Dịch Giản gật đầu, nhìn thoáng qua Từ Ngang, hướng về bên ngoài Cố Viên cất bước đi đến, Từ Ngang vòng ra phía trước Dịch Giản, anh mở cửa xe, chờ Dịch Giản lên xe, ai ngờ Dịch Giản, lại đột nhiên vươn tay, cầm cổ áo Từ Ngang, âm điệu có chút nghiêm cẩn hỏi:“Ngày hôm qua......... Cô ấy nói gì với cậu?”

Từ Ngang nhất thời, không kịp phản ứng Dịch Giản rốt cuộc là có ý tứ gì, biểu tình hơi tạm dừng một chút, nói:“Thiếu tướng, anh nói cái gì?”

“Tôi nói, ngày hôm qua, Chung Tình nói với cậu cái gì?” Dịch Giản cảm thấy tim đập với tốc độ rất nhanh, phịch phịch, mơ hồ cảm thấy có một số việc sẽ phát sinh.

Dự cảm cực kỳ không tốt.

“Tôi không biết anh đang nói cái gì.........” Từ Ngang mím môi, lại vẫn lựa chọn nói dối.

Thiếu tướng phu nhân ở lại cũng tốt.

Cho dù chết, cũng cùng Thiếu tướng chết bên nhau.

Thiếu tướng vì Thiếu tướng phu nhân làm nhiều như vậy, cô ở bên cạnh anh, cũng nên như vậy! Nếu không thể xa chạy cao bay, liền làm một đôi tình nhân thời chiến loạn!

“Từ Ngang, tôi hỏi lại cậu một lần nữa, cô ấy ngày hôm qua nói cái gì với cậu?”

Dịch Giản vốn dĩ vẻ mặt đang nhàn nhạt, đã có sát khí chậm rãi hiện lên, ánh mắt anh, lộ ra một tầng lãnh ý xơ xác tiêu điều, nhìn chằm chằm Từ Ngang, Từ Ngang toàn thân run lên, theo bản năng lui về phía sau, sau đó lắc đầu nói:“Thiếu tướng......... Thiếu tướng phu nhân thật sự cái gì cũng đều không nói cho tôi.........”

Thanh âm Từ Ngang còn chưa hạ xuống, quả đấm Dịch Giản, cũng đã hung hăng nện xuống dưới, đem mặt Từ Ngang đấm nghiêng qua.

Thực rất đau!

Từ Ngang phun ra một búng máu.

Quay đầu, vừa mới nhìn thấy đôi mắt Dịch Giản, lửa giận quay cuồng, vẻ mặt anh, đều đã nhăn nhó, trong ngực hung hăng phập phồng, quả đấm nắm chặt áo anh, tinh tế run run.

Anh giận quá thành cười:“Từ Ngang......... Cậu nói, cô ấy rốt cuộc nói cái gì với cậu hả?”

Từ Ngang vẫn mạnh miệng nói:“Không có!”

Dịch Giản ra tay, đem Từ Ngang quật ngã trên mặt đất, hung hăng cho vài quyền, đem cánh tay Từ Ngang, hơi dùng lực một chút, liền nghe được âm điệu xương cốt phát ra làm người ta kinh hãi.

“Từ Ngang, đem lời của cô ấy, từng chữ từng chữ lặp lại cho tôi nghe!”

Từ Ngang đau nói không nên lời, lại cắn răng, sống chết không chịu nói lắc lắc đầu.

“Từ Ngang, có phải cô ấy nói, cô ấy không đi, có phải hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện