Harry thực sự muốn kiểm tra xem vết thương của Snape đã lành hẳn chưa, chính là vấn đề này thực sự khó khăn, không thể nào vô duyên vô cớ lột quần áo của Snape, rơi vào đường cùng cậu chỉ có thể hi vọng cơ hội lần sau, thường xuyên sờ trán Snape, chỉ cần không yếu tới mức phát sốt có lẽ cũng không có vấn đề gì.

Snape thực buồn bực, Harry cứ sờ trán y mãi, y tỏ thái độ: “Ta thực sự không có vấn đề gì hết.”

Trừ bỏ ăn thức ăn bổ dưỡng, Snape tự mình bào chế chút độc dược an thần cùng bổ huyết, hiện tại Snape thực sự rất khỏe, ngay cả một chút di chứng của thần chú tra tấn cũng không có.

Harry cũng đành từ bỏ, bất quá vẫn phải kiểm tra kỹ, trên trán Snape dán nhãn “không thể tin tưởng”.

Bên ngoài đột ngột đổ tuyết, Harry đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, lễ Giáng Sinh hàng năm đều là một mảnh trắng xóa, hoàn hảo cậu đã mua rất nhiều nguyên liệu, như vậy hai ba ngày nữa cũng không cần ra ngoài. Harry nhu nhu mũi, quay người nhìn lò sưởi trong phòng khách, nhiệt độ trong phòng lại giảm bớt rồi, có chút lạnh.

Snape đang tắm, Harry dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, cậu không có ý gì, chỉ lo lắng không biết Snape có té xỉu hay không, ai, chỉ có thể giúp gội đầu, không thể nào tắm giùm được a, điểm này Harry vẫn hiểu được, cậu nhìn về phía cánh tay mình, Snape hẳn là có dấu hiệu đi? Harry nghĩ, có lẽ bất luận thế nào Snape cũng không hi vọng bị mình nhìn thấy.

Cạch, cửa phòng tắm mở ra, Snape ướt sũng bước ra.

Harry thầm thở dài, quả nhiên lần này gội đầu luôn, cậu vội vàng cầm lấy khăn mặt tiến tới, bao lấy đầu tóc đen kia: “Mau lau khô cẩn thận cảm nữa.”

“Ta tự làm.” Snape cầm lấy khăn, vừa lau vừa đi lên lầu.

Harry đành phải vào phòng tắm, xối qua loa hai ba phát liền quấn áo ngủ chạy lên lầu, tiến vào phòng ngủ liền thấy Snape đang nằm trên giường.

Harry nhếch miệng cười chui vào chăn, tiến vào liền lạnh đến phát run, quả nhiên, Harry nhìn về phía Snape: “Lần sau để tôi tắm trước đi.”

Snape phát ra giọng mũi thản nhiên tỏ vẻ thẳc mắc.

“Chân của anh thực lạnh.” Harry thở dài, Snape khá kém về phương diện cảm ứng nhiệt độ, bình thường tay chân lạnh cóng mới cảm thấy lạnh, chứ hơi lạnh một chút liền không thèm để ý tới, cầm lấy một bàn tay Snape, cậu thở dài: “Tay anh cũng lạnh.”

“Thể chất ta vốn hàn, không cần ngạc nhiên.” Snape viện cớ, muốn rút tay lại.

“Không chú ý cơ thể không tốt.” Harry cố ý tiến tới gần Snape hơn, truyền độ ấm của mình cho đối phương: “Nếu anh quên thần chú giữ ấm, tôi không ngại làm ấm giường cho anh.”

Snape nghẹn, lời nói này……..

Harry cười hắc hắc, áp sát vào lòng ngực đối phương nhưng cẩn thận không đè quá nặng: “Đang xem sách gì?” Hôm nay cậu có chút mệt mỏi, vì thế dựa vào lồng ngực dày rộng của người nào đó như một con mèo, tùy ý hỏi.

“Thuật phòng ngự.” Kỳ thực là ma pháp hắc ám, nhưng Snape đổi cách nói.

Harry nga khẽ một tiếng, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Vô thanh chú có thể sử dụng thường xuyên, còn vô trượng ma pháp thì sao?”

“Đũa phép dùng để tập trung ma lực.” Snape nhớ rõ mình đã từng đề cập tới vấn đề này với Harry: “Nếu chỉ dựa vào định lực của phù thủy rất khó thực hiện, nói chung, khoảng thời gian con người có thể tập trung lực chú ý rất ngắn ngủi, vì thế không nên sử dụng vô trượng ma pháp, nếu không làm được cũng không sao, nếu như bị bạo động có thể dẫn tới tình trạng mất ma lực.

Thật là, Harry nén giận trong lòng, lúc trước Snape cũng đâu nói rõ ràng như vậy, hơn nữa…… có lẽ nằm trên giường nói chuyện nên Snape cũng không mang theo gai nhọn đi, nghĩ lại quả thực không hề có chút châm chọc nào, nếu không…… hay là cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn?

Harry dùng miệng lưỡi độc ác của Snape làm tiêu chuẩn sức khỏe bình thường.

“Úc, vậy nếu dùng vô trượng ma pháp Bộ Pháp Thuật không thể kiểm tra được đúng không?” Harry đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, trợn mắt hỏi Snape.

“Đám ngu xuẩn đó chỉ biết thông qua đũa phép để kiểm tra hành tung ma lực.” Snape khinh bỉ bĩu môi, đồng thời nhạy bén phát hiện ra điểm không thích hợp: “Ngươi từng dùng vô trượng ma pháp?” Harry tuyệt đối không hỏi những thứ vô bổ.

“A, không, này…….” Harry chi chi vài tiếng hoàn toàn đánh mất thời cơ để nói dối.

Ánh mắt Snape sắc bén.

Harry ảo não, buộc lòng phải thừa nhận: “Dùng qua một lần, xem nè, tôi vẫn rất tốt.” Harry bày ra chiêu bài mỉm cười tươi rói.

Sắc mặt Snape âm trầm: “Sử dụng ma lực là thường thức bắt buộc ở năm thứ 1, đại não của ngươi nhét đầy cỏ lác sao, hừ, lỗ mãng quả nhiên là bản sắc của Gryffindor.

Harry sửng sốt.

Có vẻ không liên quan gì tới giường, Harry rụt cổ, kỹ năng châm chọc không hề phân biệt địa điểm, Snape nhất định đã khôi phục hoàn toàn.

Snape thực sự lo lắng vị cứu thế chủ này không cần chống lại Chúa tể Hắc ám đã sớm chết ở một xó nào đó.

“Buồn ngủ……..” Harry giả vờ ngáp, vươn tay tắt đèn ngủ, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

“Ngươi——” Snape còn cầm sách trong tay, chân mày nhíu chặt vào nhau, Harry : Potter trước mắt y ngày càng làm càn hơn, không đợi Snape kịp lên án, một cánh tay ấm áp đã vòng lên ôm lấy cổ y, đồng thời quyển sách trong tay cũng bị lấy đi, sau đó âm thanh Harry khẽ vang lên bên tai.

“Nghỉ sớm một chút đi.” Âm thanh trầm thấp ôn nhu.

Nhiệt khí phun vào vành tai Snape, dây thần kinh trong chớp mắt trở nên vô cùng mẫn cảm.

“Ngủ ngon.” Một nụ hôn nhẹ, một bàn tay ấm áp kéo cánh tay lạnh lẽo của y vòng qua thắt lưng thiếu niên, tư thế của hai người bị Harry chủ động dây dưa vào một chỗ, hai cơ thể gắn chặt vào nhau, hoàn mỹ không còn chút khoảng cách.

Chết……..tiệt………

Snape cố gắng bình phục hô hấp của chính mình, đầu Harry đã chuyển dời qua ngực y, không rõ cố ý hay vô ý mà phun ra hơi thở nóng rực lên phần xương quai xanh của y, mái tóc mới gội xong mang theo mùi hương giống hệt như y, trừ bỏ mùi này còn có mùi hương đặc biệt của cơ thể Harry, thực sự vô cùng………khiêu khích.

Snape chỉ cần hơi nghiêng đầu một chút đã có thể chạm vào cổ Harry, cho dù trong bóng đêm nhưng Snape vẫn có tưởng tượng ra hình dáng cái cổ xinh đẹp đó.

Chết tiệt!

Snape ngừng thở, áp chế ý niệm trong đầu, y không khỏi ảo não, nhóc con này không phải là yêu tinh đầu thai đi.

Harry vốn có ý muốn dụ dỗ, bất quá cậu thực sự cũng quá mệt mỏi, vì thế….. ưm, khách quan mà nói là dụ dỗ được một nửa liền ngủ quên.

Người khổ sở lại là Snape.

Nếu đã có chút tâm tư nhất định sẽ rất khó buông tay, khao khát của Snape đối với Harry đã tiến thêm một bước chuẩn xác mà nói bắt đầu từ nụ hôn trên sô pha, nụ hôn tràn ngập xúc cảm chiếm giữ. Nếu nói từ trước tới nay Snape chỉ có ý nghĩ muốn bào hộ đứa trẻ này, như vậy sau nụ hôn đó, y muốn tiếp xúc nhiều hơn, chiếm giữ nhiều hơn.

Mặc dù ý chí không hiểu rõ nhưng bản năng cơ thể không thể gạt người.

Ngủ chung trên một chiếc giường như vậy, đối với Snape mà nói có thể xem là một loại tra tấn.

Mở to mắt, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay biến, Snape ngẩng đầu nhìn trần nhà, không phải y đã uống phải thứ tình dược linh tinh nào đó đi? Về phương diện này y rất tự tin, Harry muốn kê đơn y vẫn chưa đủ trình độ…… y nghĩ xem vì cái gì? Snape thở dài trong lòng, suy nghĩ lung tung như thế này cũng không giống y.

Lãnh đạm nghiêm cẩn, luôn gò bó bản thân, y chưa bao giờ mất khống chế như thế này.

………

Harry tỉnh lại trong vòng tay ấm áp của người nào đó.

Cậu chớp mắt vài cái, ngẩng lên liền nhìn thấy gương mặt Snape, dù ngủ vẫn rất nghiêm túc, khóe miệng Harry lập tức nhếch lên, tấm mắt chuyển về phía đồng hồ treo tường, mới 8 giờ sáng.

Ánh mắt Harry tràn ngập tình cảm ấm áp, cậu quay đầu lại si mê nhìn Snape.

Sau một lúc lâu, Harry một lần nữa cười thầm, hình như cậu trêu đùa Snape đến phát nghiện rồi, chậm rãi nhích tới một chút, đầu tiên hôn lên chóp mũi to đáng yêu, sau đó hạ xuống, miêu tả đôi môi của Snape.

Đôi môi mỏng của nam nhân thực sự gợi cảm, Harry vô thức tăng thêm chút lực đạo trong khi đang mơ mơ hồ hồ nghĩ.

Đột nhiên, cánh tay nguyên bản đang ôm lấy thắt lưng Harry túm lấy cánh tay cậu.

Snape tỉnh.

Bị hôn như vậy còn không tình, Snape nhất định là một khúc cây.

“Chào.” Harry không hề nhận ra mình đã làm sai cái gì, giọng điệu có chút lười biếng, lại cúi xuống hôn nhẹ Snape một chút.

Snape theo phản xạ ôm chặt lấy cơ thể Harry xoay người đè lên trên, thị giác theo bản năng nheo mắt bất mãn từ trên cao nhìn xuống người nào đó, chờ động tác hoàn thành y mới phát hiện chính mình đang đè trên người Harry.

Harry có chút kinh ngạc, bất quá dễ dàng nhận ra người không được tự nhiên hơn lại chính là Snape, Harry thấy rất rõ người kia sau khi hoàn hồn ánh mắt tràn ngập lúng túng, cùng với ý đồ muốn thoát ra.

Không được đi.

Đây không phải ngượng ngùng mà là trốn tránh, nhạy bén của Harry lập tức phát huy tác dụng, cậu nhanh chóng ôm lấy cổ Snape kéo anh xuống, đồng thời dâng môi mình lên, vội vàng, nóng bỏng, cậu học theo cách Snape từng hôn mình, học cách liếm mút, học cách xâm nhập, học cách điều chình hô hấp của mình.

Chỉ cần dụng tâm, bất luận là gì Harry cũng là học trò ưu tú nhất, cơ thể cứng ngắc phía trên dần mềm mại, Harri hài lòng cảm nhận cánh tay Snape đang ôm lấy đầu mình, quyền chủ động cũng quay trở lại trong tay nam nhân, đoạt lấy là thiên tính của Slytherin.

Cơ thể Harry trượt xuống, tay phải sờ soạn lung tung túm được tấm chăn bên cạnh, dùng sức kéo mạnh qua đỉnh đầu, hoàn toàn bao lấy hai người, cũng ngăn cách hoàn toàn với ánh sáng mặt trời dần dần chiếu vào phòng, mặc kệ tiếp theo muốn làm gì, ánh sáng sẽ làm cậu xấu hổ, Harry can đảm lỗ mãng là sự thật nhưng không phải có da mặt dày như tường thành.

Đám con trai mới trưởng thành như Harry, không phải lúc nào cũng tụm lại bàn luận tới chủ đề tình cảm, nhưng thỉnh thoảng cũng đề cập tới việc lên giường, nhưng hương vị qua lời nói truyền đạt hoàn toàn khác biệt cảm xúc thực tế, giờ phút này, Harry nghĩ như vậy.

Cách Snape gặm cắn cổ cậu có thể làm cậu hưng phấn tới ngón chân cũng phải duỗi thẳng.

Harry nhỏ giọng kiềm nén thở hổn hển, những tiếng rên rĩ khe khẽ vang lên trong bóng tối mờ mịt dưới lớp chăn, cậu không thấy rõ mặt Snape, như vậy thực rất tốt, nếu không cậu nhất định xấu hổ chết mất.

Thị giác mất đi, Harry không thể không sự dụng thính giác, cơ thể cậu vô cùng mẫn cảm, cậu có thể cảm nhận rõ rệt bàn tay Snape đang chậm rãi mở cúc áo ngủ chạm vào lớp da bên dưới, ngón tay Snape cũng không trơn bóng, đầu ngón trỏ có vết chai, cảm xúc thô ráp xẹt qua trước ngực làm cơ thể Harry run rẩy một trận.

Điện lưu từ bụng dưới xông thẳng lên trên, theo những nơi tiếp xúc với đầu ngón tay nam nhân mà lần lượt khuếch tán, khô nóng khó nhịn.

Harry vặn vẹo cơ thể, hai tay rũ xuống bắt đầu sờ soạng cởi nút áo ngủ Snape, hoàn hảo áo ngủ không có nhiều nút thắt như áo chùng, chỉ mất 10 giây Harry toại nguyên cới bỏ được lớp quần áo trên người nam nhân, cậu chủ động dán sát cơ thể mình lên, da thịt tiếp xúc, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người kia Harry thỏa mãn thở dốc, bất quá, rất nhanh cậu lại cảm thấy vẫn chưa đủ.

Harry giống như một con mèo gặm cắn cổ Snape, cùng với liếm mút, cậu muốn cho đối phương những cảm xúc tuyệt vời nhất, như cậu đang cảm nhận, bất quá một lần nữa nam nhân thoát khỏi cậu, đè áp xuống đặt những nụ hôn lên xương quai xanh cậu.

Tiếng rên rỉ của Harry dần lớn hơn, bàn tay mù quáng vuốt ve nam nhân.

“Ưm……….” Đôi tay bị túm lấy, áp lên phía trên, lực đạo quá lớn làm Harry không thể nhúc nhích.

Hiển nhiên, nam nhân trên giường vô cùng bá đạo, dục vọng chiếm giữ rất mạnh.

Việc duy nhất Harry có thể làm hiện giờ là ngưỡng cổ tiếp nhận, xương quai xanh, trước ngực, eo, cảm giác tê dại, hưng phấn cùng một chút đau đớn nhẹ nhàng, Snape gặm cắn, lực đạo không mạnh không nhẹ càng làm cơ thể Harry nóng rực, cậu cảm thấy cả người mình sắp bị thiêu cháy.

Lực đạo áp chế tay trái cậu rời đi, cùng lúc đó, một bàn tay tiến tới phía dưới cậu.

Harry lúc này mới ý thức được cơ thể cả hai đang dán sát vào nhau, dục vọng nóng rực cương cứng cọ xát nhau, của cậu, còn có của Snape.

Mặt Harry nóng bừng, cảm thụ trước nay chưa từng có, đại não hoàn toàn không thể suy nghĩ chìm đắm trong khoái cảm cực hạn từ sự đụng chạm mang tới.

Đầu lưỡi Snape, tay Snape, Snape là một thiên tài.

Tiếng rên rỉ ngọt ngào đến mức làm Harry tự cảm thấy mất mặt, nhưng lại không thể khống chế được.

Tay phải Harry cũng được giải phóng, bởi vì cánh tay kia của đại sư độc dược bắt đầu vòng ra sau dọc theo xương sống tiến tới mông cậu.

Áo ngủ bị kéo xuống, Harry vặn vẹo hai cái liền thoát khỏi ràng buộc của chiếc áo, bàn tay không kìm được bắt đầu sờ soạng phần da thịt mở rộng dưới lớp áo mở bung, cậu chán ghét bị lớp vải ngăn cách, khó nhịn kéo quần áo nam nhân, cậu muốn cởi hết mọi thứ trên người đối phương. Tư thế như đang ôm ấp, tay Harry vòng ra sau gáy nam nhân, ôm lấy bờ vai, dời xuống, đến cánh tay, Harry chậm rãi kéo áo Snape.

Cơ hồ thành công.

Nhưng mà, Harry đã quên đi một chuyện quan trọng, mà chuyện này chính là nguyên nhân làm cậu thất bại.

Tất cả động tác của nam nhân đột ngột ngừng lại.

Khoảnh khắc đầu ngón tay Harry chạm vào một nơi trên cánh tay nam nhân.

Dấu hiệu hắc ám.

Snape bừng tỉnh trong nháy mắt, y đang làm cái gì?

“…………ưm?” Harry phát ra giọng mũi.

Snape kinh hoàng chống đỡ cơ thể ngồi dậy, chăn bông nghiêm kín bị kéo ra một lỗ hổng,tấm chăn rớt xuống bên hông Snape.

Ánh sáng đột ngột tiến vào, ngay sau đó nửa cơ thể Harry lộ ra ngoài, không khí lạnh như băng lập tức tập kích, Harry run rẩy đồng thời khôi phục tỉnh táo.

Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện