Tư Hành Phong ngồi trong Thính Vũ Hiên, nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng, ngây người thất thần.

“Hầu gia, đã đến giờ uống thuốc rồi!” Xảo Nhi bê một bát thuốc cùng một bát canh ngọt lại gần rồi nói thêm “Hầu gia, bệnh của ngài vừa khởi sắc đôi chút, đại phu nói phải tránh gió.” Xảo Nhi đặt bát thuốc xuống rồi đóng cánh cửa sổ ngắm ra mặt hồ lại.

Không thể thưởng thức cảnh đẹp, Tư Hành Phong khẽ buông tiếng than thở “Nha đầu, ta không hề yếu ớt như ngươi nói đâu. Không phải đã hồi phục rồi sao? Tại sao hôm nay vẫn phải uống thuốc?”

“Đây là bát thuốc sau cùng, uống nốt bát này thì không phải uống nữa.” Xảo Nhi liền đưa bát thuốc tới tay ngài.

Tư Hành Phong cau chặt đôi mày, nín hơi thở, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó đưa tay nhận lấy bát canh ngọt một cách rất tự nhiên. Khi đặt bát xuống, ánh mắt ngài bất giác liếc ra bên ngoài, y phục màu xanh thấp thoáng hiện lên.

Trong tâm trí ngài không ngừng hồi tưởng lại mấy đêm trước đó, giữa đêm tỉnh lại, mở mắt nhìn ra, thứ đầu tiên ngài thấy chính là bộ y phục màu xanh quen thuộc này, và nàng thì đang nằm bên mé giường mình. Với tính khí của ngài, đáng lẽ phải lập tức gọi nàng dậy rồi đuổi ngay ra khỏi phòng. Thế nhưng có lẽ lúc đó đầu óc ngài đang u mê, không tỉnh táo, thấy ánh trăng trong sáng bên ngoài, nghe tiếng gió rít qua khe cửa sổ, liền nhắm mắt lại, để mặc nàng ngủ tiếp. Đến buổi sáng hôm sau khi tỉnh dậy lại thành ra Xảo Nhi đang ngồi cạnh bên giường.

Ngài nghi hoặc, bất giác đưa lời hỏi “Tối qua là ngươi đã ở lại chăm sóc ta sao?” Lẽ nào ngài bị bệnh hồ đồ, nửa đêm tính dậy lại nhìn nhầm người? Xảo Nhi ngoan ngoãn lại giỏi ăn nói, nhưng nói cho cùng vẫn còn nhỏ tuổi, cho rằng ngài không vui nên lập tức quỳ xuống đáp “Hầu gia, tối hôm qua Xảo Nhi buồn ngủ quá, cho nên Phẩm Dư tỷ đã ở lại đây thay nô tì chăm sóc ngài. Xin Hầu gia đừng trách tội Phẩm Dư tỷ, tỷ ấy cũng là có lòng tốt mà thôi…”

“Ta đã trách tội ngươi hay sao? Mau đứng dậy đi.” Thì ra không phải ngài phát sốt mà nhận nhầm người.

Mấy ngày tiếp sau đó, ngài không hề gặp mặt nàng. Ngài thậm chí cho rằng, nàng đã quay về, thì ra vẫn đang đứng bên ngoài cửa.

Ngài nhắm mắt lại, day nhẹ huyệt thái dương, sau đó mở mắt ra nói với Xảo Nhi “Bảo cô ta vào đây đi.”

“Dạ?” Xảo Nhi thoáng ngây thần người, bất giác hiểu Hầu gia đang muốn nói gì, liền vui vẻ đi ra khỏi Thính Vũ Hiên, nói với Hạ Phẩm Dư ”Phẩm Dư tỷ, Hầu gia bảo tỷ vào trong này.”

Giọng Xảo Nhi to đến mức khiến cho tất cả mọi người ở trong hay ngoài phòng đều nghe thấy.

Tư Hành Phong nghe thấy, bất giác nhíu chặt đôi mày, con nha đầu này đúng là không thể sửa được cái tật xấu đó.

Hạ Phẩm Dư nghe Xảo Nhi nói vậy ngây lặng người, đêm đó một mình nàng chăm sóc Hầu gia, đến ngày hôm sau liền thấy Xảo Nhi nhăn nhó mặt mày. Hầu gia đúng là người tính tình thất thường, nóng nảy bất định. Để không gây thêm phiền phức cho Xảo Nhi, cả ngày hôm đó nàng không xuất hiện ở Nam Viện nữa.

Ngoài việc sắc thuốc, nấu canh ngọt ra, nàng không động vào bất cứ việc gì của Nam Viện. Lúc nãy chỉ là mang bát thuốc cuối cùng tới, không ngờ lại để ngài nhìn thấy. Bây giờ không biết ngài gọi vào có chuyện gì, mỗi lần đối mặt với ngài, nàng lúc nào cũng cảm thấy không biết phải làm thế nào cho phải.

Nàng hít một hơi thật sâu, ưỡn thẳng lưng, đi vào Thính Vũ Hiên, thấy Tư Hành Phong đang ngồi trên chiếc ghế gỗ đàn hương, liền khom người xuống hành lễ “Nô tì bái kiến Hầu gia.”

Tư Hành Phong ngước mắt, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, vẫn bộ y phục màu xanh rộng rãi. Hình như kể từ khi nàng vào phủ, ngài chưa từng thấy nàng mặc y phục màu khác.

“Là người quá yêu thích bộ y phục trên người hay là do phủ Bình Viễn hầu ta keo kiệt, ngay cả bộ y phục cũng không cho ngươi hả?”

Hạ Phẩm Dư khẽ ngây ra, ngài gọi nàng vào đây chỉ vì bộ y phục trên người này hay sao?

Hai tay nàng nắm chặt lớp y phục, không phải nàng thích bộ y phục này mà vì khi xuất cung đã đánh mất tay nải đựng đồ, ngay cả bộ quần áo trên người cũng bị ngài xé hỏng trong Bách Hoa Đường. Sau đó theo xe ngựa hồi phủ, y phục cũng chỉ miễn cưỡng che được thân người mà thôi. Triệu đại nương thấy y phục nàng rách nát, tàn tệ, liền đưa y phục của mình cho nàng mặc tạm. Quần áo của Triệu đại nương chủ yếu là màu xanh, thay đi thay lại cũng chỉ có ba, bốn bộ.

Nàng liếc mắt nhìn Xảo Nhi, thấy Xảo Nhi đang mặc trên người bộ y phục màu vàng tươi tắn, màu sắc làm nổi bặt dáng người thanh mảnh, nét mặt vui vẻ của cô bé. Xảo Nhi ngoài bộ y phục này ra, còn có mấy bộ y phục với màu sắc khác nữa. Biết bao lâu nay, nàng vẫn luôn nghĩ rằng có y phục mặc là được rồi, hơn nữa cũng không biết phải nói với ai về việc may thêm y phục, cộng thêm việc người hầu nữ trong phủ Hầu gia quá ít, cho nên nàng chưa từng nghĩ tới việc ăn mặc đẹp hơn, sắc màu hơn. Có điều, ăn mặc thế này cũng chưa đến mức độ làm mất thể diện phủ Bình Viễn hầu.

Nghĩ vậy nàng đành lên tiếng “Phần lớn thời gian nô tì ở trong phòng ngự thiện cho nên thích hợp mặc bộ y phục này.”

Tư Hành Phong mỉm cười lạnh nhạt, đoán trước được nàng sẽ trả lời như vậy.

Lúc này, Cảnh Trung bước từ ngoài vào nói “Hầu gia, Thôi Thừa tướng đến rồi, bây giờ đang đợi ngoài phòng khách, ngài có muốn tiếp không?”

Tư Hành Phong bất giác nhíu mày, mấy hôm trước bị nhiễm phong hàn, ngài liền xin ở nhà tĩnh dưỡng, mỗi ngày đều có người tới thăm hỏi. Thế nhưng ngài luôn lấy lý do bệnh nặng, không gặp bất cứ ai hết. Ngay cả người do Hoàng thượng phái tới, ngài cũng không cho bước vào bên trong, chỉ cho mỗi ngự y vào chẩn bệnh. Ngày hôm trước, Thừa tướng phái người tới thăm hỏi, cũng bị ngài từ chối, thật không ngờ hôm nay Thừa tướng lại đích thân tới đây.

Việc kết oán cùng Thôi Thừa tướng phải kể từ năm năm trước. Sau khi Thôi Hoàng hậu ốm bệnh qua đời, ngôi vị Hoàng hậu vẫn để trống từ đó, gia tộc họ Thôi đương nhiên lại càng phải xem xét cặn kẽ. Năm đó. Thôi Hoàng hậu mới qua đời chưa đầy ba tháng, nên nhà họ Thôi đã vội vã đẩy người con gái nhỏ tuổi nhất trong gia tộc là Thôi Tình, năm đó mới có tám tuổi nhập cung. Không lâu sau, đám quần thần đi theo ủng hộ nhà họ Thôi liền đưa ra đề nghị lập hậu. Tất cả mọi người trong triều đều nhất nhất đồng ý, chỉ duy mỗi mình Tư Hành Phong là phản đối, một đứa bé gái mới được tám tuổi, chưa hiểu biết sự đời làm sao có thể đảm nhiệm trọng nhiệm của một mẫu nghi thiên hạ?

Lúc đó ngài vừa mới bình loạn một phương, Tây Lăng Xuyên đối đãi với ngài vô cùng khác biệt, không ai không biết, không ai không hiểu. Hơn thế nữa, việc nhiều người trong triều thấy gió chiều xoay chiều ấy, thuận theo dòng nước, liền đưa ra việc lập Hoa Quý phi đã sinh ra Thái tử làm hậu, đương nhiên đề nghị này bị đảng phái nhà họ Thôi kịch liệt phản đối. Tranh luận kịch liệt vì chuyện lập hậu vốn đã không phải là chuyện gì mới mẻ, có điểu lời phản đối của ngài đã cho Hoàng thượng một cái cớ, để sau mới định đoạt chuyện này. Chính vì thế mà từ đó Tư Hành Phong kết oán cùng Thôi Thừa tướng, sau đó lại vì nhiều chuyện khác mà gây sự, tranh cãi với nhau, càng ngày càng thêm đối địch.

Tuy đã mấy ngày không lên triều, nhưng ngài vẫn biết trong triều đang xảy ra chuyện gì, ngoại trừ mỗi việc tiến cống Phi Vân kiếm, bọn người Thôi Thừa tướng gần như chẳng tìm được bất cứ lí do nào khác để nhắc lại chuyện cũ.

Khoé miệng ngài nhếch lên để lộ ra nụ cười khó hiểu, quay sang nói với Cảnh Trung “Gặp người khác có thể không gặp, thế nhưng ta nhất định phải gặp Thôi Thừa tướng.” Nói rồi, ngài liền đứng dậy, đi vài bước, đến trước mặt Hạ Phẩm Dư. Lại nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng “Cho ngươi ba ngày, nếu như trong ba ngày ta vẫn thấy ngươi mặc bộ y phục thế này, thì từ sau, người không cần phải mặc y phục ra ngoài nữa.”

Hạ Phẩm Dư vô cùng kinh hãi, sau đó khuôn mặt đỏ ửng lên, vội vã đáp “Dạ vâng.”

Ngài nhếch miệng mỉm cười, hôm nay tâm trạng ngài dường như đặc biệt vui vẻ, liền nhanh chóng bước ra khỏi Thính Vũ Hiên.

Khi sắp tới phòng khách, Tư Hành Phong liền thay bộ dạng sảng khoái, mạnh khoẻ trước đó, đưa tay lên che miệng, khẽ ho hắng vài tiếng rồi mới bước vào.

Thôi Chinh đang ngồi dùng trà, nghe thấy tiếng ho liền ngẩng đầu lên, thấy Tư Hành Phong bước vào với bộ dạng ốm yếu, bệnh tật. Ông nhìn kĩ thấy Tư Hành Phong, tinh thần mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt, trắng bệch, đôi mắt thất thần, liền bật cười nói “Lần này Hầu gia quả thật bị nhiễm phong hàn rất nghiêm trọng. Xem ra lần này lão phu mang theo một củ nhân sâm ngàn năm tới, hữu dụng rồi.”

Tiếp sau đó, ông liền cầm chiếc hộp lễ lên, mở ra, bên trong đặt một củ nhân sâm ngàn năm, to, chắc.

Tư Hành Phong nhẹ mỉm cười, xem ra lão bỉ phu này đến đây để thám thính xem bệnh tình của ngài là thật hay giả, thực đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Ngài liền đưa tay đáp lễ rồi mỉm cười nói “Đa tạ tướng gia bớt chút thời gian đến đây thăm hỏi Hành Phong, Hành Phong cảm thấy vô cùng cảm kích. Bệnh này đến quá đột ngột, tất cả đều là chuyện khó dự liệu. Khụ khụ…khụ khụ…”

Thôi Chinh mỉm cười giả dối “Thanh niên tuổi trẻ, nhiều khi cứ nghĩ chuyện nằm trong tầm khống chế của bản thân, thực ra không hề đúng. Những người già nua sống như lão phu luôn biết tự lượng sức mình, biết rõ tuổi tác đã cao, cần phải bảo trọng sức khoẻ, thế nên chỉ làm những việc trong tầm tay mình mà thôi. Nếu không sẽ khiến cơ thể bị tổn hại, đừng nói là nhân sâm ngàn năm, cho dù là linh đơn diệc dược của thái thượng lão quân cũng chưa chắc đã cứu được. Hầu gia bây giờ cũng đừng cho rằng bản thân tuổi trẻ khoẻ mạnh, vẫn phải giữ gìn thận trọng mới được. Những người làm thần tử như chúng ta, lúc nào cũng phải đặt Hoàng thượng và lê dân bách tích lên trên hết, nếu cứ bệnh mãi không khỏi, không thể nào giải trừ tai ách cho Hoàng thượng thì đó cũng là một đại tội của thần tử đấy.”

Lão bỉ phu này mở miệng nói mà không ẩn chứa thâm ý thì đã không có tên Thôi Chinh.

Tư Hành Phong lại giả bộ ho vài tiếng đáp “Khụ khụ…khụ khụ… Tướng gia nói phải. Tướng gia tuổi cao mà vẫn tráng kiện, Hành Phong tự thấy không thể sánh bằng. Nghe nói mấy bữa trước, tướng gia mới nạp thêm hai người thiếp trẻ tuổi, nếu Tư mỗ đến độ tuổi của tướng gia mà vẫn có thể nhanh nhẹn, khoẻ mạnh, khí độ ngời ngời như ngài lúc này, thì còn gì tốt hơn?” Lời nói nghe tưởng như đang tán thưởng nhưng thực chất lại có ý mỉa mai.

Khắp cả kinh thành này, ai ai cũng biết Thôi Chinh thê thiếp thành đàn, đáng tiếc tất cả những phu nhân này đều chỉ hạ sinh con gái, già rồi mà vẫn chưa có mống con nối dõi tông đường, đây chính là tâm bệnh lớn nhất của Thôi Chinh. Vì vậy, cho dù năm nay đã qua năm mươi tuổi, ông vẫn đau đáu mãi chuyện con trai hương khói tổ tiên. Khoảng thời gian trước, ông nạp một lúc hai người thiếp trẻ trung, xinh đẹp, trở thành chủ đề bàn tán sốt dẻo của bách tính trăm họ khắp đường to ngõ nhỏ trong kinh thành Vân Hổ. Bây giờ cả hai người thiếp này đều đang mang thai, tất cả mọi người đều đang hiếu kì liệu lần này Thừa tướng có được thoả nguyện, sinh được một nam đinh.

Lời nói sắc bén của Tư Hành Phong đương nhiên đã chọc đúng vào chỗ đau nhất của Thôi Chinh, khiến ông ta đanh mặt tức giận, sau đó liền lạnh lùng mỉm cười nói “Muốn được khoẻ mạnh, tráng kiện ở độ tuổi của lão phu không hề khó, khó là tuổi trẻ hầu hạ người ta, đến mức thân thể tàn tạ, rồi bi ai.”

Văn võ bá quan trong triều không ai không biết chuyện Hoàng thượng yêu thích Bình Viễn Hầu gia, ngay cả việc mùng năm hàng tháng Hoàng thượng triệu Tư Hành Phong vào trong điện Ngọc Hoa qua đêm, tin đồn cũng vang dội khắp chốn.

Thôi Chinh ngầm chửi ngài tuổi trẻ hầu hạ, quyến rũ Hoàng thượng, Tư Hành Phong không hề tức giận, chỉ mỉm cười đáp “Cung chúc tướng gia sớm ngày có được quý tử.”

“Sắc trời đã muộn, lão phu cũng không tiện ở lại lâu. Hầu gia phải cố gắng bảo trọng thân thể, bất cứ việc gì cũng phải có sức khoẻ thì mới tận hưởng được. Hừm!” Thôi Chinh bực bội phẩy tay áo rồi tức thì rời khỏi.

Tư Hành Phong nhìn theo bóng dáng của Thừa tướng, khẽ cong khoé miệng.

Bất cứ việc gì cũng phải có sức khoẻ mới tận hưởng được? Câu này muốn ám chỉ chuyện xảy ra vào mấy tháng trước, trong trận tuyết lớn, ngài bất ngờ bị người ta ám toán trên đường lớn sao? Ngựa điên xe lật, cũng có thể coi như suýt chút nữa thì mất mạng.

Cảnh Trung tiến lên một bước “Hầu gia, hai tên thích khách hành thích ngài hôm trước đã khai là do Thôi Thừa tướng phái tới, chiếc kim dài đó cũng đã tra được nơi làm. Tại sao Hầu gia vẫn ém nhẹm chuyện đó tới tận ngày hôm nay...?” Cảnh Trung mới nói được một nửa liền ngưng lại không nói thêm nữa.

Tư Hành Phong hiểu được ý của Cảnh Trung, lắc đầu đáp “Chỉ dựa vào mấy chiếc kim dài đó thì chứng minh được điều gì? Hai tên thích khách kia tuy rằng đã khai ra thân phận của mình nhưng cũng chẳng thể chứng minh hoàn toàn là do Thừa tướng phái tới. Nếu thực sự là do lão bỉ phu đó sai bảo, ông ta đã giết người diệt khẩu, thậm chí diệt toàn môn nơi chế tạo ra chiếc kim dài kia. Nếu vội vã thì chỉ là hành động bứt dây động rừng mà thôi. Huống hồ lần này, người chủ mưu không hề có ý lấy tính mạng của ta, mà chỉ muốn cảnh cáo mà thôi.”

Cảnh Trung nhíu chặt mày nói “Thuộc hạ ngu xuẩn, nhưng thuộc hạ biết, hai tháng trước đã phát hiện xưởng binh khí hoang phế bên núi, còn cả núi khoáng sản bị đào trộm nữa. Thuộc hạ vẫn còn nhớ lúc đó Hầu gia đề nghị Hoàng thượng chuyện khai khẩn đất hoang, liền bị quan viên bên phái Thừa tướng kịch liệt phản đối. Mấy ngày trước, Cư đại nhân gặp phải thích khách ở vùng núi phía Bắc, người của thái thú Diêm Khôn đột nhiên đưa người đến giải cứu, bọn thổ phỉ liền trốn thoát, tóm được hai tên nhưng cả hai đều cắn lưỡi tự vẫn. Thêm nữa, theo tin tức thu được từ năm trước, phần biên giới giữa nước Bạch Hổ chúng ta với nước Chu Tước thường xuyên có giao dịch buôn bán binh khí, người phụ trách giao dịch chính là người của Thừa tướng, thế nhưng sau đó lại mất mạng một cách li kì.”

Tư Hành Phong gật đầu, mỉm cười cao thâm rồi nói “Cho nên ta mới nói phải lấy tĩnh trị động. Mấy hôm nay ta bệnh nặng, khổ thân bọn họ cũng chẳng được ngon giấc ngày nào.”

“Người của Thừa tướng với Diêm Khôn nhiều lần cho người đến thăm dò tin tức, cảnh giác từng giây từng phút.”

“Ngươi tiếp tục theo sát vụ này, sớm muộn cũng có ngày, có thể giải quyết triệt để. Nếu Thái tử không phải là Thái tử, thì cũng chỉ có thể là Hoàng thượng, chỉ cần ra còn sống một ngày thì đừng ai mong động đến địa vị của Thái tử.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

“Ừm, đã mấy ngày rồi không gặp tên tiểu tử đó, không biết có phải vẫn nghịch ngợm như mọi khi không?”

“Nghe mấy công công trong cung Vạn Xuân nói, Thái tử biết chuyện Hầu gia bệnh nặng, vốn dĩ định tới thăm hỏi, nhưng lại sợ chưa hoàn thành bài tập, gặp ngài lại bị giáo huấn nên nhẫn nhịn mãi không tới.”

Tư Hành Phong bật cười vui vẻ, khuôn mặt cũng trở nên hoà nhã, chỉ cần nghĩ tới tên tiểu tử đó, tâm trạng ngài dù có xấu đến độ nào cũng sẽ vui vẻ ngay được.

Lúc này, Quan Quần tiến vào, thấy Tư Hành Phong quay người nhìn, liền lên tiếng “Hầu gia, việc đi tới hoàng triều Kim Bích lần này thuộc hạ đã sắp xếp ổn thoả, bảy ngày nữa là có thể xuất phát.”

“Bảy ngày? Bảy ngày thì quá lâu, liệu sau ba ngày nữa có thể khởi hành?” Thời gian càng lâu thì ngài càng lo đêm dài lắm mộng, ngài muốn kết thúc thật sớm cơn ác mộng đã kéo dài từ mấy năm trước.

“Hầu gia, sức khoẻ của ngài vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn.” Quan Quần lên tiếng.

“Không sao. Không phải đã có củ nhân sâm ngàn năm do Thừa tướng mang tới hay sao? Cho dù sức khoẻ yếu không chịu được thứ thuốc bổ dưỡng này mà chảy máu mũi, ta cũng không thể phụ tấm lòng tốt đẹp của Thừa tướng được. Đây là củ nhân sâm ngàn năm hiếm có. Hai ngày nữa ta sẽ vào cung xin nghỉ vài ngày.” Tư Hành Phong mỉm cười nói.

Quan Quần cùng Cảnh Trung chỉ còn biết âm thầm thở dài, tính cách Hầu gia đúng là khó đoán, chẳng khác nào mây gió trên trời.

“Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay.” Quan Quần nhanh chóng đáp.

Đêm đó, vừa qua giờ dần, trong cung liền chuyền cấp báo Sử Tiết đại nhân Triệu Thành Tín hộ tống thanh kiếm Huyền Anh, đột nhiên phát bệnh vào giờ tí, bán thân bất toại, trong khi đại đội hộ tống thanh kiếm tiến cống sang hoàng triều Kim Bích ba ngày nữa mới khởi hành. Theo lẽ thường, mùa xuân mỗi năm, nước Bạch Hổ đều phải tiến cống một lượng binh khí thượng hạng cho hoàng triều Kim Bích, năm nay cống phẩm chính là thanh kiếm Huyền Anh chém vàng cắt ngọc, chém sắt như bùn.

Trước khi đại đội hộ tống bảo kiếm lên đường, vị Sử Tiết Triệu đại nhân đột nhiên ngã bệnh, khiến Tư Hành Phong muốn tĩnh dưỡng thêm vài ngày cũng không thể ngồi yên thêm nữa.

Quan Quần liền nói “Ngày hôm qua, tướng gia vừa sang đây, ngay đêm, Sử Tiết đại nhân đã bệnh liệt giường, căn bệnh này cũng đến đúng lúc quá. Hầu gia, vậy ba ngày sau...”

Tư Hành Phong sắc mặt sầm sì quay sang nói “Tạm thời hoãn lại.”

Cảnh Trung lại nói “Sự việc xảy ra chắc hẳn không phải tình cờ, liệu có cần thuộc hạ đi thám thính phía Triệu đại nhân không?”

“Không cần đâu, tất cả mọi việc đều chờ ta xuất cung rồi tính.” Tư Hành Phong đưa tay lên ngăn cản, thay bộ áo gấm, vội vã nhập cung.

Tư Hành Phong sớm quay lại triều, người vui vẻ nhất không ai khác chính là Tây Lăng Xuyên, đôi mắt đan phụng vốn dĩ lờ đờ thất thần, bỗng tròn xoe, sáng bừng, hoàn toàn không còn vẻ mệt mỏi, chán chường. Tây Lăng Xuyên cũng chẳng buồn để tâm đến các văn võ bá quan đang có mặt, hay đại sự trước mắt quan trọng đến mức độ nào, chỉ nhìn Tư Hành Phong mỉm cười nói “Ái khanh lâm trọng bệnh đã mấy ngày, quả nhân vô cùng thương nhớ, ngày nào ăn uống cũng không ngon miệng, lại còn bị một bầy đại thần già nua ở cạnh bên cằn nhằn đủ điều, chán ngán vô cùng.”

Đứng ở phái trước, tất cả văn võ bá quan đều sầm sì mặt mũi. Tư Hành Phong mặt không biểu cảm, coi như không nghe thấy, cũng chẳng nói điều gì.

Tây Lăng Xuyên càng cười vui vẻ hơn “Sức khoẻ ái khanh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đừng lo lắng quá mệt người ra, người đâu, ban cho được ngồi.”

Tư Hành Phong không hề khách khí, liền ngồi xuống ngay giữa đại điện, tiếp theo đó bắt đầu bàn luận việc tiến cống.

Người đầu tiên lên tiếng chính là Lễ Bộ Thượng Thủ Phù Hữu Vi đại nhân “Khởi bẩm Hoàng thượng, hiện nay Triệu đại nhân đột nhiên lâm bệnh nặng, đoàn người xuất sứ đang sắp sửa lên đường, xin mời Hoàng thượng cắt cử một vị đại nhân khác đảm nhiệm sứ mệnh này.”

Tây Lăng Xuyên mỉm cười tươi tắn về phía Tư Hành Phong, bình thản đáp một câu “Vậy chúng ái khanh đã có lựa chọn nào chưa?”

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trước.

Tây Lăng Xuyên phì cười, sau đó nhìn về phía Diêm Khôn nói “Diêm ái khanh thấy sao nào?”

Diêm Khôn ho vài tiếng “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cho rằng Bình Viễn Hầu thích hợp đảm nhận trọng trách này.”

Tư Hành Phong khẽ nhếch miệng cười, khuôn mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Tây Lăng Xuyên vốn dĩ đang mặt mày hớn hở bỗng nhiên sầm hẳn lại, nhưng chỉ trong chớp mắt khuôn mặt đã tươi tắn trở lại “Bình Viễn Hầu vừa ốm dậy, quả nhân liền phái Hầu gia hộ tống bảo kiếm Huyền Anh sang hoàng triều Kim Bích, chẳng phải quả nhân là một người bạo tàn hay sao?”

Lúc này, Thôi Thừa tướng bỗng lên tiếng “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hầu gia vỗn dĩ là người của hoàng triều Kim Bích, xa cố hương đã nhiều năm, nếu lần này có thể hộ tống bảo kiếm Huyền Anh không những có thể bày tỏ thiện ý của triều đình chúng ta, còn giảm bớt nỗi nhớ quê hương của Hầu gia.” Nói xong, ông ta liền quay sang nói với Tư Hành Phong “Hầu gia, lão thần nói có đúng không?”

Tư Hành Phong đưa mắt nhìn về phía Tây Lăng Xuyên, khuôn mặt Hoàng thượng hiện rõ thái độ phản đối, thế nhưng vẫn bất đắc dĩ mỉm cười nhăn nhó nhìn về phía ngài.

Tư Hành Phong liền nói “Khởi bẩm Hoàng thượng, những điều Thôi đại nhân nói đều đúng sự thực, vi thần đã xa cố hương nhiều năm, thực sự vô cùng nhớ quê nhà. Có điều chỉ e vi thần không thể đảm nhận được trọng trách của một Sử Tiết, lần này đi tới hoàng triều Kim bích đường xa vạn dặm, vi thần lại vừa mới ốm dậy, nếu như giữa đường bệnh cũ tái phát làm nhỡ hành trình của cả đoàn thì sẽ chậm trễ thánh mệnh. Thế nhưng vi thần nguyện lòng hộ tống bảo kiếm Huyền Anh sang hoàng triều Kim Bích, nguyện giải trừ âu lo của Hoàng thượng, cho dù chỉ làm một tiểu hộ vệ nhỏ bé cũng được.”

Tây Lăng Xuyên nheo mắt nhìn về phía ngài, sau đó lại nhìn xuống khắp lượt các vị đại thần nói “Các chúng ái khanh thấy sao?” Giọng nói tuy vẫn mang thái độ bình thản nhưng lại ẩn chứa oai nghiêm khó lòng phản kháng.

Tất cả các vị đại thần chỉ biết nhìn nhau. Không biết ai là người đâu tiên lên tiếng, tiếp theo tất cả đều nhất loạt hô lớn “Hoàng thượng anh minh.”

Tây Lăng Xuyên nheo mắt lại, một lúc sau liền nhìn về phía Tư Hành Phong, đập mạnh tay xuống mặt bàn quát lớn “Được! Lễ bộ Thị lang Vũ Đức Hải lên trước nghe chỉ.”

...

Tất cả các vị đại thần còn muốn bẩm báo thêm chuyện, đứng ở giữa đại điện mãi không biết phải làm gì, thì thánh lệnh đã hạ xuống. Lễ bộ Thị lang Vũ Đức Hải được phong thành Sử Tiết đại nhân mới, Tư Hành Phong được phong thành Phó Sử Tiết, nếu trên đường đi cảm thấy không khoẻ, có thể dừng lại nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, không cần phải đi theo đoàn người.

Sau buổi triều sớm, Tây Lăng Xuyên nhất quyết giữ một mình Tư Hành Phong lại nói chuyện riêng, hành động này hoàn toàn nằm trong dự liệu trước đó của ngài.

Lúc Tư Hành Phong quay trở lại đại điện, Tây Lăng Xuyên vẫn nằm bất động trên long sàng, mấy vị mỹ nhân đang vây quanh hầu hạ. Ngài lười nhác hướng mắt nhìn về phía Tư Hành Phong, mỉm cười vô cùng ám muội “Cuối cùng ái khanh cũng đã khỏi bệnh rồi, nếu không, quả nhân nhất định sẽ cho mấy lão bỉ phu trong thái y viện dọn nhà vào thiên lao hết, chỉ là căn bệnh phong hàn mà lại khiến ái khanh ốm lâu như vậy.”

Tư Hành Phong luôn cho rằng bao nhiêu năm nay, quyền lực và vinh hoa mà Tây Lăng Xuyên ban cho mình thực sự khó lòng tưởng tượng. Con người Tây Lăng Xuyên ngay từ khi quen biết vẫn luôn luôn cười đùa, chưa bao giờ nhìn thấy ngài tức giận, ngay cả khi nãy sự tức giận của ngài cũng không hề biểu hiện rõ rệt.

Là địch hay bạn khó lòng phân định.

Tư Hành Phong căm ghét Hoàng thượng từ tận đáy lòng, nếu nói lòng tự tôn cùng trái tim của ngài đã chịu đựng nỗi nhục lớn nhất, sâu sắc nhất từ sáu năm trước vậy thì với ngài, Tây Lăng Xuyên cũng đã gây ra hậu quả tương tự.

Tư Hành Phong mỉm cười đáp “Đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm. Lúc này vi thần đã hồi phục hoàn toàn, thái ý còn nói thể chất của vi thần không chịu được lạnh, vậy nên căn bệnh bắt nguồn từ tiết trời mùa đông lạnh giá của nước Bạch Hổ.”

“Thể chất không chịu được lạnh? Do tiết trời mùa đông gây ra? Nễu đã như vậy, không phải ái khanh nên tĩnh dưỡng một thời gian sao? Tại sao lại phải đứng ra đảm nhận trọng trách đi sứ lần này? Thực sự coi bản thân được làm từ sắt hay sao?” Tây Lăng Xuyên tiện tay đẩy mấy mỹ nhân vây quanh mình sang một bên, khiến cho mấy vị mỹ nhân khác đứng cạnh bên cũng sợ hãi, hoảng loạn.

“Tình thế nguy cấp, khó lòng tảng lờ. Điều quan trọng hơn nữa chính là vi thần thực sự đã xa cách quê nhà nhiều năm, nhớ quê da diết, muốn nhân cơ hội này về lại cố hương xem sao.” Tư Hành Phong bình tĩnh đáp lời.

“Các người còn không lui hết xuống hay sao?” Tây Lăng Xuyên thét lớn, các vị mỹ nhân hoảng sợ vội vã rời khỏi chính điện. Hoàng thượng liền ngồi thẳng người dậy, đôi mắt nheo lại nói “Nhớ quê da diết? Chẳng phải ái khanh đã chẳng còn người thân nào ở quê nhà rồi hay sao? Tại sao đột nhiên lại thấy nhớ quê da diết? Mỗi năm đến tiết Thanh Minh ái khanh đều về quê tảo mộ? Lúc này đã đến Thanh Minh đâu chứ? Đi sứ ít nhất cũng phải mất hai tháng trời, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Ái khanh nói bệnh là bệnh, nói đi là đi, để lại một mình ta đơn độc chiến đấu sao? Ta thực sự cảm thấy cô đơn quá.” Tây Lăng Xuyên đã không còn xưng là quả nhân nữa, xem vị vị Hoàng thượng này đích thực là rất cô đơn.

Tuy Tây Lăng Xuyên vẫn mỉm cười, nhưng Tư Hành Phong biết lúc này ngài đang thực sự tức giận. Tây Lăng Xuyên là người hiếm khi tức giận, khuôn mặt bình thản, hân hoan, chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì, thực khiến Tư Hành Phong phải ngả mũ bái phục!

“Chuyện vi thần hứa với Hoàng thượng, cho dù chỉ còn lại một hơi thở sau cùng, nhất định sẽ hoàn thành bằng được, thế nhưng việc Hoàng thượng hứa với vi thần, là nếu vi thần muốn làm bất cứ chuyện gì, cho dù giết người đốt nhà, gây ra những chuyện mất hết lương tâm, Hoàng thượng cũng sẽ không ra tay ngăn cản. Hoàng thượng cũng biết vi thần vẫn chưa hoàn thành được tâm nguyện của bản thân, cho dù lần này không tự xin đi sứ thì vi thần cũng đang định xin phép Hoàng thượng cho đi xa một chuyến.”

Ngay từ giây phút ban đầu, Tư Hành Phong đã chẳng hề che giấu Tây Lăng Xuyên mục đích để bản thân nhẫn nhục cầu sinh đến tận lúc này, chính là muốn báo thù. Tây Lăng Xuyên có thể cho ngài tất cả mọi thứ ngài muốn, và thứ mà Tây Lăng Xuyên muốn có được, ngài cũng có thể báo đáp.

Tây Lăng Xuyên khẽ nhếch mày nhìn về phía Tư Hành Phong, im lặng một hồi lâu rồi mới nói “Ta chỉ cảm thấy thời gian đi sứ quá lâu, lâu đến mức khiến ta khó lòng an tâm nổi.”

Tư Hành Phong đáp “Kể từ sau khi ở lại nước Bạch Hổ, vi thần chưa từng nghỉ bệnh, ốm đau, trừ dịp Thanh Minh hàng năm, cũng chưa từng xin nghỉ vì bất cứ chuyện gì khác cả. Hành trình cả đi cả về nhanh nhất giữa nước Bạch Hổ và hoàng triều Kim bích chỉ mất tầm mười ngày, hộ tống cống phẩm, người đông phức tạp, chắc cũng phải mất tầm hơn một tháng. Nếu như quay về quê hương, vi thần ở lại đó một vài ngày cũng không có gì quá đáng. Huống hồ, dù cho không có vi thần, nước Bạch Hổ bao nhiêu năm nay vẫn cứ thịnh vượng, phồn vinh, quốc thái dân an. Vi thần có thể bảo đảm cùng với Hoàng thượng, chỉ cần xong chuyện cần làm, vi thần sẽ quay về đây ngay lập tức.”

Tây Lăng Xuyên nghe xong liền bật cười lạnh lùng “Thôi bỏ đi, bỏ đi. Chẳng qua chỉ là một, hai tháng ngắn ngủi, nhiều lắm cũng là ba tháng, ta có thể đợi được. Chỉ có điều, Tiểu Phong, ái khanh phải nhớ rõ một điều, thời gian ta có thể cho ái khanh không thể vượt quá nửa năm.” Bởi vì thời gian ông trời ban cho ngài nhiều lắm cũng chỉ còn được nửa năm, trong nửa năm này, ngài tuyệt đối không để xảy ra bất cứ sai sót nào.

“Những chuyện vi thần đã hứa, nhất định sẽ không nuốt lời.”

“Được. Ta sẽ sai người mang thuốc giải đến phủ cho ái khanh.” Tây Lăng Xuyên liền rút thanh bảo kiếm từ phía sau ra nói “Đây là thanh bảo kiếm mà trước kia phụ hoàng đã ban tặng cho ta, so với bảo kiếm Huyền Anh chỉ có hơn mà không hề kém. Thấy ái khanh đi xa vạn dặm, trên người lại chẳng có thứ binh khí phòng thân nào, ta ban cho ái khanh thứ này.”

Tư Hành Phong lạnh lùng từ chối “Không cần đâu, thứ đó quý đến vậy, Hoàng thượng vẫn nên giữ bên cạnh thì thoả đáng hơn. Vi thần đi theo hộ tống bảo kiếm Huyền Anh, đương nhiên đã có người bảo vệ.”

“Hưm, Tiểu Phong, lúc nào ái khanh cũng đẩy quả nhân ra xa vạn dặm. Ít nhiều gì người xưa cũng có câu 'Mười năm tu mới được duyên cùng thuyền. Trăm năm tu mới được cùng chăn gối.' Chí ít gì thì chúng ta cũng đã...”

Đôi mắt đan phụng nhếch lên, long lanh đầy tình ý, Tây Lăng Xuyên định đưa tay ra vuốt lọn tóc trước ngực Tư Hành Phong, nhưng Tư Hành Phong vẫn lạnh lùng như trước, lui về phía sau vài bước tránh đi. Tiếp đó ngài lạnh nhạt cắt ngang lời nói của Hoàng thượng “Xin Hoàng thượng hãy tự trọng. Kể từ sau khi ra đời, vi thần đã cùng chăn gối với rất nhiều người, đạo hạnh khá cao.”

Tư Hành Phong rất ghét những hành động kiểu đó, khiến cho ngài dễ dàng nhớ lại khoảng thời gian mấy năm trước khi còn ở nơi bẩn thỉu Hiệt Hương Các ở kinh thành Kim bích. Cho dù Tây Lăng Xuyên vô tình hay hữu ý, ngài đều không thể nào chấp nhận được.

Tây Lăng Xuyên nghe vậy liền bật cười khoan khoái, bất giác thu tay lại, hân hoan lên tiếng “Tiểu Phong, ái khanh đúng là rất thú vị, ta thích người giống như ái khanh. Thôi bỏ đi, bỏ đi, điều ta không thích nhất chính là cưỡng ép người khác. Người ta thường nói, cưỡng ép thành ra gượng gạo. Tiểu Phong à, rồi có một ngày, ái khanh sẽ hiểu được tâm ý mà ta dành cho khanh.”

Không thích cưỡng ép? Cưỡng ép thành ra gượng gạo? Tư Hành Phong lạnh lùng 'hưm' một tiếng, vậy không biết chất kịch độc trên người ngài là do ai hạ?

“Đi đường khó tránh khỏi đơn côi, có cần ta ban tặng cho vài vị mỹ nhân đi theo giải trừ nỗi sầu tương tư không?”

“Vi thần không ham hố mỹ sắc, việc này tất cả mọi người đều biết rõ.”

“Ha ha... ha ha...” Tây Lăng Xuyên bật cười mãi không ngưng lại được. “Được thôi, vậy ta chỉ biết chúc khanh thượng lộ bình an. Ta hy vọng một tháng sau có thể nhìn thấy một Tiểu Phong hoàn toàn khác trước.”

“Đa tạ Hoàng thượng ân chuẩn, Tư Hành Phong xin phép cáo lui trước.” Sau khi nhận được ân chuẩn, ngài chẳng muốn nói thêm bất cứ câu nói nào, nhanh chóng cáo lui ngay tức thì.

Tây Lăng Xuyên nhìn theo bóng dáng của Tư Hành Phong, sau đó nằm lên long sàng, thái độ không còn hớn hở, hân hoan như trước, mà thay vào đó, ngài tỏ ra vô cùng nghiêm nghị, sau đó bắt đầu ho sặc sụa.

Nguỵ Đức Xuyên đang đứng đợi lệnh bên ngoài điện vội vã tiến vào, đưa chiếc khăn lo lắng kêu than “Hoàng thượng...”

Tây Lăng Xuyên xua xua tay, nhận lấy chiếc khăn, che lên khuôn miệng, sau đó lại ho vài tiếng, khi nhìn thấy chiếc khăn trắng tinh dính đầy những vết máu tươi, ngài mỉm cười buồn bã, thảm thương.

“Hoàng thượng.” Nguỵ công công vô cùng kinh hãi định thét lên.

Hoàng thượng đưa tay ngăn lại “Đức Xuyên, không phải hoang mang. Chuyện ngày hôm nay quả nhân ho ra máu, tuyệt đối không được để cho bất cứ ai biết được. Còn nữa, phái người âm thầm theo sát Hầu gia, phòng trừ điều bất ngờ xảy ra.”

“Dạ, thưa Hoàng thượng.” Nguỵ Đức Xuyên vội vã nhận lệnh.

“Quả nhân không sao hết, một lúc nữa, ngươi hãy đi gọi Kì Chính đến đây, nhớ là phải giữ bí mật đấy. Mật Nhi hôm nay có ngoan không? Có chăm chỉ đọc sách không hả?” Ngài liền ngẩng đầu lên hỏi.

“Thái tử điện hạ ngoan ngoãn, nghe lời lắm ạ, ngày nào cũng hoàn thành bài tập đúng giờ. Khi biết được Bình Viễn Hầu gia lâm bệnh, còn muốn đi thăm hỏi, thế nhưng vì chưa hoàn thành xong bài tập, nên lại thôi.” Ngụy Đức Xuyên bẩm lại.

“Được, đúng là làm khó cho đứa trẻ này rồi. Từ khi thằng bé ra đời, quả nhân chưa từng bế nó tử tế lần nào, bây giờ cũng đã năm tuổi, thời gian trôi qua nhanh thật.”

“Hoàng thượng không nên cảm thấy tự trách, Hoàng thượng làm vậy cũng vì muốn tốt cho Thái tử điện hạ mà thôi.”

“Ừm, quả nhiên là tội nhân của nhà Tây Lăng.” Muốn bảo toàn được giang sơn nhà họ Tây Lăng đâu phải chuyện dễ dàng?

“Hoàng thượng…”

“Đức Xuyên, người phải đặc biệt chú ý đến việc ăn uống của Thái tử điện hạ, còn nữa phải phái thêm nhiều ám vệ khác nữa, không được chủ quan.” Tây Lăng Xuyên có dự cảm chuyến đi lần này của Tư Hành Phong, tuy chỉ có một, hai tháng nhưng lại tăng thêm áp lực cho ngài rất nhiều. Điều đáng lo lắng nhất chính là không biết bản thân còn có thể trụ vững được bao lâu?

“Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định phải yên tâm, tiểu nhân đã sắp xếp thỏa đáng mọi việc.”

“Đức Xuyên, đợi sau khi quả nhân đi rồi, nếu ngươi muốn rời khỏi hoàng cũng thì hãy mau chóng rời đi, quay về quê hương xây dựng một căn nhà lớn, tìm mấy người phụ nữ ở cạnh bên chăm sóc, sống cuộc sống an lành.”

“Hoàng thượng…”

“Hầy, mấy lão bỉ phu trên đại điện khi nãy thực sự giày vò quả nhân quá mức, nếu Mật Nhi có thể nhanh chóng trưởng thành thì tốt quá, quả nhân cũng không phải cảm thấy mệt mỏi thế này…” Tây Lăng Xuyên bỗng im lặng một lúc khá lâu sau đó mới bật cười nói thêm “Có lẽ, đến lúc đó thì quả nhân đã sớm về với đất mẹ rồi.”

“Hoàng thượng…”

“Đức Xuyên, mau đi mời Kì Chính tới đây.”

“Dạ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện