Nàng thấy ta cứ nhìn chằm chằm vào nàng như vậy, không khỏi có chút thẹn thùng, đê hạ tần thủ (1). Vân nhi ở bên cạnh nhìn thấy tiểu thư của mình cuối cùng đã gặp được nam tử ngày đêm tưởng nhớ, lập tức đã tránh ra xa. Nàng cũng không muốn sau khi hồi phủ bị tiểu thư trách cứ. Nhưng nàng vẫn đứng ở cách đó không xa, nhìn về phía bên này. Nàng muốn nhìn xem thử khi tiểu thư và người tiểu thư trong lòng yêu thích gặp nhau thì sẽ thế nào.
Ta mỉm cười nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai, càng làm cho ta yêu thích nàng hơn. Ta đã trải qua mười năm cô độc trong mật thất, nếu nói không hề nhớ đến nàng thì chỉ là tự dối mình. Nhưng bởi vì theo đuổi tu chân, cùng với phát triển sự nghiệp trong tương lai, ta cố gắng dằn lòng lại. Bởi vì ta biết, trên thế giới này, nhất định có người tu vi đạt đến Kim Đan kỳ, hơn nữa lại không ít. Nếu như ta không thể đạt đến Nguyên Anh kỳ, không có thực lực để áp đảo bọn họ, chỉ bằng vào phát triển thương nghiệp, trong vòng mười năm muốn thành lập Tinh Phong thế gia thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
- Ngươi tại sao lại như như vậy, sao mới gặp mặt lại nhìn chằm chằm vào ta như thế chứ? Vũ Văn Nhu thật sự là chịu không được ánh mắt của ta, lập tức phản ứng lại. Nhưng bởi vì trong lòng hoảng hốt, bất tri bất giác ngữ khí nói chuyện với ta giống như là tình nhân đang trách yêu vậy. Nói ra rồi nàng mới ý thức được mình nói chuyện dường như hơi quá thân mật, càng cúi đầu xuống thấp hơn. Hai bàn tay bạch ngọc không ngừng vò vò góc áo của mình, rất là bất an.
- Ta làm sao à? Tại sao lại như vậy à? Chỉ là muốn nhìn nàng thôi. Lâu lắm rồi không có được nhìn nàng, bây giờ ta muốn bù đắp lại vậy thôi.
Ta nói ra rồi, mới phát giác hình như những lời nói của đều mình đều chưa có đi qua não (nói không suy nghĩ), giống như là một tên giang hồ lãng tử phóng đãng vậy. Ngay cả tu vi cao thâm của ta khi đứng trước nàng cũng phải chào thua. Xem ra ta đã bị trúng "độc" rất nặng rồi, không thể cứu được.
Nhưng mà bởi vì ta vui, ta nguyện ý trúng "độc" của nàng. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, lòng ta như say lên. Vì nàng, có việc gì mà ta không thể làm đây?
- Ngươi, ngươi......
Vũ Văn Nhu từ nhỏ đến lớn, đều là được giáo dục như một thục nữ, làm sao có thể chịu được ta trêu chọc như vậy. Không khỏi rất là tức giận, nhưng trong lòng lại có một chút vui sướng.
Ta cũng là bởi vì liên quan đến tu chân, nên mới khôi phục lại bản tính vốn có của mình. Phải biết rằng tu chân chính là hiểu được thiên đạo. Không sống đúng với bản tính của mình, thì không thể tiến xa trên con đường tu chân. Bây giờ ta chính là như vậy, tất cả đều là thuận theo tự nhiên mà nói ra (đã yêu nàng rồi, thì còn ý đồ xấu gì đây), không hề có nửa phần xấu xa. Đương nhiên nỗi nhớ nhung da diết của ta đối với nàng cũng là một nguyên nhân quan trọng.
********************
Cà Chua: Ta nói cho các ngươi nghe. Nếu như thích một người, nhất định phải mau ra tay, nhất định phải theo đuổi ngay, bất kể là nhan sắc bình thường hay là cực kỳ xinh đẹp. Nếu như ngươi không theo đuổi, thì sẽ không có một chút hi vọng nào. Những tên gia hỏa trong túc xá của ta chẳng có tên nào đẹp trai bằng ta. Ha, nữ bằng hữu thì không tính! Tên bạn cùng phòng của ta chỉ có một ưu điểm, ăn nói rất là giỏi. Thích nữ hài nào thì hãy ra tay nhanh lên một chút, chậm chạp thì sẽ mất đó. Ta chính là vì kém ăn nói, nên cho dù anh tuấn phi phàm, đến bây giờ vẫn còn cô đơn. Ha ha, ta năm nay mới hai mươi tuổi thôi mà! Không nói nữa, tiếp tục câu chuyện thôi ~~~
Fishscreen: Ta cũng nói cho ngươi nghe, ta làm theo lời ngươi, theo đuổi nàng đến tận nhà, kết quả bị phụ thân của nàng vác cây rượt chạy. Đừng để ta gặp được ngươi, ta cho một rổ cà chua vào mặt.
*******************
- Đừng nổi giận, là ta không đúng, ta xin lỗi nàng, như vậy đã được chưa? Hi vọng Đại tiểu thư nàng đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền (2), tha thứ cho ta một làn này, cho ta một cơ hội đi!
Vũ Văn Nhu nhìn thấy ta ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngữ khí nói chuyện căn bản là không có nửa điểm muốn xin tha thứ. Hắn nói chuyện không nghiêm túc như vậy, nhưng tại sao mình lại không hề có ý trách cứ hắn đây?
- Đến đây, cùng ta ngồi xuống nói chuyện đi.
Ta cầm tay của nàng, đi đến một tảng đá bên cảnh bờ sông.
Cả hai chúng ta đồng thời ngồi xuống, nhất thời đều trầm mặc, không nói một lời. Tình cảnh không khỏi có chút xấu hổ, ngượng ngùng.
Nhu dường như lúc này mới chú ý tới ta vẫn đang cầm lấy tay nàng, lập tức rụt tay về, cúi đầu nhìn dòng nước trước mặt.
- Ngươi tại sao lâu như vậy mới xuất hiện tại kinh thành?
Thanh âm nhẹ nhàng của Nhu vang lên.
Ta quay mặt qua nhìn nàng, nàng vẫn như cũ nhìn dòng nước chảy. Nhưng ta cảm giác được sự chú ý của nàng đều đặt trên người ta.
- Ta à? Không có gì, chỉ bất quá là muốn luyện võ công lợi hại nhất mà thôi, không có thời gian để đi ra ngoài. Chúng ta đã mười năm không gặp rồi, Nàng tại sao chỉ liếc mắt nhìn là nhận ra ta vậy?
Trong một sát na khi ta nhìn thấy Nhu, ta đã cảm nhận được, nàng chính là Nhu. Mặc dù còn có Vân nhi, làm cho ta càng thêm xác định phán đoán của mình. Ta tin tưởng Nhu cũng là dựa vào cảm giác tâm linh mới nhận ra ta. Ta tin tưởng, ta cũng chờ mong suy đoán của ta là sự thật.
- Trương công tử......
- Nàng sau này đừng gọi ta Trương công tử nữa, gọi ta là Tinh Phong đi, hoặc là Phong cũng được.
Ta nhìn nàng, chắm chú nhìn nàng, ta không muốn nhìn bất cứ thứ gì nữa. Có nàng, là đủ lắm rồi.
Thân thể của Nhu run lên, khuôn mặt càng lúc càng đỏ thêm. Nhưng mà nàng có đáp ứng ta không?
- Phong, đây có lẽ là duyên phận. Ta vừa nhìn thấy chàng, liền cảm giác được ngươi chính là tiểu hài tử năm đó, trái tim của ta nói với ta. Đi tới con đường này, ta cảm nhận được tiếng gọi của chàng. Đi tới nơi này tiếng gọi đó càng thêm mãnh liệt. Ta biết là trời cao đã đưa ta đến nơi đây. Ta tin tưởng vào duyên phận, tin tưởng trời cao, cho nên ta đã dừng kiệu ở nơi này. Ta đã gặp được chàng.
Nhu dường như trước khi nói, nàng bắt đầu có chút động tình. Nói xong lời cuối cùng, nàng nhìn thẳng vào ta.
- Ta cũng không cho chàng rời xa ta nữa.
Nàng nhìn ta, kiên định nói.
Vũ Văn Nhu nhìn ta. Cuộc sống không có Trương Tinh Phong nàng đã chịu đựng đủ rồi. Mười năm rồi, không hề có tin tức. Cuộc sống cứ như vậy khắc khoải trôi qua mười năm. Nàng cũng nữa không muốn tiếp tục cuộc sống như thế này nữa. Nàng muốn ở cùng một chỗ với Phong của nàng, cho dù phát sinh chuyện gì.
Ta bỗng nhiên run lên. Là cái gì làm cho Nhu một nữ tử nhu nhược được giáo dục trong gia đình của một thế gia lại có dũng khí lớn đến như vậy. Có lẽ đây mới chân chính là tình yêu. Đột nhiên ta cảm thấy xấu hổ. Nhu là một nữ tử yếu ớt như vậy cũng dũng cảm theo đuổi tình yêu. Ta là một người tu chân đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, một cao thủ vô địch đã luyện thành "Kim Thân Phật Tôn ", một nam tử hán đường đường chính chính chẳng lẽ không dám hay sao?
Lòng ta có một trận kích động. Nỗi nhớ nhung đối với Nhu, thâm tình đồi với Nhu ta kìm nén đã lâu như ngọn lửa bừng lên. Ta không cách nào ngăn cản được. Tại sao ta lại phải kìm nén? Ta ôm chầm Nhu, ôm nàng sát vào trong lòng, không chừa lại một khe hở nào. Ta muốn đem nàng dung nhập vào thân thể của ta, cùng ta vĩnh không xa rời. Ta cùng nàng yên lặng hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào cùng hạnh phúc này. Yên lặng ôm lấy nhau......
Phảng phất như chỉ trong nháy mắt, cũng phảng phất như chỉ là một sát na. Vân nhi ở gần đó đã đến bên cạnh chúng ta.
- Tiểu thư, nên trở về thôi, bây giờ đã khuya rồi, còn không trở về, lão gia sẽ tức giận đó.
Nhu nằm ở ta trong lòng, nhìn ta, hồn nhiên không biết vừa rồi lúc ta ôm nàng vào thì nước mắt đã chảy dài. Đôi mắt của nàng nhìn ta, dường như càng sáng hơn. Không nói một lời nào, chỉ yên lặng nhìn ta, dường như muốn đem hình ảnh của ta lưu giữ thật sâu vào trong lòng. Nàng không thể chịu được chúng ta phải chia lìa, cho dù chỉ là trong chốc lát.
Ta cúi đầu xuống, hôn lên bờ môi ướt át của nàng, nhẹ nhàng, ôn nhu. Ta ngẩng đầu, nâng cằm nàng lên, nhìn nàng.
Một mùi hương không biết tên lưu lại trên môi ta, làm cho ta vô cùng tiếc nuối.
- Nhu, ta yêu nàng, cho nên ta nhất định sẽ cưới nàng, hãy chờ ta. Rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi.
Ta kiên định nói, cam đoan với nàng, cũng có thể nói đó là một loại ý thức trách nhiệm. Vì nàng, ta tất cả đều không tiếc.
Nhu nhìn ta không chớp, có vui sướng, cũng có một chút ngượng ngùng. Trong tiếng cười của Vân nhi, nàng bước vào trong kiệu. Trong nháy mắt trước khi chiếc kiệu quay đi, khuôn mặt tươi cười của nàng làm cho ta ngơ ngẩn.
Ta ngơ ngác nhìn nàng rời đi, cho đến khi chiếc kiệu kia biến mất khỏi tầm mắt. Ta cúi đầu cười, mùi hương trên khoé môi vẫn còn chưa bay mất.
- Tiểu tử, tránh xa Vũ Văn tiểu thư ra. Ngươi không có tư cách ở cùng một chỗ với nàng.
Một thanh âm hùng hồn lại rất già nua vang lên bên tai ta.
- Kẻ nào?
Ta nhìn về góc tường âm u cách đó không xa.
- ----------------------
(1) Đê hạ tần thủ: cúi đầu xuống. Tần (螓) nghĩa là con cồ cộ, vì trán nó rộng mà vuông, cho nên người nào đầu trán đẹp được gọi là tần thủ (螓首).
(2) Tấm lòng của tể tướng (người trên) rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong.
Ta mỉm cười nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai, càng làm cho ta yêu thích nàng hơn. Ta đã trải qua mười năm cô độc trong mật thất, nếu nói không hề nhớ đến nàng thì chỉ là tự dối mình. Nhưng bởi vì theo đuổi tu chân, cùng với phát triển sự nghiệp trong tương lai, ta cố gắng dằn lòng lại. Bởi vì ta biết, trên thế giới này, nhất định có người tu vi đạt đến Kim Đan kỳ, hơn nữa lại không ít. Nếu như ta không thể đạt đến Nguyên Anh kỳ, không có thực lực để áp đảo bọn họ, chỉ bằng vào phát triển thương nghiệp, trong vòng mười năm muốn thành lập Tinh Phong thế gia thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
- Ngươi tại sao lại như như vậy, sao mới gặp mặt lại nhìn chằm chằm vào ta như thế chứ? Vũ Văn Nhu thật sự là chịu không được ánh mắt của ta, lập tức phản ứng lại. Nhưng bởi vì trong lòng hoảng hốt, bất tri bất giác ngữ khí nói chuyện với ta giống như là tình nhân đang trách yêu vậy. Nói ra rồi nàng mới ý thức được mình nói chuyện dường như hơi quá thân mật, càng cúi đầu xuống thấp hơn. Hai bàn tay bạch ngọc không ngừng vò vò góc áo của mình, rất là bất an.
- Ta làm sao à? Tại sao lại như vậy à? Chỉ là muốn nhìn nàng thôi. Lâu lắm rồi không có được nhìn nàng, bây giờ ta muốn bù đắp lại vậy thôi.
Ta nói ra rồi, mới phát giác hình như những lời nói của đều mình đều chưa có đi qua não (nói không suy nghĩ), giống như là một tên giang hồ lãng tử phóng đãng vậy. Ngay cả tu vi cao thâm của ta khi đứng trước nàng cũng phải chào thua. Xem ra ta đã bị trúng "độc" rất nặng rồi, không thể cứu được.
Nhưng mà bởi vì ta vui, ta nguyện ý trúng "độc" của nàng. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, lòng ta như say lên. Vì nàng, có việc gì mà ta không thể làm đây?
- Ngươi, ngươi......
Vũ Văn Nhu từ nhỏ đến lớn, đều là được giáo dục như một thục nữ, làm sao có thể chịu được ta trêu chọc như vậy. Không khỏi rất là tức giận, nhưng trong lòng lại có một chút vui sướng.
Ta cũng là bởi vì liên quan đến tu chân, nên mới khôi phục lại bản tính vốn có của mình. Phải biết rằng tu chân chính là hiểu được thiên đạo. Không sống đúng với bản tính của mình, thì không thể tiến xa trên con đường tu chân. Bây giờ ta chính là như vậy, tất cả đều là thuận theo tự nhiên mà nói ra (đã yêu nàng rồi, thì còn ý đồ xấu gì đây), không hề có nửa phần xấu xa. Đương nhiên nỗi nhớ nhung da diết của ta đối với nàng cũng là một nguyên nhân quan trọng.
********************
Cà Chua: Ta nói cho các ngươi nghe. Nếu như thích một người, nhất định phải mau ra tay, nhất định phải theo đuổi ngay, bất kể là nhan sắc bình thường hay là cực kỳ xinh đẹp. Nếu như ngươi không theo đuổi, thì sẽ không có một chút hi vọng nào. Những tên gia hỏa trong túc xá của ta chẳng có tên nào đẹp trai bằng ta. Ha, nữ bằng hữu thì không tính! Tên bạn cùng phòng của ta chỉ có một ưu điểm, ăn nói rất là giỏi. Thích nữ hài nào thì hãy ra tay nhanh lên một chút, chậm chạp thì sẽ mất đó. Ta chính là vì kém ăn nói, nên cho dù anh tuấn phi phàm, đến bây giờ vẫn còn cô đơn. Ha ha, ta năm nay mới hai mươi tuổi thôi mà! Không nói nữa, tiếp tục câu chuyện thôi ~~~
Fishscreen: Ta cũng nói cho ngươi nghe, ta làm theo lời ngươi, theo đuổi nàng đến tận nhà, kết quả bị phụ thân của nàng vác cây rượt chạy. Đừng để ta gặp được ngươi, ta cho một rổ cà chua vào mặt.
*******************
- Đừng nổi giận, là ta không đúng, ta xin lỗi nàng, như vậy đã được chưa? Hi vọng Đại tiểu thư nàng đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền (2), tha thứ cho ta một làn này, cho ta một cơ hội đi!
Vũ Văn Nhu nhìn thấy ta ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngữ khí nói chuyện căn bản là không có nửa điểm muốn xin tha thứ. Hắn nói chuyện không nghiêm túc như vậy, nhưng tại sao mình lại không hề có ý trách cứ hắn đây?
- Đến đây, cùng ta ngồi xuống nói chuyện đi.
Ta cầm tay của nàng, đi đến một tảng đá bên cảnh bờ sông.
Cả hai chúng ta đồng thời ngồi xuống, nhất thời đều trầm mặc, không nói một lời. Tình cảnh không khỏi có chút xấu hổ, ngượng ngùng.
Nhu dường như lúc này mới chú ý tới ta vẫn đang cầm lấy tay nàng, lập tức rụt tay về, cúi đầu nhìn dòng nước trước mặt.
- Ngươi tại sao lâu như vậy mới xuất hiện tại kinh thành?
Thanh âm nhẹ nhàng của Nhu vang lên.
Ta quay mặt qua nhìn nàng, nàng vẫn như cũ nhìn dòng nước chảy. Nhưng ta cảm giác được sự chú ý của nàng đều đặt trên người ta.
- Ta à? Không có gì, chỉ bất quá là muốn luyện võ công lợi hại nhất mà thôi, không có thời gian để đi ra ngoài. Chúng ta đã mười năm không gặp rồi, Nàng tại sao chỉ liếc mắt nhìn là nhận ra ta vậy?
Trong một sát na khi ta nhìn thấy Nhu, ta đã cảm nhận được, nàng chính là Nhu. Mặc dù còn có Vân nhi, làm cho ta càng thêm xác định phán đoán của mình. Ta tin tưởng Nhu cũng là dựa vào cảm giác tâm linh mới nhận ra ta. Ta tin tưởng, ta cũng chờ mong suy đoán của ta là sự thật.
- Trương công tử......
- Nàng sau này đừng gọi ta Trương công tử nữa, gọi ta là Tinh Phong đi, hoặc là Phong cũng được.
Ta nhìn nàng, chắm chú nhìn nàng, ta không muốn nhìn bất cứ thứ gì nữa. Có nàng, là đủ lắm rồi.
Thân thể của Nhu run lên, khuôn mặt càng lúc càng đỏ thêm. Nhưng mà nàng có đáp ứng ta không?
- Phong, đây có lẽ là duyên phận. Ta vừa nhìn thấy chàng, liền cảm giác được ngươi chính là tiểu hài tử năm đó, trái tim của ta nói với ta. Đi tới con đường này, ta cảm nhận được tiếng gọi của chàng. Đi tới nơi này tiếng gọi đó càng thêm mãnh liệt. Ta biết là trời cao đã đưa ta đến nơi đây. Ta tin tưởng vào duyên phận, tin tưởng trời cao, cho nên ta đã dừng kiệu ở nơi này. Ta đã gặp được chàng.
Nhu dường như trước khi nói, nàng bắt đầu có chút động tình. Nói xong lời cuối cùng, nàng nhìn thẳng vào ta.
- Ta cũng không cho chàng rời xa ta nữa.
Nàng nhìn ta, kiên định nói.
Vũ Văn Nhu nhìn ta. Cuộc sống không có Trương Tinh Phong nàng đã chịu đựng đủ rồi. Mười năm rồi, không hề có tin tức. Cuộc sống cứ như vậy khắc khoải trôi qua mười năm. Nàng cũng nữa không muốn tiếp tục cuộc sống như thế này nữa. Nàng muốn ở cùng một chỗ với Phong của nàng, cho dù phát sinh chuyện gì.
Ta bỗng nhiên run lên. Là cái gì làm cho Nhu một nữ tử nhu nhược được giáo dục trong gia đình của một thế gia lại có dũng khí lớn đến như vậy. Có lẽ đây mới chân chính là tình yêu. Đột nhiên ta cảm thấy xấu hổ. Nhu là một nữ tử yếu ớt như vậy cũng dũng cảm theo đuổi tình yêu. Ta là một người tu chân đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, một cao thủ vô địch đã luyện thành "Kim Thân Phật Tôn ", một nam tử hán đường đường chính chính chẳng lẽ không dám hay sao?
Lòng ta có một trận kích động. Nỗi nhớ nhung đối với Nhu, thâm tình đồi với Nhu ta kìm nén đã lâu như ngọn lửa bừng lên. Ta không cách nào ngăn cản được. Tại sao ta lại phải kìm nén? Ta ôm chầm Nhu, ôm nàng sát vào trong lòng, không chừa lại một khe hở nào. Ta muốn đem nàng dung nhập vào thân thể của ta, cùng ta vĩnh không xa rời. Ta cùng nàng yên lặng hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào cùng hạnh phúc này. Yên lặng ôm lấy nhau......
Phảng phất như chỉ trong nháy mắt, cũng phảng phất như chỉ là một sát na. Vân nhi ở gần đó đã đến bên cạnh chúng ta.
- Tiểu thư, nên trở về thôi, bây giờ đã khuya rồi, còn không trở về, lão gia sẽ tức giận đó.
Nhu nằm ở ta trong lòng, nhìn ta, hồn nhiên không biết vừa rồi lúc ta ôm nàng vào thì nước mắt đã chảy dài. Đôi mắt của nàng nhìn ta, dường như càng sáng hơn. Không nói một lời nào, chỉ yên lặng nhìn ta, dường như muốn đem hình ảnh của ta lưu giữ thật sâu vào trong lòng. Nàng không thể chịu được chúng ta phải chia lìa, cho dù chỉ là trong chốc lát.
Ta cúi đầu xuống, hôn lên bờ môi ướt át của nàng, nhẹ nhàng, ôn nhu. Ta ngẩng đầu, nâng cằm nàng lên, nhìn nàng.
Một mùi hương không biết tên lưu lại trên môi ta, làm cho ta vô cùng tiếc nuối.
- Nhu, ta yêu nàng, cho nên ta nhất định sẽ cưới nàng, hãy chờ ta. Rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi.
Ta kiên định nói, cam đoan với nàng, cũng có thể nói đó là một loại ý thức trách nhiệm. Vì nàng, ta tất cả đều không tiếc.
Nhu nhìn ta không chớp, có vui sướng, cũng có một chút ngượng ngùng. Trong tiếng cười của Vân nhi, nàng bước vào trong kiệu. Trong nháy mắt trước khi chiếc kiệu quay đi, khuôn mặt tươi cười của nàng làm cho ta ngơ ngẩn.
Ta ngơ ngác nhìn nàng rời đi, cho đến khi chiếc kiệu kia biến mất khỏi tầm mắt. Ta cúi đầu cười, mùi hương trên khoé môi vẫn còn chưa bay mất.
- Tiểu tử, tránh xa Vũ Văn tiểu thư ra. Ngươi không có tư cách ở cùng một chỗ với nàng.
Một thanh âm hùng hồn lại rất già nua vang lên bên tai ta.
- Kẻ nào?
Ta nhìn về góc tường âm u cách đó không xa.
- ----------------------
(1) Đê hạ tần thủ: cúi đầu xuống. Tần (螓) nghĩa là con cồ cộ, vì trán nó rộng mà vuông, cho nên người nào đầu trán đẹp được gọi là tần thủ (螓首).
(2) Tấm lòng của tể tướng (người trên) rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong.
Danh sách chương