắn ở lại phòng của nàng, mà Chu Chu lại ngủ cùng với Tuyết Du Du, Hoa Nhược Hư cũng không có biện pháp, dưới sự bất đắc dĩ, chỉ phải tìm chỗ khác.
Giang Tiểu Nguyệt tuy nói là đã sinh cho Hoa Nhược Hư một đứa nhỏ, nhưng hiện tại là thật là giả còn rất khó nói, hơn nữa nàng trên danh nghĩa dù sao cũng là thê tử của Nam Cung Phi Vân, Hoa Nhược Hư hiện tại nếu như đi tìm nàng cũng không thích hợp, mà nàng ta lại cùng Giang Thanh Nguyệt ở một chỗ, Hoa Nhược Hư tự nhiên cũng không có cách nào để hưởng thụ ôn nhu ở chỗ Giang Thanh Nguyệt.
Đi vào phòng Hoa Ngọc Loan, lại phát hiện bên trong đèn đã tắt, Hoa Ngọc Loan đã ngủ yên, đáng thương cho Hoa Nhược Hư bên cạnh có thể nói là thê thiếp cả bầy, hiện tại cơ hồ lại không có ai để ngủ. Hắn đi vào nơi cuối cùng, rốt cuộc trong lòng vui vẻ, đèn trong phòng Hoa Phi Mộng còn sáng, hắn rốt cuộc không cần lo lắng phòng không gối chiếc nữa.
Hắn vừa mới đi tới cửa, đèn đột nhiên tắt phụt.
"Ta không phải xui xẻo như vậy chứ!" Hoa Nhược Hư thì thào nói, chẳng qua vẫn lập tức gõ cửa.
"Ai mà khuya như vậy" Hoa Phi Mộng than thở một tiếng, nàng hôm nay có chút tâm phiền ý loạn, thật vất vả tâm tình mới yên ổn một ít chuẩn bị lên giường đi ngủ, lại có người đến gõ cửa, nàng trong lòng tự nhiên có chút mất hứng.
"Mộng Nhi, là ta" Hoa Nhược Hư thấp giọng nói, vừa nói xong, cửa phòng liền mở, sau đó Hoa Phi Mộng liền bổ nhào vào hắn, tiếp theo cắn lên trên vai hắn một nhát.
"Đồ xấu xa chết tiệt, trễ như vậy mới tới tìm ta!" Hoa Phi Mộng phẫn nộ nói, chẳng qua nếu nàng biết Hoa Nhược Hư đêm nay không có chỗ nào đi mới đến chỗ của nàng, nàng chỉ sợ cũng không chỉ cắn hắn một cái.
Hoa Nhược Hư lo lắng nàng sẽ tiếp tục cắn hắn, vì thế liền trực tiếp ngăn chặn miệng của nàng, tham lam khóa lấy, hai tay tứ vô kiêng kị vuốt ve thân mình của nàng, cuối cùng một tay bao trùm lấy song phong thanh khiết của nàng, tay kia bắt đầu tháo bỏ thắt lưng của nàng. Hoa Phi Mộng nhiệt liệt hồi đáp hắn, thân thể mềm mại mềm mại mà lại cực kỳ co dãn của nàng ép chặt vào thân thể của hắn, cho đến khi hai người chân chính trở thành một thể, nàng vẫn quấn quít lấy hắn, hận không thể hoàn toàn dung nhập vào thân thể của hắn.
Hoa Phi Mộng ở trên giường nhiệt tình so với các nàng kia ai cũng so ra kém hơn, Tuyết Du Du tuy yêu mị nhập cốt lại tu luyện mị thuật, nhưng vẫn có chút thẹn thùng, mà Hoa Ngọc Phượng lại rụt rè trời sinh, hoàn toàn là bị động hồi đáp tình lang.
Hoa Nhược Hư rốt cục đã đình chỉ xâm chiếm vưu vật dưới thân, cảm thấy mỹ mãn ôm lấy nàng, hai tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của nàng, hắn thực rất thích cảm giác vuốt ve da thịt mang đến này.
"Bại hoại chết tiệt, không lộn xộn nữa, cẩn thận thiếp lại cắn bây giờ!" Hoa Phi Mộng thân thể cực kỳ mẫn cảm, có chút khó có thể chịu được sự vuốt ve của hắn, vì thế liền nhẹ nhàng cảnh cáo hắn một chút.
"Mộng Nhi, nàng thật đúng là có thiên phú làm cọp cái" Hoa Nhược Hư cười hì hì, hai tay lại dừng lại ở trên ngực của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Bại hoại, thiếp cắn chết chàng giờ!" Hoa Phi Mộng hung hăng bổ nhào vào người Hoa Nhược Hư, há miệng muốn cắn hắn, nhưng lập tức thân mình lại dừng lại, miệng không tự chủ phát ra một tiếng rên rỉ, thì ra Hoa Nhược Hư lại từ phía sau tiến vào thân thể của nàng.
Đêm nay, Hoa Nhược Hư thực hưng phấn, mà thân thể Hoa Phi Mộng lại càng bốc lửa, Hoa Nhược Hư không có nói cho nàng hắn sắp cùng phụ thân của nàng đánh nhau, nàng cũng không nói ra phiền não trong lòng nàng, hai người hoàn toàn quấn lấy nhau, không thể tự kềm chế.
Ngày hôm sau, Hoa Nhược Hư ước chừng ngủ tới giữa trưa mới tỉnh lại, tối hôm qua hai người điên cuồng cả buổi tối, lại không biết đã chuyển qua bao nhiêu tư thế, đến mờ sáng, hai người rốt cuộc không còn một chút khí lực nào, mỏi mệt không chịu nổi mà ngủ say đi. Có lẽ, đây là sự điên cuồng trước khi đại chiến.
"Bại hoại, chàng đã tỉnh?" Khi Hoa Nhược Hư mở mắt ra, lại phát hiện Hoa Phi Mộng đang nhìn hắn.
"Mộng Nhi, nàng nhìn ra như vậy làm gì?" Hoa Nhược Hư hỏi.
"Ta thích nhìn như vậy, không được sao?" Hoa Phi Mộng hung hăng nói.
"Đương nhiên là có thể, Mộng Nhi, nàng muốn thế nào cũng được" Hoa Nhược Hư vội vàng cười nói, hắn không muốn lại bị nàng cắn.
Hoa Phi Mộng có chút đắc ý hừ một tiếng, bộ dáng tính là ngươi thức thời.
"Mộng Nhi, có chuyện ta muốn cùng với nàng thương lượng một chút" Hoa Nhược Hư rốt cuộc nhớ tới chính sự.
"Chuyện gì, chỉ cần chàng muốn, thậm chí là đem thiếp đưa cho người khác, thiếp cũng có thể đáp ứng chàng mà" Hoa Phi Mộng nũng nịu yêu kiều nói, trên mặt cũng đổi thành bộ dáng rất kiều mỵ, Hoa Nhược Hư tim lại đập thình thịch.
"Mộng Nhi, ta làm sao mà đem nàng đưa cho người khác được?" Hoa Nhược Hư vội vàng nói, khóe miệng lộ ra vẻ cười khổ, "Chẳng qua, Mộng Nhi, chúng ta sắp cùng với Tiên cung đánh nhau chết sống, đến lúc đó, ta lo lắng cho cha nàng" Hoa Nhược Hư nói tới đây nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cũng không nói nữa.
"Rốt cuộc cũng đã đến một ngày như vậy" Hoa Phi Mộng sắc mặt khẽ biến, nàng nhẹ nhàng ghé đầu xuống ngực Hoa Nhược Hư, buồn buồn nói, "Nhược Hư, chàng phải đáp ứng thiếp, nhất định phải bảo trụ tính mạng của cha thiếp".
"Mộng Nhi, cha của nàng cũng là nhạc phụ của ta, người đối với ta coi như cũng không tệ, ít nhất cũng không giống những người khác đối địch với ta. Tuy người hiện tại đầu nhập Tiên cung, chẳng qua ta nghĩ người cũng có khổ tâm, cho nên đến ngày đó, Mộng Nhi hãy thử xem có thể thuyết phục cha hay không, cho dù không thể thuyết phục người, cũng phải giữ chân người, không cho người động thủ cùng người khác, biết không?"
"Thì ra chàng đã sớm có kế hoạch, còn làm cho thiếp lo lắng" Hoa Nhược Hư vốn nghĩ đến Hoa Phi Mộng nghe hắn nói như vậy sẽ cao hứng, nào biết Hoa Phi Mộng chẳng những không lĩnh tình, còn bất mãn nhìn hắn, sau khi nói xong những lời này lại cắn hắn một nhát, "Đồ xấu xa, thiếp cắn chết chàng!"
Quả nhiên là cọp cái, còn là cọp cái không nói lý, Hoa Nhược Hư trong lòng cảm thán, chẳng qua lần này cũng không dám nói ra, hắn cũng không muốn bị cọp cái “hôn” nữa.
Hoa Nhược Hư rốt cuộc dẫn theo mấy dấu răng từ chỗ Hoa Phi Mộng rời đi, sau đó nghĩ đến ngày mai hành động, liền đi vào phòng của Hoa Ngọc Phượng, hắn phải biết nàng đã an bài cụ thể thế nào.
"Sư đệ, ta đã an bài, canh ba tối ngày mai, chúng ta cùng hành động, chàng thông báo cho Triệu Uyển Nhi đi" Hoa Ngọc Phượng tựa hồ biết Hoa Nhược Hư tới vì mục đích gì, Hoa Nhược Hư vừa mới vừa bước vào, nàng liền mở miệng nói, "Thanh Nguyệt, Tiểu Nguyệt, Tiểu Tuyết, Du Du đều ở đây, mặt khác cũng lưu lại một nửa đệ tử Tình lâu, sáu mươi bốn đệ tử còn lại, một nửa đi theo ta ở bên ngoài tiếp ứng, đề phòng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, một nửa khác do đệ dẫn dắt tiến vào Tổng đàn Tiên cung, mà lối vào khác của Tổng đàn Tiên cung đệ nói cho Triệu Uyển Nhi, bảo Cung Nhã Thiến mang theo người thủ ở đó, như vậy cũng có thể tránh cho Cung Nhã Thiến cùng Tuyết Danh Phong trực tiếp xung đột".
"Chu Chu lưu ở trong này, có thể có vấn đề gì không?" Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút nói.
"Ta để Du Du ở đây, chính là để giám sát, đệ yên tâm, Du Du từng là một trong tứ đại sứ giả Thần cung, nàng bình thường xem ra không thiện dùng tâm kế, chỉ là nàng không muốn dụng tâm kế mà thôi, nhưng hiện tại ta đã đặc ý dặn bảo nàng xem chừng Chu Chu, nàng nhất định biết nên làm như thế nào" Hoa Ngọc Phượng khẽ cười cười nói.
"Phượng Nhi, tối hôm qua nàng đi ra ngoài dạo phố, trên thực tế là điều tra chi tiết của Chu Chu phải không? Lúc đó, là nàng bảo Du Du quấn lấy kéo Chu Chu cùng đi sao?" Hoa Nhược Hư trong óc linh quang chợt lóe, đột nhiên có chút hiểu ra.
"Chu Chu cơ hồ mỗi ngày đều cùng Tiểu Tuyết, Du Du đi ra ngoài dạo một lần, ta cũng cảm thấy trong đó có chút cổ quái, cho nên mới tự mình đi xem thử" Hoa Ngọc Phượng cười cười nói, đồng thời cũng không khác nào thừa nhận phán đoán của Hoa Nhược Hư.
Danh sách chương