Trương Tinh Phong vẫn còn chưa tỉnh táo lại, thân ảnh đỏ rực của Phong Ngữ Yên đã xuất hiện trước mặt hắn.
Phong Thiết Tuấn bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn muội muội của mình. Hắn cũng không biết những lời vừa nói ra đối với muội muội của mình là tốt hay xấu, nhưng hắn biết không thể để cho muội muội của mình cứ tiếp tục chôn giấu tình cảm trong lòng như vậy.
"Nàng yêu ta? Tiểu cô nương khả ái năm đó bây giờ lại yêu ta...... Thật sự là nàng yêu ta!" Trương Tinh Phong trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rung động. Hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, sự rung động tận đáy lòng phảng phất như khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nhu.
"Chẳng lẽ ta cũng yêu nàng, không, không...... người ta yêu là Nhu, là Nhu!" Trương Tinh Phong không ngừng tự nói với mình. Một lúc lâu sau, hắn dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Phong Ngữ Yên.
Phong Ngữ Yên sắc mặt khẽ ửng hồng, cặp mắt to đen láy khẽ chớp chớp, ánh mắt cũng nhìn vào Trương Tinh Phong. "Nếu như ngươi yêu thì phải nói ra!" Đây là thanh âm trong lòng của Phong Ngữ Yên.
- Trương Tinh Phong, ta yêu ngươi!
Phong Ngữ Yên trực tiếp nói ra.
- Ngữ Yên, nàng cũng biết người ta yêu là Nhu, tại sao lại còn phải cố chấp như vậy? Trương Tinh Phong bình tĩnh nói, thanh âm có một chút khổ sở.
Phong Ngữ Yên đột nhiên bỏ nhuyễn tiên trong tay xuống, nhìn thẳng vào Trương Tinh Phong, ánh mắt kiên quyết nói:
- Ta yêu ngươi...... chẳng lẽ cũng có lỗi hay sao? Lúc còn nhỏ khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã không thể nào quên được...... nhưng ta không biết đó là yêu. Qua hơn mười năm, lúc này hầu hết những cô nương cũng lứa tuổi đều đã xuất giá rồi....... nhưng ta vẫn còn một mực chờ đợi...... chờ đợi...... Ngươi không biết sao? Tại sao ta không nói cho ngươi biết? Chính là bởi vì người ngươi yêu là Nhu tỷ tỷ. Không phải ta không muốn nói, mà là ta không có dũng khí để nói ra!
Phong Ngữ Yên hít một hơi, kìm nén tâm tình xúc động của mình lại, nói:
- Khi Nhu tỷ tỷ chết đi, ta rất đau khổ, nhưng trong lòng cũng có một chút cao hứng...... Ta cảm thấy mình rất hèn hạ, ta lại vì cái chết của Nhu tỷ tỷ mà cảm thấy cao hứng...... Ta nghĩ mình đã có cơ hội, nhưng khi ta nhìn thấy ngươi, ta lại không có dũng khí để nói ra. Bây giờ thì tốt rồi, ca ca đã giúp ta nói ra hết, ta cũng đã không còn lo lắng nữa. Phong ca! Muội cũng muốn như Nhu tỷ tỷ gọi huynh là Phong ca. Muội muốn gọi huynh là Phong ca, cả đời này đều gọi như vậy. Phong ca!
Trương Tinh Phong nhìn Phong Ngữ Yên đang kích động, trong lòng chỉ có khổ sở, hắn không biết nên nói gì, nên làm gì......
- Phong ca, huynh biết không? Ngày đó muội đến kinh thành để tìm huynh...... muội tìm...... muội tìm...... Muội tìm thật lâu, cuối cùng cũng tìm thấy huynh đang ngồi trên long niệm. Muội hưng phấn, hy vọng huynh có thể nhìn thấy muội. Huynh đã nhìn thấy muội, huynh thật sự đã nhìn thấy muội...... nhưng sau đó huynh lại đưa mắt nhìn người khác...... Muội tưởng rằng huynh đã quên muội, đã quên mất tiểu nha đầu năm đó, bây giờ chỉ là một lão bản nương thô tục của khách sạn mà thôi!
Trương Tinh Phong nghe được Phong Ngữ Yên thổ lộ tâm tình, không biết vì sao, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói. Thống khổ vô cùng!
- Đừng nói nữa!
Trương Tinh Phong đột nhiên ngắt lời của Phong Ngữ Yên.
- Ta không có quên nàng, ta vĩnh viễn nhớ kỹ tiểu nữ hài năm đó...... Ta vẫn xem nàng như là muội muội của mình...... thân muội muội! Ta không muốn nàng bị người khác hiếp đáp. Ta muốn nàng có một cuộc sống vui vẻ...... không có lo lắng, không có thống khổ!
Nước mắt của Phong Ngữ Yên bắt đầu rơi xuống, nàng không ngừng lắc đầu:
- Không...... muội không muốn làm muội muội của huynh...... muội không muốn! Muội không muốn làm muội muội của huynh! Phong ca...... huynh nói cho muội biết đi...... muội có thể ở cùng với huynh hay không? Huynh nói cho muội biết đi! Muội có thể trở thành thê tử của huynh hay không?
Phong Ngữ Yên khát vọng nhìn Trương Tinh Phong, ánh mắt chờ mong, phảng phất như người sắp chết đuối nhìn thấy một chiếc phao.
Trương Tinh Phong không biết nói gì, hắn muốn xem Phong Ngữ Yên như là muội muội, nhưng đối diện với ánh mắt của nàng, hắn lại không dám nói ra......
Phong Ngữ Yên cười, nụ cười rất chua chát:
- Ha ha ha...... muội biết rồi, muội đã biết rồi. Phong ca, cám ơn huynh......
Phong Ngữ Yên cười, mặc cho nước mắt không ngừng chảy ra, đi về hướng phòng của mình.
"Ba!"
- Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa...... Muội muội của ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa.... ngươi hãy cút đi!
Trương Tinh Phong cảm thấy bên mắt rát lên. Hắn nhìn thấy rất rõ cái tát của Phong Thiết Tuấn, nhưng hắn không muốn tránh né.
"Có lẽ, như vậy ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút!" Trương Tinh Phong trong lòng cười khổ.
- Phong huynh, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...... Ta sẽ đi ngay, ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Ngữ Yên nữa. Ta sẽ không để cho nàng phải đau khổ nữa, ta đi đây......
Trương Tinh Phong nói xong, liền biến mất khỏi khách sạn.
Lúc này Trương Tinh Phong bỗng nhiên xuất hiện bên trong thành. Vừa rồi hắn đã sử dụng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khách sạn. Hắn không dám đối diện với Phong Ngữ Yên, hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt của nàng.
Trương Tinh Phong vẫn mỉm cười...... bước đi...... giống như một người bình thường, chậm rãi bước đi...... Buổi trưa thì vào tửu lầu dùng cơm, buổi tối thì vào khách sạn nghỉ ngơi...... Cứ như vậy, hắn chậm rãi đi về hướng đông......
Nhìn thấy hắn mỉm cười, có ai biết được trong lòng hắn đang thống khổ!
Mười ngày!
Tốc độ của Trương Tinh Phong rất chậm, mười ngày vẫn còn chưa đến kinh thành. Bởi vì hắn vẫn chỉ đi bộ, chậm rãi bước đi, giống như một người bình thường.
Mười ngày, vẻ mặt của Trương Tinh Phong vẫn không hề thay đổi, vẫn mỉm cười khiến cho người ta cảm thấy thân thiết.
Hôm nay lại đến một thành thị khác, Trương Tinh Phong sắc mặt vẫn không thay đổi từ từ bước vào. Đây là một tòa thành lớn, không kém hơn bao nhiêu so với kinh thành......
Trương Tinh Phong nhìn mặt trờ đã lên cao, liền tiến đến tửu lầu để dùng cơm.
Trương Tinh Phong trực tiếp đi đến tửu lầu gần nhất, nhưng đột nhiên hắm cảm thấy bên cạnh có một khí tức cường liệt. Khí tức phẫn hận, khí tức hối hận...... khí tức vô cùng dày đặc, dày đặc khiến cho người cho khiếp sợ.
Trương Tinh Phong chú ý quan sát. Là một người...... một người đang uống rượu...... trên bàn có đến mười mấy bầu rượu. Trương Tinh Phong biết đây là một người đang đau khổ, muốn mượn rượu để quên sầu.
Trương Tinh Phong chậm rãi bước đến, đi đến bên cạnh người này. Một tiểu nhị lập tức chạy đến. Trương Tinh Phong nhìn tiểu nhị, lấy ra mười lượng bạc:
- Dọn cho ta món gì cũng được, rượu thì không cần, ta đã có rồi!
Trương Tinh Phong nói xong, liền lấy bình rượu của mình ra, bắt đầu uống rượu.
Thương tâm nhân ngồi cùng bàn dường như không hề có cảm giác gì, vẫn tiếp tục uống rượu. Cả khuôn mặt của hắn đều uớt đẫm, là rượu hay là nước mắt...... cũng không ai biết!
- Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm...... ha ha ha......
Thương tâm nhân lại cầm lấy một bình rượu đưa lên miệng.
Trương Tinh Phong đột nhiên nhìn thấy y phục trên người của nàm tử này, khẽ giật mình. Đây chẳng phải là hồng bào của trạng nguyên hay sao?
Tiểu nhị lúc này đã đi đến, đem món ăn đặt lên bàn. Có lẽ vì Trương Tinh Phong cho hắn đến mười lượng bạc, nên hắn đối với Trương Tinh Phong rất có hảo cảm. Nhìn thấy Trương Tinh Phong đang nghi hoặc nhìn vào y phục trạng nguyên trên người tửu quỷ, liền lên tiếng:
- Công tử, ngài có lẽ không biết, người trước mặt này chính là đương triều trạng nguyên Lang...... tại Doanh Dương thành của chúng tôi rất là nổi tiếng!
Thanh âm của hắn có vẻ rất tự hào.
Trương Tinh Phong chú ý lắng nghe. Tiểu nhị nhìn thấy Trương Tinh Phong dường như bị câu chuyện của mình hấp dẫn, liền cao hứng nói:
- Trạng nguyên lang này đã khổ công học hành hơn mười năm, cuối cùng thì cũng đã công thành danh toại. Nhưng mà thể tử của hắn thì lại không có phúc khí nhìn thấy được...... Ngài không biết đâu, thê tử của trang nguyên lạng tính tình vô cùng hiền thục, hơn nữa còn rất xinh đẹp, đáng tiếc...... đáng tiếc còn chưa nhòn thấy được trạng nguyên lang trở về thì đã qua đời rồi......
- Ha ha...... công thành danh toại thì co ích gì...... Y Vân đã không còn nữa, không còn nữa!
Nam tử uống rượu đột nhiên cười lớn.
- Lưu Sướng, muội muội của ta năm đó đối xử với ngươi thế nào? Tiểu tử ngươi đối với nàng vẫn lạnh nhạt, thậm chí cả ngày đại hôn cũng cứ hoãn lại. Còn nói cái gì đợi đến khi kim bảng đề danh thì mới động phòng hoa chúc. Tên khốn khiếp ngươi...... để cho muội muội của ta phải chờ đợi mỏi mòn...... chính ngươi đã hại chết nó!
Đột nhiên một đại hán từ bên ngoài tiến vào, nắm lấy nam tử đang uống rượu quát lớn.
Lưu Sướng ngơ ngác nhìn đại hán trước mặt, đột nhiên bật khóc:
- Đại ca, đại ca...... ta có lỗi với Y Vân, ta đã để cho nàng phải đợi tám năm...... tám năm...... ta chỉ biết cắm đầu vào sách vở, ham muốn được công danh, đối với nàng luôn lạnh nhạt. Bây giờ ta mới biết được nàng quan trọng với ta đến như thế nào!
Lưu Sướng gục đầu vào vai đại hán khóc lớn.
Đại hán nhìn Lưu Sướng, trong lòng cũng thống khổ, khẽ lắc đầu vỗ vỗ vào lưng của hắn:
- Tiểu nhị, tiền rượu cứ ghi cho ta!
Nói xong liền dìu lấy Lưu Sướng bước ra ngoài.
- Quý trọng người trước mắt...... đừng để sau này phải hối hận!
Lưu sướng đột nhiên lẩm bẩm, trên tay vẫn còn giữ chặt bình rượu.
Trương Tinh Phong ngẩn người. "Quý trọng người trước mắt!", thanh âm vẫn qaunh quẩn trong đầu của hắn.
"Quý trọng người trước mắt, quý trọng người trước mắt! Nhu đã chết rồi...... chẳng lẽ ta vẫn còn sống trong quá khứ hay sao? Tại sao ta phải vì nó mà tổn thương người khác và cả chính mình? Ngữ Yên bây giờ thế nào? Nàng có thống khổ không? Có đau đớn không?
"Mười ngày, mười ngày rồi, mười ngày nay không có giây phút nào mà ta không nghĩ đến nàng. Vì cái gì...... vì ta xem nàng là muội muội của mình sao...... Ta thật sự xem nàng là muội muội của mình sao? Thích chính là yêu một chút, yêu chính là thích thật nhiều! Ta tự gạt mình, ta dùng tình yêu của mình với Nhu để tự gạt mình, phủ nhận sự thật ta cũng thích Ngữ Yên!" Trương Tinh Phong nhớ lại, khi lần đầu tiên biết Phong Ngữ Yên yêu mình, trong lòng đã rung động như thế nào.
Sự rung động đó giống như lần đầu tiên khi ta nhìn thấy Nhu. Lúc ấy ta đã tự gạt mình, ta chỉ yêu một mình Nhu thôi, ta đã tự lừa dối chính mình......
"Ta đã hiểu rồi, Ngữ Yên...... Ta không muốn sau này phải hối hận, ta không muốn tự lừa dối chính mình. Ta yêu nàng!" Ánh mắt của Trương Tinh Phong trở nên kiên định.
Trương Tinh Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng hoang mang, một cảm giác giống như khi trên đỉnh Thiên Sơn hắn cảm nhận được đại ca Lang Phong của mình đang gặp nạn. Thậm chí cảm giác lần này còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
"Ngữ Yên, hãy đợi ta, nàng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!" Thân thể của Trương Tinh Phong đột nhiên chuyển động, trong nháy mắt biến mất khỏi tửu lầu.
Gió thổi như những lưỡi đao cắt lên y phục của Trương Tinh Phong, nhưng hắn không hề quan tâm. Trên người bám đầu bụi đất, hắn cũng không hề để ý. Hắn bây giờ chỉ muốn làm muội chuyện, đó là chạy đến trước mặt Phong Ngữ Yên nói cho nàng biết: "Ta yêu nàng!"
Trương Tinh Phong không ngừng gia tốc, cho dù thân thể đã đến cực hạn, hắn vẫn không ngừng gia tốc. Trên thân thể hắn bắt đầu hiện ra những sợi gân xanh.
Trương Tinh Phong không thèm để ý, hắn chỉ biết gia tốc......
Tốc độ quá nhanh, đã vượt qua cả tốc độ ngư kiếm của những Tu Chân giả bình thường. Trương Tinh Phong không hề có một biểu tình gì, vẫn như trước liều mạng khiến cho thân thể của mình gia tốc.
Đột nhiên một tia máu tươi bắt đầu bắn ra......
Trên thân của Trương Tinh Phong bắt đầu xuất hiện những tia máu, áp lực quá lớn, mạch máu đã bắt đầu không thể chịu đựng được......
Trương Tinh Phong giống như không hề có cảm giác, vẫn không ngừng gia tốc, lúc này hắn chỉ muốn nhìn thấy Ngữ Yên. Cảm giác bất an trong lòng hắn cũng càng ngày càng mạnh: "Ngữ Yên, nàng ngàn vạn lần đừng xảy chuyện gì!"
Máu tươi bắt đầu chảy ra......
Ánh mắt của Trương Tinh Phong đột nhiên sáng lên, trong nháy hắn liền ngừng lại.
- Phong huynh, Phong huynh, Ngữ Yên đâu? Ngữ Yên đâu rồi?
Trương Tinh Phong nắm lấy dây cương con ngựa mà Phong Thiết Tuấn đang cỡi.
Phong Thiết Tuấn đang phi với tốc độ nhanh, bất ngờ bị kìm lại liền lảo đảo thiếu chút nữa đã rơi xuống ngựa. Vừa nhìn thấy Trương Tinh Phong, cũng không để ý trên người Trương Tinh Phong hiện giờ đều toàn là máu, lập tức lo lắng nói:
- Trương Tinh Phong, muội muội của ta đi tìm ngươi rồi, chỉ để lại một phong thơ!
Trương Tinh Phong cầm lấy bức thư trên tay của Phong Thiết Tuấn, tay hắn khẽ run run.
"Ca, muội đi tìm Phong ca đây. Muội biết cả cuộc đời này muội không thể nào rời xa huynh ấy được, muội không thể để mất huynh ấy...... Huynh cũng đừng nên đi tìm muội!"
Trương Tinh Phong đột nhiên cảm thấy trong tim mình đau nhói.
"Quý trọng người trước mắt...... đừng để sau này phải hối hận......" "đừng để sau này phải hối hận" "đừng để sau này phải hối hận"......
Trương Tinh Phong đã bắt đầu hối hận......
Bất kể ma nguyên lực vẫn còn trong cơ thể, linh giác của hắn bắt đầu điên cuồng khuếch tán ra......
Linh giác bắt đầu khuếch tán ra...... cực tây...... tây bộ Ung Châu quận...... một nửa Minh vương triều...... cả Minh vương triều......
Sắc mặt của Trương Tinh Phong đột nhiên đỏ bừng.
"Phốc!" Trương Tinh Phong thổ ra một ngụm máu, phạm vi quan sát của linh giác đã vượt qua cả cực hạn của hắn.
Nhưng Trương Tinh Phong lại mỉm cười, bởi vì hắn đã nhìn thấy được Ngữ Yên. Đột nhiên trên người hắn phát ra sát khí, cũng không quan tâm đến ma nguyên lực vẫn còn bên trong cơ thể.
"Thuấn di!"
Hỗn độn lực bộc phát, Trương Tinh Phong trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Phong Thiết Tuấn.
"Ta không muốn phải hối hận!" Thanh âm của hắn không ngừng vang vọng trong không gian.
Phong Thiết Tuấn bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn muội muội của mình. Hắn cũng không biết những lời vừa nói ra đối với muội muội của mình là tốt hay xấu, nhưng hắn biết không thể để cho muội muội của mình cứ tiếp tục chôn giấu tình cảm trong lòng như vậy.
"Nàng yêu ta? Tiểu cô nương khả ái năm đó bây giờ lại yêu ta...... Thật sự là nàng yêu ta!" Trương Tinh Phong trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rung động. Hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, sự rung động tận đáy lòng phảng phất như khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nhu.
"Chẳng lẽ ta cũng yêu nàng, không, không...... người ta yêu là Nhu, là Nhu!" Trương Tinh Phong không ngừng tự nói với mình. Một lúc lâu sau, hắn dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Phong Ngữ Yên.
Phong Ngữ Yên sắc mặt khẽ ửng hồng, cặp mắt to đen láy khẽ chớp chớp, ánh mắt cũng nhìn vào Trương Tinh Phong. "Nếu như ngươi yêu thì phải nói ra!" Đây là thanh âm trong lòng của Phong Ngữ Yên.
- Trương Tinh Phong, ta yêu ngươi!
Phong Ngữ Yên trực tiếp nói ra.
- Ngữ Yên, nàng cũng biết người ta yêu là Nhu, tại sao lại còn phải cố chấp như vậy? Trương Tinh Phong bình tĩnh nói, thanh âm có một chút khổ sở.
Phong Ngữ Yên đột nhiên bỏ nhuyễn tiên trong tay xuống, nhìn thẳng vào Trương Tinh Phong, ánh mắt kiên quyết nói:
- Ta yêu ngươi...... chẳng lẽ cũng có lỗi hay sao? Lúc còn nhỏ khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã không thể nào quên được...... nhưng ta không biết đó là yêu. Qua hơn mười năm, lúc này hầu hết những cô nương cũng lứa tuổi đều đã xuất giá rồi....... nhưng ta vẫn còn một mực chờ đợi...... chờ đợi...... Ngươi không biết sao? Tại sao ta không nói cho ngươi biết? Chính là bởi vì người ngươi yêu là Nhu tỷ tỷ. Không phải ta không muốn nói, mà là ta không có dũng khí để nói ra!
Phong Ngữ Yên hít một hơi, kìm nén tâm tình xúc động của mình lại, nói:
- Khi Nhu tỷ tỷ chết đi, ta rất đau khổ, nhưng trong lòng cũng có một chút cao hứng...... Ta cảm thấy mình rất hèn hạ, ta lại vì cái chết của Nhu tỷ tỷ mà cảm thấy cao hứng...... Ta nghĩ mình đã có cơ hội, nhưng khi ta nhìn thấy ngươi, ta lại không có dũng khí để nói ra. Bây giờ thì tốt rồi, ca ca đã giúp ta nói ra hết, ta cũng đã không còn lo lắng nữa. Phong ca! Muội cũng muốn như Nhu tỷ tỷ gọi huynh là Phong ca. Muội muốn gọi huynh là Phong ca, cả đời này đều gọi như vậy. Phong ca!
Trương Tinh Phong nhìn Phong Ngữ Yên đang kích động, trong lòng chỉ có khổ sở, hắn không biết nên nói gì, nên làm gì......
- Phong ca, huynh biết không? Ngày đó muội đến kinh thành để tìm huynh...... muội tìm...... muội tìm...... Muội tìm thật lâu, cuối cùng cũng tìm thấy huynh đang ngồi trên long niệm. Muội hưng phấn, hy vọng huynh có thể nhìn thấy muội. Huynh đã nhìn thấy muội, huynh thật sự đã nhìn thấy muội...... nhưng sau đó huynh lại đưa mắt nhìn người khác...... Muội tưởng rằng huynh đã quên muội, đã quên mất tiểu nha đầu năm đó, bây giờ chỉ là một lão bản nương thô tục của khách sạn mà thôi!
Trương Tinh Phong nghe được Phong Ngữ Yên thổ lộ tâm tình, không biết vì sao, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói. Thống khổ vô cùng!
- Đừng nói nữa!
Trương Tinh Phong đột nhiên ngắt lời của Phong Ngữ Yên.
- Ta không có quên nàng, ta vĩnh viễn nhớ kỹ tiểu nữ hài năm đó...... Ta vẫn xem nàng như là muội muội của mình...... thân muội muội! Ta không muốn nàng bị người khác hiếp đáp. Ta muốn nàng có một cuộc sống vui vẻ...... không có lo lắng, không có thống khổ!
Nước mắt của Phong Ngữ Yên bắt đầu rơi xuống, nàng không ngừng lắc đầu:
- Không...... muội không muốn làm muội muội của huynh...... muội không muốn! Muội không muốn làm muội muội của huynh! Phong ca...... huynh nói cho muội biết đi...... muội có thể ở cùng với huynh hay không? Huynh nói cho muội biết đi! Muội có thể trở thành thê tử của huynh hay không?
Phong Ngữ Yên khát vọng nhìn Trương Tinh Phong, ánh mắt chờ mong, phảng phất như người sắp chết đuối nhìn thấy một chiếc phao.
Trương Tinh Phong không biết nói gì, hắn muốn xem Phong Ngữ Yên như là muội muội, nhưng đối diện với ánh mắt của nàng, hắn lại không dám nói ra......
Phong Ngữ Yên cười, nụ cười rất chua chát:
- Ha ha ha...... muội biết rồi, muội đã biết rồi. Phong ca, cám ơn huynh......
Phong Ngữ Yên cười, mặc cho nước mắt không ngừng chảy ra, đi về hướng phòng của mình.
"Ba!"
- Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa...... Muội muội của ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa.... ngươi hãy cút đi!
Trương Tinh Phong cảm thấy bên mắt rát lên. Hắn nhìn thấy rất rõ cái tát của Phong Thiết Tuấn, nhưng hắn không muốn tránh né.
"Có lẽ, như vậy ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút!" Trương Tinh Phong trong lòng cười khổ.
- Phong huynh, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...... Ta sẽ đi ngay, ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Ngữ Yên nữa. Ta sẽ không để cho nàng phải đau khổ nữa, ta đi đây......
Trương Tinh Phong nói xong, liền biến mất khỏi khách sạn.
Lúc này Trương Tinh Phong bỗng nhiên xuất hiện bên trong thành. Vừa rồi hắn đã sử dụng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khách sạn. Hắn không dám đối diện với Phong Ngữ Yên, hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt của nàng.
Trương Tinh Phong vẫn mỉm cười...... bước đi...... giống như một người bình thường, chậm rãi bước đi...... Buổi trưa thì vào tửu lầu dùng cơm, buổi tối thì vào khách sạn nghỉ ngơi...... Cứ như vậy, hắn chậm rãi đi về hướng đông......
Nhìn thấy hắn mỉm cười, có ai biết được trong lòng hắn đang thống khổ!
Mười ngày!
Tốc độ của Trương Tinh Phong rất chậm, mười ngày vẫn còn chưa đến kinh thành. Bởi vì hắn vẫn chỉ đi bộ, chậm rãi bước đi, giống như một người bình thường.
Mười ngày, vẻ mặt của Trương Tinh Phong vẫn không hề thay đổi, vẫn mỉm cười khiến cho người ta cảm thấy thân thiết.
Hôm nay lại đến một thành thị khác, Trương Tinh Phong sắc mặt vẫn không thay đổi từ từ bước vào. Đây là một tòa thành lớn, không kém hơn bao nhiêu so với kinh thành......
Trương Tinh Phong nhìn mặt trờ đã lên cao, liền tiến đến tửu lầu để dùng cơm.
Trương Tinh Phong trực tiếp đi đến tửu lầu gần nhất, nhưng đột nhiên hắm cảm thấy bên cạnh có một khí tức cường liệt. Khí tức phẫn hận, khí tức hối hận...... khí tức vô cùng dày đặc, dày đặc khiến cho người cho khiếp sợ.
Trương Tinh Phong chú ý quan sát. Là một người...... một người đang uống rượu...... trên bàn có đến mười mấy bầu rượu. Trương Tinh Phong biết đây là một người đang đau khổ, muốn mượn rượu để quên sầu.
Trương Tinh Phong chậm rãi bước đến, đi đến bên cạnh người này. Một tiểu nhị lập tức chạy đến. Trương Tinh Phong nhìn tiểu nhị, lấy ra mười lượng bạc:
- Dọn cho ta món gì cũng được, rượu thì không cần, ta đã có rồi!
Trương Tinh Phong nói xong, liền lấy bình rượu của mình ra, bắt đầu uống rượu.
Thương tâm nhân ngồi cùng bàn dường như không hề có cảm giác gì, vẫn tiếp tục uống rượu. Cả khuôn mặt của hắn đều uớt đẫm, là rượu hay là nước mắt...... cũng không ai biết!
- Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm...... ha ha ha......
Thương tâm nhân lại cầm lấy một bình rượu đưa lên miệng.
Trương Tinh Phong đột nhiên nhìn thấy y phục trên người của nàm tử này, khẽ giật mình. Đây chẳng phải là hồng bào của trạng nguyên hay sao?
Tiểu nhị lúc này đã đi đến, đem món ăn đặt lên bàn. Có lẽ vì Trương Tinh Phong cho hắn đến mười lượng bạc, nên hắn đối với Trương Tinh Phong rất có hảo cảm. Nhìn thấy Trương Tinh Phong đang nghi hoặc nhìn vào y phục trạng nguyên trên người tửu quỷ, liền lên tiếng:
- Công tử, ngài có lẽ không biết, người trước mặt này chính là đương triều trạng nguyên Lang...... tại Doanh Dương thành của chúng tôi rất là nổi tiếng!
Thanh âm của hắn có vẻ rất tự hào.
Trương Tinh Phong chú ý lắng nghe. Tiểu nhị nhìn thấy Trương Tinh Phong dường như bị câu chuyện của mình hấp dẫn, liền cao hứng nói:
- Trạng nguyên lang này đã khổ công học hành hơn mười năm, cuối cùng thì cũng đã công thành danh toại. Nhưng mà thể tử của hắn thì lại không có phúc khí nhìn thấy được...... Ngài không biết đâu, thê tử của trang nguyên lạng tính tình vô cùng hiền thục, hơn nữa còn rất xinh đẹp, đáng tiếc...... đáng tiếc còn chưa nhòn thấy được trạng nguyên lang trở về thì đã qua đời rồi......
- Ha ha...... công thành danh toại thì co ích gì...... Y Vân đã không còn nữa, không còn nữa!
Nam tử uống rượu đột nhiên cười lớn.
- Lưu Sướng, muội muội của ta năm đó đối xử với ngươi thế nào? Tiểu tử ngươi đối với nàng vẫn lạnh nhạt, thậm chí cả ngày đại hôn cũng cứ hoãn lại. Còn nói cái gì đợi đến khi kim bảng đề danh thì mới động phòng hoa chúc. Tên khốn khiếp ngươi...... để cho muội muội của ta phải chờ đợi mỏi mòn...... chính ngươi đã hại chết nó!
Đột nhiên một đại hán từ bên ngoài tiến vào, nắm lấy nam tử đang uống rượu quát lớn.
Lưu Sướng ngơ ngác nhìn đại hán trước mặt, đột nhiên bật khóc:
- Đại ca, đại ca...... ta có lỗi với Y Vân, ta đã để cho nàng phải đợi tám năm...... tám năm...... ta chỉ biết cắm đầu vào sách vở, ham muốn được công danh, đối với nàng luôn lạnh nhạt. Bây giờ ta mới biết được nàng quan trọng với ta đến như thế nào!
Lưu Sướng gục đầu vào vai đại hán khóc lớn.
Đại hán nhìn Lưu Sướng, trong lòng cũng thống khổ, khẽ lắc đầu vỗ vỗ vào lưng của hắn:
- Tiểu nhị, tiền rượu cứ ghi cho ta!
Nói xong liền dìu lấy Lưu Sướng bước ra ngoài.
- Quý trọng người trước mắt...... đừng để sau này phải hối hận!
Lưu sướng đột nhiên lẩm bẩm, trên tay vẫn còn giữ chặt bình rượu.
Trương Tinh Phong ngẩn người. "Quý trọng người trước mắt!", thanh âm vẫn qaunh quẩn trong đầu của hắn.
"Quý trọng người trước mắt, quý trọng người trước mắt! Nhu đã chết rồi...... chẳng lẽ ta vẫn còn sống trong quá khứ hay sao? Tại sao ta phải vì nó mà tổn thương người khác và cả chính mình? Ngữ Yên bây giờ thế nào? Nàng có thống khổ không? Có đau đớn không?
"Mười ngày, mười ngày rồi, mười ngày nay không có giây phút nào mà ta không nghĩ đến nàng. Vì cái gì...... vì ta xem nàng là muội muội của mình sao...... Ta thật sự xem nàng là muội muội của mình sao? Thích chính là yêu một chút, yêu chính là thích thật nhiều! Ta tự gạt mình, ta dùng tình yêu của mình với Nhu để tự gạt mình, phủ nhận sự thật ta cũng thích Ngữ Yên!" Trương Tinh Phong nhớ lại, khi lần đầu tiên biết Phong Ngữ Yên yêu mình, trong lòng đã rung động như thế nào.
Sự rung động đó giống như lần đầu tiên khi ta nhìn thấy Nhu. Lúc ấy ta đã tự gạt mình, ta chỉ yêu một mình Nhu thôi, ta đã tự lừa dối chính mình......
"Ta đã hiểu rồi, Ngữ Yên...... Ta không muốn sau này phải hối hận, ta không muốn tự lừa dối chính mình. Ta yêu nàng!" Ánh mắt của Trương Tinh Phong trở nên kiên định.
Trương Tinh Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng hoang mang, một cảm giác giống như khi trên đỉnh Thiên Sơn hắn cảm nhận được đại ca Lang Phong của mình đang gặp nạn. Thậm chí cảm giác lần này còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
"Ngữ Yên, hãy đợi ta, nàng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!" Thân thể của Trương Tinh Phong đột nhiên chuyển động, trong nháy mắt biến mất khỏi tửu lầu.
Gió thổi như những lưỡi đao cắt lên y phục của Trương Tinh Phong, nhưng hắn không hề quan tâm. Trên người bám đầu bụi đất, hắn cũng không hề để ý. Hắn bây giờ chỉ muốn làm muội chuyện, đó là chạy đến trước mặt Phong Ngữ Yên nói cho nàng biết: "Ta yêu nàng!"
Trương Tinh Phong không ngừng gia tốc, cho dù thân thể đã đến cực hạn, hắn vẫn không ngừng gia tốc. Trên thân thể hắn bắt đầu hiện ra những sợi gân xanh.
Trương Tinh Phong không thèm để ý, hắn chỉ biết gia tốc......
Tốc độ quá nhanh, đã vượt qua cả tốc độ ngư kiếm của những Tu Chân giả bình thường. Trương Tinh Phong không hề có một biểu tình gì, vẫn như trước liều mạng khiến cho thân thể của mình gia tốc.
Đột nhiên một tia máu tươi bắt đầu bắn ra......
Trên thân của Trương Tinh Phong bắt đầu xuất hiện những tia máu, áp lực quá lớn, mạch máu đã bắt đầu không thể chịu đựng được......
Trương Tinh Phong giống như không hề có cảm giác, vẫn không ngừng gia tốc, lúc này hắn chỉ muốn nhìn thấy Ngữ Yên. Cảm giác bất an trong lòng hắn cũng càng ngày càng mạnh: "Ngữ Yên, nàng ngàn vạn lần đừng xảy chuyện gì!"
Máu tươi bắt đầu chảy ra......
Ánh mắt của Trương Tinh Phong đột nhiên sáng lên, trong nháy hắn liền ngừng lại.
- Phong huynh, Phong huynh, Ngữ Yên đâu? Ngữ Yên đâu rồi?
Trương Tinh Phong nắm lấy dây cương con ngựa mà Phong Thiết Tuấn đang cỡi.
Phong Thiết Tuấn đang phi với tốc độ nhanh, bất ngờ bị kìm lại liền lảo đảo thiếu chút nữa đã rơi xuống ngựa. Vừa nhìn thấy Trương Tinh Phong, cũng không để ý trên người Trương Tinh Phong hiện giờ đều toàn là máu, lập tức lo lắng nói:
- Trương Tinh Phong, muội muội của ta đi tìm ngươi rồi, chỉ để lại một phong thơ!
Trương Tinh Phong cầm lấy bức thư trên tay của Phong Thiết Tuấn, tay hắn khẽ run run.
"Ca, muội đi tìm Phong ca đây. Muội biết cả cuộc đời này muội không thể nào rời xa huynh ấy được, muội không thể để mất huynh ấy...... Huynh cũng đừng nên đi tìm muội!"
Trương Tinh Phong đột nhiên cảm thấy trong tim mình đau nhói.
"Quý trọng người trước mắt...... đừng để sau này phải hối hận......" "đừng để sau này phải hối hận" "đừng để sau này phải hối hận"......
Trương Tinh Phong đã bắt đầu hối hận......
Bất kể ma nguyên lực vẫn còn trong cơ thể, linh giác của hắn bắt đầu điên cuồng khuếch tán ra......
Linh giác bắt đầu khuếch tán ra...... cực tây...... tây bộ Ung Châu quận...... một nửa Minh vương triều...... cả Minh vương triều......
Sắc mặt của Trương Tinh Phong đột nhiên đỏ bừng.
"Phốc!" Trương Tinh Phong thổ ra một ngụm máu, phạm vi quan sát của linh giác đã vượt qua cả cực hạn của hắn.
Nhưng Trương Tinh Phong lại mỉm cười, bởi vì hắn đã nhìn thấy được Ngữ Yên. Đột nhiên trên người hắn phát ra sát khí, cũng không quan tâm đến ma nguyên lực vẫn còn bên trong cơ thể.
"Thuấn di!"
Hỗn độn lực bộc phát, Trương Tinh Phong trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Phong Thiết Tuấn.
"Ta không muốn phải hối hận!" Thanh âm của hắn không ngừng vang vọng trong không gian.
Danh sách chương