Giá sách, nồi quặng, các loại dược liệu.
Snape thư giản với lĩnh vực chuyên môn của mình, ánh mắt tập trung vào ngọn lửa nhỏ đang bập bùng, thành phần dược liệu chính xác, lực chú ý cũng tập trung vào hàm lượng cùng các bước, y đang điều chế độc dược ổn định linh hồn, chính là thứ lúc trước Dumbledore nhờ y hỗ trợ đã bị thất bại.
Harry đi xuống lầu chính là nhìn thấy một màn như vậy, hơn nữa một lúc lâu sau vẫn không thể chuyển mắt đi được.
Trước kia Harry chỉ thấy qua Allen điều chế những độc dược đơn giản, còn lần này hiển nhiên là thứ gì đó rất phức tạp, bởi vì trên mặt bàn có rất nhiều loại dược liệu. Trong trí nhớ Harry, thần thái của mỗi người khi điều chế độc dược đều khác biệt, Ron là khẩn trương, Hermione là cẩn thận từng li từng tí, Neville không thể nghi ngờ chính là vô cùng hoảng sợ, đa số phần lớn mọi người luôn mang theo tâm trạng lo lắng, e sợ sẽ xảy ra sơ xuất, cho dù là Malfoy vênh váo hống hách cũng không dám vừa điều chế độc dược vừa châm chọc cậu.
Nhưng Allen bất đồng, từ ánh mắt thiếu niên tóc đen có thể thấy được đây dường như là vương quốc của anh, chững chạc, bình tĩnh, cắt, nghiền thành bột, tất cả hành động trong tay anh đều trở thành một loại nghệ thuật, động tác quấy nồi quặng như những ngón tay đang điều khiển một chú rối, hết thảy đều nằm trong những đầu ngón tay thon dài.
“Cơm sáng trong phòng bếp.” Snape không quay đầu lại.
“A?” Harry vội vàng bước nhanh xuống lầu, giống như đã làm sai chuyện gì cười hì hì vài tiếng liền đi vào phòng bếp, bữa sáng có lạp xưởng, thịt xông khói và trứng ốp la, là chín hai mặt: “Sáng nay anh đi siêu thị sao?” Harry vui vẻ bưng chén dĩa vừa ăn vừa đi ra ngoài, độ ấm vừa phải, có lẽ đã bỏ thêm thần chú giữ ấm, hơn nữa phòng bếp còn thông đường gas? “Trừ phi chúng mọc chân tự mình đi về, nếu không chỉ có thể như vậy.” Snape dậy sớm, thói quen nhiều năm làm y cứ đúng giờ sẽ tỉnh giấc, thức dậy cảm nhận được có người đang nằm trong lòng ngực mình sẽ càng quỷ dị hơn, càng miễn bàn người nọ lại chính là Harry Potter, tố chất làm gián điệp hai mặt không thể nghi ngờ lúc này chính là lúc phát huy tác dụng, đồng thời Snape cũng tin rằng mình là phù thủy nắm giữ phương pháp bế quan bí thuật đứng đầu trong giới pháp thuật, y có thể đứng trước mặt Chúa tể Hắc Ám bảo trì bình tĩnh, chẳng lẽ còn không thể trước mặt Potter giả thành một người xa lạ? Nga, không, không phải người lạ, là người yêu, được rồi, chết tiệt thật, chính là người yêu.
“Ăn ngon lắm, cám ơn.” Harry ngồi ở vị trí quen thuộc của mình trên chiếc sô pha: “Allen………”
Snape rất muốn xem nhẹ tiếng kêu này, nhất là khi đang điều chế độc dược, trên thực tế y rất gai mắt khi bị quấy rầy: “Nói hết câu của ngươi.”
“Làm một cái ước định, được không?” Harry không muốn cứ phải nghi ngờ cùng suy đoán nữa, nhưng Gryffindor luôn dùng các biện pháp làm vấn đề trở nên đơn giản: “Nếu một ngày nào đó, anh không muốn tiếp tục với tôi nữa thì nói cho tôi biết lí do, sau đó rời đi, tôi sẽ không dây dưa.”
Snape nhíu mi, nghiêng đầu.
Biểu tình Harry thực sự nghiêm túc: “Tôi có thể chấp nhận mọi việc phát sinh với mình, không sao cả.” Nói xong lời cuối cùng, gương mặt cậu có chút thiếu tự tin, nhưng nếu Allen sẽ cho cậu uống một thứ độc dược lãng quên mạnh hơn, hay một phương pháp khác thì sao? Nếu như phải trở về lúc bắt đầu thì cậu muốn mình ghi nhớ từng khoảnh khắc yêu nhau.
“……….ta đã biết.” Snape giấu đi vẻ khó chịu, quay đầu lại tiếp tục điều chế độc dược.
Harry không ngờ chính là trong tương lai cậu sẽ vô cùng hối hận về ước định này, khi đối phương lấy lí do yêu cậu để rời đi, cậu ngay cả quyền lực dây dưa cũng không có.
Nhưng vào lúc này, Harry thực thỏa mãn, cậu cầm chén dĩa dơ vào phòng bếp rửa sạch sau đó đặt nó lên kệ gọn gàng, nhìn trái nhìn phải, lấy giẻ lau lau sạch bàn ăn, thuận tiện kiểm tra tủ chén, bên trong khá đơn sơ, có lẽ nên mua một ít chén dĩa nhỉ? Đột nhiên, cậu nhìn thấy tuốt bên trong tủ chén có một quyển sách, cái gì vậy? Harry có chút khó hiểu, vừa lấy ra liền há hốc mồm, là một quyển sách dạy nấu ăn? !
Trang bìa vẫn còn mới tinh, Harry chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trong đầu cậu xuất hiện một hình ảnh, Allen vừa lật sách xem vừa chiên trứng, làm hết mọi việc liền tiện tay nhét quyển sách vào tuốt trong tủ chén. Rõ ràng không phải là một người giỏi chăm sóc người khác, trong lòng Harry tràn ngập ấm áp, trong khoảnh khắc này cậu thực sự không cần gì nữa, bất luận Allen lúc đầu tính kế cậu, cậu đều quăng tất cả ra sau đầu.
Bởi vì cậu hiểu được, Allen thật sự để ý đến mình.
Harry nhìn lại quyển sách dạy nấu ăn lần nữa, suy nghĩ một chốc mới cầm lấy quyển sách quay lại phòng sách, nằm xuống sô pha nghỉ ngơi, còn lật quyển sách ra xem.
Snape liếc nhìn qua một chút liền cứng đờ cả người, con dao bạc nhỏ đang cầm trên tay run rẩy một chút, suýt chút nữa đã rớt xuống.
Tiểu quỷ chết tiệt! Buổi sáng y đi mua thứ này đúng là một sai lầm! !
“Allen?” Thiếu niên nghiêng đầu, ánh mắt rời khỏi trang sách: “Không thoải mái sao?”
Thiếu niên giả dạng gương mặt nhăn nhó thành một đoàn.
Khóe môi Harry nhếch cao, lật vài trang trong sách, đến một tờ cậu giơ lên: “Tối nay ăn cái này được không?” Harry không phải đầu bếp chuyên nghiệp, có thể làm được tất cả hương vị mọi người thích, nhưng mà có một người bất đồng, Harry vừa phát hiện ra điều này, thức ăn lúc nãy có hình dạng cùng mùi vị giống như đúc với miêu tả trong sách. Allen là thiên tài, bất luận là phương diện nào.
“Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, nhóc con.” Snape nghiến răng nghiến lợi phát ra âm thanh tê tê, Potter luôn có biện pháp chọc giận y, bất luận là dưới gương mặt nào.
Harry buông quyển sách xuống: “Tôi sẽ phụ trách rửa bát.”
Snape hừ lạnh: “Sau đó lại duỗi tay tới những nơi không nên đụng?”
“A?” Harry bật dậy, cười khanh khách, tiếng cười càng chọc giận thiếu niên tóc đen , bất quá, Harry rất nhanh liền nói: “Thực xin lỗi, nhưng mà tủ bát của anh nhỏ quá, kéo ra một chút liền nhìn thấy hết cả, tôi chỉ muốn dọn sạch một chút.”
Snape hoàn tất độc dược, cho vào bình, trào phúng: “Ta cần một đầy tớ chăm sóc cho tủ chén sao?”
Harry giật mình, thu hồi lại tươi cười, chìm vào cảm xúc của mình.
Snape vung đũa phép, nháy mắt rửa sạch mọi thứ, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt thiếu niên không tốt lắm, y nhướng mi, có chút bất mãn đi qua.
Harry hoàn hồn, cười khổ: “Thực xin lỗi, tôi ngẩn người.”
“Có chuyện gì?” Snape hỏi.
“Tôi chỉ là…..” Harry do dự, vốn định bịa đại ra một cái cớ cho có lệ, nhưng một chút ngập ngừng lại làm cậu đánh mất thời cơ, không thể để Allen thấy mình chỉ trả lời cho có, Harry thở dài nói: “Tôi từng ở trong tủ chén 11 năm.”
“Tủ chén?” Lần này tới phiên Snape giật mình.
Harry điều chỉnh vị trí ý bảo đồng bạn ngồi xuống: “Anh biết không, Muggle rất ghét phù thủy.”
“Nói ngươi là quái vật?” Snape nhớ lại đoạn đối thoại lúc trước, khi đó mình vẫn còn ở trạng thái 5 tuổi, Potter có nói với y, người khác luôn mắng cậu là quái vật.
Harry gật đầu: “Trước khi vào học ở Hogwarts, tôi luôn nghĩ quái vật nhất định phải sống trong tủ chén, trên đỉnh đầu mỗi ngày đều là tiếng bước chân thùng thùng, tro bụi không ngừng rớt xuống, còn có đám nhện rất hung hăng, ưm, người thu dưỡng tôi, đối với tôi….. không được thân thiện cho lắm.”
“Hiện tại cũng vậy?” Snape nghe thấy âm thanh mình vô cùng khô khốc.
“Đương nhiên không rồi.” Harry tỏ ra thoải mái nói đùa: “Tôi cao 1m7 rồi, trừ phi cuộn mình lại nằm không nhúc nhích nếu không không thể chui vào lọt.”
“Ta nói tới vấn đề thân thiện.” Snape cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh Potter.
“Bọn họ cơ bản không để ý tới tôi, sự thay đổi này có thể xem là khá tốt.” Bả vai Harry sụp xuống dựa vào một cơ thể khác.
Cơ thể Snape căng cứng một chút, lập tức điều chỉnh thích ứng.
“………. tôi có một người cha đỡ đầu, nhưng chú ấy không thể chăm sóc tôi được.” Harry nhắm mắt lại, nhỏ giọng thì thào: “Nhưng mà, qua hai kì nghỉ hè nữa tôi đã trưởng thành, đến lúc đó tôi không cần phải trở về nơi đó nữa.”
Sắc mặt Snape âm trầm, có xúc động muốn lao đi làm thịt cả nhà Dudley, nga, còn có tên Black vô cùng ngu xuẩn kia. Y cá, cho dù Black được tự do phỏng chừng cũng là Potter chăm sóc hắn chứ không phải ngược lại, con cẩu ngu xuẩn đó căn bản không biết cái gì gọi là chăm sóc người khác.
Cơ thể Harry trượt một chút, sau đó thỏa mãn nằm trên đùi đồng bạn: “Tôi đoán anh cũng từng có suy nghĩ như tôi——vì sao Hogwarts lại không cho học trò ở lại trong kì nghỉ hè đúng không?”
“Thỉnh thoảng.” Snape không quen có vật gì đó đè lên đùi mình, khắc chế không để mình động đậy. Trên thực tế, y thường nghĩ tới nhất trong hiện tại chính là vì cái gì Hogwarts không cho giáo sư ở lại trong kì nghỉ hè.
“Chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau.” Harry mỉm cười, cậu thích cảm giác này, có một người có những cảm xúc tương tự với mình, cậu có thể thản nhiên nhớ lại quá khứ, đổi lại không phải là đồng tình hay hoảng sợ nữa, như lúc học năm thứ 2, khi Ron chạy tới đón, biểu tình khi nhìn thấy tình cảnh của cậu, Harry thật sự không thích.
Harry cần là thấu hiểu.
Snape hơi nhíu mi, giống nhau? Y nên thất vọng về chất lượng cuộc sống của cứu thế chủ, hay nên cùng cứu thế chủ nâng ly chúc mừng vì có bối cảnh cuộc đời như nhau? Nửa này nửa kia đi, Snape lại muốn thở dài, đứa nhỏ này không ngừng nói cho y biết, lỗi lầm của mình chất chồng cỡ nào.
Y luôn góp phần làm cuộc sống của đứa trẻ này càng thêm tồi tệ.
Thật khó tưởng tượng, Harry Potter làm sao có thể duy trì một trái tim tươi sáng trong một hoàn cảnh như vậy? Ngược lại, Snape cảm thấy, trở thành một người âm trầm hận đời mới bình thường.
“Allen?” Trong nháy mắt, Harry thấy được người yêu mình ngẩn người, thật hiếm thấy.
“Sao?” Snape thản nhiên phát ra giọng mũi, tản mát ra hơi thở nhu hòa.
Harry dường như bị âm thanh này mê hoặc, cánh tay kéo lấy áo người kia, đồng thời ngẩng đầu, đưa môi mình lên chạm vào đôi môi vẫn luôn lạnh lẽo của đối phương, một cánh tay khác của Harry vòng qua sau cổ người yêu, theo bản năng kéo sát khoảng cách của hai người, vô cùng thân thiết vuốt ve.
Đây mới là điều phiền phức nhất, Snape lại khẳng định, nhưng y không đẩy Potter ra, ngược lại càng đẩy sâu nụ hôn, khai mở cánh môi thiếu niên, hấp thụ từng tấc hương vị ngọt lịm cùng hơi thở thơm mát, mãi đến khi đối phương thở hổn hển mới tách ra.
Trên mặt thiếu niên thoáng nổi lên một gợn đỏ đáng yêu.
Giết ta đi, hôn xong Snape hoàn toàn rối rắm, bất luận thế nào, sự tồn tại của Potter không thể nghi ngờ đang tra tấn thần kinh y.
Xúc động không phải độc quyền của Gryffindor, Slytherin đồng dạng cũng rất khó kháng cự, cho dù là nhân vật khó thân cận nhất trong Slytherin cũng vậy.
“Đứng lên, nhóc con.” Snape dùng bế quan bí thuật để ứng phó tình trạng này, y túm Potter đứng dậy.
“A?” Harry thoát ra khỏi dư vị ngọt ngào.
“Ra ngoài mua sắm.” Snape lạnh lùng nói: “Bữa tối của ngươi sẽ không tự mình bay tới đây.”
“Được.” Harry vui vẻ đáp lại.
“Còn có, uống hết cái đó.” Snape chỉ cốc độc dược đã hoàn tất trên bàn: “Cái đó là…..”
Không chờ Snape giải thích xong, thiếu niên đã ngửa đầu uống sạch không còn một giọt.
Snape nghẹn lời, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ta nghĩ ít ra ngươi cũng nên hỏi nó là cái gì.”
“Không sao cả.” Ánh mắt Harry tràn ngập tín nhiệm: “Anh đáp ứng rồi, như vậy, tôi sẽ tin tưởng anh.”
Cho dù bị lừa, cũng có thể tín nhiệm lần thứ hai, hơn nữa vẫn là 100% như lần trước, Snape không biết mình có nên hầm nhừ cái đầu của nhóc con ngu ngốc này không, hay là đầu của mình có vấn đề, mặc kệ: “Đi thôi.” Cuối cùng tất cả hóa thành từ này.
Harry cầm lấy quyển sách: “Tôi cảm thấy sườn cừu cũng khá ngon.”
“Tùy tiện.”
“Thế lẩu nấm linh chi?”
“…..tùy tiện.”
“Anh làm?” Harry vừa nhìn tới mớ nguyên liệu cùng phương thức chế biến phức tạp liền nhức đầu: “Chính là nhìn có vẻ rất ngon.”
Snape nghiêng đầu liếc nhìn sơ qua cùng với tấm hình, dạ dày có chút run rẩy, tiểu quỷ chính là tiểu quỷ, thích cái loại rác rưởi nhìn thấy đã biết ngọt chết người.
“Có vẻ rất khó làm.” Harry nhíu mày, chìm vào bộ dáng đang nghiên cứu.
“………đọc hướng dẫn.” Snape chuyển hướng đi ra phía ngoài: “Ngươi phụ trách mua vật liệu, các khác không phải chuyện ngươi cần quan tâm.”
“A? Nga, được!” Harry vui vẻ chạy chầm chậm đuổi theo.
Chỉ là một cái lẩu nấm mà thôi.
Snape cảm thấy Potter vui vẻ thật sự rất ngốc, nhưng mà, y so với tên ngốc lại càng ngu ngốc hơn.
Potter, thật đúng là khắc tinh của y.
Hoàn
Snape thư giản với lĩnh vực chuyên môn của mình, ánh mắt tập trung vào ngọn lửa nhỏ đang bập bùng, thành phần dược liệu chính xác, lực chú ý cũng tập trung vào hàm lượng cùng các bước, y đang điều chế độc dược ổn định linh hồn, chính là thứ lúc trước Dumbledore nhờ y hỗ trợ đã bị thất bại.
Harry đi xuống lầu chính là nhìn thấy một màn như vậy, hơn nữa một lúc lâu sau vẫn không thể chuyển mắt đi được.
Trước kia Harry chỉ thấy qua Allen điều chế những độc dược đơn giản, còn lần này hiển nhiên là thứ gì đó rất phức tạp, bởi vì trên mặt bàn có rất nhiều loại dược liệu. Trong trí nhớ Harry, thần thái của mỗi người khi điều chế độc dược đều khác biệt, Ron là khẩn trương, Hermione là cẩn thận từng li từng tí, Neville không thể nghi ngờ chính là vô cùng hoảng sợ, đa số phần lớn mọi người luôn mang theo tâm trạng lo lắng, e sợ sẽ xảy ra sơ xuất, cho dù là Malfoy vênh váo hống hách cũng không dám vừa điều chế độc dược vừa châm chọc cậu.
Nhưng Allen bất đồng, từ ánh mắt thiếu niên tóc đen có thể thấy được đây dường như là vương quốc của anh, chững chạc, bình tĩnh, cắt, nghiền thành bột, tất cả hành động trong tay anh đều trở thành một loại nghệ thuật, động tác quấy nồi quặng như những ngón tay đang điều khiển một chú rối, hết thảy đều nằm trong những đầu ngón tay thon dài.
“Cơm sáng trong phòng bếp.” Snape không quay đầu lại.
“A?” Harry vội vàng bước nhanh xuống lầu, giống như đã làm sai chuyện gì cười hì hì vài tiếng liền đi vào phòng bếp, bữa sáng có lạp xưởng, thịt xông khói và trứng ốp la, là chín hai mặt: “Sáng nay anh đi siêu thị sao?” Harry vui vẻ bưng chén dĩa vừa ăn vừa đi ra ngoài, độ ấm vừa phải, có lẽ đã bỏ thêm thần chú giữ ấm, hơn nữa phòng bếp còn thông đường gas? “Trừ phi chúng mọc chân tự mình đi về, nếu không chỉ có thể như vậy.” Snape dậy sớm, thói quen nhiều năm làm y cứ đúng giờ sẽ tỉnh giấc, thức dậy cảm nhận được có người đang nằm trong lòng ngực mình sẽ càng quỷ dị hơn, càng miễn bàn người nọ lại chính là Harry Potter, tố chất làm gián điệp hai mặt không thể nghi ngờ lúc này chính là lúc phát huy tác dụng, đồng thời Snape cũng tin rằng mình là phù thủy nắm giữ phương pháp bế quan bí thuật đứng đầu trong giới pháp thuật, y có thể đứng trước mặt Chúa tể Hắc Ám bảo trì bình tĩnh, chẳng lẽ còn không thể trước mặt Potter giả thành một người xa lạ? Nga, không, không phải người lạ, là người yêu, được rồi, chết tiệt thật, chính là người yêu.
“Ăn ngon lắm, cám ơn.” Harry ngồi ở vị trí quen thuộc của mình trên chiếc sô pha: “Allen………”
Snape rất muốn xem nhẹ tiếng kêu này, nhất là khi đang điều chế độc dược, trên thực tế y rất gai mắt khi bị quấy rầy: “Nói hết câu của ngươi.”
“Làm một cái ước định, được không?” Harry không muốn cứ phải nghi ngờ cùng suy đoán nữa, nhưng Gryffindor luôn dùng các biện pháp làm vấn đề trở nên đơn giản: “Nếu một ngày nào đó, anh không muốn tiếp tục với tôi nữa thì nói cho tôi biết lí do, sau đó rời đi, tôi sẽ không dây dưa.”
Snape nhíu mi, nghiêng đầu.
Biểu tình Harry thực sự nghiêm túc: “Tôi có thể chấp nhận mọi việc phát sinh với mình, không sao cả.” Nói xong lời cuối cùng, gương mặt cậu có chút thiếu tự tin, nhưng nếu Allen sẽ cho cậu uống một thứ độc dược lãng quên mạnh hơn, hay một phương pháp khác thì sao? Nếu như phải trở về lúc bắt đầu thì cậu muốn mình ghi nhớ từng khoảnh khắc yêu nhau.
“……….ta đã biết.” Snape giấu đi vẻ khó chịu, quay đầu lại tiếp tục điều chế độc dược.
Harry không ngờ chính là trong tương lai cậu sẽ vô cùng hối hận về ước định này, khi đối phương lấy lí do yêu cậu để rời đi, cậu ngay cả quyền lực dây dưa cũng không có.
Nhưng vào lúc này, Harry thực thỏa mãn, cậu cầm chén dĩa dơ vào phòng bếp rửa sạch sau đó đặt nó lên kệ gọn gàng, nhìn trái nhìn phải, lấy giẻ lau lau sạch bàn ăn, thuận tiện kiểm tra tủ chén, bên trong khá đơn sơ, có lẽ nên mua một ít chén dĩa nhỉ? Đột nhiên, cậu nhìn thấy tuốt bên trong tủ chén có một quyển sách, cái gì vậy? Harry có chút khó hiểu, vừa lấy ra liền há hốc mồm, là một quyển sách dạy nấu ăn? !
Trang bìa vẫn còn mới tinh, Harry chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trong đầu cậu xuất hiện một hình ảnh, Allen vừa lật sách xem vừa chiên trứng, làm hết mọi việc liền tiện tay nhét quyển sách vào tuốt trong tủ chén. Rõ ràng không phải là một người giỏi chăm sóc người khác, trong lòng Harry tràn ngập ấm áp, trong khoảnh khắc này cậu thực sự không cần gì nữa, bất luận Allen lúc đầu tính kế cậu, cậu đều quăng tất cả ra sau đầu.
Bởi vì cậu hiểu được, Allen thật sự để ý đến mình.
Harry nhìn lại quyển sách dạy nấu ăn lần nữa, suy nghĩ một chốc mới cầm lấy quyển sách quay lại phòng sách, nằm xuống sô pha nghỉ ngơi, còn lật quyển sách ra xem.
Snape liếc nhìn qua một chút liền cứng đờ cả người, con dao bạc nhỏ đang cầm trên tay run rẩy một chút, suýt chút nữa đã rớt xuống.
Tiểu quỷ chết tiệt! Buổi sáng y đi mua thứ này đúng là một sai lầm! !
“Allen?” Thiếu niên nghiêng đầu, ánh mắt rời khỏi trang sách: “Không thoải mái sao?”
Thiếu niên giả dạng gương mặt nhăn nhó thành một đoàn.
Khóe môi Harry nhếch cao, lật vài trang trong sách, đến một tờ cậu giơ lên: “Tối nay ăn cái này được không?” Harry không phải đầu bếp chuyên nghiệp, có thể làm được tất cả hương vị mọi người thích, nhưng mà có một người bất đồng, Harry vừa phát hiện ra điều này, thức ăn lúc nãy có hình dạng cùng mùi vị giống như đúc với miêu tả trong sách. Allen là thiên tài, bất luận là phương diện nào.
“Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, nhóc con.” Snape nghiến răng nghiến lợi phát ra âm thanh tê tê, Potter luôn có biện pháp chọc giận y, bất luận là dưới gương mặt nào.
Harry buông quyển sách xuống: “Tôi sẽ phụ trách rửa bát.”
Snape hừ lạnh: “Sau đó lại duỗi tay tới những nơi không nên đụng?”
“A?” Harry bật dậy, cười khanh khách, tiếng cười càng chọc giận thiếu niên tóc đen , bất quá, Harry rất nhanh liền nói: “Thực xin lỗi, nhưng mà tủ bát của anh nhỏ quá, kéo ra một chút liền nhìn thấy hết cả, tôi chỉ muốn dọn sạch một chút.”
Snape hoàn tất độc dược, cho vào bình, trào phúng: “Ta cần một đầy tớ chăm sóc cho tủ chén sao?”
Harry giật mình, thu hồi lại tươi cười, chìm vào cảm xúc của mình.
Snape vung đũa phép, nháy mắt rửa sạch mọi thứ, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt thiếu niên không tốt lắm, y nhướng mi, có chút bất mãn đi qua.
Harry hoàn hồn, cười khổ: “Thực xin lỗi, tôi ngẩn người.”
“Có chuyện gì?” Snape hỏi.
“Tôi chỉ là…..” Harry do dự, vốn định bịa đại ra một cái cớ cho có lệ, nhưng một chút ngập ngừng lại làm cậu đánh mất thời cơ, không thể để Allen thấy mình chỉ trả lời cho có, Harry thở dài nói: “Tôi từng ở trong tủ chén 11 năm.”
“Tủ chén?” Lần này tới phiên Snape giật mình.
Harry điều chỉnh vị trí ý bảo đồng bạn ngồi xuống: “Anh biết không, Muggle rất ghét phù thủy.”
“Nói ngươi là quái vật?” Snape nhớ lại đoạn đối thoại lúc trước, khi đó mình vẫn còn ở trạng thái 5 tuổi, Potter có nói với y, người khác luôn mắng cậu là quái vật.
Harry gật đầu: “Trước khi vào học ở Hogwarts, tôi luôn nghĩ quái vật nhất định phải sống trong tủ chén, trên đỉnh đầu mỗi ngày đều là tiếng bước chân thùng thùng, tro bụi không ngừng rớt xuống, còn có đám nhện rất hung hăng, ưm, người thu dưỡng tôi, đối với tôi….. không được thân thiện cho lắm.”
“Hiện tại cũng vậy?” Snape nghe thấy âm thanh mình vô cùng khô khốc.
“Đương nhiên không rồi.” Harry tỏ ra thoải mái nói đùa: “Tôi cao 1m7 rồi, trừ phi cuộn mình lại nằm không nhúc nhích nếu không không thể chui vào lọt.”
“Ta nói tới vấn đề thân thiện.” Snape cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh Potter.
“Bọn họ cơ bản không để ý tới tôi, sự thay đổi này có thể xem là khá tốt.” Bả vai Harry sụp xuống dựa vào một cơ thể khác.
Cơ thể Snape căng cứng một chút, lập tức điều chỉnh thích ứng.
“………. tôi có một người cha đỡ đầu, nhưng chú ấy không thể chăm sóc tôi được.” Harry nhắm mắt lại, nhỏ giọng thì thào: “Nhưng mà, qua hai kì nghỉ hè nữa tôi đã trưởng thành, đến lúc đó tôi không cần phải trở về nơi đó nữa.”
Sắc mặt Snape âm trầm, có xúc động muốn lao đi làm thịt cả nhà Dudley, nga, còn có tên Black vô cùng ngu xuẩn kia. Y cá, cho dù Black được tự do phỏng chừng cũng là Potter chăm sóc hắn chứ không phải ngược lại, con cẩu ngu xuẩn đó căn bản không biết cái gì gọi là chăm sóc người khác.
Cơ thể Harry trượt một chút, sau đó thỏa mãn nằm trên đùi đồng bạn: “Tôi đoán anh cũng từng có suy nghĩ như tôi——vì sao Hogwarts lại không cho học trò ở lại trong kì nghỉ hè đúng không?”
“Thỉnh thoảng.” Snape không quen có vật gì đó đè lên đùi mình, khắc chế không để mình động đậy. Trên thực tế, y thường nghĩ tới nhất trong hiện tại chính là vì cái gì Hogwarts không cho giáo sư ở lại trong kì nghỉ hè.
“Chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau.” Harry mỉm cười, cậu thích cảm giác này, có một người có những cảm xúc tương tự với mình, cậu có thể thản nhiên nhớ lại quá khứ, đổi lại không phải là đồng tình hay hoảng sợ nữa, như lúc học năm thứ 2, khi Ron chạy tới đón, biểu tình khi nhìn thấy tình cảnh của cậu, Harry thật sự không thích.
Harry cần là thấu hiểu.
Snape hơi nhíu mi, giống nhau? Y nên thất vọng về chất lượng cuộc sống của cứu thế chủ, hay nên cùng cứu thế chủ nâng ly chúc mừng vì có bối cảnh cuộc đời như nhau? Nửa này nửa kia đi, Snape lại muốn thở dài, đứa nhỏ này không ngừng nói cho y biết, lỗi lầm của mình chất chồng cỡ nào.
Y luôn góp phần làm cuộc sống của đứa trẻ này càng thêm tồi tệ.
Thật khó tưởng tượng, Harry Potter làm sao có thể duy trì một trái tim tươi sáng trong một hoàn cảnh như vậy? Ngược lại, Snape cảm thấy, trở thành một người âm trầm hận đời mới bình thường.
“Allen?” Trong nháy mắt, Harry thấy được người yêu mình ngẩn người, thật hiếm thấy.
“Sao?” Snape thản nhiên phát ra giọng mũi, tản mát ra hơi thở nhu hòa.
Harry dường như bị âm thanh này mê hoặc, cánh tay kéo lấy áo người kia, đồng thời ngẩng đầu, đưa môi mình lên chạm vào đôi môi vẫn luôn lạnh lẽo của đối phương, một cánh tay khác của Harry vòng qua sau cổ người yêu, theo bản năng kéo sát khoảng cách của hai người, vô cùng thân thiết vuốt ve.
Đây mới là điều phiền phức nhất, Snape lại khẳng định, nhưng y không đẩy Potter ra, ngược lại càng đẩy sâu nụ hôn, khai mở cánh môi thiếu niên, hấp thụ từng tấc hương vị ngọt lịm cùng hơi thở thơm mát, mãi đến khi đối phương thở hổn hển mới tách ra.
Trên mặt thiếu niên thoáng nổi lên một gợn đỏ đáng yêu.
Giết ta đi, hôn xong Snape hoàn toàn rối rắm, bất luận thế nào, sự tồn tại của Potter không thể nghi ngờ đang tra tấn thần kinh y.
Xúc động không phải độc quyền của Gryffindor, Slytherin đồng dạng cũng rất khó kháng cự, cho dù là nhân vật khó thân cận nhất trong Slytherin cũng vậy.
“Đứng lên, nhóc con.” Snape dùng bế quan bí thuật để ứng phó tình trạng này, y túm Potter đứng dậy.
“A?” Harry thoát ra khỏi dư vị ngọt ngào.
“Ra ngoài mua sắm.” Snape lạnh lùng nói: “Bữa tối của ngươi sẽ không tự mình bay tới đây.”
“Được.” Harry vui vẻ đáp lại.
“Còn có, uống hết cái đó.” Snape chỉ cốc độc dược đã hoàn tất trên bàn: “Cái đó là…..”
Không chờ Snape giải thích xong, thiếu niên đã ngửa đầu uống sạch không còn một giọt.
Snape nghẹn lời, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ta nghĩ ít ra ngươi cũng nên hỏi nó là cái gì.”
“Không sao cả.” Ánh mắt Harry tràn ngập tín nhiệm: “Anh đáp ứng rồi, như vậy, tôi sẽ tin tưởng anh.”
Cho dù bị lừa, cũng có thể tín nhiệm lần thứ hai, hơn nữa vẫn là 100% như lần trước, Snape không biết mình có nên hầm nhừ cái đầu của nhóc con ngu ngốc này không, hay là đầu của mình có vấn đề, mặc kệ: “Đi thôi.” Cuối cùng tất cả hóa thành từ này.
Harry cầm lấy quyển sách: “Tôi cảm thấy sườn cừu cũng khá ngon.”
“Tùy tiện.”
“Thế lẩu nấm linh chi?”
“…..tùy tiện.”
“Anh làm?” Harry vừa nhìn tới mớ nguyên liệu cùng phương thức chế biến phức tạp liền nhức đầu: “Chính là nhìn có vẻ rất ngon.”
Snape nghiêng đầu liếc nhìn sơ qua cùng với tấm hình, dạ dày có chút run rẩy, tiểu quỷ chính là tiểu quỷ, thích cái loại rác rưởi nhìn thấy đã biết ngọt chết người.
“Có vẻ rất khó làm.” Harry nhíu mày, chìm vào bộ dáng đang nghiên cứu.
“………đọc hướng dẫn.” Snape chuyển hướng đi ra phía ngoài: “Ngươi phụ trách mua vật liệu, các khác không phải chuyện ngươi cần quan tâm.”
“A? Nga, được!” Harry vui vẻ chạy chầm chậm đuổi theo.
Chỉ là một cái lẩu nấm mà thôi.
Snape cảm thấy Potter vui vẻ thật sự rất ngốc, nhưng mà, y so với tên ngốc lại càng ngu ngốc hơn.
Potter, thật đúng là khắc tinh của y.
Hoàn
Danh sách chương