Đại phu nhân không thể chấp nhận được sự thay đổi của xã hội hiện thời, liếc mắt nhìn rồi lại lắc đầu, không lên tiếng.
"Bác, thiếu tướng đã từng đi du học ở nước ngoài, người ta đi du học trở về đều mặt đồ này, vất vả lắm con mới mua được bộ âu phục này. Con nghĩ, cho tới giờ thiếu tướng vẫn không thích con, có thể là do con không phải là mẫu người của anh ấy, có vẻ anh ấy thích trang phục của người nước ngoài hơn."
Hà An Viện vừa nhắc tới Dịch Giản thì ánh mắt đã toả sáng.
Giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn.
Lúc này đại phu nhân mới phục hồi tinh thần, gật đầu, sau đó mới nói: "Con nói vậy cũng có mấy phần đúng, thiếu tướng vẫn không có ý định lấy vợ, từ nhỏ bác đã mang con vào nhà họ Dịch chính là vì muốn gả con cho thiếu tướng, cứ như thế, nhà họ Dịch sẽ là của chúng ta rồi."
Hà An Viện nghe được lời như thế, vẻ mặt lại lạnh hơn vài phần, một lúc sau, cô ta gằn giọng, hệt như đang ép buộc bản thân, hoặc như đang thề: "Con sẽ gả cho anh ấy! Trừ con, ai cũng không thể gả cho anh ấy."
Mắt cô ta hiện lên thứ ánh sáng rất chói mắt, nơi đáy mắt còn mang theo vài phần kiên quyết, nhưng vẫn khó để che khuất được sự thất vọng sâu trong lòng.
Cô ta rất bất an, vô cùng bất an.
Nhất là mấy ngày nay, tối nào cô ta cũng không thể ngủ được, trong đầu vẫn luôn tái hiện lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Thiếu tướng, hôn Chung Tình...
Bi thương, bất đắc dĩ, không cam lòng, rất nhiều loại tâm tình đan xen và nhau, tạo thành một hình ảnh vô cùng thảm thiết.
Nhất định cô ta phải đề phòng tất cả.
Nghĩ đến đây, cô ta đứng lên, chuyển tới sau lưng đại phu nhân, bóp vai đại phu nhân, nói từng chữ một: "Bác, em họ chết rồi, đi một thân một mình thế, chắc chắn sẽ rất cô đơn."
"Nếu như Chung Tình có con thật, bác, không bằng để cô ta trở thành con dâu của bác, đợi đến khi cô ta chết còn có thể đi theo em họ, để em họ không phải lẻ bóng nữa/"
"Nếu như, cô ta không có con, vẫn còn có con, con gả cho thiếu tướng, một khi có con thì cũng giống như con của bác vậy, mà Chung Tình, cứ để cô ta đi theo em họ đi."
Đại phu nhân cẩn thận suy nghĩ lại một chút, lại cảm thấy Hà An Viện nói rất có lý, lập tức gật đầu, vỗ tay Hà An Viện: "Tiểu Viên, quả nhiên không uổng công bác thương con, chuyện gì con cũng suy nghĩ cho bác, cứ làm theo lời của con đi."
"Bác, thiếu tướng đã từng đi du học ở nước ngoài, người ta đi du học trở về đều mặt đồ này, vất vả lắm con mới mua được bộ âu phục này. Con nghĩ, cho tới giờ thiếu tướng vẫn không thích con, có thể là do con không phải là mẫu người của anh ấy, có vẻ anh ấy thích trang phục của người nước ngoài hơn."
Hà An Viện vừa nhắc tới Dịch Giản thì ánh mắt đã toả sáng.
Giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn.
Lúc này đại phu nhân mới phục hồi tinh thần, gật đầu, sau đó mới nói: "Con nói vậy cũng có mấy phần đúng, thiếu tướng vẫn không có ý định lấy vợ, từ nhỏ bác đã mang con vào nhà họ Dịch chính là vì muốn gả con cho thiếu tướng, cứ như thế, nhà họ Dịch sẽ là của chúng ta rồi."
Hà An Viện nghe được lời như thế, vẻ mặt lại lạnh hơn vài phần, một lúc sau, cô ta gằn giọng, hệt như đang ép buộc bản thân, hoặc như đang thề: "Con sẽ gả cho anh ấy! Trừ con, ai cũng không thể gả cho anh ấy."
Mắt cô ta hiện lên thứ ánh sáng rất chói mắt, nơi đáy mắt còn mang theo vài phần kiên quyết, nhưng vẫn khó để che khuất được sự thất vọng sâu trong lòng.
Cô ta rất bất an, vô cùng bất an.
Nhất là mấy ngày nay, tối nào cô ta cũng không thể ngủ được, trong đầu vẫn luôn tái hiện lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Thiếu tướng, hôn Chung Tình...
Bi thương, bất đắc dĩ, không cam lòng, rất nhiều loại tâm tình đan xen và nhau, tạo thành một hình ảnh vô cùng thảm thiết.
Nhất định cô ta phải đề phòng tất cả.
Nghĩ đến đây, cô ta đứng lên, chuyển tới sau lưng đại phu nhân, bóp vai đại phu nhân, nói từng chữ một: "Bác, em họ chết rồi, đi một thân một mình thế, chắc chắn sẽ rất cô đơn."
"Nếu như Chung Tình có con thật, bác, không bằng để cô ta trở thành con dâu của bác, đợi đến khi cô ta chết còn có thể đi theo em họ, để em họ không phải lẻ bóng nữa/"
"Nếu như, cô ta không có con, vẫn còn có con, con gả cho thiếu tướng, một khi có con thì cũng giống như con của bác vậy, mà Chung Tình, cứ để cô ta đi theo em họ đi."
Đại phu nhân cẩn thận suy nghĩ lại một chút, lại cảm thấy Hà An Viện nói rất có lý, lập tức gật đầu, vỗ tay Hà An Viện: "Tiểu Viên, quả nhiên không uổng công bác thương con, chuyện gì con cũng suy nghĩ cho bác, cứ làm theo lời của con đi."
Danh sách chương