Trời đã bắt đầu tối, đại bản doanh của Xi thị cũng đã bắt đầu trở nên yên tĩnh. Trương Tinh Phong đưa mắt nhìn những đám mây đỏ rực còn sót lại trên bầu trời phía tây, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Tâm tình bình lặng trước đây bỗng nhiên có một chút kích động. Không hiểu sao vừa nghĩ đến sắp cùng với nhân vật truyền kỳ Tiêu Lâm kia gặp mặt, hắn rất khó có thể khống chế tâm tình của mình!
- Dịch Dạng, đêm nay ta sẽ không trở về, các người không cần phải đợi ta!
Trương Tinh Phong mỉm cười, quay sang nói với Dịch Dạng, quan môn đệ tử của mình. Dịch Dạng trong số các đệ tử chính là người khiến cho Trương Tinh Phong hài lòng nhất, chính là bởi vì hắn không nói nhiều cũng không hỏi nhiều, lại chấp hành mệnh lệnh của mình rất tốt!
Dịch Dạng nhìn Trương Tinh Phong đang đứng bên cửa sổ, mái tóc bạc khẽ phất phơ trong gió, trong lòng có một cảm giác sùng bái. Đối với Trương Tinh Phong, hắn ngoại trừ sùng bái ra còn rất tôn kính.
- Tuân lệnh!
Dịch Dạng cung kính khom người.
Trương Tinh Phong mỉm cười hài lòng, thân hình trong nháy mắt biến mất khỏi phòng. Dịch Dạng nhìn thấy tất cả những việc này, nhưng vẫn không hề tỏ ra kinh dị chút nào, bởi vì trong mắt của Tinh Phong Vệ bọn họ, Trương Tinh Phong chính là không có việc gì không thể làm.
Trương Tinh Phong mái tóc bạc tung bay trong gió, từ trên bầu trời bay về hướng đã định sẵn.
Tiêu Lâm lúc này đang ở trong tiểu viện của mình. Nửa thân trên của hắn hoàn toàn xích lõa, nâng một tảng đá lớn nặng đến 4000 cân. Trên lưng hắn còn mang thêm Phách Tản Phủ nặng đến 2000 cân. Mặc dù hôm nay có một tuyệt thế cao thủ là Trương Tinh Phong đến, nhưng Tiêu Lâm vẫn không hề bất an một chút nào.
Đối mặt với cao thủ có thể truyền âm cả ngàn dặm, thêm nhiều người cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng quang minh chính đại ở đây chờ đối thủ. Càng huống chi Tiêu Lâm đối với Phách Tản Phủ của mình rất tự tin. Bằng vào "Thủy Chi Ba" và đỉnh cấp tiên khí Phách Tản Phủ, ở thế giới này có bao nhiêu người có thể khiến cho mình không thể phản kháng đây? Tiêu Lâm đột nhiên trong lòng cảm thấy chấn động. Đúng vậy, là chấn động trong lòng. Đỉnh cấp thần khí Khai Thiên Thần Phủ đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể hắn đột nhiên bắt đầu chấn động!
Tiêu Lâm không hoảng hốt, hắn biết Trương Tinh Phong đã xuất hiện. Tiêu Lâm khóe miệng mỉm cười, buông tảng đá lớn trên tay xuống, "oanh" một tiếng, cái hố kia trên mặt đất lại càng nứt sâu hơn.
Tiêu Lâm buông Phách Tản Phủ, cầm lấy chiếc khăn trên tay của thê tử Hồng Tiêu bên cạnh, lau lên thân thể thể hoàn mỹ cường tráng của mình. Hắn quay sang Hồng Tiêu nở nụ cười trìu mến, mặc lên người một chiếc áo khoác. Đột nhiên hắn xoay người nhìn về một hướng, ánh mắt chợt sáng lên.
Hồng Tiêu không hiểu gì cũng nghi hoặc nhìn theo.
Một thanh niên trên người mặc một bộ y phục màu trắng, mái tóc của hắn cũng màu trắng. Mái tóc bạc lại không hề làm cho hắn mất đi vẻ rực rỡ. Ánh mắt bình tĩnh, vô tư và thẳng thắn, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên. Tất cả đều làm cho người ta cảm nhận được khí tức của tự nhiên.
Tiêu Lâm tâm thần chấn động. Mặc dù người trước mặt tối đa cũng chỉ cao một thước tám mà thôi, so với mình cao hai thước thì vẫn còn chênh lệch rất lớn, nhưng Tiêu Lâm không hiểu sao lại có một cảm giác kính phục.
- Tiêu Lâm!
Người áo trắng lên tiếng, thanh âm khàn khàn vang lên trong sân lại có một sức hút lạ kỳ.
Tiêu Lâm tâm thần trong nháy mắt bình tĩnh lại, trong mắt loé lên những tia chớp, cất giọng nói:
- Trương Tinh Phong!
Trương Tinh Phong mỉm cười nhìn người trẻ tuổi trước mặt, tựa hồ như nhìn thấy người quen, thản nhiên nói:
- Tiêu Lâm, ngươi biết không, ta cảm thấy ta và ngươi rất là có duyên. Mặc dù cách xa nhau ngàn dặm, ta cũng có thể cảm nhận được rất rõ sự tồn tại của ngươi!
Tiêu Lâm vừa muốn lên tiếng, đột nhiên Thần Phủ Khai Thiên trong cơ thể bắt đầu rung động. Một luồng lực áp bức của thần khí phát ra trong sân.
"Tử Kim Nguyên Tôn" trong cơ thể của Trương Tinh Phong cảm nhận được áp lực của thần khí cũng đã bắt đầu biến hóa. Hỗn độn lực điên cuồng phóng ra.
Tiêu Lâm và Trương Tinh Phong hai người đều kinh dị nhìn nhau.
- Thần khí!
Thanh âm của Trương Tinh Phong đã có chút run rẩy. Tại Tu chân giới cho dù là một kiện tiên khí cũng là cực kỳ hiếm thấy, đừng nói gì đến thần khí. Nhưng Trương Tinh Phong có thể xác định được chắc chắn đó chính là áp lực của thần khí. Đối với tiên khí, Tu chân giới hắn đã từng cảm thụ qua. Càng huống chi cây búa lớn bên cạnh rất rõ ràng chính là một tiên khí, hơn nữa cấp bậc còn rất cao, nhưng không có khả năng là thần khí. Bởi vì thần khí thì đã có thần chi tâm. Nói cách khác, nó đã có ý thức của riêng mình.
Tiêu Lâm vẻ mặt khiếp sợ. Thần khí chính là bí mật lớn nhất của hắn, hơn nữa đã hoàn toàn dung nhập vào thân thể tại sao Trương Tinh Phong trước mặt lại có thể cảm nhận được? Hơn nữa hắn từ thần thức của Bàn Cổ lưu lại đã hiểu rất rõ quy tắc của không gian này, bình thường thì không thể có một Tu chân giả nào xuất hiện ở thế giới này. Nhưng tại sao đối phương lại biết được đó là thần khí?
Đột nhiên Tiêu Lâm nhớ lại ngay từ đầu Khai Thiên Thần Phủ đã bắt đầu rung động, dường như biểu thị cho cái gì đó.
Tiêu Lâm nhớ lại lời dặn dò cuối cùng của Bàn Cổ đối với hắn. Trong mắt thần quang chợt lóe lên, nhìn chằm chằm Trương Tinh Phong, trầm giọng nói:
- Ngươi có phải đã vượt qua Nhất phẩm cảnh giới rồi hay không?
Trương Tinh Phong không hỏi Tiêu Lâm tại sao lại hỏi điều này, chỉ mỉm cười khẽ gật đầu. Vượt qua Nhất phẩm cảnh giới? Bây giờ Nhất phẩm cảnh giới đối với hắn mà nói, căn bản chẳng khác gì một con kiến!
Tiêu Lâm thần sắc đột nhiên trở nên long trọng và nghiêm trang, nhìn Trương Tinh Phong nói:
- Ngươi đã vượt qua Nhất phẩm cảnh giới. Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi có muốn gia nhập vào môn phái của ta hay không?
Trương Tinh Phong trong lòng cảm thấy ngạc nhiên. Hắn cảm nhận được rất rõ ràng nam tử trước mặt ngoại công đã đạt đến một cảnh giới rất cao, so với Nhất phẩm cảnh giới cũng không khác biệt bao nhiêu, nhưng đối với mình thì chênh lệch lại rất lớn. Bây giờ Tiêu Lâm này bỗng nhiên lại muốn mình gia nhập vào môn phái của hắn, đây không phải là một chuyện đáng cười hay sao?
Trương Tinh Phong không cười, chỉ là cảm thấy rất hiếu kỳ. Trên mặt lộ ra một nụ cười bông đùa hiếm thấy, đúng vậy, là đùa cợt, nếu để cho bọn Lang Phong nhìn thấy nhất định sẽ rất vui mừng.
- Ngươi muốn ta gia nhập vào môn phái của ngươi sao?
Tiêu Lâm gật đầu.
- Môn phái của ngươi thế lực rất lớn sao?
Tiêu Lâm lắc lắc đầu.
– Môn phái của các ngươi nhân số rất đông, rất hưng vượng sao?
Tiêu Lâm lại lắc đầu.
Trương Tinh Phong càng thêm hiếu kỳ. Lại tiếp tục hỏi:
- Môn phái của các ngươi, rốt cuộc có bao nhiêu người vậy?
Tiêu Lâm cuối cùng cũng lên tiếng:
- Hai người!
Hai người, Trương Tinh Phong khẽ giật mình. Tiêu Lâm là một người, vậy còn một người nữa là ai đây?
- Còn có một người nữa à, người đó bây giờ có ở đây không?
Trương Tinh Phong trong đầu bỗng nhiên có một ý niệm muốn gặp mặt người này.
- Người đó đã không còn ở trên đời này, ngươi muốn gặp mặt quả thật rất khó!
Tiêu Lâm mỉm cười nhìn Trương Tinh Phong nói. Nhìn thấy Trương Tinh Phong nhíu mày, Tiêu Lâm trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mình đã thành công.
Trương Tinh Phong có chút nghi hoặc. Người đó đã không còn ở trên đời này, có vẻ như người này đã chết. Nhưng Tiêu Lâm còn nói rất khó gặp mặt, chẳng lẽ...... chẳng lẽ người kia không phải ở thế giới này hay sao!
Nhưng mà suy đoán này quả thật khó có thể làm cho người khác tin tưởng, hơn nữa ngay cả bản thân của Trương Tinh Phong cũng không dám tin. Hắn biết không gian ngăn cách là cực kỳ khó xuyên qua.
Một người Tại Tu chân giới muốn đi đến Phàm nhân giới, tối thiểu cũng phải đạt đến cảnh giới Thần nhân hoặc là Tiên đế. Còn có một cách khác chính là tìm thấy một thông đạo, nối liền Tu chân giới và Phàm nhân giới. Nhưng những thông đạo này cũng không phải là có sẵn, đều là do các siêu việt thần xuyên qua không gian lưu lại.
Mà từ Phàm nhân giới đến Tu chân giới, điều kiện dễ dàng hơn rất nhiều. (Trong phần tương quan tác phẩm, ta sẽ nói rõ về vấn đề quy luật không gian này)
Trương Tinh Phong rất khó tin có người có thể xuyên qua vách ngăn giữa các không gian, đi đến Phàm nhân giới.
Nhưng Trương Tinh Phong vẫn lên tiếng hỏi:
- Người đó là thần sao?
Trương Tinh Phong cũng không dám tin tưởng, thanh âm nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Tiêu Lâm bỗng nhiên trợn mắt nhìn Trương Tinh Phong. Vẻ mặt rất kinh dị!
Trương Tinh Phong trong nháy mắt cảm giác được dường như mình đã đoán đúng, lập tức hỏi:
- Người đó là ai vậy?
Tiêu Lâm chậm rãi nói:
- Là Bàn Cổ!
- Dịch Dạng, đêm nay ta sẽ không trở về, các người không cần phải đợi ta!
Trương Tinh Phong mỉm cười, quay sang nói với Dịch Dạng, quan môn đệ tử của mình. Dịch Dạng trong số các đệ tử chính là người khiến cho Trương Tinh Phong hài lòng nhất, chính là bởi vì hắn không nói nhiều cũng không hỏi nhiều, lại chấp hành mệnh lệnh của mình rất tốt!
Dịch Dạng nhìn Trương Tinh Phong đang đứng bên cửa sổ, mái tóc bạc khẽ phất phơ trong gió, trong lòng có một cảm giác sùng bái. Đối với Trương Tinh Phong, hắn ngoại trừ sùng bái ra còn rất tôn kính.
- Tuân lệnh!
Dịch Dạng cung kính khom người.
Trương Tinh Phong mỉm cười hài lòng, thân hình trong nháy mắt biến mất khỏi phòng. Dịch Dạng nhìn thấy tất cả những việc này, nhưng vẫn không hề tỏ ra kinh dị chút nào, bởi vì trong mắt của Tinh Phong Vệ bọn họ, Trương Tinh Phong chính là không có việc gì không thể làm.
Trương Tinh Phong mái tóc bạc tung bay trong gió, từ trên bầu trời bay về hướng đã định sẵn.
Tiêu Lâm lúc này đang ở trong tiểu viện của mình. Nửa thân trên của hắn hoàn toàn xích lõa, nâng một tảng đá lớn nặng đến 4000 cân. Trên lưng hắn còn mang thêm Phách Tản Phủ nặng đến 2000 cân. Mặc dù hôm nay có một tuyệt thế cao thủ là Trương Tinh Phong đến, nhưng Tiêu Lâm vẫn không hề bất an một chút nào.
Đối mặt với cao thủ có thể truyền âm cả ngàn dặm, thêm nhiều người cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng quang minh chính đại ở đây chờ đối thủ. Càng huống chi Tiêu Lâm đối với Phách Tản Phủ của mình rất tự tin. Bằng vào "Thủy Chi Ba" và đỉnh cấp tiên khí Phách Tản Phủ, ở thế giới này có bao nhiêu người có thể khiến cho mình không thể phản kháng đây? Tiêu Lâm đột nhiên trong lòng cảm thấy chấn động. Đúng vậy, là chấn động trong lòng. Đỉnh cấp thần khí Khai Thiên Thần Phủ đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể hắn đột nhiên bắt đầu chấn động!
Tiêu Lâm không hoảng hốt, hắn biết Trương Tinh Phong đã xuất hiện. Tiêu Lâm khóe miệng mỉm cười, buông tảng đá lớn trên tay xuống, "oanh" một tiếng, cái hố kia trên mặt đất lại càng nứt sâu hơn.
Tiêu Lâm buông Phách Tản Phủ, cầm lấy chiếc khăn trên tay của thê tử Hồng Tiêu bên cạnh, lau lên thân thể thể hoàn mỹ cường tráng của mình. Hắn quay sang Hồng Tiêu nở nụ cười trìu mến, mặc lên người một chiếc áo khoác. Đột nhiên hắn xoay người nhìn về một hướng, ánh mắt chợt sáng lên.
Hồng Tiêu không hiểu gì cũng nghi hoặc nhìn theo.
Một thanh niên trên người mặc một bộ y phục màu trắng, mái tóc của hắn cũng màu trắng. Mái tóc bạc lại không hề làm cho hắn mất đi vẻ rực rỡ. Ánh mắt bình tĩnh, vô tư và thẳng thắn, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên. Tất cả đều làm cho người ta cảm nhận được khí tức của tự nhiên.
Tiêu Lâm tâm thần chấn động. Mặc dù người trước mặt tối đa cũng chỉ cao một thước tám mà thôi, so với mình cao hai thước thì vẫn còn chênh lệch rất lớn, nhưng Tiêu Lâm không hiểu sao lại có một cảm giác kính phục.
- Tiêu Lâm!
Người áo trắng lên tiếng, thanh âm khàn khàn vang lên trong sân lại có một sức hút lạ kỳ.
Tiêu Lâm tâm thần trong nháy mắt bình tĩnh lại, trong mắt loé lên những tia chớp, cất giọng nói:
- Trương Tinh Phong!
Trương Tinh Phong mỉm cười nhìn người trẻ tuổi trước mặt, tựa hồ như nhìn thấy người quen, thản nhiên nói:
- Tiêu Lâm, ngươi biết không, ta cảm thấy ta và ngươi rất là có duyên. Mặc dù cách xa nhau ngàn dặm, ta cũng có thể cảm nhận được rất rõ sự tồn tại của ngươi!
Tiêu Lâm vừa muốn lên tiếng, đột nhiên Thần Phủ Khai Thiên trong cơ thể bắt đầu rung động. Một luồng lực áp bức của thần khí phát ra trong sân.
"Tử Kim Nguyên Tôn" trong cơ thể của Trương Tinh Phong cảm nhận được áp lực của thần khí cũng đã bắt đầu biến hóa. Hỗn độn lực điên cuồng phóng ra.
Tiêu Lâm và Trương Tinh Phong hai người đều kinh dị nhìn nhau.
- Thần khí!
Thanh âm của Trương Tinh Phong đã có chút run rẩy. Tại Tu chân giới cho dù là một kiện tiên khí cũng là cực kỳ hiếm thấy, đừng nói gì đến thần khí. Nhưng Trương Tinh Phong có thể xác định được chắc chắn đó chính là áp lực của thần khí. Đối với tiên khí, Tu chân giới hắn đã từng cảm thụ qua. Càng huống chi cây búa lớn bên cạnh rất rõ ràng chính là một tiên khí, hơn nữa cấp bậc còn rất cao, nhưng không có khả năng là thần khí. Bởi vì thần khí thì đã có thần chi tâm. Nói cách khác, nó đã có ý thức của riêng mình.
Tiêu Lâm vẻ mặt khiếp sợ. Thần khí chính là bí mật lớn nhất của hắn, hơn nữa đã hoàn toàn dung nhập vào thân thể tại sao Trương Tinh Phong trước mặt lại có thể cảm nhận được? Hơn nữa hắn từ thần thức của Bàn Cổ lưu lại đã hiểu rất rõ quy tắc của không gian này, bình thường thì không thể có một Tu chân giả nào xuất hiện ở thế giới này. Nhưng tại sao đối phương lại biết được đó là thần khí?
Đột nhiên Tiêu Lâm nhớ lại ngay từ đầu Khai Thiên Thần Phủ đã bắt đầu rung động, dường như biểu thị cho cái gì đó.
Tiêu Lâm nhớ lại lời dặn dò cuối cùng của Bàn Cổ đối với hắn. Trong mắt thần quang chợt lóe lên, nhìn chằm chằm Trương Tinh Phong, trầm giọng nói:
- Ngươi có phải đã vượt qua Nhất phẩm cảnh giới rồi hay không?
Trương Tinh Phong không hỏi Tiêu Lâm tại sao lại hỏi điều này, chỉ mỉm cười khẽ gật đầu. Vượt qua Nhất phẩm cảnh giới? Bây giờ Nhất phẩm cảnh giới đối với hắn mà nói, căn bản chẳng khác gì một con kiến!
Tiêu Lâm thần sắc đột nhiên trở nên long trọng và nghiêm trang, nhìn Trương Tinh Phong nói:
- Ngươi đã vượt qua Nhất phẩm cảnh giới. Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi có muốn gia nhập vào môn phái của ta hay không?
Trương Tinh Phong trong lòng cảm thấy ngạc nhiên. Hắn cảm nhận được rất rõ ràng nam tử trước mặt ngoại công đã đạt đến một cảnh giới rất cao, so với Nhất phẩm cảnh giới cũng không khác biệt bao nhiêu, nhưng đối với mình thì chênh lệch lại rất lớn. Bây giờ Tiêu Lâm này bỗng nhiên lại muốn mình gia nhập vào môn phái của hắn, đây không phải là một chuyện đáng cười hay sao?
Trương Tinh Phong không cười, chỉ là cảm thấy rất hiếu kỳ. Trên mặt lộ ra một nụ cười bông đùa hiếm thấy, đúng vậy, là đùa cợt, nếu để cho bọn Lang Phong nhìn thấy nhất định sẽ rất vui mừng.
- Ngươi muốn ta gia nhập vào môn phái của ngươi sao?
Tiêu Lâm gật đầu.
- Môn phái của ngươi thế lực rất lớn sao?
Tiêu Lâm lắc lắc đầu.
– Môn phái của các ngươi nhân số rất đông, rất hưng vượng sao?
Tiêu Lâm lại lắc đầu.
Trương Tinh Phong càng thêm hiếu kỳ. Lại tiếp tục hỏi:
- Môn phái của các ngươi, rốt cuộc có bao nhiêu người vậy?
Tiêu Lâm cuối cùng cũng lên tiếng:
- Hai người!
Hai người, Trương Tinh Phong khẽ giật mình. Tiêu Lâm là một người, vậy còn một người nữa là ai đây?
- Còn có một người nữa à, người đó bây giờ có ở đây không?
Trương Tinh Phong trong đầu bỗng nhiên có một ý niệm muốn gặp mặt người này.
- Người đó đã không còn ở trên đời này, ngươi muốn gặp mặt quả thật rất khó!
Tiêu Lâm mỉm cười nhìn Trương Tinh Phong nói. Nhìn thấy Trương Tinh Phong nhíu mày, Tiêu Lâm trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mình đã thành công.
Trương Tinh Phong có chút nghi hoặc. Người đó đã không còn ở trên đời này, có vẻ như người này đã chết. Nhưng Tiêu Lâm còn nói rất khó gặp mặt, chẳng lẽ...... chẳng lẽ người kia không phải ở thế giới này hay sao!
Nhưng mà suy đoán này quả thật khó có thể làm cho người khác tin tưởng, hơn nữa ngay cả bản thân của Trương Tinh Phong cũng không dám tin. Hắn biết không gian ngăn cách là cực kỳ khó xuyên qua.
Một người Tại Tu chân giới muốn đi đến Phàm nhân giới, tối thiểu cũng phải đạt đến cảnh giới Thần nhân hoặc là Tiên đế. Còn có một cách khác chính là tìm thấy một thông đạo, nối liền Tu chân giới và Phàm nhân giới. Nhưng những thông đạo này cũng không phải là có sẵn, đều là do các siêu việt thần xuyên qua không gian lưu lại.
Mà từ Phàm nhân giới đến Tu chân giới, điều kiện dễ dàng hơn rất nhiều. (Trong phần tương quan tác phẩm, ta sẽ nói rõ về vấn đề quy luật không gian này)
Trương Tinh Phong rất khó tin có người có thể xuyên qua vách ngăn giữa các không gian, đi đến Phàm nhân giới.
Nhưng Trương Tinh Phong vẫn lên tiếng hỏi:
- Người đó là thần sao?
Trương Tinh Phong cũng không dám tin tưởng, thanh âm nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Tiêu Lâm bỗng nhiên trợn mắt nhìn Trương Tinh Phong. Vẻ mặt rất kinh dị!
Trương Tinh Phong trong nháy mắt cảm giác được dường như mình đã đoán đúng, lập tức hỏi:
- Người đó là ai vậy?
Tiêu Lâm chậm rãi nói:
- Là Bàn Cổ!
Danh sách chương