Ta nhìn trận thế trước mắt, có thể nói là trận thế vĩ đại nhất tại Thanh Long đại lục, thở dài tiếc nuối. Xin lỗi, vì kế hoạch của ta, đành phải phá hủy ngươi thôi.
Ta vận chân nguyên lực, hai tay giơ ngang, mười ngón tay hoặc co, hoặc duỗi, hoặc kết lại, hoặc rung lên. Từng luồng chân nguyên lực từ đầu ngón tay phát ra, bay về phía đại trận trước mặt… Trong nháy mắt mười ngón tay ngừng lại. Nhìn phòng ốc đã lộ ra trước mắt, ta cảm thấy năng lực về trận thế của mình vẫn không hề suy giảm. Hiện tại toàn bộ trang viên chỉ có hậu hoa viên và gần trăm gian phòng là ở trong Bát trận, còn những kiến trúc chủ yếu khác đều có thể tự do tiến vào. Đương nhiên còn có mật thất của ta ở dưới lòng đất trong hậu hoa viên. Với hai tầng bảo vệ, còn ai có thể vượt qua Bát trận thế được bố trí bằng chân nguyên lực, sau đó tìm thấy mật thất trong thông đạo dưới lòng đất? Làm xong mọi chuyện, ta chỉ còn việc đến đại sảnh chờ mọi người trở về. Hiện tại cả trang viên đầy bụi bặm, làm sao có thể nghỉ ngơi? Ta bèn xoay người đi về hướng đại sảnh.
Bước vào đại sảnh, ta ngạc nhiên phát hiện Vương ca đã trở về, nhưng lại không có một người hầu nào. Ta cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn rất tin tưởng vào năng lực của Vương ca, liền bước tới trước.
Vương ca nhìn thấy ta lập tức khom người nói:
- Thiếu gia, chuyện đã lo xong rồi.
- Ồ!
Ta càng cảm thấy kỳ quái, cau mày hỏi:
- Vương ca, nếu như đã lo xong, sao bây giờ vẫn không có người hầu nào ở đây?
- Thiếu gia, chẳng lẽ ngài không biết nơi giới thiệu là gì sao? Lúc nãy tôi và Vương ca đã đến nơi giới thiệu đăng ký số lượng người hầu cần thiết, cùng với những yêu cầu đối với người hầu. Chờ đến sáng ngày mai sẽ có nhiều người hầu đến đây.
Vũ tỷ cười nói với ta.
Ta cảm thấy bực bội. Ta chỉ mới sáu tuổi, làm sao biết được những chuyện này? Ta cười cười, nói với bọn họ chuyện mà ta đã sớm nghĩ đến:
- Các người hãy theo ta vào trong hậu hoa viên, hôm nay có chuyện rất quan trọng cần phải làm!
Quên đi, chờ đến khi xuống mật thất sẽ nói chuyện tử tế với bọn họ, nếu không bọn họ sẽ còn hỏi nhiều thứ khác.
- Sư phụ, bây giờ đã không còn sớm, nên đi ngủ rồi.
Tên Lý Đại này bắt đầu sinh chuyện với ta.
Ta trừng mắt nhìn hắn:
- Nơi này còn chưa thu dọn, không thể ngủ được.
Ta dùng ánh mắt uy hiếp gã đồ đệ này. Đại đồ đệ của ta vừa nghe lập tức im lặng ngay, có điều trong mắt còn lộ ra vẻ ủy khuất.
- Hiền chất à, chúng ta trở về rồi đây. Hôm nay thu hoạch rất lớn, ta đã mua được hai khối ngọc thạch cực phẩm, đương nhiên đã dùng đến mười vạn lượng ngân phiếu cháu đưa. Không ngờ ngọc thạch cực phẩm giá năm vạn lượng mà cũng không có ai mua, ta liền mua ngay. Lúc nãy ta có nói với người phụ trách của hội đấu giá kinh thành, cứ thu mua với giá năm vạn lượng một khối. Ta đã giúp cháu tiết kiệm được hai vạn lượng bạc, sau này còn tiết kiệm được không ít, cháu tính cảm tạ ta sao đây?
Trương đại thúc từ ngoài cửa bước vào, lớn tiếng nói với ta. Lang Phong và Trương Vũ sau lưng ông ta cũng tiến vào đại sảnh.
- Tốt lắm Trương đại thúc. Hai vạn lượng bạc tiết kiệm được đó, đại thúc cứ lấy một nửa đi. Hiện tại mọi người đều đã có mặt đầy đủ, hãy cùng ta đi vào hậu hoa viên, nên nhớ nhất định phải đi sát phía sau ta.
Ta nói xong liền xoay người đi về hướng Bát trận thế, căn bản không chú ý đến hai vạn lượng bạc. Vô hạ bích ngọc sắp xuất thế, không biết còn đáng giá đến bao nhiêu tiền.
Những người khác đều theo sau ta đi về phía Bát trận thế, chỉ có Trương đại thúc là vẫn còn ngơ ngẩn. Lúc nãy ông ta chỉ nói đùa, không ngờ rằng ta thật sự khen thưởng cho ông ta lớn như thế. Đột nhiên ông ta nhớ lại chuyện ta định chế tạo vô hạ bích ngọc, xem ra hiện giờ mọi người đi vào hậu hoa viên chính là vì vô hạ bích ngọc xuất thế. Ông ta vừa nghĩ đến đây, lập tức quên mất một vạn lượng bạc, vội vã chạy nhanh theo, đi phía sau Lý Đại tiến vào Bát trận thế.
Ta đứng phía trước Bát trận thế. Trận thế này hiện tại tràn đầy chân nguyên lực của ta, đương nhiên là hoàn toàn chịu sự khống chế của ta. Tay phải ta giơ ngang, ngón giữa phát ra một luồng chân nguyên lực bắn về phía Bát trận thế. Một thông đạo chật hẹp có thể nhìn thấy rõ xuất hiện trước mắt ta.
Trương Vũ hơi ngơ ngác. Đây là Bát trận đồ, là trận thế trong truyền thuyết, nhưng sư phụ chỉ phát ra một luồng sáng xanh là có thể phá được, hơn nữa chỉ xuất hiện một thông đạo, còn những nơi khác trong trận thế vẫn vận chuyển như thường, điều này còn khó hơn rất nhiều so với phá hủy trận thế. Ai, nhất định phải học được chiêu này của sư phụ. Trong lòng Trương Vũ thầm quyết định.
Ta quay đầu nói:
- Mọi người mau theo ta đi vào thông đạo, không được đi ra phía ngoài, rõ chưa?
Nhìn mọi người lộ ra biểu tình đã hiểu, ta rảo bước đi về phía trước. Phía sau từng người từng người nhanh chóng đi theo. Sau khi được Trương Vũ giải thích, hiện giờ mọi người đều biết sự lợi hại của trận thế trước mắt. Nhìn một mảnh trắng xóa chung quanh, từng người một cẩn thận nhắm mắt đi sát theo sau ta, chỉ sợ lọt vào trong trận thế.
Thông đạo này của ta tính toán rất chuẩn xác, vừa đủ dẫn đến con đường đi xuống mật thất dưới đất, cũng là nơi hòn núi giả kia. Quay đầu nhìn thấy mọi người đều đã đến, tay phải ta phất nhẹ, thông đạo liền biến mất không thấy đâu nữa. Toàn bộ trận thế giống như như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục vận chuyển. Không để ý đến đám người đang kinh ngạc, ta bước đến phía trước hòn núi giả.
Tay phải ta nhẹ nhàng xoay tròn một tảng đá. Sau khi xoay tròn năm vòng, ta nghe được một tiếng “bình” nhẹ đến mức không thể nghe rõ. Ta biết thông đạo đã hoàn toàn xuất hiện.
Ta dùng sức đẩy cửa đá ra, quay đầu nhìn mọi người đang kinh ngạc, lớn tiếng nói:
- Nhanh tiến vào đi, đừng ngơ ngẩn ở đó nữa. Đây là mật đạo của vương phủ, bên dưới còn có không ít mật thất. Vương ca, huynh không cần phiền phức lo chuyện xây dựng mật thất dưới đất nữa rồi.
Ta nói xong, không để ý đến bọn họ, trực tiếp tiến vào mật thất. Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, lập tức theo sau ta đi vào trong mật đạo.
Ta đứng trước một gian mật thất rộng lớn. Gian mật thất này trước đây có thể là nơi các cao thủ trận pháp của vương phủ giao lưu, lớn hơn nhiều so với những nơi khác, hơn nữa còn có mười mấy cái ghế đá, cùng với một cái bàn đá dài.
Ta nhìn ghế đá và bàn đá phủ đầy bụi bẩn, cười khổ một tiếng. Tốt xấu gì ta cũng là một vị thiếu gia, đành phải chịu khổ một chút vậy. Không có cách nào, không muốn làm cũng phải làm, để bọn họ làm thì không biết phải chờ đến bao giờ nữa.
Tay kết pháp ấn, ta quát nhẹ một tiếng:
- Vũ!
Nhất thời toàn mật thất bị nước mưa bao phủ, cuốn hết bụi bẩn. À, không tệ lắm. Ta vẫy tay, nước trong mật thất lập tức bay đến tay ta. Phía sau vang lên những tiếng kinh thán, ta biết đó là đám người chưa từng thấy qua sự đời. Cái này chẳng qua chỉ là Kỳ Vũ thuật bình thường nhất của Tu Chân giới, căn bản không có uy lực gì.
Trong cơ thể vận chuyển Tâm Điển pháp quyết, chuyển thành Huyền Dương quyết, trên tay ta lập tức phát ra năng lượng nhiệt. Trong giây lát nước đã bay hơi hết, chỉ còn lại bụi bẩn. Ta tiện tay ném bụi bẩn xuống đất, bước nhanh vào bên trong gian mật thất. Đám người này có lẽ đã bị ta làm cho quen dần, lần này phản ứng lại rất nhanh, cũng lập tức tiến vào bên trong.
Ta ngồi vào ghế thủ tọa, nhìn mọi người lần lượt ngồi xuống. Khi mọi người đều đang nhìn ta, ta mới nói:
- Bây giờ ta sẽ nói một số chuyện rất quan trọng, sau này mọi người không được nói ra. Mọi người có biết vì sao ta mới gần sáu tuổi mà có công lực như vậy không?
Mọi người đều tròn mắt nhìn ra, đây là chuyện mà bọn họ vẫn luôn nghi hoặc. Từ lúc đi cùng với chúng ta, Trương đại thúc đã biết ta không phải là thần tiên như ông ta tưởng, cũng cảm thấy kỳ quái bản lĩnh của ta từ đâu mà có.
Nhìn sắc mặt mọi người đầy vẻ mong chờ, ta cười cười nói:
- Đó là vì sau khi ta sinh ra không lâu đã biết rõ những ký ức của kiếp trước. Kiếp trước ta cực kỳ lợi hại, biết được rất nhiều bí tịch lợi hại, cho nên ta mới có thể từ rất nhỏ đã bắt đầu luyện võ công. Lần trước khi ta nổi giận rời khỏi nhà đã học được bản lĩnh biến hóa. Mà hôm nay, ta muốn mọi người cũng bắt đầu học tập võ công của ta. Nhưng trước khi học võ công, ta phải giúp mọi người tẩy tinh phạt tủy, để mọi người có thể dễ dàng học được võ công của ta. Khi còn ở Trương thị thế gia, ta đã truyền cho Lang Phong đại ca pháp quyết này, tin rằng Lang Phong đại ca đã biết sự lợi hại của nó. Ta nói cho mọi người biết, pháp quyết hôm nay ta truyền cho mọi người có chín tầng, luyện đến tầng thứ chín chính là cao thủ Nhất Phẩm của Thanh Long đại lục. Nhưng cho dù luyện đến tầng thứ chín, cũng chỉ là khởi điểm của một bộ pháp quyết khác của ta. Luyện bộ pháp quyết đó sau này có thể trường sinh bất lão, thậm chí trở thành tiên nhân. Mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ, có nguyện ý luyện thử pháp quyết này không.
Ta nói xong liền ngồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ta biết lời nói của ta đã khiến bọn họ bị đả kích rất lớn. Cao thủ Nhất Phẩm, còn là khởi điểm của một loại pháp quyết khác, trường sinh bất lão, tiên nhân, tất cả những thứ này bọn họ đều chưa từng nghĩ đến…
Qua một lúc lâu, Trương Vũ là người đầu tiên tỉnh táo lại, ánh mắt kiên định nhìn ta nói:
- Sư phụ, đệ tử nhất định suốt đời đi theo sư phụ, đệ tử tin tưởng chỉ sư phụ mới có thể giúp đệ tử đạt đến đỉnh cao của trận pháp.
Sau khi nghe Trương Vũ trả lời, Trương đại thúc cũng lập tức nói:
- Hiền chất, ta đương nhiên là cùng tiến cùng lui với con trai của mình. Huống hồ có nhiều thời gian nghiên cứu điêu khắc không phải quá tốt sao. Ta còn muốn xem cháu rốt cuộc sẽ sáng tạo ra bao nhiêu kỳ tích.
Lang Phong đại ca cũng nói:
- Nhị đệ, hôm đó ta quyết định cùng đệ kết bái, đã định sẵn là cả đời đi theo đệ. Cho dù đệ là người thế nào, đệ muốn làm gì, ta đều ủng hộ.
Đại nương lúc này cũng nói:
- Ta có thể nhìn con trai mình cùng mọi người sáng tạo kỳ tích, không phải là một chuyện rất tốt sao?
Lý Đại và Lý Nhị lập tức đứng dậy lớn tiếng nói:
- Sư phụ bảo chúng con làm gì, chúng con sẽ làm ngay. Chúng con vĩnh viễn là đồ đệ của sư phụ.
Vương ca nắm tay Vũ tỷ đứng dậy nói:
- Thiếu gia, từ sau khi rời khỏi Trương thị thế gia, chúng tôi đã quyết định đi theo thiếu gia, làm mọi chuyện vì thiếu gia.
Ta mỉm cười nhìn những “thân nhân” chân chính của ta đều đứng dậy, mọi người cũng đều cười. Chúng ta đều biết sau này chúng ta chính là một thể.
Ta đứng dậy lớn tiếng nói:
- Tốt lắm. Từ hôm nay trở đi, chúng ta đều là chủ nhân của Tinh Phong trang viên, là người một nhà. Những thứ quan trọng của trang viên chúng ta đều để ở hậu hoa viên. Sáng mai ta sẽ bảo Trương Vũ nói cho mọi người biết phương pháp tiến vào trận thế.
Trương Vũ nói:
- Sư phụ, đệ tử không hiểu Bát trận thế này, làm sao nói cho bọn họ biết được?
Ta trả lời hắn bằng cách lấy “tuyệt thế bảo vật” mà hôm nay vất vả mới tìm được ra, ném tới trước mặt hắn.
- Bát trận đồ, Chân Vũ Thất Tiệt trận!
May là hôm nay đã chịu quá nhiều đả kích, cho nên tuyệt thế bảo vật này chỉ có thể khiến Trương Vũ kinh ngạc một lúc.
- Tốt lắm. Bây giờ bắt đầu tẩy tinh phạt tủy. Mọi người hãy ngồi xuống thật ổn định, ta sẽ giúp từng người tẩy tinh phạt tủy.
Ta lớn tiếng nói với mọi người.
Ta vận chân nguyên lực, hai tay giơ ngang, mười ngón tay hoặc co, hoặc duỗi, hoặc kết lại, hoặc rung lên. Từng luồng chân nguyên lực từ đầu ngón tay phát ra, bay về phía đại trận trước mặt… Trong nháy mắt mười ngón tay ngừng lại. Nhìn phòng ốc đã lộ ra trước mắt, ta cảm thấy năng lực về trận thế của mình vẫn không hề suy giảm. Hiện tại toàn bộ trang viên chỉ có hậu hoa viên và gần trăm gian phòng là ở trong Bát trận, còn những kiến trúc chủ yếu khác đều có thể tự do tiến vào. Đương nhiên còn có mật thất của ta ở dưới lòng đất trong hậu hoa viên. Với hai tầng bảo vệ, còn ai có thể vượt qua Bát trận thế được bố trí bằng chân nguyên lực, sau đó tìm thấy mật thất trong thông đạo dưới lòng đất? Làm xong mọi chuyện, ta chỉ còn việc đến đại sảnh chờ mọi người trở về. Hiện tại cả trang viên đầy bụi bặm, làm sao có thể nghỉ ngơi? Ta bèn xoay người đi về hướng đại sảnh.
Bước vào đại sảnh, ta ngạc nhiên phát hiện Vương ca đã trở về, nhưng lại không có một người hầu nào. Ta cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn rất tin tưởng vào năng lực của Vương ca, liền bước tới trước.
Vương ca nhìn thấy ta lập tức khom người nói:
- Thiếu gia, chuyện đã lo xong rồi.
- Ồ!
Ta càng cảm thấy kỳ quái, cau mày hỏi:
- Vương ca, nếu như đã lo xong, sao bây giờ vẫn không có người hầu nào ở đây?
- Thiếu gia, chẳng lẽ ngài không biết nơi giới thiệu là gì sao? Lúc nãy tôi và Vương ca đã đến nơi giới thiệu đăng ký số lượng người hầu cần thiết, cùng với những yêu cầu đối với người hầu. Chờ đến sáng ngày mai sẽ có nhiều người hầu đến đây.
Vũ tỷ cười nói với ta.
Ta cảm thấy bực bội. Ta chỉ mới sáu tuổi, làm sao biết được những chuyện này? Ta cười cười, nói với bọn họ chuyện mà ta đã sớm nghĩ đến:
- Các người hãy theo ta vào trong hậu hoa viên, hôm nay có chuyện rất quan trọng cần phải làm!
Quên đi, chờ đến khi xuống mật thất sẽ nói chuyện tử tế với bọn họ, nếu không bọn họ sẽ còn hỏi nhiều thứ khác.
- Sư phụ, bây giờ đã không còn sớm, nên đi ngủ rồi.
Tên Lý Đại này bắt đầu sinh chuyện với ta.
Ta trừng mắt nhìn hắn:
- Nơi này còn chưa thu dọn, không thể ngủ được.
Ta dùng ánh mắt uy hiếp gã đồ đệ này. Đại đồ đệ của ta vừa nghe lập tức im lặng ngay, có điều trong mắt còn lộ ra vẻ ủy khuất.
- Hiền chất à, chúng ta trở về rồi đây. Hôm nay thu hoạch rất lớn, ta đã mua được hai khối ngọc thạch cực phẩm, đương nhiên đã dùng đến mười vạn lượng ngân phiếu cháu đưa. Không ngờ ngọc thạch cực phẩm giá năm vạn lượng mà cũng không có ai mua, ta liền mua ngay. Lúc nãy ta có nói với người phụ trách của hội đấu giá kinh thành, cứ thu mua với giá năm vạn lượng một khối. Ta đã giúp cháu tiết kiệm được hai vạn lượng bạc, sau này còn tiết kiệm được không ít, cháu tính cảm tạ ta sao đây?
Trương đại thúc từ ngoài cửa bước vào, lớn tiếng nói với ta. Lang Phong và Trương Vũ sau lưng ông ta cũng tiến vào đại sảnh.
- Tốt lắm Trương đại thúc. Hai vạn lượng bạc tiết kiệm được đó, đại thúc cứ lấy một nửa đi. Hiện tại mọi người đều đã có mặt đầy đủ, hãy cùng ta đi vào hậu hoa viên, nên nhớ nhất định phải đi sát phía sau ta.
Ta nói xong liền xoay người đi về hướng Bát trận thế, căn bản không chú ý đến hai vạn lượng bạc. Vô hạ bích ngọc sắp xuất thế, không biết còn đáng giá đến bao nhiêu tiền.
Những người khác đều theo sau ta đi về phía Bát trận thế, chỉ có Trương đại thúc là vẫn còn ngơ ngẩn. Lúc nãy ông ta chỉ nói đùa, không ngờ rằng ta thật sự khen thưởng cho ông ta lớn như thế. Đột nhiên ông ta nhớ lại chuyện ta định chế tạo vô hạ bích ngọc, xem ra hiện giờ mọi người đi vào hậu hoa viên chính là vì vô hạ bích ngọc xuất thế. Ông ta vừa nghĩ đến đây, lập tức quên mất một vạn lượng bạc, vội vã chạy nhanh theo, đi phía sau Lý Đại tiến vào Bát trận thế.
Ta đứng phía trước Bát trận thế. Trận thế này hiện tại tràn đầy chân nguyên lực của ta, đương nhiên là hoàn toàn chịu sự khống chế của ta. Tay phải ta giơ ngang, ngón giữa phát ra một luồng chân nguyên lực bắn về phía Bát trận thế. Một thông đạo chật hẹp có thể nhìn thấy rõ xuất hiện trước mắt ta.
Trương Vũ hơi ngơ ngác. Đây là Bát trận đồ, là trận thế trong truyền thuyết, nhưng sư phụ chỉ phát ra một luồng sáng xanh là có thể phá được, hơn nữa chỉ xuất hiện một thông đạo, còn những nơi khác trong trận thế vẫn vận chuyển như thường, điều này còn khó hơn rất nhiều so với phá hủy trận thế. Ai, nhất định phải học được chiêu này của sư phụ. Trong lòng Trương Vũ thầm quyết định.
Ta quay đầu nói:
- Mọi người mau theo ta đi vào thông đạo, không được đi ra phía ngoài, rõ chưa?
Nhìn mọi người lộ ra biểu tình đã hiểu, ta rảo bước đi về phía trước. Phía sau từng người từng người nhanh chóng đi theo. Sau khi được Trương Vũ giải thích, hiện giờ mọi người đều biết sự lợi hại của trận thế trước mắt. Nhìn một mảnh trắng xóa chung quanh, từng người một cẩn thận nhắm mắt đi sát theo sau ta, chỉ sợ lọt vào trong trận thế.
Thông đạo này của ta tính toán rất chuẩn xác, vừa đủ dẫn đến con đường đi xuống mật thất dưới đất, cũng là nơi hòn núi giả kia. Quay đầu nhìn thấy mọi người đều đã đến, tay phải ta phất nhẹ, thông đạo liền biến mất không thấy đâu nữa. Toàn bộ trận thế giống như như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục vận chuyển. Không để ý đến đám người đang kinh ngạc, ta bước đến phía trước hòn núi giả.
Tay phải ta nhẹ nhàng xoay tròn một tảng đá. Sau khi xoay tròn năm vòng, ta nghe được một tiếng “bình” nhẹ đến mức không thể nghe rõ. Ta biết thông đạo đã hoàn toàn xuất hiện.
Ta dùng sức đẩy cửa đá ra, quay đầu nhìn mọi người đang kinh ngạc, lớn tiếng nói:
- Nhanh tiến vào đi, đừng ngơ ngẩn ở đó nữa. Đây là mật đạo của vương phủ, bên dưới còn có không ít mật thất. Vương ca, huynh không cần phiền phức lo chuyện xây dựng mật thất dưới đất nữa rồi.
Ta nói xong, không để ý đến bọn họ, trực tiếp tiến vào mật thất. Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, lập tức theo sau ta đi vào trong mật đạo.
Ta đứng trước một gian mật thất rộng lớn. Gian mật thất này trước đây có thể là nơi các cao thủ trận pháp của vương phủ giao lưu, lớn hơn nhiều so với những nơi khác, hơn nữa còn có mười mấy cái ghế đá, cùng với một cái bàn đá dài.
Ta nhìn ghế đá và bàn đá phủ đầy bụi bẩn, cười khổ một tiếng. Tốt xấu gì ta cũng là một vị thiếu gia, đành phải chịu khổ một chút vậy. Không có cách nào, không muốn làm cũng phải làm, để bọn họ làm thì không biết phải chờ đến bao giờ nữa.
Tay kết pháp ấn, ta quát nhẹ một tiếng:
- Vũ!
Nhất thời toàn mật thất bị nước mưa bao phủ, cuốn hết bụi bẩn. À, không tệ lắm. Ta vẫy tay, nước trong mật thất lập tức bay đến tay ta. Phía sau vang lên những tiếng kinh thán, ta biết đó là đám người chưa từng thấy qua sự đời. Cái này chẳng qua chỉ là Kỳ Vũ thuật bình thường nhất của Tu Chân giới, căn bản không có uy lực gì.
Trong cơ thể vận chuyển Tâm Điển pháp quyết, chuyển thành Huyền Dương quyết, trên tay ta lập tức phát ra năng lượng nhiệt. Trong giây lát nước đã bay hơi hết, chỉ còn lại bụi bẩn. Ta tiện tay ném bụi bẩn xuống đất, bước nhanh vào bên trong gian mật thất. Đám người này có lẽ đã bị ta làm cho quen dần, lần này phản ứng lại rất nhanh, cũng lập tức tiến vào bên trong.
Ta ngồi vào ghế thủ tọa, nhìn mọi người lần lượt ngồi xuống. Khi mọi người đều đang nhìn ta, ta mới nói:
- Bây giờ ta sẽ nói một số chuyện rất quan trọng, sau này mọi người không được nói ra. Mọi người có biết vì sao ta mới gần sáu tuổi mà có công lực như vậy không?
Mọi người đều tròn mắt nhìn ra, đây là chuyện mà bọn họ vẫn luôn nghi hoặc. Từ lúc đi cùng với chúng ta, Trương đại thúc đã biết ta không phải là thần tiên như ông ta tưởng, cũng cảm thấy kỳ quái bản lĩnh của ta từ đâu mà có.
Nhìn sắc mặt mọi người đầy vẻ mong chờ, ta cười cười nói:
- Đó là vì sau khi ta sinh ra không lâu đã biết rõ những ký ức của kiếp trước. Kiếp trước ta cực kỳ lợi hại, biết được rất nhiều bí tịch lợi hại, cho nên ta mới có thể từ rất nhỏ đã bắt đầu luyện võ công. Lần trước khi ta nổi giận rời khỏi nhà đã học được bản lĩnh biến hóa. Mà hôm nay, ta muốn mọi người cũng bắt đầu học tập võ công của ta. Nhưng trước khi học võ công, ta phải giúp mọi người tẩy tinh phạt tủy, để mọi người có thể dễ dàng học được võ công của ta. Khi còn ở Trương thị thế gia, ta đã truyền cho Lang Phong đại ca pháp quyết này, tin rằng Lang Phong đại ca đã biết sự lợi hại của nó. Ta nói cho mọi người biết, pháp quyết hôm nay ta truyền cho mọi người có chín tầng, luyện đến tầng thứ chín chính là cao thủ Nhất Phẩm của Thanh Long đại lục. Nhưng cho dù luyện đến tầng thứ chín, cũng chỉ là khởi điểm của một bộ pháp quyết khác của ta. Luyện bộ pháp quyết đó sau này có thể trường sinh bất lão, thậm chí trở thành tiên nhân. Mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ, có nguyện ý luyện thử pháp quyết này không.
Ta nói xong liền ngồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ta biết lời nói của ta đã khiến bọn họ bị đả kích rất lớn. Cao thủ Nhất Phẩm, còn là khởi điểm của một loại pháp quyết khác, trường sinh bất lão, tiên nhân, tất cả những thứ này bọn họ đều chưa từng nghĩ đến…
Qua một lúc lâu, Trương Vũ là người đầu tiên tỉnh táo lại, ánh mắt kiên định nhìn ta nói:
- Sư phụ, đệ tử nhất định suốt đời đi theo sư phụ, đệ tử tin tưởng chỉ sư phụ mới có thể giúp đệ tử đạt đến đỉnh cao của trận pháp.
Sau khi nghe Trương Vũ trả lời, Trương đại thúc cũng lập tức nói:
- Hiền chất, ta đương nhiên là cùng tiến cùng lui với con trai của mình. Huống hồ có nhiều thời gian nghiên cứu điêu khắc không phải quá tốt sao. Ta còn muốn xem cháu rốt cuộc sẽ sáng tạo ra bao nhiêu kỳ tích.
Lang Phong đại ca cũng nói:
- Nhị đệ, hôm đó ta quyết định cùng đệ kết bái, đã định sẵn là cả đời đi theo đệ. Cho dù đệ là người thế nào, đệ muốn làm gì, ta đều ủng hộ.
Đại nương lúc này cũng nói:
- Ta có thể nhìn con trai mình cùng mọi người sáng tạo kỳ tích, không phải là một chuyện rất tốt sao?
Lý Đại và Lý Nhị lập tức đứng dậy lớn tiếng nói:
- Sư phụ bảo chúng con làm gì, chúng con sẽ làm ngay. Chúng con vĩnh viễn là đồ đệ của sư phụ.
Vương ca nắm tay Vũ tỷ đứng dậy nói:
- Thiếu gia, từ sau khi rời khỏi Trương thị thế gia, chúng tôi đã quyết định đi theo thiếu gia, làm mọi chuyện vì thiếu gia.
Ta mỉm cười nhìn những “thân nhân” chân chính của ta đều đứng dậy, mọi người cũng đều cười. Chúng ta đều biết sau này chúng ta chính là một thể.
Ta đứng dậy lớn tiếng nói:
- Tốt lắm. Từ hôm nay trở đi, chúng ta đều là chủ nhân của Tinh Phong trang viên, là người một nhà. Những thứ quan trọng của trang viên chúng ta đều để ở hậu hoa viên. Sáng mai ta sẽ bảo Trương Vũ nói cho mọi người biết phương pháp tiến vào trận thế.
Trương Vũ nói:
- Sư phụ, đệ tử không hiểu Bát trận thế này, làm sao nói cho bọn họ biết được?
Ta trả lời hắn bằng cách lấy “tuyệt thế bảo vật” mà hôm nay vất vả mới tìm được ra, ném tới trước mặt hắn.
- Bát trận đồ, Chân Vũ Thất Tiệt trận!
May là hôm nay đã chịu quá nhiều đả kích, cho nên tuyệt thế bảo vật này chỉ có thể khiến Trương Vũ kinh ngạc một lúc.
- Tốt lắm. Bây giờ bắt đầu tẩy tinh phạt tủy. Mọi người hãy ngồi xuống thật ổn định, ta sẽ giúp từng người tẩy tinh phạt tủy.
Ta lớn tiếng nói với mọi người.
Danh sách chương