☆, Chương 1029: Sinh tử gắn bó [66]
Editor: May
Rất nhớ anh......... Loại nhớ nhung này, là từng chút một, hội tụ lên như có như không, làm cho cô trong nháy mắt, gần như muốn rơi lệ.
Phân không rõ rốt cuộc là bắt đầu thế nào, phân không rõ vì sao anh gắt gao nắm tay cô không chịu tách ra như vậy.
Không hiểu nổi rốt cuộc anh dùng bao nhiêu khí lực, vào lúc cuối cùng, buộc chính mình buông tay, buộc chính mình vì yêu mà vết thương chồng chất.
Cũng muốn vì cô, tạo ra một mảnh bầu trời sạch sẽ xinh đẹp.
Anh nói, anh đều làm được.
Anh nói, chiến loạn như thế nào? Vĩnh viễn cũng sẽ không rối loạn thế giới của em.
Thế giới của cô, có anh chống đỡ một mảnh lớn, cho dù toàn thế giới long trời lỡ đất, quân lính tan rã, trong thế giới của cô, vẫn có thể hoàn mỹ như trước.
Chung Tình đột nhiên đứng lên, lung la lung lay đứng lên, bước chân của cô, rất kiên nghị, trong đôi mắt màu đen, cất giấu một loại suy nghĩ chỉ có chính cô biết được.
“Chung Tình......... cô không sao chứ?” Dương Đình nhìn thấy Chung Tình như vậy, quan tâm hỏi.
“Cô đừng nghĩ quá nhiều, cô còn có đứa nhỏ, nhất định phải dưỡng tốt thân thể, Giản khẳng định gặp sẽ tới, Bạc Địch đã muốn bắt đầu nghĩ biện pháp.”
“Lục muội, em đừng như vậy, cậu ấy vì em, khẳng định sẽ không gặp chuyện không may.........”
Chung Tình nghe người chung quanh, nói lời quan tâm với chính mình, đáy mắt, lại là một mảnh sáng rọi nhàn nhạt, cô nở nụ cười một chút, nói: “Không có việc gì......... tôi chỉ là mệt mỏi......... Tôi nghĩ muốn nghỉ ngơi.........”
Mọi người nghe được cô nói như vậy, vội vàng luống cuống tay chân giúp đỡ cô lên lầu, đi nghỉ ngơi.
Chung Tình cảm thấy chính mình nếu mất đi lực đỡ của những người này, sẽ toàn thân vô lực xụi lơ ở dưới đất.
Cô nhíu mày, móng tay gắt gao cắm trong lòng bàn tay, các đốt ngón tay, đều đã muốn trở nên trắng bệch.
Cô hoảng hốt nghe được chính mình hỏi lại mọi người: “Thật ra......... Anh ấy nhất định thực rất yêu tôi, yêu thảm tôi đi.........”
Cô không có nghe được những người đó cho cô câu trả lời như thế nào.
Cô chỉ nghe thấy, đáy lòng cô trả lời.
Dịch Giản......... Anh yêu thảm cô đi......... Cho nên có thể vì cô làm hết thảy, cho nên có thể bao dung cô tùy hứng tranh cãi ầm ĩ, cho nên có thể cho phép cô kêu la nói không cần đứa nhỏ của anh, cho nên có thể an bài hết thảy chuyện này.........
Cô nghĩ, cô khẳng định, Dịch Giản thật là yêu cô, còn hơn yêu bản thân mình.
Cô nghĩ, một khi anh đã yêu cô như vậy, cô cũng có thể học bộ dáng anh yêu cô, đi yêu anh......... Cô nghĩ......... Cô biết cô nên làm như thế nào!
Nhóm dịch: Mèo Xinh
Editor: May
Rất nhớ anh......... Loại nhớ nhung này, là từng chút một, hội tụ lên như có như không, làm cho cô trong nháy mắt, gần như muốn rơi lệ.
Phân không rõ rốt cuộc là bắt đầu thế nào, phân không rõ vì sao anh gắt gao nắm tay cô không chịu tách ra như vậy.
Không hiểu nổi rốt cuộc anh dùng bao nhiêu khí lực, vào lúc cuối cùng, buộc chính mình buông tay, buộc chính mình vì yêu mà vết thương chồng chất.
Cũng muốn vì cô, tạo ra một mảnh bầu trời sạch sẽ xinh đẹp.
Anh nói, anh đều làm được.
Anh nói, chiến loạn như thế nào? Vĩnh viễn cũng sẽ không rối loạn thế giới của em.
Thế giới của cô, có anh chống đỡ một mảnh lớn, cho dù toàn thế giới long trời lỡ đất, quân lính tan rã, trong thế giới của cô, vẫn có thể hoàn mỹ như trước.
Chung Tình đột nhiên đứng lên, lung la lung lay đứng lên, bước chân của cô, rất kiên nghị, trong đôi mắt màu đen, cất giấu một loại suy nghĩ chỉ có chính cô biết được.
“Chung Tình......... cô không sao chứ?” Dương Đình nhìn thấy Chung Tình như vậy, quan tâm hỏi.
“Cô đừng nghĩ quá nhiều, cô còn có đứa nhỏ, nhất định phải dưỡng tốt thân thể, Giản khẳng định gặp sẽ tới, Bạc Địch đã muốn bắt đầu nghĩ biện pháp.”
“Lục muội, em đừng như vậy, cậu ấy vì em, khẳng định sẽ không gặp chuyện không may.........”
Chung Tình nghe người chung quanh, nói lời quan tâm với chính mình, đáy mắt, lại là một mảnh sáng rọi nhàn nhạt, cô nở nụ cười một chút, nói: “Không có việc gì......... tôi chỉ là mệt mỏi......... Tôi nghĩ muốn nghỉ ngơi.........”
Mọi người nghe được cô nói như vậy, vội vàng luống cuống tay chân giúp đỡ cô lên lầu, đi nghỉ ngơi.
Chung Tình cảm thấy chính mình nếu mất đi lực đỡ của những người này, sẽ toàn thân vô lực xụi lơ ở dưới đất.
Cô nhíu mày, móng tay gắt gao cắm trong lòng bàn tay, các đốt ngón tay, đều đã muốn trở nên trắng bệch.
Cô hoảng hốt nghe được chính mình hỏi lại mọi người: “Thật ra......... Anh ấy nhất định thực rất yêu tôi, yêu thảm tôi đi.........”
Cô không có nghe được những người đó cho cô câu trả lời như thế nào.
Cô chỉ nghe thấy, đáy lòng cô trả lời.
Dịch Giản......... Anh yêu thảm cô đi......... Cho nên có thể vì cô làm hết thảy, cho nên có thể bao dung cô tùy hứng tranh cãi ầm ĩ, cho nên có thể cho phép cô kêu la nói không cần đứa nhỏ của anh, cho nên có thể an bài hết thảy chuyện này.........
Cô nghĩ, cô khẳng định, Dịch Giản thật là yêu cô, còn hơn yêu bản thân mình.
Cô nghĩ, một khi anh đã yêu cô như vậy, cô cũng có thể học bộ dáng anh yêu cô, đi yêu anh......... Cô nghĩ......... Cô biết cô nên làm như thế nào!
Nhóm dịch: Mèo Xinh
Danh sách chương