Lời nói của Malfoy như một cây gai bén nhọn chui vào lòng Harry, đâm cậu đau đớn.

Lúc đó cậu lại không dám mở cửa ra để truy vấn, dũng khí của Gryffindor trong nháy mắt tiêu tán. Nếu lời Malfoy nói là: “Mày là loại máu bùn dơ bẩn, mau tránh xa Allen một chút.” Có lẽ Harry có thể dùng loại khí thế tương tự mà đáp lễ, nhưng một câu kia của Malfoy “Phải cố gắng sống sót” lại làm đầu cậu trống rỗng, này so với lời nguyền rủa ác độc càng làm cậu hoảng sợ hơn.

Allen đến tột cùng có bí mật nào, lại làm Malfoy cho rằng… bọn họ không hề có tương lai? Đúng vậy, đây là kết luận Harry suy ra được.

Harry không trở lại Đường Bàn Xoay, cậu ngẩn người cả đêm nhìn chăm chăm vào quyển nhật ký, một chữ cũng không viết được, Allen có trả lời nghi vấn của cậu hay không là một chuyện, nhưng trên thực tế chính cậu cũng sợ hãi, cậu không dám hỏi, cậu sợ chuyện mình và Allen trên thực tế không phải đơn giản như vậy.

Đây là trực giác, mà bình thường khi Harry có cảm giác này sẽ không có chuyện gì tốt.

Harry đúng hẹn tới trang trại Hang Sóc, mọi người trong gia đình Weasley nhiệt tình hoang nghênh cậu.

“Hắc, bồ tèo, bồ nên sớm tới đây mới đúng.” Ron nhào tới cho cậu một cái ôm.

Harry nặn ra một nụ cười thật tươi, cố hết sức làm mình tự nhiên, chính là đôi mắt đen thùi đã bán đứng cậu.

“Lại không ngủ được sao?”

“Hermione?” Harry có chút giật mình.

“Mình tới sớm vài ngày.” Hermione nhướng mi, Ginny đứng bên cạnh ngượng ngùng mỉm cười.

“Mau vào đi.” Bà Molly thân thiết kéo Harry, tựa như Harry là con trai út của bà.

Chào hỏi có lệ một chút, sau đó Harry, Ginny, Ron, Hermione lên lầu, cậu ở phòng của cặp song sinh, đây là bà Molly đã chuẩn bị, còn về cặp song sinh thì bọn họ đang ở cửa hàng Giỡn ở Hẻm Xéo, khá bận rộn.

“Kì nghỉ này rất tuyệt vời phải không?” Ron rất hưng phấn: “Mình cá là chỗ của chú Sirius rất lớn, nghe nói tòa nhà kia rất cổ, những căn phòng cổ xưa luôn rất thần bí, bồ có thám hiểm chưa? Mẹ mình không cho mình tới đó chơi với bồ.”

“Cũng có.” Harry ứng phó.

Cộc cộc cộc…….

Không đợi Hermione lên tiếng, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một cô gái xinh đẹp động lòng người bưng ly tách tiến vào: “Uống chút nước hoa quả đi? Harry, rất vui được gặp cậu.”

Harry chớp mắt, đây là ……..Delacour? Là cô gái Pháp Quốc kia?

“Không cần cô bưng, tôi cũng đang chuẩn bị đem vào.” Bà Weasley chợt xuất hiện phía sau Delacour, bộ sáng không mấy vui vẻ.

“Cô ở đây?” Harry hỏi xong liền cảm thấy mình có chút mơ hồ.

“Úc, đại khái cậu không biết đi, tôi với Bill chuẩn bị kết hôn.” Delacour hạnh phúc tuyên bố, sau đó tao nhã như một cơn gió xoay người rời đi, cùng lúc đó, mọi người ở đây ngoại trừ Harry đều quay đầu qua một bên.

“Mẹ chán ghét chị ta.” Ginny nhỏ giọng nói.

“Mẹ không chán ghét cô ta!” Molly thực ảo não: “Mẹ chỉ cho rằng bọn họ quyết định quá gấp gáp.”

“Thực tế là đã quen biết được một năm.” Ron quay đầu lại nói với Harry, bất quá giọng điệu cho thấy cậu cũng không thích Delacour làm chị dâu của mình cho lắm.

“Kia cũng không nhiều, mẹ cũng hiểu vì cái gì lại vội như vậy, người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-kia đã trở lại, mọi người đều vô cùng hoảng sợ, những chuyện vốn phải cẩn thận suy tính lại trở thành quyết định vội vàng, lần trước người kia nắm giữ quyền lực cũng vậy, mọi người bỏ trốn khắp nơi…….”

Bỏ trốn? Từ ngữ này đột ngột xông vào đầu Harry và không thể chui ra được, kế tiếp mọi người nói chuyện gì Harry cũng không nghe được.

“Harry? Harry?”

“Hả?” Harry giật mình, sau đó nhìn thấy Ginny và bà Weasley đã rời khỏi phòng, chỉ còn Ron và Hermione.

“Bồ tèo, bồ sao vậy?” Ron nhíu mày.

“A, mình chỉ hơi mệt chút thôi.” Harry mờ mịt đuổi người.

“Vậy bồ nghỉ ngơi trước đi.” Hermione kéo Ron, sau đó quay đầu lại mỉm cười sâu sa với Harry: “Ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp.”

Harry nhịn không được đỡ trán, cậu còn nợ Hermione một lần gặp mặt với Allen.

Harry nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, nghĩ đến Allen lồng ngực lại ẩn ẩn đau, lúc chỉ có hai người, Harry cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nếu có thể cứ như vậy…… cứ…….

Harry chỉ có một mong ước như vậy, mong ước đơn giản nhỏ nhoi, chỉ có hai người ở cùng nhau, Harry rút quyển nhật ký ra viết: 【 Allen, anh có nghĩ tới chuyện rời khỏi Anh Quốc không, tới một địa phương xa lạ, an toàn…… 】ngòi bút dừng một chút sau đó tiếp tục 【 chỉ có tôi và anh. 】

Này xem như là lời mời bỏ trốn đi?

Harry liếm môi, gương mặt dần đỏ ửng.

Cậu là Gryffindor, Allen là Slytherin, ở nơi quỷ quái này bọn họ một chút an toàn cũng không có, nếu như rời đi, lén bỏ trốn tới một nơi không ai quen biết….. không bao lâu nữa, chỉ cần cậu mười bảy tuồi…….sẽ không còn ai có thể truy tìm được cậu.

Harry cũng không cho rằng mình là cứu thế chủ gì cả, cũng không nghĩ mình có năng lực cứu vớt chúng sinh, cậu chỉ là một học trò bình thường, không hề vĩ đại, cậu căn bản không phải người có thể đối đầu với Chúa tể Hắc ám, cậu là người bị hại, nhiều năm như vậy cậu đã phải gánh chịu sự sợ hãi này, mà bây giờ cậu muốn bắt lấy khát vọng về một hạnh phúc nhỏ nhoi của mình, rời xa thương tổn, rời xa……

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa đánh gãy suy nghĩ Harry, cậu giật mình bật dậy, sau lưng lạnh như băng.

“Harry, là chú.” Âm thanh nam nhân cởi mở.

Harry hít sâu một hơi, mở cửa, là cha đỡ đầu Sirius.

“Nghe nói con không khỏe?” Bàn tay to của nam nhân đặt lên trán Harry: “Úc, trời ạ, con lạnh như băng.”

“Không, không có gì, con chỉ bị chú làm giật mình.” Harry vội vàng ngăn cản cha đỡ đầu hô to gọi nhỏ, làm bộ như mình rất khỏe: “Con tốt lắm, không có vấn đề gì cả.”

“Thật sự?” Nam nhân đa nghi.

Harry lãng phí không ít nước miếng mới có thể tống cha đỡ đầu dong dài ra khỏi cửa: “Con chỉ cần ngủ một chút thôi.”

Cha đỡ đầu bị đuổi ra khỏi phòng thực ủy khuất, xuống lầu oán giận với Remus: “Harry không chịu tâm sự với mình.”

“Đứa nhỏ ở tuổi này luôn có những bí mật riêng.” Remus mỉm cười đưa cho lão hữu một ly sữa.

“Nhưng mình là cha đỡ đầu.” Sirius tỏ rõ thân phận.

“Cho dù cậu là cha ruột nó cũng vậy.” Remus tiếp tục mỉm cười, Sirius gật gật đầu, uể oải.

Harry dựa lưng vào cửa chậm rãi ngồi xuống trên sàn nhà: “Mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”

Lúc này cậu cảm thấy xấu hổ, cậu lại muốn thoát khỏi chiến tranh, thoát khỏi nơi này, thậm chí còn không lo lắng tới thân nhân cùng bằng hữu của mình. Sirius, gia đình Weasley, cụ Dumbledore, còn có những người trong học viện luôn tín nhiệm mình Neville, Luna, Hermione vẫn luôn giúp đỡ mình, đây là những người từ lúc 11 tuổi tiến vào Hogwarts mà cậu luôn quý trọng.

Cậu không thể tùy tiện quyết định như vậy.

Allen là người yêu của cậu, cũng không thể thay đổi được tất cả.

Tình yêu không phải là tất cả.

Đứng lên khỏi mặt đất, Harry một lần nữa mở quyển nhật ký: 【 thực xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ nói bừa thôi. 】

Đúng vậy, cậu cùng Allen bỏ trốn chỉ là một ảo tưởng không thực tế, quả nhiên Chúa tể Hắc ám trở về làm tất cả mọi người đều hoảng hốt. Có lẽ việc cậu nên làm là nói rõ hết mọi chuyện, sau đó sẽ xảy ra những điều tội tệ gì đây?

Tỷ như, Allen là thủ hạ của Chúa tể Hắc ám?

Không, trên cánh tay Allen không có dấu hiệu, trong trí nhớ của Harry, lần duy nhất nhìn thấy cánh tay trơn bóng của bạn trai chính là buổi sáng đối phương biến từ đứa nhỏ trở về, lúc đó Allen không mặc quần áo, còn sau đó…… Harry nhíu mi, tháng 3 tháng 4 thì không tính, nhưng lúc nghỉ hè Allen cũng mặc áo dài tay, đem cơ thể mình bao bọc nghiêm kín.

Có chút kỳ quái.

Cũng chỉ là kỳ quái mà thôi, Harry không nhìn ra được có vấn đề gì lớn.

Trở lại vấn đề, nếu Allen là tay sai làm việc dưới tay Chúa tể Hắc ám thì việc gặp gỡ Harry đúng là chuyện tồi tệ nhất, nói thẳng ra anh phải trở mặt rời khỏi Chúa tể Hắc ám mới mong có thể nói đến chuyện yêu đương.

Vì thế việc cậu nên làm là nói Allen biết thân phận của mình, cậu là Harry Potter, là Gryffindor mà nhóm Slytherin căm ghét nhất, cậu cần sự thẳng thắng chứ không phải tiếp tục giấu diếm nhau.

Không có gì phải sợ cả, Harry tự khích lệ mình, Allen sẽ không để ý đến việc này, sẽ không…… Harry đột nhiên nghĩ tới Snape, đại sư độc dược đã gào rít với cụ Dumbledore trong phòng hiệu trưởng, tình yêu của Slytherin không phải cũng giống như bản tính của Slytherin sao? Harry lần đầu tiên cảm thấy bất công bao che khuyết điểm không phải chuyện xấu, nếu mình là người được thiên vị kia.

Vì thế Allen sẽ chấp nhận mình là…… Harry Potter.

Có thể trao đổi với Allen, lý giải lẫn nhau cùng tín nhiệm, mục tiêu cuối cùng mà Harry theo đuổi chính là —— cảm giác an tâm.

Đúng, đúng vậy.

Harry liếm môi, cầm bút bắt đầu viết:【 có chuyện muốn nói với anh, tôi. . . . . . 】

Đột nhiên, Harry ngừng lại.

Chờ đã, Harry cảm thấy có gì đó không đúng.

Allen đối với thân phận của cậu thật sự hoàn toàn không biết gì cả sao? Allen từng nói qua năm thứ 5 không có ai tên Daniel, nói cách khác, Allen từng điều tra qua.

Tâm Harry chùng xuống, thời điểm cậu dành cho Allen tất cả tín nhiệm thì anh cũng hoài nghi mà điều tra cậu. Năm thứ 5 không có người tên Daniel, nhưng theo những lần cậu quay về trường có thể xác định cậu chính là học trò Hogwarts, nếu Allen tiếp tục điều tra năm thứ 5 của Ginffindor…….Allen có thể đoán được bao nhiêu?

Hay chính xác là anh đã biết thân phận của cậu?

Cha mẹ mất sớm, bị người xa lánh, thời gian đó cậu đã lộ ra rất nhiều tin tức, Allen là người thông minh sao không đoán ra? Có lẽ vì đoán được mới để cậu uống độc dược lãng quên.

Allen biết cậu là Harry Potter!

Chết tiệt, Harry càng nghĩ lại càng khẳng định kết luận của mình, từ đầu đến cuối chỉ có mình lo được lo mất, đáng giận!

“Gian xảo chết tiệt.” Harry nghiến răng nghiến lợi, ảo não viết hoàn câu trong nhật ký: 【khai giảng tôi sẽ hơi bận, không thể tới nhà, cứ vậy nha. 】

Harry lại càng ảo não hơn chính là cậu biết Allen biết thân phận cậu vẫn không hề bận tâm chính là điều làm cậu thực sự hạnh phúc, về phần thân phận của Allen, Harry không tính toàn hỏi, Allen có thể điều tra ra cậu, cậu cũng sẽ có biện pháp tra ra Allen rốt cuộc là ai.

Slytherin 17 tới 20 tuổi, tinh thông độc dược cùng kỹ năng phòng ngự, có giao tình rất tốt với Malfoy, hừ! Chờ đến lúc vào trường cậu phải bắt đầu hỏi thăm!

Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện