Trong thư phòng của gia chủ Trương thị thế gia, một trong tứ đại thế gia của Minh vương triều.
- Lão gia, hôm nay là ngày tam công tử khảo hạch tốt nghiệp.
Trương tổng quản quay về hướng gia chủ Trương Thiên Đức đang xem sách nói.
Trong lòng âm thầm thở dài: Từ khi tam công tử rời khỏi nhà, ngày nào cũng phải báo cáo tình hình của tam công tử cho lão gia và tam phu nhân biết. Đương nhiên, ngày đó sự việc "tứ đại quân tử" vũ nhục tam công tử Trương Tinh Phong chỉ mới nói cho lão gia biết, chưa có nói cho tam phu nhân.
Ngày đó sau khi biết sự việc mấy tên gia hỏa đó vũ nhục tam công tử, trong lòng cũng cực kỳ phẫn nộ. Bốn tên gia hỏa kia là ai đây chứ, dám ngang nhiên hướng tới Trương thị thế gia nói năng bừa bãi, quả đúng là thọ tinh lão cật tì sương hiềm mệnh trường a! (*)
Cho đến bây giờ, nghĩ tới phản ứng của gia chủ ngày đó, vẫn còn có chút khiếp sợ cùng với kính nể.
Ngày đó, sau khi mình báo lại, chỉ chờ lão gia phát nộ, sau đó đối với gia tộc của bốn tên gia hỏa kia tiến hành một loạt các biện pháp báo phục. Nhưng mà lão gia sau khi nghe xong chỉ lạnh nhạt nói: "Không cần lo lắng, chuyện này cứ giao cho tiểu tam xử trí, chúng ta chỉ cần đứng xem thôi, đến lúc đó âm thầm phối hợp với nó là được rồi."
Trương Thiên Đức đã nhìn thấy hài tử của mình trưởng thành, sự bất phàm của Trương Tinh Phong từ nhỏ đã thấy rõ. Ông biết rằng nhi tử của mình đối với chuyện này sẽ không có phản ứng gì kịch liệt, mà hắn sẽ có hành động sau này.
- Tình huống khảo hạch như thế nào? Trương Thiên Đức đầu cũng không ngẩng lên, vẫn tiếp tục nhìn vào quyển sách trên tay, trên bìa của cuốn sách có bốn chữ "tôn tử binh pháp".
- Tam công tử thật là kinh người. Nó tại trường khảo hạch, thi triển ra đao mang, đó là cảnh giới chỉ có tam phẩm cao thủ mới có thể đạt đến. Lúc ấy cả khảo hạch trường đều rối loạn, mọi người đều kinh hãi, khảo hạch lần này không thể hoàn thành được. Cuối cùng Trương công tử nói với mấy tên chẳng biết trời cao đất rộng "tứ đại quân tử" một câu.
Trương tổng quản nói tới đây, dường như cũng cực kỳ hưng phấn, cố gắng kìm nén tâm tình kích động của mình.
Tam công tử nói rằng: "Bốn tên"tứ đại quân tử" các ngươi, hãy nhớ kỹ cho ta những lời các ngươi đã nói với ta ngày đó". Lão gia người không biết đâu, nghe người ta nói, lúc đó bốn tên gia hỏa kia mặt trắng bệch, tất cả đều bị dọa cho sợ ngây người.
- Hồ đồ, làm sao có thể càn quấy như vậy!
Trương Thiên Đức trong lòng rất tức giận. Ông ta không phải tức giận vì bốn tên không biết trời cao rất rộng kia, mà là tức giận vì tam nhi tử của mình.
Từ cái ngày mà hai nhị phẩm cao thủ trong nhà kể lại tiểu tam sau khi rời khỏi phủ tốc độ làm cho bọn họ hoàn toàn rớt lại phía sau, mình đã biết tiểu tam có võ công rất thâm hậu. Mặc dù ngày đó tiểu tam có thể là dưới tình huống cực kỳ thương tâm mới phát huy thực lực lớn như vậy, nhưng tốc độ của tiểu tam thật sự là quá nhanh. Theo như hai vị cao thủ thuật lại, tam công tử tối thiểu phải đạt đến cảnh giới tam phẩm.
Sau khi ông ta biết thì rất cao hứng. Mặc dù ông ta không biết vì sao tiểu tam của mình lại có võ công lợi hại đến như vậy, nhưng nhi tử của mình có võ công cao cường không phải là chuyện đáng cao hứng sao? Ông ta đối với thái độ của tiểu tam sau khi bị vũ nhục thì rất là hân thưởng. Muốn làm đại sự thì trước tiên phải nhẫn nhịn. Ông ta vẫn luôn chờ mong tiểu tam sẽ lại làm ra những việc khiến cho mình cao hứng.
Chính mình cũng biết tiểu tam nhất định sẽ có hành động, nhưng mà cũng không thể tưởng được hắn bỗng nhiên lại hồ đồ đem võ công của mình bộc lộ ra như vậy, không phải là tự tìm phiền toái hay sao! Bỗng nhiên để lộ quân bài trong tay ra, không phải là làm cho chính mình lâm vào vị thế rất bất lợi sao?
Nhưng mà Trương Thiên Đức làm sao tưởng được võ công tiểu tam của ông ta lợi hại đến mức nào? Hiện tại lộ ra bất quá chỉ là một góc của ngọn núi băng mà thôi. Cảnh giới võ công này ông ta không thể tưởng được, chính xác mà nói là đã vượt qua phạm trù võ học.
************************************************
Lúc này Trương Tinh Phong đang ở nơi nào đây? Hắn đang đứng ở ngoài cửa của Quốc Vũ học viện, đang chờ bốn tên hỗn đản, bốn tên hỗn đản không may.
Ta đứng nhìn một đám học sinh của Quốc Vũ học viện từ cửa lớn đi ra, thân ảnh của bốn tên hiện ra trước mắt ta, ánh mắt ta sáng lên: "Cuối cùng cũng đợi được bốn tên gia hỏa các ngươi, hừ, hôm nay, ta trước tiên kiếm một chút lợi tức vậy!"
Thân thể ta từ sớm đã biến thành bộ dạng một đại hán cao lớn, ta cũng không muốn mình sẽ gặp phiền phức sau này.
"Tốt, chính là lúc này đây!"
Ta trong nháy mắt đã biến mất khỏi vị trí ban đầu. Không phải biến mất, mà là tốc độ quá nhanh, không thể nhìn thấy thân ảnh.
- Bốn tên hỗn đãn, nhận lấy trừng phạt đi!
Ta gầm lên.
Hai tay của ta nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt đã kích một chưởng vào đan điền của bốn tên.
Bọn "tứ đại quân tử" Đường Ngôn chỉ cảm thấy có một trận gió, nghe thấy một câu nói, còn chưa kịp phản ứng, đan điền đã chấn động. Chân khí của mình khổ luyện mười năm đã không còn, hoàn toàn tản mát......
Đường Ngôn bọn chúng nhất thời đờ người ra, không biết nên khóc hay nên cười. Xong hết rồi, chỉ riêng một điểm mình không có võ công, địa vị của mình ở gia tộc dám chắc sẽ không còn nữa. Tiền đồ của mình đã xong rồi, đời mình cũng đã xong rồi, là Trương Tinh Phong, nhất định là Trương Tinh Phong! Nhưng mà phải làm sao đây? Bốn người mình ngay cả cái bóng của người ta cũng không thấy! Trách ai đây, Lý đại công tử, hay là Trương Tinh Phong, ha ha ha, có ích gì nữa đâu, xong hết rồi, tất cả đều xong hết rồi......
Những người chung quanh cũng chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy một trận gió quét qua, "tứ đại quân tử" đều đờ người ra giống như những tên ngốc. Qua một hồi sau, bọn chúng sắc mặt xám như tro tàn không có chút sinh khí chạy về hướng nhà mình.......
Ta đứng tại góc tường, chậm rãi khôi phục lại bộ dạng vốn có của mình, quay đầu nhìn về hướng Quốc Vũ học viện: "Bất kể là ai dám đắc tội với ta, ta đều sẽ cho bọn chúng biết bọn chúng đã phạm sai lầm lớn như thế nào! Lý Thiên Tường, đừng cho rằng ta đã quên ngươi chính là kẻ cầm đầu. Hiện tại thực lực của ta còn chưa đủ, đối với ngươi ta chắc chỉ là một con tôm tép nhỏ bé mà thôi. Ta muốn từ từ hành hạ ngươi, muốn hoàn toàn đánh bại ngươi, hủy diệt ngươi!"
- Thiếu gia, người đã về rồi, Lang Phong bọn họ còn chưa trở về nữa!
Vương Ca nhìn thấy ta liền nói.
- Ồ, Vương Ca này, Lang Phong đại ca bọn họ còn bận một lát, ta kiểm tra xong rồi phải trở về ngay, không thể đợi bọn họ được. Huynh nhất định phải ở lại đợi bọn họ. Vương Ca này, ta hỏi huynh một việc, tảng đá dùng để kiểm tra nhất phẩm cao thủ có nhiều không vậy?"
Ta có chút khẩn trương nhìn Vương Ca, chờ đợi hắn trả lời.
Ta lúc này đúng là vừa khẩn trương vừa hưng phấn!
- Ồ, có phải thiếu gia người muốn nói đến Thiên nham thạch không, ai da, độ cứng rắn của Thiên nham thạch không phải là bình thường, cho đến bây giờ con chưa có ai có thể luyện chế nó, còn nếu dùng nó chế tạo thành binh khí hay mũ giáp thì thật là...
Vương Ca không nói hết câu.
- Vương ca ta hỏi huynh, có phải địa phương này có rất nhiều Thiên nham thạch hay không?
Ta có chút tức giận, không phải muốn làm cho ta khẩn trương đấy chứ?
Vương ca ngượng ngùng cười, hắn luôn miệng nói rằng Thiên nham thạch này không dùng được. Muốn trách thì phải trách Thiên nham thạch này quá cứng rắn. Có thể dùng thiên nham thạch này chế tạo thành binh khí chính là nguyện vọng của mỗi võ gia a!
- Thiếu gia, Thiên nham thạch này đúng là nhiều phi thường. Tại Thanh Long Đại Lục xuất hiện tại hai địa phương. Một chỗ ở phía đông kinh thành cách cổng thành mười dặm, có một ngọn núi Thiên nham thạch, còn có..."
- Cái gì, núi!
Thiên nột! Cái này, cái này, đây có phải là phàm nhân giới không, sao ta có cảm giác đã đi tới tiên giới rồi. Bí thiên thạch này (Thiên nham thạch ở tu chân giới được gọi là Bí thiên thạch) có thể dùng danh từ "núi" để hình dung, Tu chân giới mà biết việc này, còn không nổi điên lên sao. Một tu chân đại phái phỏng chừng cũng chỉ có một tảng bí thiên thạch bao lớn mà thôi. Bí thiên thạch này chính là vật liệu cứng rắn nhất trong tu chân giới. Luyện chế phi kiếm chỉ cần cho thêm một ít Bí thiên thạch vào thôi, đã có thể gia tăng độ cứng rắn của phi kiếm lên rất nhiều lấn.
Loại tuyệt thế bảo vật này lại có thể dùng danh từ "núi" để hình dung số lượng! Thật là đáng thương những người ở nơi này có tuyệt thế thiên tài địa bảo mà không biết cách sử dụng.
Lão thiên, ông đối với ta quả thật tốt quá, thật tốt quá! Ta, ta, ta cũng không biết nói gì bây giờ, ha ha ha, sợ rằng đem gom hết Bí thiên thạch của cả Tu chân giới lại, cũng không nhiều bằng ta!
Trong mắt của ta, dường như tất cả Bí thiên thạch của cả thế giới này đều đã là của ta rồi. Ngoài ta ra, còn ai có thể luyện chế Bí thiên thạch này đây chứ!
Tiền đồ quả thật là sáng lạn!
- --------------------
(*) Đúng là Ông Thọ (trong Phúc, Lộc, Thọ) sợ sống lâu quá nên ăn thạch tín.
Tì sương: Một loại đá độc chính là chất hóa học As
- Lão gia, hôm nay là ngày tam công tử khảo hạch tốt nghiệp.
Trương tổng quản quay về hướng gia chủ Trương Thiên Đức đang xem sách nói.
Trong lòng âm thầm thở dài: Từ khi tam công tử rời khỏi nhà, ngày nào cũng phải báo cáo tình hình của tam công tử cho lão gia và tam phu nhân biết. Đương nhiên, ngày đó sự việc "tứ đại quân tử" vũ nhục tam công tử Trương Tinh Phong chỉ mới nói cho lão gia biết, chưa có nói cho tam phu nhân.
Ngày đó sau khi biết sự việc mấy tên gia hỏa đó vũ nhục tam công tử, trong lòng cũng cực kỳ phẫn nộ. Bốn tên gia hỏa kia là ai đây chứ, dám ngang nhiên hướng tới Trương thị thế gia nói năng bừa bãi, quả đúng là thọ tinh lão cật tì sương hiềm mệnh trường a! (*)
Cho đến bây giờ, nghĩ tới phản ứng của gia chủ ngày đó, vẫn còn có chút khiếp sợ cùng với kính nể.
Ngày đó, sau khi mình báo lại, chỉ chờ lão gia phát nộ, sau đó đối với gia tộc của bốn tên gia hỏa kia tiến hành một loạt các biện pháp báo phục. Nhưng mà lão gia sau khi nghe xong chỉ lạnh nhạt nói: "Không cần lo lắng, chuyện này cứ giao cho tiểu tam xử trí, chúng ta chỉ cần đứng xem thôi, đến lúc đó âm thầm phối hợp với nó là được rồi."
Trương Thiên Đức đã nhìn thấy hài tử của mình trưởng thành, sự bất phàm của Trương Tinh Phong từ nhỏ đã thấy rõ. Ông biết rằng nhi tử của mình đối với chuyện này sẽ không có phản ứng gì kịch liệt, mà hắn sẽ có hành động sau này.
- Tình huống khảo hạch như thế nào? Trương Thiên Đức đầu cũng không ngẩng lên, vẫn tiếp tục nhìn vào quyển sách trên tay, trên bìa của cuốn sách có bốn chữ "tôn tử binh pháp".
- Tam công tử thật là kinh người. Nó tại trường khảo hạch, thi triển ra đao mang, đó là cảnh giới chỉ có tam phẩm cao thủ mới có thể đạt đến. Lúc ấy cả khảo hạch trường đều rối loạn, mọi người đều kinh hãi, khảo hạch lần này không thể hoàn thành được. Cuối cùng Trương công tử nói với mấy tên chẳng biết trời cao đất rộng "tứ đại quân tử" một câu.
Trương tổng quản nói tới đây, dường như cũng cực kỳ hưng phấn, cố gắng kìm nén tâm tình kích động của mình.
Tam công tử nói rằng: "Bốn tên"tứ đại quân tử" các ngươi, hãy nhớ kỹ cho ta những lời các ngươi đã nói với ta ngày đó". Lão gia người không biết đâu, nghe người ta nói, lúc đó bốn tên gia hỏa kia mặt trắng bệch, tất cả đều bị dọa cho sợ ngây người.
- Hồ đồ, làm sao có thể càn quấy như vậy!
Trương Thiên Đức trong lòng rất tức giận. Ông ta không phải tức giận vì bốn tên không biết trời cao rất rộng kia, mà là tức giận vì tam nhi tử của mình.
Từ cái ngày mà hai nhị phẩm cao thủ trong nhà kể lại tiểu tam sau khi rời khỏi phủ tốc độ làm cho bọn họ hoàn toàn rớt lại phía sau, mình đã biết tiểu tam có võ công rất thâm hậu. Mặc dù ngày đó tiểu tam có thể là dưới tình huống cực kỳ thương tâm mới phát huy thực lực lớn như vậy, nhưng tốc độ của tiểu tam thật sự là quá nhanh. Theo như hai vị cao thủ thuật lại, tam công tử tối thiểu phải đạt đến cảnh giới tam phẩm.
Sau khi ông ta biết thì rất cao hứng. Mặc dù ông ta không biết vì sao tiểu tam của mình lại có võ công lợi hại đến như vậy, nhưng nhi tử của mình có võ công cao cường không phải là chuyện đáng cao hứng sao? Ông ta đối với thái độ của tiểu tam sau khi bị vũ nhục thì rất là hân thưởng. Muốn làm đại sự thì trước tiên phải nhẫn nhịn. Ông ta vẫn luôn chờ mong tiểu tam sẽ lại làm ra những việc khiến cho mình cao hứng.
Chính mình cũng biết tiểu tam nhất định sẽ có hành động, nhưng mà cũng không thể tưởng được hắn bỗng nhiên lại hồ đồ đem võ công của mình bộc lộ ra như vậy, không phải là tự tìm phiền toái hay sao! Bỗng nhiên để lộ quân bài trong tay ra, không phải là làm cho chính mình lâm vào vị thế rất bất lợi sao?
Nhưng mà Trương Thiên Đức làm sao tưởng được võ công tiểu tam của ông ta lợi hại đến mức nào? Hiện tại lộ ra bất quá chỉ là một góc của ngọn núi băng mà thôi. Cảnh giới võ công này ông ta không thể tưởng được, chính xác mà nói là đã vượt qua phạm trù võ học.
************************************************
Lúc này Trương Tinh Phong đang ở nơi nào đây? Hắn đang đứng ở ngoài cửa của Quốc Vũ học viện, đang chờ bốn tên hỗn đản, bốn tên hỗn đản không may.
Ta đứng nhìn một đám học sinh của Quốc Vũ học viện từ cửa lớn đi ra, thân ảnh của bốn tên hiện ra trước mắt ta, ánh mắt ta sáng lên: "Cuối cùng cũng đợi được bốn tên gia hỏa các ngươi, hừ, hôm nay, ta trước tiên kiếm một chút lợi tức vậy!"
Thân thể ta từ sớm đã biến thành bộ dạng một đại hán cao lớn, ta cũng không muốn mình sẽ gặp phiền phức sau này.
"Tốt, chính là lúc này đây!"
Ta trong nháy mắt đã biến mất khỏi vị trí ban đầu. Không phải biến mất, mà là tốc độ quá nhanh, không thể nhìn thấy thân ảnh.
- Bốn tên hỗn đãn, nhận lấy trừng phạt đi!
Ta gầm lên.
Hai tay của ta nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt đã kích một chưởng vào đan điền của bốn tên.
Bọn "tứ đại quân tử" Đường Ngôn chỉ cảm thấy có một trận gió, nghe thấy một câu nói, còn chưa kịp phản ứng, đan điền đã chấn động. Chân khí của mình khổ luyện mười năm đã không còn, hoàn toàn tản mát......
Đường Ngôn bọn chúng nhất thời đờ người ra, không biết nên khóc hay nên cười. Xong hết rồi, chỉ riêng một điểm mình không có võ công, địa vị của mình ở gia tộc dám chắc sẽ không còn nữa. Tiền đồ của mình đã xong rồi, đời mình cũng đã xong rồi, là Trương Tinh Phong, nhất định là Trương Tinh Phong! Nhưng mà phải làm sao đây? Bốn người mình ngay cả cái bóng của người ta cũng không thấy! Trách ai đây, Lý đại công tử, hay là Trương Tinh Phong, ha ha ha, có ích gì nữa đâu, xong hết rồi, tất cả đều xong hết rồi......
Những người chung quanh cũng chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy một trận gió quét qua, "tứ đại quân tử" đều đờ người ra giống như những tên ngốc. Qua một hồi sau, bọn chúng sắc mặt xám như tro tàn không có chút sinh khí chạy về hướng nhà mình.......
Ta đứng tại góc tường, chậm rãi khôi phục lại bộ dạng vốn có của mình, quay đầu nhìn về hướng Quốc Vũ học viện: "Bất kể là ai dám đắc tội với ta, ta đều sẽ cho bọn chúng biết bọn chúng đã phạm sai lầm lớn như thế nào! Lý Thiên Tường, đừng cho rằng ta đã quên ngươi chính là kẻ cầm đầu. Hiện tại thực lực của ta còn chưa đủ, đối với ngươi ta chắc chỉ là một con tôm tép nhỏ bé mà thôi. Ta muốn từ từ hành hạ ngươi, muốn hoàn toàn đánh bại ngươi, hủy diệt ngươi!"
- Thiếu gia, người đã về rồi, Lang Phong bọn họ còn chưa trở về nữa!
Vương Ca nhìn thấy ta liền nói.
- Ồ, Vương Ca này, Lang Phong đại ca bọn họ còn bận một lát, ta kiểm tra xong rồi phải trở về ngay, không thể đợi bọn họ được. Huynh nhất định phải ở lại đợi bọn họ. Vương Ca này, ta hỏi huynh một việc, tảng đá dùng để kiểm tra nhất phẩm cao thủ có nhiều không vậy?"
Ta có chút khẩn trương nhìn Vương Ca, chờ đợi hắn trả lời.
Ta lúc này đúng là vừa khẩn trương vừa hưng phấn!
- Ồ, có phải thiếu gia người muốn nói đến Thiên nham thạch không, ai da, độ cứng rắn của Thiên nham thạch không phải là bình thường, cho đến bây giờ con chưa có ai có thể luyện chế nó, còn nếu dùng nó chế tạo thành binh khí hay mũ giáp thì thật là...
Vương Ca không nói hết câu.
- Vương ca ta hỏi huynh, có phải địa phương này có rất nhiều Thiên nham thạch hay không?
Ta có chút tức giận, không phải muốn làm cho ta khẩn trương đấy chứ?
Vương ca ngượng ngùng cười, hắn luôn miệng nói rằng Thiên nham thạch này không dùng được. Muốn trách thì phải trách Thiên nham thạch này quá cứng rắn. Có thể dùng thiên nham thạch này chế tạo thành binh khí chính là nguyện vọng của mỗi võ gia a!
- Thiếu gia, Thiên nham thạch này đúng là nhiều phi thường. Tại Thanh Long Đại Lục xuất hiện tại hai địa phương. Một chỗ ở phía đông kinh thành cách cổng thành mười dặm, có một ngọn núi Thiên nham thạch, còn có..."
- Cái gì, núi!
Thiên nột! Cái này, cái này, đây có phải là phàm nhân giới không, sao ta có cảm giác đã đi tới tiên giới rồi. Bí thiên thạch này (Thiên nham thạch ở tu chân giới được gọi là Bí thiên thạch) có thể dùng danh từ "núi" để hình dung, Tu chân giới mà biết việc này, còn không nổi điên lên sao. Một tu chân đại phái phỏng chừng cũng chỉ có một tảng bí thiên thạch bao lớn mà thôi. Bí thiên thạch này chính là vật liệu cứng rắn nhất trong tu chân giới. Luyện chế phi kiếm chỉ cần cho thêm một ít Bí thiên thạch vào thôi, đã có thể gia tăng độ cứng rắn của phi kiếm lên rất nhiều lấn.
Loại tuyệt thế bảo vật này lại có thể dùng danh từ "núi" để hình dung số lượng! Thật là đáng thương những người ở nơi này có tuyệt thế thiên tài địa bảo mà không biết cách sử dụng.
Lão thiên, ông đối với ta quả thật tốt quá, thật tốt quá! Ta, ta, ta cũng không biết nói gì bây giờ, ha ha ha, sợ rằng đem gom hết Bí thiên thạch của cả Tu chân giới lại, cũng không nhiều bằng ta!
Trong mắt của ta, dường như tất cả Bí thiên thạch của cả thế giới này đều đã là của ta rồi. Ngoài ta ra, còn ai có thể luyện chế Bí thiên thạch này đây chứ!
Tiền đồ quả thật là sáng lạn!
- --------------------
(*) Đúng là Ông Thọ (trong Phúc, Lộc, Thọ) sợ sống lâu quá nên ăn thạch tín.
Tì sương: Một loại đá độc chính là chất hóa học As
Danh sách chương