Thẩm Uyển Như cảm thấy mình sắp phát điên rồi, Nghiêm Sí một lần thiêu hủy hơn phân nửa viện nghiên cứu Emir, nghiên cứu viên thương vong nặng nề, rất nhiều tư liệu quan trọng, ngay cả quang não đều bị đốt thành tro. Ban đầu, Thẩm Uyển Như định sau khi bí mật cứu Nghiêm Sí ra liền truy cứu trách nhiệm Lê Viêm, bây giờ thì cần suy nghĩ lại một chút.
Đương nhiên, dù Nghiêm Sí có giết chết viện trưởng viện nghiên cứu Norec cũng không thành vấn đề, dù sao lúc ấy y cũng đang bị thí nghiệm phi pháp trên cơ thể, sau khi tỉnh lại tất nhiên sẽ rất phẫn nộ, nhất thời không khống chế được cảm xúc cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng mà dù bên trong có tình lý, Nghiêm Sí vẫn là quân nhân của đế quốc, dưới tình huống không có bất cứ chứng cứ nào, dưới tình huống chiếm hết ưu thế, tự tay giết chết nhiều người như vậy, tương lai sẽ không thể nào biện minh được trước toà án, phòng vệ cũng là quá mức!
Muốn để Nghiêm Sí vô tội, phỏng chừng chỉ có thể lấy cớ là tinh thần dị biến, dù sao trước đó tinh thần y cũng đã bị tổn thương nặng như vậy. Chính là một khi đã dùng cớ tinh thần dị biến, Nghiêm Sí sẽ bị quân đội đưa đến viện điều dưỡng quan sát, mà con đường làm quan trong tương lai cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Thật phiền toái! Thẩm Uyển Như nhíu mày, nếu muốn giữ được Nghiêm Sí, nhất định phải nuốt xuống khẩu khí này, tạm thời buông tha Lê Viêm, sau đó sẽ nghĩ cách khác kéo gã ra khỏi tập đoàn quân Đệ Tam.
Xuống tay cũng quá độc ác, chiếm hết ưu thế như vậy, nên lưu lại người sống mới đúng, những người này tương lai đều là chứng nhân, kết quả đều bị Nghiêm Sí làm thịt!
Bất quá so với những chuyện đó, có thể đổi về Nghiêm Sí đã khôi phục thần trí cũng tốt. Dù sao trước đó bác sĩ cũng đã thông báo bệnh nguy kịch, khả năng Nghiêm Sí có thể tỉnh lại gần như con số 0, hiện tại y có thể tỉnh, tốt hơn bất cứ thứ gì. Viện nghiên cứu có thể làm Nghiêm Sí tỉnh lại, xem ra vẫn có chút năng lực…… Nghiêm Sí là được viện nghiên cứu cứu tỉnh sao? Đột nhiên Thẩm Uyển Như nhớ tới hắc miêu thần kỳ kia, lại không xác định. Nàng chưa từng có qua cảm giác này, nghe tiếng mèo kêu cao vút lại ưu mỹ kia, phảng phất như thể linh hồn đều rung động theo nó, khi đó nàng đang lo lắng vì sự không đáng tin của Phil và Phong Liệt Vân, rồi lại nghe được tiếng mèo kêu ấy, cảm thấy như được bàn tay mẹ vỗ về, lập tức trở nên bình yên mà tường hòa, màu sắc của bầu trời dường như đã khác.
Đương nhiên, điều đó không quan trọng, quan trọng nhất chính là, Nghiêm Sí ngươi tỉnh lại hoàn toàn đi a! Thức tỉnh thành một người khác là chuyện thế nào? Không đúng, nhìn Phil giống như rất quen thuộc với dáng vẻ nhân cách khác này của Nghiêm Sí ……
“A Mộc là tên của Nghiêm Sí khi y ở Emir sau 5 tháng lưu lạc trong vũ trụ?” Phil vốn định kéo dài thêm chút thời gian, để A Mộc mang Lê Hân rời đi, kẻo làm lộ thân phận, lại không nghĩ rằng vừa vặn bị Thẩm Uyển Như hỏi.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi liền biết ngươi hẳn rõ ràng chuyện trùng dị hình, lần đầu Nghiêm Sí đến Emir chính là vì tinh thần bị trùng dị hình gây tổn thương, lúc y rời khỏi Khoáng tinh, từng phát cuồng đến mức tự mình phá hỏng cơ giáp Khởi Hàng, nhưng lúc Grant đưa Nghiêm Sí về, tinh thần y lại vô cùng bình thường, ngoại trừ không có đoạn ký ức về Emir. Lần thứ hai bị trùng dị hình công kích, y có một sức mạnh phòng ngự kỳ lạ, nhưng lực lượng này không kéo dài được lâu, tinh thần y lần nữa bị thương, hơn nữa thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn cả lần đầu. Bác sĩ đế quốc đã hết cách, nhưng sau khi quay về Emir, y đã tỉnh dậy và ổn định lại tinh thần, nhưng lại mất đi ký ức nguyên bản…… Ta có thể lớn mật suy đoán hay không, tinh thần y có thể khôi phục, không liên quan đến viện nghiên cứu, mà là ở Emir, có một sức mạnh thần bí nào đó có thể giúp y khôi phục?” Thẩm Uyển Như tinh chuẩn mà phân tích.
Phil mặt không đổi sắc nuốt nước miếng, chỉ chỉ Phong Liệt Vân nói: “Y, không phải y vốn có năng lực khống chế tinh thần người khác sao.”
“Lúc ở tinh hệ Hắc Ám ta xác thật tin cách giải thích này, suy cho cùng Phong Liệt Vân trong lời đồn quá mức đặc biệt, không ai biết đến tột cùng y đã tiếp nhận nghiên cứu như thế nào ở Emir mới có thể khống chế tinh thần hàng triệu binh lính. Nhưng lần này các ngươi không giấu được ta, nếu Phong Liệt Vân là người có thể khống chế tinh thần, tại sao các ngươi phải tốn công thả hắc miêu vào trước như vậy?” Thẩm Uyển Như nhìn chằm chằm Phong Liệt Vân, ánh mắt như lưỡi đao “Ta vẫn luôn suy nghĩ, vì sao Nghiêm Sí lại nhất kiến chung tình với một ca sĩ chỉ vừa gặp qua một lần ở nguyên thủy tinh, còn đến chết không hối hận, ta hiểu đệ đệ mình, tính cách y lãnh đạm, không có hứng thú tiếp xúc với người khác, người thường rất khó đi vào lòng y, chỉ mới gặp một lần, hảo cảm mỏng manh lại có thể khiến y khăng khăng một mực, ta không tin. Mà vừa rồi sau khi y trở thành A Mộc, đồng thời còn nói ra một cái tên, Lê Hân.”
Nàng một bên nói, một bên quan sát thần sắc hai người, quả nhiên sau khi nhắc tới Lê Hân, sắc mặt Phong Liệt Vân và Phil đều có biến hóa rất nhỏ.
Thẩm Uyển Như nhếch khóe môi: “Xem ra ta đoán không sai. Emir có Lê Hân, cho nên tinh thần bị thương của Nghiêm Sí mới có thể khỏi; Hắc Ám tinh có Lê Hân, hơn một vạn người kia sẽ lông tóc vô thương! Thiếu niên Lê Hân này, sức mạnh của hắn còn cường đại hơn ta nghĩ, phải không?”
Cường đại? Phong Liệt Vân vừa lo lắng vừa khinh thường bĩu môi. Nói Lê Hân có lực lượng đặc thù còn được, nói hắn cường đại thì tuyệt đối là não bổ quá độ. Mỗi ngày rời giường Phong Liệt Vân đều get được cách chết mới cho cacbon, trước nay chưa từng đem hai chữ cường đại này đặt trên người Lê Hân, quả thực rất khó tưởng tượng, cư nhiên có người nói hắn cường đại!
Thấy Phong Liệt Vân và Phil một tên khinh thường một tên dở khóc dở cười, biểu tình không giống trong dự tính của Thẩm Uyển Như, nàng hơi nhíu mày, mình đoán sai rồi sao?
“Cho dù suy đoán của ta có chút khác với thực tế, nhưng thông qua biểu hiện của các ngươi, tinh thần của Lê Hân khác với người thường, đây là sự thật không thể chối cãi, đúng không?” Thẩm Uyển Như nói “Ta muốn gặp hắn.”
“Không được!” Hai người trăm miệng một lời, Thẩm Uyển Như không giống A Mộc, năng lực của Lê Hân đặc thù như vậy, nàng nhất định sẽ nghĩ cách kéo người đến chiến trường. Chính là đế quốc nước quá đục, Lê Hân lại quá yếu, bọn họ tuyệt đối không thể mạo hiểm được.
Phong Liệt Vân cùng Phil khác Thẩm Uyển Như, Thẩm Uyển Như là người yêu nước yêu nhà, tâm nàng đều là duy trì hòa bình cho đế quốc, nàng có thể không chút lưu tình đối phó với kẻ thù của đế quốc, lại không cách nhìn bất cứ thường dân bá tánh nào chết đi.
Nhưng đối với Phong Liệt Vân và Phil, loại người bị đế quốc vứt bỏ này mà nói, những người xa lạ đó, có quan hệ gì với bọn họ sao?
Nói bọn họ lãnh đạm cũng được, nói bọn họ thiển cận cũng được. Trong lòng Phil và Phong Liệt Vân chỉ có đồng bạn Emir, chỉ cần bọn họ có thể an toàn là được, một chút cũng không quan tâm đến những người đã từng vứt bỏ bọn họ ở đế quốc có mạnh khỏe hay không.
Lê Hân là mảnh đất thuần khiết ẩn chứa trong lòng bọn họ, như thế nào sẽ nguyện ý để hắn cuốn vào phân tranh trong đế quốc.
“Các ngươi không nhìn thấy những con trùng dị hình kia có bao nhiêu đáng sợ!” Thẩm Uyển Như thấy bọn họ cự tuyệt, phẫn nộ nói “Chỉ có 10 con trùng dị hình, phối hợp 300 triệu trùng vũ trụ, đã xóa sổ mất 6 triệu binh sĩ bắc cương tinh hệ! Nếu không có Nghiêm Sí, lúc này đây không biết còn phải hy sinh bao nhiêu chiến sĩ mới có thể tiêu diệt được 10 con trùng dị hình kia. Mà lần này, chỉ có 10 con, lúc trước công kích trạm không gian biên cảnh có 30 trùng dị hình, số lượng chúng nó tuyệt đối không chỉ có vậy, xa ngoài tinh hệ, mẫu trùng không biết đã dựng dục ra bao nhiêu trùng dị hình, đế quốc căn bản phòng ngự không được!”
“Thẩm thượng tướng” Phil bình tĩnh nói “Trạm không gian biên cảnh bị tập kích, khi 50 triệu trùng vũ trụ đi đến tinh hệ Hắc Ám, lúc ấy các ngươi định bảo hộ …… hoặc xử lý người tinh hệ Hắc Ám thế nào?”
Thẩm Uyển Như trầm mặc, nàng cũng hiểu được người của tinh hệ Hắc Ám rất đáng thương, nhưng một khi phát sinh xung đột, nàng tình nguyện không màng đến tánh mạng người tinh hệ Hắc Ám, lấy Hắc Ám tinh làm chiến trường, tiêu diệt trùng vũ trụ. Điểm dừng tiếp theo của Hắc Ám tinh chính là trạm không gian Emir, để ngăn trạm không gian bị xâm chiếm, nàng tình nguyện hy sinh tinh hệ Hắc Ám.
Đây là sự máu lạnh của nàng, cũng là quan điểm sống được tạo ra một cách vô tri vô giác dưới sự ảnh hưởng của đế quốc. Tuy rằng sẽ đồng tình, nhưng một khi xảy ra nguy cơ, thứ bị vứt bỏ đầu tiên, cũng là những người có tinh thần dị biến gây nguy hiểm cho xã hội này.
“Trong tinh hệ Hắc Ám, chỉ có hoàn cảnh ở tinh cầu Emir tốt một chút, hiện trạng các tinh cầu còn lại, cô có thể hỏi Phong Liệt Vân, đó là địa ngục nhân gian thế nào. Mà sở dĩ Emir tốt hơn một chút, những gì gặp phải lại là ác ý lớn hơn từ đế quốc. Ta nghĩ những người tinh thần dị biến ấy thà chết như ở Hắc Ám tinh, còn hơn là khi họ còn sống, bị người của viện nghiên cứu bắt được, lấy đi đại não khi còn đang sống sờ sờ, cho vào vật chứa để duy trì sự sống, sau đó không ngừng chịu đủ các loại kích thích tinh thần, cho đến khi chết trong thống khổ. Khi họ có một cơ thể, ít nhất họ có thể phát tiết, có thể chờ mong cái chết mang đến giải thoát. Nhưng khi bị đưa tới phòng thí nghiệm, họ phải làm sao để giảm đi nỗi đau tinh thần? Không có bất cứ biện pháp nào cả, chỉ có thể chịu đựng, thẳng đến khi tinh thần hoàn toàn hỏng mất, thẳng đến khi viện nghiên cứu không cần họ nữa mới thôi.
Thẩm thượng tướng, chúng ta không giống cô. Cô vì nước vì dân, lòng dạ rộng lớn, chúng ta lại chỉ có lòng dạ hẹp hòi, chỉ muốn bảo vệ cái tinh cầu này, bảo vệ người nhà của chúng ta.”
Phil đột nhiên nhớ tới lúc Lê Hân từ đế quốc trở về Emir, từng ôm lấy mình, vẻ mặt thư thái mà nói “Về nhà thật tốt”. Lê Hân có tinh thần bình thường, ở đế quốc cũng có chút danh tiếng, sau khi thấy qua đế quốc thái bình thịnh trị, hắn vẫn như cũ cho rằng Emir mỗi ngày đều có máu chảy tử vong này là nhà, người như vậy, làm sao có thể không được người người yêu thương.
Lấy tâm đổi tâm, Lê Hân vẫn luôn đối xử với fans của mình như vậy, chỉ có như vậy, mới có thể khiến Phil không tự chủ đi theo và bảo vệ.
Thẩm Uyển Như hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Ta chưa từng trải qua, không thể đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị, vĩnh viễn không thể tự mình cảm nhận được cảm giác của các ngươi, nhưng lựa chọn của các ngươi, ta có thể hiểu. Chỉ là có chuyện ta cần phải nói rõ, Emir cũng được, Hắc Ám tinh cũng thế, những tinh cầu này có thể tồn tại, đều bởi vì có đế quốc. Một khi đế quốc đình trệ, chỉ còn lại ít ỏi hai ba tỷ người Emir, căn bản không thể chiến đấu với trùng vũ trụ. Đó là một đám gia hỏa chỉ biết ăn, sẽ ăn không ngừng, ăn tất cả các sinh vật trong vũ trụ, bao gồm cả tinh cầu Emir.
Liền tính đế quốc vứt bỏ các ngươi, nhưng mà Emir đến nay vẫn cứ tồn tại, là vì dùng sinh mệnh quân biên cảnh chúng ta mà bảo hộ! Ta, Thẩm Uyển Như, 20 tuổi tòng quân đến nay đã 41 năm, vẫn luôn trấn thủ ở biên giới tinh hệ Hắc Ám, trong 41 năm, thời gian ở lại đế quốc không vượt quá 1 năm. Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn thủ tại chỗ này, một bước cũng không rời! Ngươi, Phong Liệt Vân, sau khi nhấc lên đại loạn ở Emir 51 năm trước, vẫn luôn lang thang trong Hắc Ám tinh. Trong 51 năm này, đã từng nghĩ tới, có 41 năm an bình, là dùng sinh mệnh, thanh xuân, sức khỏe của ta cùng quân biên cảnh đổi lấy!
Tòng quân 41 năm, trải qua 5 trận chiến quy mô lớn, 23 trận đánh quy mô nhỏ, phân vệ hắc ám của tập đoàn quân Đệ Tứ tổng cộng có 6 triệu biên chế, 28 trận đánh lớn nhỏ trong 41 năm, trong đó tử vong 516.734 người, 178.803 người tinh thần dị biến không thể sống một cuộc sống bình thường, vô số thương tích nặng nhẹ khác nhau. Tuyến phòng thủ được xây dựng bởi cuộc sống của hơn nửa triệu người để các ngươi có thể tiêu dao 41 năm ở Hắc Ám tinh ở Emir, các ngươi có thể nói đế quốc vứt bỏ các ngươi, thế nhưng quân biên cảnh hắc ám, một lần cũng chưa từng vứt bỏ các ngươi!
Nói lại lần nữa, ta muốn gặp Lê Hân!”
Thẩm Uyển Như ngẩng cao đầu, đứng trước mặt Phil và Phong Liệt Vân, ánh mắt trong suốt, thẳng tắp.
Cũng chỉ người như nàng, mới có đủ tự tin thách thức người Emir, đế quốc tàn nhẫn, nhưng những chiến sĩ trấn thủ tiền tuyến, vẫn chưa lần nào lùi bước.
“Lê Hân……” Phil gian nan mà nói “Lê Hân thật sự không được, cô không biết cậu ấy là một người yếu ớt cỡ nào.”
“Ta cũng không cưỡng ép hắn lên chiến trường, ta chỉ muốn gặp hắn. Tình huống cụ thể, ta muốn gặp hắn rồi nói.”
Phil trầm mặc thật lâu, sau đó mới thở dài nói: “Thẩm thượng tướng thật khiến ta không có biện pháp cự tuyệt, ta sẽ giúp cô liên hệ với cậu ấy, có thể gặp hay không, để cậu ấy quyết định.”
Lúc này Lê Hân đang ôm đùi A Mộc ngủ ngon lành, còn chảy cả nước miếng, tư thế ngủ thảm không nỡ nhìn. Mà A Mộc lại hoàn toàn không cảm thấy xấu, hai mắt không chớp mà nhìn hắn, giống như nhìn thế nào cũng thấy không đủ. Giơ tay lau sạch nước miếng trên khóe miệng, chỉnh lại tư thế thoải mái hơn cho Lê Hân tiếp tục ngủ.
Phil căn bản không thể liên lạc được, bởi vì A Mộc đã tắt tất cả máy máy truyền tin của Lê Hân rồi.
Một giấc này ước chừng ngủ 5 ngày, Lê Hân đã bị tổn thương quá lớn, sau khi tỉnh lại đầu óc vẫn còn choáng váng, được A Mộc ôm vào phòng tắm, cả người bị lột sạch, bị sờ sờ, trần trụi cũng mơ mơ hồ hồ không rõ, chỉ dựa vào người không nhúc nhích, toàn thân lười biếng, không muốn động đậy.
A Mộc đem người lau khô, mặc xong quần áo ôm về giường, còn mình thì quay về phòng tắm, hơn 3 tiếng sau mới trở ra. Lần này Lê Hân căn bản không có sức để nghiên cứu y tuốt trong bao lâu, đầu óc choáng váng mà chui vào gối, vô cùng khó chịu.
Ra khỏi phòng tắm và thay quần áo, đem áo blouse trắng cùng quần lấy được từ viện nghiên cứu đốt thành tro, lúc này mới đi đến mép giường, thấy Lê Hân không khoẻ liền bế người lên, đau lòng mà ôm vào trong ngực: “Còn chưa khỏe sao?”
“Ừm” Lê Hân hôn hôn trầm trầm gật đầu, cọ cọ đầu vào ngực A Mộc “Ta đây là tiêu hao quá mức, không biết lần này có thể khôi phục trong 10 ngày hay không. Ta ngủ mấy ngày rồi?”
“Năm ngày.” Nếu không phải trước đó Lê Hân có nói mình sẽ ngủ thật lâu, phỏng chừng A Mộ lại muốn ôm người đến đá cửa phòng Blake.
“Thêm hai ngày trước nữa thì là bảy ngày, còn ba ngày a……” Lê Hân khó chịu, oán hận mà cắn một ngụm lên cái ngực rắn chắc của A Mộc, kết quả thiếu chút nữa răng cửa bị gãy mất, silicon thật đáng ghét, siêu nhân thật đáng ghét.
“Còn muốn ngủ sao?”
“Không muốn, ngủ cũng ngủ không được, phỏng chừng phải nhờ vào chính mình chịu đừng phần còn lại thôi, sẽ không thoải mái vài hôm.”
A Mộc sờ sờ đầu Lê Hân, không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy hắn.
Anh ấy sẽ không rời xa ta nữa, Lê Hân tiếp nhận tin tức A Mộc truyền đến, vui vẻ cũng không thấy khó chịu nữa. Hắn đưa tay sờ sờ, sờ đến ống tiêu trong quần áo, cầm lấy rồi nói: “Anh còn chưa nghe qua ta thổi tiêu đi? Ta thổi một khúc cho anh nghe nhé.”
“Không thoải mái thì hãy nghỉ ngơi đi.”
“Không có việc gì, âm nhạc có thể giúp rèn luyện tinh thần lực, trước đây ta cũng từng trải qua một lần như vậy, mỗi ngày luyện tập nhạc cụ đúng cách, ngược lại càng tốt cho thân thể.”
Lê Hân cầm ống tiêu đặt lên môi, nghĩ nghĩ, giai điệu ưu mỹ của《Mai Hoa Tam Lộng》liền phát ra từ ống tiêu.
《Mai Hoa Tam Lộng》 ban đầu vốn là một bản hợp tấu cầm tiêu, trước đây Lê Hân dùng tỳ bà để gảy nên luôn thiếu một chút ý vị, lần này dùng tiêu thổi, tuy rằng không có đàn cổ nên đơn điệu đi không ít, nhưng so với tỳ bà càng thổi ra nhiều cảm giác hơn.
Tinh thần lực cấp 3 có thể tạo ra hình ảnh thông qua nhạc khúc, điểm điểm hồng mai nở rộ cạnh hai người, thập phần mỹ lệ. A Mộc ôm Lê Hân, lộ ra nụ cười.
Theo tiếng nhạc, y nhẹ nhàng nói: “Ta không nhớ rõ trong 20 tháng này xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình bị quân nhân đế quốc mang đi. Thời gian dài như vậy, em trải qua thế nào?”
Không ai rõ Lê Hân là người yếu ớt thế nào hơn A Mộc, mỗi lần y chạm vào Lê Hân một chút, đều sẽ cảm thấy người trong lòng thật yếu ớt, nhất định phải hết sức kiềm chế bản thân để không làm tổn thương đến hắn. Trong khoảng thời gian này, không có mình ở cạnh, cuộc sống Lê Hân có bao nhiêu gian nan, chỉ tưởng tượng thôi A Mộc đã đau lòng.
“Cũng không có” Lê Hân buông tiêu nói “Hương hoa mận tỏa ra từ cái lạnh buốt, nhân sinh trên đời, nào có thuận buồm xuôi gió. Mọi người đều đối với ta rất tốt, cũng gặp được rất nhiều bằng hữu, hiện tại ta còn rất có tiền, Phil giúp ta kiếm rất nhiều tiền. Nhưng, nhưng mà…… Có chút nhớ anh, rất nhớ anh.”
Không có lúc nào là không nhớ tới, sợ y xảy ra chuyện, sợ y vì đế quốc mà bỏ rơi mình, cho dù tìm được Nghiêm Sí, cũng lo lắng hãi hùng mà không dám giúp y khôi phục ký ức.
Đời sống cũng không khổ, dù ở Hắc Ám tinh cũng không có gì, chính là nhớ lại có chút quéo người.
Lúc không nhìn thấy A Mộc, Lê Hân có thể nói với bản thân, hắn còn có âm nhạc. Nhưng sau khi gặp được A Mộc, hắn không thể tự lừa gạt mình nữa, cho dù có âm nhạc, cũng không thay thế được A Mộc, âm nhạc cho hắn nơi gửi gắm, không thống khổ như vậy mà thôi.
“Ta sẽ không đi nữa, sẽ mãi bồi em.” A Mộc ôm chặt Lê Hân, nói ra lời thề vĩnh hằng của mình.
Lê Hân dựa vào lòng A Mộc, ác ý bóp mạnh chỗ nhô cứng trên ngực y rồi sờ soạng xung quanh, sau khi trêu chọc người ta lên, bèn xoa xoa huyệt thái dương nói: “Ai da, đầu ta choáng quá, thật muốn nôn, không chịu nổi rồi. Còn có ta hình như còn là vị thành niên, 2 tháng nữa mới được 18 tuổi, 20 tháng trước ta còn rất trẻ.”
A Mộc: “……”
Bóp cái mũi Lê Hân, tuy rằng có chút khó chịu, nhưng cũng không phải không chịu được, A Mộc có thể bóp nát hơn 1 ngàn quả dưa chuột.
Dính lấy A Mộc cả ngày, Lê Hân trọng sắc khinh bạn mới nhớ tới mình ngủ lâu như vậy còn chưa liên lạc với Phil ba ba hình như không được tốt lắm. Vội vàng mở máy truyền tin, khi ngắt liên lạc máy truyền tin đều sẽ lưu lại tin nhắn, vừa mở máy ra đã bị tin nhắn oanh tạc thiếu chút nữa hù chết.
Hơn trăm tin nhắn…… mấy ngày nay Phil ba ba sắp phát điên rồi đi?
Lê Hân vội vàng hồi âm Phil, hình chiếu 3D của Phil xuất hiện trên quang bình, hắn nhìn thấy Lê Hân vừa định nói chuyện, đột nhiên thấy bộ dáng lười biếng nằm trong chăn kia, lộ ra bả vai cùng cánh tay trần dựa vào lòng ngực A Mộc, còn A Mộc lại mở rộng áo trên, lộ ra khuôn ngực rắn chắc gợi cảm, tay còn lại của Lê Hân đang sờ tới sờ lui trên ngực A Mộc.
Phil lập tức đem chuyện muốn nói vứt ra sau đầu, tức giận quát: “Lê Hân còn chưa thành niên đâu, cầm thú!”
Lúc hắn rống, Phong Liệt Vân và Thẩm Uyển Như bên cạnh cũng xuất hiện trên quang bình, A Mộc lập tức ngắt liên lạc, vỗ vỗ Lê Hân: “Mặc quần áo.”
Lê Hân: “……”
Kỳ thật mấy ngày nay hắn cùng A Mộc vô cùng thuần khiết a, chính là thuần đắp chăn bông ngủ. Vị thành niên thì làm sao a, đã sớm chín thì có thể hái được rồi. Hắn cùng A Mộc yêu đương hai năm, mới chỉ làm một lần, số lần này thật sự quá tàn nhẫn, chờ cấp bậc hắn trở về, thân thể sẽ biến thành cấp D, sức chịu đựng cũng tăng lên. Đến lúc đó nhất định phải hảo hảo bù lại đủ 20 tháng này!
Không tình nguyện mà mặc quần áo, lại cài hết cúc áo cho A Mộc, thấy không có da thịt lộ ra ngoài, cậu hài lòng gật đầu rồi liên lạc lại.
Phil hiển nhiên đã bình tĩnh hơn rồi, nhìn thấy Lê Hân và A Mộc đều mặc quần áo đứng đắn ngồi trên sô pha trong phòng khách, lửa giận giảm hơn phân nửa mới có tâm tình nói chính sự: “Lê Hân, thân thể cậu không sao chứ, đã khôi phục chưa?”
Lê Hân xoa xoa huyệt thái dương: “Đột ngột tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, muốn khôi phục phỏng chừng cần một đoạn thời gian. Ngươi đừng hiểu lầm, A Mộc không có cầm thú như vậy, ta bị thương y quý trọng còn không kịp. Năm ngày này ta đều ngủ giống như hai ngày trước đó, sau khi tỉnh lại còn vựng vựng, lần này đúng là mệt thảm.”
Nghe nói A Mộc không làm gì, vẻ mặt Phil tốt hơn một ít: “Có để lại di chứng gì hay không?”
“Không có.” Điều này Lê Hân có thể vỗ ngực bảo đảm “Tiếp tục tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt rồi, Phil thúc thúc yên tâm đi.”
Thúc thúc? Biểu tình A Mộc có chút vi diệu.
Phil còn muốn tiếp tục ôn chuyện, hắn thật sự rất lo cho Lê Hân, nhưng Thẩm Uyển Như bên kia nghe nửa ngày cũng không nghe được vấn đề chính, nàng đã đợi năm ngày, tất cả chiến sĩ đều đang đợi mệnh ở tiền tuyến, lúc này nàng là đang vô cớ bỏ bê công việc, vi phạm kỷ luật quân đội nghiêm trọng, năm ngày này Thẩm Uyển Như chờ đến nóng cả lòng.
Nàng nhịn không được tiến lên trước máy truyền tin nói: “Lê Hân, ta là Thẩm Uyển Như, thượng tướng tập đoàn quân Đệ Tứ, biểu tỷ của Nghiêm Sí, ta hy vọng có thể gặp được ngươi và Nghiêm Sí.”
Đang ôn chuyện cùng nhi tử thì bị chen ngang, Phil quay đầu trừng nàng, Thẩm Uyển Như hoàn toàn không thèm để ý.
Lê Hân do dự chốc lát, nói: “Nên gặp mặt, Phil thúc thúc biết địa chỉ nhà ta, các ngươi cùng đến đây đi, Nghiêm Sí cũng ở chỗ này.”
Mặc kệ nói thế nào, là Thẩm Uyển Như đến đây bọn họ mới có thể cứu được A Mộc. Trước đây ở đế quốc Lê Hân cũng có xem qua tạp chí bát quái, Thẩm Uyển Như là biểu tỷ lớn hơn Nghiêm Sí 30 tuổi, cũng là huấn luyện viên vỡ lòng của Nghiêm Sí trước khi đi học, với y mà nói là vô cùng quan trọng. Mặc kệ A Mộc có khôi phục ký ức hay không, y cũng không thể phủ nhận 30 năm ở đế quốc và người thân của mình.
“Nàng là biểu tỷ của ta?” Sau khi ngắt máy, A Mộc hỏi.
Lê Hân gật đầu: “Thiên chân vạn xác, A Mộc rốt cuộc anh quên nhiều ít? Thật sự một chút cũng không nhớ?”
“Không nhớ.” A Mộc thờ ơ lắc đầu “Ta chỉ nhớ chuyện ở Emir, giống như ngủ một giấc thức dậy, liền thấy hắc miêu đang bị khi dễ, rất tức giận.”
“Quả nhiên mặc kệ ta có biến thành dáng vẻ gì, anh đều có thể nhận ra.” Mặt Lê Hân khẽ hồng một chút, tuy rất cảm động, trong lòng lại lo lắng nhiều hơn “Chờ tinh thần lực ta khôi phục, liền giúp anh chữa khỏi tất cả các vết thương tinh thần, như vậy anh sẽ……”
“Em hy vọng ta khôi phục ký ức?” Lần đầu tiên A Mộc ngắt lời Lê Hân, trước kia y đều yên lặng mà nghe, mặc kệ Lê Hân nói cái gì đều sẽ làm.
Lê Hân sửng sốt một chút: “Đương nhiên, dù sao tinh thần anh cũng đang bị thương, không trị tốt sẽ trở thành vấn đề. Hơn nữa, dù sao anh cũng có hơn 30 năm quá khứ, không thể quên.”
A Mộc không nói chuyện, chỉ nắm lấy tay Lê Hân không chịu buông ra.
Thẳng đến khi bọn người Thẩm Uyển Như gõ cửa, A Mộc mới đột nhiên nói: “Ta không muốn khôi phục ký ức.”
Lê Hân nhìn y, gian nan mà lắc đầu: “Tất cả ký ức đều là anh, anh phải đối mặt với chính mình.”
“Không phải ta đối mặt với Nghiêm Sí, mà là Nghiêm Sí phải đối mặt với ta như thế nào. Tất cả ký ức không phải đều của ta, ta chỉ là một phần của Nghiêm Sí ” A Mộc bỏ xuống một câu, liền ra ngoài mở cửa cho ba người.
Đương nhiên, dù Nghiêm Sí có giết chết viện trưởng viện nghiên cứu Norec cũng không thành vấn đề, dù sao lúc ấy y cũng đang bị thí nghiệm phi pháp trên cơ thể, sau khi tỉnh lại tất nhiên sẽ rất phẫn nộ, nhất thời không khống chế được cảm xúc cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng mà dù bên trong có tình lý, Nghiêm Sí vẫn là quân nhân của đế quốc, dưới tình huống không có bất cứ chứng cứ nào, dưới tình huống chiếm hết ưu thế, tự tay giết chết nhiều người như vậy, tương lai sẽ không thể nào biện minh được trước toà án, phòng vệ cũng là quá mức!
Muốn để Nghiêm Sí vô tội, phỏng chừng chỉ có thể lấy cớ là tinh thần dị biến, dù sao trước đó tinh thần y cũng đã bị tổn thương nặng như vậy. Chính là một khi đã dùng cớ tinh thần dị biến, Nghiêm Sí sẽ bị quân đội đưa đến viện điều dưỡng quan sát, mà con đường làm quan trong tương lai cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Thật phiền toái! Thẩm Uyển Như nhíu mày, nếu muốn giữ được Nghiêm Sí, nhất định phải nuốt xuống khẩu khí này, tạm thời buông tha Lê Viêm, sau đó sẽ nghĩ cách khác kéo gã ra khỏi tập đoàn quân Đệ Tam.
Xuống tay cũng quá độc ác, chiếm hết ưu thế như vậy, nên lưu lại người sống mới đúng, những người này tương lai đều là chứng nhân, kết quả đều bị Nghiêm Sí làm thịt!
Bất quá so với những chuyện đó, có thể đổi về Nghiêm Sí đã khôi phục thần trí cũng tốt. Dù sao trước đó bác sĩ cũng đã thông báo bệnh nguy kịch, khả năng Nghiêm Sí có thể tỉnh lại gần như con số 0, hiện tại y có thể tỉnh, tốt hơn bất cứ thứ gì. Viện nghiên cứu có thể làm Nghiêm Sí tỉnh lại, xem ra vẫn có chút năng lực…… Nghiêm Sí là được viện nghiên cứu cứu tỉnh sao? Đột nhiên Thẩm Uyển Như nhớ tới hắc miêu thần kỳ kia, lại không xác định. Nàng chưa từng có qua cảm giác này, nghe tiếng mèo kêu cao vút lại ưu mỹ kia, phảng phất như thể linh hồn đều rung động theo nó, khi đó nàng đang lo lắng vì sự không đáng tin của Phil và Phong Liệt Vân, rồi lại nghe được tiếng mèo kêu ấy, cảm thấy như được bàn tay mẹ vỗ về, lập tức trở nên bình yên mà tường hòa, màu sắc của bầu trời dường như đã khác.
Đương nhiên, điều đó không quan trọng, quan trọng nhất chính là, Nghiêm Sí ngươi tỉnh lại hoàn toàn đi a! Thức tỉnh thành một người khác là chuyện thế nào? Không đúng, nhìn Phil giống như rất quen thuộc với dáng vẻ nhân cách khác này của Nghiêm Sí ……
“A Mộc là tên của Nghiêm Sí khi y ở Emir sau 5 tháng lưu lạc trong vũ trụ?” Phil vốn định kéo dài thêm chút thời gian, để A Mộc mang Lê Hân rời đi, kẻo làm lộ thân phận, lại không nghĩ rằng vừa vặn bị Thẩm Uyển Như hỏi.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi liền biết ngươi hẳn rõ ràng chuyện trùng dị hình, lần đầu Nghiêm Sí đến Emir chính là vì tinh thần bị trùng dị hình gây tổn thương, lúc y rời khỏi Khoáng tinh, từng phát cuồng đến mức tự mình phá hỏng cơ giáp Khởi Hàng, nhưng lúc Grant đưa Nghiêm Sí về, tinh thần y lại vô cùng bình thường, ngoại trừ không có đoạn ký ức về Emir. Lần thứ hai bị trùng dị hình công kích, y có một sức mạnh phòng ngự kỳ lạ, nhưng lực lượng này không kéo dài được lâu, tinh thần y lần nữa bị thương, hơn nữa thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn cả lần đầu. Bác sĩ đế quốc đã hết cách, nhưng sau khi quay về Emir, y đã tỉnh dậy và ổn định lại tinh thần, nhưng lại mất đi ký ức nguyên bản…… Ta có thể lớn mật suy đoán hay không, tinh thần y có thể khôi phục, không liên quan đến viện nghiên cứu, mà là ở Emir, có một sức mạnh thần bí nào đó có thể giúp y khôi phục?” Thẩm Uyển Như tinh chuẩn mà phân tích.
Phil mặt không đổi sắc nuốt nước miếng, chỉ chỉ Phong Liệt Vân nói: “Y, không phải y vốn có năng lực khống chế tinh thần người khác sao.”
“Lúc ở tinh hệ Hắc Ám ta xác thật tin cách giải thích này, suy cho cùng Phong Liệt Vân trong lời đồn quá mức đặc biệt, không ai biết đến tột cùng y đã tiếp nhận nghiên cứu như thế nào ở Emir mới có thể khống chế tinh thần hàng triệu binh lính. Nhưng lần này các ngươi không giấu được ta, nếu Phong Liệt Vân là người có thể khống chế tinh thần, tại sao các ngươi phải tốn công thả hắc miêu vào trước như vậy?” Thẩm Uyển Như nhìn chằm chằm Phong Liệt Vân, ánh mắt như lưỡi đao “Ta vẫn luôn suy nghĩ, vì sao Nghiêm Sí lại nhất kiến chung tình với một ca sĩ chỉ vừa gặp qua một lần ở nguyên thủy tinh, còn đến chết không hối hận, ta hiểu đệ đệ mình, tính cách y lãnh đạm, không có hứng thú tiếp xúc với người khác, người thường rất khó đi vào lòng y, chỉ mới gặp một lần, hảo cảm mỏng manh lại có thể khiến y khăng khăng một mực, ta không tin. Mà vừa rồi sau khi y trở thành A Mộc, đồng thời còn nói ra một cái tên, Lê Hân.”
Nàng một bên nói, một bên quan sát thần sắc hai người, quả nhiên sau khi nhắc tới Lê Hân, sắc mặt Phong Liệt Vân và Phil đều có biến hóa rất nhỏ.
Thẩm Uyển Như nhếch khóe môi: “Xem ra ta đoán không sai. Emir có Lê Hân, cho nên tinh thần bị thương của Nghiêm Sí mới có thể khỏi; Hắc Ám tinh có Lê Hân, hơn một vạn người kia sẽ lông tóc vô thương! Thiếu niên Lê Hân này, sức mạnh của hắn còn cường đại hơn ta nghĩ, phải không?”
Cường đại? Phong Liệt Vân vừa lo lắng vừa khinh thường bĩu môi. Nói Lê Hân có lực lượng đặc thù còn được, nói hắn cường đại thì tuyệt đối là não bổ quá độ. Mỗi ngày rời giường Phong Liệt Vân đều get được cách chết mới cho cacbon, trước nay chưa từng đem hai chữ cường đại này đặt trên người Lê Hân, quả thực rất khó tưởng tượng, cư nhiên có người nói hắn cường đại!
Thấy Phong Liệt Vân và Phil một tên khinh thường một tên dở khóc dở cười, biểu tình không giống trong dự tính của Thẩm Uyển Như, nàng hơi nhíu mày, mình đoán sai rồi sao?
“Cho dù suy đoán của ta có chút khác với thực tế, nhưng thông qua biểu hiện của các ngươi, tinh thần của Lê Hân khác với người thường, đây là sự thật không thể chối cãi, đúng không?” Thẩm Uyển Như nói “Ta muốn gặp hắn.”
“Không được!” Hai người trăm miệng một lời, Thẩm Uyển Như không giống A Mộc, năng lực của Lê Hân đặc thù như vậy, nàng nhất định sẽ nghĩ cách kéo người đến chiến trường. Chính là đế quốc nước quá đục, Lê Hân lại quá yếu, bọn họ tuyệt đối không thể mạo hiểm được.
Phong Liệt Vân cùng Phil khác Thẩm Uyển Như, Thẩm Uyển Như là người yêu nước yêu nhà, tâm nàng đều là duy trì hòa bình cho đế quốc, nàng có thể không chút lưu tình đối phó với kẻ thù của đế quốc, lại không cách nhìn bất cứ thường dân bá tánh nào chết đi.
Nhưng đối với Phong Liệt Vân và Phil, loại người bị đế quốc vứt bỏ này mà nói, những người xa lạ đó, có quan hệ gì với bọn họ sao?
Nói bọn họ lãnh đạm cũng được, nói bọn họ thiển cận cũng được. Trong lòng Phil và Phong Liệt Vân chỉ có đồng bạn Emir, chỉ cần bọn họ có thể an toàn là được, một chút cũng không quan tâm đến những người đã từng vứt bỏ bọn họ ở đế quốc có mạnh khỏe hay không.
Lê Hân là mảnh đất thuần khiết ẩn chứa trong lòng bọn họ, như thế nào sẽ nguyện ý để hắn cuốn vào phân tranh trong đế quốc.
“Các ngươi không nhìn thấy những con trùng dị hình kia có bao nhiêu đáng sợ!” Thẩm Uyển Như thấy bọn họ cự tuyệt, phẫn nộ nói “Chỉ có 10 con trùng dị hình, phối hợp 300 triệu trùng vũ trụ, đã xóa sổ mất 6 triệu binh sĩ bắc cương tinh hệ! Nếu không có Nghiêm Sí, lúc này đây không biết còn phải hy sinh bao nhiêu chiến sĩ mới có thể tiêu diệt được 10 con trùng dị hình kia. Mà lần này, chỉ có 10 con, lúc trước công kích trạm không gian biên cảnh có 30 trùng dị hình, số lượng chúng nó tuyệt đối không chỉ có vậy, xa ngoài tinh hệ, mẫu trùng không biết đã dựng dục ra bao nhiêu trùng dị hình, đế quốc căn bản phòng ngự không được!”
“Thẩm thượng tướng” Phil bình tĩnh nói “Trạm không gian biên cảnh bị tập kích, khi 50 triệu trùng vũ trụ đi đến tinh hệ Hắc Ám, lúc ấy các ngươi định bảo hộ …… hoặc xử lý người tinh hệ Hắc Ám thế nào?”
Thẩm Uyển Như trầm mặc, nàng cũng hiểu được người của tinh hệ Hắc Ám rất đáng thương, nhưng một khi phát sinh xung đột, nàng tình nguyện không màng đến tánh mạng người tinh hệ Hắc Ám, lấy Hắc Ám tinh làm chiến trường, tiêu diệt trùng vũ trụ. Điểm dừng tiếp theo của Hắc Ám tinh chính là trạm không gian Emir, để ngăn trạm không gian bị xâm chiếm, nàng tình nguyện hy sinh tinh hệ Hắc Ám.
Đây là sự máu lạnh của nàng, cũng là quan điểm sống được tạo ra một cách vô tri vô giác dưới sự ảnh hưởng của đế quốc. Tuy rằng sẽ đồng tình, nhưng một khi xảy ra nguy cơ, thứ bị vứt bỏ đầu tiên, cũng là những người có tinh thần dị biến gây nguy hiểm cho xã hội này.
“Trong tinh hệ Hắc Ám, chỉ có hoàn cảnh ở tinh cầu Emir tốt một chút, hiện trạng các tinh cầu còn lại, cô có thể hỏi Phong Liệt Vân, đó là địa ngục nhân gian thế nào. Mà sở dĩ Emir tốt hơn một chút, những gì gặp phải lại là ác ý lớn hơn từ đế quốc. Ta nghĩ những người tinh thần dị biến ấy thà chết như ở Hắc Ám tinh, còn hơn là khi họ còn sống, bị người của viện nghiên cứu bắt được, lấy đi đại não khi còn đang sống sờ sờ, cho vào vật chứa để duy trì sự sống, sau đó không ngừng chịu đủ các loại kích thích tinh thần, cho đến khi chết trong thống khổ. Khi họ có một cơ thể, ít nhất họ có thể phát tiết, có thể chờ mong cái chết mang đến giải thoát. Nhưng khi bị đưa tới phòng thí nghiệm, họ phải làm sao để giảm đi nỗi đau tinh thần? Không có bất cứ biện pháp nào cả, chỉ có thể chịu đựng, thẳng đến khi tinh thần hoàn toàn hỏng mất, thẳng đến khi viện nghiên cứu không cần họ nữa mới thôi.
Thẩm thượng tướng, chúng ta không giống cô. Cô vì nước vì dân, lòng dạ rộng lớn, chúng ta lại chỉ có lòng dạ hẹp hòi, chỉ muốn bảo vệ cái tinh cầu này, bảo vệ người nhà của chúng ta.”
Phil đột nhiên nhớ tới lúc Lê Hân từ đế quốc trở về Emir, từng ôm lấy mình, vẻ mặt thư thái mà nói “Về nhà thật tốt”. Lê Hân có tinh thần bình thường, ở đế quốc cũng có chút danh tiếng, sau khi thấy qua đế quốc thái bình thịnh trị, hắn vẫn như cũ cho rằng Emir mỗi ngày đều có máu chảy tử vong này là nhà, người như vậy, làm sao có thể không được người người yêu thương.
Lấy tâm đổi tâm, Lê Hân vẫn luôn đối xử với fans của mình như vậy, chỉ có như vậy, mới có thể khiến Phil không tự chủ đi theo và bảo vệ.
Thẩm Uyển Như hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Ta chưa từng trải qua, không thể đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị, vĩnh viễn không thể tự mình cảm nhận được cảm giác của các ngươi, nhưng lựa chọn của các ngươi, ta có thể hiểu. Chỉ là có chuyện ta cần phải nói rõ, Emir cũng được, Hắc Ám tinh cũng thế, những tinh cầu này có thể tồn tại, đều bởi vì có đế quốc. Một khi đế quốc đình trệ, chỉ còn lại ít ỏi hai ba tỷ người Emir, căn bản không thể chiến đấu với trùng vũ trụ. Đó là một đám gia hỏa chỉ biết ăn, sẽ ăn không ngừng, ăn tất cả các sinh vật trong vũ trụ, bao gồm cả tinh cầu Emir.
Liền tính đế quốc vứt bỏ các ngươi, nhưng mà Emir đến nay vẫn cứ tồn tại, là vì dùng sinh mệnh quân biên cảnh chúng ta mà bảo hộ! Ta, Thẩm Uyển Như, 20 tuổi tòng quân đến nay đã 41 năm, vẫn luôn trấn thủ ở biên giới tinh hệ Hắc Ám, trong 41 năm, thời gian ở lại đế quốc không vượt quá 1 năm. Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn thủ tại chỗ này, một bước cũng không rời! Ngươi, Phong Liệt Vân, sau khi nhấc lên đại loạn ở Emir 51 năm trước, vẫn luôn lang thang trong Hắc Ám tinh. Trong 51 năm này, đã từng nghĩ tới, có 41 năm an bình, là dùng sinh mệnh, thanh xuân, sức khỏe của ta cùng quân biên cảnh đổi lấy!
Tòng quân 41 năm, trải qua 5 trận chiến quy mô lớn, 23 trận đánh quy mô nhỏ, phân vệ hắc ám của tập đoàn quân Đệ Tứ tổng cộng có 6 triệu biên chế, 28 trận đánh lớn nhỏ trong 41 năm, trong đó tử vong 516.734 người, 178.803 người tinh thần dị biến không thể sống một cuộc sống bình thường, vô số thương tích nặng nhẹ khác nhau. Tuyến phòng thủ được xây dựng bởi cuộc sống của hơn nửa triệu người để các ngươi có thể tiêu dao 41 năm ở Hắc Ám tinh ở Emir, các ngươi có thể nói đế quốc vứt bỏ các ngươi, thế nhưng quân biên cảnh hắc ám, một lần cũng chưa từng vứt bỏ các ngươi!
Nói lại lần nữa, ta muốn gặp Lê Hân!”
Thẩm Uyển Như ngẩng cao đầu, đứng trước mặt Phil và Phong Liệt Vân, ánh mắt trong suốt, thẳng tắp.
Cũng chỉ người như nàng, mới có đủ tự tin thách thức người Emir, đế quốc tàn nhẫn, nhưng những chiến sĩ trấn thủ tiền tuyến, vẫn chưa lần nào lùi bước.
“Lê Hân……” Phil gian nan mà nói “Lê Hân thật sự không được, cô không biết cậu ấy là một người yếu ớt cỡ nào.”
“Ta cũng không cưỡng ép hắn lên chiến trường, ta chỉ muốn gặp hắn. Tình huống cụ thể, ta muốn gặp hắn rồi nói.”
Phil trầm mặc thật lâu, sau đó mới thở dài nói: “Thẩm thượng tướng thật khiến ta không có biện pháp cự tuyệt, ta sẽ giúp cô liên hệ với cậu ấy, có thể gặp hay không, để cậu ấy quyết định.”
Lúc này Lê Hân đang ôm đùi A Mộc ngủ ngon lành, còn chảy cả nước miếng, tư thế ngủ thảm không nỡ nhìn. Mà A Mộc lại hoàn toàn không cảm thấy xấu, hai mắt không chớp mà nhìn hắn, giống như nhìn thế nào cũng thấy không đủ. Giơ tay lau sạch nước miếng trên khóe miệng, chỉnh lại tư thế thoải mái hơn cho Lê Hân tiếp tục ngủ.
Phil căn bản không thể liên lạc được, bởi vì A Mộc đã tắt tất cả máy máy truyền tin của Lê Hân rồi.
Một giấc này ước chừng ngủ 5 ngày, Lê Hân đã bị tổn thương quá lớn, sau khi tỉnh lại đầu óc vẫn còn choáng váng, được A Mộc ôm vào phòng tắm, cả người bị lột sạch, bị sờ sờ, trần trụi cũng mơ mơ hồ hồ không rõ, chỉ dựa vào người không nhúc nhích, toàn thân lười biếng, không muốn động đậy.
A Mộc đem người lau khô, mặc xong quần áo ôm về giường, còn mình thì quay về phòng tắm, hơn 3 tiếng sau mới trở ra. Lần này Lê Hân căn bản không có sức để nghiên cứu y tuốt trong bao lâu, đầu óc choáng váng mà chui vào gối, vô cùng khó chịu.
Ra khỏi phòng tắm và thay quần áo, đem áo blouse trắng cùng quần lấy được từ viện nghiên cứu đốt thành tro, lúc này mới đi đến mép giường, thấy Lê Hân không khoẻ liền bế người lên, đau lòng mà ôm vào trong ngực: “Còn chưa khỏe sao?”
“Ừm” Lê Hân hôn hôn trầm trầm gật đầu, cọ cọ đầu vào ngực A Mộc “Ta đây là tiêu hao quá mức, không biết lần này có thể khôi phục trong 10 ngày hay không. Ta ngủ mấy ngày rồi?”
“Năm ngày.” Nếu không phải trước đó Lê Hân có nói mình sẽ ngủ thật lâu, phỏng chừng A Mộ lại muốn ôm người đến đá cửa phòng Blake.
“Thêm hai ngày trước nữa thì là bảy ngày, còn ba ngày a……” Lê Hân khó chịu, oán hận mà cắn một ngụm lên cái ngực rắn chắc của A Mộc, kết quả thiếu chút nữa răng cửa bị gãy mất, silicon thật đáng ghét, siêu nhân thật đáng ghét.
“Còn muốn ngủ sao?”
“Không muốn, ngủ cũng ngủ không được, phỏng chừng phải nhờ vào chính mình chịu đừng phần còn lại thôi, sẽ không thoải mái vài hôm.”
A Mộc sờ sờ đầu Lê Hân, không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy hắn.
Anh ấy sẽ không rời xa ta nữa, Lê Hân tiếp nhận tin tức A Mộc truyền đến, vui vẻ cũng không thấy khó chịu nữa. Hắn đưa tay sờ sờ, sờ đến ống tiêu trong quần áo, cầm lấy rồi nói: “Anh còn chưa nghe qua ta thổi tiêu đi? Ta thổi một khúc cho anh nghe nhé.”
“Không thoải mái thì hãy nghỉ ngơi đi.”
“Không có việc gì, âm nhạc có thể giúp rèn luyện tinh thần lực, trước đây ta cũng từng trải qua một lần như vậy, mỗi ngày luyện tập nhạc cụ đúng cách, ngược lại càng tốt cho thân thể.”
Lê Hân cầm ống tiêu đặt lên môi, nghĩ nghĩ, giai điệu ưu mỹ của《Mai Hoa Tam Lộng》liền phát ra từ ống tiêu.
《Mai Hoa Tam Lộng》 ban đầu vốn là một bản hợp tấu cầm tiêu, trước đây Lê Hân dùng tỳ bà để gảy nên luôn thiếu một chút ý vị, lần này dùng tiêu thổi, tuy rằng không có đàn cổ nên đơn điệu đi không ít, nhưng so với tỳ bà càng thổi ra nhiều cảm giác hơn.
Tinh thần lực cấp 3 có thể tạo ra hình ảnh thông qua nhạc khúc, điểm điểm hồng mai nở rộ cạnh hai người, thập phần mỹ lệ. A Mộc ôm Lê Hân, lộ ra nụ cười.
Theo tiếng nhạc, y nhẹ nhàng nói: “Ta không nhớ rõ trong 20 tháng này xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình bị quân nhân đế quốc mang đi. Thời gian dài như vậy, em trải qua thế nào?”
Không ai rõ Lê Hân là người yếu ớt thế nào hơn A Mộc, mỗi lần y chạm vào Lê Hân một chút, đều sẽ cảm thấy người trong lòng thật yếu ớt, nhất định phải hết sức kiềm chế bản thân để không làm tổn thương đến hắn. Trong khoảng thời gian này, không có mình ở cạnh, cuộc sống Lê Hân có bao nhiêu gian nan, chỉ tưởng tượng thôi A Mộc đã đau lòng.
“Cũng không có” Lê Hân buông tiêu nói “Hương hoa mận tỏa ra từ cái lạnh buốt, nhân sinh trên đời, nào có thuận buồm xuôi gió. Mọi người đều đối với ta rất tốt, cũng gặp được rất nhiều bằng hữu, hiện tại ta còn rất có tiền, Phil giúp ta kiếm rất nhiều tiền. Nhưng, nhưng mà…… Có chút nhớ anh, rất nhớ anh.”
Không có lúc nào là không nhớ tới, sợ y xảy ra chuyện, sợ y vì đế quốc mà bỏ rơi mình, cho dù tìm được Nghiêm Sí, cũng lo lắng hãi hùng mà không dám giúp y khôi phục ký ức.
Đời sống cũng không khổ, dù ở Hắc Ám tinh cũng không có gì, chính là nhớ lại có chút quéo người.
Lúc không nhìn thấy A Mộc, Lê Hân có thể nói với bản thân, hắn còn có âm nhạc. Nhưng sau khi gặp được A Mộc, hắn không thể tự lừa gạt mình nữa, cho dù có âm nhạc, cũng không thay thế được A Mộc, âm nhạc cho hắn nơi gửi gắm, không thống khổ như vậy mà thôi.
“Ta sẽ không đi nữa, sẽ mãi bồi em.” A Mộc ôm chặt Lê Hân, nói ra lời thề vĩnh hằng của mình.
Lê Hân dựa vào lòng A Mộc, ác ý bóp mạnh chỗ nhô cứng trên ngực y rồi sờ soạng xung quanh, sau khi trêu chọc người ta lên, bèn xoa xoa huyệt thái dương nói: “Ai da, đầu ta choáng quá, thật muốn nôn, không chịu nổi rồi. Còn có ta hình như còn là vị thành niên, 2 tháng nữa mới được 18 tuổi, 20 tháng trước ta còn rất trẻ.”
A Mộc: “……”
Bóp cái mũi Lê Hân, tuy rằng có chút khó chịu, nhưng cũng không phải không chịu được, A Mộc có thể bóp nát hơn 1 ngàn quả dưa chuột.
Dính lấy A Mộc cả ngày, Lê Hân trọng sắc khinh bạn mới nhớ tới mình ngủ lâu như vậy còn chưa liên lạc với Phil ba ba hình như không được tốt lắm. Vội vàng mở máy truyền tin, khi ngắt liên lạc máy truyền tin đều sẽ lưu lại tin nhắn, vừa mở máy ra đã bị tin nhắn oanh tạc thiếu chút nữa hù chết.
Hơn trăm tin nhắn…… mấy ngày nay Phil ba ba sắp phát điên rồi đi?
Lê Hân vội vàng hồi âm Phil, hình chiếu 3D của Phil xuất hiện trên quang bình, hắn nhìn thấy Lê Hân vừa định nói chuyện, đột nhiên thấy bộ dáng lười biếng nằm trong chăn kia, lộ ra bả vai cùng cánh tay trần dựa vào lòng ngực A Mộc, còn A Mộc lại mở rộng áo trên, lộ ra khuôn ngực rắn chắc gợi cảm, tay còn lại của Lê Hân đang sờ tới sờ lui trên ngực A Mộc.
Phil lập tức đem chuyện muốn nói vứt ra sau đầu, tức giận quát: “Lê Hân còn chưa thành niên đâu, cầm thú!”
Lúc hắn rống, Phong Liệt Vân và Thẩm Uyển Như bên cạnh cũng xuất hiện trên quang bình, A Mộc lập tức ngắt liên lạc, vỗ vỗ Lê Hân: “Mặc quần áo.”
Lê Hân: “……”
Kỳ thật mấy ngày nay hắn cùng A Mộc vô cùng thuần khiết a, chính là thuần đắp chăn bông ngủ. Vị thành niên thì làm sao a, đã sớm chín thì có thể hái được rồi. Hắn cùng A Mộc yêu đương hai năm, mới chỉ làm một lần, số lần này thật sự quá tàn nhẫn, chờ cấp bậc hắn trở về, thân thể sẽ biến thành cấp D, sức chịu đựng cũng tăng lên. Đến lúc đó nhất định phải hảo hảo bù lại đủ 20 tháng này!
Không tình nguyện mà mặc quần áo, lại cài hết cúc áo cho A Mộc, thấy không có da thịt lộ ra ngoài, cậu hài lòng gật đầu rồi liên lạc lại.
Phil hiển nhiên đã bình tĩnh hơn rồi, nhìn thấy Lê Hân và A Mộc đều mặc quần áo đứng đắn ngồi trên sô pha trong phòng khách, lửa giận giảm hơn phân nửa mới có tâm tình nói chính sự: “Lê Hân, thân thể cậu không sao chứ, đã khôi phục chưa?”
Lê Hân xoa xoa huyệt thái dương: “Đột ngột tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, muốn khôi phục phỏng chừng cần một đoạn thời gian. Ngươi đừng hiểu lầm, A Mộc không có cầm thú như vậy, ta bị thương y quý trọng còn không kịp. Năm ngày này ta đều ngủ giống như hai ngày trước đó, sau khi tỉnh lại còn vựng vựng, lần này đúng là mệt thảm.”
Nghe nói A Mộc không làm gì, vẻ mặt Phil tốt hơn một ít: “Có để lại di chứng gì hay không?”
“Không có.” Điều này Lê Hân có thể vỗ ngực bảo đảm “Tiếp tục tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt rồi, Phil thúc thúc yên tâm đi.”
Thúc thúc? Biểu tình A Mộc có chút vi diệu.
Phil còn muốn tiếp tục ôn chuyện, hắn thật sự rất lo cho Lê Hân, nhưng Thẩm Uyển Như bên kia nghe nửa ngày cũng không nghe được vấn đề chính, nàng đã đợi năm ngày, tất cả chiến sĩ đều đang đợi mệnh ở tiền tuyến, lúc này nàng là đang vô cớ bỏ bê công việc, vi phạm kỷ luật quân đội nghiêm trọng, năm ngày này Thẩm Uyển Như chờ đến nóng cả lòng.
Nàng nhịn không được tiến lên trước máy truyền tin nói: “Lê Hân, ta là Thẩm Uyển Như, thượng tướng tập đoàn quân Đệ Tứ, biểu tỷ của Nghiêm Sí, ta hy vọng có thể gặp được ngươi và Nghiêm Sí.”
Đang ôn chuyện cùng nhi tử thì bị chen ngang, Phil quay đầu trừng nàng, Thẩm Uyển Như hoàn toàn không thèm để ý.
Lê Hân do dự chốc lát, nói: “Nên gặp mặt, Phil thúc thúc biết địa chỉ nhà ta, các ngươi cùng đến đây đi, Nghiêm Sí cũng ở chỗ này.”
Mặc kệ nói thế nào, là Thẩm Uyển Như đến đây bọn họ mới có thể cứu được A Mộc. Trước đây ở đế quốc Lê Hân cũng có xem qua tạp chí bát quái, Thẩm Uyển Như là biểu tỷ lớn hơn Nghiêm Sí 30 tuổi, cũng là huấn luyện viên vỡ lòng của Nghiêm Sí trước khi đi học, với y mà nói là vô cùng quan trọng. Mặc kệ A Mộc có khôi phục ký ức hay không, y cũng không thể phủ nhận 30 năm ở đế quốc và người thân của mình.
“Nàng là biểu tỷ của ta?” Sau khi ngắt máy, A Mộc hỏi.
Lê Hân gật đầu: “Thiên chân vạn xác, A Mộc rốt cuộc anh quên nhiều ít? Thật sự một chút cũng không nhớ?”
“Không nhớ.” A Mộc thờ ơ lắc đầu “Ta chỉ nhớ chuyện ở Emir, giống như ngủ một giấc thức dậy, liền thấy hắc miêu đang bị khi dễ, rất tức giận.”
“Quả nhiên mặc kệ ta có biến thành dáng vẻ gì, anh đều có thể nhận ra.” Mặt Lê Hân khẽ hồng một chút, tuy rất cảm động, trong lòng lại lo lắng nhiều hơn “Chờ tinh thần lực ta khôi phục, liền giúp anh chữa khỏi tất cả các vết thương tinh thần, như vậy anh sẽ……”
“Em hy vọng ta khôi phục ký ức?” Lần đầu tiên A Mộc ngắt lời Lê Hân, trước kia y đều yên lặng mà nghe, mặc kệ Lê Hân nói cái gì đều sẽ làm.
Lê Hân sửng sốt một chút: “Đương nhiên, dù sao tinh thần anh cũng đang bị thương, không trị tốt sẽ trở thành vấn đề. Hơn nữa, dù sao anh cũng có hơn 30 năm quá khứ, không thể quên.”
A Mộc không nói chuyện, chỉ nắm lấy tay Lê Hân không chịu buông ra.
Thẳng đến khi bọn người Thẩm Uyển Như gõ cửa, A Mộc mới đột nhiên nói: “Ta không muốn khôi phục ký ức.”
Lê Hân nhìn y, gian nan mà lắc đầu: “Tất cả ký ức đều là anh, anh phải đối mặt với chính mình.”
“Không phải ta đối mặt với Nghiêm Sí, mà là Nghiêm Sí phải đối mặt với ta như thế nào. Tất cả ký ức không phải đều của ta, ta chỉ là một phần của Nghiêm Sí ” A Mộc bỏ xuống một câu, liền ra ngoài mở cửa cho ba người.
Danh sách chương