Đêm đến, Bạch Kỷ bởi vì không có đem đồ tới Hoắc gia nên chỉ có thể lại mặc áo sơ mi của người kia nằm giang tay giang chân trên giường. Mặc dù là áo sơ mi hắn mặc hồi cấp ba nhưng kích cỡ cũng chẳng khác gì bây giờ mấy, Bạch Kỷ mặc vào vẫn có thể che được đến đùi.

Phòng của Hoắc Mạt ở Hoắc trạch vậy mà trông lớn hơn nhiều ở biệt thự. Bên trong trưng bày rất nhiều mô hình từ xe đua, xe bay đến những hiện vật cậu chưa từng chứng kiến ở ngoài bao giờ, chỉ mới nhìn thấy trong sách giáo khoa điện tử. Nghe đâu chúng là những sản vật đã có vào thời đại văn minh cổ xưa. Chúng nó choáng hết một nửa mặt tường trong phòng nhưng không gian vẫn còn thật rộng. Chỉ riêng chiếc giường cậu đang nằm đã có thể trụ bốn năm người đàn ông cao lớn rồi, so với cái giường trong biệt thự thì càng rộng hơn.

Thứ gì trong phòng cũng là tốt nhất, mặc dù vẫn mang phong cách của hắn, trầm trầm, cấm dục.

Lúc này người đàn ông đang tắm. Tiếng nước xuyên qua khe cửa không được đóng kín chui vào tai Bạch Kỷ. Nhưng thật ra không có quấy nhiễu được tâm trí cậu. Bạch Kỷ lúc này còn đang bận nhào lộn cùng ý nghĩ mình sắp kết hôn rồi, cũng không biết tại sao bản thân kích động mà muốn lăn mấy vòng trên giường.

Mà cậu cũng làm vậy thật.

Đợi lăn đủ rồi cậu lại nằm chỏng mông chọt chọt màn hình tinh tế trước mặt.

Bây giờ gọi cho hai cha có được không nhỉ...

Hai cha cũng thật là, về mà không chịu nói với cậu một tiếng. Cậu cũng muốn gặp họ mà...

Thôi vậy, giờ đã khuya rồi, không thể quấy rầy hai cha được.

Bạch Kỷ mãi suy nghĩ đến nhập thần nên không biết bên giường đã xuất hiện một người. Đợi đến khi thân hình cao lớn của người đàn ông phủ lên người cậu Bạch Kỷ mới giật mình xoay người theo bản năng, lại đối mặt với một đôi mắt nóng rực khiến tim cậu run rẩy: "Anh..."

"Làm cái gì đó?"

Giọng người đàn ông xuất hiện một tia khàn khàn đè nén, không biết là vì vừa mới tắm hay vì cái gì. Hắn vừa nói vừa luồn tay đến dưới vạt áo của cậu, chụp lên cái đuôi thỏ tròn tròn, nhẹ nhàng vò loạn. Lâu lâu bụng ngón tay còn lướt qua miệng nhỏ giữa khe mông, còn bóp loạn cái mông của cậu, chọc cho cậu mềm người dựa hắn vào ngực hắn. Cái mông lại không nhịn được vểnh lên, ở dưới tay người đàn ông bày ra dáng vẻ động tình.

Quả thật giống như những lời người đàn ông đã nói trong bệnh viện, cơ thể cậu càng ngày càng nhạy cảm, đụng một chút cậu đã chịu không nổi. Nếu hắn càng chủ tâm trêu ghẹo, con thỏ nhỏ Bạch Kỷ là chạy không thoát.

"Hoắc... Hoắc Mạt..."

"Ừm..."



Một tiếng đáp lại này chui vào tai cùng hình ảnh yết hầu người đàn ông động động khiến Bạch Kỷ âm thầm nuốt nước miếng. Vành tai lại đỏ rực lên. Sau đó nó bị người đàn ông ngậm vào miệng, nhấm nháp.

Cảm nhận được hạ thân người đàn ông cứng rắn thể hiện sự tồn tại với mình, lắm lúc Bạch Kỷ cảm thấy khó hiểu. Tinh lực người đàn ông này sao lại nhiều đến vậy. Mỗi ngày đều làm, mỗi lần còn thật nhiều, còn không chỉ làm một lần... Sao hắn vẫn sung mãn như vậy.

Trong lòng đang có chuyện muốn nói, Bạch Kỷ sợ nếu mình còn không nhanh thì cái gì cũng đừng mong nói: "Anh... Hư... Chờ chút..."

"Ừm?"

Miệng thì đáp vậy đó nhưng cái tay lại chưa từng ngừng lấy một giây. Còn bởi vì thuận tiện mà đem cậu lật úp ở trên người hắn, miệng thì nói, tay lại lần mò luồn vào miệng nhỏ giữa khe mông của cậu đến đường hoàng: "Nói đi."

"!"

Này mà bảo cậu nói làm sao!!! "A..."

"Không nói?"

"Không..."

"Không nói vậy thì chuyên tâm một chút."

Vừa dứt câu hắn đã đem miệng cậu ngậm lấy, nuốt luôn tiếng rên rỉ ngọt ngào sắp tràn ra của cậu. Ngón tay đang chen vào trong đường hầm nhỏ hẹp còn mạnh bạo tăng thêm vài ngón nữa. Cũng không sợ nó ăn không tiêu, hỏng mất rồi lấy cái gì hắn sài. Hay phải nói hắn quá rõ cái cơ thể mỹ diệu này rồi, hiện tại chỉ muốn tận tình khai phá nó nhiều hơn.

Hiện tại nói cái gì có vẻ đã quá muộn.

Đầu óc Bạch Kỷ đã tràn ngập trong khoái cảm như biển lớn. Muốn nói cái gì chắc phải đợi ai đó thỏa mãn...

Kết quả đợi Hoắc Mạt ăn đủ Bạch Kỷ đã mềm như một vũng nước xuân, không động nổi một ngón tay. May làm sao có lẽ ý niệm trong đầu cậu quá mãnh liệt nên trước khi hoàn toàn vùi vào lòng người đàn ông ngủ say, miệng cậu vẫn còn lầm bầm: "Em đưa anh đi gặp hai cha..."



Nói rồi cậu mới cuộn người chui vào lòng hắn, một tay ôm bụng, một cái ôm cổ hắn, hô hô thiếp đi.

Hoắc Mạt cúi đầu chụt một cái lên vầng trán trước mặt rồi mới thỏa mãn ôm con thỏ đi ngủ.

"Ừm."

Âm thanh này quanh quẩn bên trong căn phòng lớn vẫn còn nồng đậm mùi vị hoan ái khiến người đỏ mặt xấu hổ. Thật lâu vẫn chưa tiêu tan.

Buổi sáng Bạch Kỷ tỉnh lại người đàn ông đã không có bên cạnh. Nhưng sau khi cậu mơ màng nằm nướng trên giường mười phút rồi mới lỏm ngỏm bò dậy thì cửa phòng ngủ mở ra, người đàn ông cũng xuất hiện ở cửa.

"Dậy rồi à?"

Người đàn ông trên người ướt đẫm mồ hôi, nhìn là biết vừa mới đi tập thể dục buổi sáng về.

Bạch Kỷ không chê hắn nhễ nhại, mềm nhũn vươn tay ra với hắn.

Đôi mắt cậu trong veo, cố chấp cùng ỷ lại, mặc dù không nói tiếng nào nhưng ý tứ làm nũng lại mười phần rõ ràng. Hoắc Mạt chỉ biết thở dài cưng chiều đi tới cúi đầu xem cậu. Sau đó bị cậu nắm mặt ịn lên môi một nụ hôn buổi sáng ngọt lịm, tim hắn tan chảy.

Con thỏ quá mềm mụp, phải làm sao? Online chờ gấp!

"Bao giờ đi gặp hai cha?"

Hoắc Mạt ngẫm tới cũng phải đem cậu đi tắm nên bất kể mồ hôi đầy người vẫn đem cậu bợ mông bế lên. Chạm vào là một mảnh nóng hổi, khuôn mặt Bạch Kỷ cũng muốn nóng theo nhưng vẫn cố chấp dán mặt lên hỏm cổ người đàn ông, rầm rì đáp lại hắn: "Ngày mai đi ạ... A Cha chủ nhật không đi làm."

Thật ra làm công việc của bọn họ chưa chắc chủ nhật được nghỉ. Họ còn có thể đi trực nữa. Chỉ là người đàn ông chủ nhật sẽ không đi làm. Cậu có thể gọi điện thoại trước cho a cha, như vậy thì có thể sắp xếp thời gian đi gặp được.

"Ừm."

Hoắc Mạt vừa nói vừa vươn tay xả nước bồn tắm. Trong lúc đợi nước đầy thì bóp kem đánh răng vào hai cái bàn chải, một cho mình, một cho con thỏ nhỏ, cũng không thả cậu xuống mà cứ để cậu treo trên người mình như vậy. Bạch Kỷ hai chân kẹp hông hắn, một tay ôm cổ hắn, một tay cầm bàn chải đánh răng, cũng chẳng có ý định trèo xuống. Hai người cứ dính dính nị nị vậy mà ngọt ngào làm vệ sinh cá nhân, giống như mỗi buổi sáng trước đây. Thời gian cũng chẳng lâu nhưng lại có thể hình thành cả một thói quen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện