Bạch Kỷ không nghĩ gì. Cậu nhanh chóng chọn lấy một bộ đồ rồi mặc vào. Sau đó cậu cũng không vào nhà tắm mà rời khỏi phòng, đi đến phòng của hai cha cậu. Cậu muốn tìm quần áo cho người đàn ông mặc tạm. Đồ của cậu so với thân hình của người đàn ông kia thật sự là không cùng một đẳng cấp, vốn dĩ không thể mặc được. Hi vọng hắn có thể mặc vừa quần áo của cha cậu.

Tính ra thì thân hình của hắn hơn cha Bạch rất nhiều, nhưng được cái là cha Bạch cũng cao, chắc là có thể mặc tạm đi. Còn không biết bao giờ người ta sẽ đem đồ đến, cũng không thể để hắn… Tồng ngồng đi tới đi lui như vậy được.

Nhưng chân trước Bạch Kỷ còn chưa mở được cửa phòng của hai cha chân sau đã nghe thấy tiếng chuông cửa bên ngoài.

Cậu không nghĩ gì nhiều cứ thế đi ra mở cửa. Cũng phải thôi, đây là nhà cậu mà.

Cậu vừa mở cửa đã nhìn thấy bên ngoài đứng một người đàn ông ăn mặc lịch sự. Trong tay đối phương cầm một cái túi.

"Cậu Bạch, đây là quần áo của Hoắc tổng."

Người bên ngoài Bạch Kỷ biết. Anh ta là tài xế của Hoắc Mạt, mỗi ngày đều đưa đón hai người đi làm nên Bạch Kỷ không có xa lạ gì. Nhưng hắn đến nhanh như vậy vẫn là khiến cậu bất ngờ.

"Tôi biết kiểu gì ngài ấy cũng tìm nên đã chuẩn bị sẵn rồi đợi ở gần đây. Chỉ cần ngài ấy gọi thì có thể đem tới ngay."

Giống như nhìn ra sự ngạc nhiên của Bạch Kỷ, anh ta cười lý giải. Hắn còn rất biết điều, mắt không hề nhìn loạn, chỉ cố định một điểm lịch sự trên mặt cậu khi nói chuyện.

Bạch Kỷ bị hắn nhìn ra tâm tư thì có chút ngại ngùng nhận lấy đồ hắn đưa. Nhưng không đợi cậu mời hắn vào nhà ngồi thì đã nghe hắn nói: "Tôi đợi ở bên ngoài."

Nói xong thì đi thẳng luôn, không cho cậu cơ hội mời mọc.



Bạch Kỷ chỉ đành nhận mệnh đóng cửa lại, mang đồ đi vào phòng.

Vừa đến cửa cậu đã nghe người đàn ông hỏi: "Trong tủ không có dao cạo râu."

Bạch Kỷ ngẩn ra. Sau đó cậu nói: "Để em qua bên phòng cha lấy."

Bởi vì gen, cậu đã bao giờ dùng dao cạo râu đâu. Cho nên trong phòng cậu đương nhiên sẽ không có thứ đó. Bản thân Hoắc Mạt sau khi nói xong cũng đã nghĩ đến nên không có nói gì nữa, nhận mệnh đợi con thỏ đi tìm dao cạo râu cho hắn.

Bạch Kỷ rất nhanh đã trở lại với một cái dao cạo râu mới toanh, còn có kem cạo râu.

"Đồ của anh em để bên ngoài."

Cậu vừa đưa đồ trong tay cho hắn vừa nói, cũng không dám nhìn loạn mà động thủ cho mình làm vệ sinh cá nhân luôn. Nhà tắm của cậu có chút nhỏ, hai người đứng chung một chỗ thì quả thật có chút trật. Cũng may là cậu không có lớn, không chiếm bao nhiêu không gian.

Chỉ là cậu thích sự chật chội này cho nên không có đợi hắn xong rồi mới vào. Cảm giác hai người cùng đứng một chỗ thật sự là rất dễ mê hoặc lòng người.

"Làm gì cười mãi vậy?"

Thấy con thỏ cứ thông qua gương nhìn hắn cười ngây ngô, đánh răng cũng đều sắp đánh đến mòn răng luôn vẫn chưa xong thi không khỏi cười sủng nịnh vỗ đầu cậu nhắc nhở. Sau đó thành công nhìn thấy con thỏ đỏ mặt giả bộ như không có gì quay đầu đi chuyên tâm đánh răng thì trong lòng mềm mại: "Hôm nay có đi làm được không?"



"Dạ… Đi."

Bạch Kỷ cúi đầu nhổ bọt kem đánh răng ra ngoài rồi mới lí nhí đáp.

"Ừ."

Nhưng người đàn ông chỉ hỏi như vậy rồi đi ra ngoài.

Bạch Kỷ nhìn bóng lưng của hắn một hồi, sau đó mới nhanh tay nhanh chân làm xong vệ sinh cá nhân rồi chạy ra.

Lúc hai người rời khỏi nhà hai cha của Bạch Kỷ được một lúc thì thiết bị tinh tế của cậu vang lên tiếng tít. Nhìn màn hình nhỏ hiển thị là cha Bạch thì cái miệng nhỏ của cậu khẽ mở ra biểu lộ một tia kinh ngạc. Rồi ở khóe mắt liếc thấy người đàn ông bên cạnh, cậu bỗng nhiên nhớ ra hành vi xấu hổ của mình hôm qua trong nhà của hai cha, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng lên. Mang theo một tia biểu tình chột dạ, cậu nhận máy của cha Bạch.

"Bảo bối."

Người trên màn hình vừa hiện ra đã lên tiếng gọi cậu.

Bởi vì vấn đề góc độ nên Hoắc Mạt có thể nhìn thấy rõ ràng. Bên trên màn hình chiếu ra là một người đàn ông trưởng thành ngũ quan hoàn mỹ nhưng lại mang theo sự rắn rỏi sắc bén chứ không hề mềm mại như hai cái tai trên đỉnh đầu ông. Không biết là do cái gì hay bình thường vẫn vậy nhưng lúc nói chuyện với Bạch Kỷ giữa hai đầu mày của ông vẫn luôn ẩn ẩn mấy nếp thịt, lại càng khiến cho khuôn mặt của ông trở nên nghiêm túc hơn, không giận mà uy.

Ở ông có một sự nghiêm nghị không cho phép người ta chối từ. Là kiểu người dễ dàng thuyết phục được người khác.

Thú vị… Trong lòng Hoắc Mạt không khỏi hiện lên hai chữ này khi từ trên ngoại hình bên ngoài mà đoán được phần nào tính cách của cha vợ. Trong lúc hắn nhìn ông Bạch Liêm cũng thông qua màn hình nhìn thấy hắn. Hai người vừa đối mắt nhìn nhau Hoắc Mạt đã lên tiếng trước: "Chào ngài. Con là Hoắc Mạt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện