Có phải là tin giật gân không?
Cậu hai nhà họ Lục lạnh lùng không thích tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là con gái.

Ấy thế mà cả nhà họ vừa nghe thấy cháu họ, con trai họ, em trai và anh trai họ thừa nhận rồi.
"Là tiểu thư nhà ai ? Nhà ở chỗ nào? Cô bé đó tên gì? Hai đứa biết nhau từ khi nào?...!Trình Trình, con mau nói ta nghe." Mẹ Hân đứng dậy đỡ con trai ngồi lên ghế, quăng luôn cả cái chuyện Thiên Trình đi về trễ ra sau đầu vồn vã hỏi han.
Ông bà nội và cha Thiên vừa nhìn đến cái dáng vẻ kia của mẹ Hân thì lắc đầu bó tay.
Uy nghiêm còn đâu nữa?
Thiên Trình thở nhẹ một hơi, anh nhất quyết đứng lên, " Mẹ, tạm thời con không thể nói được."
Nói đoạn anh đi luôn, kiếp trước, anh cái gì cũng nghe theo mẹ, chỉ vì trong lòng anh, mẹ rất quan trọng, anh rất yêu quý bà.
Mà khi đó, bà luôn muốn anh phải cưới cô gái có gia thế tiếng tăm, môn đăng hộ đối với nhà Lục Minh.

Và người bà chọn chính là Mộ Dung Tình.

Cô cả nhà Mộ Dung.
Trọng sinh lại, sự việc kia chắc chắn sẽ lại xảy ra, nhưng ở kiếp này, anh đã có Tinh Nhi rồi, đã tìm lại được cô, nên không thể nghe theo bà mà đi kết hôn với bất kì cô gái nào khác, nhất là ả Mộ Dung Tình kia.

Vậy nên, anh buộc phải từ từ khiến mẹ anh dần dần thích Dương Tinh Nhi từng chút một..
Để Tinh Nhi, đường đường chính chính làm con dâu Lục Gia...mà không phải là gả thay cho ai hết.
Sau khi Thiên Trình rời đi.

Mọi người đều ngơ ra...
À...lần đầu tiên, Trình Trình không nghe theo mẹ Hân, không muốn nói cho bà nghe bất cứ chuyện gì về anh...
Nghĩa là, mẹ Hân đã không được Trình Trình của bà thương như trước.
Thiên Bảo vội gập nhanh cái laptop lại, vọt theo Thiên Trình lên lầu.

Anh chàng còn vọt lẹ hơn cả em trai mình.
Dĩ nhiên là phải chạy biến khỏi cuộc tra hỏi của mẹ lần hai rồi.
Mẹ Hân nhìn theo bóng cậu con trai thứ hai, rồi lại quay sang nhìn chồng mình, vẻ mặt rõ ràng là mất mát, " Lão gia, Trình Trình nó sao lại..."
Cha Thiên bật cười vì cái bộ dạng của vợ mình, ông vỗ vỗ lên mu bàn tay của vợ, dịu giọng nói, " Phu nhân, Trình Trình đã lớn rồi, em đừng mãi quản chuyện của nó nữa."
Ông bà nội bên cạnh cũng khuyên vào, "phải đó, con dâu à, Trình Trình và Bảo Bảo nhà chúng ta đều sắp trưởng thành rồi.

Con nên để chúng tự quyết định cuộc đời của mình."
Mẹ Hân thở nhẹ ra một hơi, có chút tiếc nuối rồi than thở, " ài, chúng ta không biết cô gái kia thân thế ra sao? Lỡ đâu lại là một kẻ ham tiền, lợi dụng Trình Trình để trục lợi, thì thằng bé sẽ khổ."
Mẹ Hân quay sang cha mẹ chồng, nói tiếp, " hơn nữa, bữa tiệc tối qua, con chấm một cô bé kia rồi, xinh xắn vô cùng, nếu đứng với Trình Trình nhà chúng ta, sẽ xứng đôi vô cùng, vậy mà..."
Mẹ Hân nói xong buồn hiu trở về phòng, Cha Thiên cũng xin phép cha mẹ rời đi về phòng cùng vợ.
Rốt cuộc chỉ còn lại ông bà nội và hai cô cháu gái.

Mạc Hiên và Mạc Hạ cũng lắc đầu, không hiểu cái gì cả.
Cả hai cô bé mới 11 tuổi, căn bản cũng chưa hiểu cái gì gọi là yêu đương này kia, chỉ biết một điều duy nhất đó là dù xảy ra chuyện gì thì gia đình họ lúc nào cũng hòa thuận, hạnh phúc luôn đong đầy.
.....
Rạng sáng ngày hôm sau.
Chung cư Vệ Quyên.
Phòng của Dương Tinh Nhi.
Gặp lại người trong mộng, Dương Tinh Nhi mãi mới ngủ được, đến khi chìm vào hẳn giấc ngủ thì sáng mất rồi.

Vì khó ngủ, Cô gái nhỏ đành dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân rồi bước nhanh từ trên lầu vào phòng bếp, trong lòng dự định, hôm nay, cô phải làm bữa sáng tình yêu cho chàng soái ca của cô.
Bước vào cửa bếp, vừa thấy vú Trần đang hầm một con gà, mùi thơm nức cả mũi.

Cô hít hà mùi thơm rồi cất giọng.
"Vú ơi, con muốn học nấu ăn thật ngon như vú vậy, có được không?" Tinh Nhi sáp vào vú Trần để nài nỉ.
"Nấu ăn, vú nấu cho con không hợp khẩu vị của con sao?" Vú Trần vừa hỏi ngược lại Tinh Nhi vừa đổ một chén nấm đông cô vào nồi gà hầm.
"Không phải, con muốn tự làm, sau này mỗi này con sẽ tự tay nấu những món thật ngon cho...." Tinh Nhi suýt thì nói ra cái tên Thiên Trình.

Cô vội vàng đổi chủ đề.
" Vú à, vú dạy con nhé, con muốn học, sau này còn tự lo cho bản thân mà thôi."
Vú Trần khẽ nhíu chân mày nhẹ, nhìn cô gái nhỏ trước mắt bà, bà bỏ hành lá vào nồi gà hầm xong, tắt bếp rồi nhẹ nhàng nói.
" Tinh Nhi, nấu ăn không phải ngày một ngày hai mà thành thục.

Hương vị món ăn có đậm đà hay không, còn phải trải qua từng ngày, hơn nữa, cũng phải có tâm nữa, thì món ăn nấu ra, hoặc chế biến ra mới ngon được."
Tinh Nhi gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu, " vậy bây giờ con bắt đầu làm được không vú? Con muốn tự tay làm một bữa điểm tâm cho con."
Vú Trần hơi khó hiểu, nhưng cũng không ngăn cản, " được, vậy phòng bếp là của con rồi đấy, con phải tự trải nghiệm rồi rút ra kinh nghiệm từ mỗi lần nấu hoặc chế biến, ta đến nhà bác Phùng có việc.

Con đi học nhớ khóa cổng nhé."
"Vâng, con nhớ rồi ạ." Tinh Nhi cười tít mắt gật đầu lia lịa.
Vú Trần nhìn dáng vẻ của cô gái nhỏ, bà lắc đầu, nhưng lại an tâm hơn bao giờ hết, bởi vì, họ được tự do sống cuộc sống mà họ mơ ước.

Sau khi vú Trần rời đi, Tinh Nhi bắt đầu tung hoành trong gian bếp chung cư của mẹ cô.
Kiếp trước, cái gì cũng phải tự mình làm, dẫu vậy, nhưng cái phần nấu nướng, cô dở cực kì, món cô nấu ra, cô còn không thể nuốt....
Vậy thì ai mới can đảm mà ăn được đây?
Tinh Nhi suy nghĩ trong đầu nên làm món gì, và cuối cùng cô quyết định làm cơm rang trứng.
Sau một thời gian gần nửa tiếng đồng hồ, cô cũng làm xong một phần cơm rang nhìn có vẻ bắt mắt, nhưng còn mùi vị ra sao? Cô không có thử, cũng không kịp thử, vì nấu xong cái bữa sáng tình yêu này, liền đã đến giờ tới trường.
Nhìn lại một tàn cục cô vừa bày ra trong bếp, tất cả chỉ vì một món cơm rang đơn giản...
Cô vừa dọn dẹp mỡ hỗn độn, nào là nồi cơm, thìa múc cơm, vỏ trứng, xúc thích, gia vị các kiểu....
Ôi sao mà lung tung thế này, Tinh Nhi nhăn nhó..
"Không khéo lại muộn mất thôi."
Nhìn đồng hồ đã hơn 6 giờ 30 phút.
Tinh Nhi tá hỏa, đóng cơm vào một chiếc hộp màu trắng hình trái tim xinh xắn.

Ôm hộp cơm chạy bay lên phòng, áo váy chỉnh tề vội vàng xuất phát rời khỏi chung cư để đến trường.
Ngoài trời, Ánh bình minh lên cao, nắng vàng hơn mọi ngày....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện