"Hai cha cho em nhiều như vậy sao?"
Thật ra chỉ tính độ yêu thương của hai người kia đối với con thỏ mà hắn biết thì khi để con trai ra ngoài sống độc lập kiểu gì họ cũng sẽ chuẩn bị chu đáo cho cậu chứ không đến mức để cậu tự lăn lộn với cuộc đời. Nhưng nếu quá mức chu đáo thì sẽ thành mất đi cái mục đích là sống độc lập họ hướng tới. Cuộc sống nếu không có khó khăn thì sao có quá trình trưởng thành được.
"Tiền này là hai cha tích góp từ khi em mới ra đời đó. Vẫn để trong ngân hàng tinh tế sinh lãi, dần dần được như vầy nè. Em lại không có dùng, cũng không có nhu cầu dùng nên dồn dồn lâu ngày nó như thế đấy ạ."
Con thỏ lúc nói gương mặt đều sáng tỏa, giống như còn có thể phát sáng, khiến Hoắc Mạt không nhịn được nắm mặt cậu lên hôn cái chóc.
"Anh thấy cách của em rất tốt. Vậy tiền của anh đều giao cho em, sau này để em nuôi anh, được không?"
Cũng không biết tốt chỗ nào, Bạch Kỷ lại nói cái gì tốt mà hắn cứ thế mở miệng nói lời bịa đặt đến mức tài xế đang lái xe cũng phải ở trong lòng cúng bái hắn.
Chỉ có con thỏ nhỏ ngây thơ mới không nhận ra, còn trịnh trọng nói được. Điệu bộ của cậu chọc cho con sói to lòng dạ quắn quéo hết cả lên, nắm cậu lên hôn một trận nữa mới buông tha cho.
Hai người ngọt nị trở về nhà khiến Thôi quản gia chỉ biết cười vừa đi chuẩn bị đồ ăn tối cho hai người chứ không nói gì cả.
Đợi đến lúc hai người ra cửa lần nữa đã là bảy giờ.
Cả hai đều là một thân thường phục thoải mái, trông còn giống như mặc đồ đôi mà xuất hiện ở trung tâm thương mại lớn nhất đế đô. Nơi này không chỉ tập trung tất cả mặc hàng của đế quốc, còn chiếm một nửa mạch máu của đế đô, mức độ rộng lớn là không thể bàn cãi được.
Bạch Kỷ tuy không phải lần đầu đến đây nhưng cũng rất hiếm khi đi. Cậu cũng chỉ đi với hai cha, không đi một mình.
Ừ này thì đương nhiên rồi. Bạch Kỷ vốn mù đường mà.
Bình thường cha Bạch đem hai ba con họ đi còn phải lo cho cả hai, sợ nửa đường lạc mất một trong hai hắn còn phải cất công đi tìm, chẳng có tâm tình nhìn cái gì, còn hận không thể buộc cả hai lên thắt lưng nữa. Lần này Hoắc Mạt cũng được trải nghiệm cảm giác đó, mà hắn trông còn sốt vó hơn cả cha Bạch, nắm chặt tay cậu mãi không buông.
Ai biểu con thỏ của hắn quá nhỏ, giữa dòng người như nêm, không cẩn thận thì khỏi tìm luôn.
May sao con thỏ rất ngoan, không có chạy loạn. Bảo đi đâu thì cậu đi đó. Muốn đi đâu thì trước tiên sẽ hỏi hắn, để hắn dẫn đường cậu đi.
Hai người trước tiên đến chỗ thử âu phục cho đám cưới.
Đó là một gian hàng xa hoa đến không tưởng được mà Bạch Kỷ mắt tinh trước khi vào cửa kịp nhìn thấy bên ngoài bảng hiệu treo tiêu chí của Hoắc thị. Bên trong lấp lánh nào là áo cưới, lễ phục dạ hội, âu phục, chính trang. Nếu chịu nhìn kỹ hơn có thể phát hiện bên cạnh nó là cửa hàng trang sức, cửa hàng phụ kiện, tất cả đều mang tiêu chí của Hoắc thị hết. Chúng xếp một hàng đúng cùng một chỗ gần như là chiếm lĩnh thị trường trang bị cần thiết cho cuộc sống.
Mà không chỉ Hoắc thị, Phương thị, Lưu thị đều như vậy.
Những quản lý nhân viên của Hoắc thị đều thống nhất gọi Hoắc Mạt là thiếu gia khi ở bên ngoài. Cho nên họ cũng gọi Bạch Kỷ là thiếu phu nhân.
Khách nhân đến mua đồ nghe thấy xưng hô này thì tò mò nhìn lại, nhưng không phải ai cũng nhận ra họ. Người nhận ra lại không dám đến gần, chỉ âm thầm ghé tai thảo luận với nhau.
Nhân viên bình thường mới đầu có thể không biết Bạch Kỷ nhưng quản lý cửa hàng thì không thể không biết. Họ vừa vào hắn đã chạy ra, niềm nở tính dẫn họ vào phòng riêng. Nhưng Hoắc Mạt nhìn thấy con thỏ có vẻ hứng thú nhìn khắp nơi nên từ chối ý định của hắn. Trước cho đối phương một cái đánh ý, sau đó dẫn theo con thỏ chạy một lượt khắp nơi.
Quản lý cửa hàng Khưu Đề phải nhịn lắm mới không theo chân làm phiền họ.
"Có thích cái gì không?"
Hoắc Mạt vừa đi vừa hỏi cậu. Cả quá trình đôi mắt hắn toàn ở trên người cậu chưa từng rời đi, giống như xung quanh chẳng có gì hấp dẫn được hắn.
Mà cũng đúng thôi, hắn từ lúc lớn lên có thiếu cái gì đâu. Chỉ thiếu mỗi con thỏ.
Bạch Kỷ lắc đầu: "Em cũng không mặc chúng thường xuyên được."
"Sắp tới có dịp mặc."
Hoắc Mạt nhắc cậu.
"Mua vài bộ để dành còn có thể dùng lúc cần."
Hắn lại nói.
"Trước đây em định sau khi có được tháng lương đầu tiên sẽ mua cho hai cha hai bộ chính trang."
Bạch Kỷ mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
"Giờ mua cũng được. Lúc chúng ta kết hôn họ có thể mặc."
Hoắc Mạt cưng chiều nói.
"Nhưng sợ không đủ tiền mua lễ vật cho cha mẹ."
Bạch Kỷ lo âu nói.
"Anh cho em mượn tiền trước."
Rồi tiền anh cũng ở trong túi em, chẳng có vấn đề gì cả.
Con thỏ ngây thơ quả thật là không có nghĩ sâu xa như vậy. Cậu chỉ nghiêm túc nghĩ, thấy không đến mức câu nệ với người đàn ông nên gật đầu đồng ý luôn.
Nhưng Hoắc Mạt không ngờ được món đầu tiên cậu mượn tiền hắn mua lại là mua cho hắn.
Đợi hắn mặc chính trang tối màu tràn ngập vẻ cấm d.ục do cậu chọn xuất hiện trước mặt cậu, thấy cậu cười tít mắt bảo đẹp trai quá rồi kêu nhân viên tính riêng cho mình với hai bộ chính trang kích cỡ không giống, phong cách cũng không giống khác hắn mới hiểu.
"Ngày mai anh mặc bộ này cùng em đi gặp hai cha được không?"
Hoắc Mạt tâm hoa nộ phóng mới không so đo chút tiền này của cậu. Bởi trong lòng hắn nghĩ tiền của ai cũng như vậy, chỉ cần con thỏ nhỏ vui là được. Sẵn tiện ngày mai hắn cũng không cần chọn đồ mà có thể mặc cái này đi khoa khoang với cha vợ luôn. Nghĩ thôi hắn đã thấy hưng phấn rồi.
"Được!"
Con thỏ hai mắt thiếu điều vẽ lên hai quả tim hồng u mê nhìn anh chồng tương lai của mình, quả thật là đáng yêu chết người được.
Hai người hỗ động một hồi, nhét một đống cơm chó cho đám nhân viên cùng khách hàng rãi rác bên trong cửa hàng, sau khi Hoắc Mạt cho Bạch Kỷ chọn vài bộ chính trang rồi mới theo quản lý đi vào phòng riêng. Bên trong rộng rãi yên tĩnh, trên bàn còn để sẵn hai quyển album, còn có trà bánh và trái cây. Phía trước sofa còn có một màn hình rộng đang trực tiếp lại những sàn thời trang gần đây. Quả thật phải nói là chu đáo đầy đủ hết sức.
"Quyển này gồm những bộ sưu tập trong năm, mới nhất. Quyển còn lại đều là mẫu cũ."
Nhưng mẫu cũ cũng chưa chắc không đẹp nên Khưu Đề vẫn mang ra.
"Em ấy mặc sáng một chút. Cổ điển thì thế nào?"
Câu cuối Hoắc Mạt là hỏi Bạch Kỷ.
Hắn cảm thấy con thỏ thật ra mặc gì cũng đẹp. Nhưng kiểu cổ điển sẽ không đụng hàng với người khác lúc này. Đối với hắn cái đẹp là cái riêng biệt, không phải cứ chạy theo xu hướng là đẹp. Đẹp còn phải do người nào mặc nó nữa.
"Nếu không được thì để thiết kế sư làm cái khác."
Hắn vừa nói vừa cùng con thỏ xem album. Thật ra âu phục, lễ phục dùng cho đám cưới cũng như chính trang thường ngày thôi. Đương nhiên là nó sẽ hoa lệ hơn một chút, kiểu dáng cũng sẽ ra sức phô bày cái sự hào nhoáng.
Khưu Đề ở bên cạnh cũng sẽ gợi ý cho họ những mẫu thịnh hành phù hợp bằng cái nhìn của mình.
"Thật ra thiết kế sư vẫn muốn mượn dịp này thiết kế riêng cho hai vị một mẫu âu phục độc nhất."
Dù sao cũng là đám cưới của ông chủ, đương nhiên phải khác biệt. Hiện tại xem là để định hình kiểu dáng họ thích, rồi từ đó phát họa cái mới, như thế sẽ cho ra hiệu quả tốt nhất.
Thật ra chỉ tính độ yêu thương của hai người kia đối với con thỏ mà hắn biết thì khi để con trai ra ngoài sống độc lập kiểu gì họ cũng sẽ chuẩn bị chu đáo cho cậu chứ không đến mức để cậu tự lăn lộn với cuộc đời. Nhưng nếu quá mức chu đáo thì sẽ thành mất đi cái mục đích là sống độc lập họ hướng tới. Cuộc sống nếu không có khó khăn thì sao có quá trình trưởng thành được.
"Tiền này là hai cha tích góp từ khi em mới ra đời đó. Vẫn để trong ngân hàng tinh tế sinh lãi, dần dần được như vầy nè. Em lại không có dùng, cũng không có nhu cầu dùng nên dồn dồn lâu ngày nó như thế đấy ạ."
Con thỏ lúc nói gương mặt đều sáng tỏa, giống như còn có thể phát sáng, khiến Hoắc Mạt không nhịn được nắm mặt cậu lên hôn cái chóc.
"Anh thấy cách của em rất tốt. Vậy tiền của anh đều giao cho em, sau này để em nuôi anh, được không?"
Cũng không biết tốt chỗ nào, Bạch Kỷ lại nói cái gì tốt mà hắn cứ thế mở miệng nói lời bịa đặt đến mức tài xế đang lái xe cũng phải ở trong lòng cúng bái hắn.
Chỉ có con thỏ nhỏ ngây thơ mới không nhận ra, còn trịnh trọng nói được. Điệu bộ của cậu chọc cho con sói to lòng dạ quắn quéo hết cả lên, nắm cậu lên hôn một trận nữa mới buông tha cho.
Hai người ngọt nị trở về nhà khiến Thôi quản gia chỉ biết cười vừa đi chuẩn bị đồ ăn tối cho hai người chứ không nói gì cả.
Đợi đến lúc hai người ra cửa lần nữa đã là bảy giờ.
Cả hai đều là một thân thường phục thoải mái, trông còn giống như mặc đồ đôi mà xuất hiện ở trung tâm thương mại lớn nhất đế đô. Nơi này không chỉ tập trung tất cả mặc hàng của đế quốc, còn chiếm một nửa mạch máu của đế đô, mức độ rộng lớn là không thể bàn cãi được.
Bạch Kỷ tuy không phải lần đầu đến đây nhưng cũng rất hiếm khi đi. Cậu cũng chỉ đi với hai cha, không đi một mình.
Ừ này thì đương nhiên rồi. Bạch Kỷ vốn mù đường mà.
Bình thường cha Bạch đem hai ba con họ đi còn phải lo cho cả hai, sợ nửa đường lạc mất một trong hai hắn còn phải cất công đi tìm, chẳng có tâm tình nhìn cái gì, còn hận không thể buộc cả hai lên thắt lưng nữa. Lần này Hoắc Mạt cũng được trải nghiệm cảm giác đó, mà hắn trông còn sốt vó hơn cả cha Bạch, nắm chặt tay cậu mãi không buông.
Ai biểu con thỏ của hắn quá nhỏ, giữa dòng người như nêm, không cẩn thận thì khỏi tìm luôn.
May sao con thỏ rất ngoan, không có chạy loạn. Bảo đi đâu thì cậu đi đó. Muốn đi đâu thì trước tiên sẽ hỏi hắn, để hắn dẫn đường cậu đi.
Hai người trước tiên đến chỗ thử âu phục cho đám cưới.
Đó là một gian hàng xa hoa đến không tưởng được mà Bạch Kỷ mắt tinh trước khi vào cửa kịp nhìn thấy bên ngoài bảng hiệu treo tiêu chí của Hoắc thị. Bên trong lấp lánh nào là áo cưới, lễ phục dạ hội, âu phục, chính trang. Nếu chịu nhìn kỹ hơn có thể phát hiện bên cạnh nó là cửa hàng trang sức, cửa hàng phụ kiện, tất cả đều mang tiêu chí của Hoắc thị hết. Chúng xếp một hàng đúng cùng một chỗ gần như là chiếm lĩnh thị trường trang bị cần thiết cho cuộc sống.
Mà không chỉ Hoắc thị, Phương thị, Lưu thị đều như vậy.
Những quản lý nhân viên của Hoắc thị đều thống nhất gọi Hoắc Mạt là thiếu gia khi ở bên ngoài. Cho nên họ cũng gọi Bạch Kỷ là thiếu phu nhân.
Khách nhân đến mua đồ nghe thấy xưng hô này thì tò mò nhìn lại, nhưng không phải ai cũng nhận ra họ. Người nhận ra lại không dám đến gần, chỉ âm thầm ghé tai thảo luận với nhau.
Nhân viên bình thường mới đầu có thể không biết Bạch Kỷ nhưng quản lý cửa hàng thì không thể không biết. Họ vừa vào hắn đã chạy ra, niềm nở tính dẫn họ vào phòng riêng. Nhưng Hoắc Mạt nhìn thấy con thỏ có vẻ hứng thú nhìn khắp nơi nên từ chối ý định của hắn. Trước cho đối phương một cái đánh ý, sau đó dẫn theo con thỏ chạy một lượt khắp nơi.
Quản lý cửa hàng Khưu Đề phải nhịn lắm mới không theo chân làm phiền họ.
"Có thích cái gì không?"
Hoắc Mạt vừa đi vừa hỏi cậu. Cả quá trình đôi mắt hắn toàn ở trên người cậu chưa từng rời đi, giống như xung quanh chẳng có gì hấp dẫn được hắn.
Mà cũng đúng thôi, hắn từ lúc lớn lên có thiếu cái gì đâu. Chỉ thiếu mỗi con thỏ.
Bạch Kỷ lắc đầu: "Em cũng không mặc chúng thường xuyên được."
"Sắp tới có dịp mặc."
Hoắc Mạt nhắc cậu.
"Mua vài bộ để dành còn có thể dùng lúc cần."
Hắn lại nói.
"Trước đây em định sau khi có được tháng lương đầu tiên sẽ mua cho hai cha hai bộ chính trang."
Bạch Kỷ mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
"Giờ mua cũng được. Lúc chúng ta kết hôn họ có thể mặc."
Hoắc Mạt cưng chiều nói.
"Nhưng sợ không đủ tiền mua lễ vật cho cha mẹ."
Bạch Kỷ lo âu nói.
"Anh cho em mượn tiền trước."
Rồi tiền anh cũng ở trong túi em, chẳng có vấn đề gì cả.
Con thỏ ngây thơ quả thật là không có nghĩ sâu xa như vậy. Cậu chỉ nghiêm túc nghĩ, thấy không đến mức câu nệ với người đàn ông nên gật đầu đồng ý luôn.
Nhưng Hoắc Mạt không ngờ được món đầu tiên cậu mượn tiền hắn mua lại là mua cho hắn.
Đợi hắn mặc chính trang tối màu tràn ngập vẻ cấm d.ục do cậu chọn xuất hiện trước mặt cậu, thấy cậu cười tít mắt bảo đẹp trai quá rồi kêu nhân viên tính riêng cho mình với hai bộ chính trang kích cỡ không giống, phong cách cũng không giống khác hắn mới hiểu.
"Ngày mai anh mặc bộ này cùng em đi gặp hai cha được không?"
Hoắc Mạt tâm hoa nộ phóng mới không so đo chút tiền này của cậu. Bởi trong lòng hắn nghĩ tiền của ai cũng như vậy, chỉ cần con thỏ nhỏ vui là được. Sẵn tiện ngày mai hắn cũng không cần chọn đồ mà có thể mặc cái này đi khoa khoang với cha vợ luôn. Nghĩ thôi hắn đã thấy hưng phấn rồi.
"Được!"
Con thỏ hai mắt thiếu điều vẽ lên hai quả tim hồng u mê nhìn anh chồng tương lai của mình, quả thật là đáng yêu chết người được.
Hai người hỗ động một hồi, nhét một đống cơm chó cho đám nhân viên cùng khách hàng rãi rác bên trong cửa hàng, sau khi Hoắc Mạt cho Bạch Kỷ chọn vài bộ chính trang rồi mới theo quản lý đi vào phòng riêng. Bên trong rộng rãi yên tĩnh, trên bàn còn để sẵn hai quyển album, còn có trà bánh và trái cây. Phía trước sofa còn có một màn hình rộng đang trực tiếp lại những sàn thời trang gần đây. Quả thật phải nói là chu đáo đầy đủ hết sức.
"Quyển này gồm những bộ sưu tập trong năm, mới nhất. Quyển còn lại đều là mẫu cũ."
Nhưng mẫu cũ cũng chưa chắc không đẹp nên Khưu Đề vẫn mang ra.
"Em ấy mặc sáng một chút. Cổ điển thì thế nào?"
Câu cuối Hoắc Mạt là hỏi Bạch Kỷ.
Hắn cảm thấy con thỏ thật ra mặc gì cũng đẹp. Nhưng kiểu cổ điển sẽ không đụng hàng với người khác lúc này. Đối với hắn cái đẹp là cái riêng biệt, không phải cứ chạy theo xu hướng là đẹp. Đẹp còn phải do người nào mặc nó nữa.
"Nếu không được thì để thiết kế sư làm cái khác."
Hắn vừa nói vừa cùng con thỏ xem album. Thật ra âu phục, lễ phục dùng cho đám cưới cũng như chính trang thường ngày thôi. Đương nhiên là nó sẽ hoa lệ hơn một chút, kiểu dáng cũng sẽ ra sức phô bày cái sự hào nhoáng.
Khưu Đề ở bên cạnh cũng sẽ gợi ý cho họ những mẫu thịnh hành phù hợp bằng cái nhìn của mình.
"Thật ra thiết kế sư vẫn muốn mượn dịp này thiết kế riêng cho hai vị một mẫu âu phục độc nhất."
Dù sao cũng là đám cưới của ông chủ, đương nhiên phải khác biệt. Hiện tại xem là để định hình kiểu dáng họ thích, rồi từ đó phát họa cái mới, như thế sẽ cho ra hiệu quả tốt nhất.
Danh sách chương