Cũng cảm thấy, mình dường như không giống là mình nữa.
Hơn nữa thật lâu sau, cô vẫn không thể hít thở.
Ai ngờ, những động tácthật nhỏnày, cũng rơi vào đáy mắt của Thiếu tướng, trong nháy mắt, sự nghiêm nghị hơi tan đi, nhìn gương mặt thoáng hồng của Chung Tình, chỉ cảm thấy đáng yêu, ánh mắt không khỏi dừng lại.
Ngọc Hương vẫn chú ý đến Thiếu tướng, mà Thiếu tướng vẫn luôn giữ nét mặt lạnh lùng, không người nào có thể đoán được tâm tư của anh, chẳng qua là Chung Tình không đi phục vụ Thiếu tướng, chọc cho Thiếu tướng tức giận, mà Ngọc Hương đứng ở một bên, cũng không nhịn được bắt đầu nhìn có chút hả hê cười lạnh.
Chung Tìnhnhận ra được ánh mắt của Thiếu tướng, rõ ràng nhịp timmới vừa vững vàng, lại bắt đầu dồn dập khiến cô khó chịu, không thể hít thở, cũng cảm thấy mình muốn chết rồi.
Không phải là ngã bệnh chứ? Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế.
Hoặc là, Thiếu tướng có ma lực? Có thể vô hình làm cho người ta chết?
Nghĩ đến đây, nỗi sợ chết trong lòng Chung Tình lại xuất hiện.
Cộng thêm ánh mắtmới vừa rồi của Ngọc Hương, giống như là hận không giết được cô, Chung Tình vì tánh mạng của mình mà suy nghĩ, nhất thời, cô suy nghĩ một biện pháp vô cùng an toàn.
Chung Tình lập tức kéo kéo Ngọc Hương ở một bên, nhỏ giọng nói: "Ngọc Hương, nhờ cô đi phục vụ cho Thiếu tướng...... Tôi với cô thay đổi, có được hay không?"
Ngọc Hương vốn bởi vì không thể phục vụ Thiếu tướng mà mất hứng, vừa nghe đến Chung Tình nói như vậy, lập tức gật đầu một cái nhận lời, nhẹ lắc lắc chiếc eo nhỏ, đi tớibànThiếu tướng.
"Thiếu tướng, đây là trà ngài thích nhất, Ngọc Hương rót cho ngài một chén."
Giọng nói sắc bén của Ngọc Hương, trong lúc bất chợt ở bên cạnh Thiếu tướng, liền trở nên vô cùng mềm mại.
Thiếu tướng không lên tiếng, nhàn nhạt ngồi ở chỗ đó, ánh mắt cũng từ trên người Chung Tình chuyển đi, hơi thở trên cơ thể trở nên vô cùng lạnh lùng.
Cô... Đang tránh né anh!
Ánh mắt của cô nói cho anh biết, cô đã không nhớ rõ anh!
"Thiếu tướng, Ngọc Hương giúp ngài uống......." Ngọc Hương bưng chén trà, cố ý kéo tay áo lên, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng ngần ở cánh tay,lúc ẩn lúc hiệntrước mắtThiếu tướng.
Thiếu tướng rất lười, đương nhiên lúc ăn cơm, cũng có thói quen người khác giúp mình.
Cho nên, đôi môi mỏng hơi mở ra, đôi mắt hẹp dài vẫn trong suốt, đôi câu vài lời đều lười nói.
Hơn nữa thật lâu sau, cô vẫn không thể hít thở.
Ai ngờ, những động tácthật nhỏnày, cũng rơi vào đáy mắt của Thiếu tướng, trong nháy mắt, sự nghiêm nghị hơi tan đi, nhìn gương mặt thoáng hồng của Chung Tình, chỉ cảm thấy đáng yêu, ánh mắt không khỏi dừng lại.
Ngọc Hương vẫn chú ý đến Thiếu tướng, mà Thiếu tướng vẫn luôn giữ nét mặt lạnh lùng, không người nào có thể đoán được tâm tư của anh, chẳng qua là Chung Tình không đi phục vụ Thiếu tướng, chọc cho Thiếu tướng tức giận, mà Ngọc Hương đứng ở một bên, cũng không nhịn được bắt đầu nhìn có chút hả hê cười lạnh.
Chung Tìnhnhận ra được ánh mắt của Thiếu tướng, rõ ràng nhịp timmới vừa vững vàng, lại bắt đầu dồn dập khiến cô khó chịu, không thể hít thở, cũng cảm thấy mình muốn chết rồi.
Không phải là ngã bệnh chứ? Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế.
Hoặc là, Thiếu tướng có ma lực? Có thể vô hình làm cho người ta chết?
Nghĩ đến đây, nỗi sợ chết trong lòng Chung Tình lại xuất hiện.
Cộng thêm ánh mắtmới vừa rồi của Ngọc Hương, giống như là hận không giết được cô, Chung Tình vì tánh mạng của mình mà suy nghĩ, nhất thời, cô suy nghĩ một biện pháp vô cùng an toàn.
Chung Tình lập tức kéo kéo Ngọc Hương ở một bên, nhỏ giọng nói: "Ngọc Hương, nhờ cô đi phục vụ cho Thiếu tướng...... Tôi với cô thay đổi, có được hay không?"
Ngọc Hương vốn bởi vì không thể phục vụ Thiếu tướng mà mất hứng, vừa nghe đến Chung Tình nói như vậy, lập tức gật đầu một cái nhận lời, nhẹ lắc lắc chiếc eo nhỏ, đi tớibànThiếu tướng.
"Thiếu tướng, đây là trà ngài thích nhất, Ngọc Hương rót cho ngài một chén."
Giọng nói sắc bén của Ngọc Hương, trong lúc bất chợt ở bên cạnh Thiếu tướng, liền trở nên vô cùng mềm mại.
Thiếu tướng không lên tiếng, nhàn nhạt ngồi ở chỗ đó, ánh mắt cũng từ trên người Chung Tình chuyển đi, hơi thở trên cơ thể trở nên vô cùng lạnh lùng.
Cô... Đang tránh né anh!
Ánh mắt của cô nói cho anh biết, cô đã không nhớ rõ anh!
"Thiếu tướng, Ngọc Hương giúp ngài uống......." Ngọc Hương bưng chén trà, cố ý kéo tay áo lên, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng ngần ở cánh tay,lúc ẩn lúc hiệntrước mắtThiếu tướng.
Thiếu tướng rất lười, đương nhiên lúc ăn cơm, cũng có thói quen người khác giúp mình.
Cho nên, đôi môi mỏng hơi mở ra, đôi mắt hẹp dài vẫn trong suốt, đôi câu vài lời đều lười nói.
Danh sách chương