Chương 63: Phiền Toái Vượt Ngoài Sức Tưởng Tượng
Trong đầu ngàn vạn suy nghĩ, có điều Viên Thạc vẫn cầm lấy cái chén uống cạn, bất quá còn chưa kịp nuốt vào bụng thì ông đã tấm tắc khen: "Được rồi! Hiệu quả tốt lắm, Lý Hạo, ngươi đúng là đồ đệ ngoan..."
Sắc mặt Lý Hạo tối sầm.
Lão nhân gia ngài còn chưa nuốt xuống bụng nữa mà!
Có cần phải vậy không? Viên Thạc cười ha hả, khen ngợi hết lời, nước đã vào bụng rồi, còn muốn đùa thêm vài câu nữa nhưng đột nhiên ông thoáng giật mình.
Trong cơ thể, một cỗ năng lượng thần bí thoát ra.
Không có trùng kích!
Chỉ có dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy xuôi khắp cơ thể.
Cực kỳ ôn hòa!
Ông chưa bao giờ trải nghiệm một loại năng lượng thần bí nào nhẹ nhàng như vậy.
Năng lượng thần bí mà ông ta tiếp xúc, dù là loại nào đi chăng nữa thì cũng cực kỳ độc đoán, lực trùng kích cực kỳ mạnh mẽ.
Ông sững người trong giây lát.
Lý Hạo nhắc nhở: "Lão sư, Thổ nạp thuật!"
Đúng rồi, Thổ nạp thuật!
Để ngăn năng lượng thần bí trùng kích bản thân nên vừa nãy khi uống nước, Viên Thạc đã không sử dụng Thổ nạp thuật.
Ông sợ lực trùng kích quá mạnh sẽ thất thố mà nôn ra máu.
Nhưng vào lúc này, ông liền nhanh chóng vận hành Ngũ cầm thổ nạp thuật, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần sẽ bị trùng kích đến thổ huyết.
Nhưng... Viên Thạc há to miệng, hai mắt trợn tròn.
Chuyện gì thế này?
Năng lượng thần bí nhanh chóng bị ông ta hấp thu, nhưng vẫn hệt như trước, dòng nước ấm chậm rãi xuyên qua khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, cực kỳ dễ chịu.
Từ trước đến nay, hấp thu năng lượng thần bí luôn đồng nghĩa với việc phải chịu đau đớn cực hạn.
Nhưng không ngờ giờ đây ông lại trải qua cảm giác hết sức thoải mái, là sự ấm áp đến tận xương tủy.
"A!"
Viên Thạc không khỏi rên nhẹ một tiếng.
Khóe miệng Lý Hạo giật giật, lão sư rên... có chút... hơi khó nói, tựa như lão miêu khiếu xuân vậy.
Ngay sau đó, Viên Thạc đột ngột đứng lên.
Ánh mắt đầy kinh ngạc!
Đây không phải là năng lượng thần bí!
Ông nhìn chằm chằm Lý Hạo, đây chắc chắn không phải năng lượng thần bí, có loại năng lượng thần bí nào mà Viên Thạc ông chưa từng thấy qua? Thế nhưng ông thật sự chưa từng gặp được bất kỳ loại năng lượng thần bí nào tương tự như vậy, ngay cả năng lượng chữa trị khi đi vào cơ thể cũng đều mang tới thống khổ.
Chỉ là loại năng lượng thần bí chữa trị kia sau khi trải qua thống khổ thì một ít thương thế sẽ mạnh mẽ khép lại.
Nhưng thứ này thì hoàn toàn khác!
Viên Thạc không nói nên lời chỉ có thể lặng lẽ trải nghiệm.
Ông mạnh hơn Lý Hạo rất nhiều, kiến thức cũng nhiều hơn.
Ông cảm nhận nó, phân tích nó.
"Lành thương... uẩn dưỡng… bồi bổ thân thể... bồi bổ tinh thần!"
Sự kinh hãi trong mắt Viên Thạc có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ông thậm chí còn cảm thấy trong trái tim có vết sẹo kia, giờ phút này đang từ từ lành lại.
Nhưng... quá ít.
Ông ta quá mạnh!
Chén nước này lại quá ít, vết thương trên tim chí ít phải dài chừng năm phân, lúc này mới khép lại chưa tới nửa phân.
Gấp 10 lần số nước ấm này cũng không đủ!
Hơn nữa càng đến hậu kỳ càng khó khép lại.
Nhưng... thứ nước này thật sự quá trân quý.
Đây là gì?
Thực lực Viên Thạc cường đại, Ngũ cầm thổ nạp thuật cũng hữu hiệu nên chẳng mấy chốc đã hấp thu toàn bộ số tinh quang năng ấy, không để lọt ra ngoài chút nào, ông ta hút còn không đủ lấy đâu mà lọt được ra ngoài.
Hơn nữa, năng lượng tinh quang vốn có khả năng hấp thu tốt hơn năng lượng thần bí.
Hết rồi!
Lúc bấy giờ, Viên Thạc có chút bất mãn mưu cầu, có chút khát vọng, sau một khắc bỗng ý thức được gì đó lại khẽ thở dài một hơi.
Tiếc nuối không nói nên lời, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một nụ cười, "Vẫn được, có điều ngươi giữ lại mà dùng đi! Kiếm của ngươi không đơn giản! Chỉ là loại năng lượng thần bí này hẳn là rất ít… đừng lãng phí, sử dụng tiết kiệm một chút."
"Lão sư, có hiệu quả không?"
Lý Hạo đầy mặt mong chờ, không để ý đến những gì lão sư nói.
“Bình thường!”
Viên Thạc tỏ vẻ thờ ơ, "Cũng chỉ tới vậy mà thôi!"
Ông biết rõ về những vật siêu năng, chúng không chứa đựng được nhiều năng lượng thần bí cho lắm.
Ông cũng già rồi!
Cho dù có hấp thu toàn bộ thì cũng chưa chắc có hiệu quả gì.
Vẫn là nên để lại cho tên tiểu tử Lý Hạo thì hơn!
Nếu chỉ vì lợi ích của bản thân thì quả là lãng phí.
Lúc này, Viên Thạc tâm tư ngàn vạn, thậm chí chỉ trong một khoảnh khắc, ông đã thực sự có chút kích động... nếu là trước đây có lẽ ông đã đoạt nó rồi.
Nhưng hiện tại thì quên đi thôi.
Lớn tuổi nên lòng cũng mềm đi không ít, hơn nữa ông biết loại năng lượng này không nhiều, chút kích động ấy cũng nhanh chóng bị dập tắt.
Viên Thạc ơi Viên Thạc, đừng phá hỏng ấn tượng lão sư nhân ái của ngươi trong mắt học trò.
"Bình thường sao?"
Lý Hạo nghe vậy, trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng khó tả.
Không có tác dụng gì à?
Cũng phải, có lẽ do lão sư quá mạnh, còn chén nước này lại quá ít!
Nghĩ đến đây, Lý Hạo không cam lòng, vội vàng nói: "Lão sư, thử thêm vài lần nữa..."
"Dừng lại đi!"
Viên Thạc ngắt lời hắn.
Lý Hạo vẫn không cam tâm: "Lão sư, hẳn là ngài uống quá ít! Ngài mạnh như vậy nên mới không thấy hiệu quả. Chén nước này chỉ là để thử thôi, thêm một chút không chừng sẽ có tác dụng. Con chó ở nhà ta uống một chén mà lông đã sáng bóng hơn rất nhiều, đầu óc cũng thông minh linh hoạt hơn!"
Lý Hạo nóng lòng nói tiếp: "Lão sư, nếu không uống được nước thì ngài cứ trực tiếp hấp thu xem! Tối hôm qua ta cũng hấp thu, gấp khoảng 10 lần lượng nước vừa rồi, có lẽ làm vậy ngài sẽ thấy có hiệu quả..."
Viên Thạc: "..."
Ông câm nín nhìn cái miệng đang liến thoắng của người đối diện.
Một con chó, uống rất nhiều?
Tối hôm qua Lý Hạo hấp thu gấp 10 lần?
Chuyện này là sao?
Viên Thạc hơi hoang mang.
Thanh ngọc kiếm của Lý Hạo vốn là một mặt dây chuyền, chỉ to có bấy nhiêu, chứa được được bao nhiêu năng lượng thần bí chứ? Nhắm mắt lại ông cũng có thể đoán được.
Nhưng... Lý Hạo đang nói cái quái gì vậy?
Không lẽ Kiếm Lý gia thực sự khác thường?
Lúc này, Viên Thạc không thể duy trì hình tượng cao nhân của mình được nữa, ông ho khan một tiếng, giọng nói có phần trầm thấp đến ngột ngạt: "Ngươi... Tiểu Hạo, ý ngươi là, loại năng lượng này ngươi còn rất nhiều?"
"Ta không biết!"
Lý Hạo lắc đầu: "Nhưng tối hôm qua ta đã hấp thu một ít năng lượng thần bí, không thấy năng lượng thần bí chảy ra giảm đi chút nào! Ta nghĩ hẳn là còn nhiều, nói không chừng nếu lão sư hút hết sẽ có tác dụng."
"Không giảm?"
Viên Thạc sờ sờ râu, sau đó nhìn Lý Hạo: "Nước ngươi vừa ngâm, là tùy tiện ngâm?"
"Đúng vậy!"
"..."
Viên Thạc kéo đứt một sợi râu, thổi một cái, sợi râu bay đi.
Ông lại nhìn Lý Hạo, ánh mắt có chút thay đổi.
Thật?
Sao có thể như thế được?
"Ngươi... hay là... hay là ngươi cho ta hấp thu thử một chút?"
Viên Thạc không chịu nổi sự cám dỗ, trước đây còn muốn giữ lại cho Lý Hạo nhưng không ngờ tên nghiệt chủng này thậm chí còn cho chó hấp thu, phung phí như thế, vậy… vậy ta cũng hấp thu một ít nhé?
Thấy lão sư đồng ý, Lý Hạo thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy ngọc kiếm ra giao cho lão sư.
Viên Thạc cầm lấy ngọc kiếm, lông mày hơi nhíu lại.
Ông không cảm thấy bất kỳ khí tức phi thường nào!
Tự bảo vệ, hay là đang trong trạng thái ngủ say?
Hay phải cần Lý Hạo kích thích mới được?
Xem ra binh khí trong bài thổ khúc đều không tầm thường, chúng có phần khác với một số vật siêu năng mà ông từng thấy trước đây.
"Có thể hút ra không?"
Viên Thạc nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng luân chuyển Thổ nạp thuật, ngay sau đó, một dòng khí tức ôn lưu trào ra!
"A!"
Viên Thạc rên rỉ, đột nhiên cảm thấy dễ chịu đến tận xương tủy, quả thật thoải mái như thời còn trẻ thở được mẹ cho uống một ngụm sữa nóng.
Nhiều thật!
Đúng là một nguồn năng lượng thần bí đặc biệt phong phú!
Thực sự có thể hút nó ra!
Lúc bấy giờ Viên Thạc có chút thần du thiên địa, cả người ngây ngất.
Năng lượng thần bí cường đại, trào ra mãnh liệt rồi tức khắc chảy xuôi vào cơ thể ông.
Trái tim ông nhanh chóng điên cuồng hấp thu số năng lượng thần bí ấy.
Trong cơ thể, không chỉ trái tim, mà cả những vết nứt sâu trong huyết quản hay vết thương trên xương cốt cũng đều cấp tốc hút lấy.
Khắp người ông, không có nơi nào là không điên cuồng hấp thu số năng lượng thần bí này!
Cơ thể của ông dường như rất khao khát có được nó.
Bởi ông đã từng là một võ sư sắp sửa đạt đến mức Đấu Thiên, là một đại tông sư không hề tầm thường.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc trên cơ thể ông lưu lại rất nhiều ám thương.
Phiêu phiêu dục tiên!
Nhất thời Viên Thạc quên mất mình từng muốn để lại cho Lý Hạo, chỉ trách ông quá khao khát thứ năng lượng thần bí này.
Đây là tiên đan linh dược!
Hút một chút, lại thêm một chút, ta chỉ hút một chút nữa thôi...
Trong lòng nảy ra ý nghĩ như vậy.
Một lúc sau, lấy tâm thái của một đại tông sư siêu phàm, Viên Thạc đột ngột bừng tỉnh.
Có thể khôi phục bình tĩnh trong trạng thái dục tiên dục tử này thì quả nhiên tâm thái của Viên Thạc cực kỳ phi thường!
Ông cầm ngọc kiếm bằng một tay, tay kia nắm chặt thành quyền, cố gắng xoa dịu chấn động trong lòng.
Ông nhìn Lý Hạo, ánh mắt hoàn toàn thay đổi, đột nhiên lạnh lùng nói: "Phiền toái của ngươi vượt ngoài sức tưởng tượng rồi!"
"..."
Trong đầu ngàn vạn suy nghĩ, có điều Viên Thạc vẫn cầm lấy cái chén uống cạn, bất quá còn chưa kịp nuốt vào bụng thì ông đã tấm tắc khen: "Được rồi! Hiệu quả tốt lắm, Lý Hạo, ngươi đúng là đồ đệ ngoan..."
Sắc mặt Lý Hạo tối sầm.
Lão nhân gia ngài còn chưa nuốt xuống bụng nữa mà!
Có cần phải vậy không? Viên Thạc cười ha hả, khen ngợi hết lời, nước đã vào bụng rồi, còn muốn đùa thêm vài câu nữa nhưng đột nhiên ông thoáng giật mình.
Trong cơ thể, một cỗ năng lượng thần bí thoát ra.
Không có trùng kích!
Chỉ có dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy xuôi khắp cơ thể.
Cực kỳ ôn hòa!
Ông chưa bao giờ trải nghiệm một loại năng lượng thần bí nào nhẹ nhàng như vậy.
Năng lượng thần bí mà ông ta tiếp xúc, dù là loại nào đi chăng nữa thì cũng cực kỳ độc đoán, lực trùng kích cực kỳ mạnh mẽ.
Ông sững người trong giây lát.
Lý Hạo nhắc nhở: "Lão sư, Thổ nạp thuật!"
Đúng rồi, Thổ nạp thuật!
Để ngăn năng lượng thần bí trùng kích bản thân nên vừa nãy khi uống nước, Viên Thạc đã không sử dụng Thổ nạp thuật.
Ông sợ lực trùng kích quá mạnh sẽ thất thố mà nôn ra máu.
Nhưng vào lúc này, ông liền nhanh chóng vận hành Ngũ cầm thổ nạp thuật, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần sẽ bị trùng kích đến thổ huyết.
Nhưng... Viên Thạc há to miệng, hai mắt trợn tròn.
Chuyện gì thế này?
Năng lượng thần bí nhanh chóng bị ông ta hấp thu, nhưng vẫn hệt như trước, dòng nước ấm chậm rãi xuyên qua khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, cực kỳ dễ chịu.
Từ trước đến nay, hấp thu năng lượng thần bí luôn đồng nghĩa với việc phải chịu đau đớn cực hạn.
Nhưng không ngờ giờ đây ông lại trải qua cảm giác hết sức thoải mái, là sự ấm áp đến tận xương tủy.
"A!"
Viên Thạc không khỏi rên nhẹ một tiếng.
Khóe miệng Lý Hạo giật giật, lão sư rên... có chút... hơi khó nói, tựa như lão miêu khiếu xuân vậy.
Ngay sau đó, Viên Thạc đột ngột đứng lên.
Ánh mắt đầy kinh ngạc!
Đây không phải là năng lượng thần bí!
Ông nhìn chằm chằm Lý Hạo, đây chắc chắn không phải năng lượng thần bí, có loại năng lượng thần bí nào mà Viên Thạc ông chưa từng thấy qua? Thế nhưng ông thật sự chưa từng gặp được bất kỳ loại năng lượng thần bí nào tương tự như vậy, ngay cả năng lượng chữa trị khi đi vào cơ thể cũng đều mang tới thống khổ.
Chỉ là loại năng lượng thần bí chữa trị kia sau khi trải qua thống khổ thì một ít thương thế sẽ mạnh mẽ khép lại.
Nhưng thứ này thì hoàn toàn khác!
Viên Thạc không nói nên lời chỉ có thể lặng lẽ trải nghiệm.
Ông mạnh hơn Lý Hạo rất nhiều, kiến thức cũng nhiều hơn.
Ông cảm nhận nó, phân tích nó.
"Lành thương... uẩn dưỡng… bồi bổ thân thể... bồi bổ tinh thần!"
Sự kinh hãi trong mắt Viên Thạc có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ông thậm chí còn cảm thấy trong trái tim có vết sẹo kia, giờ phút này đang từ từ lành lại.
Nhưng... quá ít.
Ông ta quá mạnh!
Chén nước này lại quá ít, vết thương trên tim chí ít phải dài chừng năm phân, lúc này mới khép lại chưa tới nửa phân.
Gấp 10 lần số nước ấm này cũng không đủ!
Hơn nữa càng đến hậu kỳ càng khó khép lại.
Nhưng... thứ nước này thật sự quá trân quý.
Đây là gì?
Thực lực Viên Thạc cường đại, Ngũ cầm thổ nạp thuật cũng hữu hiệu nên chẳng mấy chốc đã hấp thu toàn bộ số tinh quang năng ấy, không để lọt ra ngoài chút nào, ông ta hút còn không đủ lấy đâu mà lọt được ra ngoài.
Hơn nữa, năng lượng tinh quang vốn có khả năng hấp thu tốt hơn năng lượng thần bí.
Hết rồi!
Lúc bấy giờ, Viên Thạc có chút bất mãn mưu cầu, có chút khát vọng, sau một khắc bỗng ý thức được gì đó lại khẽ thở dài một hơi.
Tiếc nuối không nói nên lời, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một nụ cười, "Vẫn được, có điều ngươi giữ lại mà dùng đi! Kiếm của ngươi không đơn giản! Chỉ là loại năng lượng thần bí này hẳn là rất ít… đừng lãng phí, sử dụng tiết kiệm một chút."
"Lão sư, có hiệu quả không?"
Lý Hạo đầy mặt mong chờ, không để ý đến những gì lão sư nói.
“Bình thường!”
Viên Thạc tỏ vẻ thờ ơ, "Cũng chỉ tới vậy mà thôi!"
Ông biết rõ về những vật siêu năng, chúng không chứa đựng được nhiều năng lượng thần bí cho lắm.
Ông cũng già rồi!
Cho dù có hấp thu toàn bộ thì cũng chưa chắc có hiệu quả gì.
Vẫn là nên để lại cho tên tiểu tử Lý Hạo thì hơn!
Nếu chỉ vì lợi ích của bản thân thì quả là lãng phí.
Lúc này, Viên Thạc tâm tư ngàn vạn, thậm chí chỉ trong một khoảnh khắc, ông đã thực sự có chút kích động... nếu là trước đây có lẽ ông đã đoạt nó rồi.
Nhưng hiện tại thì quên đi thôi.
Lớn tuổi nên lòng cũng mềm đi không ít, hơn nữa ông biết loại năng lượng này không nhiều, chút kích động ấy cũng nhanh chóng bị dập tắt.
Viên Thạc ơi Viên Thạc, đừng phá hỏng ấn tượng lão sư nhân ái của ngươi trong mắt học trò.
"Bình thường sao?"
Lý Hạo nghe vậy, trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng khó tả.
Không có tác dụng gì à?
Cũng phải, có lẽ do lão sư quá mạnh, còn chén nước này lại quá ít!
Nghĩ đến đây, Lý Hạo không cam lòng, vội vàng nói: "Lão sư, thử thêm vài lần nữa..."
"Dừng lại đi!"
Viên Thạc ngắt lời hắn.
Lý Hạo vẫn không cam tâm: "Lão sư, hẳn là ngài uống quá ít! Ngài mạnh như vậy nên mới không thấy hiệu quả. Chén nước này chỉ là để thử thôi, thêm một chút không chừng sẽ có tác dụng. Con chó ở nhà ta uống một chén mà lông đã sáng bóng hơn rất nhiều, đầu óc cũng thông minh linh hoạt hơn!"
Lý Hạo nóng lòng nói tiếp: "Lão sư, nếu không uống được nước thì ngài cứ trực tiếp hấp thu xem! Tối hôm qua ta cũng hấp thu, gấp khoảng 10 lần lượng nước vừa rồi, có lẽ làm vậy ngài sẽ thấy có hiệu quả..."
Viên Thạc: "..."
Ông câm nín nhìn cái miệng đang liến thoắng của người đối diện.
Một con chó, uống rất nhiều?
Tối hôm qua Lý Hạo hấp thu gấp 10 lần?
Chuyện này là sao?
Viên Thạc hơi hoang mang.
Thanh ngọc kiếm của Lý Hạo vốn là một mặt dây chuyền, chỉ to có bấy nhiêu, chứa được được bao nhiêu năng lượng thần bí chứ? Nhắm mắt lại ông cũng có thể đoán được.
Nhưng... Lý Hạo đang nói cái quái gì vậy?
Không lẽ Kiếm Lý gia thực sự khác thường?
Lúc này, Viên Thạc không thể duy trì hình tượng cao nhân của mình được nữa, ông ho khan một tiếng, giọng nói có phần trầm thấp đến ngột ngạt: "Ngươi... Tiểu Hạo, ý ngươi là, loại năng lượng này ngươi còn rất nhiều?"
"Ta không biết!"
Lý Hạo lắc đầu: "Nhưng tối hôm qua ta đã hấp thu một ít năng lượng thần bí, không thấy năng lượng thần bí chảy ra giảm đi chút nào! Ta nghĩ hẳn là còn nhiều, nói không chừng nếu lão sư hút hết sẽ có tác dụng."
"Không giảm?"
Viên Thạc sờ sờ râu, sau đó nhìn Lý Hạo: "Nước ngươi vừa ngâm, là tùy tiện ngâm?"
"Đúng vậy!"
"..."
Viên Thạc kéo đứt một sợi râu, thổi một cái, sợi râu bay đi.
Ông lại nhìn Lý Hạo, ánh mắt có chút thay đổi.
Thật?
Sao có thể như thế được?
"Ngươi... hay là... hay là ngươi cho ta hấp thu thử một chút?"
Viên Thạc không chịu nổi sự cám dỗ, trước đây còn muốn giữ lại cho Lý Hạo nhưng không ngờ tên nghiệt chủng này thậm chí còn cho chó hấp thu, phung phí như thế, vậy… vậy ta cũng hấp thu một ít nhé?
Thấy lão sư đồng ý, Lý Hạo thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy ngọc kiếm ra giao cho lão sư.
Viên Thạc cầm lấy ngọc kiếm, lông mày hơi nhíu lại.
Ông không cảm thấy bất kỳ khí tức phi thường nào!
Tự bảo vệ, hay là đang trong trạng thái ngủ say?
Hay phải cần Lý Hạo kích thích mới được?
Xem ra binh khí trong bài thổ khúc đều không tầm thường, chúng có phần khác với một số vật siêu năng mà ông từng thấy trước đây.
"Có thể hút ra không?"
Viên Thạc nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng luân chuyển Thổ nạp thuật, ngay sau đó, một dòng khí tức ôn lưu trào ra!
"A!"
Viên Thạc rên rỉ, đột nhiên cảm thấy dễ chịu đến tận xương tủy, quả thật thoải mái như thời còn trẻ thở được mẹ cho uống một ngụm sữa nóng.
Nhiều thật!
Đúng là một nguồn năng lượng thần bí đặc biệt phong phú!
Thực sự có thể hút nó ra!
Lúc bấy giờ Viên Thạc có chút thần du thiên địa, cả người ngây ngất.
Năng lượng thần bí cường đại, trào ra mãnh liệt rồi tức khắc chảy xuôi vào cơ thể ông.
Trái tim ông nhanh chóng điên cuồng hấp thu số năng lượng thần bí ấy.
Trong cơ thể, không chỉ trái tim, mà cả những vết nứt sâu trong huyết quản hay vết thương trên xương cốt cũng đều cấp tốc hút lấy.
Khắp người ông, không có nơi nào là không điên cuồng hấp thu số năng lượng thần bí này!
Cơ thể của ông dường như rất khao khát có được nó.
Bởi ông đã từng là một võ sư sắp sửa đạt đến mức Đấu Thiên, là một đại tông sư không hề tầm thường.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc trên cơ thể ông lưu lại rất nhiều ám thương.
Phiêu phiêu dục tiên!
Nhất thời Viên Thạc quên mất mình từng muốn để lại cho Lý Hạo, chỉ trách ông quá khao khát thứ năng lượng thần bí này.
Đây là tiên đan linh dược!
Hút một chút, lại thêm một chút, ta chỉ hút một chút nữa thôi...
Trong lòng nảy ra ý nghĩ như vậy.
Một lúc sau, lấy tâm thái của một đại tông sư siêu phàm, Viên Thạc đột ngột bừng tỉnh.
Có thể khôi phục bình tĩnh trong trạng thái dục tiên dục tử này thì quả nhiên tâm thái của Viên Thạc cực kỳ phi thường!
Ông cầm ngọc kiếm bằng một tay, tay kia nắm chặt thành quyền, cố gắng xoa dịu chấn động trong lòng.
Ông nhìn Lý Hạo, ánh mắt hoàn toàn thay đổi, đột nhiên lạnh lùng nói: "Phiền toái của ngươi vượt ngoài sức tưởng tượng rồi!"
"..."
Danh sách chương