"Ăn xong rồi ngoan ngoãn đi làm, không cho chạy loạn."
Hắn lại gắp cho cậu một cái bánh xếp vừa nghiêm giọng dặn dò. Nhưng nói xong lại cảm thấy thái độ của mình quá cứng rắn mà nói thêm: "Muốn đi đâu cũng phải nói với tôi một tiếng trước. Tôi đưa em đi hoặc để lái xe đưa."
Cái độ mù đường của Bạch Kỷ ở trong mấy ngày hắn theo dõi cậu hắn đã hiểu rõ nhất thanh nhị sở rồi. Hắn không muốn giống như hôm qua cũng không nghĩ để cậu tự đem mình lạc mất đâu. Hắn không định gò ép cậu nhưng sẽ không muốn cho cậu chạy, cho nên ở bên trong cứng rắn hắn không thể không mềm mỏng khi đối đãi với cậu.
Bạch Kỷ làm người đơn giản không hiểu hết được tâm tư sâu nặng của hắn, nhưng cậu vẫn biết thuận theo nếu nó ở trong giới hạn cậu có thể chấp nhận được. Yêu cầu của hắn lại không quá đáng nên cậu ngay lập tức đã theo bản năng muốn đồng ý. Nhưng bởi vì miệng còn đang bận nhai cho nên con thỏ nhỏ chỉ có thể giương đôi mắt long lanh lên ngoan ngoãn gật đầu với hắn. Hành động này khiến hai cái tai của cậu động động, chọc cho người đàn ông ngứa tay ngứa lòng đi nhéo một cái. Nhưng còn chưa sờ được thì nó đã bị chủ nhân ngây ngô vô thức khẽ quơ đầu quất vào tay hắn mấy cái, giống như làm nũng, lại quấy cho tim hắn mềm luôn.
"Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn."
Con thỏ thật sự quá mức đáng yêu!!
...
"Tiểu Bạch!"
Lộc Nhung vừa thấy Bạch Kỷ xuất hiện đã nhào tới như sói đói. Bạch Kỷ bất ngờ không né tránh kịp nên bị hắn ôm được, sau đó đối với hắn đem mình lật qua lật lại xem xét khắp nơi thì vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng nhớ tới trên người mình còn có dấu vết không thể cho người thấy, thế là cậu dưới cái nhìn kỳ quái của hắn uốn éo thoát ra ngoài.
Tại sao kỳ quái đâu?
Đương nhiên là tại vì Lộc Nhung đã kịp nhìn thấy những cái dấu hôn ngân mang theo bá đạo cùng chiếm hữu nồng đậm trên cổ, trên xương quai xanh ẩn hiện sau lớp áo sơ mi của Bạch Kỷ rồi chứ sao. Thật lòng là không muốn thấy cũng không được, bởi vì nó quá nhiều, quá chói mắt trên làn da trắng nõn của con thỏ. Những nơi nó xuất hiện toàn là vị trí dễ thu hút ánh mắt người ta nhất, đủ thấy chủ nhân của nó có tính chiếm hữu lớn đến thế nào.
Mặc dù Bạch Kỷ đã cố tình chọn cái áo vừa không khiến cậu nóng mà còn có thể giúp cậu che đi những dấu vết kia nhưng khó tránh khỏi ý đồ quá mức mãnh liệt của người đàn ông khi để lại chúng trên người cậu. Và tất nhiên là còn có ánh mắt quá mức sắc bén của người đối diện rồi. Cậu cho rằng mình đã đủ kỹ, cho nên chỉ có thể quy kết cho người khác rồi. Thật là một chiếc suy nghĩ ngây thơ đáng yêu không chịu được.
Bạch Kỷ nhìn thấy ánh mắt của hắn thì không khỏi xấu hổ kéo kéo cổ áo, cũng không dám nhìn hắn nữa. Nhưng Lộc Nhung đâu có định buông tha cho cậu. Cậu chàng nắm lấy vai cậu nghiêm túc hỏi: "Tiểu Bạch, hôm qua cậu chạy đi đâu? Sao điện thoại cũng không thông? Nếu cậu đụng phải chuyện khó xử phải nói cho tôi! Tôi sẽ giúp cậu."
Hắn một mặt lo lắng nhưng lời nói lại lung tung không đúng một hướng khiến Bạch Kỷ ngẩn ra. Mãi một lúc lâu cậu mới ngộ được có lẽ đối phương đã hiểu lầm cái gì.
Nhưng cậu không biết phải nói sao nên thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng lại gói gọn thành ba chữ: "Tôi không sao."
Chỉ là nó không thể thỏa mãn được Lộc Nhung.
"Vậy hôm qua cậu đi đâu sau khi rời khỏi Dục Anh Nhi?"
Lộc Nhung sợ cậu thoái thác không muốn nói nên lập tức gặng hỏi. Mắt lại không ngừng quan sát biểu tình trên khuôn mặt cậu, tránh bỏ lỡ cảm xúc không đúng gì đó mà cậu cố tình muốn giấu giếm.
Rốt cuộc dưới cái nhìn săm soi quá mức mãnh liệt của hắn, Bạch Kỷ không thế không nói rõ: "Tôi về nhà."
"Về nhà?"
Giọng Lộc Nhung cao hơn hẳn một tông, rõ ràng là không tin tưởng.
Cũng phải thôi, ai đời về nhà lại tắt thiết bị tinh tế đâu.
Còn có, về nhà mà khiến người ta cuống cuồng đi tìm như vậy sao?
"Tôi về nhà hai cha."
Bạch Kỷ nhẹ giọng giải đáp thắc mắc trong lòng hắn. Cậu cũng biết hành vi của mình quá mức bốc đồng nên có hơi xấu hổ không dám nhìn hắn.
"Nhà cha cậu?"
Lộc Nhung nghệch mặt một chút rồi đầu óc mới nhanh nhạy lên, rốt cuộc hiểu được ý của Bạch Kỷ. Nhưng hắn vẫn có điều muốn nói sau khi xác định cậu không có bị oan ức nào: "Vậy cậu cũng không cần tắt thiết bị tinh tế."
"Con thỏ nhỏ cậu nhìn ngoan ngoãn như vậy mà cũng có lúc làm việc bất chấp hậu quả như thế!"
Bạch Kỷ bị hắn mắng thì theo bản năng rụt cổ lại. Ngẫm đến thì người đàn ông cũng từng kết luận một câu như vậy, Bạch Kỷ không khỏi càng thêm ngại ngùng hơn.
Nhưng Lộc Nhung không có vì cậu đáng thương mà tha cho cậu. Biết cậu không sao thì hắn thả tâm rồi, nhưng hại hắn lo lắng cả một đêm hắn vẫn muốn tính lãi với cậu.
Hắn lại gắp cho cậu một cái bánh xếp vừa nghiêm giọng dặn dò. Nhưng nói xong lại cảm thấy thái độ của mình quá cứng rắn mà nói thêm: "Muốn đi đâu cũng phải nói với tôi một tiếng trước. Tôi đưa em đi hoặc để lái xe đưa."
Cái độ mù đường của Bạch Kỷ ở trong mấy ngày hắn theo dõi cậu hắn đã hiểu rõ nhất thanh nhị sở rồi. Hắn không muốn giống như hôm qua cũng không nghĩ để cậu tự đem mình lạc mất đâu. Hắn không định gò ép cậu nhưng sẽ không muốn cho cậu chạy, cho nên ở bên trong cứng rắn hắn không thể không mềm mỏng khi đối đãi với cậu.
Bạch Kỷ làm người đơn giản không hiểu hết được tâm tư sâu nặng của hắn, nhưng cậu vẫn biết thuận theo nếu nó ở trong giới hạn cậu có thể chấp nhận được. Yêu cầu của hắn lại không quá đáng nên cậu ngay lập tức đã theo bản năng muốn đồng ý. Nhưng bởi vì miệng còn đang bận nhai cho nên con thỏ nhỏ chỉ có thể giương đôi mắt long lanh lên ngoan ngoãn gật đầu với hắn. Hành động này khiến hai cái tai của cậu động động, chọc cho người đàn ông ngứa tay ngứa lòng đi nhéo một cái. Nhưng còn chưa sờ được thì nó đã bị chủ nhân ngây ngô vô thức khẽ quơ đầu quất vào tay hắn mấy cái, giống như làm nũng, lại quấy cho tim hắn mềm luôn.
"Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn."
Con thỏ thật sự quá mức đáng yêu!!
...
"Tiểu Bạch!"
Lộc Nhung vừa thấy Bạch Kỷ xuất hiện đã nhào tới như sói đói. Bạch Kỷ bất ngờ không né tránh kịp nên bị hắn ôm được, sau đó đối với hắn đem mình lật qua lật lại xem xét khắp nơi thì vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng nhớ tới trên người mình còn có dấu vết không thể cho người thấy, thế là cậu dưới cái nhìn kỳ quái của hắn uốn éo thoát ra ngoài.
Tại sao kỳ quái đâu?
Đương nhiên là tại vì Lộc Nhung đã kịp nhìn thấy những cái dấu hôn ngân mang theo bá đạo cùng chiếm hữu nồng đậm trên cổ, trên xương quai xanh ẩn hiện sau lớp áo sơ mi của Bạch Kỷ rồi chứ sao. Thật lòng là không muốn thấy cũng không được, bởi vì nó quá nhiều, quá chói mắt trên làn da trắng nõn của con thỏ. Những nơi nó xuất hiện toàn là vị trí dễ thu hút ánh mắt người ta nhất, đủ thấy chủ nhân của nó có tính chiếm hữu lớn đến thế nào.
Mặc dù Bạch Kỷ đã cố tình chọn cái áo vừa không khiến cậu nóng mà còn có thể giúp cậu che đi những dấu vết kia nhưng khó tránh khỏi ý đồ quá mức mãnh liệt của người đàn ông khi để lại chúng trên người cậu. Và tất nhiên là còn có ánh mắt quá mức sắc bén của người đối diện rồi. Cậu cho rằng mình đã đủ kỹ, cho nên chỉ có thể quy kết cho người khác rồi. Thật là một chiếc suy nghĩ ngây thơ đáng yêu không chịu được.
Bạch Kỷ nhìn thấy ánh mắt của hắn thì không khỏi xấu hổ kéo kéo cổ áo, cũng không dám nhìn hắn nữa. Nhưng Lộc Nhung đâu có định buông tha cho cậu. Cậu chàng nắm lấy vai cậu nghiêm túc hỏi: "Tiểu Bạch, hôm qua cậu chạy đi đâu? Sao điện thoại cũng không thông? Nếu cậu đụng phải chuyện khó xử phải nói cho tôi! Tôi sẽ giúp cậu."
Hắn một mặt lo lắng nhưng lời nói lại lung tung không đúng một hướng khiến Bạch Kỷ ngẩn ra. Mãi một lúc lâu cậu mới ngộ được có lẽ đối phương đã hiểu lầm cái gì.
Nhưng cậu không biết phải nói sao nên thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng lại gói gọn thành ba chữ: "Tôi không sao."
Chỉ là nó không thể thỏa mãn được Lộc Nhung.
"Vậy hôm qua cậu đi đâu sau khi rời khỏi Dục Anh Nhi?"
Lộc Nhung sợ cậu thoái thác không muốn nói nên lập tức gặng hỏi. Mắt lại không ngừng quan sát biểu tình trên khuôn mặt cậu, tránh bỏ lỡ cảm xúc không đúng gì đó mà cậu cố tình muốn giấu giếm.
Rốt cuộc dưới cái nhìn săm soi quá mức mãnh liệt của hắn, Bạch Kỷ không thế không nói rõ: "Tôi về nhà."
"Về nhà?"
Giọng Lộc Nhung cao hơn hẳn một tông, rõ ràng là không tin tưởng.
Cũng phải thôi, ai đời về nhà lại tắt thiết bị tinh tế đâu.
Còn có, về nhà mà khiến người ta cuống cuồng đi tìm như vậy sao?
"Tôi về nhà hai cha."
Bạch Kỷ nhẹ giọng giải đáp thắc mắc trong lòng hắn. Cậu cũng biết hành vi của mình quá mức bốc đồng nên có hơi xấu hổ không dám nhìn hắn.
"Nhà cha cậu?"
Lộc Nhung nghệch mặt một chút rồi đầu óc mới nhanh nhạy lên, rốt cuộc hiểu được ý của Bạch Kỷ. Nhưng hắn vẫn có điều muốn nói sau khi xác định cậu không có bị oan ức nào: "Vậy cậu cũng không cần tắt thiết bị tinh tế."
"Con thỏ nhỏ cậu nhìn ngoan ngoãn như vậy mà cũng có lúc làm việc bất chấp hậu quả như thế!"
Bạch Kỷ bị hắn mắng thì theo bản năng rụt cổ lại. Ngẫm đến thì người đàn ông cũng từng kết luận một câu như vậy, Bạch Kỷ không khỏi càng thêm ngại ngùng hơn.
Nhưng Lộc Nhung không có vì cậu đáng thương mà tha cho cậu. Biết cậu không sao thì hắn thả tâm rồi, nhưng hại hắn lo lắng cả một đêm hắn vẫn muốn tính lãi với cậu.
Danh sách chương