Harry nghiêng người nằm trên sô pha ở phòng nghỉ chung, cậu mới biết được chính mình mơ mơ hồ hồ hơn một tháng, nhịn không được mà thở dài, mình mê trai lâu như vậy sao? Đây đến tột cũng đã xảy ra chuyện gì chứ!

“Hey, Harry!” Hermione ôm sách đi tới.

Harry ngầm đồng ý để Hermione ngồi xuống bên cạnh mình, vẻ mặt đau khổ: “Chuyện bài tập mình thật xin lỗi.” Harry biết bạn tốt rất cuồng nhiệt trong chuyện học tập.

“………lúc đầu có chút tức giận.” Hermione không phủ nhận, cô gái vuốt vuốt tóc: “Bất quá hiện tại cũng không có ý muốn trách cứ bồ.”

Harry mỉm cười tràn ngập ý xin lỗi.

“Nhưng mà mình không thể không hỏi bồ.” Hermione vòng tay trước ngực, biểu tình thực tức giận: “Tình dược có thể nhận biết dễ dàng qua màu sắc và hương vị, bồ rốt cuộc có não hay không? Tùy tiện uống bậy như vậy!”

“Mình không có!” Harry giải thích: “Thật sự, Hermione, mình không biết!”

“Sao lại không biết!” Hermione tăng thêm giọng điệu trách cứ: “Cái đó với nước thuốc giả trang hoàn toàn khác nhau, chẳng lẽ bồ không phát hiện?”

“Nước thuốc giả trang?” Harry thì thào, từ này kích động thần kinh cậu, cậu vỗ tay thật mạnh: “Đúng rồi, ngày đó mình tới chỗ bồ tìm nước thuốc giả trang!”

Khóe miệng Hermione run rẩy: “Harry…….” Người này đang trêu chọc cô sao? “Không phải, Hermione!” Harry vội vàng xua tay, dồn dập nói: “Không phải tình dược, lúc ấy thứ mình uống là phúc linh tề, chắn chắn nó bị hỏng rồi mới gây ra nhiều chuyện tồi tệ như vậy!”

Hermione ngẩn ra: “Phúc linh tề?” Cô gái hoài nghi mình nghe lầm.

“Đúng, mình nghĩ dùng phúc linh tề xong sẽ hỏi được thân phận Allen, uống xong lại ù ù cạc cạc moi ra được lọ độc dược bồ giấu!” Harry nhớ lại, sau đó cậu nhảy dựng lên: “Meilin! Allen——”

Harry không nhìn Hermione, cậu hoang mang chạy về ký túc xá, hơn một tháng cậu không liên lạc với Allen!

Hermione vẫn mang bộ dáng sửng sốt: “Phúc linh tề?” Cô gái lầm bầm lặp đi lặp lại.

Harry trở về phòng, lấy quyển nhật ký vội vàng mở ra.

Cái gì cũng không có, ngay cả một lời nhắn cũng không có, cảm giác mất giác càn quét vào lòng cậu, Allen sao lại không có chút lo lăng nào như vậy?

Hay là Malfoy đã nói gì đó? ! Harry cảnh giác.

Tên vô liêm sỉ kia có lẽ đã nói gì đó chia rẽ mình với Allen? Hừ, không phải không có khả năng, cái miệng thối của Malfoy có gì mà không thể nói! Harry khóc không ra nước mắt, thấp giọng thì thào: “Allen, đừng tin nó a, dù có chuyện thay lòng đổi dạ cũng không tới mức nhào đi yêu Snape giáo sư a, không, mình căn bản không có chuyện thay lòng.”

Không được, cậu phải tìm Allen! Harry xoay người tìm kiếm áo tàng hình.

Lục lọi tủ quần áo lần thứ n cũng không thấy thứ cậu cần, trò đùa gì đây, bản đồ đạo tặc kì quái biến mất, ngay cả áo tàng hình cũng không cánh mà bay?

“Harry…….” Âm thanh Hermione truyền tới từ phía cửa.

“Chờ mình một chút……..” Harry không rảnh quan tâm tới chuyện khác.

“Áo tàng hình đang ở chổ mình.” Hermione đánh gãy lời Harry.

“Hermione?” Harry rốt cuộc cũng quay đầu lại.

“Bồ không thể ra ngoài lúc này.” Hermione nhẹ nhàng nói.

“Đó là áo tàng hình của mình!” Harry kêu to.

“Mình không muốn cãi nhau với bồ, Harry.” Ánh mắt Hermione mập mờ.

“Chính là——” Harry cố giải thích.

“Không có chính là gì hết!” Hermione có có lúc cường ngạnh như vậy: “Hôm nay bồ phải ở lại đây!”

“Hermione?” Harry có chút giật mình.

“Còn nữa, quyển sách của Allen đưa mình mượn, có chút đầu mối.” Hermione vươn tay, biểu tình ép buộc.

Harry do dự, lại không thể chống lại khí thế của bạn tốt, cậu rút quyển sách đưa qua: “Hermione?” Cương không lại, Harry chỉ có thể yếu ớt nói.

“Thương lượng không có đường sống!” Hermione giật lấy quyển sách, quay đầu bước đi.

Hermione sao lại giống như ăn nhầm thuốc súng vậy? Harry buồn bực bất đắc dĩ lao lên giường, bây giờ cậu chỉ có thể nhìn quyển nhật ký mà thở dài, nghĩ nghĩ, viết xuống một câu: 【 tôi thực khó chịu. 】

Harry nâng đầu nhìn chằm chằm trang giấy, nhìn đến phát đau vẫn không có đáp lại.

“Tệ thật……” Harry xoay người nằm trên giường, ánh mắt chăm chú nhìn trần nhà, chua xót oán giận.

Hermione ôm sách, giống như trúng tà đỡ đẫn đi vào phòng nghỉ chung, trên bàn còn đặt mớ sách vờ cùng bài tập của cô.

Phúc linh tề không hề biến chất, hay nên nói chính xác là nó chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định, để sau một trăm năm cũng không thành vấn đề. Nếu phúc linh tề không mất đi hiệu lực, như vậy sự tình phát triển tiếp đó chính là phạm vi mà phúc linh tề gián tiếp gây ra.

Hermione ngã ngồi xuống sô pha, độc dược đem tới sự may mắn theo lý luận không phải đưa tới vận may cho người sử dụng, mà bản thân độc dược nhận định được người dùng khao khát thứ gì và làm nó may mắn hơn, hai thứ này suy luận khá tương tự nhưng hoàn toàn bất đồng.

Phúc linh tề làm Harry uống tình dược, phúc linh tề làm Harry gặp Snape giáo sư, vì cái gì?

Hermione có chút hỗn loạn, lại như vô cùng chắc chắn.

Có lẽ lúc cô muốn Harry đưa sách của Allen cho mình, tiềm thức đã nói cho cô biết mình nên làm gì.

Tay Hermione có chút run rẩy, cô mở sách Allen ra, trong đó có bút tích của Slytherin kia, cô gái ngừng thờ, đồng thời lật bài tập mới nhất của mình, trong đó có bút tích của Snape giáo sư.

Thượng đế ơi, cô rốt cuộc đang làm gì……

Hermione bị ẩn số mình lờ mờ đoán ra dọa, nhưng vẫn cố gom góp dũng khí so sánh hai chữ viết.

Kích thước bất đồng, một cái lớn một cái nhỏ, Hermione tìm điểm khác biệt trước, lại nhìn kiểu chữ….. không sai biệt lắm, phong cách chữ……không sai biệt, trái tim Hermione không thể chịu nỗi, cô gái nuốt nước miếng, lừa mình dối người vô ích, cái gọi là không sai biệt lắm cơ bản chính là giống hệt, ngay cả phong cách chữ, từng thói quen chấm bút, thói quen độ cung……..

“Thượng đế……” Hermione kinh hoàng, sau lưng ướt đẫm một mảnh.

Vì thế lịch sử bút tích trên sách mới lâu như vậy, một Slytherin 35 tới 40 tuổi, tinh thông độc dược, bế quan bí thuật cùng quyết đấu, đây không phải chính là Snape giáo sư sao?

Nhưng, chính là….. Hermione thực sốt ruột, vì cái gì Harry không nhận ra?

Ngẫm lại, cẩn thận ngẫm lại, Hermione liều mạng bình phục hô hấp của mình, Harry gặp được một Slytherin bị sự cố độc dược….. úc, thượng đế, bị co rút tâm trí cùng tuổi tác…… Allen mà Harry yêu cơ bản là người đang nằm trong trạng thái bị sự cố độc dược! Đó là Severus Snape thời kì thiếu niên! !

Như vậy mọi việc đã thông suốt!

“Ông trời của tôi ơi……” Ánh mắt Hermione nhìn thẳng về trước, mọi chuyện lại là như vậy!

Cô gái thu lại vẻ hoảng hốt trên gương mặt, ôm sách vở đờ đẫn trở về ký túc xá, bước chân cô gái nhẹ bổng như đang giẫm trên kẹo bông, cô nên làm gì bây giờ? Trong đầu Hermione loạn thành một đoàn, tựa như có người bên trong đang lăn qua lăn lại, một bước, hai bước, ba bước…….

Ầm!

Đôi mắt Hermione mất đi tiêu cự theo tiếng vang mà tối sầm, giây tiếp seo cô mất đi tri giác.

……..

Cảm xúc chán nãn của Harry cứ kéo dài, cậu mơ màng.

Lúc này, Ron vọt vào: “Harry, đi mau.”

“Cái gì?” Harry ỉu xìu.

“Hermione vào bệnh xá rồi.” Ron xông tới kéo Harry bỏ chạy.

“Gì cơ? !” Harry kinh ngạc.

“Học trò năm thứ hai nói.” Ron vừa chạy vừa giải thích: “Bọn họ lúc trở về từ thư viện thì phát hiện Hermione té xỉu ngay cửa phòng nghỉ, trên trán có vết thương.”

“Xảy ra chuyện gì?” Harry vội hỏi.

“Không rõ nữa.” Ron lắc đầu.

Lúc hai người chạy tới bệnh xá, cô gái đã tỉnh lại, sắc mặt khó coi nằm trên giường.

“Bồ có khỏe không?” Ron vội hỏi.

Tầm mắt cô gái lướt qua Ron dừng lại trên người Harry, sắc mặt cô lại càng khó coi hơn.

“Bà Pomfrey?” Harry quay đầu hỏi bà y tá.

Biểu tình bà Pomfrey thực quỷ dị, bà chậm rãi mở miệng: “Đụng bị thương mà thôi.”

“Đụng bị thương?” Ron há to miệng.

“Cô bé đụng phải cửa.” Bà Pomfrey cười khanh khách, đây là lần đầu tiên bà gặp phải tình hướng này: “Lần sau đi đường nhớ chú ý trước sau.”

“Bồ tự mình đập vào cửa?” Ron kinh ngạc sau đó cười to: “Cửa? Ha ha ha ha…….”

Hermione cắn môi.

“Không sao là tốt rồi.” Harry cũng nhịn không được cong khóe môi.

Hermione trừng mắt lườm hai người, nghiêng người không thèm chú ý, nếu không phải vì chân tướng kinh khủng kia, cô cùng đâu đến mức hốt hoảng tông phải cửa? Ron vô liêm sỉ, có gì buồn cười chứ, cậu mà biết lí do nhất định sẽ đập đầu vào tường!

“Hermione?” Harry chỉ trích Ron, Ron vội che miệng lại, nhưng vẫn cười không ngừng.

“Sách bồ có thể cầm đi.” Hermione khô khan nói, số sách vở cũng được đưa tới bệnh xá cùng cô gái.

Harry sửng sốt, đi tới tù đầu giường xem, chớp mắt mấy cái, cậu hỏi: “Bồ……”

“Mình cái gì cũng không biết!” Hermione tức giận gầm nhẹ. Harry Potter rõ ràng là một tên ngốc, chẳng lẽ không có chút năng lực phân tích sao? Cùng giáo thụ thiếu niên ở chung lâu như vậy, một chút nhận thức cũng không có? Đường nét gương mặt có thay đổi nhưng ít ra vẫn có chút tương tự chứ! Còn tính tình kia nữa, cô không tin thời kì thiếu niên có thể tốt hơn bây giờ bao nhiêu! Sao thủy có biến đổi cỡ nào cũng không thể thành sao hỏa!

Cô gái nội thương…..Hermione cảm thấy lá gan cũng phát đau, không phải khoe khoang, nếu Harry mang cô đi gặp người đó một lần, cô nhất định sẽ nhận ra được! Ách…….cũng may Harry chưa cho gặp, nếu không cô nhất định ngất xỉu ngay lập tức, Harry cùng Snape…… thực sự đang yêu nhau…… Hermione co rụt cơ thể, cô lại muốn xỉu rồi.

“Đừng tức giận nữa, mình không cười.” Ron nghĩ Hermione đang giận mình, vội vàng giảng hòa.

“Mình muốn nghỉ ngơi, hai bồ về trước đi.” Hermione nhắm mắt lại đuổi khách.

“Bồ nằm lại đây sao?” Ron cảm thấy chỗ này không thoải mái bằng phòng ký túc xá.

“Não mình bị chấn động được chưa! Mình cần im lặng!” Hermione nóng nảy gầm lên.

“Được được dược…….” Ron bị dọa: “Tụi mình đi, lập tức đi ngay…….”

Harry thấy vậy lập tức kéo Ron, Ron nhỏ giọng oán giận: “Vô duyên vô cớ lớn tiếng như vậy làm gì……”

Bà Pomfrey có chút hoang mang nhìn Hermione, còn hai đứa trẻ kéo nhau đi ra ngoài.

“Mình nghĩ tâm tình Hermione không được tốt.” Harry an ủi Ron.

“Mình không thèm so đo với người bệnh……đụng vào cửa……” Ron nhớ lại lại bắt đầu cười, sau đó cậu ngửa đầu nghi hoặc hỏi: “Harry…….chấn động não là cái gì?”

“………”

Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện