Tạp Sát đứng trên tường thành Phong Vũ Quan nhìn xuống đại doanh của Minh quân bên dưới, trên người hắn hiện lên bá khí khiến cho người ta sợ hãi. Những binh lính Nguyên Mông bên cạnh không một ai dám đến gần, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái. Trong mắt bọn họ, Tạp Sát chính là một vị thần không viêc gì không làm được.

Lúc này, Nhạc Nguyệt cũng đang ngước nhìn lên Phong Vũ Quan. Ba ngày qua nàng vẫn vì câu nói của Lang Phong mà phiền não. Nhưng hôm nay nàng được giải thoát, bởi vì nàng đã hiểu ra người mà nàng thật sự thích là ai. Hôm nay nàng đã quyết định sẽ nói cho Lang Phong biết. Nhạc Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên trời, thở dài một hơi.

Mảnh đất ở giữa đại doanh của Minh quân và Phong Vũ Quan hoàn toàn biến thành một màu màu đỏ sậm. Nhạc Nguyệt có chút bất nhẫn. Nguyên Mông quân dường như cũng nhận thức được sự vững chắc của Minh quân, cũng tạm ngừng công kích.

Ba mươi vạn!

Đúng, gần ba ngày, Minh quân đã chết mười ba vạn, Nguyên Mông quân đã chết mười bảy vạn, một con số khổng lồ!

- Sư huynh, lần này huynh nhất định phải ra tay!

Tạp Sát đột nhiên xoay người quay sang nói với một lão hòa thượng râu tóc bạc trắng. Nếu như Trương Tinh Phong có mặt ở đây, hắn có thể nhận ra lão hòa thượng này chính là Dại trưởng lão của Mật Tông tại Thác Bạt gia tộc ngày đó.

Đại trưởng lão sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, đối với câu hỏi của Tạp Sát ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:

- Sư đệ, ngươi muốn sư huynh ta ra tay đối phó với một tiểu cô nương, ta thật sự không làm được!

Tạp Sát lập tức nói:

- Sư huynh, huynh không thể nghĩ như vậy. Huynh nên biết nếu như huynh quyết định công kích, binh lính của Nguyên Mông chúng ta sẽ có thể giảm số lượng tử vong đi rất nhiều. Vì các huynh đệ Nguyên Mông, chẳng lẽ huynh không thể bỏ qua nguyên tắc của mình một lần hay sao? Đại trưởng lão thân thể run lên, qua một lúc sau mới lên tiếng:

- Sư đệ, công lực của ngươi so với ta chỉ thấp hơn một chút mà thôi. Ta tin rằng chỉ cần một mình ngươi thôi cũng đủ để hoàn thành việc này. Xin ngươi đừng làm phiền sư huynh ta nữa!

Tạp Sát cười khổ:

- Đại sư huynh, chẳng lẽ huynh không biết tại sao đệ lại dùng thiên lý truyền âm mời huynh đến đây hay sao? Nếu như ta có thể bắt được công chúa, ta còn cần nhờ đến huynh sao? Chẳng lẽ huynh không phát hiện ra người mà hai ngày nay đã giết chết binh lính Nguyên Mông chúng ta nhiều nhất hay sao? Trước khi huynh đến nơi này, hắn đã bắt đầu điên cuồng công kích rồi!

Tạp Sát vẻ mặt dường như rất đau xót:

- Mười bảy vạn huynh đệ của chúng ta đã chết đi, có đến ba vạn đã chết trong tay hắn. Công lực của dường như không cao bằng đệ, nhưng đệ lại cảm giác được lực công kích của hắn tuyệt đối không hề thấp hơn. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho đệ phải đau đầu. Đệ tin rằng huynh cũng biết, nam tử này ngày nào cũng ở bên cạnh công chúa. Có mặt hắn, đệ không thể nào nắm chắc có thể bắt được công chúa!

Đại trưởng lão trong đầu lập tức hiện lên một tràng cảnh.

Một nam tử lãnh khốc tựa như một dã thú, tung hoành bên trong đại quân của Nguyên Mông đại quân, chợt loé chợt hiện. Mỗi lần loé lên, lại có đầu người rơi xuống. Mỗi lần hiện, lại có máu tươi đổ ra.

Bóng người như một tia chớp tung hoành bên trong đại quân của Nguyên Mông, để lại phía sau vô số thi thể......

- Sư huynh, chẳng lẽ huynh thật sự không muốn ra tay? Chẳng lẽ huynh thật sự trơ mắt nhìn kẻ kia giết những huynh đệ của chúng ta như vậy? Chẳng lẻ huynh thật sự vì cái nguyên tắc chó má đó mà để cho hy vọng trăm năm của thảo nguyên bi đập tan hay sao? Nếu thật sự như vậy, vậy thì huynh chính là tội nhân của thảo nguyên chúng ta. Tội nhân!

Khuôn mặt Tạp Sát trở nên dữ tợn.

Đại trưởng lão trong lòng chấn động. Trước mặt lại hiện lên hình ảnh Lang Phong đang không ngừng giết chết những chiến sĩ của thảo nguyên.

"Mục đích trăm năm của thảo nguyên dũng sĩ, kỳ vọng cả trăm năm, không thể tan biến trên tay ta dược. Không thể!" Đại trưởng lão sắc mặt đột nhiên trở nên kiên quyết.

Tạp Sát trong lòng mừng thầm, hắn biết Đại trưởng lão đã quyết định. Hắn hiểu rất rõ tính tình của vị sư huynh này, luôn luôn là bi thiên mẫn nhân (1) như vậy.

(1) Trách trời thương dân. Oán than thế đạo bất bình, cảm thông với nỗi khổ của nhân dân.

- Sư đệ, ta vẫn không thể nào ra tay đối phó với kia tiểu cô nương kia được!

Đại trưởng lão sắc mặt nghiêm túc.

Tạp Sát vừa nghe xong lập tức muốn nhảy dựng lên: "Lão già ngoan cố, đã đến lúc này mà còn giữ cái nguyên tắc chết tiệt đó sao!”

- Sư đệ, ngươi đừng lo lắng. Lần này ta sẽ không ra tay bắt cô gái đó, nhưng ta cam đoan cái tên giết người điên cuồng kia sẽ không thể nào làm phiền đến ngươi!

Tạp Sát trong lòng vui vẻ, nói:

- Sư huynh, huynh quyết định giúp ta cầm chân tên gia hỏa kia sao?

Kỳ thật đây cũng là điều mà Tạp Sát mong muốn. Có sư huynh ra tay, tên sát thần kia còn có thể kiêu ngạo được hay sao? Sát thần là danh xưng mà các binh lính Nguyên Mông đặt cho Lang Phong.

Đại trưởng lão đột nhiên xoay người bắt đầu đi xuống bên dưới tường thành, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi đừng làm phiền ta, chừng nào ngươi quyết định ra tay thì báo cho ta biết một tiếng, ta nhất định sẽ xuất hiện. Hy vọng trăm năm của nhữn thảo nguyên dũng sĩ vĩ đại, ta là sẽ không để cho nó phải tan biến!

Tạp Sát sắc mặt lộ ra vẻ tươi cười. Hắn liếc nhìn đại doanh của Minh quân bên dưới thành, thầm nghĩ: "Rất nhanh thôi, ta sẽ tiêu diệt hoàn toàn các ngươi!”

......

Một ngày sau, bầu trời trở nên u ám, khiến cho người ta cảm thấy bất an.

" Đô ——" Tiếng kèn lệnh vang lên.

Vô số Nguyên Mông chiến sĩ lập tức từ bên trong cửa thành xông ra, tốc độ kinh người. Hồng Trụ lúc này đang tính sơ qua nhân số của Nguyên Mông quân trong cuộc tấn công lần này.

Càng tính toán, sắc mặt Hồng Trụ càng khiếp sợ.

- Nguyên soái!

Hồng Trụ đột nhiên gọi lớn.

Vương lão tướng quân bên cạnh vừa nghe, lập tức nói:

- Chuyện gì vậy? Đừng nên tỏ ra kinh hãi như vậy, nên biết rằng ngươi chính là phó soái!

Hồng Trụ lập tức nói:

- Nguyên soái, người xem thử Nguyên Mông quân lần này xuất động bao nhiêu người?

Vương lão tướng quân nhìn kỹ, đột nhiên cả kinh nói:

- Hình như nhiều hơn trước kia rất nhiều. Ta cũng không rõ rốt cuộc là bao nhiêu!

Hồng Trụ lập tức nói:

- Theo tính toán của mạt tướng, lần này Nguyên Mông quân đã xuất động năm mươi vạn!

- Năm mươi vạn!

Vương lão tướng quân đột nhiên giật mình. Bây giờ tất cả quân đội Nguyên Mông cũng chỉ có tám mươi ba vạn. Xuất động năm mươi vạn, xem ra tuyệt đối không phải tấn công như thường ngày.

- Lý tướng quân, lập tức điều nhân mã của hai quân tiến lên. Xem ra lần này Nguyên Mông đã chơi thật rồi!

Vương lão tướng quân quát lên. Một tướng lĩnh ở phía xa vừa nghe được, lập tức lĩnh mệnh đi ngay.

- Bọn Minh triều hèn mọn hãy nghe đây, mau nhanh chóng đầu hàng, nếu như dám phản kháng chúng ta sẽ san bằng đại doanh của Minh quân, không để cho một tên nào sống sót!

Thanh âm của Tạp Sát rất hùng hồn, Tất cả quân đội của Minh triều đều nghe được.

"Ha ha...... Ha ha ha ha......”

Đột nhiên từng trận cười từ bên trong đại doanh của Minh quân vang lên. Hầu như tất cả bihn lính đều cười lớn, trong lòng đều có chung suy nghĩ: "Bọn Nguyên Mông dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Mấy lần tấn công trước đây không phải đều là người của các ngươi chết nhiều hơn hay sao?”

Thắng lợi trước đó vài ngày đã khiến cho các chiến sĩ này không hề sợ hãi Nguyên Mông quân nữa.

Tạp Sát trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ: "Ta chính là muốn các ngươi cười!" Nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vẻ phẫn nộ, hét lớn:

- Những hùng ưng của thảo nguyên, bây giờ chính là lúc các ngươi biếu hiện thực lực của mình, tấn công cho ta!"

"A......”

Vô số Nguyên Mông kỵ binh hét lớn, vung loan đao trong tay xông về hướng đại doanh của Minh vương triều.

Lúc này một bóng người chợt lóe lên, xuất hiện trước mặt các kỵ binh.

- Sát thần!

Những kỵ binh của Nguyên Mông kỵ tốc độ bỗng nhiên chậm lại, dường như e ngại chạm mặt với sát thần này.

- Chiến thần!

Những tiếng la bên phía của Minh quân vang lên, thanh âm càng lúc càng lớn.

"Chiến thần!" "Chiến thần!" "Chiến thần!"......

Thanh âm vang vọng khắp trời đất. Mỗi một chiến sĩ của Minh quân trên mặt đều lộ ra thần sắc kích động nhìn nam tử cao ngạo đứng trước mặt Nguyên Mông kỵ binh.

- Bày trận!

Hồng Trụ quát lớn một tiếng. Tất cả Minh quân chiến sĩ lập tức hình thành "Tam Giác Trận". Đây là trận pháp bình thường nhất, cũng là trận pháp thực dụng nhất.

- Trùng kích!

Hồng Trụ quát lớn. Tất cả Minh quân đều xông về phía Nguyên Mông quân. Bọn họ tự tin, bởi vì bên cạnh bọn họ còn có một chiến thần.

Lang Phong trong lòng cảm thấy đau khổ. Ba ngày qua, hắn không ngừng đích công kích, không ngừng phát tiết, nhưng hắn lại cảm giác được nỗi đau của mình càng thêm rõ ràng.

"Phốc Xuy!"

Cả người lẫn ngựa, nhất đao lưỡng đoạn!

Lang Phong lại bắt đầu điên cuồng phát tiết. Trong mắt của hắn, những Nguyên Mông kỵ binh này chỉ là công cụ để hắn phát tiết. Lang Phong tốc độ kinh người di chuyển bên trong trận doanh của Nguyên Mông không ngừng tàn sát. Sự sắc bén của Trảm mã đao do Bí Thiên Thạch chế tạo không thể nào những vũ khí bình thường có thể so sánh.

Phía sau lưng hắn, máu tươi không ngừng vẩy ra, thi thể không ngừng ngã xuống.

Chỉ có chém giết mới có thể làm cho tâm lý của hắn thoải mái hơn một chút. Những Nguyên Mông chiến sĩ đối mặt với hắn đều bị chém thành hai nửa, kể cả ngựa của bọn họ.

Tạp Sát cặp mắt khẽ nhíu lại nhìn Lang Phong, đột nhiên truyền âm nói: "Sư huynh, kế hoạch bắt đầu!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện