Harry giống như lạc đường lang thang trong trường học, cúi đầu, cậu thực rối rắm.
Tức chết cậu rồi, sao Allen cứ bày ra biểu tình bình tĩnh như vậy chứ, xứng đáng để cậu lo được lo mất như vậy sao? Chỉ cái tên mà thôi, có cái gì phải dấu chứ, Harry tức giận dùng sức đá bay một tảng đá to bằng nắm tay.
“Ôi!” Harry lập tức chụp lấy chân, đau muốn chết, ngay cả tảng đá cũng khi dễ cậu.
“Ô——” Cơ hồ là cùng một lúc, một âm thanh rên rĩ vang lên.
Harry vội vàng quay đầu lại, sau đó trợn mắt há hốc nhìn thấy cha đỡ đầu đang trong trạng thái cẩu, trên đỉnh đầu còn có thêm một cục u to như bánh bao.
“Ôi, con xin lỗi!” Harry vội vàng chạy tới, xem xét thương thế của Sirius.
Sirius buồn bực muốn chết, hắn khôi phục hình người, ôm đầu: “Con định mưu sát cha đỡ đầu của mình sao?”
“Con không thấy chú.” Harry nhỏ giọng giải thích, sau đó giọng càng nhỏ hơn: “Rất đau sao?”
“……..cũng không sao.” Sirius không đành lòng làm con đỡ đầu khó chịu, xoa xoa đầu, ra vẻ cũng không đau lắm: “Con ở đây một mình làm gì?”
“Tâm tình không tốt.” Harry uể oải thừa nhận, gương mặt cậu hiện tại nhăn nhó như trái khổ qua, muốn dấu cha đỡ đầu cũng không được.
“Chú có thể hiểu!” Sirius lớn tiếng an ủi, lòng căm phẫn: “Yên tâm, chú nhất định sẽ giúp con giáo huấn Snivellus.”
“A?” Harry sửng sốt, vội vàng xua tay: “Không phải, tuy rằng cũng làm con có chút buồn bực, nhưng mà, Snape giáo sư sau này không làm khó con.”
“Nó dám? !” Sirius siết nắm tay, đối với ai đó chiếm tiện nghi con đỡ đầu của mình mà vô cùng bất mãn.
“Được rồi.” Harry mê mang đáng gãy tâm tình mãnh liệt của cha đỡ đầu: “À……Sirius…….”
Sirius lập tức làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
“Nếu chú quan hệ rất tốt với một người luôn che dấu rất nhiều chuyện, hơn nữa còn nhất định không chịu nói cho chú biết, chú sẽ làm sao?” Harry hỏi.
“Vậy rất buồn bực!” Sirius nói.
Harry nghe vậy càng thêm mê mang.
Sirius thấy vậy lập tức bày ra tư thái trưởng bối, rất hiếm khi Harry xin ý kiến hắn: “Có thể đừng quản tới việc đó, hoặc là trực tiếp thẳng thắn với đối phương?” Cẩu cha đỡ đầu vừa nói vừa nhe ra hàm răng nanh.
“………..” Harry đột nhiên nghĩ, nếu người trước mắt là chú Remus thì tốt rồi.
“Hoặc là trộm điều ra, đem mộ phần tổ tiên đối phương làm rõ hết!” Sirius bổ sung lựa chọn thứ 3.
Ngay cả tên cũng không biết, làm sao tìm được mộ phần tổ tiên cơ chứ? Harry bĩu môi.
“Thế nào?”
“Ưm, cám ơn.” Harry bất đắc dĩ trả lời, sau đó nói sang chuyện khác: “Sao chú lại ở đây?”
“Có chút việc.” Sirius mơ hồ nói, nhớ lại lúc bị đuổi đi hắn cũng buồn bực: “Đi thôi, tới quán ba cây chổi uống một li.”
“Uống rượu?” Bé ngoan Harry còn chưa thành niên tỏ vẻ kinh dị.
“Ngẫu nhiên uống một hai ly cũng không sao.” Sirius rủ rê.
“Nhưng thân phận của chú…..” Harry tiếp tục nghi ngờ.
“Ai lại đi bắt một con chó biết uống rượu?” Sirius cười hắc hắc: “Giới pháp thuật còn có chó biết khiêu vũ kìa!”
“………..”
Vì thế, sau khi uống rượu giải sầu với cha đỡ đầu tới tận nửa đêm mới về, Harry mơ mơ màng màng quên mất mật khẩu tựa vào cửa ký túc xá Gryffindor ngủ một đêm, còn Sirius tuy nhớ rõ mật khẩu nhưng người nào đó không mở cửa cho hắn vì thế hắn nằm ngủ ngoài cửa phòng sinh hoạt chung Slytherin một đêm, lúc là cẩu, yêu cầu chỗ nghỉ ngơi của hắn cũng không cao.
……..
“Sao bồ có thể uống rượu? !” Sáng sớm ngày cuối tuần, Harry bị rống, người rống chính là Hermione Granger, cũng chỉ có Hermione mới sáng sớm 7 giờ đã muốn chạy tới thư viện trường đọc sách.
Không thể không nói, lúc cô gái từ ký túc xá ra phát hiện Harry cả người nồng nặc mùi rượu thì tức giận tới cỡ nào, cố cố sức kéo thiếu niên vào phòng sinh hoạt chung, bỏ thêm vài thần chú tĩnh âm, sau đó hít thật sâu bắt đầu rít gào.
Harry giật bắn người tỉnh lại, tiếp đó nhu nhu đầu, đầu rất đau: “Hermione?” Cậu có chút mờ mịt, bất quá 3 giây sau, cậu nhớ lại hôm qua đã xảy ra cái gì.
“Sao lại thế này!” Hermione chống nạnh, hung hăng chất vấn, cô là bằng hữu, không phải bảo mẫu!
Harry nhìn Hermione, tựa như nhìn thấy một chiến hữu lâu ngày không gặp, đây là người duy nhất biết tình cảnh của cậu: “Hermione…..” Cậu gọi khẽ.
“Đang nghe.” Hermione bày ra biều tình bồ phải giải thích cho rõ ràng.
“Anh ấy cự tuyệt nói tên cho mình biết.” Harry dứt khoát nói: “Chúng mình cãi một trận, sau đó……” Âm thanh Harry ngừng đột ngột, không biết nếu nói là cha đỡ đầu dẫn cậu đi uống rượu có thể làm Hermione tức giận mà gửi một lá thư sấm cho chú Sirius không nữa? Hermione cứng đờ, khóc không ra nước mắt, cô đúng ra là cứ làm như không hề phát hiện gì hết mà trực tiếp chạy tới thư viện trường, sao cô thấy mình giống gà mẹ như vậy chứ.
“Mình cảm thấy anh ấy không nói lý lẽ.” Harry lên án.
So với người mình người thì đúng là không nói lý, Hermione thầm nghĩ, hai người cãi nhau? Ai, ngày mai tính tình giáo sư nhất định rất tệ.
“Hermione, mình phải làm cái gì bây giờ?” Harry xin giúp đỡ.
Mình không phải cố vấn tình yêu của bồ, Hermione thầm nói trong lòng.
“Hermione?” Harry truy hỏi.
Mình đúng là một người xui xẻo, Hermione bổ sung thêm một câu trong lòng, cuối cùng mở miệng: “Có lẽ anh ta có lý do.” Tỷ như không muốn hù chết bồ?
“Mình nghĩ không thông.” Harry lắc đầu.
Hermione không muốn chê bai khả năng quan sát cùng chỉ số thông minh của bạn tốt, vì thế cô giữ im lặng.
“Bồ biết không? Anh ấy cứ ngồi im trên ghế, mặt không chút thay đổi, bất luận mình lớn tiếng thế nào, anh ấy cũng không sứt mẻ gì hết, thậm chí ngay cả bịa ra một lý do anh ấy cũng lười nói với mình.” Tia bi thương xuất hiện trên mặt Harry: “Mình không hiểu anh ấy lo lắng cái gì, chỉ là một cái tên thôi, nói cho mình biết thì có mất gì đâu?”
Hermione đột nhiên nheo mắt lại, biểu tình trở nên nghiêm túc: “Anh ta có nói lúc nào sẽ nói cho bồ biết không?”
“Không, không có.” Harry thở dài: “Thái độ của anh ấy cứ như vĩnh viễn cũng không muốn nói cho mình biết.”
“Bồ cảm thấy……hai người như vậy còn có thể ở cùng nhau không?” Hermione do dự hỏi.
“Đương nhiên có thể!” Âm thanh Harry lập tức nhấn cao: “Mình rất tức giận, đúng vậy, nhưng….. đây nhất định không phải lí do tụi mình tách ra. Anh ấy thích mình, đúng, nhất định như vậy, chỉ là, ai biết rốt cuộc anh ấy nghĩ cái gì a!”
Harry ảo não ôm đầu.
“Bồ nên về ký túc xá nghỉ ngơi một chút đi.” Hermione vỗ vỗ vai bạn tốt.
“Đau đầu muốn chết.” Bị Hermione nhắc nhở Harry mới phát giác, đầu ngày càng đau.
Hermione nhìn theo bóng dáng thiếu niên đang phiền não, biểu tình cô gái theo suy nghĩ mà ngày cảng trở nên sâu sắc. Hai người này cứ như đang chơi một trò chơi, nếu vạch trần ra không thể tránh được xấu hổ cùng quẫn bách, Snape giáo sư không muốn đương nhiên có lý do của mình, nhưng không chỉ như vậy, giáo sư cho cô có cảm giác như đang sợ hãi sự thật, hoặc chính xác là sợ mất đi?
Hermione cũng không rõ một nam nhân lạnh lùng cay nghiệt như vậy có thể có cảm giác đó không, nếu là thật thì Hermione không khỏi muốn cười nhạo một phen, quả thật, Harry không thích Snape, nhưng nếu Harry biết ra chân tướng, Hermione rất tin tưởng bằng hữu sẽ không vì vậy mà buông tay, Harry so với bất cứ ai càng thiếu thốn tình cảm hơn, cũng vì vậy, so với bất luận kẻ nào cậu lại càng quý trọng điều đó hơn.
Tình yêu của Harry, không phải thứ gì đó nông cạn.
……..
Draco đơn phương chiến tranh lạnh với Sirius, cậu hờ hững với nam nhân này, không hề để ý tới hành động đùa giỡn tí tửng của nam nhân, người này có thể xem như không hề phát sinh ra chuyện gì nhưng da mặt cậu không dày như vậy, cậu làm không được! Sau đó, từ sáng tới tối nam nhân cũng co rụt vào trong góc mà hờn dỗi nhưng không rời đi.
Làm một người bảo vệ, miễn cưỡng cũng đủ tư cách, Draco rầu rĩ thừa nhận người cậu đần này cũng còn một ưu điểm, bất quá trong lòng vẫn cứ bị thứ gì đó nghẹn lại, cậu gửi một lá thư cho mẹ, cách một ngày cậu thu được hồi âm, nội dung như thế này:
Draco thân yêu:
Nhận được thư của con làm mẹ rất ngạc nhiên, mẹ có dự cảm quan hệ của con và Sirius khó tránh khỏi khắc khẩu vì suy nghĩ và tín ngưỡng hoàn toàn bất đồng, nhưng mà, mẹ không ngờ cậu ta lại nhắc tới Regulus với con, đại khái cũng giống như lời cậu ta nói, con làm cậu ta nhớ tới quá khứ.
Con trai, con nói Sirius lúc nhắc tới người nhà rất lạnh lùng, nói tới Regulus thì thờ ơ, thẳng thắng mà nói, nếu thực sự như vậy cậu ta sẽ không tới giúp mẹ, trên thực tế, lúc còn bé, người cậu ta yêu thương nhất là em trai mình, đừng thấy cậu ta tùy tiện như vậy, nhưng chỉ cần Regulus ho khan hay cảm mạo cậu ta liền khẩn trương kinh khủng, càng miễn bàng cả ngày cứ như gà mẹ che chở em trai, bởi vì Regulus so với chúng ta là người tính tình ôn hòa nhất, cũng dễ bị người khác khi dễ nhất.
Sirius từ nhỏ đã có chủ kiến cùng tư tưởng của mình, không phải dễ dàng bị gia tộc Black điều khiển, lúc nón phân loại đưa cậu ta vào Gryffindor mẹ nhớ rõ ngày đó vẻ mặt cậu ta vừa mờ mịt nhưng lại vừa hưng phấn, mẹ cũng nhớ rõ lúc cậu ta vò đầu hỏi mẹ, mẹ cậu ta có thể sẽ rất tức giận không, chính là, sau khi mẹ cậu ta gửi một lá thư sấm tới vào hôm sau, cậu ta cũng không nhắc tới vấn đề này nữa.
Sau đó một năm, Regulus tiến vào Slytherin, mẹ nghĩ đây chính là chuyện đả kích Sirius nhất, đối với cậu ta việc đó có thể xem là phản bội, vì thế cậu ta bắt đầu lạnh nhạt với Regulus, tới lúc Regulus bắt đầu luôn miệng nói về vấn đề huyết thống gia tộc thì cậu ta hoàn toàn phớt tờ, thậm chí không hề đề cập tới tên gọi này nữa.
Sirius quá thất vọng, cậu ta tiến vào Gryffindor cũng vì muốn nói cho Regulus, bọn họ có thể đứng dưới ánh mặt trời.
Chỉ là Sirius không biết, Regulus lựa chọn Slytherin chính là nói với cậu ta, em ấy có thể để cậu ta có được tự do.
Cặp anh em này một người cởi mở, một người hướng nội, lại đồng dạng không biết cách biểu đạt suy nghĩ của mình, bỡi vì không có ai dạy cho bọn họ.
Về phần chuyện cha con, mẹ không thể không nói, Sirius vẫn rất chán ghét ông ấy, lúc ở trường cũng vậy, chuyện này mẹ bất lực, nhưng con phải nhớ kỹ, Sirius sẽ đem hết toàn lực để bảo vệ cháu ngoại trai của mình, cho dù đứa cháu này là một Malfoy.
Ký tên là một đóa hoa thủy tiên, mẹ cậu thường dùng phương thức ký tên này.
Draco liếc này hướng đại cẩu không hề nhúc nhích, nghiêng người nằm trên giường, rầu rĩ nhìn bức tường sơn trắng, một cảm xúc tiêu cực dâng lên trong lòng, không phải tức giận, mà là khó chịu, một lát sau, Draco nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được, bất đắc dĩ, cậu mở mắt ra, từ khi nào cậu cũng trờ thành một người không giữ miệng được, cậu cắn cắn môi: “Anh cũng biết đi, sau khi cha bị bỏ tù, Chúa tể Hắc ám muốn đóng dấu hiệu cho tôi.” Cậu đột ngột nói.
Đại cẩu màu đen lập tức đứng dậy, lổ tai cũng vểnh thẳng lên, hừ một tiếng tỏ vẻ đang nghe.
“Nếu tôi không tiếp nhận, mẹ con tôi nhất định phải chết.” Draco vẫn nhìn bức tường, giọng điệu có chút run rẩy, cậu nhớ tới sự hi sinh của mẹ.
Sirius hóa thành hình người: “Mọi chuyện đã qua rồi.” Giọng hắn rất nhẹ.
“Vì thế cho dù không muốn, tôi cũng phải gật đầu.” Draco bức chính mình nói tiếp, cậu thực sự chán ghét phải phơi bày nội tâm của mình, lần này vì Sirius đã giúp cậu nhiều như vậy nên cố gắng làm: “……….như vậy còn em trai anh thì sao?”
Sirius giật mình.
“Tôi nghĩ, cậu ta so với anh lại càng lo xa hơn.” Draco không quay đầu lại, cậu chua xót nói: “Có vài thứ, so với đứng dưới ánh mặt trời còn quan trọng hơn.”
Hoàn
Tức chết cậu rồi, sao Allen cứ bày ra biểu tình bình tĩnh như vậy chứ, xứng đáng để cậu lo được lo mất như vậy sao? Chỉ cái tên mà thôi, có cái gì phải dấu chứ, Harry tức giận dùng sức đá bay một tảng đá to bằng nắm tay.
“Ôi!” Harry lập tức chụp lấy chân, đau muốn chết, ngay cả tảng đá cũng khi dễ cậu.
“Ô——” Cơ hồ là cùng một lúc, một âm thanh rên rĩ vang lên.
Harry vội vàng quay đầu lại, sau đó trợn mắt há hốc nhìn thấy cha đỡ đầu đang trong trạng thái cẩu, trên đỉnh đầu còn có thêm một cục u to như bánh bao.
“Ôi, con xin lỗi!” Harry vội vàng chạy tới, xem xét thương thế của Sirius.
Sirius buồn bực muốn chết, hắn khôi phục hình người, ôm đầu: “Con định mưu sát cha đỡ đầu của mình sao?”
“Con không thấy chú.” Harry nhỏ giọng giải thích, sau đó giọng càng nhỏ hơn: “Rất đau sao?”
“……..cũng không sao.” Sirius không đành lòng làm con đỡ đầu khó chịu, xoa xoa đầu, ra vẻ cũng không đau lắm: “Con ở đây một mình làm gì?”
“Tâm tình không tốt.” Harry uể oải thừa nhận, gương mặt cậu hiện tại nhăn nhó như trái khổ qua, muốn dấu cha đỡ đầu cũng không được.
“Chú có thể hiểu!” Sirius lớn tiếng an ủi, lòng căm phẫn: “Yên tâm, chú nhất định sẽ giúp con giáo huấn Snivellus.”
“A?” Harry sửng sốt, vội vàng xua tay: “Không phải, tuy rằng cũng làm con có chút buồn bực, nhưng mà, Snape giáo sư sau này không làm khó con.”
“Nó dám? !” Sirius siết nắm tay, đối với ai đó chiếm tiện nghi con đỡ đầu của mình mà vô cùng bất mãn.
“Được rồi.” Harry mê mang đáng gãy tâm tình mãnh liệt của cha đỡ đầu: “À……Sirius…….”
Sirius lập tức làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
“Nếu chú quan hệ rất tốt với một người luôn che dấu rất nhiều chuyện, hơn nữa còn nhất định không chịu nói cho chú biết, chú sẽ làm sao?” Harry hỏi.
“Vậy rất buồn bực!” Sirius nói.
Harry nghe vậy càng thêm mê mang.
Sirius thấy vậy lập tức bày ra tư thái trưởng bối, rất hiếm khi Harry xin ý kiến hắn: “Có thể đừng quản tới việc đó, hoặc là trực tiếp thẳng thắn với đối phương?” Cẩu cha đỡ đầu vừa nói vừa nhe ra hàm răng nanh.
“………..” Harry đột nhiên nghĩ, nếu người trước mắt là chú Remus thì tốt rồi.
“Hoặc là trộm điều ra, đem mộ phần tổ tiên đối phương làm rõ hết!” Sirius bổ sung lựa chọn thứ 3.
Ngay cả tên cũng không biết, làm sao tìm được mộ phần tổ tiên cơ chứ? Harry bĩu môi.
“Thế nào?”
“Ưm, cám ơn.” Harry bất đắc dĩ trả lời, sau đó nói sang chuyện khác: “Sao chú lại ở đây?”
“Có chút việc.” Sirius mơ hồ nói, nhớ lại lúc bị đuổi đi hắn cũng buồn bực: “Đi thôi, tới quán ba cây chổi uống một li.”
“Uống rượu?” Bé ngoan Harry còn chưa thành niên tỏ vẻ kinh dị.
“Ngẫu nhiên uống một hai ly cũng không sao.” Sirius rủ rê.
“Nhưng thân phận của chú…..” Harry tiếp tục nghi ngờ.
“Ai lại đi bắt một con chó biết uống rượu?” Sirius cười hắc hắc: “Giới pháp thuật còn có chó biết khiêu vũ kìa!”
“………..”
Vì thế, sau khi uống rượu giải sầu với cha đỡ đầu tới tận nửa đêm mới về, Harry mơ mơ màng màng quên mất mật khẩu tựa vào cửa ký túc xá Gryffindor ngủ một đêm, còn Sirius tuy nhớ rõ mật khẩu nhưng người nào đó không mở cửa cho hắn vì thế hắn nằm ngủ ngoài cửa phòng sinh hoạt chung Slytherin một đêm, lúc là cẩu, yêu cầu chỗ nghỉ ngơi của hắn cũng không cao.
……..
“Sao bồ có thể uống rượu? !” Sáng sớm ngày cuối tuần, Harry bị rống, người rống chính là Hermione Granger, cũng chỉ có Hermione mới sáng sớm 7 giờ đã muốn chạy tới thư viện trường đọc sách.
Không thể không nói, lúc cô gái từ ký túc xá ra phát hiện Harry cả người nồng nặc mùi rượu thì tức giận tới cỡ nào, cố cố sức kéo thiếu niên vào phòng sinh hoạt chung, bỏ thêm vài thần chú tĩnh âm, sau đó hít thật sâu bắt đầu rít gào.
Harry giật bắn người tỉnh lại, tiếp đó nhu nhu đầu, đầu rất đau: “Hermione?” Cậu có chút mờ mịt, bất quá 3 giây sau, cậu nhớ lại hôm qua đã xảy ra cái gì.
“Sao lại thế này!” Hermione chống nạnh, hung hăng chất vấn, cô là bằng hữu, không phải bảo mẫu!
Harry nhìn Hermione, tựa như nhìn thấy một chiến hữu lâu ngày không gặp, đây là người duy nhất biết tình cảnh của cậu: “Hermione…..” Cậu gọi khẽ.
“Đang nghe.” Hermione bày ra biều tình bồ phải giải thích cho rõ ràng.
“Anh ấy cự tuyệt nói tên cho mình biết.” Harry dứt khoát nói: “Chúng mình cãi một trận, sau đó……” Âm thanh Harry ngừng đột ngột, không biết nếu nói là cha đỡ đầu dẫn cậu đi uống rượu có thể làm Hermione tức giận mà gửi một lá thư sấm cho chú Sirius không nữa? Hermione cứng đờ, khóc không ra nước mắt, cô đúng ra là cứ làm như không hề phát hiện gì hết mà trực tiếp chạy tới thư viện trường, sao cô thấy mình giống gà mẹ như vậy chứ.
“Mình cảm thấy anh ấy không nói lý lẽ.” Harry lên án.
So với người mình người thì đúng là không nói lý, Hermione thầm nghĩ, hai người cãi nhau? Ai, ngày mai tính tình giáo sư nhất định rất tệ.
“Hermione, mình phải làm cái gì bây giờ?” Harry xin giúp đỡ.
Mình không phải cố vấn tình yêu của bồ, Hermione thầm nói trong lòng.
“Hermione?” Harry truy hỏi.
Mình đúng là một người xui xẻo, Hermione bổ sung thêm một câu trong lòng, cuối cùng mở miệng: “Có lẽ anh ta có lý do.” Tỷ như không muốn hù chết bồ?
“Mình nghĩ không thông.” Harry lắc đầu.
Hermione không muốn chê bai khả năng quan sát cùng chỉ số thông minh của bạn tốt, vì thế cô giữ im lặng.
“Bồ biết không? Anh ấy cứ ngồi im trên ghế, mặt không chút thay đổi, bất luận mình lớn tiếng thế nào, anh ấy cũng không sứt mẻ gì hết, thậm chí ngay cả bịa ra một lý do anh ấy cũng lười nói với mình.” Tia bi thương xuất hiện trên mặt Harry: “Mình không hiểu anh ấy lo lắng cái gì, chỉ là một cái tên thôi, nói cho mình biết thì có mất gì đâu?”
Hermione đột nhiên nheo mắt lại, biểu tình trở nên nghiêm túc: “Anh ta có nói lúc nào sẽ nói cho bồ biết không?”
“Không, không có.” Harry thở dài: “Thái độ của anh ấy cứ như vĩnh viễn cũng không muốn nói cho mình biết.”
“Bồ cảm thấy……hai người như vậy còn có thể ở cùng nhau không?” Hermione do dự hỏi.
“Đương nhiên có thể!” Âm thanh Harry lập tức nhấn cao: “Mình rất tức giận, đúng vậy, nhưng….. đây nhất định không phải lí do tụi mình tách ra. Anh ấy thích mình, đúng, nhất định như vậy, chỉ là, ai biết rốt cuộc anh ấy nghĩ cái gì a!”
Harry ảo não ôm đầu.
“Bồ nên về ký túc xá nghỉ ngơi một chút đi.” Hermione vỗ vỗ vai bạn tốt.
“Đau đầu muốn chết.” Bị Hermione nhắc nhở Harry mới phát giác, đầu ngày càng đau.
Hermione nhìn theo bóng dáng thiếu niên đang phiền não, biểu tình cô gái theo suy nghĩ mà ngày cảng trở nên sâu sắc. Hai người này cứ như đang chơi một trò chơi, nếu vạch trần ra không thể tránh được xấu hổ cùng quẫn bách, Snape giáo sư không muốn đương nhiên có lý do của mình, nhưng không chỉ như vậy, giáo sư cho cô có cảm giác như đang sợ hãi sự thật, hoặc chính xác là sợ mất đi?
Hermione cũng không rõ một nam nhân lạnh lùng cay nghiệt như vậy có thể có cảm giác đó không, nếu là thật thì Hermione không khỏi muốn cười nhạo một phen, quả thật, Harry không thích Snape, nhưng nếu Harry biết ra chân tướng, Hermione rất tin tưởng bằng hữu sẽ không vì vậy mà buông tay, Harry so với bất cứ ai càng thiếu thốn tình cảm hơn, cũng vì vậy, so với bất luận kẻ nào cậu lại càng quý trọng điều đó hơn.
Tình yêu của Harry, không phải thứ gì đó nông cạn.
……..
Draco đơn phương chiến tranh lạnh với Sirius, cậu hờ hững với nam nhân này, không hề để ý tới hành động đùa giỡn tí tửng của nam nhân, người này có thể xem như không hề phát sinh ra chuyện gì nhưng da mặt cậu không dày như vậy, cậu làm không được! Sau đó, từ sáng tới tối nam nhân cũng co rụt vào trong góc mà hờn dỗi nhưng không rời đi.
Làm một người bảo vệ, miễn cưỡng cũng đủ tư cách, Draco rầu rĩ thừa nhận người cậu đần này cũng còn một ưu điểm, bất quá trong lòng vẫn cứ bị thứ gì đó nghẹn lại, cậu gửi một lá thư cho mẹ, cách một ngày cậu thu được hồi âm, nội dung như thế này:
Draco thân yêu:
Nhận được thư của con làm mẹ rất ngạc nhiên, mẹ có dự cảm quan hệ của con và Sirius khó tránh khỏi khắc khẩu vì suy nghĩ và tín ngưỡng hoàn toàn bất đồng, nhưng mà, mẹ không ngờ cậu ta lại nhắc tới Regulus với con, đại khái cũng giống như lời cậu ta nói, con làm cậu ta nhớ tới quá khứ.
Con trai, con nói Sirius lúc nhắc tới người nhà rất lạnh lùng, nói tới Regulus thì thờ ơ, thẳng thắng mà nói, nếu thực sự như vậy cậu ta sẽ không tới giúp mẹ, trên thực tế, lúc còn bé, người cậu ta yêu thương nhất là em trai mình, đừng thấy cậu ta tùy tiện như vậy, nhưng chỉ cần Regulus ho khan hay cảm mạo cậu ta liền khẩn trương kinh khủng, càng miễn bàng cả ngày cứ như gà mẹ che chở em trai, bởi vì Regulus so với chúng ta là người tính tình ôn hòa nhất, cũng dễ bị người khác khi dễ nhất.
Sirius từ nhỏ đã có chủ kiến cùng tư tưởng của mình, không phải dễ dàng bị gia tộc Black điều khiển, lúc nón phân loại đưa cậu ta vào Gryffindor mẹ nhớ rõ ngày đó vẻ mặt cậu ta vừa mờ mịt nhưng lại vừa hưng phấn, mẹ cũng nhớ rõ lúc cậu ta vò đầu hỏi mẹ, mẹ cậu ta có thể sẽ rất tức giận không, chính là, sau khi mẹ cậu ta gửi một lá thư sấm tới vào hôm sau, cậu ta cũng không nhắc tới vấn đề này nữa.
Sau đó một năm, Regulus tiến vào Slytherin, mẹ nghĩ đây chính là chuyện đả kích Sirius nhất, đối với cậu ta việc đó có thể xem là phản bội, vì thế cậu ta bắt đầu lạnh nhạt với Regulus, tới lúc Regulus bắt đầu luôn miệng nói về vấn đề huyết thống gia tộc thì cậu ta hoàn toàn phớt tờ, thậm chí không hề đề cập tới tên gọi này nữa.
Sirius quá thất vọng, cậu ta tiến vào Gryffindor cũng vì muốn nói cho Regulus, bọn họ có thể đứng dưới ánh mặt trời.
Chỉ là Sirius không biết, Regulus lựa chọn Slytherin chính là nói với cậu ta, em ấy có thể để cậu ta có được tự do.
Cặp anh em này một người cởi mở, một người hướng nội, lại đồng dạng không biết cách biểu đạt suy nghĩ của mình, bỡi vì không có ai dạy cho bọn họ.
Về phần chuyện cha con, mẹ không thể không nói, Sirius vẫn rất chán ghét ông ấy, lúc ở trường cũng vậy, chuyện này mẹ bất lực, nhưng con phải nhớ kỹ, Sirius sẽ đem hết toàn lực để bảo vệ cháu ngoại trai của mình, cho dù đứa cháu này là một Malfoy.
Ký tên là một đóa hoa thủy tiên, mẹ cậu thường dùng phương thức ký tên này.
Draco liếc này hướng đại cẩu không hề nhúc nhích, nghiêng người nằm trên giường, rầu rĩ nhìn bức tường sơn trắng, một cảm xúc tiêu cực dâng lên trong lòng, không phải tức giận, mà là khó chịu, một lát sau, Draco nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được, bất đắc dĩ, cậu mở mắt ra, từ khi nào cậu cũng trờ thành một người không giữ miệng được, cậu cắn cắn môi: “Anh cũng biết đi, sau khi cha bị bỏ tù, Chúa tể Hắc ám muốn đóng dấu hiệu cho tôi.” Cậu đột ngột nói.
Đại cẩu màu đen lập tức đứng dậy, lổ tai cũng vểnh thẳng lên, hừ một tiếng tỏ vẻ đang nghe.
“Nếu tôi không tiếp nhận, mẹ con tôi nhất định phải chết.” Draco vẫn nhìn bức tường, giọng điệu có chút run rẩy, cậu nhớ tới sự hi sinh của mẹ.
Sirius hóa thành hình người: “Mọi chuyện đã qua rồi.” Giọng hắn rất nhẹ.
“Vì thế cho dù không muốn, tôi cũng phải gật đầu.” Draco bức chính mình nói tiếp, cậu thực sự chán ghét phải phơi bày nội tâm của mình, lần này vì Sirius đã giúp cậu nhiều như vậy nên cố gắng làm: “……….như vậy còn em trai anh thì sao?”
Sirius giật mình.
“Tôi nghĩ, cậu ta so với anh lại càng lo xa hơn.” Draco không quay đầu lại, cậu chua xót nói: “Có vài thứ, so với đứng dưới ánh mặt trời còn quan trọng hơn.”
Hoàn
Danh sách chương