Soso cầm lấy ly nước, từng muỗng đút cho tôi, Đại Tráng gọi bác sĩ đến. Thế là cái tên bác sĩ béo lùn trọc đầu sờ sờ khắp người tôi, nếu tôi mà có sức thì sớm đã đá văng hắn ra rồi.

"Bệnh nhân vẫn ổn, nhưng cần ở lại bệnh viện quan sát một thời gian. Không nên cho người bệnh ăn đồ bổ dưỡng, cần có chế độ ăn uống khoa học. Đừng để cô ấy bị cảm lạnh."

Sau vài lời dặn dò, bác sĩ rời đi. Lúc này, tôi mới nhận ra trên đầu có một miếng gạc dày quấn quanh đầu. Mẹ ơi, không phải đánh tôi đến mức ngốc chứ??? Lúc này, lại có người đến. Soso và Đại Tráng rất thức thời mà rời đi. Tôi nhìn trên tay Phoebe cầm theo đồ vậy, tôi khó khăn nở nụ cười.

"Đã tạo... phiền... phức... cho cô."

Cô ấy không nói gì, tôi rất áy náy. Công việc của cô ấy có biết bao nhiêu bận rộn, tôi không chỉ chiếm hết thời gian rảnh rỗi của cô ấy mà công việc của tôi cũng bị gián đoạn. Chỉ là lúc này, một người khác đi vào cùng với bó hoa.

"Tiểu Phàm, cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi."

Tố Duy vẫn dịu dàng như vậy, nụ cười ấm áp của cô ấy làm cho tôi không có cách nào ghét cô ấy được, xét về góc độ nào đó, tôi và cô ấy là tình địch của nhau.

Cô nghịch hoa trong khi Phoebe lấy đồ trong hộp ra. Đó là thức ăn. Thật là vinh dự, tôi có được một bữa ăn đặc biệt với cái giá phải trả là bị táp vào đầu. Cảm thấy rất bất lực.

Tố Duy bày hoa ra xong sau đó đảm nhận công việc của Phoebe.

"Để em làm."

Cho nên, Phoebe ngồi một bên, im lặng nhìn tôi. Tố Duy là một người phụ nữ tốt, mỗi cái nhấc tay cử chỉ của cô ấy đều mang theo loại cảm giác khiến người ta an tâm, giờ thì tôi đã hiểu, tại sao Phoebe lại yêu cô ấy. Mà tôi thì không có cách nào giống như cô ấy.

Tố Duy cẩn thận thổi nước canh nóng hổi sau đó đưa đến bên miệng tôi, cái biểu cảm nghiêm túc của cô ấy thật mê người. Tôi nghĩ có lẽ tôi thuộc về phần còn lại không toả sáng của cô ấy.

Sau khi uống canh xong, Tố Duy thu dọn mọi thứ. Tôi nhẹ nhàng gọi cô ấy.

"Chị Tố Duy, chị gặp Đại Tráng như thế nào?"



Cô ấy nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó ngồi trở lại bên cạnh tôi.

"Tôi đang làm một cuốn tự truyện du lịch vòng quanh trái đất, ở trong đó viết về những gì tôi đã trải nghiệm, ghi lại những gì mà tôi đã chứng kiến, tôi ở bên ngoài phiêu bạc rất nhiều năm, và đi cũng đã được nửa vòng trái đất. Tôi và Sawyer quen biết nhau, là lúc tôi ở Mỹ gặp phải bọn cướp, Sawyer lúc đó đã giúp tôi. Chính là cái câu anh hùng cứu mỹ nhân đó. Sau đó, cậu ấy mang tôi đến nhà cậu ấy. Chúng tôi nói chuyện cũng rất hợp ý nhau, khi nói đến các thành phố của Trung Quốc, thì mới phát hiện hoá ra là đồng hương với nhau. Ở nước ngoài, mà gặp được đồng hương, cái loại cảm giác thân thiết này làm cho người ta xúc động nước mắt lưng tròng. Thế là tôi quyết định quay về, thuận tiện tìm người xưa ôn chuyện cũ."

"Người xưa mà chị nhắc đến là Phoebe phải không?"

Cô ấy mỉm cười gật đầu. Tôi hiếu kỳ hỏi.

"Hay là chị nói tôi nghe, hai người làm sao nhận thức nhau đi?"

"Đầu bị đập một cái làm cho ngu muội hay không mà trở thành đứa trẻ hiếu kỳ vậy?"

Tố Duy nói đùa, nhưng cô ấy không thể cưỡng lại ánh mắt nhỏ nhắn đáng yêu của tôi, cô ấy lắc đầu bất lực và bắt đầu một hồi ức dài.

"Khi đó tôi đang ở trên đường phố Paris, tôi luôn chỉ chụp những bức ảnh phong cảnh, nhưng tôi thấy rằng có một người phụ nữ xinh đẹp trong ống kính của tôi. Cô ấy đang ngồi hồ nguyện ước, trong tay cầm bánh mì và cho bồ câu ăn. Bỗng nhiên, lòng đầy nhiệt huyết, cho nên âm thầm chụp ảnh chân dung của cô ấy, nhưng mà vẫn bị cô ấy phát hiện. Cô ấy đến gần tôi, bảo tôi không được chụp hình cô ấy. Tôi cười lấy máy ảnh ra và cho cô ấy xem bức ảnh mà tôi đã chụp."

"Sau đó, cô ấy đã nói gì?"

"Cô ấy nói: Kỹ năng chụp hình tốt thế này, đừng lãng phí thời gian và máy ảnh chụp cô ấy. Tôi cảm thấy cái logic của cô ấy thật hài hước, cho nên theo ý cô ấy đi chụp đàn bồ câu. Nhưng mà tôi vẫn âm thầm thu bóng dáng cô ấy vào trong máy ảnh, đến lúc sắp tách ra, tôi còn chủ động mời cô ấy ăn bữa tối. Dựa theo tính cách của Phoebe, đương nhiên là cô ấy từ chối tôi rồi. Nhưng mà tôi đã dùng một lý do hết sức thuyết phục để thuyết phục cô ấy."

Tôi thực sự đã nghe rất nghiêm túc câu chuyện yêu đương ngày xưa của Phoebe và Tố Duy, nhưng nghĩ xem, nếu như không đi tìm hiểu Phoebe thì làm sao có thể chạm đến con người thật của cô ấy được đây?

"Lý do gì?"

"Tôi nói rất hợp tình hợp lý: Cô không nghĩ rằng ở một cái thành phố thờ ơ lại gặp được một người Trung Quốc đầy thân thiện, chẳng phải rất có duyên sao?"

Chết tiệt, thật sự đủ tục mà, bây giờ ở nơi nào mà không có người Trung Quốc chứ? Phoebe thế mà lại đồng ý, cái logic con mẹ gì vậy. Sau đó, Tố Duy tiếp tục nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện