“Chúc mừng Tuyết trang chủ, chúc mừng Phong lão đệ.” Vân Cửu luôn miệng chúc mừng, cũng không gọi Phong Bình là Tửu quỷ nữa.
“Tuyết trang chủ, Phong đại ca, xin chúc mừng.” Nhược Hư cũng chân thành chúc phúc cho Phong Bình cùng Phiêu Phiêu.
“Tuyết trang chủ, không biết lão thâu nhi khi nào thì có thể uống rượu mừng đây?” Vân Cửu có cảm giác không chờ đợi được, thật đúng là hoàng đế không vội mà thái giám lại cấp bách.
“Bây giờ chỉ đợi Phong hiền chất đem sính lễ đến, ta nghĩ cũng nhanh thôi, Phong hiền chất, ngươi nói đúng không?” Tuyết Danh Phong mỉm cười nói.
“Tuyết trang chủ, ngài yên tâm, vãn bối nhất định sẽ mang sính lễ đến.” Phong Bình miễn cưỡng cười nói.
“Sính lễ?” Vân Cửu hơi biến sắc, nhìn Phong Bình đang khổ sở, nhất thời hiểu ra được vấn đề, Phong Bình chỉ là một giang hồ lãng tử, cũng không khác với hai bàn tay trắng là mấy, làm gì có tiền mà dâng sính lễ.
“Phong hiền chất à, ta cũng biết một vạn hoàng kim có thể hơi nhiều, nhưng mà ta chỉ có hai đứa con gái là Phiêu Phiêu và Du Du, ngươi cùng Phiêu Phiêu thành hôn thì sau này những thứ này nhân tiện đều sẽ thuộc về các ngươi. Chỉ là Tuyết gia ta trên giang hồ nói thế nào thì cũng có chút hư danh, Tuyết Danh Phong ta lần đầu tiên gả con gái cũng không thể để người ta chê cười được.” Tuyết Danh Phong nhẹ nhàng thở dài nói “vốn Phiêu Phiêu cùng mẹ nó cũng đã đồng ý cho hôn sự của các ngươi, nói thật lúc đầu ta cũng không thực bằng lòng nhưng mà Phiêu Phiêu luôn có chủ kiến của nó, các ngươi cũng đã phải lòng nhau, ta cũng không muốn làm trái ý nguyện của nó làm gì. Sính lễ mặc dù có hơi quá nhưng mà ta nghĩ Phong hiền chất nhà ngươi nhất định có biện pháp.”
Nhược Hư nhìn Phong Bình, lại nhìn Vân Cửu, trong lòng thầm thở dài, vạn lượng hoàng kim đối với Tuyết Danh Phong mà nói thật cũng không tính là cái gì, nhưng mà đối với Phong Bình lại là một điều không thể. Đừng nói Phong Bình, ngay cả một môn phái lớn như Hoa Sơn thì cấp bách như vậy cũng không kiếm đâu ra nhiều tiền như thế.
“Không có tiền cũng chẳng sao, nếu huynh có bảo bối tốt thì cũng được đó.” Một thanh âm sắc ngọt truyền đến, một thiếu nữ trong trang phục ngọc bích xuất hiện trong sảnh, khuôn mặt nàng hoàn mỹ đến từng chi tiết lộ ra thần sắc tinh nghịch giảo hoạt, y phục ôm sát người hiển thị những đường cong hoàn hảo vô cùng dụ nhân, đôi mắt đẹp tràn ngập lưu quang long lanh tô điểm khiến cho hô hấp của mọi người không khỏi có chút ngưng trệ.
“Du Du, không được hồ đồ, mau trở về phòng đi.” Tuyết Danh Phong khẽ quát. Mọi người liền xác minh được, thiếu nữ này đúng là Tuyết gia nhị tiểu thư - Tuyết Du Du. Lời đồn thật không ngoa, quả là mỹ mạo vô cùng.
“Không chịu đâu, cha à, con muốn chơi đùa một chút, thật hiếm khi nào có nhiều người như vậy.” Tuyết Du Du không chịu, làm nũng nói.
“Tiểu nữ không ngoan, xin các vị đừng trách.” Tuyết Danh Phong lộ ra một tia cười khổ, nói lời xin lỗi nói với mấy người Nhược Hư.
“Cha, không được bảo người ta nói bậy, người ta rất là nghe lời mà.” Tuyết Du Du miệng nói vậy nhưng lại chạy tới bên Giang Thanh Nguyệt, vẻ mặt tò mò ngắm nhìn nàng.
“Vị tỷ tỷ này, có thể cho ta nhìn hình dáng của người được không? Tỷ tỷ người nhất định rất đẹp đúng không?” Tuyết Du Du giương mắt nhìn khuôn mặt của Giang Thanh Nguyệt, tay khẽ động đậy tựa như muốn kéo mạng che mặt ra mà xem vậy, bất quá nàng ta cũng không thật sự dám làm thế. Có điều trông hình dáng của nàng thì dường như nhẫn nại được cũng là cả một vấn đề, Nhược Hư ở bên cạnh buồn cười mãi không thôi, Tuyết Du Du tính tình thật là trẻ con.
“Tuyết nhị tiểu thư, ta lớn lên rất là xấu xí, không dám gặp người khác.” Giang Thanh Nguyệt hé miệng cười nói.

“Ối, thực xin lỗi nha tỷ tỷ, ta không phải cố ý muốn hỏi đâu.” Tuyết Du Du vẻ mặt ngượng ngùng.
“Huynh cười cái gì? Huynh cùng vị tỷ tỷ này có quan hệ gì hả? Huynh có phải là đã trông thấy qua hình dáng của nàng không?” Tuyết Du Du đột nhiên phát hiện Nhược Hư ở bên cạnh cứ cười lén liền có chút không vui, trừng đôi mắt thật to nhìn Nhược Hư, chỉ nói một câu mà hỏi đến ba vấn đề.
Nhược Hư lúc này thật là xấu hổ không thôi, nhìn Tuyết Danh Phong như cầu xin trợ giúp nhưng lại phát hiện Tuyết Danh Phong cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đứa con gái bảo bối của mình, trường hợp như vậy chắc ông cũng đã từng gặp qua rồi.
“Ôi chao, miếng ngọc bội này đẹp thật, cho ta xem một chút có được không?” Tuyết Du Du đột nhiên sáng mắt lên nhìn bảo bối.
“Vật này, nếu Tuyết nhị tiểu thư muốn nhìn nó thì đương nhiên có thể.” Nhược Hư bất đắc dĩ đáp ứng, kỳ thật hắn đúng là không đáp ứng cũng không được bởi vì cánh tay bé nhỏ của Tuyết Du Du đã với tới, tóm lấy ngọc bội.
“Ôi, đẹp thật đó nha, nhưng sao tự nhiên nó lại treo trên thanh kiếm này vậy.” Tuyết Du Du vừa nhìn vừa nói một cách bất mãn, “Tô – Đại – Nhi, tên hay thật, tỷ tỷ, là tên của người phải không?” nói đoạn quay sang nhìn Giang Thanh Nguyệt hỏi.
Tuyết Danh Phong sắc mặt khẽ biến.
“Tuyết nhị tiểu thư, ta tên là Giang Thanh Nguyệt.” Giang Thanh Nguyệt chẳng còn cách nào khác chỉ đành trả lời.
“Thanh kiếm này nhìn chẳng đẹp đẽ gì hết, bất quá miếng ngọc bội này thiệt là khá nha, ta đây rất thích, cha, dùng cái này làm sính lễ cho tỷ tỷ đi.” Tuyết Du Du nói ra một câu khiến cho mọi người chẳng biết nên khóc hay cười.
“Du Du, ngươi đừng hồ đồ nữa, là Phong hiền chất đem sính lễ chứ không phải là Hoa công tử.” Tuyết Danh Phong thốt lên những lời này lâp tức phát hiện mình đã lỡ miệng, quả nhiên Tuyết Du Du khuôn mặt có chút ửng hồng còn Nhược Hư chỉ biết cười khổ không thôi.
“Hoa đại ca, huynh cùng tỷ phu là bằng hữu có đúng không?” Tuyết Du Du lập tức khôi phục vẻ bình thường, lại nũng nịu hỏi, Nhược Hư chỉ đành gật gật đầu.
“Hoa đại ca, huynh cũng muốn tỷ phu có thể lấy được tỷ tỷ đúng không?” Tuyết Du Du lại hỏi, Nhược Hư lại gật đầu lần nữa.
“Vậy huynh đem vật này tặng cho tỷ phu ta đi, sau đó để tỷ phu lấy nó làm sính lễ có được không?” Tuyết Du Du lại hỏi, vẻ mặt đầy mong chờ.
“Việc này…..” Nhược Hư lần này không gật đầu nữa, trên mặt lộ thần sắc khó nghĩ.

“Cha, người nói như vậy cũng không được sao?” Tuyết Du Du lại chạy đến bên người Tuyết Danh Phong hỏi, lắc lắc tay ông làm nũng.
“Việc này…..” Tuyết Danh Phong trầm ngâm đến nửa ngày rốt cuộc nói, “Ta cũng không muốn làm khó Phong hiền chất và Phiêu Phiêu, nếu Hoa công tử vì Phong hiền chất ra mặt đưa sính lễ cũng được.”
“Hoa đại ca, mau, cha ta nói có thể được rồi kìa, hì hì, huynh mau đem vật ấy tặng cho tỷ phu xem như là sính lễ cho tỷ tỷ đi, rồi sau đó ta sẽ đi tìm tỷ tỷ tới nhận lấy ngọc bội, nếu kiếm ấy nhân tiện tặng luôn cho tỷ tỷ thì càng tốt.” Tuyết Du Du nhảy tới bên người Nhược Hư, nghiêng đầu nhìn, bộ dạng cấp bách như không đợi được nữa, thoạt trông đáng yêu vô cùng.
“Việc này…..” Nhược Hư rơi vào một hoàn cảnh nan giải. Mặc dù hắn luôn chân thành hy vọng đôi tình nhân Phong Bình cùng Phiêu Phiêu sẽ đến được với nhau, nhưng vô luận là ngọc bội hay kiếm hắn cũng đều không thể tặng người khác. Ngọc bội, nếu là của hắn thì không vấn đề gì, nhưng là ngọc bội do Tô Đại Nhi tặng cho, hắn làm sao có thể đem giao người khác? Kiếm, nếu chỉ là một thanh kiếm bình thường, hay thậm chí là một thanh bảo kiếm bình thường thì cũng không vấn đề gì, nhưng hắn lại biết bên trong đó còn có một tiên tử tỷ tỷ, hắn có thể đem Hoa Thiên Tinh tặng cho người được sao? Đương nhiên không thể. Hơn nữa, kiếm này là Giang Thanh Nguyệt tặng cho hắn. Có điều những chuyện này người khác cũng không nhất định phải biết làm gì.
“Hoa lão đệ, đệ không cần khó xử nữa. Đây là tín vật đính ước của Giang cô nương cho đệ, làm sao có thể đưa cho người khác được?” Phong Bình rốt cuộc cũng nói chuyện, trên mặt dù có chút ít phiền muộn, nhưng y lại càng thông cảm hơn cho Hoa Nhược Hư, không muốn làm hắn khó xử.
“Du Du tiểu thư, thật có lỗi, ta không thể đem những thứ này cho Phong đại ca được.” Nhược Hư ngầm thở phào nhẹ nhỏm, tuy nhiên trong lòng đã ra một quyết định khác, “bất quá, ta ở đây còn có một thứ, không biết có thể làm sính lễ để Phong đại ca tặng cho Phiêu Phiêu tiểu thư hay không?”
Nhược Hư nói đoạn, từ trong ngực áo lấy ra một thanh động tiêu thật ngắn và trong suốt, phảng phất ánh lên chút sắc xanh lục ngọc.
“Ôi, thật đẹp, ta thích lắm!” Tuyết Du Du liền cầm lấy, hân hoan khẽ hô một tiếng, yêu thích chơi đùa không nỡ rời tay.
“Tuyết trang chủ, chẳng hay vật này có thể làm sính lễ để Phong đại ca tặng cho Phiêu Phiêu tiểu thư không?” Nhược Hư mỉm cười nói.
“Được chứ, đương nhiên là được, ta rất muốn nó.” Tuyết Du Du không chờ được nữa liền nói ngay, y như sợ rằng Tuyết Danh Phong sẽ không đáp ứng vậy.
“Phong hiền chất có thể có bằng hữu như Hoa công tử quả thật là một điều vô cùng may mắn.” Tuyết Danh Phong có chút cảm thán, “Đã có sính lễ rồi, Phong hiền chất cũng không nên đứng đây nữa, mau đi chọn ngày thôi.”
“Đa tạ Tuyết trang chủ, ôi không, đa tạ nhạc phụ đại nhân!” Phong Bình mừng rỡ như điên hệt như trong thoáng chốc đã leo từ địa ngục lên đến thiên đàng.
“Ngươi cảm tạ Hoa công tử thì hơn, động tiêu này giá trị không chỉ vạn kim thôi đâu!” Tuyết Danh Phong chậm rãi nói.
“Phải phải phải, đa tạ Hoa lão đệ.” Phong Bình vô cùng cao hứng nên có chút thất thố.

“Tuyết trang chủ, vãn bối còn có việc gấp, cần phải cáo từ đi trước, hôn lễ của Phong đại ca và Tuyết đại tiểu thư vãn bối nhất định sẽ đến chung vui, đến lúc ấy thiết nghĩ Tuyết trang chủ cũng sẽ không thể không cho vãn bối vào nhỉ.” Nhược Hư mỉm cười nói. Sau một hồi hàn huyên, Nhược Hư vội dẫn Giang Thanh Nguyệt rời khỏi Phiêu Tuyết Sơn Trang, Vân Cửu cũng cùng bọn họ ra đi, vất quá Phong Bình phải ở lại Phiêu Tuyết Sơn Trang bởi vì Tuyết Danh Phong đã nói muốn hắn cùng Tuyết Phiêu Phiêu chuẩn bị hôn sự, Phong Bình chỉ đành phải lưu lại mà thôi.
“Du du, con chơi đùa nó cũng đã nửa ngày rồi, đây là sính lễ của tỷ tỷ con mà.” Trong Phiêu Tuyết Sơn Trang, một mỹ phụ trung niên âu yếm nhìn Tuyết Du Du nói.
“Mẹ à, nhưng vật này mới đẹp làm sao, người xem, so với y phục của con thật là tương xứng.” Tuyết Du Du vẫn đang làm nũng. Người mỹ phụ trung niên này chính là thê tử của Tuyết Danh Phong - Phong Vân Phiêu.
"Vật này đáng giá còn Tình kiếm lại không đáng giá à.” Phong Vân Phiêu có chút tức giận nói.
“Mẹ à, Tình kiếm ấy không cần cũng được, hơn nữa ngọc bội trên ấy chính là của Tô Đại Nhi rồi, chúng ta không nên rước họa vào thân làm gì.” Tuyết Du Du ngọt ngào nói, đột nhiên phát hiện ra điều gì, khẽ hô một tiếng.
“Mẹ, người xem, mặt trên có chữ viết này.” Tuyết Du Du ngạc nhiên kêu lên.
“Chỉ nguyện lòng người hiểu được lòng ta! Hoa Ngọc Loan.” Tuyết Du Du thì thầm đọc từng chữ, đột nhiên duyên dáng gọi to, “Í, là Hoa Ngọc Loan của Hoa Sơn!”
Hoa Nhược Hư lúc này đang lặng lẽ bước đi trên đường, dáng vẻ chất đầy tâm sự.
“Hoa lang, thanh động tiêu kia…..” Giang Thanh Nguyệt có chút do dự hỏi.
“Đó là của sư tỷ tặng cho ta.” Nhược Hư trên mặt lộ ra thần sắc không tự nhiên.
“Cái gì? Hoa lang, tại sao chàng có thể đem đồ của nàng ấy tặng tặng lại cho người khác?” Giang Thanh Nguyệt vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Không sao, Thanh tỷ, nàng không cần lo lắng đâu.” Nhược Hư miễn cưỡng cười cười, an ủi Giang Thanh Nguyệt.
“Làm sao lại không lo được chứ? Vật kia khẳng định là tín vật đính ước của nàng ấy tặng cho chàng, chàng lại tùy tiện trao cho người khác, nàng vốn đã không tha thứ cho chuyện của chúng ta, bây giờ nếu nàng biết được chàng đến cả tín vật đính ước cũng giao cho người khác, nàng sẽ càng không tha thứ cho chàng đâu.” Giang Thanh Nguyệt đột ngột dừng lại gắt, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng không thôi.
“Thanh tỷ à, vật ấy sư tỷ đã tặng ta khi ta mới mười tuổi, chắc sẽ không có ý gì đâu, lúc đó ta vẫn còn nhỏ mà.” Nhược Hư thấp giọng phân bua, mặc dù hắn trong lòng thật lưu luyến với động tiêu kia nhưng mà cho tới bây giờ hắn vẫn không nghĩ đó là tín vật đính ước của Hoa Ngọc Loan đưa cho hắn.
“Chàng mười tuổi, sư tỷ của chàng mười ba tuổi, chàng cho rằng mười ba tuổi thì Hoa Ngọc Loan còn có cái gì không hiểu sao?” Giang Thanh Nguyệt khẽ thở dài một hơi, Nhược Hư lại cảm thấy cả người ướt đẫm mồ hôi.
“Không thể nào, ta nghĩ, ta nghĩ sư tỷ sẽ không trách ta đâu.” Nhược Hư yếu ớt nói, trong lòng như sóng dậy ngập trời, vạn nhất, vạn nhất những điều Giang Thanh Nguyệt đoán là sự thật thì hắn nên làm gì bây giờ?
Giang Thanh Nguyệt không nói nữa, trong lòng nổi lên một loại cảm giác khó tả. Sự việc đã đến nước này, Nhược Hư cũng không thể lấy lại thanh động tiêu kia trở về, có lẽ hắn đành phải nghe theo mệnh trời mà thôi.

Nhược Hư trong lòng rất khó chịu, vốn hắn cho rằng Hoa Ngọc Loan chỉ đưa cho hắn một món quá sinh nhật bình thường, mặc dù rất trân trọng, nhưng để giúp cho Phong Bình có thể thuận lợi lấy Tuyết Phiêu Phiêu làm vợ hắn đành phải cắn răng dứt tình. Còn ngọc bội của Tô Đại Nhi kia lại có một ý nghĩa riêng biệt cho nên hắn tự nhiên không thể trao tay tặng cho người khác được. Có điều hiện tại nghe được sự đề tỉnh của Giang Thanh Nguyệt, hắn bỗng phát hiện ra động tiêu và ngọc bội có thể cùng giống nhau về mặt ý nghĩa, chỉ là trước đây hắn không biết mà thôi. Bây giờ hắn giữ lại ngọc bội mà lại cho đi động tiêu, thử hỏi Hoa Ngọc Loan sao có thể bỏ qua? Hắn không dám suy nghĩ nữa, trong lòng lại hy vọng những điều Giang Thanh Nguyệt suy đoán là sai.
Ba người cắm cúi mà đi, Nhược Hư trong lòng có tâm sự, dọc đường vẫn duy trì sự trầm mặc, Giang Thanh Nguyệt cũng vậy. Vân Cửu mặc dù thấy nhàm chán nhưng cũng đành phải bất đắc dĩ.
Liên tiếp hai ngày không có phát sinh sự tình gì, bọn họ ba người đã tiến vào địa phận Võ Đang, cách núi Võ Đang cũng không xa lắm.
“Thật là ‘Nhân sinh hà xử bất tương phùng’ (*) a. Hoa lão đệ, chúng ta lại gặp mặt nhau!” Vừa mới bước vào khách điếm, thanh âm quen thuộc lại vang bên tai bọn họ.
“Hoa huynh, Trương đại ca, Nguyệt cô nương, đã lâu không gặp.” Nhược Hư cười nói.
“Cũng không tệ, có điều cả ngày lại bị một đám hỗn đản quấy rầy không ngớt. Thanh Nguyệt, có nhớ ta không?” Hoa Phi Hoa cười khì khì, vừa gặp lại muốn trêu đùa Giang Thanh Nguyệt.
“Tên gia hỏa ngươi chết không đổi nết!” Giang Thanh Nguyệt nhẹ nhàng phì một tiếng, vừa nhìn thấy Hoa Phi Hoa thì vẻ xấu hổ của nàng đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
“Ta cũng muốn đổi lắm chứ, chỉ là Hoa lão đệ không cho ta đổi thôi.” Hoa Phi Hoa nhìn Nhược Hư nói.
“Nói hươu nói vượn, Hoa lang thì liên quan gì?” Giang Thanh Nguyệt trừng mắt liếc Hoa Phi Hoa.
“Nếu ta đổi thì nàng phải gả cho ta, nàng nói Hoa lão đệ có đồng ý hay không?” Hoa Phi Hoa nghiêm trang nói.
“Phi Hoa à, không nên náo loạn, Hoa huynh đệ trước hết giới thiệu cho bọn ta vị tiền bối này đi?” Nguyệt Thiên Hồng ở bên cạnh nói xen vào.
“Biểu tỷ à, người không nên biết vị tiền bối này thì hơn, nếu không coi chừng những bảo bối trên người tỷ đều bị trộm hết.” Hoa Phi Hoa trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.
“Phi Hoa à, hình như bây giờ bảo bối trên người ngươi mới là bị trộm đó.” Nguyệt Thiên Hồng đột nhiên khúc khích cười, chỉ thấy Vân Cửu đang phe phẩy một cái khăn thơm ngát trên tay, Hoa Phi Hoa trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, xem ra chiếc khăn tay kia đúng là của hắn rồi.
------------------------------
(*): ý bảo đời người sao không gặp lại nhau được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện