Snape trở lại hầm liếc mắt một cái đã thấy Harry đang cuộn mình nằm trên sô pha.
“Anh đã trở lại.” Thiếu niên lười nhát quay đầu lại, lộ ra nụ cười mỉm.
Lời trách cứ nảy lên tới tận cổ họng Snape lại bị nụ cười này đánh bại, y nhanh chóng đóng cửa lại, nghiêm mặt đi tới sô pha: “Trường học không an toàn, ngươi không nên chạy lung tung.”
“Tôi tới thẳng đây, chưa kịp chạy chỗ khác.” Harry thu hồi tươi cười: “Còn nữa, tôi tới làm chính sự.”
Snape nhếch một bên mi.
“Anh có biết vương miện Ravenclaw nằm đâu không?” Harry hỏi.
“Vương miện Ravenclaw?” Snape lặp lại, sau đó lắc đầu: “Chỉ nghe nói qua.”
“Nó với con rắn bên cạnh Chúa tể Hắc ám đều là hồn khí.” Harry dứt khoát nói: “Con rắn kia phải chờ cơ hội, còn về phần vương miện, có lẽ ở trường học.”
Sắc mặt Snape trầm xuống, hồn khí là chuyện y luôn mập mờ không muốn đề cập tới, kết hợp với phản ứng đêm qua của Harry: “Ngươi có biết………..” Y không thể nói tiếp.
Harry nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đại sư độc dược, nhắm mắt lại: “Anh sẽ cùng tôi chiến đấu, đúng không?”
Snape không trả lời, chỉ siết chặt bàn tay lạnh lẽo trong tay mình, đúng vậy, đến khi y chết.
………
Quyền hạn của hiệu trưởng có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng không thể tìm được vị trí của vương miện bị quăng ở một xó nào đó.
Snape đã kiểm tra kho dự trữ trong phòng hiệu trưởng nhưng không có chút manh mối, ngay cả đám bức họa cũng không rõ, về phần ký túc xá riêng của nhà Ravenclaw, Snape không tiện đi vào, phần này do Harry tìm, cho dù rất lo lắng nhưng Snape hiểu được Harry hiện tại có đủ khả năng và cẩn thận, có lẽ không thành vấn đề.
Lúc này Harry đang ảo não đứng trước cửa ký túc xá Ravenclaw, mật khẩu Ravenclaw không cố định mà cần phải trả lời một vấn đề, đây không phải làm khó cậu sao? Không thể không thừa nhận chỉ số thông mình khiếm khuyết của mình, Harry dựa theo bản đồ đạo tặc tìm được một người trên lầu ba đang nhìn chăm chú vào một góc tòa thành.
“…………Luna” Harry nhỏ giọng.
Người nọ xoay người lại, cô gái tóc vàng đẩy đẩy gọng kính trên mũi, trên mặt không hề có biểu hiện ngạc nhiên, giống như chuyện âm thanh vang lên giữa một hành lang trống vắng là một chuyện không có chút nào kỳ quái: “Harry?”
Harry thực kinh ngạc, cậu vẫn chưa cởi bỏ áo tàng hình: “Sao em biết?” Vừa nói, cậu vừa kéo áo tàng hình xuống.
Cô bé lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vẫn kỳ quặc như trước kia: “Em có thể nhìn thấy một số thứ kỳ lạ.” Luna chỉa chỉa đôi mắt mình.
“Tựa như………..tư tư nhung?” Harry đột nhiên nhớ lại.
“Đúng.” Ý cười trên mặt Luna càng sâu.
Harry vò đầu mỉm cười, Luna luôn là một cô bé kỳ lạ, nhưng lại rất đáng tin, vì thế cậu mở miệng hỏi: “Tôi nghe nói thư viện chuyên môn của Ravenclaw có phòng cất giữ như thư viện trường?”
Luna gật đầu: “Ở ký túc xá.”
“Có thể đưa tôi tới đó không? Tôi cần tìm một vật.”
“Đương nhiên có thể.” Luna cũng không hỏi nhiều, quay về hướng ký túc xá, Harry vội vàng đuổi theo cô bé.
“……….gần đây trong trường rất tệ sao?” Harry thấy xung quanh vắng lặng liền nhẹ giọng hỏi.
“Có một chút, bất quá cũng không đến nỗi nào.” Biểu hiện Luna có vẻ rất thích thú, cô bé nghiêng đầu về phía Harry: “Mọi việc nhất định sẽ ổn, đúng không?”
“………….ừ.”
Có Luna trợ giúp, Harry dễ dàng tiến vào ký túc xá Ravenclaw, bài trí nơi này rất trang nhã, hoàn toàn bất đồng với vẻ rực rỡ của ký túc xá Gryffindor, Luna đi tới phía thư viện ở tít trong cùng, trả lời 3 câu hỏi cửa mới mở ra.
Thư viện này rất nhỏ, chỉ có kệ sách, ngay cả nơi để ngồi đọc sách cũng không có, Harry quan sát xung quanh, không có học trò nào.
“Thường thì buổi tối mới có người tới đem sách mang về phòng ngủ xem.” Luna giải thích, đi tới chỗ bên cạnh cửa, nói tiếp: “Chỗ này có một phòng cất giữ, để vài thứ kỳ quái, đại khái……..có vài thứ chúng thôi không đụng vào.”
Ánh mắt Harry sáng lên, mở cửa vào trong, bên trong khá sạch sẽ, có mấycái tủ lớn chia thành nhiều ngăn tủ nhỏ, bên trong có rất nhiều thứ kỳ quái, một mớ thủy tinh, còn có một cuốn sách đốt một nửa, còn có một tấm thảm hình dạng kỳ quái, Harry cẩn thận tìm kiếm.
“Cần giúp không?” Luna hỏi.
“Tôi…………” Harry quay đầu lại, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra: “Tôi đang tìm một cái vương miện.”
Luna nghiêng đầu suy nghĩ: “Trang sức nằm trong tủ bên cạnh.” Cô bé đi tới ngăn tủ ở góc tối, kéo một ngăn, bên trong có những chiếc vỏ sò sâu thành vòng cổ, có cái là bông tai, hoặc những chiếc lắc lóng lánh.
Harry vội vàng đi tới, cẩn thận tìm kiếm, không có, không có vương miện.
“Chi có nhiêu đây thôi.” Luna ngẩng đầu nhìn xung quanh, khẳng định nói: “Em thường đọc sách trong này, những thứ kia cũng từng nhìn qua, không có vương miện.”
Harry có chút thất vọng, bất quá lập tức lấy lại tinh thần: “Tôi xem thử số sách này, có lẽ bên trong có ghi lại.”
Hai người trở ra thư viện, tìm kiếm ở dãy kệ về truyền thuyết xưa hoặc các vật phẩm pháp thuật. Ravenclaw là một học viện không thích tranh giành, tôn trọng tri thức cùng sáng tạo, chứ không phải đấu tranh, vì thế trong này có rất nhiều bộ sách về luyện kim hoặc khế ước, nhóm Ravenclaw thích phát minh ra những thứ thú vị, tỉ như giới Pháp Thuật có dụng cụ chuyển hoán thời gian.
Hai người yên lặng lật sách, một quyển lại một quyển, hi vọng có chút manh mối.
………
Buổi tối, hầm.
Snape không an tâm ngồi phê chữa bài tập, lời bình cũng lười viết, không phải khoanh tròn thì phết một vết, giải quyết xong một đống giất da, Snape thực sự có chút nôn nóng đi tới đi lui trong hầm, mãi tới khi đồng hồ chỉ 10 giờ, y mới rời khỏi hầm, làm như thường lệ bắt đầu tuần tra.
Trên đường gặp phải anh em Carlo, Snape bực bội đuổi hai người đi, thực hiển nhiên hai người cũng không có ý định nói chuyện nhiều với Snape.
Chết tiệt, Harry rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi? Snape tuần tra hết tòa lây đài liền đi ra ngoài, y đặc biệt lượn một vòng qua phía ký túc xá Ravenclaw, đồng thời vãnh tai lắng nghe động tĩnh chung quanh, chính là có ai đó đột ngột dọa y sợ tới nhảy dựng.
Một cánh tay Snape không hề được báo trước đột ngột bị cầm lấy, Snape hơi ngừng lại một chút sau đó lập tức khôi phục bình thường, suy nghĩ một chút đã đoán được nhất định Harry đã làm chú tiêu âm dưới chân, rất nhanh, cơ thể thiếu niên dựa tới gần, tay trái Snape có thể cảm nhận ấm áp từ cơ thể cậu.
Một đường trầm mặc, thẳng tới khi trở lại hầm.
Chờ cửa hầm khép lại, Harry ôm lấy nam nhân, một lát mới nói: “Vốn định ngủ lại trong phòng cất giữ của ký túc xá Ravenclaw một đêm, nhưng nơi đó rất lạnh, ngày mai tôi lại tới vậy.”
Không đợi Snape kịp nói gì, thiếu niên tóc rối đã đi vào phòng ngủ, chốc lát sau cầm lấy một bộ quần áo ngủ màu đen xoay người vào nhà tắm, hoàn toàn không chú ý tới chủ nhân nơi này, khoảng hai mươi phút sau, Harry cả người tỏa nhiệt khí đi ra, ngáp một cái lại đi vào phòng ngủ.
Snape vô thức thở dài, đồng thời, y vui sướng vì Harry ở nơi này hoàn toàn không bảo trì trạng thái cảnh giác cao độ, sau đó Snape làm xong vài công tác còn lại, sau đó vào phòng ngủ, thiếu niên đang cuộn mình ngủ, Snape chui vào chăn, từ sau lưng ôm chầm lấy Harry, người nọ lập tức xoay người lại, điều chỉnh tư thế một chút, nặng nề ngủ tiếp.
Những ngày kế tiếp đều như vậy.
Ban ngày, Snape không nhìn thấy Harry, lúc buổi tối Harry sẽ trở lại hầm, thường không nói gì nhiều, chỉ biết im lặng nằm trong lòng ngực y, có đôi lúc, Snape cảm thấy hình như Harry không ngủ, bất quá nếu cậu đã chọn lựa nhắm mắt thì Snape cũng không hỏi nhiều, y chỉ biết yên lặng siết chặt vòng tay, làm bộ chính mình không hề biết đối phương đang giả vờ ngủ.
……….
Harry ở trong hầm bao lâu thì cậu càng không thể buông tha cảm giác ấm áp này, cậu vẫn đi điều tra vương miện, nhưng mà trong lòng thực sự có một hi vọng, nếu như vĩnh viễn kiếm không thấy thì tốt rồi, Harry vừa nghĩ như vậy, vừa tự trách chính mình.
Có một lần, khi cậu lật xem một quyển sách về khế ước cổ xưa, cậu biết được trong giới phù thủy, tuy hai người nam nhân ở cùng nhau không nhiều, nhưng được xem là hợp pháp, nhận thức này hoàn toàn bất đồng với giới Muggle, nhịn không được liếc mắt qua một chồng sách bên cạnh còn cưa xem hết, Harry ném quyển sách qua một bên, cậu cần chú ý tới những cuốn sách nói về vật phẩm pháp thuật xem có tìm được ghi chú về vương miện hay không, chứ không phải mấy thứ này.
Dưới sự trợ giúp của Luna, hai người đã dùng khoảng thời gian ngắn nhất có thể xem qua một lượt các bộ sách, nhưng không thu hoạch được gì.
“Có lẽ chúng ta có thể hỏi các bức họa?” Luna đề nghị.
“Hẳn là bọn họ không biết.” Harry đã hỏi qua rất nhiều bức họa trước đó, ngay cả một vị viện trưởng của Ravenclaw trước đó cũng không biết: “Có lẽ……….chỉ có người đã chết mới biết được.” Harry thở dài.
“Người đã chết?” Âm điệu Luna cất cao: “Em biết một người đã chết, bà ấy có lẽ là người hiểu biết tất cả lịch sử của Ravenclaw.”
“A?” Harry nghi hoặc.
“Bà Gray.” Luna cười khanh khách giải thích: “Bà ấy là một hồn ma của Ravenclaw, có lẽ bà ấy biết.”
“Chúng ta tới hỏi thử xem.” Harry lấy lại tinh thần.
Luna gật đầu: “Khoảng này bà ấy thường ở trên tầng tháp cao ngất ngắm bầu trời.”
Harry lúc này không còn tâm trí tò mò vì sao Luna lại biết rõ tập tính của hồn ma như vậy, tựa như cho tới bây giờ cậu cũng không biết những sở thích của Nick.
Bà Gray là một người phụ nữ lớn tuổi có gương mặt khá u buồn, so với những học trò khác của Ravenclaw, bà rất thích Luna, bất quá dù như vậy thì vấn đề hai người vừa đặt ra có vẻ bà khá phản cảm: “Tôi không muốn trả lời vấn đề này.” Bà cứng rắn nói.
“Nói vậy bà biết?” Ánh mắt Harry sáng rực.
Bà Gray không kiên nhẫn quay đầu đi.
“Không, chờ đã, cái đó có quan hệ với Chúa tể Hắc Ám!” Harry vội vàng kêu gọi hồn ma đang chuẩn bị rời đi: “Chiếc vương miện đó bị ám đầy pháp thuật hắc ám, chúng ta phải hủy nó đi nếu không……..hậu quả không thể tưởng tượng nỗi.”
Hồn ma lần thứ hai quay người lại, biểu tình vô cùng dữ tợn: “Hắn là kẻ lừa đảo, một kẻ lừa đảo thuần chất!”
Harry và Luna đều bị phản ứng của bà dọa sợ, nghe bà Gray lên án tiếp, bọn họ mới hiểu ra, hóa ra người đã làm hỏng chiếc vương miện có thể làm con người ta minh mẫn chính là Tom Riddle, hắn lừa bà lấy được vương miện nhưng cũng không hủy nó mà động tay động chân, làm nó càng khó phá hủy hơn.
“Tôi có thể giúp bà, thực sự.” Harry chân thành nói.
Gương mặt vặn vẹo vì tức giận của bà Gray khôi phục lại bình thường, chăm chú quan sát Harry: “Phải tìm được một căn phòng,nghĩ về nó và vương miện sẽ có ở đó.” Nói xong, hồn ma lướt đi, nhìn qua vô cùng buồn bực cùng mệt mỏi.
Harry cùng Luna nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Là phòng Cần Thiết!”
Tiếp đó, Harry tạm biệt Luna, đi một mình, bởi vì đang trong lâu đài, cẩn thận mốt chút sẽ tốt hơn, tuy rằng phải đi đường vòng có chút ngoắt ngoéo, bất quá lúc tới được phòng cần thiết, Harry nhanh chóng tìm được vương miện Ravenclaw.
Hoàn
“Anh đã trở lại.” Thiếu niên lười nhát quay đầu lại, lộ ra nụ cười mỉm.
Lời trách cứ nảy lên tới tận cổ họng Snape lại bị nụ cười này đánh bại, y nhanh chóng đóng cửa lại, nghiêm mặt đi tới sô pha: “Trường học không an toàn, ngươi không nên chạy lung tung.”
“Tôi tới thẳng đây, chưa kịp chạy chỗ khác.” Harry thu hồi tươi cười: “Còn nữa, tôi tới làm chính sự.”
Snape nhếch một bên mi.
“Anh có biết vương miện Ravenclaw nằm đâu không?” Harry hỏi.
“Vương miện Ravenclaw?” Snape lặp lại, sau đó lắc đầu: “Chỉ nghe nói qua.”
“Nó với con rắn bên cạnh Chúa tể Hắc ám đều là hồn khí.” Harry dứt khoát nói: “Con rắn kia phải chờ cơ hội, còn về phần vương miện, có lẽ ở trường học.”
Sắc mặt Snape trầm xuống, hồn khí là chuyện y luôn mập mờ không muốn đề cập tới, kết hợp với phản ứng đêm qua của Harry: “Ngươi có biết………..” Y không thể nói tiếp.
Harry nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đại sư độc dược, nhắm mắt lại: “Anh sẽ cùng tôi chiến đấu, đúng không?”
Snape không trả lời, chỉ siết chặt bàn tay lạnh lẽo trong tay mình, đúng vậy, đến khi y chết.
………
Quyền hạn của hiệu trưởng có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng không thể tìm được vị trí của vương miện bị quăng ở một xó nào đó.
Snape đã kiểm tra kho dự trữ trong phòng hiệu trưởng nhưng không có chút manh mối, ngay cả đám bức họa cũng không rõ, về phần ký túc xá riêng của nhà Ravenclaw, Snape không tiện đi vào, phần này do Harry tìm, cho dù rất lo lắng nhưng Snape hiểu được Harry hiện tại có đủ khả năng và cẩn thận, có lẽ không thành vấn đề.
Lúc này Harry đang ảo não đứng trước cửa ký túc xá Ravenclaw, mật khẩu Ravenclaw không cố định mà cần phải trả lời một vấn đề, đây không phải làm khó cậu sao? Không thể không thừa nhận chỉ số thông mình khiếm khuyết của mình, Harry dựa theo bản đồ đạo tặc tìm được một người trên lầu ba đang nhìn chăm chú vào một góc tòa thành.
“…………Luna” Harry nhỏ giọng.
Người nọ xoay người lại, cô gái tóc vàng đẩy đẩy gọng kính trên mũi, trên mặt không hề có biểu hiện ngạc nhiên, giống như chuyện âm thanh vang lên giữa một hành lang trống vắng là một chuyện không có chút nào kỳ quái: “Harry?”
Harry thực kinh ngạc, cậu vẫn chưa cởi bỏ áo tàng hình: “Sao em biết?” Vừa nói, cậu vừa kéo áo tàng hình xuống.
Cô bé lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vẫn kỳ quặc như trước kia: “Em có thể nhìn thấy một số thứ kỳ lạ.” Luna chỉa chỉa đôi mắt mình.
“Tựa như………..tư tư nhung?” Harry đột nhiên nhớ lại.
“Đúng.” Ý cười trên mặt Luna càng sâu.
Harry vò đầu mỉm cười, Luna luôn là một cô bé kỳ lạ, nhưng lại rất đáng tin, vì thế cậu mở miệng hỏi: “Tôi nghe nói thư viện chuyên môn của Ravenclaw có phòng cất giữ như thư viện trường?”
Luna gật đầu: “Ở ký túc xá.”
“Có thể đưa tôi tới đó không? Tôi cần tìm một vật.”
“Đương nhiên có thể.” Luna cũng không hỏi nhiều, quay về hướng ký túc xá, Harry vội vàng đuổi theo cô bé.
“……….gần đây trong trường rất tệ sao?” Harry thấy xung quanh vắng lặng liền nhẹ giọng hỏi.
“Có một chút, bất quá cũng không đến nỗi nào.” Biểu hiện Luna có vẻ rất thích thú, cô bé nghiêng đầu về phía Harry: “Mọi việc nhất định sẽ ổn, đúng không?”
“………….ừ.”
Có Luna trợ giúp, Harry dễ dàng tiến vào ký túc xá Ravenclaw, bài trí nơi này rất trang nhã, hoàn toàn bất đồng với vẻ rực rỡ của ký túc xá Gryffindor, Luna đi tới phía thư viện ở tít trong cùng, trả lời 3 câu hỏi cửa mới mở ra.
Thư viện này rất nhỏ, chỉ có kệ sách, ngay cả nơi để ngồi đọc sách cũng không có, Harry quan sát xung quanh, không có học trò nào.
“Thường thì buổi tối mới có người tới đem sách mang về phòng ngủ xem.” Luna giải thích, đi tới chỗ bên cạnh cửa, nói tiếp: “Chỗ này có một phòng cất giữ, để vài thứ kỳ quái, đại khái……..có vài thứ chúng thôi không đụng vào.”
Ánh mắt Harry sáng lên, mở cửa vào trong, bên trong khá sạch sẽ, có mấycái tủ lớn chia thành nhiều ngăn tủ nhỏ, bên trong có rất nhiều thứ kỳ quái, một mớ thủy tinh, còn có một cuốn sách đốt một nửa, còn có một tấm thảm hình dạng kỳ quái, Harry cẩn thận tìm kiếm.
“Cần giúp không?” Luna hỏi.
“Tôi…………” Harry quay đầu lại, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra: “Tôi đang tìm một cái vương miện.”
Luna nghiêng đầu suy nghĩ: “Trang sức nằm trong tủ bên cạnh.” Cô bé đi tới ngăn tủ ở góc tối, kéo một ngăn, bên trong có những chiếc vỏ sò sâu thành vòng cổ, có cái là bông tai, hoặc những chiếc lắc lóng lánh.
Harry vội vàng đi tới, cẩn thận tìm kiếm, không có, không có vương miện.
“Chi có nhiêu đây thôi.” Luna ngẩng đầu nhìn xung quanh, khẳng định nói: “Em thường đọc sách trong này, những thứ kia cũng từng nhìn qua, không có vương miện.”
Harry có chút thất vọng, bất quá lập tức lấy lại tinh thần: “Tôi xem thử số sách này, có lẽ bên trong có ghi lại.”
Hai người trở ra thư viện, tìm kiếm ở dãy kệ về truyền thuyết xưa hoặc các vật phẩm pháp thuật. Ravenclaw là một học viện không thích tranh giành, tôn trọng tri thức cùng sáng tạo, chứ không phải đấu tranh, vì thế trong này có rất nhiều bộ sách về luyện kim hoặc khế ước, nhóm Ravenclaw thích phát minh ra những thứ thú vị, tỉ như giới Pháp Thuật có dụng cụ chuyển hoán thời gian.
Hai người yên lặng lật sách, một quyển lại một quyển, hi vọng có chút manh mối.
………
Buổi tối, hầm.
Snape không an tâm ngồi phê chữa bài tập, lời bình cũng lười viết, không phải khoanh tròn thì phết một vết, giải quyết xong một đống giất da, Snape thực sự có chút nôn nóng đi tới đi lui trong hầm, mãi tới khi đồng hồ chỉ 10 giờ, y mới rời khỏi hầm, làm như thường lệ bắt đầu tuần tra.
Trên đường gặp phải anh em Carlo, Snape bực bội đuổi hai người đi, thực hiển nhiên hai người cũng không có ý định nói chuyện nhiều với Snape.
Chết tiệt, Harry rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi? Snape tuần tra hết tòa lây đài liền đi ra ngoài, y đặc biệt lượn một vòng qua phía ký túc xá Ravenclaw, đồng thời vãnh tai lắng nghe động tĩnh chung quanh, chính là có ai đó đột ngột dọa y sợ tới nhảy dựng.
Một cánh tay Snape không hề được báo trước đột ngột bị cầm lấy, Snape hơi ngừng lại một chút sau đó lập tức khôi phục bình thường, suy nghĩ một chút đã đoán được nhất định Harry đã làm chú tiêu âm dưới chân, rất nhanh, cơ thể thiếu niên dựa tới gần, tay trái Snape có thể cảm nhận ấm áp từ cơ thể cậu.
Một đường trầm mặc, thẳng tới khi trở lại hầm.
Chờ cửa hầm khép lại, Harry ôm lấy nam nhân, một lát mới nói: “Vốn định ngủ lại trong phòng cất giữ của ký túc xá Ravenclaw một đêm, nhưng nơi đó rất lạnh, ngày mai tôi lại tới vậy.”
Không đợi Snape kịp nói gì, thiếu niên tóc rối đã đi vào phòng ngủ, chốc lát sau cầm lấy một bộ quần áo ngủ màu đen xoay người vào nhà tắm, hoàn toàn không chú ý tới chủ nhân nơi này, khoảng hai mươi phút sau, Harry cả người tỏa nhiệt khí đi ra, ngáp một cái lại đi vào phòng ngủ.
Snape vô thức thở dài, đồng thời, y vui sướng vì Harry ở nơi này hoàn toàn không bảo trì trạng thái cảnh giác cao độ, sau đó Snape làm xong vài công tác còn lại, sau đó vào phòng ngủ, thiếu niên đang cuộn mình ngủ, Snape chui vào chăn, từ sau lưng ôm chầm lấy Harry, người nọ lập tức xoay người lại, điều chỉnh tư thế một chút, nặng nề ngủ tiếp.
Những ngày kế tiếp đều như vậy.
Ban ngày, Snape không nhìn thấy Harry, lúc buổi tối Harry sẽ trở lại hầm, thường không nói gì nhiều, chỉ biết im lặng nằm trong lòng ngực y, có đôi lúc, Snape cảm thấy hình như Harry không ngủ, bất quá nếu cậu đã chọn lựa nhắm mắt thì Snape cũng không hỏi nhiều, y chỉ biết yên lặng siết chặt vòng tay, làm bộ chính mình không hề biết đối phương đang giả vờ ngủ.
……….
Harry ở trong hầm bao lâu thì cậu càng không thể buông tha cảm giác ấm áp này, cậu vẫn đi điều tra vương miện, nhưng mà trong lòng thực sự có một hi vọng, nếu như vĩnh viễn kiếm không thấy thì tốt rồi, Harry vừa nghĩ như vậy, vừa tự trách chính mình.
Có một lần, khi cậu lật xem một quyển sách về khế ước cổ xưa, cậu biết được trong giới phù thủy, tuy hai người nam nhân ở cùng nhau không nhiều, nhưng được xem là hợp pháp, nhận thức này hoàn toàn bất đồng với giới Muggle, nhịn không được liếc mắt qua một chồng sách bên cạnh còn cưa xem hết, Harry ném quyển sách qua một bên, cậu cần chú ý tới những cuốn sách nói về vật phẩm pháp thuật xem có tìm được ghi chú về vương miện hay không, chứ không phải mấy thứ này.
Dưới sự trợ giúp của Luna, hai người đã dùng khoảng thời gian ngắn nhất có thể xem qua một lượt các bộ sách, nhưng không thu hoạch được gì.
“Có lẽ chúng ta có thể hỏi các bức họa?” Luna đề nghị.
“Hẳn là bọn họ không biết.” Harry đã hỏi qua rất nhiều bức họa trước đó, ngay cả một vị viện trưởng của Ravenclaw trước đó cũng không biết: “Có lẽ……….chỉ có người đã chết mới biết được.” Harry thở dài.
“Người đã chết?” Âm điệu Luna cất cao: “Em biết một người đã chết, bà ấy có lẽ là người hiểu biết tất cả lịch sử của Ravenclaw.”
“A?” Harry nghi hoặc.
“Bà Gray.” Luna cười khanh khách giải thích: “Bà ấy là một hồn ma của Ravenclaw, có lẽ bà ấy biết.”
“Chúng ta tới hỏi thử xem.” Harry lấy lại tinh thần.
Luna gật đầu: “Khoảng này bà ấy thường ở trên tầng tháp cao ngất ngắm bầu trời.”
Harry lúc này không còn tâm trí tò mò vì sao Luna lại biết rõ tập tính của hồn ma như vậy, tựa như cho tới bây giờ cậu cũng không biết những sở thích của Nick.
Bà Gray là một người phụ nữ lớn tuổi có gương mặt khá u buồn, so với những học trò khác của Ravenclaw, bà rất thích Luna, bất quá dù như vậy thì vấn đề hai người vừa đặt ra có vẻ bà khá phản cảm: “Tôi không muốn trả lời vấn đề này.” Bà cứng rắn nói.
“Nói vậy bà biết?” Ánh mắt Harry sáng rực.
Bà Gray không kiên nhẫn quay đầu đi.
“Không, chờ đã, cái đó có quan hệ với Chúa tể Hắc Ám!” Harry vội vàng kêu gọi hồn ma đang chuẩn bị rời đi: “Chiếc vương miện đó bị ám đầy pháp thuật hắc ám, chúng ta phải hủy nó đi nếu không……..hậu quả không thể tưởng tượng nỗi.”
Hồn ma lần thứ hai quay người lại, biểu tình vô cùng dữ tợn: “Hắn là kẻ lừa đảo, một kẻ lừa đảo thuần chất!”
Harry và Luna đều bị phản ứng của bà dọa sợ, nghe bà Gray lên án tiếp, bọn họ mới hiểu ra, hóa ra người đã làm hỏng chiếc vương miện có thể làm con người ta minh mẫn chính là Tom Riddle, hắn lừa bà lấy được vương miện nhưng cũng không hủy nó mà động tay động chân, làm nó càng khó phá hủy hơn.
“Tôi có thể giúp bà, thực sự.” Harry chân thành nói.
Gương mặt vặn vẹo vì tức giận của bà Gray khôi phục lại bình thường, chăm chú quan sát Harry: “Phải tìm được một căn phòng,nghĩ về nó và vương miện sẽ có ở đó.” Nói xong, hồn ma lướt đi, nhìn qua vô cùng buồn bực cùng mệt mỏi.
Harry cùng Luna nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Là phòng Cần Thiết!”
Tiếp đó, Harry tạm biệt Luna, đi một mình, bởi vì đang trong lâu đài, cẩn thận mốt chút sẽ tốt hơn, tuy rằng phải đi đường vòng có chút ngoắt ngoéo, bất quá lúc tới được phòng cần thiết, Harry nhanh chóng tìm được vương miện Ravenclaw.
Hoàn
Danh sách chương