Bởi vì, trên thế giới này, chưa bao giờ có bất cứ người nào, khiến cho cô chỉ cần liếc mắt một cái, đã cảm thấy nghẹt thở.
Nhất thời, Chung Tình hít vào một hơi thật sâu, sau đó từng bước đi tới bên người Dịch Giản, cúi đầu đứng thẳng: "Thỉnh an Thiếu Tướng, cảm ơn Thiếu Tướng đã cứu mạng."
Dịch Giản ngẩng đầu lên, đầu ngón tay trong suốt che miệng, hơi ho khan hai lần, âm điệu mềm mại.
Từ Ngang nói rất đúng, hắn có bệnh hen suyễn di truyền từ nhỏ, chỉ cần chú ý, sẽ không phát bệnh, thế nhưng không thể để cảm lạnh, ngày hôm qua sau khi dầm mưa, ngày hôm nay liền mắc bệnh.
Dịch Giản không nói gì, ánh mắt khóa chặt Chung Tình, bên trong hiện lên ít mềm mại.
Lúc này, Chung Tình mới ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt ôn hoà ở đối diện, Chung Tình vội vàng cúi đầu, tốc độ tim đập ngày càng nhanh.
Đôi mắt Thiếu Tướng thật là đẹp, tuy có chút lạnh nhạt, thế nhưng rất thâm thúy, hoàn toàn khiến người ta đoán không ra đáy lòng hắn nghĩ gì, thậm chí, giống như có thể câu hồn người, cô cảm thấy mình bởi vì đôi mắt này, mà hồn phách đều muốn bay đi.
Ngực Chung Tình phập phồng, Dịch Giản vẫn đang nhìn cô, trong đầu liền hiện lên những hình ảnh tối hôm qua............ Thật ra, hiện giờ cô cũngđã được tính là người đàn bà của hắn........... Dù sao, tối hôm qua, sự trinh trắng......... ........... Đã bị hắn đoạt đi rồi! Tối một đêm hôm qua, hắn đều không có nghỉ ngơi tốt, trong đầuchỉ toàn hiện lên nhữngchuyện chưa có làm xong kia................
Dịch Giản nghĩ đến chuyện này, cũng không nói lời nào, chỉ có Chung Tình, hoảng loạn đứng ở nơi đó, nhìn không ra ý tứ của Dịch Giản, cuối cùng mới thử thăm dò nói: "Thiếu Tướng,tôi lui ra đây."
Nói xong, liền xoay người dự định rời khỏi.
Thân thể Dịch Giản tuấn nhã, mặt mày thanh tú, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nghe thấy lời Chung Tình, lúc này mới nói: "Chờ đã."
Chung Tình chỉ có thể đứng lại, không dám ngẩng đầu lên, nhưng mơ hồcó thể cảm giác được ánh mắt Dịch Giản lúc nào cũng nhìn cô, giống nhưmuốn đem quần áo của cô gỡ xuống, nghĩ đến điều này, mặt Chung Tình ửng hồng, cảm thấy hô hấp khó khăn.
Nếu như làm chuyện đó ở đây, cô thật sự sẽ té xỉu.
Dịch Giản chỉ vào ga trải giường, vừa vặn chỉ vào vết máu đỏ tươi ở phía trên, lúc này mới chậm rì rì mở miệng nói: "Gả cho tôi."
Nhất thời, Chung Tình hít vào một hơi thật sâu, sau đó từng bước đi tới bên người Dịch Giản, cúi đầu đứng thẳng: "Thỉnh an Thiếu Tướng, cảm ơn Thiếu Tướng đã cứu mạng."
Dịch Giản ngẩng đầu lên, đầu ngón tay trong suốt che miệng, hơi ho khan hai lần, âm điệu mềm mại.
Từ Ngang nói rất đúng, hắn có bệnh hen suyễn di truyền từ nhỏ, chỉ cần chú ý, sẽ không phát bệnh, thế nhưng không thể để cảm lạnh, ngày hôm qua sau khi dầm mưa, ngày hôm nay liền mắc bệnh.
Dịch Giản không nói gì, ánh mắt khóa chặt Chung Tình, bên trong hiện lên ít mềm mại.
Lúc này, Chung Tình mới ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt ôn hoà ở đối diện, Chung Tình vội vàng cúi đầu, tốc độ tim đập ngày càng nhanh.
Đôi mắt Thiếu Tướng thật là đẹp, tuy có chút lạnh nhạt, thế nhưng rất thâm thúy, hoàn toàn khiến người ta đoán không ra đáy lòng hắn nghĩ gì, thậm chí, giống như có thể câu hồn người, cô cảm thấy mình bởi vì đôi mắt này, mà hồn phách đều muốn bay đi.
Ngực Chung Tình phập phồng, Dịch Giản vẫn đang nhìn cô, trong đầu liền hiện lên những hình ảnh tối hôm qua............ Thật ra, hiện giờ cô cũngđã được tính là người đàn bà của hắn........... Dù sao, tối hôm qua, sự trinh trắng......... ........... Đã bị hắn đoạt đi rồi! Tối một đêm hôm qua, hắn đều không có nghỉ ngơi tốt, trong đầuchỉ toàn hiện lên nhữngchuyện chưa có làm xong kia................
Dịch Giản nghĩ đến chuyện này, cũng không nói lời nào, chỉ có Chung Tình, hoảng loạn đứng ở nơi đó, nhìn không ra ý tứ của Dịch Giản, cuối cùng mới thử thăm dò nói: "Thiếu Tướng,tôi lui ra đây."
Nói xong, liền xoay người dự định rời khỏi.
Thân thể Dịch Giản tuấn nhã, mặt mày thanh tú, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nghe thấy lời Chung Tình, lúc này mới nói: "Chờ đã."
Chung Tình chỉ có thể đứng lại, không dám ngẩng đầu lên, nhưng mơ hồcó thể cảm giác được ánh mắt Dịch Giản lúc nào cũng nhìn cô, giống nhưmuốn đem quần áo của cô gỡ xuống, nghĩ đến điều này, mặt Chung Tình ửng hồng, cảm thấy hô hấp khó khăn.
Nếu như làm chuyện đó ở đây, cô thật sự sẽ té xỉu.
Dịch Giản chỉ vào ga trải giường, vừa vặn chỉ vào vết máu đỏ tươi ở phía trên, lúc này mới chậm rì rì mở miệng nói: "Gả cho tôi."
Danh sách chương