“Du Du, chúng ta có thật sự nên vào hay không?” Hoa Nhược Hư trù trừ chưa quyết định. Nếu đi vào, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
“Hoa đại ca, hiện tại, người của các môn phái võ lâm có lẽ đều đang ở trong đó, huynh và muội nhất định phải đi vào đối thoại, nhân tiện có thể thanh minh tội danh lúc trước rồi”. Tuyết Du Du dịu dàng nói.
“Du Du, chẳng lẽ muội còn không hiểu? Tội danh kia của ta chỉ là cái cớ của bọn họ, nếu không có tội danh ấy thì bọn họ cũng dựng lên một tội danh khác nữa mà thôi” . Hoa Nhược Hư thở dài nhẹ một hơi nói.
“Du Du hiểu”, Tuyết Du Du khẽ cúi đầu nói – “Bất quá muội cũng không muốn những cái cớ này liên quan đến Du Du, Hoa đại ca huynh hiểu không?”
“Chúng ta vào đi thôi”. Hoa Nhược Hư khẽ gật đầu, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh nhỏ nhắn của nàng, chậm rãi tiến vào đại môn của ngôi nhà.
Người của Thất phái Tứ gia vẫn còn chưa tề tựu đông đủ, bất quá, người của tứ đại thế gia đã sớm đến rồi. Côn Luân cũng như Thiếu Lâm, Nga My, Thanh Thành, Võ Đang – mặc dù những nhân vật trọng yếu không đến nhưng vẫn cử người tới, mà những người này tại môn phái của họ cũng có phân lượng không nhỏ, cho nên có thể tính là có đại biểu rồi. Tuy nhiên, Hoa Sơn cùng với Tuyết Sơn trước mắt vẫn chưa thấy bóng người nào cả. Tuyết Sơn kiếm phái ngụ tại Thiên Sơn xa xôi nên bình thường cũng rất ít đặt chân tới Trung Nguyên, vì vậy việc này dễ dàng lý giải, còn Hoa Sơn vốn luôn là môn phái đứng đầu thất đại phái nên việc họ chậm trễ dù làm mọi người trong lòng khó chịu thì cũng chẳng dám có ý kiến gì ngoài việc bình tĩnh cùng chờ đợi mà thôi.
“Diệp đại tiên sinh, bên ngoài cửa có hai người cầu kiến“. Diệp gia, ngoại trừ Diệp Bất Nhị ra thì Diệp Vũ Ảnh là nữ giới còn lại từ trên xuống dưới không còn ai khác cho nên ở bên ngoài căn bản không có người nào cả, vì vậy hiện tại một vài thủ hạ của Tứ đại thế gia bỗng dưng trở thành người canh cửa Diệp gia. Tiến đến bẩm báo là một hắc y tráng hán đến từ Nguyệt gia.
“Ồ, người nào cầu kiến vậy?” Diệp Bất Nhị nhíu đôi mày, trong lòng có chút bất mãn nhưng không biểu lộ ra trên diện mục.
“Hoa Nhược Hư cùng với Tuyết gia nhị tiểu thư Tuyết Du Du”. Hắc y tráng hán hồi đáp.
“Cái gì?” Mấy người đồng thời kêu lên. Hai người bọn họ cùng đến quả thật làm cho người ta không tưởng tượng được.
Tuyết Danh Phong mặt biến sắc vội vàng đứng lên. “Diệp đại tiên sinh, để ta ra trước xem”. Tuyết Danh Phong vội vàng hướng ra cửa bước tới.
“Du Du, cha nàng đang ra.” Hoa Nhược Hư khuôn mặt lộ tia cười khổ. Không nghĩ tới đón tiếp hai người trước tiên lại là Tuyết Danh Phong.
“Hoa Nhược Hư, ngươi quả nhiên là một kẻ hèn hạ vô sỉ, Du Du nguyên lai thực sự lạc vào tay ngươi.” Tuyết Danh Phong vẻ mặt phẫn nộ nhìn Hoa Nhược Hư.
“Du Du, ta xem ra nhất định phải mang cái tội danh cưỡng đoạt dân nữ rồi”. Hoa Nhược Hư lắc lắc đầu rồi nghiêng đầu qua Tuyết Du Du cười cười nói. Tuyết Du Du khanh khách cười, thân thể hướng về bên người Hoa Nhược Hư nhích lại gần, hai người xem ra bộ dáng càng thêm thân mật.

“Hoa Nhược Hư, nhân tiện ngươi ở đây ta sẽ vì võ lâm mà trừ hại”. Tuyết Danh Phong đã nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến, biết người của mình cũng đều đã ra tới rồi, tâm tư tức thời xoay chuyển, gầm lên một tiếng giận dữ, một chưởng đánh về phía Hoa Nhược Hư, chưởng phong mãnh liệt đồng thời bao vây lấy Hoa Nhược Hư và Tuyết Du Du hai người vào bên trong.
Hoa Nhược Hư sắc mặt khẽ biến đổi, thật mau lẹ lắc mình ôm Tuyết Du Du nhảy tránh ra xa một trượng thoát khỏi một chiêu này. Tuyết Danh Phong xuất chiêu đầu không trúng đích, không hề dừng tay lại, từng đạo chưởng phong liên tiếp bổ tới, thế công càng lúc càng kịch liệt.
Hoa Nhược Hư kinh sợ phát hiện ra mục tiêu công kích của Tuyết Danh Phong chính là Tuyết Du Du đang dựa trong lòng mình, cơn phẫn nộ khó hiểu từ đáy lòng hắn chợt dâng trào. Một tiếng “Xoạt” rõ ràng vang lên, Tình kiếm đã được Hoa Nhược Hư rút ra. Một chiêu “Thiên Tinh Nộ” mang kiếm hoa đầy trời huớng về phía Tuyết Danh Phong. Hàn quang lóe lên hướng tới, Tuyết Danh Phong trong lòng có chút lạnh người, nhanh chóng thu chiêu lại. Kiếm quang cũng đột nhiên triệt tiêu.
Hoa Nhược Hư cũng không tiếp tục công kích mà chỉ lạnh lùng nhìn Tuyết Danh Phong. “ Tuyết Danh Phong, tục ngữ có câu: Hổ dữ cũng không ăn thịt con, mà ngươi lại nỡ xuống tay với nhi tử của mình.” Hoa Nhược Hư mắt lóe hàn quang phẫn nộ, ngữ khí lạnh như băng nói.
“Hoa Nhược Hư, ngươi bắt giữ lấy Du Du, rồi dùng nó làm bình phong che chở cho mình lại còn dám nói như vậy sao”. Tuyết Danh Phong cũng làm ra bộ dáng phẫn nộ, không chút nào làm cho người khác phải nghi ngờ.
“ Tuyết Danh Phong, ngươi lúc trước dù đối phó với ta như thế nào ta cũng đều không kể tới, bởi vì ta nghĩ ngươi cũng là vì quan tâm tới Du Du và muốn tốt cho nàng mà thôi, nhưng hôm nay, ta rốt cục cũng đã hiểu bộ mặt thật của ngươi, trong mắt ngươi, Du Du bất quá cũng chỉ là một công cụ để ngươi lợi dụng nhằm đạt được mục đích của mình mà thôi”. Hoa Nhược Hư cẩn trọng đưa Du Du tựa vào ngực mình, mục quang lạnh lẽo nhìn Tuyết Danh Phong: “ Ta muốn nói để ngươi biết, bây giờ cho dù Du Du có còn nguyện ý nhận ngươi là phụ thân nữa hay không ta cũng vẫn lưu nàng ở bên mình, nếu ngươi còn muốn lợi dụng nàng, thì đừng trách ta không khách khí nữa”.
“Du Du, chúng ta đi thôi, ta thật sự không muốn phải nhìn thấy những người này nữa.” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng quay sang nói với Tuyết Du Du. Du Du nhu thuận gật đầu, trong mắt thoáng ẩn hiện ngấn lệ liếc nhìn Tuyết Danh Phong đầy vẻ đau thương rồi dứt khoát xoay người dịu dàng tựa vào trên người Hoa Nhược Hư.
“Chậm đã”. Một tiếng quát khẽ vang lên sau lưng hai người.
“Chẳng biết Cát chưởng môn có gì muốn chỉ giáo?” Hoa Nhược Hư xoay người, lạnh giọng hỏi, chàng nhìn thấy trong ánh mắt Cát Vân Tường có vài tia địch ý. Từ trước đã biết được sự tình Hoa Phi Mộng cùng với Cát Vân Tường, sau lại phát hiện Hoa Phi Mộng dường như không thể quên được người này, thì trong lòng Nhược Hư dâng lên một cỗ cảm giác chán ghét đối với hắn.
“Các hạ nói xong rồi cứ như vậy mà rời đi, phải chăng là không xem chúng ta vào mắt?” Cát Vân Tường cười nhạt nói.
“Hoa đại ca, huynh buông ta ra truớc có được không?” Tuyết Du Du đột nhiên nói.
Hoa Nhược Hư nhìn nàng gật đầu rồi từ từ buông lỏng tay khỏi người nàng.
Tuyết Du Du chậm rãi đi về phía trước hai bước, đôi mắt thanh tú chậm rãi đảo qua mọi người ở đương trường rồi dừng lại trên người Diệp Vũ Ảnh.
“Diệp tỷ tỷ, người dạo này có được mạnh khỏe không?” Tuyết Du Du nhẹ nhàng cất lời.

Diệp Vũ Ảnh có phần hơi sững sờ, khẽ gật gật đầu rồi đi tới bên cạnh Du Du.
“Diệp tỷ tỷ, người xem ta bây giờ có giống như là bị người khác khống chế hay không? Công lực của ta có phải cũng hoàn toàn bình thường không?” Tuyết Du Du có chút cao giọng nói.
Tại đương trường, chúng nhân dường như cũng đã hơi hiểu ra một chút gì đó, bất quá cũng không phải là hiểu thấu triệt được, bởi vì số người chân chính biết được sự tình của Tuyết Du Du cùng Hoa Nhược Hư khi đó cũng không có nhiều.
“Du Du muội muội, có lẽ ta năng lực có hạn, nhưng ta thực sự không tìm thấy dấu hiệu gì trên người muội cho thấy muội bị khống chế.” Diệp Vũ Ảnh nhẹ nhàng thở dài nói.
“Ta cũng không có bị Hoa đại ca bắt cóc, huynh ấy cho tới bây giờ cũng chưa hề có hành động vũ nhục gì thân thể ta cả. Trước kia chỉ vì Du Du cố chấp nên đã cùng huynh ấy đấu đá vì vậy mới làm cho huynh ấy chịu oan uổng, hôm nay truớc mặt mọi người tại nơi đây ta xin nói rõ, huynh ấy hoàn toàn trong sạch.” Những âm thanh êm ái mềm mỏng của Tuyết Du Du thật rõ ràng truyền vào thính nhĩ mọi người.
“Diệp tỷ tỷ, ta muốn mời tỷ làm chứng nhân ngày hôm nay, nếu ngày sau còn có người dùng những điều tiếng của Du Du để làm chuyện bất lợi đối với Hoa đại ca thì xin Diệp tỷ tỷ đứng ra lên tiếng giúp”.
“Du Du, không cần thanh minh với những người này làm gì, chúng ta đi thôi”, Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói.
Tuyết Du Du bỗng nhiên nở nụ cười tươi như hoa hàm tiếu thật là vô cùng diễm lệ.
“Hoa đại ca, Du Du không muốn đi trên đường đâu”. Tuyết Du Du yêu kiều nói, thanh âm thốt ra vừa ngọt ngào vừa thanh thoát.
Hoa Nhược Hư mỉm cười, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Trước ánh mắt đầy phức tạp và vô cùng kinh ngạc của mọi người tại đương trường, Hoa Nhược Hư ôm lấy thân hình mềm mại của Tuyết Du Du chậm rãi biến mất trước mắt chúng nhân.
Diệp Vũ Ảnh trong lòng như có tâm sự dõi theo bóng lưng hai người, nét mặt hiện rõ vẻ không cam tâm nhưng cũng cảm giác lực bất tòng tâm. Phong Tòng Vân tim như ứa máu, nắm tay xiết lại ghì chặt lấy chuôi kiếm.
****
“Hoa đại ca, muội thật sự không chịu nổi, kỳ thật có một số việc muội đã sớm biết trước, chỉ là ...”. Tuyết Du Du nói tới đây rốt cuộc cũng không nói tiếp được nữa, vùi đầu vào lòng hắn nghẹn ngào, tựa hồ muốn khóc mà không khóc nổi.

Hoa Nhược Hư nắm chặt đôi bàn tay, nỗi xúc động trào dâng lên trong lòng. Hắn vốn là một cô nhi không cha không mẹ, hắn chưa từng được biết hình dáng thực sự của phụ mẫu mình ra sao. Trong mắt hắn sư phụ cũng giống như phụ thân của mình. Mặc dù thực tế thì cuộc sống của hắn phụ thuộc nhiều vào Hoa Ngọc Loan với Hoa Ngọc Phượng nhưng hắn biết rằng Hoa Thiên Vân cũng vô cùng yêu thương hắn.
Hoa Thiên Vân mặc dù một thân võ công trác tuyệt nhưng kể từ khi thê tử qua đời ông rất ít khi hành tẩu giang hồ mà toàn tâm toàn ý chăm sóc nuôi dạy hai nhi nữ của mình. Có thể khẳng định rằng Hoa Thiên Vân đích thực là một người yêu thương con cái, nhưng mà trên đời này không phải người cha nào cũng giống Hoa Thiên Vân, trong mắt Tuyết Danh Phong kia, Tuyết Du Du dường như căn bản không phải là nhi tử của y mà ngược lại - giống như một cừu nhân, y đối với nàng không có chút tình cảm nào mà chỉ muốn căm hận hạ sát thủ mà thôi.
“Hoa đại ca, nếu có một ngày nào đó, huynh phát hiện ra Du Du có chuyện gì không phải với huynh, huynh có còn quan tâm tới ta không ?”. Tuyết Du Du đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
“Ta đã đáp ứng với muội thì cả đời này sẽ quan tâm chăm sóc muội”. Hoa Nhược Hư ánh mắt quan hoài sâu sắc nhìn nàng dịu dàng nói.
“Vẫn là Hoa đại ca tốt với Du Du nhất”. Tuyết Du Du bật cười khúc khích.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị người ta phá bung ra, Hoa Nhược Hư vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hoa Phi Hoa đứng ở nơi đó, bộ dáng vô cùng tức giận.
“Hoa Nhược Hư, ngươi quả là tên hỗn đản”. Hoa Phi Hoa hướng về phía Hoa Nhược Hư mở miệng quát lớn.
“Hoa huynh, tại hạ từ khi nào lại đắc tội với huynh vậy?”. Hoa Nhược Hư trong lòng dở khóc dở cười, bình tâm nói. Đối với Hoa Phi Hoa, hắn cũng không lấy làm phản cảm cho dù gã thường xuyên gây phiền toái cho hắn.
“Ta hỏi ngươi, tỷ tỷ của ta đâu? Có phải lại bị ngươi từ bỏ hay không ?” Hoa Phi Hoa lên tiếng chất vấn.
“Ta cũng không biết...”. Hoa Nhược Hư còn chưa kịp nói xong đã bị Hoa Phi Hoa cắt ngang.
“Hoa Nhược Hư, nói cho người biết ta thừa nhận hiện tại ta đánh không lại ngươi, bất quá đời này ta nhất định sẽ không để cho ngươi được yên “. Hoa Phi Hoa oán hận nói. “Ngươi hoa tâm đã thành tính, Hoa Phi Hoa ta vốn cũng thường xuyên ăn chơi lêu lổng khắp nơi nhưng kẻ có mới nới cũ như ngươi đúng là lần đầu tiên ta gặp phải, ngươi khi phụ Thanh Nguyệt ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, tỷ tỷ của ta muốn theo ngươi ta cũng chẳng còn cách nào, vì ta nghĩ tỷ tỷ thích ngươi, việc đó cũng chưa nói đến, vậy mà không tới vài ngày, ngươi lại làm cho tỷ tỷ của ta bỏ đi”.
“Hoa huynh, huynh không nên kích động như vậy có được không ?” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi. “Mộng nhi chỉ là tạm thời rời khỏi ta một thời gian mà thôi, còn Thanh Nguyệt tỷ cũng vì có chuyện riêng của nàng nên không thể phân thân ra được, ta biết huynh cũng chỉ vì quan tâm tới hai nàng, cho nên huynh muốn mắng chửi ta thế nào cũng được, ta cũng sẽ không nói lại một lời, bất quá ta muốn nói cho huynh hiểu, đúng là Hoa Nhược Hư ta mặc dù không hẳn là người tốt, nhưng ta cũng không phải là phường tham hoa háo săc, hơn nữa càng không phải loại người có mới nới cũ”.
“Đúng đó, Phi Hoa ca ca, Hoa đại ca đích thực là người tốt”. Tuyết Du Du đột nhiên thốt lên. Thanh âm ngọt ngào đó làm cho Hoa Phi Hoa có chút sững sờ, bộ dạng tức giận thoáng chốc tan biến không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
“Hoa huynh, nếu không ngại chi bằng hãy ngồi xuống uống chén rượu cùng ta tâm sự, ta nghĩ chuyện bên trong có chút hiểu lầm hơi sâu rồi.”. Hoa Nhược Hư trong tâm trí đột nhiên có chút sáng tỏ, tựa hồ nhớ đến điều gì, ý niệm trong đầu nhất thời xoay chuyển nói.
“Phi Hoa ca ca, Du Du trước giờ chưa có dịp bồi tiếp huynh uống rượu”. Tuyết Du Du yêu kiều cất tiếng.
Không biết là do thành ý của Hoa Nhược Hư hay là do lời mời đầy mị lực của Tuyết Du Du mà Hoa Phi Hoa đã thực sự ngồi xuống, địch ý đối với Hoa Nhược Hư tựa hồ cũng giảm đi rất nhiều.

“Hoa huynh, lần này thất phái tứ gia đều tề tựu ở Kim Lăng, xem ra sắp tới nơi này sẽ diễn ra một trường náo nhiệt rồi”. Sau khi đối ẩm vài chén rượu, Hoa Nhược Hư khẽ cười nói.
“Đích thị là náo nhiệt, Kim Lăng quả là địa phương tốt,trước kia ta thích nhất nơi này”. Hoa Phi Hoa tâm tư tựa hồ trở lại vài năm trước. Dựa vào danh hiệu phong lưu công tử của hắn, ở tại một nơi hoa khói như Kim Lăng mà chưa từng trải qua thì mới đúng là chuyện lạ.
“Đúng rồi, Hoa gia lần này có đệ tử bị giết hay không?” Hoa Nhược Hư tùy ý hỏi.
“Có, là chết dưới Tân Phân kiếm pháp của Thanh Thành phái”. Hoa Phi Hoa thở dài một hơi nói.
“Nhưng các người có nghĩ rằng có thực sự là do người của Thanh Thành phái ra tay hay không?” Hoa Nhược Hư nghi vấn hỏi.
“Kỳ thực ta cũng không rõ ràng lắm, chuyện này nghe nói phải đợi chưởng môn các phái cùng đến đây sau đó mới có thể quyết định, ta cũng chỉ là một võ lâm hậu bối có rất nhiều sự tình cũng không biết được”. Hoa Phi Hoa nghĩ ngợi nói.
“Nếu giữa thất phái tứ gia vì chuyện này mà đối địch lẫn nhau, ngươi thử nói xem kẻ được lợi lớn nhất sẽ là ai?”. Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Đương nhiên chính là Ma cung rồi, bọn chúng khi ấy có thể ung dung làm ngư ông đắc lợi”. Hoa Phi Hoa không chút do dự đáp lời.
“Ma cung?” Hoa Nhược Hư không khỏi lại nghĩ tới Tô Đại Nhi.
“Hoa đại ca, không biết có phải lúc này huynh đang nghĩ tới Tô Đại Nhi hay không?”. Tuyết Du Du đột nhiên nhẹ nhàng nói, tựa hồ nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng Hoa Nhược Hư. Hoa Nhược Hư sắc mặt bất giác ửng đỏ, có chút xấu hổ, bất quá hắn cũng không biết phải làm sao.
“Ta sẽ không quấy rầy hai người các ngươi nữa, Hoa Nhược Hư, ta tạm thời tin ngươi không có lỗi gì với tỷ tỷ của ta và Giang Thanh Nguyệt, bất quá, từ nay về sau nếu ta phát hiện ra ngươi lúc này đang nói dối, ta sẽ còn tìm đến ngươi nữa”. Hoa Phi Hoa trên mặt lộ ra vài phần cô độc - “Mặt khác, nếu tỷ tỷ của ta tìm đến ngươi, hãy nhớ khuyên tỷ ấy đi gặp chúng ta.”
***
“Hoa đại ca, huynh xấu lắm, huynh vì sao cướp mất người trong lòng của người ta, lại còn đoạt luôn cả tỷ tỷ của hắn nữa chứ”. Tuyết Du Du đột nhiên hì hì cười nói.
Hoa Nhược Hư có chút si ngốc ngắm nhìn nàng, im lặng không nói gì, trong mắt lóe lên những tia quang mang nóng bỏng.
Quyển 5: Tình loạn


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện