Làng Hogsmeade rất náo nhiệt, đám học trò từ năm thứ ba trở lên, vô cùng ồn ào huyên náo chiếm hết mọi ngóc ngách trong các cửa hàng đồ chơi và các loại kẹo.

Vì sao lại náo nhiệt như vậy? Rất đơn giản, ngày mốt chính là ngày lễ Valentine, vì thế cuối tuần là thời điểm mua sắm tốt nhất, tiệm công tước mật đông đến mức không thể chen vào, các loại chocolate đều được mua sạch, có không ít các cô gái tự mua bột ca cao, chuẩn bị tự mình làm chocolate tặng cho người yêu.

“Hermione, bồ nhất định muốn tới cửa hàng không ai thèm nhìn tới.” Ron làm mặt quỷ, chỉ vào tiệm sách ở góc đường, thực hiển nhiên trong tiệm không có một bóng khách nhân nào.

Hermione trừng mắt lườm Ron, hừ một tiếng sau đó quay đầu đi về phía tiệm sách.

Harry lắc đầu nhìn Ron sau đó đuổi theo.

“Hai người này không có tý tình cảm nào cả.” Ron càu nhàu, bốn phía đều phấp phới tim hồng, vậy mà Hermione với Harry lại không hiểu phong tình gì cả, quên đi, Ron nhịn không được thở dài, nhớ lại thì mình cũng vẫn là một người cô đơn.

Nhìn thấy Hermione đã bắt đầu đắm chìm trong mớ sách, Ron kéo nhẹ Harry: “Mình nghe nói có loại chocolate tình bạn đúng không?”

“A?” Harry biểu hiện vẻ mặt hoàn toàn không biết.

“Cho dù là chocolate tình bạn cũng tốt a.” Ron vì chính mình trong lễ tình nhân suốt 16 năm qua không nhận được một cục chocolate mà ai oán: “Bồ hỏi thử Hermione xem, bồ ấy thật sự không định làm chocolate sao?”

Harry đau đầu, cho dù dốt đặc đến mức nào cậu cũng hiểu được chocolate không phải muốn là có, cho dù là tình bạn cũng vậy: “Tự bồ hỏi đi, mình ra ngoài mua ít đồ.” Harry nhanh chóng rút lui, chạy ra cửa.

Ron dùng ánh mắt long lanh như chú chó nhỏ quay đầu lại nhìn cô phù thủy tóc nâu, nhưng người nọ ngay cả đầu cũng không nâng lên, hoàn toàn không có phản ứng.

Về phần Harry, cậu lôi một tấm áo chùng đen từ túi tùy thân theo khoác lên người tiến vào hẻm Knockturn. Thực ra ngày hôm qua cậu đã lén chạy tới đây, vì mua quà Valentine cho bạn trai Allen của cậu. Chocolate là con gái tặng cho con trai hiển nhiên không thích hợp cho cậu cùng Allen, vì thế cậu định tặng một món quà khác, vừa khéo là cậu phát hiện một cửa hàng ở hẻm Knockturn có bán những chiếc nồi quặng vô cùng tinh xảo, được làm từ một hỗn hợp kim loại hiếm, Harry nghe không hiểu lắm nhưng theo giá cả có thể biết được giá trị của nó, đây cũng là nguyên nhân cậu không thể mua ngay lúc đó, cậu mang theo không đủ tiền.

Cẩn thận đi vào tiệm, Harry liếc mắt liền thấy cái nồi quặng kia vẫn còn ở đó: “Tôi mua cái này.” Cậu hạ giọng, gọn gàng dứt khoát.

“Thật đáng tiếc, nồi quặng này đã có người đặt mua.” Ông chủ thản nhiên trả lời, ngữ điệu không hề có ý tứ ngượng ngùng.

“Đặt mua?” Harry sửng sốt, ngay sau đó lập tức nói: “Nhưng nó vẫn còn ở đây.”

“Đó là bởi vì vị khách đó không mang theo đủ tiền.” Ông chủ nói tiếp: “Đã trả trước một số để đặt mua nó.”

“Nhưng hôm qua ông không nói như vậy!” Harry tức giận.

“Ác.” Ông chủ nhướng mày, đại khái nhận ra vị khách che kín từ đầu đến chân này đúng là vị khách đã ghé hôm qua: “Cậu không có hỏi.” Ông chủ bâng quơ nói.

Harry bực mình, cương quyết nói: “Tôi thật sự rất muốn mua nó, ông có thể dàn xếp một chút được không?”

“Thực đáng tiếc, không thể.” Ông chủ ôn hòa nói: “Như vậy tôi phải đền bù cho người khách kia, nói cách khác, một xu tôi cũng không kiếm được.”

“Tôi có thể trả tiền.” Mắt Harry sáng rực lên, vội vàng móc tiền ra.

Những người làm ăn trong hẻm Knockturn luôn xem lợi nhuận là trên hết, cái gọi là tín dụng có thể bỏ qua một bên.

Vì thế Harry trả giá cao gấp hai mua được một cái nồi quặng thượng hạng, vừa lòng rời đi.

……….

Pháp, Paris, thủ đô thơ mộng.

“Severus thân ái, không cần bày ra vẻ mặt đen thui như vậy, thực sự là sát phong cảnh.” Quý tộc bạch kim tao nhã bước đi trên đại lộ phù thủy ở Paris, thưởng thức đủ loại hoa hồng đang nở rộ: “Úc, hoa hồng xanh này thực không tồi, Cissa nhất định sẽ nhất thích, anh thấy sao?”

“Đừng để ta nhắc lại, ngươi đã đi dạo suốt một buổi chiều.” Snape nghiến răng nghiến lợi, lão bằng hữu muốn mua hoa hồng tặng vợ, liền cương quyết kéo y tới đây để tham khảo ý kiến, vợ chồng già cả rồi, không thể yên tĩnh chút sao.

Lucius vỗ trán: “Severus, Velentine là ngày lễ rất quan trọng, phải cẩn thận.”

Snape nghiến răng: “Quan trọng như việc chăm sóc mái tóc của ngươi, ta hiểu được.”

Lucius tấm tắc hai tiếng: “Đây là cơ hội hiếm có để biểu đạt tình yêu, đúng rồi, không mua hoa tặng cho người yêu bé nhỏ của anh sao?”

Snape đen mặt.

Lucius vươn ngón trỏ lắc lắc: “Như vậy không tốt đâu, cậu ta nhất định sẽ khổ sở, nghĩ rằng anh không cần mình.”

“Bớt lo chuyện người khác đi.” Snape hung ác gầm nhẹ, y mới không cần mua thứ ghê tởm đó: “Ngươi rốt cuộc đã quyết định mua cái gì chưa? Ta còn có việc.”

Cuối cùng cũng ứng phó xong với Lucius vô cùng phiền toái, lúc Snape trở lại Anh quốc trời đã tối. Y không quay về trường nghỉ ngơi mà lập tức tới hẻm Knockturn.

“Cái gì? !” Snape cúi đầu phát ra âm thanh tê tê.

“Thực đáng tiếc, cái nồi quặng kia đã bị mua rồi.” Âm thanh thản nhiên đáp lại.

“Nhưng ta…….” Snape muốn giết người, y vất vả mới tìm dc một cái nồi quặng tuyệt hảo, y còn đặt tiền cọc trước!

“Đây là tiền đặt cọc.” Ông chủ lười ứng phó, trực tiếp ném túi tiền qua cho nam nhân tóc đen.

Gân xanh Snape nổi lên.

Chết tiệt! Y hận kẻ có tiền!

…….

Một tuần này được đi vào kỷ lục áp suất thấp kinh khủng nhất của khóa độc dược.

“Gryffindor trừ 10 điểm!”

“Gryffindor trừ 20 điểm!”

“Gryffindor trừ tiếp 50 điểm!”

“Còn có ngươi, Slytherin trừ 10 điểm!”

O(╯□╰)o

“Đây là hậu chứng độc thân của lão dơi.” Sau giờ học, Ron an ủi Neville đã bị dọa đến hồn vía lên mây: “Mình đoán lão đang tưởng niệm tới bà Snape, đặc biệt là đêm trước lễ tình nhân.”

“Ron!” Hermione có chút cáu kỉnh ngắt lời của thiếu niên tóc đỏ, hiển nhiên rất bất mãn về bình luận của cậu.

Cô phù thủy xinh đẹp nói xong liền vội vàng rời đi.

Ron rũ rượi, nhỏ giọng thì thầm: “Không có chocolate tình bạn……”

Harry kỳ tích không bị xà vương trừ điểm vỗ vỗ bả vai Ron, sau đó cũng rời đi, cậu phải về gói lại nồi quặng, ngày mai tự mình đem tặng cho Allen.

Thứ 3, ngày 14 tháng 2, ngày Valentine.

Sáng sớm, đại sảnh đường giăng đèn kết hoa, khắp nơi được treo đầy kẹo chocolate đủ loại kiểu dáng cùng các món đồ chơi nhỏ xíu xinh xắn, đây là hiệu trưởng Dumbledore đặc biệt cho phép, trong đại sảnh vô cùng huyên náo, trên mặt mỗi người tràn ngập vui sướng, trừ bỏ một người, Snape ngồi trên dãy bàn giáo sư mặt đen như đáy nồi.

Ồn muốn chết, một đám ngu xuẩn chỉ biết bộc phát hormone!

Đột nhiên, Snape nheo mắt lại, phía dưới một cô gái đứng đối diện Harry nói gì đó, trong tay còn cầm một hộp chocolate, ác, Cho Chang, cô gái ngu ngốc này đang làm cái gì?

Ngay sau đó cô gái đưa hộp chocolate về phía trước.

Chết tiệt, Ravenclaw trừ 100 điểm! Snape gầm nhẹ trong lòng.

Sau đó, thiếu niên tóc rối lắc đầu, không nhận món quà.

Tốt lắm, Gryffindor thêm 100 điểm! Vẻ mặt u tối của Snape giảm bớt một chút.

Harry đương nhiên sẽ không nhận chocolate của bất cứ ai, cậu đã có chủ rồi.

Thật vất vả mới chờ được đến tối, Harry khoác áo tàng hình rời khỏi trường học, địa điểm chính là nhà của người yêu.

“Allen!” Harry mở cửa ra, hưng phấn gọi to, trong phòng hoàn toàn im ắng, không có ai đáp lại.

Không có ở nhà sao.

Uể oải cầm gói quà, Harry chỉ có thể đặt nó lên bàn.

A?

Mắt Harry sáng ngời, trên bàn có đặt một cành hoa hồng đỏ rực, bên cạnh còn một mảnh giấy da: có việc ra ngoài, đến đây thì lấy đi.

Ngay cả xưng hô cũng không có.

Trái tim Harry lập tức nhảy nhót, đây là cho cậu! Allen tặng cậu!

Vô cùng vui sướng buông nồi quặng xuống, cầm lấy cành hoa hồng.

Đây là món quà của Allen tính tình kỳ quặc sao!

Harry thật vui sướng mà không ý thức được, chocolate là quà con gái tặng cho con trai, còn hoa hồng trên thực tế chính là quà con trai tặng cho con gái.

Đêm khuya, Snape rốt cục thoát khỏi nhiệm vụ phức tạp đặc biệt quay về nhà một chuyến.

Hoa hồng đã không còn, hay lắm, tên ngu xuẩn kia lại tự tiện rời trường.

Có thêm một hộp quà?

Snape bĩu môi, được rồi, trong trí nhớ y chưa bao giờ được nhận một món quà nào được gói gém ruy băng cẩn thận như thế này, không thể phủ nhận, tâm tình của y có chút chuyển biến tốt đẹp hơn.

Chậm rãi mở hộp quà, Snape sửng sốt.

“………..thật sự là phá gia chi tử……….”

Nam nhân nhẹ nhàng nói, khóe miệng cũng cong lên, đó là một nụ cười nhợt nhạt vô cùng chân thật.

…….

Trang viên Malfoy.

Bất luận là phòng khách hay phòng ngủ, khắp nơi đều là hoa hồng, đỏ cam vàng xanh tím cả bảy màu sắc đều có.

“Xinh đẹp cỡ nào a, đương nhiên, những thứ này có tuyệt cỡ nào cũng không thể xinh đẹp hơn em, thân ái Cissa của anh.” Lucius phát ra tiếng thổ lộ từ tận con tim.

“Em rất thích, thân ái.” Narcissa cười rộ lên vô cùng quyến rũ, bà từ phòng đếm mang ra một dĩa chocolate, tất cả đều do Narcissa tự tay làm.

Lễ tình nhân của hai vợ chồng năm nay vẫn ngọt ngào như mọi năm.

……..

Nhà cũ Black.

“Hắc, lão bằng hữu, xong chưa?” Người sói khẩn trương đứng ở cửa phòng bếp canh chừng, Molly đã nói qua tuyệt đối không cho phép Sirius tiến vào nhà bếp.

“Nhỏ tiếng thôi.” Sirius kêu to.

Remus không nói gì nữa.

Sirius cũng hiểu âm thanh mình quá lớn vội đè thấp lại: “Sợ cái gì, lần này không có làm bậy, cốc thủy tinh Hermione giới thiệu dùng rất tốt.”

Sirius vô cùng đắc ý đi ra, trong tay cầm một cốc thủy tinh chưa một chất lỏng đen đen.

“Cậu xác định đây là chocolate?” Remus tỏ vẻ hoài nghi.

“Chẳng lẽ không phải?” Sirius trừng mắt liếc bạn tốt.

“Được rồi.” Remus thỏa hiệp.

“Nếu không, cậu nếm thử một chút xem?” Sirius chấm đũa thủy tinh vào đưa qua cho người sói.

Mặt Reamus nháy mắt trở nên khổ sở, không thể không cẩn thận liếm một chút.

“Thế nào?” Ánh mắt Sirius lóe lóe sáng.

Biểu tình Remus lập tức thay đổi, lắp bắp nói: “………hơi mặn.”

“Cái gì?” Sirius không nghe được.

Remus liếm liếm khóe miệng, mặc kệ là ai ăn chocolate do Sirius làm, Remus cảm thấy mình phải có nghĩa vụ cứu vớt sinh mệnh người nọ: “Mặn quá…… cậu đại khái đã bỏ sai đồ gia vị rồi.”

“A? !” Sirius ai oán gào to, vọt ngược vào phòng bếp.

Vì thế mãi đến khi lễ tình nhân kết thúc, Sirius vẫn như cũ không thể làm được một tác phẩm thành công.

……..

Đức, làng Niederdorla.

“Úc, Fawkes, ngươi đã tới rồi.” Lão nhân tinh thần khỏe khắn cười tủm tỉm tiếp nhận hộp chocolate dưới chân phượng hoàng: “Lễ tình nhân vui vẻ, Albus.”

Fawkes hiểu được gật gật đầu, tỏ vẻ nó sẽ truyền lời lại sau đó giương cánh rời đi.

“Đáng tiếc em không muốn tự mình tới đây.” Lão nhân xoay người, sắc mặt có chút lo lắng, ông đẩy một khối đá trên tường.

Đó là một ngăn hầm rất to, bên trong chứa đầy các loại chocolate.

Lão nhân cẩn thận đặt hộp quà trong tay mình vào đó, khép cánh cửa đá lại, cuối cùng ông dựa lưng vào tường ngồi xuống.

Đây là vị trí thư giãn ông thích nhất.

……….

Nếu như có ai chú ý tới Ron, thì năm nay cậu cũng không đáng thương đến mức chẳng nhận được chút chocolate nào như những năm trước.

Hoàn Phiên Ngoại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện