“Nhị sư tỷ, có thể nói cho ta biết chuyện này rốt cục là thế nào không?” Trở lại phòng của Hoa Ngọc Phượng, Hoa Nhược Hư cuối cùng nhịn không được bật hỏi.
Hoa Ngọc Phượng chỉ lẳng lặng đứng trước cửa sổ hồi lâu vẫn không nói gì.
“Ngươi có muốn trở thành Võ lâm đệ nhất nhân hay không?’’ Hoa Ngọc Phượng đột nhiên hỏi.
Hoa Nhược Hư nhất thời trầm mặc. Nếu là trước kia hắn sẽ chẳng chút do dự trả lời là không muốn. Bất quá bây giờ, hắn lại phát hiện chính mình đã không thể nào còn quả quyết như vậy được nữa. Mặc dù hắn vẫn như cũ đối với địa vị trên võ lâm không có hứng thú nhưng hắn lại nhận ra rằng hắn cần phải có một địa vị, một địa vị thật cao để ít nhất cũng có thể ngồi ngang hàng với Thần cung, Ma cung. Nếu không, chỉ với thực lực của hắn căn bản là không thể mang ba nữ sứ giả của Thần cung trở lại bên mình cũng như rất khó cùng Tô Đại Nhi ở một chỗ.
“Ta hiểu tính cách của ngươi. Ngươi là con người chỉ thích đạm bạc, nhưng có câu này ngươi nên biết: nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Từ cái ngày đầu tiên ngươi bước chân vào chốn giang hồ thì đã có vô cùng vô tận phiền toái đeo đuổi theo ngươi. Có lẽ hiện tại võ công ngươi rất cao, nhưng mà mãnh hổ nan địch quần hổ, một người không thể chống lại cả võ lâm” Hoa Ngọc Phượng thanh âm ôn nhu kèm theo vài phần bất đắc dĩ “Có lẽ ngươi không tham gia vào phân tranh võ lâm, nhưng chỉ mình Tô Đại Nhi là đã có thể cuốn ngươi vào vòng xoáy giang hồ, ngươi có thể đứng ngoài mãi được không? Trừ phi ngươi có thể mặc kệ Tô Đại Nhi. Bất quá trái tim ngươi có thể buông bỏ nàng hay không?”
“Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ!” Hoa Nhược Hư thầm thở dài một hơi. Kì thật, những điều Ngọc Phượng nói hắn đều hiểu, đối với vấn đề này hắn cũng không phải là chưa từng nghĩ đến. Hơn một năm lăn lộn giang hồ cũng làm cho hắn hiều được rằng năng lực cá nhân dù sao cũng chỉ có hạn. Ba tháng trước, hắn đã phải trơ mắt nhìn Tô Đại Nhi thiếu chút bị hại trong tay Thần cung, từ nay về sau hắn thật sự không muốn gặp phải loại sự tình như vậy nữa.
“Nhị sư tỷ, ta chỉ hy vọng có đủ khả năng bảo vệ cho mọi người, Tiểu Tuyết, người, đại sư tỷ, còn có Đại Nhi các nàng. Ta thật không muốn mọi người xảy ra chuyện gì” Hoa Nhược Hư nhẹ thở dài. Kỳ thực, hắn cũng có chút mờ mịt, sức lực một người thật quá nhỏ bé.
“Ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ đi” Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng thở dài. “Nếu ngươi muốn đứng trên đỉnh cao của võ lâm thì sức một người hiển nhiên không đủ. Bất quá, ta sẽ cố hết sức giúp ngươi. Hãy suy nghĩ cho tốt rồi tới tìm ta”.
“Nhị sư tỷ, người còn chưa nói cho ta biết sự tình hôm nay là sao”. Hoa Nhược Hư tưởng nàng đã quên liền nhắc.
“Chờ ngươi suy nghĩ cho tốt rồi tới tìm ta, khi đó ta sẽ cân nhắc xem có nên nói với ngươi hay không” Hoa Ngọc Phượng nhàn nhạt đáp lời. Hoa Nhược Hư bắt đắc dĩ đành lui ra ngoài, Hàm Tuyết tự nhiên là chạy theo hắn.
***
“Tiểu Tuyết, mong muốn lớn nhất của muội là gì?” Hoa Nhược Hư không trở lại phòng Hoa Ngọc Loan mà dẫn Hàm Tuyết ra tản bộ tại hậu hoa viên. Hậu hoa viên, trong sắc hoa rực rỡ, Hàm Tuyết như chú chim nhỏ tựa vào người Hoa Nhược Hư, vẻ mặt thật hạnh phúc.
“Tiểu Tuyết muốn ở cùng thiếu gia” Hàm Tuyết yêu kiều nói.
“Tiểu Tuyết, muội còn ước muốn điều gì khác không?” Hoa Nhược Hư có chút cười khổ hỏi tiếp.
“Thiếu gia, mặc kệ là chuyện gì, muội cũng chỉ muốn ở cùng một chỗ với người thôi” Hàm Tuyết bỉu môi, có chút mất hứng nói.
Hoa Nhược Hư trong lòng thầm lay động, thần trí vụt trở nên sáng suốt. Đúng vậy, Tiểu Tuyết nói rất đúng, bất kể là việc gì, chỉ cần có mục tiêu, một mục tiêu mà ta muốn đạt tới, thì cho dù phải đơn độc hành động khi chưa sẵn sàng, khi không hứng thú nhưng chỉ cần nghĩ đến cái đích sau cùng kia ta vẫn sẽ có thể vui vẻ nỗ lực làm những chuyện không thích thú đó.
Đây chẳng lẽ là chỉ cầu mục đích mà không từ thủ đoạn ư? Hoa Nhược Hư khẽ thở dài, hắn biết hắn không có khả năng đạt tới cái cảnh giới không từ thủ đoạn này.
“Hoa đại công tử, hôm nay ngươi là đi thưởng hoa hay là thưởng mỹ nhân đây?” Một tiếng cười hì hì truyền tới. Chẳng cần quay đầu lại hắn cũng biết là Hoa Phi Hoa đã đến.
“Thưởng cái đầu nhà ngươi!” Hàm Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Hoa Phi Hoa. Lần trước bị hắn giễu cợt, tiểu ni tử này đến bây giờ vẫn chưa hết ấm ức.
“A, Tiểu Tuyết, ngươi rốt cuộc cũng lên làm tiểu thiếp rồi hả?” Hoa Phi Hoa cười khì khì nói.
“Ngươi,….. ngươi,...ngươi đi chết đi!” Hàm Tuyết giận xanh mặt. Nếu không phải Hoa Nhược Hư giữ lại chỉ sợ nàng đã xông vào liều mạng với Hoa Phi Hoa rồi.
“Hoa huynh, hôm nay sao lại chỉ đi một mình?” Hoa Nhược Hư biết về khoản đấu võ mồm, Hàm Tuyết khẳng định không phải là đối thủ của Hoa Phi Hoa, vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
“Ai bảo ta cái số con rệp, không giống Hoa đại công tử ngươi luôn có mỹ nữ làm bạn a” Hoa Phi Hoa làm ra bộ dạng oán thán, rồi ngay lập tức lại bắt đầu chuyển sang trêu chọc Hàm Tuyết “Ta nói Tiểu Tuyết nè, đừng theo công tử ngươi nữa, đến với ta đi, ta cam đoan ngươi sẽ là vợ cả”.
“Hoa huynh, đừng trêu Hàm Tuyết nữa” Hoa Nhược Hư có chút cảm giác khóc cười không xong, Hoa Phi Hoa này tựa hồ đặc biệt thích trêu chọc Hàm Tuyết.
“Ta cũng không có nói giỡn nữa. Ta nói này tỷ phu đại nhân tương lai, lúc trước nghe nói ngươi gặp nạn hại tỷ tỷ ta đau khổ để tang cho ngươi, bây giờ ngươi sống sót trở về, cũng nên làm cho rõ ràng đi, tốt xấu gì cũng phải cho tỷ tỷ của ta một cái danh phận chứ” Hoa Phi Hoa nhàn nhạt giọng nói nhất thời làm Hoa Nhược Hư nghẹn họng, nhưng trong lòng lại trào lên từng trận rung động.
“Cái gì mà danh phận chứ, cũng chỉ là làm thiếp giống ta mà thôi, hừ!” Hàm Tuyết trừng mắt liếc Hoa Phi Hoa.
“Ha ha ha ha…...” Hoa Phi Hoa nhịn không được bật cười nghiêng ngả. Hoa Nhược Hư miễn cưỡng cố nhịn làm mặt mày đỏ bừng cả lên. Hàm Tuyết thực sự là nghĩ gì nói nấy, trong lòng cũng không hề có cân nhắc gì cả.
“Không được cười! Không được cười!” Hàm Tuyết vẻ mặt ngượng ngùng ửng hồng quay sang hai người la lên.
“Ta bây giờ thực hâm mộ ngươi, phúc khí quả là tốt a!” Hoa Phi Hoa vỗ vỗ vai Hoa Nhược Hư rồi xoay người phóng đi, bên tai vẫn văng vẳng tiếng cười của hắn.
“Tiểu Tuyết, chúng ta về thôi” Hoa Nhược Hư lắc lắc đầu, khoé miệng lộ ra chút tiếu ý. Có Hàm tuyết theo bên cạnh thực đúng là thoải mái không ít a.
***
“Suy nghĩ tốt rồi chứ?” Hoa Ngọc Phượng thấy Hoa Nhược Hư trở lại nhanh như vậy quả thực có chút ngạc nhiên.
“Tiểu thư, thiếu gia hùa với người khác khi dễ ta!” Hàm Tuyết chạy tới bên Hoa Ngọc Phượng kể lể.
“Hai người các ngươi thế nào rồi mà bộ dạng còn như con nít vậy chứ?” Hoa Ngọc Phượng nhìn hai người có chút cảm giác vô lực. Hàm Tuyết dáng điệu cứ như một tiểu nữ hài mà Hoa Nhược Hư xem ra cũng chẳng khác là mấy.
“Tiểu Tuyết, muội tới chỗ Đại sư tỷ đi. Ta cùng Nhị sư tỷ có chút chuyện muốn bàn” Hoa Nhược Hư muốn Hàm Tuyết rời đi. Nhưng nàng không muốn đi còn dùng bộ dạng đáng thương nhìn Ngọc Phượng. “Ngươi muốn nói gì thì nói đi, Tiểu Tuyết cũng không phải người ngoài” Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng nói, nhưng nét mặt lại đã thoáng phủ ráng mây hồng.
“Nhị sư tỷ, ta muốn biết hôm nay người đưa ta đến chỗ đó rốt cuộc là vì cái gì” Hoa Nhược Hư nghĩ trong này có điều bí mật, không muốn Hàm Tuyết biết nhiều quá. Không phải là hắn không tin nàng mà bởi vì Hàm Tuyết là một nữ tử thuần khiết, không biết quá nhiều sẽ tốt hơn.
“Nói như vậy, ngươi đã quyết định?” Hoa Ngọc Phượng nhãn thần có chút sáng ngời. Mĩ mục ngưng thần nhìn Hoa Nhược Hư.
“Có những việc đã biết là chẳng thể trốn tránh thì không bằng đối mặt sớm một chút” Hoa Nhược Hư gật gật đầu nói.
“Ngươi đã nghe nói qua về Võ Lâm Thư Viện chưa?” Hoa Ngọc Phượng sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, thấp giọng nói.
Hoa Nhược Hư gật gật đầu. Võ Lâm Thư Viện được biết đến như một thư viện bình thường, cho tới bây giờ cũng chưa từng dính dáng vào phân tranh võ lâm. Nhưng điều kì quái chính là: Thiên bảng, Địa bảng, Nhân bảng còn có Long bảng và Phượng bảng trong chốn võ lâm đều do Võ Lâm Thư Viện công bố. Hơn nữa trong chốn giang hồ ai cũng tin tưởng vào tính chính xác của những bảng đó.
Bất quá, cho tới bây giờ cũng không ái biết Võ Lâm Thư viện toạ lạc ở địa phương nào. Chỉ biết mỗi khi phát bảng thì các nơi đều đồng thời đưa ra.
“Võ Lâm Thư Viện mặc dù nói không dính líu tới phân tranh võ lâm, nhưng trên thực tế, đối với mọi động thái trên giang hồ không ai hiểu biết rõ hơn bọn họ” Hoa Ngọc Phượng nói tiếp “Trên thực tế, Võ Lâm Thư viện là một tổ chức khổng lồ, có người trong khắp võ lâm. Nhất cử nhất dộng chốn võ lâm đều không thoát khỏi tầm mắt của bọn họ”.
“Nhị sư tỷ, người muốn nói, người là thành viên của Võ Lâm Thư Viện?” Hoa Nhược Hư tựa hồ có chút hiểu ra.
“Võ Lâm Thư viện là một tổ chức giang hồ, dĩ nhiên là giống những tổ chức khác, có một người chưởng quản, đó là Thư Viện Viện chủ” Hoa Ngọc Phượng tiếp tục nói.
“Nhị sư tỷ, chẳng lẽ người chính là vị Viện chủ kia?” Hoa Nhược Hư trong mắt lộ ra vài phần kinh dị.
“Không phải là ta, bất quá đó là sư phụ của ta, hơn nữa, dưới Viện chủ là ta” Hoa Ngọc Phượng chậm rãi tiến lại gần Hoa Nhược Hư. “Võ Lâm Thư viện trên thực tế là một mạng lưới tình báo khổng lồ. Mặc dù ngươi muốn làm gì cũng chủ yếu là do ngươi tự quyết định nhưng mà ta có thể dùng lực lượng của cả Võ Lâm Thư viện giúp ngươi. Hôm nay ta mang ngươi theo chính là đến báo với sư phụ, người đã đáp ứng rồi.
“Nói như vậy, nơi chúng ta đến hôm nay chính là Võ Lâm Thư viện?” Hoa Nhược Hư có chút cảm giác khó tiếp nhận. Từ nhỏ tới giờ không nghĩ đến Hoa Ngọc Phượng còn có một thân phận khác như vậy.
“Có thể nói là phải, cũng có thể xem như không phải” Hoa Ngọc Phượng lắc lắc đầu nói. “Kỳ thật, Võ Lâm Thư viện cũng không có địa điểm cố định. Viện chủ ở nơi nào, Thư viện ở nơi đó. Các đệ tử của Thư viện cũng có những công việc riêng của bản thân, đa số bọn họ đều có gia đình của mình”.
“Thật là phức tạp” Hoa Nhược Hư thì thào nói, trong lòng có chút kì quái. Những người như vậy thế nào lại cùng một tổ chức.
“Ngươi chưa tiếp xúc qua, tự nhiên sẽ thấy phức tạp. Bất quá mấy chuyện này ngươi không cần lo lắng, muốn biết điều gì có thể đến tìm ta” Hoa Ngọc Phượng tựa hồ mong muốn người mình yêu thật nhanh chóng thành công.
“Nhị sư tỷ, chúng ta có nên rời khỏi đây? Tại Diệp gia, ta cảm thấy không tốt lắm” Hoa Nhược Hư nghĩ nghĩ nói.
“Ta còn phải ở lại nơi này một thời gian, dù thế nào thì ta trên danh nghĩa cũng là minh chủ của bọn họ, hơn nữa ở lại nơi này vẫn còn có điểm tốt” Hoa Ngọc Phượng có chút trầm ngâm nói “Bất quá ngươi nên đưa tỷ tỷ cùng tiểu Tuyết rời đi trước, ta sẽ cố gắng an bài thật tốt giúp ngươi”.
Hoa Nhược Hư gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên. Không biết quyết định này là đúng hay sai.
“Nhị sư tỷ, ta đi dạo một chút” Trong đầu hắn chợt hiện lên một hình bóng xinh đẹp. Hắn phát hiện bản thân rất muốn thấy được vẻ xúc động của nàng.
“Ta cũng muốn đi” Hàm Tuyết cứ như keo bám dính lấy hắn.
“Tiểu Tuyết, muội hãy ở lại chỗ này, ta sẽ trở về nhanh thôi” Lần này Hoa Nhược Hư không đồng ý. Hắn không muốn cùng người khác đi gặp Hoa Thiên Tinh.
“Tiểu Tuyết, ngươi ở lại đây đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi” Ngọc Phượng không biết là giúp Hoa Nhược Hư giải vây hay thật sự muốn nói chuyện với Hàm Tuyết.
Hàm Tuyết đành phải ở lại với vẻ thực không nguyện ý, nét mặt liền xị ra.
***
Hoa Nhược Hư có chút cảm giác mất mát. Trong phòng hết thảy đều như xưa nhưng điều quan trọng nhất chính là người cần gặp thì lại đã không còn ở đây nên có cảm giác không cam lòng. Hắn đã không gặp được Hoa Thiên Tinh.
“Tỷ tỷ, người ở đâu?” Hoa Nhược Hư âm thầm suy nghĩ. Hắn liếc nhìn lần cuối rồi chậm rãi xoay người lại, bất chợt một trận kinh hỉ.
Hoa Thiên Tinh vô thanh vô tức đứng ở cửa, nụ cười trong trẻo nhìn hắn.
“Tỷ tỷ, ta còn tưởng người đã đi rồi!” Hoa Nhược Hư bước tới, ôm chầm nàng vào lòng.
“Sắc lang đệ đệ, ngươi lại chiếm tiện nghi của tỷ tỷ rồi” Hoa Thiên Tinh hì hì cười.
Hoa Nhược Hư có chút xấu hổ, đang chuẩn bị buông nàng ra nhưng lại phát hiện hai tay nàng đang ôm lấy cổ hắn, có muốn thoát cũng không được.
Hoa Thiên Tinh nhẹ nhàng dựa đầu lên vai hắn, đưa lưng về phía hắn, trên mặt lộ ra vài phần thống khổ.
“Tỷ tỷ, người vừa mới ra ngoài ư?” Hoa Nhược Hư thấp giọng nói. Vốn hắn muốn thổ lộ với Hoa Thiên Tinh thật nhiều nhưng giờ lại quên sạch cả.
“”Ta ở trong sân, ai bảo ngươi chỉ chăm chăm chạy vào đây” Hoa Thiên Tinh cúi đầu thấp giọng nói. Hoa Nhược Hư nghĩ lại, quả thật vừa rồi hắn chỉ lo chạy tới chỗ này cũng không có chú ý trong sân có người.
“Tỷ tỷ, người làm sao vậy?” Hoa Nhược Hư dột nhiên thấy có chút không đúng. Thân thể Thiên Tinh dường như hơi run rẩy.
“Không có việc gì đâu, tỷ tỷ vẫn khoẻ lắm” Hoa Thiên Tinh thanh âm có chút yếu ớt.
Hoa Nhược Hư xoay nàng lại. Rốt cuộc phát hiện vẻ mặt nàng có chút đau đớn. Trên trán còn điểm những giọt mồ hôi trong suốt, đôi mày nhíu lại.
“Tỷ tỷ,.. người, người rốt cuộc làm sao vậy? Mau nói cho ta biết đi!” Hoa Nhược Hư vội vàng hỏi, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt. Cho tới bây giờ chưa từng thấy Hoa Thiên Tinh có bộ dạng như thế này.
“Đệ đệ, ta, ta không sao. Ngươi hãy ôm ta tới giường được không? Ta, ta có chút không ổn” Thanh âm Hoa Thiên Tinh thật yếu ớt, còn có vẻ hơi run rẩy.
---------- o0o ----------
Hoa Ngọc Phượng chỉ lẳng lặng đứng trước cửa sổ hồi lâu vẫn không nói gì.
“Ngươi có muốn trở thành Võ lâm đệ nhất nhân hay không?’’ Hoa Ngọc Phượng đột nhiên hỏi.
Hoa Nhược Hư nhất thời trầm mặc. Nếu là trước kia hắn sẽ chẳng chút do dự trả lời là không muốn. Bất quá bây giờ, hắn lại phát hiện chính mình đã không thể nào còn quả quyết như vậy được nữa. Mặc dù hắn vẫn như cũ đối với địa vị trên võ lâm không có hứng thú nhưng hắn lại nhận ra rằng hắn cần phải có một địa vị, một địa vị thật cao để ít nhất cũng có thể ngồi ngang hàng với Thần cung, Ma cung. Nếu không, chỉ với thực lực của hắn căn bản là không thể mang ba nữ sứ giả của Thần cung trở lại bên mình cũng như rất khó cùng Tô Đại Nhi ở một chỗ.
“Ta hiểu tính cách của ngươi. Ngươi là con người chỉ thích đạm bạc, nhưng có câu này ngươi nên biết: nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Từ cái ngày đầu tiên ngươi bước chân vào chốn giang hồ thì đã có vô cùng vô tận phiền toái đeo đuổi theo ngươi. Có lẽ hiện tại võ công ngươi rất cao, nhưng mà mãnh hổ nan địch quần hổ, một người không thể chống lại cả võ lâm” Hoa Ngọc Phượng thanh âm ôn nhu kèm theo vài phần bất đắc dĩ “Có lẽ ngươi không tham gia vào phân tranh võ lâm, nhưng chỉ mình Tô Đại Nhi là đã có thể cuốn ngươi vào vòng xoáy giang hồ, ngươi có thể đứng ngoài mãi được không? Trừ phi ngươi có thể mặc kệ Tô Đại Nhi. Bất quá trái tim ngươi có thể buông bỏ nàng hay không?”
“Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ!” Hoa Nhược Hư thầm thở dài một hơi. Kì thật, những điều Ngọc Phượng nói hắn đều hiểu, đối với vấn đề này hắn cũng không phải là chưa từng nghĩ đến. Hơn một năm lăn lộn giang hồ cũng làm cho hắn hiều được rằng năng lực cá nhân dù sao cũng chỉ có hạn. Ba tháng trước, hắn đã phải trơ mắt nhìn Tô Đại Nhi thiếu chút bị hại trong tay Thần cung, từ nay về sau hắn thật sự không muốn gặp phải loại sự tình như vậy nữa.
“Nhị sư tỷ, ta chỉ hy vọng có đủ khả năng bảo vệ cho mọi người, Tiểu Tuyết, người, đại sư tỷ, còn có Đại Nhi các nàng. Ta thật không muốn mọi người xảy ra chuyện gì” Hoa Nhược Hư nhẹ thở dài. Kỳ thực, hắn cũng có chút mờ mịt, sức lực một người thật quá nhỏ bé.
“Ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ đi” Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng thở dài. “Nếu ngươi muốn đứng trên đỉnh cao của võ lâm thì sức một người hiển nhiên không đủ. Bất quá, ta sẽ cố hết sức giúp ngươi. Hãy suy nghĩ cho tốt rồi tới tìm ta”.
“Nhị sư tỷ, người còn chưa nói cho ta biết sự tình hôm nay là sao”. Hoa Nhược Hư tưởng nàng đã quên liền nhắc.
“Chờ ngươi suy nghĩ cho tốt rồi tới tìm ta, khi đó ta sẽ cân nhắc xem có nên nói với ngươi hay không” Hoa Ngọc Phượng nhàn nhạt đáp lời. Hoa Nhược Hư bắt đắc dĩ đành lui ra ngoài, Hàm Tuyết tự nhiên là chạy theo hắn.
***
“Tiểu Tuyết, mong muốn lớn nhất của muội là gì?” Hoa Nhược Hư không trở lại phòng Hoa Ngọc Loan mà dẫn Hàm Tuyết ra tản bộ tại hậu hoa viên. Hậu hoa viên, trong sắc hoa rực rỡ, Hàm Tuyết như chú chim nhỏ tựa vào người Hoa Nhược Hư, vẻ mặt thật hạnh phúc.
“Tiểu Tuyết muốn ở cùng thiếu gia” Hàm Tuyết yêu kiều nói.
“Tiểu Tuyết, muội còn ước muốn điều gì khác không?” Hoa Nhược Hư có chút cười khổ hỏi tiếp.
“Thiếu gia, mặc kệ là chuyện gì, muội cũng chỉ muốn ở cùng một chỗ với người thôi” Hàm Tuyết bỉu môi, có chút mất hứng nói.
Hoa Nhược Hư trong lòng thầm lay động, thần trí vụt trở nên sáng suốt. Đúng vậy, Tiểu Tuyết nói rất đúng, bất kể là việc gì, chỉ cần có mục tiêu, một mục tiêu mà ta muốn đạt tới, thì cho dù phải đơn độc hành động khi chưa sẵn sàng, khi không hứng thú nhưng chỉ cần nghĩ đến cái đích sau cùng kia ta vẫn sẽ có thể vui vẻ nỗ lực làm những chuyện không thích thú đó.
Đây chẳng lẽ là chỉ cầu mục đích mà không từ thủ đoạn ư? Hoa Nhược Hư khẽ thở dài, hắn biết hắn không có khả năng đạt tới cái cảnh giới không từ thủ đoạn này.
“Hoa đại công tử, hôm nay ngươi là đi thưởng hoa hay là thưởng mỹ nhân đây?” Một tiếng cười hì hì truyền tới. Chẳng cần quay đầu lại hắn cũng biết là Hoa Phi Hoa đã đến.
“Thưởng cái đầu nhà ngươi!” Hàm Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Hoa Phi Hoa. Lần trước bị hắn giễu cợt, tiểu ni tử này đến bây giờ vẫn chưa hết ấm ức.
“A, Tiểu Tuyết, ngươi rốt cuộc cũng lên làm tiểu thiếp rồi hả?” Hoa Phi Hoa cười khì khì nói.
“Ngươi,….. ngươi,...ngươi đi chết đi!” Hàm Tuyết giận xanh mặt. Nếu không phải Hoa Nhược Hư giữ lại chỉ sợ nàng đã xông vào liều mạng với Hoa Phi Hoa rồi.
“Hoa huynh, hôm nay sao lại chỉ đi một mình?” Hoa Nhược Hư biết về khoản đấu võ mồm, Hàm Tuyết khẳng định không phải là đối thủ của Hoa Phi Hoa, vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
“Ai bảo ta cái số con rệp, không giống Hoa đại công tử ngươi luôn có mỹ nữ làm bạn a” Hoa Phi Hoa làm ra bộ dạng oán thán, rồi ngay lập tức lại bắt đầu chuyển sang trêu chọc Hàm Tuyết “Ta nói Tiểu Tuyết nè, đừng theo công tử ngươi nữa, đến với ta đi, ta cam đoan ngươi sẽ là vợ cả”.
“Hoa huynh, đừng trêu Hàm Tuyết nữa” Hoa Nhược Hư có chút cảm giác khóc cười không xong, Hoa Phi Hoa này tựa hồ đặc biệt thích trêu chọc Hàm Tuyết.
“Ta cũng không có nói giỡn nữa. Ta nói này tỷ phu đại nhân tương lai, lúc trước nghe nói ngươi gặp nạn hại tỷ tỷ ta đau khổ để tang cho ngươi, bây giờ ngươi sống sót trở về, cũng nên làm cho rõ ràng đi, tốt xấu gì cũng phải cho tỷ tỷ của ta một cái danh phận chứ” Hoa Phi Hoa nhàn nhạt giọng nói nhất thời làm Hoa Nhược Hư nghẹn họng, nhưng trong lòng lại trào lên từng trận rung động.
“Cái gì mà danh phận chứ, cũng chỉ là làm thiếp giống ta mà thôi, hừ!” Hàm Tuyết trừng mắt liếc Hoa Phi Hoa.
“Ha ha ha ha…...” Hoa Phi Hoa nhịn không được bật cười nghiêng ngả. Hoa Nhược Hư miễn cưỡng cố nhịn làm mặt mày đỏ bừng cả lên. Hàm Tuyết thực sự là nghĩ gì nói nấy, trong lòng cũng không hề có cân nhắc gì cả.
“Không được cười! Không được cười!” Hàm Tuyết vẻ mặt ngượng ngùng ửng hồng quay sang hai người la lên.
“Ta bây giờ thực hâm mộ ngươi, phúc khí quả là tốt a!” Hoa Phi Hoa vỗ vỗ vai Hoa Nhược Hư rồi xoay người phóng đi, bên tai vẫn văng vẳng tiếng cười của hắn.
“Tiểu Tuyết, chúng ta về thôi” Hoa Nhược Hư lắc lắc đầu, khoé miệng lộ ra chút tiếu ý. Có Hàm tuyết theo bên cạnh thực đúng là thoải mái không ít a.
***
“Suy nghĩ tốt rồi chứ?” Hoa Ngọc Phượng thấy Hoa Nhược Hư trở lại nhanh như vậy quả thực có chút ngạc nhiên.
“Tiểu thư, thiếu gia hùa với người khác khi dễ ta!” Hàm Tuyết chạy tới bên Hoa Ngọc Phượng kể lể.
“Hai người các ngươi thế nào rồi mà bộ dạng còn như con nít vậy chứ?” Hoa Ngọc Phượng nhìn hai người có chút cảm giác vô lực. Hàm Tuyết dáng điệu cứ như một tiểu nữ hài mà Hoa Nhược Hư xem ra cũng chẳng khác là mấy.
“Tiểu Tuyết, muội tới chỗ Đại sư tỷ đi. Ta cùng Nhị sư tỷ có chút chuyện muốn bàn” Hoa Nhược Hư muốn Hàm Tuyết rời đi. Nhưng nàng không muốn đi còn dùng bộ dạng đáng thương nhìn Ngọc Phượng. “Ngươi muốn nói gì thì nói đi, Tiểu Tuyết cũng không phải người ngoài” Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng nói, nhưng nét mặt lại đã thoáng phủ ráng mây hồng.
“Nhị sư tỷ, ta muốn biết hôm nay người đưa ta đến chỗ đó rốt cuộc là vì cái gì” Hoa Nhược Hư nghĩ trong này có điều bí mật, không muốn Hàm Tuyết biết nhiều quá. Không phải là hắn không tin nàng mà bởi vì Hàm Tuyết là một nữ tử thuần khiết, không biết quá nhiều sẽ tốt hơn.
“Nói như vậy, ngươi đã quyết định?” Hoa Ngọc Phượng nhãn thần có chút sáng ngời. Mĩ mục ngưng thần nhìn Hoa Nhược Hư.
“Có những việc đã biết là chẳng thể trốn tránh thì không bằng đối mặt sớm một chút” Hoa Nhược Hư gật gật đầu nói.
“Ngươi đã nghe nói qua về Võ Lâm Thư Viện chưa?” Hoa Ngọc Phượng sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, thấp giọng nói.
Hoa Nhược Hư gật gật đầu. Võ Lâm Thư Viện được biết đến như một thư viện bình thường, cho tới bây giờ cũng chưa từng dính dáng vào phân tranh võ lâm. Nhưng điều kì quái chính là: Thiên bảng, Địa bảng, Nhân bảng còn có Long bảng và Phượng bảng trong chốn võ lâm đều do Võ Lâm Thư Viện công bố. Hơn nữa trong chốn giang hồ ai cũng tin tưởng vào tính chính xác của những bảng đó.
Bất quá, cho tới bây giờ cũng không ái biết Võ Lâm Thư viện toạ lạc ở địa phương nào. Chỉ biết mỗi khi phát bảng thì các nơi đều đồng thời đưa ra.
“Võ Lâm Thư Viện mặc dù nói không dính líu tới phân tranh võ lâm, nhưng trên thực tế, đối với mọi động thái trên giang hồ không ai hiểu biết rõ hơn bọn họ” Hoa Ngọc Phượng nói tiếp “Trên thực tế, Võ Lâm Thư viện là một tổ chức khổng lồ, có người trong khắp võ lâm. Nhất cử nhất dộng chốn võ lâm đều không thoát khỏi tầm mắt của bọn họ”.
“Nhị sư tỷ, người muốn nói, người là thành viên của Võ Lâm Thư Viện?” Hoa Nhược Hư tựa hồ có chút hiểu ra.
“Võ Lâm Thư viện là một tổ chức giang hồ, dĩ nhiên là giống những tổ chức khác, có một người chưởng quản, đó là Thư Viện Viện chủ” Hoa Ngọc Phượng tiếp tục nói.
“Nhị sư tỷ, chẳng lẽ người chính là vị Viện chủ kia?” Hoa Nhược Hư trong mắt lộ ra vài phần kinh dị.
“Không phải là ta, bất quá đó là sư phụ của ta, hơn nữa, dưới Viện chủ là ta” Hoa Ngọc Phượng chậm rãi tiến lại gần Hoa Nhược Hư. “Võ Lâm Thư viện trên thực tế là một mạng lưới tình báo khổng lồ. Mặc dù ngươi muốn làm gì cũng chủ yếu là do ngươi tự quyết định nhưng mà ta có thể dùng lực lượng của cả Võ Lâm Thư viện giúp ngươi. Hôm nay ta mang ngươi theo chính là đến báo với sư phụ, người đã đáp ứng rồi.
“Nói như vậy, nơi chúng ta đến hôm nay chính là Võ Lâm Thư viện?” Hoa Nhược Hư có chút cảm giác khó tiếp nhận. Từ nhỏ tới giờ không nghĩ đến Hoa Ngọc Phượng còn có một thân phận khác như vậy.
“Có thể nói là phải, cũng có thể xem như không phải” Hoa Ngọc Phượng lắc lắc đầu nói. “Kỳ thật, Võ Lâm Thư viện cũng không có địa điểm cố định. Viện chủ ở nơi nào, Thư viện ở nơi đó. Các đệ tử của Thư viện cũng có những công việc riêng của bản thân, đa số bọn họ đều có gia đình của mình”.
“Thật là phức tạp” Hoa Nhược Hư thì thào nói, trong lòng có chút kì quái. Những người như vậy thế nào lại cùng một tổ chức.
“Ngươi chưa tiếp xúc qua, tự nhiên sẽ thấy phức tạp. Bất quá mấy chuyện này ngươi không cần lo lắng, muốn biết điều gì có thể đến tìm ta” Hoa Ngọc Phượng tựa hồ mong muốn người mình yêu thật nhanh chóng thành công.
“Nhị sư tỷ, chúng ta có nên rời khỏi đây? Tại Diệp gia, ta cảm thấy không tốt lắm” Hoa Nhược Hư nghĩ nghĩ nói.
“Ta còn phải ở lại nơi này một thời gian, dù thế nào thì ta trên danh nghĩa cũng là minh chủ của bọn họ, hơn nữa ở lại nơi này vẫn còn có điểm tốt” Hoa Ngọc Phượng có chút trầm ngâm nói “Bất quá ngươi nên đưa tỷ tỷ cùng tiểu Tuyết rời đi trước, ta sẽ cố gắng an bài thật tốt giúp ngươi”.
Hoa Nhược Hư gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên. Không biết quyết định này là đúng hay sai.
“Nhị sư tỷ, ta đi dạo một chút” Trong đầu hắn chợt hiện lên một hình bóng xinh đẹp. Hắn phát hiện bản thân rất muốn thấy được vẻ xúc động của nàng.
“Ta cũng muốn đi” Hàm Tuyết cứ như keo bám dính lấy hắn.
“Tiểu Tuyết, muội hãy ở lại chỗ này, ta sẽ trở về nhanh thôi” Lần này Hoa Nhược Hư không đồng ý. Hắn không muốn cùng người khác đi gặp Hoa Thiên Tinh.
“Tiểu Tuyết, ngươi ở lại đây đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi” Ngọc Phượng không biết là giúp Hoa Nhược Hư giải vây hay thật sự muốn nói chuyện với Hàm Tuyết.
Hàm Tuyết đành phải ở lại với vẻ thực không nguyện ý, nét mặt liền xị ra.
***
Hoa Nhược Hư có chút cảm giác mất mát. Trong phòng hết thảy đều như xưa nhưng điều quan trọng nhất chính là người cần gặp thì lại đã không còn ở đây nên có cảm giác không cam lòng. Hắn đã không gặp được Hoa Thiên Tinh.
“Tỷ tỷ, người ở đâu?” Hoa Nhược Hư âm thầm suy nghĩ. Hắn liếc nhìn lần cuối rồi chậm rãi xoay người lại, bất chợt một trận kinh hỉ.
Hoa Thiên Tinh vô thanh vô tức đứng ở cửa, nụ cười trong trẻo nhìn hắn.
“Tỷ tỷ, ta còn tưởng người đã đi rồi!” Hoa Nhược Hư bước tới, ôm chầm nàng vào lòng.
“Sắc lang đệ đệ, ngươi lại chiếm tiện nghi của tỷ tỷ rồi” Hoa Thiên Tinh hì hì cười.
Hoa Nhược Hư có chút xấu hổ, đang chuẩn bị buông nàng ra nhưng lại phát hiện hai tay nàng đang ôm lấy cổ hắn, có muốn thoát cũng không được.
Hoa Thiên Tinh nhẹ nhàng dựa đầu lên vai hắn, đưa lưng về phía hắn, trên mặt lộ ra vài phần thống khổ.
“Tỷ tỷ, người vừa mới ra ngoài ư?” Hoa Nhược Hư thấp giọng nói. Vốn hắn muốn thổ lộ với Hoa Thiên Tinh thật nhiều nhưng giờ lại quên sạch cả.
“”Ta ở trong sân, ai bảo ngươi chỉ chăm chăm chạy vào đây” Hoa Thiên Tinh cúi đầu thấp giọng nói. Hoa Nhược Hư nghĩ lại, quả thật vừa rồi hắn chỉ lo chạy tới chỗ này cũng không có chú ý trong sân có người.
“Tỷ tỷ, người làm sao vậy?” Hoa Nhược Hư dột nhiên thấy có chút không đúng. Thân thể Thiên Tinh dường như hơi run rẩy.
“Không có việc gì đâu, tỷ tỷ vẫn khoẻ lắm” Hoa Thiên Tinh thanh âm có chút yếu ớt.
Hoa Nhược Hư xoay nàng lại. Rốt cuộc phát hiện vẻ mặt nàng có chút đau đớn. Trên trán còn điểm những giọt mồ hôi trong suốt, đôi mày nhíu lại.
“Tỷ tỷ,.. người, người rốt cuộc làm sao vậy? Mau nói cho ta biết đi!” Hoa Nhược Hư vội vàng hỏi, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt. Cho tới bây giờ chưa từng thấy Hoa Thiên Tinh có bộ dạng như thế này.
“Đệ đệ, ta, ta không sao. Ngươi hãy ôm ta tới giường được không? Ta, ta có chút không ổn” Thanh âm Hoa Thiên Tinh thật yếu ớt, còn có vẻ hơi run rẩy.
---------- o0o ----------
Danh sách chương