Màn đêm lại dần dần buông xuống.
Đèn đường bắt đầu sáng lên, thành phố từ từ trở nên yêu diễm mỹ lệ, ánh sáng vàng cuối chân trời, vẫn có chút hào quang mơ hồ nhàn nhạt, như ẩn như hiện, tựa như một dải lụa mỏng.
Lụa mỏng bao trùm lên người tôi.
Lặng lẽ đi tới một góc phố ngập tràn bóng tối, dải lụa mỏng kia, vẫn bao trùm lấy tôi.
Tôi biết nó sẽ không biến mất.
Nó sẽ không khiến cho người ta phải đau, nhưng cũng sẽ không khiến cho người ta ấm áp, nó không có thực thể, chỉ là một loại mông lung tựa như có thể không cần để ý đến sự tồn tại của nó. Nhưng lại không cách nào thực sự không để ý.
Trốn không thoát.
Trên đời luôn luôn có một thứ gì đó, mà người ta vĩnh viễn không thể trốn thoát.
Tôi mở cửa phòng, ném chìa khóa lên giường.
Căn phòng xép giản đơn nhỏ hẹp như một tổ chim bồ câu, ngoại trừ vẻn vẹn chiếc giường chỉ đủ cho một người nằm, ngay cả muốn nhét thêm vào một cái ghế cũng không dễ dàng.
Nhưng tôi thì cần gì một cái ghế chứ? Nơi này chật chội đến nỗi không thể chứa thêm người khác, nguyên bản chính là chỉ thuộc về tôi.
Cởi giày, nằm lên giường ôm lấy đầu gối, co người lại, tôi biết, tôi sẽ lại bắt đầu lặng lẽ rơi lệ.
Anh hai nói đàn ông rơi lệ là một sự sỉ nhục, tôi đã từng, rất đồng ý như vậy.
Nếu như, tôi có thể giống anh hai, lớn lên cao lớn như vậy, có bờ vai rộng như vậy, được nhiều ánh mắt tán thưởng ngưỡng mộ đuổi theo như vậy, được nhiều cô gái tươi cười vây quanh, có lẽ, tôi sẽ vĩnh viễn đều cảm thấy rơi lệ, bất quá chỉ là một sự sỉ nhục.
Anh hai nói đàn ông đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, tôi thực sự đã từng rất đồng ý điều ấy.
Vậy nên anh ấy thực sự đã đổ máu, nghe nói trước khi chết, máu chảy khắp nơi.
Đám đàn em đưa anh vào bệnh viện, hai tay cũng nhuộm đầy máu, y tá đặt anh lên giường bệnh, trên giường cũng đều là máu.
Tôi nghĩ cho dù vào thời điểm ấy, anh hai cũng không chảy một giọt nước mắt. Vậy nhất định là phi thường dũng cảm, oanh liệt đến mức khiến cho tất cả chú bác và đám đàn em phải cảm động, bọn họ đã không đi theo nhầm người.
Câu nói cuối cùng giữa anh hai và tôi, rất đơn giản.
Anh ấy nói, “Anh thực sự không hiểu.”
Lúc đó tôi chưa biết anh sẽ một đi không trở về, chỉ nghe mà không nói lời nào.
Kỳ thực cho dù tôi hiểu, có lẽ cũng sẽ không nói được lời nào.
Sao anh lại hiểu được? Anh hai, anh không ở trong cuộc, sao có thể hiểu được?
Làm sao hiểu được, em, và An Nhiên.
Cũng không phải là em không muốn nói, chỉ là em không nói được.
Có những chuyện mà ngôn ngữ khó có thể biểu đạt, tôi nghĩ trên đời có những từ còn chưa được liệt vào từ điển, nhưng lại khắc rất đau vào lòng người, đến nỗi người biên soạn cũng không chịu nhập vào từ điển.
Khi nói không nên lời, tôi lựa chọn rơi lệ.
Đấy không phải là sỉ nhục, chỉ là một loại phương thức.
Khi ngôn từ trở nên thiếu sức sống, tôi thực sự hi vọng có cái gì đó, có thể thay tôi chảy xuôi những điểm điểm tích tích ấy.
Chỉ đến khi dùng đầu ngón tay chạm đến giọt ẩm ướt trên gương mặt, tôi mới có thể xác định được mình kỳ thực chưa quên mất.
Tôi muốn quên, lại không muốn quên, thì ra đều còn khắc ghi tất cả.
Đúng, khắc ghi.
Vô cùng đơn giản, giống như chữ khắc trên mặt đá, có điều chỉ là hai từ.
An Nhiên.
Tôi đã từng hỏi An Nhiên, “Chữ ‘nhiên’ trong ‘an nhiên nhập thụy’ phải không?”
“Không, chữ ‘nhiên’.” An Nhiên xé xuống một góc nhỏ từ vỏ hộp thuốc lá, viết cho tôi xem, “Nhiên, chữ ‘nhiên’ trong từ ‘nhiên thiêu’.”
(an nhiên nhập thụy: đi vào giấc ngủ bình yên.
thiên nhiên: thiêu đốt.
2 chữ “nhiên” này đồng âm khác nghĩa.)
Tôi đã hiểu, “Chữ ‘nhiên’ kia có ánh sáng?”
“Đúng, chữ ‘nhiên’ kia có ánh sáng.”
Tôi cười.
Lúc trước tôi thật quá ngây thơ.
Tôi chỉ biết ánh sáng, lại quên mất điều kiện tiên quyết để có ánh sáng, là thiêu hủy.
Nhiêu thiêu, kỳ thực là một loại thiêu hủy.
An Nhiên rất đẹp trai, nếu như tôi là thi sĩ, sẽ không tiếc đem tất cả hình dung từ có trên đời để miêu tả anh.
Đáng tiếc, tôi không phải thi sĩ.
Tôi chỉ biết hai chữ, đẹp trai, dường như đây là đại biểu cho đánh giá của tôi về An Nhiên, chí ít là đại biểu cho đánh giá của tôi về vẻ ngoài của anh.
Cho đến tận bây giờ, đọc qua các loại báo chí hình hình thức thức, tôi mới hiểu được, thì ra ca ngợi một người, chỉ dựa vào thị giác, cũng có thể có nhiều thủ pháp như vậy.
Anh tuấn, điển trai, dáng vẻ bất phàm, phong độ phiên phiên, gợi cảm, tràn đầy lực hấp dẫn…
Nhiều lời ca tụng như vậy, tôi thiếu chút nữa đã tưởng rằng đó là một vị hoàng tử từ phương xa đến đính ước, tôi thiếu chút nữa đã tưởng rằng anh là xuất thân thanh bạch, như cánh chim bay trên bầu trời xa xôi chưa từng lây dính hồng trần, chứ không phải là tân trùm hắc đạo lãnh khốc kia, không phải người ấy, người đã từng xuất hiện trong cuộc đời tôi – An Nhiên.
Đúng, ca ngợi anh đi.
Anh đã đứng trên đỉnh cao, nắm trong tay quyền thế sáng chói, làm hoa mắt người trong thiên hạ.
Ca ngợi anh đi, An Nhiên quyền lực như mặt trời ban trưa.
Ca ngợi anh, tà mị, có khí chất, trời sinh An đại công tử có khí khái vương giả.
Anh không phải là An Nhiên của tôi.
Không còn đứng sau lưng tôi bất cứ lúc nào, nhìn tôi chờ xem tôi có muốn ngồi xe đi ra ngoài giải sầu hay không.
Không còn cầm cuốn sách thật dày, nhíu mày, cố chấp đọc từng câu từng chữ, sau đó quay đầu lại liếc nhìn tôi, mang theo một tia quở trách nói, “Quân Duyệt, khi nào thì cậu mới có thể tu tâm dưỡng tính?”
Không phải là người ấy, bắt tôi học thuộc từng chữ Tiếng Anh, khi tôi nhịn không được mà lớn tiếng kháng nghị, An Nhiên lại vươn bàn tay to lớn ra vỗ về tôi.
Con người tại sao lại có thể thay đổi nhiều như vậy.
Ngươi vốn tưởng rằng ẩn giấu đằng sau tấm mặt nạ là bản tính, sau đó mới phát hiện, đằng sau tấm mặt nạ, chỉ là khuôn mặt.
Ngươi vốn tưởng rằng bên dưới khuôn mặt là bản tính, sau đó lại phát hiện, bên dưới khuôn mặt, bất quá chỉ là tâm phế (tim phổi).
Bên dưới tâm phế là bản tính sao?
Không phải.
Sẽ có một ngày, ngươi hiểu ra rằng, phía sau bản tính, còn có một tầng bản tính khác.
Giường nhỏ thực sự rất lộn xộn.
Tôi chưa từng dọn dẹp hẳn hoi.
Quần áo cùng báo chí chất ngổn ngang ở đầu giường, thuận tay rút ra một tờ, cũng có thể nhìn thấy tên tôi.
Quân Duyệt, cậu trốn không thoát.
Dòng chữ lớn như vậy, in màu đỏ, gai mắt đến dọa người.
Trên mặt báo nào cũng có, mỗi ngày đều có, từ trung tâm phồn hoa đến thành nhỏ xa xôi, tôi ngạc nhiên vì anh nguyện ý tiêu tốn nhiều tiền bạc như vậy, ngày này qua ngày khác, nhắc đi nhắc lại một sự thực không cần phải nhắc nhở.
Hà tất chứ, An Nhiên.
Tôi biết tôi trốn không thoát.
Tôi biết.
Tôi đã hai bàn tay trắng, còn anh, lại sừng sững quân lâm thiên hạ.
Tôi sao có thể trốn?
Tôi khóc trong căn phòng nhỏ của mình.
Khóc đến không còn lại gì, hẳn là sẽ kết thúc.
Xa cách lâu như vậy, tôi cuối cùng cũng học được cách kiến hảo tựu thu*.
(*cảm thấy gần đủ thì liền buông tay, phải hiểu rõ chừng mực)
Khóc đủ sẽ ngừng lại, không để dấu tích xuất hiện trên mặt vào ngày mai.
Hưu Lan là một nơi rất yên bình, Sang Đạt là một công ty rất nhỏ, nếu như mang một đôi mắt đỏ hồng đi làm, nhất định sẽ có đồng sự tò mò truy hỏi.
Bọn họ sẽ hỏi, “Tiểu Tiêu, cậu khóc sao?”
“Tại sao lại khóc?”
“Thất tình sao?”
“Nhớ nhà sao?”
Bọn họ không biết tôi không phải họ Tiêu, bọn họ cũng không biết, tôi đã không còn nhà.
Thời điểm máu anh hai chảy khắp mặt đất, nhà của tôi cũng đã tan biến thành mây khói rồi.
Gia đình bá chủ của hắc đạo thường đều như thế, bên ngoài rực rỡ huy hoàng, kỳ thực bất quá là lưu huỳnh hỏa dược, chỉ cần một ngọn lửa rơi xuống, sẽ nổ ra pháo hoa chói lọi kinh sợ thế gian.
Cha tôi cho rằng thời kỳ rực rỡ huy hoàng có thể duy trì rất lâu, chí ít có thể tồn tại cả đời này, cho nên ông đem tôi giao cho anh hai.
Trước khi lâm chung, ông nói, “Quân Duyệt, đi theo anh hai, nó sẽ chăm sóc con. Đời này kiếp này, các con đều là anh em.”
Mẹ đối với người anh trai cùng cha khác mẹ này của tôi lại không hề tin tưởng, trước khi lâm chung, đã để lại cho tôi một lời khác.
Bà nói, “Anh em ruột cũng còn có lúc xa cách, huống chi con và Quân Kiệt. Quân Duyệt, đi theo An Nhiên đi, nhà hắn từ đời ông nội đã theo ông con đi tranh đấu thiên hạ, vào sinh ra tử, mấy đời giao tình. An Nhiên nếu có một chút lương tâm, nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Hai người mạnh mẽ, một thư một hùng.
Một người là Hà lão đại giang hồ hô mưa gọi gió, một người có cha và ông nội đã từng hô mưa gọi gió – Hà nhị phu nhân.
Lời nói khi lâm chung của hai người, cuối cùng đều đã sai lầm.
Anh hai không chăm sóc tôi một đời một kiếp; anh ấy đã chảy tẫn giọt máu cuối cùng, oanh oanh liệt liệt ra đi.
An Nhiên cũng không chăm sóc tôi, anh đoạt đi tất cả mọi thứ của anh hai, cũng đoạt đi tất cả của tôi, sau đó mua chuộc báo chí, bố cáo thiên hạ, nói sáu chữ: Quân Duyệt, cậu trốn không thoát.
Quá đáng.
Lời nói khi lâm chung này, quá sai lầm.
Tôi làm rất tốt, cuối cùng cũng không ra khỏi cửa với cặp mắt đỏ.
Từ trong căn phòng nhỏ đi ra, mua bữa sáng bình thường nhất, vừa đi vừa vội vàng nhai nuốt. Đằng trước đằng sau, cảnh tượng đô thị hối hả, dòng chảy tấp nập xô bồ của cuộc sống. Tôi dễ dàng tan hòa vào trong đó, ẩn mình trong biển người mênh mông mờ mịt, ăn bữa sáng của mình, khi đi ngang qua sạp bán báo, ngó qua những tờ báo mới nhất trong ngày đang được bày trên đó.
Bác ở công ti dưới lầu đã rất quen thuộc với tôi, khi nhìn thấy tôi lại gật đầu mỉm cười.
Khi vừa mới đến nơi này, ông thường dùng biểu tình cổ quái để chăm chú nhìn tôi.
Ông chủ nhắc nhở về tôi, người này, là một cậu ấm.
Bác ấy cười chuyển lời lại cho tôi, tôi không để ý chỉ cười rộ lên.
Cặp mắt già nua lờ mờ kia, thì ra lại sắc bén như vậy, có lực nhìn thấu đến vậy.
Thật muốn dùng thị lực rất tốt của tôi để đổi lấy cặp mắt ấy.
Nếu vậy, biết đâu, khi lần đầu tiên nghe thấy câu “Chữ ‘nhiên’ trong từ ‘thiêu đốt’” kia, tôi sẽ lùi lại thật xa, lùi thật xa vào trong bóng tối, ẩn giấu thân hình, nín lại hơi thở, cho đến khi tôi quên cái gì là ánh sáng, cái gì là thiêu đốt.
Đáng tiếc, không có biết đâu.
Khi lên lầu thì chạm mặt ông chủ, liền cùng ông đi xuống cầu thang.
Ông chủ nói, “Tiểu Tiêu, tháng sau, cậu bắt đầu qua bên bán hàng đi.”
Tôi nói, “Tôi vẫn muốn ở trong công ty trông coi hàng hóa, rèn luyện một chút.”
“Đã trải qua rèn luyện tạm ổn rồi.” Ông chủ cười nhìn nhìn tôi, vỗ vai tôi, “Cậu ngoại hình xuất chúng, làm người bán hàng sẽ rất có thành tích.”
Tôi không lên tiếng, để ông ấy tự tán dương tự thân thiết mà vỗ lên bả vai mình.
Nếu như là hai năm trước, điều đó sẽ không có khả năng phát sinh.
Tay ông ấy trước khi chạm vào tôi, sẽ bị An Nhiên lạnh lùng ngăn lại.
Trước khi ông ấy lại gần tôi, sẽ bị anh hai điều tra rõ lai lịch của mười tám đời tổ tông, cho dù tìm không ra tỳ vết gì, cũng sẽ khinh thường mà nói một câu, “Quân Duyệt không thích giao tiếp với những kẻ vớ vẩn.”
Nhưng tôi không phải là Hà Quân Duyệt, tôi là Tiểu Tiêu.
Cho nên ông ấy có thể biểu đạt thân thiết với tư cách là ông chủ, vậy nên, ông đã hạ quyết định, tôi chỉ đành ngậm miệng.
Đi hết cầu thang của tầng năm cũ nát, tấm biển công ty treo nghiêng trên cửa sắt đã ở phía cuối hành lang.
Tôi trầm mặc đi theo sau ông chủ, bước trên hành lang gạch đầy bụi, cân nhắc xem có nên từ chức hay không.
Bán hàng phải tiếp xúc nhiều với người ngoài, tôi không muốn biết quá nhiều người, lại càng không muốn giao tiếp lấy lòng khách hàng.
Đối với tiền bạc, từ nhỏ tôi đã được học cách sử dụng như thế nào, nhưng chưa từng được học phải làm thế nào để lấy được từ trong tay người khác.
Tôi không muốn đi đuổi theo từng nhà để chào hàng, nhưng nếu từ chức rồi, thì biết đi đường nào?
Tôi suy nghĩ đến có chút nhập thần, tới trước cửa công ty, mới phát hiện ra không ổn.
Có lẽ dòng máu đang chảy trong người suy cho cùng vẫn là của cha mẹ, trực giác nguy hiểm của xã hội đen có di truyền đến tôi một chút, thần kinh tôi tựa hồ bị cái gì đó hơi hơi khều một cái, không chút do dự xoay người lại.
Đi đến cửa cầu thang, hai người đàn ông xa lạ tươi cười thân thiết lễ phép nghênh đón, “Nhị thiếu gia, An tiên sinh muốn gặp ngài.”
Tôi sửng sốt một thoáng, kìm lòng không đậu mà bật cười.
Hảo một vở kịch cũ nát.
Nửa đầu đặc sắc gay cấn, đầy hi vọng, quanh co một hồi, đột nhiên xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, làm chấn động lòng người xem, kết cục, lại xưa như trái đất.
Tôi quay đầu lại, nhìn phía cuối hành lang, ông chủ đã không thấy tung tích, không biết đang ở góc nào đằng sau cánh cửa công ty kinh hoàng run rẩy, hai gã đàn ông xa lạ, đi đằng sau tôi như thú săn.
“Nhị thiếu gia, An tiên sinh đang chờ.” Người phía trước lại nói, câu chữ nho nhã lễ độ.
Tôi quay đầu lại, lẳng lặng nhìn hắn.
Ngươi là người làm việc cho An gia, ngươi gọi ai là thiếu gia?
Hà Quân Duyệt, chỉ là nhị thiếu gia của Hà gia, cậu không phải họ An.
Hắn tốt tính để mặc cho tôi đánh giá, chờ hai người đồng nghiệp đã tiến sát tới phía sau tôi, mới nhẹ nhàng nói, “Nhị thiếu gia, hà tất phải muốn chúng tôi động thủ, Hà gia quá khứ dù sao cũng có uy tín danh dự, chúng tôi không muốn làm khó dễ cậu.”
Hắn thực sự không muốn làm khó, nói xong lời này, lại vẫn cho tôi thời gian ba giây ngắn ngủi để đầu hàng.
Sau ba giây, hắn nhẹ nhàng bật tay cái “tách”.
Hai cổ tay bị một bàn tay xa lạ nắm trụ, bắt chéo sau lưng, tôi bình tĩnh đến bất ngờ.
Cầu thang tầng năm, tôi vừa mới từng bước đi lên, bây giờ, lại lảo đảo loạng choạng, từng bước đi xuống.
Xuống dưới lầu, liền bị nhét vào trong một chiếc xe có rèm che bên đường, suốt quá trình xe chạy, tay vẫn bị túm chặt.
Bị người xa lạ, lạnh lùng nắm trụ.
An Nhiên, tay của tôi rất đau.
Mẹ tôi từng nói, anh sẽ hảo hảo chăm sóc tôi.
Anh đã từng nói, “Quân Duyệt, cho dù chỉ là một mảnh lá cây rơi xuống, cọ lên người cậu, tôi cũng sẽ đau lòng.”
Nhiều năm như vậy, anh đều chỉ lặng lẽ nhìn tôi, điềm ngôn mật ngữ ít đến đáng thương.
Ít như vậy, cho nên chỉ vài câu chữ đó, tôi đều ghi nhớ kỹ toàn bộ.
Cho tới bây giờ, không có lá cây.
Cho dù có, anh hẳn là cũng sẽ không còn đau lòng nữa.
Đèn đường bắt đầu sáng lên, thành phố từ từ trở nên yêu diễm mỹ lệ, ánh sáng vàng cuối chân trời, vẫn có chút hào quang mơ hồ nhàn nhạt, như ẩn như hiện, tựa như một dải lụa mỏng.
Lụa mỏng bao trùm lên người tôi.
Lặng lẽ đi tới một góc phố ngập tràn bóng tối, dải lụa mỏng kia, vẫn bao trùm lấy tôi.
Tôi biết nó sẽ không biến mất.
Nó sẽ không khiến cho người ta phải đau, nhưng cũng sẽ không khiến cho người ta ấm áp, nó không có thực thể, chỉ là một loại mông lung tựa như có thể không cần để ý đến sự tồn tại của nó. Nhưng lại không cách nào thực sự không để ý.
Trốn không thoát.
Trên đời luôn luôn có một thứ gì đó, mà người ta vĩnh viễn không thể trốn thoát.
Tôi mở cửa phòng, ném chìa khóa lên giường.
Căn phòng xép giản đơn nhỏ hẹp như một tổ chim bồ câu, ngoại trừ vẻn vẹn chiếc giường chỉ đủ cho một người nằm, ngay cả muốn nhét thêm vào một cái ghế cũng không dễ dàng.
Nhưng tôi thì cần gì một cái ghế chứ? Nơi này chật chội đến nỗi không thể chứa thêm người khác, nguyên bản chính là chỉ thuộc về tôi.
Cởi giày, nằm lên giường ôm lấy đầu gối, co người lại, tôi biết, tôi sẽ lại bắt đầu lặng lẽ rơi lệ.
Anh hai nói đàn ông rơi lệ là một sự sỉ nhục, tôi đã từng, rất đồng ý như vậy.
Nếu như, tôi có thể giống anh hai, lớn lên cao lớn như vậy, có bờ vai rộng như vậy, được nhiều ánh mắt tán thưởng ngưỡng mộ đuổi theo như vậy, được nhiều cô gái tươi cười vây quanh, có lẽ, tôi sẽ vĩnh viễn đều cảm thấy rơi lệ, bất quá chỉ là một sự sỉ nhục.
Anh hai nói đàn ông đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, tôi thực sự đã từng rất đồng ý điều ấy.
Vậy nên anh ấy thực sự đã đổ máu, nghe nói trước khi chết, máu chảy khắp nơi.
Đám đàn em đưa anh vào bệnh viện, hai tay cũng nhuộm đầy máu, y tá đặt anh lên giường bệnh, trên giường cũng đều là máu.
Tôi nghĩ cho dù vào thời điểm ấy, anh hai cũng không chảy một giọt nước mắt. Vậy nhất định là phi thường dũng cảm, oanh liệt đến mức khiến cho tất cả chú bác và đám đàn em phải cảm động, bọn họ đã không đi theo nhầm người.
Câu nói cuối cùng giữa anh hai và tôi, rất đơn giản.
Anh ấy nói, “Anh thực sự không hiểu.”
Lúc đó tôi chưa biết anh sẽ một đi không trở về, chỉ nghe mà không nói lời nào.
Kỳ thực cho dù tôi hiểu, có lẽ cũng sẽ không nói được lời nào.
Sao anh lại hiểu được? Anh hai, anh không ở trong cuộc, sao có thể hiểu được?
Làm sao hiểu được, em, và An Nhiên.
Cũng không phải là em không muốn nói, chỉ là em không nói được.
Có những chuyện mà ngôn ngữ khó có thể biểu đạt, tôi nghĩ trên đời có những từ còn chưa được liệt vào từ điển, nhưng lại khắc rất đau vào lòng người, đến nỗi người biên soạn cũng không chịu nhập vào từ điển.
Khi nói không nên lời, tôi lựa chọn rơi lệ.
Đấy không phải là sỉ nhục, chỉ là một loại phương thức.
Khi ngôn từ trở nên thiếu sức sống, tôi thực sự hi vọng có cái gì đó, có thể thay tôi chảy xuôi những điểm điểm tích tích ấy.
Chỉ đến khi dùng đầu ngón tay chạm đến giọt ẩm ướt trên gương mặt, tôi mới có thể xác định được mình kỳ thực chưa quên mất.
Tôi muốn quên, lại không muốn quên, thì ra đều còn khắc ghi tất cả.
Đúng, khắc ghi.
Vô cùng đơn giản, giống như chữ khắc trên mặt đá, có điều chỉ là hai từ.
An Nhiên.
Tôi đã từng hỏi An Nhiên, “Chữ ‘nhiên’ trong ‘an nhiên nhập thụy’ phải không?”
“Không, chữ ‘nhiên’.” An Nhiên xé xuống một góc nhỏ từ vỏ hộp thuốc lá, viết cho tôi xem, “Nhiên, chữ ‘nhiên’ trong từ ‘nhiên thiêu’.”
(an nhiên nhập thụy: đi vào giấc ngủ bình yên.
thiên nhiên: thiêu đốt.
2 chữ “nhiên” này đồng âm khác nghĩa.)
Tôi đã hiểu, “Chữ ‘nhiên’ kia có ánh sáng?”
“Đúng, chữ ‘nhiên’ kia có ánh sáng.”
Tôi cười.
Lúc trước tôi thật quá ngây thơ.
Tôi chỉ biết ánh sáng, lại quên mất điều kiện tiên quyết để có ánh sáng, là thiêu hủy.
Nhiêu thiêu, kỳ thực là một loại thiêu hủy.
An Nhiên rất đẹp trai, nếu như tôi là thi sĩ, sẽ không tiếc đem tất cả hình dung từ có trên đời để miêu tả anh.
Đáng tiếc, tôi không phải thi sĩ.
Tôi chỉ biết hai chữ, đẹp trai, dường như đây là đại biểu cho đánh giá của tôi về An Nhiên, chí ít là đại biểu cho đánh giá của tôi về vẻ ngoài của anh.
Cho đến tận bây giờ, đọc qua các loại báo chí hình hình thức thức, tôi mới hiểu được, thì ra ca ngợi một người, chỉ dựa vào thị giác, cũng có thể có nhiều thủ pháp như vậy.
Anh tuấn, điển trai, dáng vẻ bất phàm, phong độ phiên phiên, gợi cảm, tràn đầy lực hấp dẫn…
Nhiều lời ca tụng như vậy, tôi thiếu chút nữa đã tưởng rằng đó là một vị hoàng tử từ phương xa đến đính ước, tôi thiếu chút nữa đã tưởng rằng anh là xuất thân thanh bạch, như cánh chim bay trên bầu trời xa xôi chưa từng lây dính hồng trần, chứ không phải là tân trùm hắc đạo lãnh khốc kia, không phải người ấy, người đã từng xuất hiện trong cuộc đời tôi – An Nhiên.
Đúng, ca ngợi anh đi.
Anh đã đứng trên đỉnh cao, nắm trong tay quyền thế sáng chói, làm hoa mắt người trong thiên hạ.
Ca ngợi anh đi, An Nhiên quyền lực như mặt trời ban trưa.
Ca ngợi anh, tà mị, có khí chất, trời sinh An đại công tử có khí khái vương giả.
Anh không phải là An Nhiên của tôi.
Không còn đứng sau lưng tôi bất cứ lúc nào, nhìn tôi chờ xem tôi có muốn ngồi xe đi ra ngoài giải sầu hay không.
Không còn cầm cuốn sách thật dày, nhíu mày, cố chấp đọc từng câu từng chữ, sau đó quay đầu lại liếc nhìn tôi, mang theo một tia quở trách nói, “Quân Duyệt, khi nào thì cậu mới có thể tu tâm dưỡng tính?”
Không phải là người ấy, bắt tôi học thuộc từng chữ Tiếng Anh, khi tôi nhịn không được mà lớn tiếng kháng nghị, An Nhiên lại vươn bàn tay to lớn ra vỗ về tôi.
Con người tại sao lại có thể thay đổi nhiều như vậy.
Ngươi vốn tưởng rằng ẩn giấu đằng sau tấm mặt nạ là bản tính, sau đó mới phát hiện, đằng sau tấm mặt nạ, chỉ là khuôn mặt.
Ngươi vốn tưởng rằng bên dưới khuôn mặt là bản tính, sau đó lại phát hiện, bên dưới khuôn mặt, bất quá chỉ là tâm phế (tim phổi).
Bên dưới tâm phế là bản tính sao?
Không phải.
Sẽ có một ngày, ngươi hiểu ra rằng, phía sau bản tính, còn có một tầng bản tính khác.
Giường nhỏ thực sự rất lộn xộn.
Tôi chưa từng dọn dẹp hẳn hoi.
Quần áo cùng báo chí chất ngổn ngang ở đầu giường, thuận tay rút ra một tờ, cũng có thể nhìn thấy tên tôi.
Quân Duyệt, cậu trốn không thoát.
Dòng chữ lớn như vậy, in màu đỏ, gai mắt đến dọa người.
Trên mặt báo nào cũng có, mỗi ngày đều có, từ trung tâm phồn hoa đến thành nhỏ xa xôi, tôi ngạc nhiên vì anh nguyện ý tiêu tốn nhiều tiền bạc như vậy, ngày này qua ngày khác, nhắc đi nhắc lại một sự thực không cần phải nhắc nhở.
Hà tất chứ, An Nhiên.
Tôi biết tôi trốn không thoát.
Tôi biết.
Tôi đã hai bàn tay trắng, còn anh, lại sừng sững quân lâm thiên hạ.
Tôi sao có thể trốn?
Tôi khóc trong căn phòng nhỏ của mình.
Khóc đến không còn lại gì, hẳn là sẽ kết thúc.
Xa cách lâu như vậy, tôi cuối cùng cũng học được cách kiến hảo tựu thu*.
(*cảm thấy gần đủ thì liền buông tay, phải hiểu rõ chừng mực)
Khóc đủ sẽ ngừng lại, không để dấu tích xuất hiện trên mặt vào ngày mai.
Hưu Lan là một nơi rất yên bình, Sang Đạt là một công ty rất nhỏ, nếu như mang một đôi mắt đỏ hồng đi làm, nhất định sẽ có đồng sự tò mò truy hỏi.
Bọn họ sẽ hỏi, “Tiểu Tiêu, cậu khóc sao?”
“Tại sao lại khóc?”
“Thất tình sao?”
“Nhớ nhà sao?”
Bọn họ không biết tôi không phải họ Tiêu, bọn họ cũng không biết, tôi đã không còn nhà.
Thời điểm máu anh hai chảy khắp mặt đất, nhà của tôi cũng đã tan biến thành mây khói rồi.
Gia đình bá chủ của hắc đạo thường đều như thế, bên ngoài rực rỡ huy hoàng, kỳ thực bất quá là lưu huỳnh hỏa dược, chỉ cần một ngọn lửa rơi xuống, sẽ nổ ra pháo hoa chói lọi kinh sợ thế gian.
Cha tôi cho rằng thời kỳ rực rỡ huy hoàng có thể duy trì rất lâu, chí ít có thể tồn tại cả đời này, cho nên ông đem tôi giao cho anh hai.
Trước khi lâm chung, ông nói, “Quân Duyệt, đi theo anh hai, nó sẽ chăm sóc con. Đời này kiếp này, các con đều là anh em.”
Mẹ đối với người anh trai cùng cha khác mẹ này của tôi lại không hề tin tưởng, trước khi lâm chung, đã để lại cho tôi một lời khác.
Bà nói, “Anh em ruột cũng còn có lúc xa cách, huống chi con và Quân Kiệt. Quân Duyệt, đi theo An Nhiên đi, nhà hắn từ đời ông nội đã theo ông con đi tranh đấu thiên hạ, vào sinh ra tử, mấy đời giao tình. An Nhiên nếu có một chút lương tâm, nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Hai người mạnh mẽ, một thư một hùng.
Một người là Hà lão đại giang hồ hô mưa gọi gió, một người có cha và ông nội đã từng hô mưa gọi gió – Hà nhị phu nhân.
Lời nói khi lâm chung của hai người, cuối cùng đều đã sai lầm.
Anh hai không chăm sóc tôi một đời một kiếp; anh ấy đã chảy tẫn giọt máu cuối cùng, oanh oanh liệt liệt ra đi.
An Nhiên cũng không chăm sóc tôi, anh đoạt đi tất cả mọi thứ của anh hai, cũng đoạt đi tất cả của tôi, sau đó mua chuộc báo chí, bố cáo thiên hạ, nói sáu chữ: Quân Duyệt, cậu trốn không thoát.
Quá đáng.
Lời nói khi lâm chung này, quá sai lầm.
Tôi làm rất tốt, cuối cùng cũng không ra khỏi cửa với cặp mắt đỏ.
Từ trong căn phòng nhỏ đi ra, mua bữa sáng bình thường nhất, vừa đi vừa vội vàng nhai nuốt. Đằng trước đằng sau, cảnh tượng đô thị hối hả, dòng chảy tấp nập xô bồ của cuộc sống. Tôi dễ dàng tan hòa vào trong đó, ẩn mình trong biển người mênh mông mờ mịt, ăn bữa sáng của mình, khi đi ngang qua sạp bán báo, ngó qua những tờ báo mới nhất trong ngày đang được bày trên đó.
Bác ở công ti dưới lầu đã rất quen thuộc với tôi, khi nhìn thấy tôi lại gật đầu mỉm cười.
Khi vừa mới đến nơi này, ông thường dùng biểu tình cổ quái để chăm chú nhìn tôi.
Ông chủ nhắc nhở về tôi, người này, là một cậu ấm.
Bác ấy cười chuyển lời lại cho tôi, tôi không để ý chỉ cười rộ lên.
Cặp mắt già nua lờ mờ kia, thì ra lại sắc bén như vậy, có lực nhìn thấu đến vậy.
Thật muốn dùng thị lực rất tốt của tôi để đổi lấy cặp mắt ấy.
Nếu vậy, biết đâu, khi lần đầu tiên nghe thấy câu “Chữ ‘nhiên’ trong từ ‘thiêu đốt’” kia, tôi sẽ lùi lại thật xa, lùi thật xa vào trong bóng tối, ẩn giấu thân hình, nín lại hơi thở, cho đến khi tôi quên cái gì là ánh sáng, cái gì là thiêu đốt.
Đáng tiếc, không có biết đâu.
Khi lên lầu thì chạm mặt ông chủ, liền cùng ông đi xuống cầu thang.
Ông chủ nói, “Tiểu Tiêu, tháng sau, cậu bắt đầu qua bên bán hàng đi.”
Tôi nói, “Tôi vẫn muốn ở trong công ty trông coi hàng hóa, rèn luyện một chút.”
“Đã trải qua rèn luyện tạm ổn rồi.” Ông chủ cười nhìn nhìn tôi, vỗ vai tôi, “Cậu ngoại hình xuất chúng, làm người bán hàng sẽ rất có thành tích.”
Tôi không lên tiếng, để ông ấy tự tán dương tự thân thiết mà vỗ lên bả vai mình.
Nếu như là hai năm trước, điều đó sẽ không có khả năng phát sinh.
Tay ông ấy trước khi chạm vào tôi, sẽ bị An Nhiên lạnh lùng ngăn lại.
Trước khi ông ấy lại gần tôi, sẽ bị anh hai điều tra rõ lai lịch của mười tám đời tổ tông, cho dù tìm không ra tỳ vết gì, cũng sẽ khinh thường mà nói một câu, “Quân Duyệt không thích giao tiếp với những kẻ vớ vẩn.”
Nhưng tôi không phải là Hà Quân Duyệt, tôi là Tiểu Tiêu.
Cho nên ông ấy có thể biểu đạt thân thiết với tư cách là ông chủ, vậy nên, ông đã hạ quyết định, tôi chỉ đành ngậm miệng.
Đi hết cầu thang của tầng năm cũ nát, tấm biển công ty treo nghiêng trên cửa sắt đã ở phía cuối hành lang.
Tôi trầm mặc đi theo sau ông chủ, bước trên hành lang gạch đầy bụi, cân nhắc xem có nên từ chức hay không.
Bán hàng phải tiếp xúc nhiều với người ngoài, tôi không muốn biết quá nhiều người, lại càng không muốn giao tiếp lấy lòng khách hàng.
Đối với tiền bạc, từ nhỏ tôi đã được học cách sử dụng như thế nào, nhưng chưa từng được học phải làm thế nào để lấy được từ trong tay người khác.
Tôi không muốn đi đuổi theo từng nhà để chào hàng, nhưng nếu từ chức rồi, thì biết đi đường nào?
Tôi suy nghĩ đến có chút nhập thần, tới trước cửa công ty, mới phát hiện ra không ổn.
Có lẽ dòng máu đang chảy trong người suy cho cùng vẫn là của cha mẹ, trực giác nguy hiểm của xã hội đen có di truyền đến tôi một chút, thần kinh tôi tựa hồ bị cái gì đó hơi hơi khều một cái, không chút do dự xoay người lại.
Đi đến cửa cầu thang, hai người đàn ông xa lạ tươi cười thân thiết lễ phép nghênh đón, “Nhị thiếu gia, An tiên sinh muốn gặp ngài.”
Tôi sửng sốt một thoáng, kìm lòng không đậu mà bật cười.
Hảo một vở kịch cũ nát.
Nửa đầu đặc sắc gay cấn, đầy hi vọng, quanh co một hồi, đột nhiên xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, làm chấn động lòng người xem, kết cục, lại xưa như trái đất.
Tôi quay đầu lại, nhìn phía cuối hành lang, ông chủ đã không thấy tung tích, không biết đang ở góc nào đằng sau cánh cửa công ty kinh hoàng run rẩy, hai gã đàn ông xa lạ, đi đằng sau tôi như thú săn.
“Nhị thiếu gia, An tiên sinh đang chờ.” Người phía trước lại nói, câu chữ nho nhã lễ độ.
Tôi quay đầu lại, lẳng lặng nhìn hắn.
Ngươi là người làm việc cho An gia, ngươi gọi ai là thiếu gia?
Hà Quân Duyệt, chỉ là nhị thiếu gia của Hà gia, cậu không phải họ An.
Hắn tốt tính để mặc cho tôi đánh giá, chờ hai người đồng nghiệp đã tiến sát tới phía sau tôi, mới nhẹ nhàng nói, “Nhị thiếu gia, hà tất phải muốn chúng tôi động thủ, Hà gia quá khứ dù sao cũng có uy tín danh dự, chúng tôi không muốn làm khó dễ cậu.”
Hắn thực sự không muốn làm khó, nói xong lời này, lại vẫn cho tôi thời gian ba giây ngắn ngủi để đầu hàng.
Sau ba giây, hắn nhẹ nhàng bật tay cái “tách”.
Hai cổ tay bị một bàn tay xa lạ nắm trụ, bắt chéo sau lưng, tôi bình tĩnh đến bất ngờ.
Cầu thang tầng năm, tôi vừa mới từng bước đi lên, bây giờ, lại lảo đảo loạng choạng, từng bước đi xuống.
Xuống dưới lầu, liền bị nhét vào trong một chiếc xe có rèm che bên đường, suốt quá trình xe chạy, tay vẫn bị túm chặt.
Bị người xa lạ, lạnh lùng nắm trụ.
An Nhiên, tay của tôi rất đau.
Mẹ tôi từng nói, anh sẽ hảo hảo chăm sóc tôi.
Anh đã từng nói, “Quân Duyệt, cho dù chỉ là một mảnh lá cây rơi xuống, cọ lên người cậu, tôi cũng sẽ đau lòng.”
Nhiều năm như vậy, anh đều chỉ lặng lẽ nhìn tôi, điềm ngôn mật ngữ ít đến đáng thương.
Ít như vậy, cho nên chỉ vài câu chữ đó, tôi đều ghi nhớ kỹ toàn bộ.
Cho tới bây giờ, không có lá cây.
Cho dù có, anh hẳn là cũng sẽ không còn đau lòng nữa.
Danh sách chương