"Cát Chưởng môn đến, không biết có gì chỉ giáo?" Hoa Nhược Hư đối với Cát Vân Tường cũng không mấy hảo cảm, tự nhiên cũng không có khách khí gì.
Cát Vân Tường nhìn thấy Hoa Phi Mộng bên cạnh Hoa Nhược Hư, trong mắt tựa hồ lộ ra vẻ ghen tị.
"Diệp Đại tiên sinh mời Hoa công tử đến làm khách, không biết Hoa công tử có thể đến hay không?" Cát Vân Tường khẽ cười cười chắp tay nói.
"Thì ra Cát Chưởng môn hiện tại lại chạy việc cho Diệp Đại tiên sinh, thất kính thất kính!" Hoa Nhược Hư trào phúng nói.
"Diệp đại tiên sinh có việc không đi được, lại lo Hoa công tử cho rằng hắn không tôn trọng ngươi, cho nên mới nhờ Cát mỗ đến thay mặt mời" Cát Vân Tường trong lòng thầm giận, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, chỉ thản nhiên nói.
"Chỉ sợ Cát Chưởng môn phải thất vọng, tại hạ hôm nay không rảnh, xin chuyển cáo lại cho Diệp Đại tiên sinh, nếu hắn tới cửa bái phỏng thì tại hạ nhất định sẽ hoan nghênh" Hoa Nhược Hư khẽ cười cười, "Nếu Cát Chưởng môn không còn chuyện gì khác, vậy thứ không thể tiễn xa".
Hoa Nhược Hư nói xong lời này liền xoay người đi vào trong, Cát Vân Tường sắc mặt âm tình bất định, trong mắt dần dần lộ ra vẻ phẫn nộ.
"Sư huynh, muội nghĩ cũng không rõ, chúng ta vì sao phải thay Diệp Bất Nhị làm việc này? Huynh đường đường là Chưởng môn Côn Lôn, hiện lại bị người cười nhạo là chân chạy việc, huynh cảm thấy đáng giá sao?" Khi trở lại Diệp gia, Tôn Vân Nhạn rốt cuộc nhịn không được trách hỏi Cát Vân Tường.
"Suy nghĩ đàn bà, muội thì biết cái gì?" Cát Vân Tường trách mắng.
"Muội tuy không biết cái gì, nhưng muội biết, làm người phải có cốt khí!" Tôn Vân Nhạn phẫn nộ nói, "Côn Lôn phái ta không cầu người, hai vợ chồng ta tung hoành giang hồ, cũng ít khi bại, chúng ta cũng không cần phải thấp giọng ăn nói khép nép với người khác!"
"Cái gì mà thấp giọng nói khép nép? Ta khi nào mà thấp giọng nói khép nép?" Cát Vân Tường bộ dáng rất tức giận.
"Không có? Huynh hãy xem huynh hiện tại đi, đã thành cái gì rồi? Diệp Bất Nhị bảo huynh làm cái gì huynh làm cái đó, so với con chó giữ nhà của hắn thì có khác gì nhau?" Tôn Vân Nhạn vốn đã tích tụ bất mãn từ lâu, hôm nay tuôn hết ra lời nói cũng trở nên cực kỳ bén nhọn.
"Bốp!" một tiếng vang lên, trên khuôn mặt trắng nõn của Tôn Vân Nhạn xuất hiện rõ ràng năm dấu ngón tay, Cát Vân Tường thẹn quá hóa giận, hung hăng tát nàng một cái.
"Ngươi, ngươi đánh ta?" Tôn Vân Nhạn không thể tin được nhìn Cát Vân Tường, trượng phu luôn luôn cùng nàng lời ngon tiếng ngọt nay lại động thủ đánh nàng, nàng làm sao có thể tưởng tượng ra được.
"Đánh cô thì sao? Cô nghĩ cô là ai chứ? Nếu không phải sư phụ ở trên, cô nghĩ ta hứng thú cưới cô sao?" Cát Vân Tường lạnh lùng nói, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường, nhìn thấy nữ nhân này, hắn lại nhớ tới Hoa Phi Mộng kiều diễm như hoa kia, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái. So với Hoa Phi Mộng, hắn cảm thấy Tôn Vân Nhạn thật làm cho hắn khó mà chịu nổi, nghĩ đến Hoa Phi Mộng với bộ dáng như chim nhỏ nép vào bên người Hoa Nhược Hư kia, trong lòng hắn liền xuất hiện từng trận co rút, nữ nhân kia vốn thuộc về hắn, nay lại ôm ấp người khác làm nũng.
"Hoa Nhược Hư Hoa Nhược Hư, một ngày nào đó, ngươi sẽ mất đi tất cả" Cát Vân Tường trong lòng ác độc nguyền rủa Hoa Nhược Hư, lại không nghĩ rằng có một ngày, lời nguyền rủa này lại rơi trúng đầu hắn.
Tôn Vân Nhạn lao ra khỏi cửa Diệp gia, lòng của nàng lạnh lẻo, nếu nói cái tát của Cát Vân Tường làm cho nàng khó có thể tin được, thì những câu nói của Cát Vân Tường lại làm cho lòng của nàng hoàn toàn lạnh giá. Thì ra từ đầu đến cuối, hắn chỉ bởi vì vị trí Chưởng môn này, mới kết hôn với nàng.
Chưởng môn Côn Lôn phái lúc ấy là phụ thân của Tôn Vân Nhạn, lúc ấy Cát Vân Tường cũng không có hy vọng gì về vị trí Chưởng môn này, phụ thân của Tôn Vân Nhạn thật ra xem trọng Phương Hiệp khi đó còn chưa trưởng thành, muốn đợi khi Phương Hiệp lớn lên thì sẽ đem vị trí Chưởng môn truyền cho hắn. Nhưng bởi vì Tôn Vân Nhạn chung tình với Cát Vân Tường, sau lại gả cho Cát Vân Tường làm vợ, mà Phương Hiệp cũng có vẻ không hề hứng thú với vị trí Chưởng môn này, một lòng nghiên cứu võ học, vì thế vị trí Chưởng môn cuối cùng cũng lọt vào tay Cát Vân Tường.
"Sư tỷ!" Một thanh âm trong trẻo truyền đến tai Tôn Vân Nhạn, nàng cũng dừng bước lại.
"Tiểu sư đệ" Tôn Vân Nhạn miễn cưỡng mỉm cười, so với khóc còn muốn khó coi hơn.
"Sư tỷ, người sao vậy?" Phương Hiệp liếc mắt liền nhìn ra Tôn Vân Nhạn có gì đó không đúng, lại phát hiện Tôn Vân Nhạn lấy tay che mặt, "Sư tỷ, mặt của tỷ sao vậy? Tỷ mở tay ra cho đệ xem một chút!"
"Tiểu sư đệ, ta, ta không việc gì, thực mà!" Tôn Vân Nhạn vội vàng quay mặt đi, thấp giọng nói, chẳng qua làm vậy Phương Hiệp lại càng thêm hoài nghi.
Phương Hiệp đưa tay kéo bàn tay Tôn Vân Nhạn đang che ở trên mặt ra, dấu bàn tay đỏ tươi liền đập vào mắt hắn, trong khoảnh khắc hắn chỉ cảm thấy một trận nhiệt huyết dâng lên.
"Sư tỷ, tỷ nói đi, ai đã làm vậy? Tỷ nói mau đi!" Phương Hiệp cho tới bây giờ cũng chưa từng kích động như vậy.
"Tiểu sư đệ, đệ đừng hỏi được không? Ở đây có rất nhiều người, chúng ta đi nơi khác trước đi?" Tôn Vân Nhạn trong mắt đỏ lên, trong lòng đau khổ, nước mắt nhịn không được muốn trào ra.
Phương Hiệp cố gắng trấn áp sự kích động ở trong lòng, gật gật đầu. Tôn Vân Nhạn nhẹ quay bước, hướng ra ngoài thành, Phương Hiệp cũng bước theo phía sau nàng.
"Sư tỷ, nơi này không ai, tỷ có thể nói là ai làm không? Có phải là sư huynh?" Sau khi ra khỏi thành một đoạn, Tôn Vân Nhạn tựa hồ cũng không có ý dừng bước, nàng cơ hồ như không có ý thức mà đi tới trước. Phương Hiệp rốt cuộc nhịn không được, thân mình chợt lóe, ngăn ở trước mặt Tôn Vân Nhạn, Tôn Vân Nhạn lại như vô tri vô giác, tiến thẳng vào trong lòng của hắn.
Nghe được câu hỏi của Phương Hiệp, Tôn Vân Nhạn rốt cuộc không thể ức chế được sự bi thương ở trong lòng, nhào vào trong lòng hắn mà khóc lớn lên.
Phương Hiệp đột nhiên cảm thấy đại não trống rỗng, hắn có chút run rẩy nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể mềm mại của Tôn Vân Nhạn, trong lòng kích động không thể dùng từ ngữ nào để hình dung, nhiều năm qua như vậy, hắn rốt cuộc lần đầu tiên đã ôm lấy nàng, tuy đây cũng không bao hàm tình cảm gì cả, nhưng lúc này đây, hắn cũng cảm thấy như vậy là quá đủ rồi. Trời cao đối với hắn cuối cùng cũng không tệ, biết tâm ý của hắn mà cho hắn một cơ hội như vậy.
Hắn cũng không biết nên an ủi thế nào, hoặc thật ra hắn căn bản không nghĩ đến việc an ủi nàng, hắn chỉ biết nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của nàng, hắn phải quý trọng giây phút khó được này. Có lẽ từ nay về sau, hắn cũng không còn gặp được cơ hội như thế này nữa.
Tôn Vân Nhạn nhẹ nhàng tránh ra, sau khi khóc một trận thống khoái, tâm tình của nàng tựa hồ cũng đã bình phục không ít. Nàng có chút ngượng ngùng khẽ lau cặp mắt đang sưng đỏ lên, nhìn Phương Hiệp e lệ cười cười, bộ dáng như hoa lê sau cơn mưa động lòng người, làm cho Phương Hiệp xao động tâm hồn.
"Tiểu sư đệ, cảm ơn đệ, chúng ta trở về thôi" Tôn Vân Nhạn nhẹ nhàng nói, từ ánh mắt như lửa nóng của Phương Hiệp, nàng tựa hồ thấy được gì đó, nàng có một loại cảm giác muốn trốn tránh.
"Sư tỷ, tỷ hiện tại phải về chỗ sư huynh sao?" Phương Hiệp miễn cưỡng áp chế nỗi thống khổ trong lòng, thấp giọng hỏi.
"Ta về trước thu thập một ít đồ, sau đó sẽ trở về Côn Lôn" Tôn Vân Nhạn ngẫm nghĩ rồi nói.
"Vậy, sư tỷ, có cần đệ đưa tỷ trở về không?" Ánh mắt của Phương Hiệp có chút chờ mong.
"Cần, à, không, không cần, cảm ơn sư đệ, tỷ có thể đi một mình được" Tôn Vân Nhạn vốn muốn đáp ứng, nhưng đột nhiên thấy ánh mắt của hắn, vội vàng đổi lời.
Phương Hiệp trong lòng dâng lên một trận mất mác, hai người yên lặng quay trở về, dọc theo đường đi hết sức yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân lào xào.
Hoa Nhược Hư lẳng lặng ngồi, sắc mặt có chút âm trầm. Hoa Phi Mộng rúc vào lòng hắn, muốn nói cái gì đó nhưng cũng không nói ra, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Hoa Nhược Hư có gương mặt như vậy, trong lòng tựa hồ có một ít cảm giác sợ hãi.
"Nhược Hư" Ngoài cửa truyền đến một thanh âm ôn nhu, Hoa Nhược Hư quay đầu đứng lên.
"Lâm tỷ" Người đến là Tây Môn Lâm.
"Nghe nói Diệp Bất Nhị vừa rồi phái người mời đệ qua đó làm khách?" Tây Môn Lâm khi nói đến cái tên Diệp Bất Nhị cũng có chút không tự nhiên.
"Đúng vậy, Lâm tỷ. Chẳng qua ta vẫn chưa đáp ứng" Hoa Nhược Hư gật gật đầu nói.
"Nhược Hư, đệ phải cẩn thận người này, ngàn vạn lần đừng xem nhẹ hắn" Tây Môn Lâm trầm ngâm một chút, tựa hồ còn muốn nói cái gì, chẳng qua khi nhìn thấy Hoa Phi Mộng thì cũng không nói gì nữa.
"Lâm tỷ, tỷ cứ yên tâm, ta biết mà" Hoa Nhược Hư lại gật đầu.
"Sau khi cơm chiều, nhớ đến phòng ta" Tây Môn Lâm do dự một chút rồi nói, khi chuẩn bị xoay người đi lại bổ sung một câu, "Đến một mình".
"Nhược Hư, nàng ta có quan hệ gì với chàng? Tại sao lại muốn chàng buổi tối tới phòng của nàng?" Hoa Phi Mộng bộ dáng tựa hồ có chút ăn phải dấm chua.
"Nàng cũng không cần phải suy nghĩ, Lâm tỷ tìm ta khẳng định là có gì muốn nói với ta" Hoa Nhược Hư thản nhiên nói, Tây Môn Lâm mỗi lần tìm gặp hắn đều nói cho hắn những chuyện làm cho hắn ngạc nhiên, không biết hôm nay lại muốn nói cho hắn điều gì đây.
"Có cái gì mà không thể cho ta nghe được, thần bí quá mà….." Hoa Phi Mộng thì thầm một tiếng.
"Mộng Nhi, Cát Vân Tường có tìm nàng không?" Hoa Nhược Hư đột nhiên hỏi, hắn phát hiện Hoa Phi Mộng khi thấy Cát Vân Tường có chút mất tự nhiên, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
"Không có, hắn sao lại đi tìm thiếp?" Hoa Phi Mộng mặt biến sắc, bộ dáng cũng không thoải mái.
"Ta nghĩ, Cát Vân Tường hiện tại nhất định là đang hối hận tại sao hắn lúc đầu lại không cưới nàng" Hoa Nhược Hư thản nhiên nói.
"Nhược Hư, thiếp, thiếp trước kia có thích hắn, nhưng hiện tại thiếp thực đối với hắn không có quan hệ gì, chàng cũng đừng nghĩ lung tung được không?" Hoa Phi Mộng rốt cuộc cũng có chút hiểu được, cảm thấy Hoa Nhược Hư cũng đang ăn phải dấm chua.
"Không phải là ta nghĩ lung tung, ta có một loại cảm giác, tâm của Cát Vân Tường đối với nàng cũng không chết" Hoa Nhược Hư thanh âm hơi trầm thấp, "Cái loại ánh mắt khi hắn nhìn nàng, làm cho ta cảm thấy rất không thoải mái".
"Bất quá sau này khi hắn nhìn thiếp, thiếp sẽ đem hai tròng mắt của hắn vứt bỏ đi" Hoa Phi Mộng bộ dáng đáng thương nhìn Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư không có nói nữa, mà ôm chặt lấy eo của nàng, tay khẽ dùng sức kéo nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Thân thể mềm mại của Hoa Phi Mộng dần dần trở nên nóng rực, thân mình có chút không an phận mà nhẹ nhàng vặn vẹo, khẽ thở gấp, nhiệt tình đón lấy nụ hôn của Hoa Nhược Hư.
Cửa phòng đóng chặt lại, bên trong ngẫu nhiên truyền ra vài âm thanh làm cho người ta đỏ mặt tim đập thình thịch.
Hoa Nhược Hư vừa ôm Hoa Phi Mộng đi đến giường, vừa hôn lên cần cổ trắng như tuyết của nàng, quần áo của Hoa Phi Mộng đã hỗn loạn, váy áo tuột quá nửa, vài mảng da thịt trắng nõn lộ ra, rất là mê người.
Hoa Phi Mộng hai mắt khép hờ, trên mặt đỏ ửng như hoa đào, dị thường diễm lệ động lòng người. Lòng của nàng rất ngượng ngùng, mà lại tựa hồ có sự chờ mong, nàng cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.
Hoa Nhược Hư trong lòng như lửa nóng, thân thể mềm mại động lòng người của Hoa Phi Mộng khi tắm rửa lại hiện rõ trong đầu hắn, hắn có chút gấp rút muốn nhìn thấy lại cảnh tượng động lòng người kia, liền ôm lấy Hoa Phi Mộng chậm rãi đi đến giường.
Chẳng qua hắn lập tức liền ngây người, bởi vì phía sau hắn lại xuất hiện một thanh âm không nên xuất hiện.
"Nhược Hư ca ca, người sao lại lâu như vậy không tìm đến Đại Nhi?" Một thanh âm ngọt ngào vang lên phía sau hắn.
Mọi nhiệt tình của Hoa Nhược Hư sau khi nghe thấy thanh âm này lập tức tiêu tán không còn một chút, hắn cực kỳ xấu hổ buông Hoa Phi Mộng xuống, nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên, sau đó xoay người lại, Tô Đại Nhi vẻ mặt u oán đang nhìn hắn, mấy ngày không gặp, nàng tựa hồ càng thêm xinh đẹp động lòng người, ánh mắt cũng đã thêm vài phần thiếu phụ phong tình.
"Đại Nhi, muội sao lại đến chỗ này?" Hoa Nhược Hư xấu hổ không thôi, thấp giọng hỏi, mà Hoa Phi Mộng rõ ràng là xấu hổ mà trốn vào trong chăn không dám đi ra.
"Nhược Hư ca ca, người hứa đến thăm mà nhiều ngày như vậy cũng không đi" Tô Đại Nhi bĩu môi, bất mãn nói.
"Đại Nhi, ta, ài….." Hoa Nhược Hư không biết giải thích thế nào cho tốt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi đến bên cạnh nàng nhẹ nhàng ôm lấy.
"Nhược Hư ca ca, muội muốn ca đưa muội về" Tô Đại Nhi con mắt xoay chuyển, nhìn Hoa Phi Mộng ở trên giường, đột nhiên nói với Hoa Nhược Hư.
"Cái này….." Hoa Nhược Hư cũng phát sầu, không đi thì hắn thật sự không đành lòng cự tuyệt Tô Đại Nhi, mà đi, thì để Hoa Phi Mộng cứ như vậy ở trong này cũng không được.
"Nhược Hư, chàng, chàng đưa nàng về đi, thiếp, thiếp chờ chàng trở về là được rồi" Hoa Phi Mộng từ trong chăn ló đầu ra, thấp giọng nói, trong lòng lại không biết đem Tô Đại Nhi mắng bao nhiêu lần, tiểu ma nữ này sao lại từ phía sau chui ra như vậy chứ.
"Đại Nhi, muội ở bên ngoài chờ ta một chút" Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ rồi nói, Tô Đại Nhi lần này thực ôn thuận gật gật đầu ra khỏi cửa phòng.
"Mộng Nhi, ta sẽ nhanh rở lại thôi" Hoa Nhược Hư cúi người ôm Hoa Phi Mộng đứng lên, vừa giúp nàng sửa sang lại quần áo, vừa thấp giọng nói.
"Không được đưa tiểu yêu tinh kia đi lâu đó!" Hoa Phi Mộng cổ nghiêm mặt, bộ dáng bực bội, thật ra cũng không hiểu vì sao vừa rồi nàng lại chủ động để cho Hoa Nhược Hư đưa Tô Đại Nhi về.
Hoa Nhược Hư gật gật đầu, trong lòng cũng không dễ dàng gì, hắn cũng không biết Tô Đại Nhi khi nào mới để cho hắn trở về.
Tô Đại Nhi lén đi vào, không bị ai phát hiện, chẳng qua khi rời khỏi Hoa phủ thì bộ dáng như sợ không ai phát hiện ra, như con chim nhỏ tựa vào bên người Hoa Nhược Hư, từ cửa chính đi ra ngoài, dọc theo đường đi còn cười khanh khách không ngừng.
Cát Vân Tường nhìn thấy Hoa Phi Mộng bên cạnh Hoa Nhược Hư, trong mắt tựa hồ lộ ra vẻ ghen tị.
"Diệp Đại tiên sinh mời Hoa công tử đến làm khách, không biết Hoa công tử có thể đến hay không?" Cát Vân Tường khẽ cười cười chắp tay nói.
"Thì ra Cát Chưởng môn hiện tại lại chạy việc cho Diệp Đại tiên sinh, thất kính thất kính!" Hoa Nhược Hư trào phúng nói.
"Diệp đại tiên sinh có việc không đi được, lại lo Hoa công tử cho rằng hắn không tôn trọng ngươi, cho nên mới nhờ Cát mỗ đến thay mặt mời" Cát Vân Tường trong lòng thầm giận, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, chỉ thản nhiên nói.
"Chỉ sợ Cát Chưởng môn phải thất vọng, tại hạ hôm nay không rảnh, xin chuyển cáo lại cho Diệp Đại tiên sinh, nếu hắn tới cửa bái phỏng thì tại hạ nhất định sẽ hoan nghênh" Hoa Nhược Hư khẽ cười cười, "Nếu Cát Chưởng môn không còn chuyện gì khác, vậy thứ không thể tiễn xa".
Hoa Nhược Hư nói xong lời này liền xoay người đi vào trong, Cát Vân Tường sắc mặt âm tình bất định, trong mắt dần dần lộ ra vẻ phẫn nộ.
"Sư huynh, muội nghĩ cũng không rõ, chúng ta vì sao phải thay Diệp Bất Nhị làm việc này? Huynh đường đường là Chưởng môn Côn Lôn, hiện lại bị người cười nhạo là chân chạy việc, huynh cảm thấy đáng giá sao?" Khi trở lại Diệp gia, Tôn Vân Nhạn rốt cuộc nhịn không được trách hỏi Cát Vân Tường.
"Suy nghĩ đàn bà, muội thì biết cái gì?" Cát Vân Tường trách mắng.
"Muội tuy không biết cái gì, nhưng muội biết, làm người phải có cốt khí!" Tôn Vân Nhạn phẫn nộ nói, "Côn Lôn phái ta không cầu người, hai vợ chồng ta tung hoành giang hồ, cũng ít khi bại, chúng ta cũng không cần phải thấp giọng ăn nói khép nép với người khác!"
"Cái gì mà thấp giọng nói khép nép? Ta khi nào mà thấp giọng nói khép nép?" Cát Vân Tường bộ dáng rất tức giận.
"Không có? Huynh hãy xem huynh hiện tại đi, đã thành cái gì rồi? Diệp Bất Nhị bảo huynh làm cái gì huynh làm cái đó, so với con chó giữ nhà của hắn thì có khác gì nhau?" Tôn Vân Nhạn vốn đã tích tụ bất mãn từ lâu, hôm nay tuôn hết ra lời nói cũng trở nên cực kỳ bén nhọn.
"Bốp!" một tiếng vang lên, trên khuôn mặt trắng nõn của Tôn Vân Nhạn xuất hiện rõ ràng năm dấu ngón tay, Cát Vân Tường thẹn quá hóa giận, hung hăng tát nàng một cái.
"Ngươi, ngươi đánh ta?" Tôn Vân Nhạn không thể tin được nhìn Cát Vân Tường, trượng phu luôn luôn cùng nàng lời ngon tiếng ngọt nay lại động thủ đánh nàng, nàng làm sao có thể tưởng tượng ra được.
"Đánh cô thì sao? Cô nghĩ cô là ai chứ? Nếu không phải sư phụ ở trên, cô nghĩ ta hứng thú cưới cô sao?" Cát Vân Tường lạnh lùng nói, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường, nhìn thấy nữ nhân này, hắn lại nhớ tới Hoa Phi Mộng kiều diễm như hoa kia, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái. So với Hoa Phi Mộng, hắn cảm thấy Tôn Vân Nhạn thật làm cho hắn khó mà chịu nổi, nghĩ đến Hoa Phi Mộng với bộ dáng như chim nhỏ nép vào bên người Hoa Nhược Hư kia, trong lòng hắn liền xuất hiện từng trận co rút, nữ nhân kia vốn thuộc về hắn, nay lại ôm ấp người khác làm nũng.
"Hoa Nhược Hư Hoa Nhược Hư, một ngày nào đó, ngươi sẽ mất đi tất cả" Cát Vân Tường trong lòng ác độc nguyền rủa Hoa Nhược Hư, lại không nghĩ rằng có một ngày, lời nguyền rủa này lại rơi trúng đầu hắn.
Tôn Vân Nhạn lao ra khỏi cửa Diệp gia, lòng của nàng lạnh lẻo, nếu nói cái tát của Cát Vân Tường làm cho nàng khó có thể tin được, thì những câu nói của Cát Vân Tường lại làm cho lòng của nàng hoàn toàn lạnh giá. Thì ra từ đầu đến cuối, hắn chỉ bởi vì vị trí Chưởng môn này, mới kết hôn với nàng.
Chưởng môn Côn Lôn phái lúc ấy là phụ thân của Tôn Vân Nhạn, lúc ấy Cát Vân Tường cũng không có hy vọng gì về vị trí Chưởng môn này, phụ thân của Tôn Vân Nhạn thật ra xem trọng Phương Hiệp khi đó còn chưa trưởng thành, muốn đợi khi Phương Hiệp lớn lên thì sẽ đem vị trí Chưởng môn truyền cho hắn. Nhưng bởi vì Tôn Vân Nhạn chung tình với Cát Vân Tường, sau lại gả cho Cát Vân Tường làm vợ, mà Phương Hiệp cũng có vẻ không hề hứng thú với vị trí Chưởng môn này, một lòng nghiên cứu võ học, vì thế vị trí Chưởng môn cuối cùng cũng lọt vào tay Cát Vân Tường.
"Sư tỷ!" Một thanh âm trong trẻo truyền đến tai Tôn Vân Nhạn, nàng cũng dừng bước lại.
"Tiểu sư đệ" Tôn Vân Nhạn miễn cưỡng mỉm cười, so với khóc còn muốn khó coi hơn.
"Sư tỷ, người sao vậy?" Phương Hiệp liếc mắt liền nhìn ra Tôn Vân Nhạn có gì đó không đúng, lại phát hiện Tôn Vân Nhạn lấy tay che mặt, "Sư tỷ, mặt của tỷ sao vậy? Tỷ mở tay ra cho đệ xem một chút!"
"Tiểu sư đệ, ta, ta không việc gì, thực mà!" Tôn Vân Nhạn vội vàng quay mặt đi, thấp giọng nói, chẳng qua làm vậy Phương Hiệp lại càng thêm hoài nghi.
Phương Hiệp đưa tay kéo bàn tay Tôn Vân Nhạn đang che ở trên mặt ra, dấu bàn tay đỏ tươi liền đập vào mắt hắn, trong khoảnh khắc hắn chỉ cảm thấy một trận nhiệt huyết dâng lên.
"Sư tỷ, tỷ nói đi, ai đã làm vậy? Tỷ nói mau đi!" Phương Hiệp cho tới bây giờ cũng chưa từng kích động như vậy.
"Tiểu sư đệ, đệ đừng hỏi được không? Ở đây có rất nhiều người, chúng ta đi nơi khác trước đi?" Tôn Vân Nhạn trong mắt đỏ lên, trong lòng đau khổ, nước mắt nhịn không được muốn trào ra.
Phương Hiệp cố gắng trấn áp sự kích động ở trong lòng, gật gật đầu. Tôn Vân Nhạn nhẹ quay bước, hướng ra ngoài thành, Phương Hiệp cũng bước theo phía sau nàng.
"Sư tỷ, nơi này không ai, tỷ có thể nói là ai làm không? Có phải là sư huynh?" Sau khi ra khỏi thành một đoạn, Tôn Vân Nhạn tựa hồ cũng không có ý dừng bước, nàng cơ hồ như không có ý thức mà đi tới trước. Phương Hiệp rốt cuộc nhịn không được, thân mình chợt lóe, ngăn ở trước mặt Tôn Vân Nhạn, Tôn Vân Nhạn lại như vô tri vô giác, tiến thẳng vào trong lòng của hắn.
Nghe được câu hỏi của Phương Hiệp, Tôn Vân Nhạn rốt cuộc không thể ức chế được sự bi thương ở trong lòng, nhào vào trong lòng hắn mà khóc lớn lên.
Phương Hiệp đột nhiên cảm thấy đại não trống rỗng, hắn có chút run rẩy nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể mềm mại của Tôn Vân Nhạn, trong lòng kích động không thể dùng từ ngữ nào để hình dung, nhiều năm qua như vậy, hắn rốt cuộc lần đầu tiên đã ôm lấy nàng, tuy đây cũng không bao hàm tình cảm gì cả, nhưng lúc này đây, hắn cũng cảm thấy như vậy là quá đủ rồi. Trời cao đối với hắn cuối cùng cũng không tệ, biết tâm ý của hắn mà cho hắn một cơ hội như vậy.
Hắn cũng không biết nên an ủi thế nào, hoặc thật ra hắn căn bản không nghĩ đến việc an ủi nàng, hắn chỉ biết nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của nàng, hắn phải quý trọng giây phút khó được này. Có lẽ từ nay về sau, hắn cũng không còn gặp được cơ hội như thế này nữa.
Tôn Vân Nhạn nhẹ nhàng tránh ra, sau khi khóc một trận thống khoái, tâm tình của nàng tựa hồ cũng đã bình phục không ít. Nàng có chút ngượng ngùng khẽ lau cặp mắt đang sưng đỏ lên, nhìn Phương Hiệp e lệ cười cười, bộ dáng như hoa lê sau cơn mưa động lòng người, làm cho Phương Hiệp xao động tâm hồn.
"Tiểu sư đệ, cảm ơn đệ, chúng ta trở về thôi" Tôn Vân Nhạn nhẹ nhàng nói, từ ánh mắt như lửa nóng của Phương Hiệp, nàng tựa hồ thấy được gì đó, nàng có một loại cảm giác muốn trốn tránh.
"Sư tỷ, tỷ hiện tại phải về chỗ sư huynh sao?" Phương Hiệp miễn cưỡng áp chế nỗi thống khổ trong lòng, thấp giọng hỏi.
"Ta về trước thu thập một ít đồ, sau đó sẽ trở về Côn Lôn" Tôn Vân Nhạn ngẫm nghĩ rồi nói.
"Vậy, sư tỷ, có cần đệ đưa tỷ trở về không?" Ánh mắt của Phương Hiệp có chút chờ mong.
"Cần, à, không, không cần, cảm ơn sư đệ, tỷ có thể đi một mình được" Tôn Vân Nhạn vốn muốn đáp ứng, nhưng đột nhiên thấy ánh mắt của hắn, vội vàng đổi lời.
Phương Hiệp trong lòng dâng lên một trận mất mác, hai người yên lặng quay trở về, dọc theo đường đi hết sức yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân lào xào.
Hoa Nhược Hư lẳng lặng ngồi, sắc mặt có chút âm trầm. Hoa Phi Mộng rúc vào lòng hắn, muốn nói cái gì đó nhưng cũng không nói ra, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Hoa Nhược Hư có gương mặt như vậy, trong lòng tựa hồ có một ít cảm giác sợ hãi.
"Nhược Hư" Ngoài cửa truyền đến một thanh âm ôn nhu, Hoa Nhược Hư quay đầu đứng lên.
"Lâm tỷ" Người đến là Tây Môn Lâm.
"Nghe nói Diệp Bất Nhị vừa rồi phái người mời đệ qua đó làm khách?" Tây Môn Lâm khi nói đến cái tên Diệp Bất Nhị cũng có chút không tự nhiên.
"Đúng vậy, Lâm tỷ. Chẳng qua ta vẫn chưa đáp ứng" Hoa Nhược Hư gật gật đầu nói.
"Nhược Hư, đệ phải cẩn thận người này, ngàn vạn lần đừng xem nhẹ hắn" Tây Môn Lâm trầm ngâm một chút, tựa hồ còn muốn nói cái gì, chẳng qua khi nhìn thấy Hoa Phi Mộng thì cũng không nói gì nữa.
"Lâm tỷ, tỷ cứ yên tâm, ta biết mà" Hoa Nhược Hư lại gật đầu.
"Sau khi cơm chiều, nhớ đến phòng ta" Tây Môn Lâm do dự một chút rồi nói, khi chuẩn bị xoay người đi lại bổ sung một câu, "Đến một mình".
"Nhược Hư, nàng ta có quan hệ gì với chàng? Tại sao lại muốn chàng buổi tối tới phòng của nàng?" Hoa Phi Mộng bộ dáng tựa hồ có chút ăn phải dấm chua.
"Nàng cũng không cần phải suy nghĩ, Lâm tỷ tìm ta khẳng định là có gì muốn nói với ta" Hoa Nhược Hư thản nhiên nói, Tây Môn Lâm mỗi lần tìm gặp hắn đều nói cho hắn những chuyện làm cho hắn ngạc nhiên, không biết hôm nay lại muốn nói cho hắn điều gì đây.
"Có cái gì mà không thể cho ta nghe được, thần bí quá mà….." Hoa Phi Mộng thì thầm một tiếng.
"Mộng Nhi, Cát Vân Tường có tìm nàng không?" Hoa Nhược Hư đột nhiên hỏi, hắn phát hiện Hoa Phi Mộng khi thấy Cát Vân Tường có chút mất tự nhiên, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
"Không có, hắn sao lại đi tìm thiếp?" Hoa Phi Mộng mặt biến sắc, bộ dáng cũng không thoải mái.
"Ta nghĩ, Cát Vân Tường hiện tại nhất định là đang hối hận tại sao hắn lúc đầu lại không cưới nàng" Hoa Nhược Hư thản nhiên nói.
"Nhược Hư, thiếp, thiếp trước kia có thích hắn, nhưng hiện tại thiếp thực đối với hắn không có quan hệ gì, chàng cũng đừng nghĩ lung tung được không?" Hoa Phi Mộng rốt cuộc cũng có chút hiểu được, cảm thấy Hoa Nhược Hư cũng đang ăn phải dấm chua.
"Không phải là ta nghĩ lung tung, ta có một loại cảm giác, tâm của Cát Vân Tường đối với nàng cũng không chết" Hoa Nhược Hư thanh âm hơi trầm thấp, "Cái loại ánh mắt khi hắn nhìn nàng, làm cho ta cảm thấy rất không thoải mái".
"Bất quá sau này khi hắn nhìn thiếp, thiếp sẽ đem hai tròng mắt của hắn vứt bỏ đi" Hoa Phi Mộng bộ dáng đáng thương nhìn Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư không có nói nữa, mà ôm chặt lấy eo của nàng, tay khẽ dùng sức kéo nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Thân thể mềm mại của Hoa Phi Mộng dần dần trở nên nóng rực, thân mình có chút không an phận mà nhẹ nhàng vặn vẹo, khẽ thở gấp, nhiệt tình đón lấy nụ hôn của Hoa Nhược Hư.
Cửa phòng đóng chặt lại, bên trong ngẫu nhiên truyền ra vài âm thanh làm cho người ta đỏ mặt tim đập thình thịch.
Hoa Nhược Hư vừa ôm Hoa Phi Mộng đi đến giường, vừa hôn lên cần cổ trắng như tuyết của nàng, quần áo của Hoa Phi Mộng đã hỗn loạn, váy áo tuột quá nửa, vài mảng da thịt trắng nõn lộ ra, rất là mê người.
Hoa Phi Mộng hai mắt khép hờ, trên mặt đỏ ửng như hoa đào, dị thường diễm lệ động lòng người. Lòng của nàng rất ngượng ngùng, mà lại tựa hồ có sự chờ mong, nàng cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.
Hoa Nhược Hư trong lòng như lửa nóng, thân thể mềm mại động lòng người của Hoa Phi Mộng khi tắm rửa lại hiện rõ trong đầu hắn, hắn có chút gấp rút muốn nhìn thấy lại cảnh tượng động lòng người kia, liền ôm lấy Hoa Phi Mộng chậm rãi đi đến giường.
Chẳng qua hắn lập tức liền ngây người, bởi vì phía sau hắn lại xuất hiện một thanh âm không nên xuất hiện.
"Nhược Hư ca ca, người sao lại lâu như vậy không tìm đến Đại Nhi?" Một thanh âm ngọt ngào vang lên phía sau hắn.
Mọi nhiệt tình của Hoa Nhược Hư sau khi nghe thấy thanh âm này lập tức tiêu tán không còn một chút, hắn cực kỳ xấu hổ buông Hoa Phi Mộng xuống, nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên, sau đó xoay người lại, Tô Đại Nhi vẻ mặt u oán đang nhìn hắn, mấy ngày không gặp, nàng tựa hồ càng thêm xinh đẹp động lòng người, ánh mắt cũng đã thêm vài phần thiếu phụ phong tình.
"Đại Nhi, muội sao lại đến chỗ này?" Hoa Nhược Hư xấu hổ không thôi, thấp giọng hỏi, mà Hoa Phi Mộng rõ ràng là xấu hổ mà trốn vào trong chăn không dám đi ra.
"Nhược Hư ca ca, người hứa đến thăm mà nhiều ngày như vậy cũng không đi" Tô Đại Nhi bĩu môi, bất mãn nói.
"Đại Nhi, ta, ài….." Hoa Nhược Hư không biết giải thích thế nào cho tốt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi đến bên cạnh nàng nhẹ nhàng ôm lấy.
"Nhược Hư ca ca, muội muốn ca đưa muội về" Tô Đại Nhi con mắt xoay chuyển, nhìn Hoa Phi Mộng ở trên giường, đột nhiên nói với Hoa Nhược Hư.
"Cái này….." Hoa Nhược Hư cũng phát sầu, không đi thì hắn thật sự không đành lòng cự tuyệt Tô Đại Nhi, mà đi, thì để Hoa Phi Mộng cứ như vậy ở trong này cũng không được.
"Nhược Hư, chàng, chàng đưa nàng về đi, thiếp, thiếp chờ chàng trở về là được rồi" Hoa Phi Mộng từ trong chăn ló đầu ra, thấp giọng nói, trong lòng lại không biết đem Tô Đại Nhi mắng bao nhiêu lần, tiểu ma nữ này sao lại từ phía sau chui ra như vậy chứ.
"Đại Nhi, muội ở bên ngoài chờ ta một chút" Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ rồi nói, Tô Đại Nhi lần này thực ôn thuận gật gật đầu ra khỏi cửa phòng.
"Mộng Nhi, ta sẽ nhanh rở lại thôi" Hoa Nhược Hư cúi người ôm Hoa Phi Mộng đứng lên, vừa giúp nàng sửa sang lại quần áo, vừa thấp giọng nói.
"Không được đưa tiểu yêu tinh kia đi lâu đó!" Hoa Phi Mộng cổ nghiêm mặt, bộ dáng bực bội, thật ra cũng không hiểu vì sao vừa rồi nàng lại chủ động để cho Hoa Nhược Hư đưa Tô Đại Nhi về.
Hoa Nhược Hư gật gật đầu, trong lòng cũng không dễ dàng gì, hắn cũng không biết Tô Đại Nhi khi nào mới để cho hắn trở về.
Tô Đại Nhi lén đi vào, không bị ai phát hiện, chẳng qua khi rời khỏi Hoa phủ thì bộ dáng như sợ không ai phát hiện ra, như con chim nhỏ tựa vào bên người Hoa Nhược Hư, từ cửa chính đi ra ngoài, dọc theo đường đi còn cười khanh khách không ngừng.
Danh sách chương