Cao Minh Thành vẫn luôn cúi đầu ngồi bên cạnh Cao lão gia, Doãn Nghi liếc qua hắn, nhận thấy ánh mắt hắn lúc thì dại ra đăm chiêu, lúc thì đặc lại đáng sợ. Không để ý lời Cao lão nói, cô quay sang nhìn Khương Duật Lãng. Nhận thấy ánh mắt cô, anh càng nắm chặt tay cô hơn. Thay đổi dáng ngồi một chút, giọng nói lại lành lạnh cất lên: “Tôi nhớ tôi đã nói điều kiện rồi, thiếu gia cứ thế mà làm.”

Nghe đến đây, Cao Minh Thành đơ người, nhìn đến chỗ cô và anh. Hắn lướt nhẹ qua chỗ tay anh và cô đang nắm chặt, ánh mắt hằn học rồi lại cúi đầu xuống. Khoảng chừng vài giây sau, hắn đứng lên, rồi từ từ hạ hai chân quỳ xuống trước mặt Doãn Nghi.

Hai vai cô run lên một chút, sau đó liền nghe hắn nói: “ Doãn Nghi, anh biết là anh sai khi đã xâm phạm em, anh xin lỗi, mong em tha thứ.”

Doãn Nghi nắm chặt nắm tay, cái tình cảnh nực cười này, khi bắt đầu yêu hắn cô đã bao giờ nghĩ đến. Hắn là đàn anh lớn hơn cô, là người mà trước đây cô vẫn luôn ngưỡng mộ vì sự tài giỏi của hắn. Nhưng giờ đây hắn lại đang quỳ trước mặt cô, hèn mọn mà cầu xin cô tha thứ.

Cố bình tĩnh lại tâm tình, cô liếc nhìn Cao lão đang nắm chặt quyền trượng, vẻ mặt tức giận đến không chịu nổi.

“Cao Minh Thành, mọi chuyện trước đây của chúng ta, tôi coi nó như là một sai lầm lớn nhất của tôi. Tôi chẳng thể nào tha thứ cho một người từng xúc phạm nhân phẩm và thân thể của tôi. Nhưng hãy coi như mọi chuyện đã chấm dứt, tôi và anh không còn gì nữa.”

Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh sau câu nói đó của tôi. Hắn không có phản ứng gì, vẫn cứ giữ nguyên tư thế đó.

Có lẽ không nhịn được khi nhìn thấy cháu trai mình như vậy, Cao lão liền sốt sắng hướng Khương Duật Lãng, giọng điệu già nua mà khàn khàn: “Vậy tổng giám đốc Khương, cháu tôi đã xin lỗi rồi, chúng tôi cũng đi về thôi.”

Cao lão gia vội đứng lên, đi về phía Cao Minh Thành. Khương Duật Lãng vẫn nhìn cô, cô quay lại nhìn anh, mỉm cười.

“Vậy thì Khương Duật Lãng tôi không tiễn các vị, đi thong thả.”

“Đi ăn nhé! Em đói chưa?” Sau khi cánh cửa đã đóng lại, anh hướng tôi dịu dàng hỏi.

“Em muốn ăn một bữa thật no.”

“Được.”

Buổi tối hôm nay là ngày đặc biệt của toàn sinh viên năm cuối. Ở Trường đại học hàng đầu về thời trang đã bắt đầu có những chiếc xe sang trọng lộng lẫy ra vào khuôn viên trường.

Bữa tiệc được tổ chức trong sảnh chính của trường, bấy giờ đã chật kín người, còn ở ngoài khuôn viên trường cũng đã toàn là xe.



Vốn dĩ cô định đi một mình nhưng Khương Duật Lãng đã đến tận nhà đón, cô cũng không thể từ chối anh. Vì buổi tiệc này cô đã tự thiết kế cho mình một chiếc váy dự tiệc. Không ngờ Khương Duật Lãng lại cử đến một thợ trang điểm để trang điểm cho cô. Chị ấy gọi chị ấy là Hạ. Vốn dĩ đường nét khuôn mặt cô đã sắc nét, ngũ quan tinh tế nên chỉ cần trang điểm nhẹ.

Người trang điểm cho cô nói: “Đường nét của em đã rất đẹp, không cần họa quá nhiều, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế một chút là được, nếu ngược lại thì lại trông em già dặn chẳng khác gì phá hủy nhan sắc này.”

Suốt hơn một tiếng, cô ngồi để cho chị ấy trang điểm và làm tóc. Nghe những lời này của chị không phải là nịnh nọt. Cô cũng cảm thấy mình rất có nhan sắc.

Cỡ tầm còn ba mươi phút trước khi buổi tiệc bắt đầu, cô mới xong xuôi mọi việc. Nhìn gương mặt được đánh phấn tô son trong gương, chị Hạ liền không nhịn được mà cảm thán. Tóc cô được tạo kiểu vấn cao, một ít tóc xõa gang vai, hai lọn tóc hơi xoăn thả ôm lấy gương mặt. Mắt to tròn, mi uốn nhẹ, mắt kẻ theo phong cách đáng yêu. Đôi lông mày như vẽ, môi đỏ mọng to son bóng, má phớt hồng, làn da trắng nõn.

“Da em đẹp thật đấy,ganh tị quá đi mất!”

Cô chỉ biết cười trước biểu hiện của chị Hạ. Đang lúc hai người đang cảm thán thì cửa mở, Khương Duật Lãng bước vào. Cô quay đầu nhìn anh, hai mắt người chạm nhau. Doãn Nghi liền đỏ mặt quay đi khi phát hiện ánh mắt sáng rỡ của anh.

Khương Duật Lãng bước đến cạnh Doãn Nghi, hơi quỳ xuống, quan sát cô thật kĩ. Ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp, rồi đến cần cổ trắng ngần và bờ vai mảnh dẻ, anh nuốt cổ họng khan ho khụ khụ: “Nghi Nghi, em có thể không đi tiệc không.”

Cô đen mặt, liếc anh một cái. Đột nhiên cảm thấy bàn chân mình âm ấm, cô giật mình nhìn xuống. Anh đang đi vào cho cô một đôi giày cao gót. Đôi giày rất đep, là dáng mũi nhọn, cao cỡ bảy phân, lấp lánh ánh kim sáng rực rỡ, phía sau có một chiếc nơ được đính đá. Đôi cao gót đi vào chân cô, càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Anh nói: “Nghi Nghi, một đôi giày tốt sẽ đưa chủ nhân của nó đến nơi tốt đẹp, người con gái tốt xứng đáng được những điều tốt nhất.”

Nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, cô không khỏi cảm động. Anh ngắm nhìn cô, bóng dáng cô thu nhỏ vào mắt anh, quả thực không muốn để ai nhìn thấy cô. Anh muốn đem cô nhốt lại vào thế giới của anh, cho cô hết thảy yêu thương.

Khi hai người đến nơi, khuôn viên trường đã chật kín những chiếc xe ô tô sang trọng. Khi gần đến cổng trường, cô nhìn thấy giáo sư Giang và giáo sư Triệu đang ở đó.

Khi thấy Khương Duật Lãng bước xuống xe, hai người họ liền mừng rỡ, nhưng anh lại đi đến bên chỗ cô, mở cửa xe khiến hai người họ kinh ngạc. Nhận thấy người bước xuống xe là cô, hai người họ không khỏi kinh ngạc. Doãn Nghi khoác tay anh bước đến, đứng trước mặt hai giáo sư, cô lễ phép chào hai người họ.

Nhưng ánh mắt giáo sư Giang nhìn cô lại có chút phức tạp. Hình như ông ấy đã hiểu nhầm cô gì cô. Hai người đàn ông trung niên cùng một đôi trẻ bước vào đại sảnh. Ngay giây phút đó, mọi người trong đại sảnh liền im phăng phắc. Ai cũng trố mắt nhìn đến họ khiến cô cảm thấy rất ngại nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh.

Những lời xì xào bàn tán lọt vào tai cô. Đa phần là cảm thán Khương Duật Lãng khí chất ngời ngời, đẹp trai. Cũng có những lời khen cô và cả những lời không hay cho lắm.

“Này, cô ấy là thủ khoa ngành mình đúng không, chưa gì đã kiếm được cho mình một chiếc đùi to rồi…”



“Đây mà là đùi to sao, phải là cây đại thụ rụng ra tiền mới đúng.”

“Người đó là Khương Duật Lãng đó, đẹp trai quá đi mất.”

Bây giờ thì cô hiểu tại sao giáo sư Giang lại nhìn cô với ánh mắt kì quái. Với thân phận của anh, quả thực cô không xứng. Nhưng là anh luôn ở bên cạnh cô, tìm đến cô. Bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu không hay đó, tại sao cô phải sợ, cô xinh đẹp, có tài năng, có gì thua anh chứ.

Doãn Nghi ngước nhìn gương mặt đẹp trai đó của anh, rồi nhìn tay cô đang khoác tay anh, liền tức giận nhéo anh một cái. Cái véo nhẹ đó của cô thành công khiến anh thích thú, trên môi liền cười cười nhưng vẫn không nhìn cô.

Giáo sư Triệu dẫn anh lên tầng trên của đại sảnh-nơi dành cho khách quý. Còn cô thì phải ra sân khấu để chuẩn bị trình diễn bộ sưu tập đồ án của cô. Khi cô đang loay hoay với người mẫu thì giáo sư Giang đi tới, vẻ mặt trịnh trọng nhìn cô, rồi bảo cô nói chuyện với ông một lúc.

“Doãn Nghi, em là người có tài, tương lai nhất định rộng mở, thầy sẽ giúp em đến các nhãn hiệu nổi tiếng…” ngừng một lúc, ông ngập ngừng rồi lại nói: “Không cần phải đi con đường như thế!”

Doãn Nghi sững người nhìn giáo sư. Người thầy đáng kính của cô, lại nghĩ về cô như vậy.

“Giáo sư, thầy có chút hiểu nhầm gì rồi không?” Cô cụp mắt, không phải thầy sẽ nghĩ cô bám vào người khác leo lên.

“Doãn Nghi, thầy không có ý đó, chỉ là người đi cùng em là Khương Duật Lãng, hắn có bao giờ đi cùng phụ nữ lại còn rất xảo quyệt, những người bên cạnh hắn cũng lúc đến lúc đi…”

“Giáo sư! Thầy thực sự đang hiểu nhầm em rồi.”

Lúc này, cô nhận thấy đầu mày giáo sư dãn ra, gương mặt già nua cũng không còn lo lắng nữa.

“Thầy tin tưởng em, cho thầy xin lỗi, thầy cứ ngỡ…”

Cô cắt ngang lời giáo sư, trong lòng có chút buồn: “Giáo sư, em hiểu tấm lòng của thầy.”

Giáo sư không nói gì nữa, vỗ vỗ đầu cô rồi chúc mừng cô một tiếng. Vì cô là thủ khoa đầu ra nên bộ sưu tập của cô được trình diễn trong buổi tiệc này. Bộ sưu tập mang tên “Hoa và em”. Cả tâm huyết của cô đều đặt vào đây.

“Tiền bối, tiền bối, không xong rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện