Tiếng hít thở của hai người bọn họ, đều giao hòa vào nhau.

Cánh môi Chung Hân đóng đóng mở mở, như có thiên ngôn vạn ngữ muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn gắt gao ngậm miệng lại, im lặng.

Chung Tình rất hiểu Chung Hân, cô nắm ngược lại tay Chung Hân.

“Chị Hai, chị không bỏ được Trác Nhiên, còn có đứa bé nữa......... Chị lại không muốn trở về, không quan hệ, em sẽ ngăn cản một trận, phái người đi xem đứa nhỏ cùng anh ấy, xem có tốt hay không......... Sau đó em liền nói cho chị biết.........”

Thanh âm Chung Tình vẫn rất nhẹ nhàng.

Như là từ đáy lòng vọng lại một tiếng, tiếng thở dài bất đắc dĩ, tình yêu, vẫn luôn cho người ta khó quên như vậy.

Chung Hân nghe ra tiếng thở dài trong giọng nói của Chung Tình, chậm rãi cười cười, sau đó mới nhẹ giọng nói:“Cám ơn em, Tiểu Tình.........”

Chung Tình lắc lắc đầu, giữa bọn họ, không biết dùng từ gì để nói? Ngoài cửa, có tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo đó là thanh âm Từ Ngang:“Thiếu tướng phu nhân, Thiếu tướng đợi đã lâu rồi, có muốn rời đi hay không?”

Chung Tình lên tiếng, lúc này mới phát hiện thật sự đã rất lâu, mình mang thai, sợ là Thiếu tướng cũng không muốn chính mình vất vả quá độ, nhất thời liền đứng dậy, hướng Chung Hân nói:“Chị Hai, em phải đi......... Chị nghỉ ngơi thật tốt, đến nơi đó, nhớ phải gọi điện thoại báo cho em biết.........”

Chung Tình bình tĩnh buông tay Chung Hân ra, lẳng lặng đứng lên, trên thế giới này, người thân duy nhất, tuy rằng không phải cùng mình sinh tử tương cách, nhưng cũng là chia hai, khó có thể gặp lại.

Chung Tình quay người lại, nước mắt liền hạ xuống.

Vẫn còn chưa tách ra, cô lại cảm thấy chính mình đã bắt đầu nhớ chị Hai.

Chung Hân nhìn bóng dáng Chung Tình, hốc mắt cũng  cay cay theo.

Tương lai của ai, cũng đều không dễ đi, không dễ chịu.........

“Tiểu Tình.........” Trong nháy mắt lúc Chung Tình kéo cửa ra, thanh âm Chung Hân, rồi đột nhiên vang lên, trong thanh âm mang theo một chút phập phồng nói:“Tiểu Tình......... Người đàn ông như anh ấy, rất hiếm gặp, ngàn năm khó được một lần tương phùng, em đã gặp, nhất định phải hảo hảo mà quý trọng......... Đừng để mình, tương lai có một ngày, phải hối hận.........”

Chung Tình nghe nói như vậy, thân mình khẽ run lên, đáy mắt mang theo một chút nóng bỏng, đưa lưng về phía Chung Hân, gật đầu, miệng lẩm bẩm nói:“Em biết......... Em biết.........”

“Anh ấy là người đàn ppng tốt nhất trên thế gian này......... Em sẽ không để mình phải hối hận.........”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện