Rất khuya Harry mới trở về nhà cũ Black, tuy rằng tâm tình của cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng cậu vẫn không biết làm thế nào để đối mặt với Severus, chỉ trích? tức giận? cậu không biết, cậu chỉ biết khi đối mặt với gương mặt anh, cậu không nói nên lời, cái gì cũng không nói được.
“Harry………” Remus lo lắng nghênh đón cậu, đồng thời hung hăng trừng mắt lườm Sirius đang cố gắng nhào qua.
Harry cúi đầu.
“Con nghỉ ngơi đi.” Remus thấy thế liền nói, sau đó dẫn Harry lên lầu.
Đầu óc hỗn loạn Harry vừa nằm xuống liền ngủ, thẳng đến trưa hôm sau mới mơ màng tỉnh lại.
Sau khi thức dậy cậu cứ ngồi trên giường, không muốn động đậy. Không biết qua bao lâu, cửa bị mở ra, người sói tóc nâu tiến vào.
Harry quay đầu cố gắng bày ra một nụ cười: “Remus.”
“Không cần miễn cưỡng.” Remus thở dài, ngồi xuống mép giường, xoa mái tóc rối bù của thiếu niên, Harry trưởng thành, anh đều thấy rất rõ, nếu không phải việc ngày hôm qua quá mức chấn động, sao Harry lại có bộ dạng luống cuống như vậy.
Harry thu thầm mắt lại.
“Sirius có chút cực đoan, cậu ta chỉ…….” Remus có ý giải thích.
“Chú ấy hận cũng bình thường.” Harry đánh gãy lời người nói: “Nếu có người hại chết Hermione và Ron, con cũng không chịu nỗi.” Bàn tay Harry vô thức siết chặt tấm chăn: “Mặc kệ là vô tình hay cố ý.”
Remus giật mình: “Con……”
“Không lẽ Remus không nghĩ như vậy?” Harry quay đầu nhìn thẳng người sói.
“………con người phải nhìn về tương lai.” Remus cầm lấy bàn tay thiếu niên: “Chú nghĩ chuyện năm đó, bản thân Severus cũng rất thống khổ, anh ta và Lily là bạn tốt, nếu anh ta biết lời tiên đoán là đứa con của Lily, chú tin rằng cho dù chết anh ta cũng không nói cho bất luận kẻ nào.”
“………không.” Thiếu niên nặng nề đáp lại.
“Harry?” Remus nhíu mi.
“Con………con không phải tức giận về chuyện này, có lẽ lúc đầu con tức giận vì anh ấy hại chết cha mẹ, nhưng mấu chốt vẫn không phải……” Con ngươi lục sắc của Harry khẽ chớp: “……….mười tám năm, con không có cha mẹ, trừ bỏ ảnh chụp, con không có chút ấn tượng nào, Remus, con không biết nói vậy chú có cảm thấy con quá ích kỷ hay không, cảm nhận của con, ấm áp mà Severus cho con còn nhiều hơn cha mẹ…..”
Remus ôn nhu siết nhẹ tay Harry, cỗ vũ cậu nói hết.
“Lời tiên tri đó nếu để Voldermort biết, nhất định sẽ có một đứa bỏ trở thành mục tiêu, mặc kệ là ai.” Harry cúi gầm xuống: “Severus biết như vậy, nhưng anh vẫn nói, con nghĩ, điều làm con khó chịu nhất chính là con hiểu được, Sevrus thực sự từng là một người xấu.”
Mấy năm nay, Harry thấy được anh cay nghiệt cùng thích bao che khuyết điểm, cũng thấy sự ôn hòa và quan tâm của anh, trong mắt cậu, Severus là một anh hùng chịu khổ, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có một khoảng thời gian, Severus thực sự đi theo Voldemort, thật sự tổn thương những người vô tội.
Remus nghe xong liền trầm mặc, một lúc lâu mới nói: “Như vậy, con còn thương anh ta không?”
Harry sửng sốt, thật lâu, cuối cùng cậu vẫn gật đầu. Đây là cảm giác chân thật trong lòng, không phải chỉ vì một lỗi lầm mà nói không yêu.
“Sai lầm khi còn trẻ của Severus là lựa chọn theo Voldemort.” Remus nhẹ nhàng nói: “Sau đó, anh ta phát hiện chính mình đã phạm sai lầm, vì thế luôn cố gắng bù đắp lại, mấy năm nay, anh ta vẫn luôn cố gắng. Harry, con nghĩ một người phải dùng bao lâu để sám hối lỗi lầm của mình?”
……….
Harry sớm không còn là một đứa nhỏ bốc đồng, vấn đề lời tiên tri này, chỉ là nhất thời không chấp nhận được mà thôi, sau khi nói chuyện với Remus, tâm tình của cậu cũng bình thản hơn.
Cậu nghĩ, cậu muốn cùng Severus vượt qua chuyện này, hai ngày sau, thu thập ổn cảm xúc của mình Harry lại tới trang viên Malfoy, cậu muốn nói chuyện với Severus.
Chẳng qua, lần này, cậu không nhìn thấy anh.
“Thầy đi rồi.” Thiếu niên bạch kim làm mặt lạnh nhìn cậu.
Harry sửng sốt: “Đi rồi?” Cậu lặp lại.
“Đúng.” Draco cứng rắn khẳng định.
“Đi đâu?” Harry đờ đẫn hỏi.
“Thầy hi vọng cậu không đi tìm thầy.” Draco cau mày nhắn lại ý tứ của cha đỡ đầu, cứ việc cậu không hề muốn làm việc này.
“Vì cái gì?” Harry thốt ra, điều này và những gì cậu suy nghĩ không hề giống nhau, hai người có mâu thuẫn gì, nên bình tĩnh xử lý mới đúng.
“Vì cái gì?” Draco nâng cao âm lượng, tức giận nói: “Cậu nghĩ sao, nếu không phải vì yêu cậu thì vì cái gì thầy phải bỏ đi?” Draco từ chỗ cha đã biết được chuyện này, tuy rằng cậu hiểu được Harry tức giận không phải không có lý, nhưng nhìn tới cha đỡ đầu cậu thực sự đau lòng, rõ ràng cha không hề quan tâm tới ánh mắt của người khác lại bỏ chạy như vậy, cũng vì quá yêu nên không thể đối mặt đi.
“Tôi……..” Harry choáng váng.
“Thầy còn nói, cậu từng đáp ứng, nếu thầy lựa chọn rời đi, cậu sẽ không đi tìm.” Draco hoàn thành nhiệm vụ, truyền đạt lại câu nói cuối cùng của cha đỡ đầu.
Trái tim của Harry đau nhói, cậu đáp ứng, nhưng đó là……..
Draco nheo mắt, dằn lòng chờ đợi phản ứng của Harry.
“Oh.” Cuối cùng, thiếu nhiên tóc rối khẽ gật đầu, xoay người bỏ đi.
Draco không thể tin trừng to mắt, cứ như vậy bỏ đi sao? Đây mà là Gryffindor sao, cái tên bám dính không buông đâu mất rồi? Còn quản tới hứa với hẹn gì chứ, Gryffindor từ trước tới giờ không phải luôn làm trái luật sao? Harry Potter! Ngu xuẩn chết tiệt! Draco tức giận, cậu còn tính là nếu Potter dây dưa thêm một hai câu liền nói chỗ ở của cha đỡ đầu!
……
Bởi vì cảm thấy không thể đối mặt, nên đơn giản không bao giờ gặp nữa sao? Harry nhận ra chuyện này một lần nữa gây ra tổn thương sâu sắc tới Severus, anh không phải loại người thích trốn tránh, hiện tại lại trốn cậu.
Harry thực sự đau lòng, cậu hiểu anh đang tự trách móc chính mình, so với việc bị mọi người không thông cảm, tự bản thân anh đã không tha thứ cho mình, Severus, cho tới bây giờ luôn là một người không biết đối xử tốt với bản thân.
Bây giờ nên làm gì đây?
Harry vô thức cắn môi, cậu tin rằng nếu cậu muốn có thể tìm được anh, nhưng mà cậu nên làm thế nào để anh tin tưởng rằng, tất cả mọi chuyện đã qua đi, đúng cũng tốt mà sai cũng tốt, bọn họ phải tiếp tục bước về phía trước.
Harry thực mê mang, nhưng có một việc cậu hiểu rất rõ, cậu sẽ không buông tay.
……….
Hogwarts, phòng hiệu trưởng.
Harry cuối cùng quyết định tới đây, những lúc cậu cần giúp đỡ cậu thường nhớ tới hiệu trưởng Dumbledore, tuy cụ đã mất, nhưng bức họa vẫn còn, cậu muốn nói chuyện với cụ già sáng suốt này.
“Ôi, Harry, uống chút trà chanh không?” Lão hiệu trưởng với bộ dạng rực rỡ không hề khác lúc xưa, đôi mắt màu xanh da trời dưới lớp kính khẽ nháy, giọng nói mang theo chút cười khẽ: “Bất quá con phải tự tay lấy, sau giá sách có.” Cụ Dumbledore chỉ chỉ, lại càu nhàu một câu: “Trong tranh không được ngọt cho lắm, thực đáng tiếc.”
Harry nhịn không được lộ ra tươi cười: “Thầy vẫn như vậy.”
“Harry cũng đã trưởng thành rồi.” Dumbledore mỉm cười, tinh tế nhìn thiếu niên, cụ có chút kinh ngạc: “Giẫn dỗi với Severus sao?”
“………….là anh ấy giận dỗi.” Harry mỉm cười có chút chua sót.
Cụ làm mặt quỷ: “Không phải anh ta luôn khó chịu vậy sao?”
“Lần này có chút nghiêm trọng.” Harry thu hồi tươi cười, bả vai cũng chùn xuống.
Dumbledore lộ ra biểu tình bí hiểm: “Anh ta có con, nhất định sẽ tốt.”
Harry nghe vậy đỏ mặt.
“Harry, con không phải là người ở cùng với anh ta lâu nhất, nhưng chính là người hiểu biết anh ta nhất.” Dumbledore lại mỉm cười: “Bất luận con muốn làm gì, cứ làm đi.”
Harry vò đầu, xấu hổ thì thầm: “Con còn chưa nghĩ ra.”
Dumbledore buông tay, bộ dáng không nghiêm túc: “Yêu đương thực phiền não, ha hả, người trẻ tuổi rất thích cãi nhau.”
“Giáo sư!” Harry sờ sờ mũi.
“Bất quá……….” Dumbledore chuyển chủ đề: “Cũng không nên quên đi bằng hữu, Harry, mọi người rất lo lắng cho con.”
Harry sửng sốt một chút, gật đầu: “……..con biết rồi.”
Sau khi rời khỏi Hogwarts, Harry tới trang trại Hang Sóc, tươi cười thân thiết ôm lấy mỗi người ở đó, vui vẻ trò chuyện với bọn họ, lúc bà Molly nhiệt tình mời cậu ở lại vài ngày, Harry cũng mỉm cười đáp ứng, trên mặt không hề còn dáng vẻ lo lắng.
………
Draco thực sự ảo não, cậu vốn nghĩ tên Harry chết tiệt kia sau khi suy nghĩ thông suốt sẽ vội vàng chạy tới hỏi chỗ ở của cha đỡ đầu, ai ngờ từ ngày đó tới nay, không hề có chút tin tức nào, tựa như hoàn toàn không để ý tới chuyện này.
Hôm nay, Draco trộm tới nhìn cha đỡ đầu, cha đỡ đầu đang ở trong một căn nhà nhỏ ở giới Muggle, bởi vì cha đỡ đầu không muốn ở giới Pháp Thuật.
“Ngươi không cần tới đây.” Snape thản nhiên nói.
Draco mím môi thành một sợi chỉ, tùy tiện nói một hai câu liền rời đi, cậu nhìn ra được, cha đỡ đầu không tốt chút nào, trạng thái như đang cam chịu số phận, cậu biết mình không thể quản chuyện này, nhưng cậu thực sự không thể gõ đầu cha đỡ đầu một chút, làm cha suy nghĩ lại chuyện này, rõ ràng thích Potter, nên cùng một chỗ, sau đó dùng hạnh phúc để che lấp trí nhớ đau khổ trong quá khứ, như vậy không phải rất tốt sao?
Có đôi khi, Draco cảm thấy cha đỡ đầu và tên Potter cố chấp kia thực sự giống nhau.
Gryffindor chết tiệt, Slytherin không chủ động, không phải đang khảo nghiệm tính tích cực của Gryffindor sao? Potter hoàn toàn vũ nhục truyền thống tốt đẹp của Gryffindor, Draco nhíu mày trở lại trang viên.
Mới vào tới khoảng sân vườn liền nhìn thấy mẹ cùng Potter đang ngồi trên bàn đá uống trà, chói mắt nhất chính là cái tên Potter kia đang mỉm cười nhàn nhạt, đó là phong cách vốn có của Slytherin a.
“Cậu tới làm gì?” Draco thờ ơ hỏi.
Đáp lại Draco là một nụ cười lễ độ, Draco cuối cùng cũng hiểu được vì cái gì mỗi lần mình mỉm cười, đối phương ngẫu nhiên sẽ lộ ra vẻ mặt muốn giết người, bởi vì hiện tại cậu đang có loại xúc động như vậy.
Harry đứng lên, cúi chào Narcissa: “Cám ơn rất nhiều.”
“Không cần khách khí.” Narcissa mỉm cười ôn nhu đáp lại.
Harry lại quay qua gật đầu chào Draco mới rời đi.
Draco không bình tĩnh, cứng ngắc quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ nói cho cậu ta biết địa chỉ của cha đỡ đầu sao?”
Người phụ nữ tóc vàng chậm rãi nhấp một ngụm hồng trà, sau đó từ tốn nói: “Không có, cậu ta cũng không phải tới hỏi chuyện này.”
Mí mắt Draco run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy cậu ta tới làm cái gì?”
“Tham khảo một chút tri thức, một đứa nhỏ rất tốt.” Narcissa đặt lại ly trà xuống bàn.
Draco cảm thấy huyệt thái dương của mình không ngừng nảy lên, nhìn lại biểu tình tán thưởng của mẹ, cậu không hiểu nỗi: “Mẹ, cậu ta…….”
“Con cho rằng tình yêu là gì?” Narcissa đột nhiên hỏi đứa con.
Draco sửng sốt.
“Yêu một người sẽ càng để ý tới cảm thụ của đối phương, muốn vì người này làm chút gì đó.” Narcissa chậm rãi nói: “Mẹ từng lo lắng Severus và cậu ta không thích hợp, dù sao đứa nhỏ này cũng còn quá nhỏ, chuyện tình cảm cũng có quá ít kinh nghiệm.”
“Hiện tại xem ra Harry là một đứa nhỏ tốt.” Dừng một chút, Narcissa lại nhìn đứa con: “Khó trách Severus thương nó tới vậy, rất xứng đáng.” Xứng đáng có được toàn bộ tình yêu của một Slytherin.
Hoàn
“Harry………” Remus lo lắng nghênh đón cậu, đồng thời hung hăng trừng mắt lườm Sirius đang cố gắng nhào qua.
Harry cúi đầu.
“Con nghỉ ngơi đi.” Remus thấy thế liền nói, sau đó dẫn Harry lên lầu.
Đầu óc hỗn loạn Harry vừa nằm xuống liền ngủ, thẳng đến trưa hôm sau mới mơ màng tỉnh lại.
Sau khi thức dậy cậu cứ ngồi trên giường, không muốn động đậy. Không biết qua bao lâu, cửa bị mở ra, người sói tóc nâu tiến vào.
Harry quay đầu cố gắng bày ra một nụ cười: “Remus.”
“Không cần miễn cưỡng.” Remus thở dài, ngồi xuống mép giường, xoa mái tóc rối bù của thiếu niên, Harry trưởng thành, anh đều thấy rất rõ, nếu không phải việc ngày hôm qua quá mức chấn động, sao Harry lại có bộ dạng luống cuống như vậy.
Harry thu thầm mắt lại.
“Sirius có chút cực đoan, cậu ta chỉ…….” Remus có ý giải thích.
“Chú ấy hận cũng bình thường.” Harry đánh gãy lời người nói: “Nếu có người hại chết Hermione và Ron, con cũng không chịu nỗi.” Bàn tay Harry vô thức siết chặt tấm chăn: “Mặc kệ là vô tình hay cố ý.”
Remus giật mình: “Con……”
“Không lẽ Remus không nghĩ như vậy?” Harry quay đầu nhìn thẳng người sói.
“………con người phải nhìn về tương lai.” Remus cầm lấy bàn tay thiếu niên: “Chú nghĩ chuyện năm đó, bản thân Severus cũng rất thống khổ, anh ta và Lily là bạn tốt, nếu anh ta biết lời tiên đoán là đứa con của Lily, chú tin rằng cho dù chết anh ta cũng không nói cho bất luận kẻ nào.”
“………không.” Thiếu niên nặng nề đáp lại.
“Harry?” Remus nhíu mi.
“Con………con không phải tức giận về chuyện này, có lẽ lúc đầu con tức giận vì anh ấy hại chết cha mẹ, nhưng mấu chốt vẫn không phải……” Con ngươi lục sắc của Harry khẽ chớp: “……….mười tám năm, con không có cha mẹ, trừ bỏ ảnh chụp, con không có chút ấn tượng nào, Remus, con không biết nói vậy chú có cảm thấy con quá ích kỷ hay không, cảm nhận của con, ấm áp mà Severus cho con còn nhiều hơn cha mẹ…..”
Remus ôn nhu siết nhẹ tay Harry, cỗ vũ cậu nói hết.
“Lời tiên tri đó nếu để Voldermort biết, nhất định sẽ có một đứa bỏ trở thành mục tiêu, mặc kệ là ai.” Harry cúi gầm xuống: “Severus biết như vậy, nhưng anh vẫn nói, con nghĩ, điều làm con khó chịu nhất chính là con hiểu được, Sevrus thực sự từng là một người xấu.”
Mấy năm nay, Harry thấy được anh cay nghiệt cùng thích bao che khuyết điểm, cũng thấy sự ôn hòa và quan tâm của anh, trong mắt cậu, Severus là một anh hùng chịu khổ, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có một khoảng thời gian, Severus thực sự đi theo Voldemort, thật sự tổn thương những người vô tội.
Remus nghe xong liền trầm mặc, một lúc lâu mới nói: “Như vậy, con còn thương anh ta không?”
Harry sửng sốt, thật lâu, cuối cùng cậu vẫn gật đầu. Đây là cảm giác chân thật trong lòng, không phải chỉ vì một lỗi lầm mà nói không yêu.
“Sai lầm khi còn trẻ của Severus là lựa chọn theo Voldemort.” Remus nhẹ nhàng nói: “Sau đó, anh ta phát hiện chính mình đã phạm sai lầm, vì thế luôn cố gắng bù đắp lại, mấy năm nay, anh ta vẫn luôn cố gắng. Harry, con nghĩ một người phải dùng bao lâu để sám hối lỗi lầm của mình?”
……….
Harry sớm không còn là một đứa nhỏ bốc đồng, vấn đề lời tiên tri này, chỉ là nhất thời không chấp nhận được mà thôi, sau khi nói chuyện với Remus, tâm tình của cậu cũng bình thản hơn.
Cậu nghĩ, cậu muốn cùng Severus vượt qua chuyện này, hai ngày sau, thu thập ổn cảm xúc của mình Harry lại tới trang viên Malfoy, cậu muốn nói chuyện với Severus.
Chẳng qua, lần này, cậu không nhìn thấy anh.
“Thầy đi rồi.” Thiếu niên bạch kim làm mặt lạnh nhìn cậu.
Harry sửng sốt: “Đi rồi?” Cậu lặp lại.
“Đúng.” Draco cứng rắn khẳng định.
“Đi đâu?” Harry đờ đẫn hỏi.
“Thầy hi vọng cậu không đi tìm thầy.” Draco cau mày nhắn lại ý tứ của cha đỡ đầu, cứ việc cậu không hề muốn làm việc này.
“Vì cái gì?” Harry thốt ra, điều này và những gì cậu suy nghĩ không hề giống nhau, hai người có mâu thuẫn gì, nên bình tĩnh xử lý mới đúng.
“Vì cái gì?” Draco nâng cao âm lượng, tức giận nói: “Cậu nghĩ sao, nếu không phải vì yêu cậu thì vì cái gì thầy phải bỏ đi?” Draco từ chỗ cha đã biết được chuyện này, tuy rằng cậu hiểu được Harry tức giận không phải không có lý, nhưng nhìn tới cha đỡ đầu cậu thực sự đau lòng, rõ ràng cha không hề quan tâm tới ánh mắt của người khác lại bỏ chạy như vậy, cũng vì quá yêu nên không thể đối mặt đi.
“Tôi……..” Harry choáng váng.
“Thầy còn nói, cậu từng đáp ứng, nếu thầy lựa chọn rời đi, cậu sẽ không đi tìm.” Draco hoàn thành nhiệm vụ, truyền đạt lại câu nói cuối cùng của cha đỡ đầu.
Trái tim của Harry đau nhói, cậu đáp ứng, nhưng đó là……..
Draco nheo mắt, dằn lòng chờ đợi phản ứng của Harry.
“Oh.” Cuối cùng, thiếu nhiên tóc rối khẽ gật đầu, xoay người bỏ đi.
Draco không thể tin trừng to mắt, cứ như vậy bỏ đi sao? Đây mà là Gryffindor sao, cái tên bám dính không buông đâu mất rồi? Còn quản tới hứa với hẹn gì chứ, Gryffindor từ trước tới giờ không phải luôn làm trái luật sao? Harry Potter! Ngu xuẩn chết tiệt! Draco tức giận, cậu còn tính là nếu Potter dây dưa thêm một hai câu liền nói chỗ ở của cha đỡ đầu!
……
Bởi vì cảm thấy không thể đối mặt, nên đơn giản không bao giờ gặp nữa sao? Harry nhận ra chuyện này một lần nữa gây ra tổn thương sâu sắc tới Severus, anh không phải loại người thích trốn tránh, hiện tại lại trốn cậu.
Harry thực sự đau lòng, cậu hiểu anh đang tự trách móc chính mình, so với việc bị mọi người không thông cảm, tự bản thân anh đã không tha thứ cho mình, Severus, cho tới bây giờ luôn là một người không biết đối xử tốt với bản thân.
Bây giờ nên làm gì đây?
Harry vô thức cắn môi, cậu tin rằng nếu cậu muốn có thể tìm được anh, nhưng mà cậu nên làm thế nào để anh tin tưởng rằng, tất cả mọi chuyện đã qua đi, đúng cũng tốt mà sai cũng tốt, bọn họ phải tiếp tục bước về phía trước.
Harry thực mê mang, nhưng có một việc cậu hiểu rất rõ, cậu sẽ không buông tay.
……….
Hogwarts, phòng hiệu trưởng.
Harry cuối cùng quyết định tới đây, những lúc cậu cần giúp đỡ cậu thường nhớ tới hiệu trưởng Dumbledore, tuy cụ đã mất, nhưng bức họa vẫn còn, cậu muốn nói chuyện với cụ già sáng suốt này.
“Ôi, Harry, uống chút trà chanh không?” Lão hiệu trưởng với bộ dạng rực rỡ không hề khác lúc xưa, đôi mắt màu xanh da trời dưới lớp kính khẽ nháy, giọng nói mang theo chút cười khẽ: “Bất quá con phải tự tay lấy, sau giá sách có.” Cụ Dumbledore chỉ chỉ, lại càu nhàu một câu: “Trong tranh không được ngọt cho lắm, thực đáng tiếc.”
Harry nhịn không được lộ ra tươi cười: “Thầy vẫn như vậy.”
“Harry cũng đã trưởng thành rồi.” Dumbledore mỉm cười, tinh tế nhìn thiếu niên, cụ có chút kinh ngạc: “Giẫn dỗi với Severus sao?”
“………….là anh ấy giận dỗi.” Harry mỉm cười có chút chua sót.
Cụ làm mặt quỷ: “Không phải anh ta luôn khó chịu vậy sao?”
“Lần này có chút nghiêm trọng.” Harry thu hồi tươi cười, bả vai cũng chùn xuống.
Dumbledore lộ ra biểu tình bí hiểm: “Anh ta có con, nhất định sẽ tốt.”
Harry nghe vậy đỏ mặt.
“Harry, con không phải là người ở cùng với anh ta lâu nhất, nhưng chính là người hiểu biết anh ta nhất.” Dumbledore lại mỉm cười: “Bất luận con muốn làm gì, cứ làm đi.”
Harry vò đầu, xấu hổ thì thầm: “Con còn chưa nghĩ ra.”
Dumbledore buông tay, bộ dáng không nghiêm túc: “Yêu đương thực phiền não, ha hả, người trẻ tuổi rất thích cãi nhau.”
“Giáo sư!” Harry sờ sờ mũi.
“Bất quá……….” Dumbledore chuyển chủ đề: “Cũng không nên quên đi bằng hữu, Harry, mọi người rất lo lắng cho con.”
Harry sửng sốt một chút, gật đầu: “……..con biết rồi.”
Sau khi rời khỏi Hogwarts, Harry tới trang trại Hang Sóc, tươi cười thân thiết ôm lấy mỗi người ở đó, vui vẻ trò chuyện với bọn họ, lúc bà Molly nhiệt tình mời cậu ở lại vài ngày, Harry cũng mỉm cười đáp ứng, trên mặt không hề còn dáng vẻ lo lắng.
………
Draco thực sự ảo não, cậu vốn nghĩ tên Harry chết tiệt kia sau khi suy nghĩ thông suốt sẽ vội vàng chạy tới hỏi chỗ ở của cha đỡ đầu, ai ngờ từ ngày đó tới nay, không hề có chút tin tức nào, tựa như hoàn toàn không để ý tới chuyện này.
Hôm nay, Draco trộm tới nhìn cha đỡ đầu, cha đỡ đầu đang ở trong một căn nhà nhỏ ở giới Muggle, bởi vì cha đỡ đầu không muốn ở giới Pháp Thuật.
“Ngươi không cần tới đây.” Snape thản nhiên nói.
Draco mím môi thành một sợi chỉ, tùy tiện nói một hai câu liền rời đi, cậu nhìn ra được, cha đỡ đầu không tốt chút nào, trạng thái như đang cam chịu số phận, cậu biết mình không thể quản chuyện này, nhưng cậu thực sự không thể gõ đầu cha đỡ đầu một chút, làm cha suy nghĩ lại chuyện này, rõ ràng thích Potter, nên cùng một chỗ, sau đó dùng hạnh phúc để che lấp trí nhớ đau khổ trong quá khứ, như vậy không phải rất tốt sao?
Có đôi khi, Draco cảm thấy cha đỡ đầu và tên Potter cố chấp kia thực sự giống nhau.
Gryffindor chết tiệt, Slytherin không chủ động, không phải đang khảo nghiệm tính tích cực của Gryffindor sao? Potter hoàn toàn vũ nhục truyền thống tốt đẹp của Gryffindor, Draco nhíu mày trở lại trang viên.
Mới vào tới khoảng sân vườn liền nhìn thấy mẹ cùng Potter đang ngồi trên bàn đá uống trà, chói mắt nhất chính là cái tên Potter kia đang mỉm cười nhàn nhạt, đó là phong cách vốn có của Slytherin a.
“Cậu tới làm gì?” Draco thờ ơ hỏi.
Đáp lại Draco là một nụ cười lễ độ, Draco cuối cùng cũng hiểu được vì cái gì mỗi lần mình mỉm cười, đối phương ngẫu nhiên sẽ lộ ra vẻ mặt muốn giết người, bởi vì hiện tại cậu đang có loại xúc động như vậy.
Harry đứng lên, cúi chào Narcissa: “Cám ơn rất nhiều.”
“Không cần khách khí.” Narcissa mỉm cười ôn nhu đáp lại.
Harry lại quay qua gật đầu chào Draco mới rời đi.
Draco không bình tĩnh, cứng ngắc quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ nói cho cậu ta biết địa chỉ của cha đỡ đầu sao?”
Người phụ nữ tóc vàng chậm rãi nhấp một ngụm hồng trà, sau đó từ tốn nói: “Không có, cậu ta cũng không phải tới hỏi chuyện này.”
Mí mắt Draco run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy cậu ta tới làm cái gì?”
“Tham khảo một chút tri thức, một đứa nhỏ rất tốt.” Narcissa đặt lại ly trà xuống bàn.
Draco cảm thấy huyệt thái dương của mình không ngừng nảy lên, nhìn lại biểu tình tán thưởng của mẹ, cậu không hiểu nỗi: “Mẹ, cậu ta…….”
“Con cho rằng tình yêu là gì?” Narcissa đột nhiên hỏi đứa con.
Draco sửng sốt.
“Yêu một người sẽ càng để ý tới cảm thụ của đối phương, muốn vì người này làm chút gì đó.” Narcissa chậm rãi nói: “Mẹ từng lo lắng Severus và cậu ta không thích hợp, dù sao đứa nhỏ này cũng còn quá nhỏ, chuyện tình cảm cũng có quá ít kinh nghiệm.”
“Hiện tại xem ra Harry là một đứa nhỏ tốt.” Dừng một chút, Narcissa lại nhìn đứa con: “Khó trách Severus thương nó tới vậy, rất xứng đáng.” Xứng đáng có được toàn bộ tình yêu của một Slytherin.
Hoàn
Danh sách chương